Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ - Thiên Tẫn Hoan
159 - 161 (PN)
Chương 159, phiên ngoại 4Thượng Kinh Thị, thành phố phồn hoa nhất, dòng xe cộ lúc nào cũng rất đông đúc. Những nơi ách tắc giao thông đều có cảnh sát giao thông duy trì trật tự.Một lượng lớn xe cộ dừng lại đột ngột vì có người chặn đường, khiến tình trạng tắc nghẽn càng thêm nghiêm trọng.Viên cảnh sát giao thông gần đó thấy có tình huống liền chạy tới, nhìn hai người nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói, "Hai người làm gì đây!? Ăn vạ à!? Đứng dậy! Mau đứng lên! Nếu còn không đứng dậy, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!"Cố Diệp Phong vội vàng đứng lên, kéo theo cả Mặc Linh Nguyệt.Mặc Linh Nguyệt đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía viên cảnh sát, khẽ nhấc tay áo chỉnh lại trang phục.Thấy vậy, Cố Diệp Phong nhanh chóng nắm tay Mặc Linh Nguyệt, nhìn viên cảnh sát, nở nụ cười xin lỗi, "Xin lỗi, chúng tôi không cố ý."Sau đó, hắn kéo Mặc Linh Nguyệt bước nhanh ra khỏi đường, tránh xa khu vực tắc nghẽn.Viên cảnh sát thấy không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ giáo huấn vài câu và để hai người rời đi.Cố Diệp Phong kéo tay Mặc Linh Nguyệt, vẫy một chiếc taxi.Mặc Linh Nguyệt chưa từng thấy loại xe sắt này, nhưng hắn tin tưởng Cố Diệp Phong nên ngoan ngoãn ngồi vào.Người tài xế là một ông chú, thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn hai người vài lần, dáng vẻ như muốn nói điều gì đó. Cuối cùng, ông ta do dự mở miệng, "Tiểu huynh đệ, hai ngươi là minh tinh à?""Không phải."Cố Diệp Phong nắm tay Mặc Linh Nguyệt, vẻ mặt tràn ngập niềm vui, cả người toát ra sự hạnh phúc.Hắn nhìn Mặc Linh Nguyệt với ánh mắt dịu dàng, như đang thầm nói những lời yêu thương, "Chúng tôi chỉ đang chơi cosplay thôi."Mặc Linh Nguyệt khẽ mỉm cười, nắm chặt tay Cố Diệp Phong.Nơi Cố Diệp Phong ở không xa, hai người nhanh chóng tới nơi.Cố Diệp Phong đã ở thế giới này một thời gian dài, dù là trước kia hay bây giờ, hắn cũng không còn xa lạ với nơi đây, vì vậy hắn có một bất động sản.Ban đầu, tài sản của hắn ở khu vực đắt đỏ nhất Thượng Kinh Thị không đủ để mua nổi một căn nhà, bởi nơi này giá động không dưới một hai ngàn vạn.Hắn chủ yếu tập trung vào Tu Tiên giới, không quá bận tâm đến việc kiếm tiền ở thế giới này.Vì vậy, hắn chỉ tìm một công việc bình thường, lương bổng cũng không cao.Nhưng vận may lại mỉm cười với hắn, hắn mua được một căn nhà chỉ hơn một trăm vạn vì năm người chủ trước đó đã chết.Dù nhà có chết năm người chủ cũng không thể bán rẻ như vậy, nhưng cả gia đình đó bị diệt sạch, nên không ai dám mua, chỉ có Cố Diệp Phong là tiện nghi được.Hắn không sợ ma quỷ hay gì cả, ngày đầu tiên chuyển tên, ma quỷ trong nhà đã bị hắn xử lý.Hiện tại hắn làm việc cho chính phủ, dù sao thân phận của hắn ở đây cũng coi như nhập cư trái phép, bị hạn chế ít nhiều.Tới nơi ở, Cố Diệp Phong thậm chí không cần dùng chìa khóa để mở cửa.Hắn kéo Mặc Linh Nguyệt vào nhà, rồi dùng chân đóng cửa lại.Cố Diệp Phong đẩy Mặc Linh Nguyệt dựa vào cửa, hơi cúi xuống, gần như chạm vào hơi thở của hắn.Hắn nhìn người trước mặt ngoan ngoãn, hạ giọng, âm thanh mang theo chút nhẫn nhịn, "Có nhớ ta không?"Mặc Linh Nguyệt khẽ gật đầu, "Ừ."Nhớ.Nhớ đến phát điên rồi.Cố Diệp Phong nhìn người với gương mặt tuy bình thản, nhưng ẩn giấu chút uất ức, ánh mắt hắn hiện lên sự đau lòng.Hắn không phải không biết người kia sẽ khổ sở, nhưng hắn không còn cách nào khác.Cố Diệp Phong đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trước tai của người trước mặt, khi hắn định nói điều gì, Mặc Linh Nguyệt bất ngờ ôm lấy cổ Cố Diệp Phong, dùng môi ngăn lời hắn lại.Ánh mắt Cố Diệp Phong tối sầm, không còn kìm nén bản thân, hắn đưa tay ấn vào sau cổ Mặc Linh Nguyệt, mạnh mẽ đáp trả nụ hôn, không để người kia có đường lui.Mặc Linh Nguyệt vụng về đáp lại Cố Diệp Phong.Thấy người trong lòng bắt đầu khó thở, Cố Diệp Phong hơi ngẩng đầu, giọng khàn khàn thì thầm, "Thật ra ta vui muốn chết."Nói xong, hắn lại tiếp tục hôn Mặc Linh Nguyệt.Khuôn mặt của Mặc Linh Nguyệt như tranh vẽ khẽ cong lên, hắn cũng vậy.Cố Diệp Phong không để Mặc Linh Nguyệt có cơ hội nói chuyện, tay còn lại của hắn nhanh chóng kéo đai lưng của người trước mặt, xoay vài vòng và đẩy người kia ngã xuống giường, rồi tiếp tục hôn, đôi tay không ngừng di chuyển.Hai người hôn nhau đến mức không phân biệt được ai đang thở.Mặc Linh Nguyệt bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, nhịp tim đập mạnh đến mức chính hắn cũng có thể nghe thấy, thậm chí quên cả cách thở.Cảm giác như dòng điện chạy qua khi đối phương chạm vào da thịt, cả thể xác và tinh thần đều run rẩy, sức lực dường như bị rút cạn, toàn thân mềm nhũn.Chỉ còn lại cảm giác người kia mang đến, khiến hắn hoảng loạn, ý thức càng thêm mơ hồ.Cố Diệp Phong buông người ra, từ từ di chuyển xuống dưới, khẽ liếm làn da trắng nõn trên cổ đối phương.Mặc Linh Nguyệt chỉ kịp thở dốc một chút.Nhưng chưa kịp suy nghĩ, cảm giác khác lại trào dâng từ cơ thể, hắn chỉ còn biết phó mặc cho người kia muốn làm gì thì làm.Đôi mắt Mặc Linh Nguyệt mang theo hơi nước, ánh nhìn dần trở nên tan rã, giọng nói cũng trở nên đứt quãng, nhưng Cố Diệp Phong không có ý định dừng lại, ngược lại càng nhanh hơn.Mặc Linh Nguyệt cảm thấy không chịu nổi, giống như một con thiên nga cao ngạo khẽ ngửa cổ lên, tay siết chặt, gắt gao bám lấy ga giường bên dưới.Không biết đã qua bao lâu, ban đầu Mặc Linh Nguyệt ngoan ngoãn thuận theo Cố Diệp Phong, nhưng rõ ràng hắn đã xem nhẹ mức độ cầm thú của Cố Diệp Phong."...Từ bỏ." Mặc Linh Nguyệt muốn cự tuyệt, nhưng bất kể là giọng nói hay biểu cảm đều hiện lên sự bất lực.Cố Diệp Phong đưa tay ôm lấy người, động tác tuy ôn nhu nhưng lại mang theo sự cường thế không thể từ chối, khiến người ta không thể trốn thoát, cũng không còn chút sức lực hay không gian để chạy trốn."Cuối cùng một lần." Giọng nói của Cố Diệp Phong nhẹ nhàng nhưng vẫn ẩn chứa ý lừa gạt.Mặc Linh Nguyệt trên mặt vẫn đượm vẻ mê ly, cố gắng tập trung tầm mắt, trừng mắt nhìn Cố Diệp Phong một cái, "Ngươi vừa nãy... cũng đã nói vậy."Hơn nữa, đã nói rất nhiều lần.Nhưng lần nào cũng là lừa hắn.Vậy mà hắn lại ngây ngốc tin tưởng.Mặc Linh Nguyệt dù cố gắng từ chối, nhưng khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt mờ mịt như sương, thoạt nhìn thật đáng thương, không những không khiến người ta đồng cảm, mà ngược lại càng làm người ta muốn quá đáng hơn.Cố Diệp Phong cúi đầu hôn lên môi hắn, giọng trầm thấp, mang theo chút an ủi, "Lần này là thật.""Ô ô ô... Từ bỏ."Thật sự từ bỏ.Hắn chịu không nổi nữa.Cố Diệp Phong, tên hỗn đản này.Cố Diệp Phong ôn nhu dỗ dành người trong lòng, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều, "Cuối cùng một lần, thật sự, ta đảm bảo đây là lần cuối."...Không biết đã là lần cuối thứ bao nhiêu, Cố Diệp Phong mới buông tha cho người trong lòng.Cố Diệp Phong lười biếng không muốn đi tắm, chỉ đơn giản dùng thuật thanh tẩy cơ thể, sau đó ôm người ngủ.Có lẽ vì quen thuộc với người bên cạnh, Mặc Linh Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng ngủ rất an lành.Không chỉ Mặc Linh Nguyệt, người hơn mười năm chưa được nghỉ ngơi tử tế, ngay cả Cố Diệp Phong cũng vậy.Dù hắn đã tính toán mọi thứ, nhưng lòng người và những biến cố ngoài ý muốn lại là thứ khó lường nhất.Hắn cũng từng lo sợ rằng Mặc Linh Nguyệt sẽ không đến kịp.Vì vậy, hắn luôn tranh thủ từng phút giây để tu luyện, bất kể ngày đêm.Dù có mất hàng vạn năm, hắn cũng muốn trở về.May mắn thay, người này đã đến.Cố Diệp Phong nhắm mắt lại, trong lòng là sự yên bình chưa từng có.Cả hai không biết đã ngủ bao lâu.Cuối cùng, vẫn là Cố Diệp Phong tỉnh trước.Chủ yếu là vì hắn chỉ xin nghỉ nửa tháng, hiện tại hắn đã có gia đình để chăm lo, nên không thể bỏ bê công việc.Hắn khẽ rút tay ra, nhưng người trong lòng ngực đã tỉnh lại.Mặc Linh Nguyệt mới tỉnh dậy, đầu óc còn chút mơ màng, đôi mắt đượm vẻ lười biếng và mờ mịt. Khi nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt hắn ngay lập tức lạnh xuống.Nụ cười vốn chuẩn bị nở trên mặt Cố Diệp Phong cũng cứng lại khi nhận ra linh lực đang vận chuyển, hắn vội vàng đè lại vai Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, ngươi bình tĩnh! Lần này thật sự phải bình tĩnh! Thế giới này rất yếu đuối, hơn nữa hầu hết mọi người ở đây đều là người phàm, chưa từng thấy linh lực!"Quan trọng nhất là, căn nhà của hắn!Hắn không có tiền mua căn nhà thứ hai!Hơn nữa, hắn cũng không thể chịu nổi việc xây lại nhà!Dù có thể dùng linh lực chữa trị, nhưng vấn đề là nếu nhà bị hủy hoại rồi khôi phục giữa thanh thiên bạch nhật, chắc chắn sẽ khiến dân chúng hoảng loạn.Hắn và Mặc Linh Nguyệt coi như là nhập cư trái phép đến đây.Thiên Đạo đã dung túng cho họ ở thế giới này, đó đã là may mắn lắm rồi. Nếu làm thế giới này rối loạn, thì có phần quá đáng.Dù Thiên Đạo không thể làm gì họ, nhưng tóm lại cũng không phải chuyện tốt.Mặc Linh Nguyệt nhìn người trước mặt, dù không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn thu lại linh lực.Lúc này Cố Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm, xuống giường, tùy tiện mặc bộ quần áo thoải mái.Hắn nhặt lên y phục của Mặc Linh Nguyệt, đặt lên ghế bên cạnh, sau đó lấy từ tủ quần áo một bộ trang phục giống với của mình, đưa cho Mặc Linh Nguyệt."Quần áo ở thế giới này không giống với bên chúng ta, họ đều mặc loại này."Cố Diệp Phong mỉm cười, "Ta đã chọn đúng kích cỡ của ngươi từ lâu rồi."Mặc Linh Nguyệt nhận lấy quần áo.Thấy vậy, Cố Diệp Phong tốt bụng mở miệng, "Muốn ta giúp ngươi mặc không?"Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt.Mặc Linh Nguyệt nhìn người với ánh mắt ngả ngớn trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi quay đi."Cố Diệp Phong nhún vai, quay người lại, ngồi xuống giường đối diện bàn, sau đó chậm rãi cầm một chiếc gương nhỏ, nhắm thẳng về phía giường.Trong gương phản chiếu hình ảnh người trên giường.Làn da trắng nõn như ngọc của Mặc Linh Nguyệt đỏ ửng lên, thật sự rất đẹp.Cố Diệp Phong thầm cảm thấy đáng tiếc, vì ngay cả những dấu vết hắn để lại cũng sẽ nhanh chóng biến mất.Mặc Linh Nguyệt đã nhìn Cố Diệp Phong mặc quần áo một lần, trong lòng cũng đại khái hiểu cách mặc, hắn cầm lấy y phục, từ từ mặc vào.Quần áo ở thế giới này rất đơn giản, so với trang phục ở Tu Tiên giới thì đơn giản hơn nhiều, Mặc Linh Nguyệt nhanh chóng mặc xong.Cố Diệp Phong đặt gương xuống, xoay người lại.Đẹp người mặc gì cũng đẹp, dáng người của Mặc Linh Nguyệt như được sinh ra để làm mẫu treo quần áo, ngay cả bộ đồ đơn giản này cũng khiến hắn giống như đang đi trình diễn thời trang, nâng tầm giá trị của bộ trang phục.Cố Diệp Phong cầm lấy chiếc lược và dây buộc tóc trên bàn, tiến đến mép giường, khẽ nâng cằm ra hiệu, "Sư đệ, ngươi quay lại đây."Mặc Linh Nguyệt không hiểu ý của Cố Diệp Phong, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại.Cố Diệp Phong dùng lược chải tóc cho Mặc Linh Nguyệt, nhanh chóng buộc lên thành một đuôi ngựa cao, lập tức toát ra vài phần anh khí mạnh mẽ.Tuy không biết cách làm tóc phức tạp, nhưng kiểu đuôi ngựa này Cố Diệp Phong làm không khác gì bản chính.Buộc xong, Cố Diệp Phong quỳ một chân trên giường, từ phía sau ôm chặt Mặc Linh Nguyệt, đầu tựa vào cổ hắn.Mặc Linh Nguyệt sờ sờ tóc, liếc mắt nhìn mái tóc ngắn của Cố Diệp Phong, "Đây cũng là phong tục của thế giới này sao?""Ừ, ở thế giới này, nam giới cơ bản không để tóc dài.""Vậy ta cũng cắt đi, giống ngươi."Cố Diệp Phong đặt đầu lên vai Mặc Linh Nguyệt, "Cắt thì tiếc lắm, cứ để như vậy đi.""Chỉ là tóc thôi mà."Cố Diệp Phong cọ cọ vào mặt người trước mắt, "Không cần cắt, như vậy là rất đẹp rồi."Mặc Linh Nguyệt suy nghĩ, rồi vận chuyển lực lượng căn nguyên của thế giới này, tóc phảng phất như bị rút ngắn lại, trong nháy mắt đã trở thành tóc ngắn, giống hệt với Cố Diệp Phong.Hắn nhìn người trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta muốn giống như ngươi."Cố Diệp Phong: "......"Hắn nên cảm thấy may mắn vì mình không cạo đầu trọc chăng?============================================================================Chương 160, phiên ngoại 5Cố Diệp Phong mua sắm hầu hết đều chuẩn bị song song cho cả hai, từ khi Mặc Linh Nguyệt chưa tới hắn đã sắp xếp mọi thứ sẵn sàng.Nhưng khi Mặc Linh Nguyệt tới, cái gì cũng không hiểu, nên Cố Diệp Phong tự mình giới thiệu sơ qua về thế giới này, rồi dẫn hắn ra ngoài dạo phố.Vừa đi vừa giới thiệu.Thế giới này và Tu Tiên giới hoàn toàn khác nhau, hầu như không có điểm nào tương đồng.Chỉ có Phàm Gian giới là có chút giống với thế giới cổ đại này, nhưng sự khác biệt vẫn rất lớn.Cố Diệp Phong giải thích rất chi tiết, Mặc Linh Nguyệt cũng lắng nghe chăm chú.Bất giác đã đến buổi chiều, cái nóng đã dịu bớt phần nào, gió nhẹ thổi qua, rất thích hợp để đi dạo.Cố Diệp Phong dẫn Mặc Linh Nguyệt vào một cửa hàng quần áo, "Cửa hàng này có nhiều quần áo nam đẹp, ngươi xem thử có cái nào thích không.""Hoan nghênh quý khách." Người bán hàng cúi đầu chào mỉm cười.Cửa hàng nằm trên con phố phồn hoa ở Kinh Thị, đủ để thấy được sự mạnh mẽ của nó. Bên trong bán hầu hết là hàng xa xỉ và hàng hiệu, nhìn qua đã thấy đẳng cấp cao sang.Cố Diệp Phong bước vào, ánh mắt chuyển sang Mặc Linh Nguyệt.Mặc Linh Nguyệt có chút tò mò nhìn xung quanh.Cửa hàng chia thành nhiều khu vực, từ tây trang, đồ mặc thường, đến trang phục thể thao.Cuối cùng, ánh mắt của Mặc Linh Nguyệt dừng lại ở khu tây trang.Hắn nhớ Cố Diệp Phong trước đây cũng mặc loại trang phục này.Thấy vậy, Cố Diệp Phong dẫn hắn tới khu tây trang, rồi chọn một bộ tây trang màu trắng tinh khiết đưa cho Mặc Linh Nguyệt, "Thử xem?"Mặc Linh Nguyệt không nhận, mà nhìn về bộ màu đen bên cạnh.Cố Diệp Phong giả vờ không thấy, nhét bộ tây trang trắng vào tay hắn, sau đó đẩy hắn vào phòng thử đồ, "Thử màu trắng trước, không hợp thì không mua."Mặc Linh Nguyệt còn chưa kịp từ chối đã bị Cố Diệp Phong đẩy vào phòng thử đồ, còn hắn thì chờ bên ngoài.Mặc Linh Nguyệt cầm quần áo, nhìn căn phòng thử đồ chật hẹp.Trên trần phòng thử đồ không quá cao, chỉ là một không gian đơn giản được ghép lại, đèn trần chiếu xuống rõ ràng.Cửa không có ngạch, giữa cánh cửa và khung còn có một khe hở khá lớn.Không gian không được kín, không có hiệu quả cách âm, có thể nghe rõ tiếng động bên ngoài.Hơn nữa, phòng thử đồ này có lắp gương bốn phía, phản chiếu hình ảnh người đang thử đồ.Mặc Linh Nguyệt có chút không thoải mái, từ trước đến nay hắn chưa từng thay đồ ở nơi thế này, nhất thời không biết phải làm sao.Cố Diệp Phong đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn ra, có chút nghi ngờ liền gõ nhẹ lên cửa phòng thử đồ, "Sư đệ, có chuyện gì sao?"Mặc Linh Nguyệt nghe thấy tiếng của Cố Diệp Phong, khẽ mở cửa ra.Cố Diệp Phong liền đi vào, đóng cửa lại, thấy hắn vẫn chưa thay đồ, hạ giọng hỏi, "Sao vậy?"Mặc Linh Nguyệt mím môi: "Ở đây có thể nghe thấy tiếng bên ngoài."Cố Diệp Phong lập tức hiểu, ánh mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt, tiến lại gần Mặc Linh Nguyệt vài bước, giọng nói trầm xuống, mang theo chút gì đó mờ ám, "Sư đệ vì không thấy ta nên sợ hãi sao?"Mặc Linh Nguyệt: "Không......""Vậy để ta giúp sư đệ thay đồ." Còn chưa kịp phủ nhận, Cố Diệp Phong đã cắt lời, giọng nói của hắn mang theo một thứ gì đó không thể diễn tả, làm tim người nghe đập nhanh hơn, không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt hơn.Cố Diệp Phong cúi người về phía trước, tạo áp lực bằng cách đặt đầu gối giữa hai chân của Mặc Linh Nguyệt, không cho hắn cơ hội từ chối. Một tay nhẹ nhàng nâng cằm trắng mịn của Mặc Linh Nguyệt, cúi đầu hôn lên.Mặc Linh Nguyệt trừng to mắt, tay cố gắng đẩy Cố Diệp Phong ra.Nơi này chính là bên ngoài.Bên ngoài có rất nhiều người qua lại.Vì nhớ lời Cố Diệp Phong dặn không thể tùy tiện sử dụng linh lực, nên trong lúc này, Mặc Linh Nguyệt không đẩy được Cố Diệp Phong ra.Cố Diệp Phong khẽ cười, ghé vào tai Mặc Linh Nguyệt, nói nhỏ: "Sư đệ, đừng cử động lung tung, bên ngoài sẽ nghe thấy."Nghe vậy, cơ thể Mặc Linh Nguyệt cứng lại, không dám nhúc nhích.Nói xong, Cố Diệp Phong lại tiếp tục hôn hắn, một tay từ từ kéo khóa áo khoác của Mặc Linh Nguyệt, rồi chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.Việc cởi từng nút bằng một tay quả thật không dễ, nhưng Cố Diệp Phong lại thực hiện một cách thành thạo, mỗi lần mở một nút, hắn lại từ từ di chuyển xuống, động tác chậm rãi mà đầy ẩn ý.Những cử chỉ đó không chỉ khêu gợi mà còn như đang tra tấn.Mắt Mặc Linh Nguyệt dần dần mờ đi, có chút mê ly, thân thể tựa vào Cố Diệp Phong, tình cờ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương trước mặt.Mặt hắn ửng hồng, đôi lông mi dài rung động như cánh bướm, khóe mắt và đuôi mày đầy xuân ý.Chỉ trong khoảnh khắc, mặt Mặc Linh Nguyệt đỏ bừng, ngượng ngùng.Hắn liền vùi đầu vào cổ Cố Diệp Phong, không dám nhìn nữa.Cố Diệp Phong nhìn người trong lòng không dám phát ra một tiếng, thậm chí không dám cử động, nhưng lại cố tình không nói ra sự thật.Trên thực tế, bên ngoài rất ồn ào, không ai có thể nghe thấy âm thanh nhỏ như thế, và chỉ có mình hắn mới nghe được.Cố Diệp Phong chỉ nhẹ nhàng trêu đùa, không làm gì quá đáng, bởi hắn biết nếu ở trong phòng thử đồ quá lâu sẽ khiến người khác chú ý.Sau khi cởi áo của Mặc Linh Nguyệt, hắn giúp hắn mặc vào bộ tây trang trắng.Ánh mắt Cố Diệp Phong đầy ngưỡng mộ khi nhìn thấy Mặc Linh Nguyệt.Người trước mặt khoác trên mình bộ tây trang trắng tinh, chân dài thẳng tắp, áo sơ mi trắng được cài kín cổ, tạo nên vẻ cấm dục, khiến người ta chỉ muốn cởi từng nút áo và làm vấy bẩn bộ đồ tinh khiết đó.Hơn nữa, khuôn mặt tinh xảo cùng khí chất thanh nhã của hắn khiến hắn trông như một tiểu công tử cao quý, hoàn toàn không hợp với phòng thử đồ đơn giản này.Dường như hắn thuộc về một tòa lâu đài xa hoa, nơi chỉ cần hắn ra lệnh, sẽ có vô số người sẵn lòng dâng hiến tất cả cho hắn....... Cũng khiến người ta muốn kéo hắn từ trên cao xuống, làm hắn phải rơi khỏi tầng mây cao quý đó.Nhìn ánh mắt của Cố Diệp Phong càng lúc càng không ổn, Mặc Linh Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng, mày hắn khẽ nhíu lại.Quyết đoán, hắn lập tức mở cửa phòng thử đồ, lạnh lùng đẩy Cố Diệp Phong ra ngoài, sau đó khóa trái cửa.Dáng vẻ như thể đang phòng bị một con sói dữ.Bị đẩy ra ngoài, Cố Diệp Phong: "......"Cố Diệp Phong sờ sờ mũi, lẳng lặng rời đi.Sau chuyện vừa rồi, Mặc Linh Nguyệt đã không còn cảm giác ngượng ngùng nữa. Dù sao thì so với những gì vừa xảy ra, việc thay quần áo cũng chẳng đáng là gì.Khi Mặc Linh Nguyệt bước ra khỏi phòng thử đồ, hắn đã thay lại bộ đồ thường ngày.Cố Diệp Phong tiếp tục kéo Mặc Linh Nguyệt đi chọn thêm quần áo, và mua không ít.Tuy nhiên, sau đó, Mặc Linh Nguyệt không bao giờ cùng vào phòng thử đồ với Cố Diệp Phong nữa.Sau khi mua xong quần áo, trời cũng đã tối, hai người quyết định vào một nhà hàng ăn tối.Nhà hàng không quá đông, chỉ có vài bàn lác đác ngồi.Cố Diệp Phong chọn một góc yên tĩnh, ít người, rồi hào phóng gọi hết đồ ăn trên thực đơn.Khi đồ ăn được mang lên, Cố Diệp Phong gắp một ít cho Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, đồ ăn ở đây ngon lắm, ngươi thử xem có thích không."Mặc Linh Nguyệt ăn rất lịch thiệp, gắp thử một miếng đồ ăn mà Cố Diệp Phong đưa cho, rồi khẽ gật đầu, "Thật sự rất ngon."Ở Tu Tiên giới, hầu hết mọi người sau khi đạt Trúc Cơ đều không cần ăn uống, nên cũng không chú trọng đến hương vị. Vì vậy, đồ ăn ở Tu Tiên giới thường chỉ tạm được.Nhưng ở thế giới này, đồ ăn được chế biến rất tinh tế, gia vị phong phú, hương vị thực sự rất ngon.Có lẽ nếu đồ ăn này được đưa tới Tu Tiên giới, không ít tu sĩ cũng sẽ muốn thử."Thích thì ăn nhiều vào."Hai người một người gắp, một người ăn, khung cảnh thật sự rất hài hòa.Cố Diệp Phong lột một con tôm, rồi đặt vào đĩa trước mặt Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, ngươi thử cái này, món này cũng ngon lắm."Mặc Linh Nguyệt nhìn con tôm trong đĩa, khựng lại một chút, rồi nói: "Ngươi cũng ăn đi."Cố Diệp Phong nhấc con tôm đã bóc sẵn lên, đưa tới miệng Mặc Linh Nguyệt, "Ngươi ăn trước."Mặc Linh Nguyệt nhìn con tôm trước mặt, khẽ mở miệng, cắn lấy.Thực tế, từ lúc Mặc Linh Nguyệt bắt đầu ăn, ánh mắt của Cố Diệp Phong chưa bao giờ rời khỏi hắn.Cố Diệp Phong nhìn người trước mặt ngoan ngoãn há miệng, cắn con tôm, khi hắn mở miệng, thậm chí còn nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nhạt.Con tôm hơi to, khi cắn vào, hai má của hắn phồng lên như một con chuột hamster, khí chất cao lãnh nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự đáng yêu không thể cưỡng lại.Cố Diệp Phong cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Hắn đứng dậy, cúi người tiến lại gần.Một tay nâng cằm Mặc Linh Nguyệt lên, dưới ánh mắt mờ mịt của hắn, liền cúi xuống hôn.Mặc Linh Nguyệt mở to mắt, đồng tử hơi co lại, hoàn toàn không kịp phản ứng.Nụ hôn này không chỉ là sự chạm môi đơn thuần, Cố Diệp Phong lợi dụng lúc Mặc Linh Nguyệt còn đang ăn để xâm nhập qua hàm răng, quấn quýt môi hắn, mơn trớn một cách tùy ý.Khi Mặc Linh Nguyệt kịp phản ứng, định đẩy Cố Diệp Phong ra thì hắn mới buông lỏng, ánh mắt nhìn Mặc Linh Nguyệt đầy ý vị, như thể muốn lột sạch quần áo người đối diện.Cố Diệp Phong khẽ cười, ý tứ thâm sâu nói: "Xác thật ăn rất ngon."Không biết hắn đang nói đến đồ ăn, hay là người trước mặt.Món ăn trong miệng bị cướp mất, tai Mặc Linh Nguyệt đỏ ửng cả lên, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Diệp Phong không chút kiêng nể.Bữa ăn kỳ quặc này cuối cùng cũng kết thúc, khi ra ngoài, trời đã tối hẳn.Hai người bước ra khỏi nhà hàng. Không xa cổng chính là một công viên giải trí, từ đó có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ từ bánh xe quay.Cố Diệp Phong liếc qua chiếc bánh xe quay, sau đó quay sang nhìn người bên cạnh: "Vẫn còn sớm, chúng ta đi công viên trò chơi đi."Hắn ở thế giới này đã khá lâu nhưng chưa từng đến công viên giải trí.Mặc Linh Nguyệt không có ý kiến, chỉ cần được ở bên Cố Diệp Phong, đi đâu cũng được.Cố Diệp Phong mua vé cho cả hai và tiến vào công viên.Lúc này đã tối, công viên không có nhiều người, phần lớn là các cặp tình nhân.Ngoài trừ khu ngựa gỗ xoay tròn, các trò khác không cần xếp hàng.Cố Diệp Phong kéo tay Mặc Linh Nguyệt, đi về phía bánh xe quay.Mỗi khoang của bánh xe quay có thể ngồi được bốn người, nhưng vào buổi tối vì lý do an toàn chỉ cho ngồi hai người, rất thuận tiện cho các cặp đôi.Cố Diệp Phong kéo Mặc Linh Nguyệt ngồi vào một khoang.Bánh xe quay dần dần nâng lên, những trò chơi dưới mặt đất dần thu nhỏ lại.Vào buổi tối, Kinh Thị sáng rực ánh đèn, rực rỡ nhiều màu sắc, như một tòa thành không ngủ.Bánh xe quay rất cao, cao hơn hầu hết các công trình kiến trúc, gần như có thể sánh ngang với chiếc đồng hồ lớn nổi tiếng của Kinh Thị.Từ trên cao nhìn xuống, các ánh đèn đủ màu sắc hòa quyện với nhau, như một bức tranh hoàn mỹ, đẹp đến lạ thường.Cảnh tượng này không thể thấy được ở Tu Tiên giới.Đôi mắt Mặc Linh Nguyệt tràn ngập kinh ngạc và cảm thán. Thế giới này dù không có linh lực, nhưng có thể tạo ra những điều mà Tu Tiên giới không làm được.Khi bánh xe quay đạt đến đỉnh, Cố Diệp Phong gọi Mặc Linh Nguyệt."A Nguyệt.""Hử?" Mặc Linh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Cố Diệp Phong.Hai người ngồi sát nhau, khi Mặc Linh Nguyệt quay đầu lại, Cố Diệp Phong liền nở một nụ cười rạng rỡ: "Ở thế giới này có một truyền thuyết về bánh xe quay. Khi bánh xe lên đến đỉnh điểm, nếu cùng người mình yêu hôn nhau, hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau."Mặc Linh Nguyệt hơi ngạc nhiên, trong đôi mắt như có những tia sáng lấp lánh, hắn cũng nở một nụ cười thuần khiết vô cùng, rồi cúi đầu, hôn lên môi Cố Diệp Phong.Cố Diệp Phong không né tránh, hơi nâng đầu, đón nhận nụ hôn.Nụ hôn lần này không mang theo bất kỳ dục vọng nào, không có âm mưu hay tính toán, cũng không vướng bận điều gì.Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời phía xa, ánh sáng bừng lên, xé tan màn đêm, chiếu rọi cả bánh xe quay.—— Ta vì ngươi mà tính toán tất cả.—— Tin muốn ngươi thấu tận đáy linh hồn.Tác giả có lời muốn nói: Có người muốn đọc phiên ngoại về Thiên Đạo, điều này đơn giản, ta sẽ viết.Thiên Đạo phiên ngoại:Nguyệt Phong ta xxxxx ngươi xxxxx! Ngươi cái xxxxx! Ta xxxxx!!!============================================================================Chương 161, phiên ngoại 6Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt đã ở lại thế giới hiện đại quá lâu.Lâu đến mức Thiên Đạo của thế giới hiện đại cũng không thể chịu nổi.Thế giới khác mà dám ở thế giới của thần quá lâu, đây là chuyện gì vậy!?Thế giới của thần là nhà trẻ sao!?Ban đầu thì còn ổn, chỉ có một bộ phận nhỏ, hơn nữa toàn bộ như thể thất hồn lạc phách, Thiên Đạo của thế giới hiện đại cũng lười để tâm.Dù sao bọn họ cũng chỉ yên lặng ở đó, không ảnh hưởng đến thần giới, thần cũng chẳng muốn can thiệp.Nhưng giờ thì tất cả bọn họ đều kéo đến.Toàn bộ!Thiên Đạo của Tu Tiên giới không quản nổi căn nguyên của thế giới mình sao!?Thật là phế vật! Đúng là mẹ nó phế vật mở cửa, phế vật về nhà!!!Lúc đầu, Thiên Đạo của thế giới hiện đại còn mang tâm trạng xem trò vui, nhưng kết quả là hai người này cứ mãi ở lại không chịu đi.Hơn nữa, sau khi phần lớn căn nguyên của thế giới khác kéo đến, những người đó càng ngày càng làm loạn, thường xuyên sử dụng những sức mạnh không thuộc về thế giới này.Hôm nay, vì để làm cho Mặc nhãi con vui, họ khiến cho hoa nở trái mùa. Ngày mai, họ còn làm thời tiết thay đổi đột ngột chỉ để đi chơi.(Tất cả đều là do Cố ca làm, Mặc nhãi con muốn cản cũng không cản được.)Dù những hành động này không gây ảnh hưởng lớn đến thế giới, nhưng chúng rõ ràng thể hiện rằng họ không xem Thiên Đạo ra gì!Thiên Đạo của thế giới hiện đại tức giận, trực tiếp tìm hai tên mặt dày kia mà đánh cho một trận.Kết quả là...Thất bại thảm hại.Thần đánh không lại thì đã đành, dùng cả sức mạnh của quy tắc thế giới cũng không được, bởi vì hai người kia là căn nguyên của thế giới khác, dù thần có thể ra tay, nhưng quy tắc lại chấp nhận sự tồn tại của hai người, căn bản sẽ không giúp thần.Thiên Đạo của thế giới hiện đại tức đến mức tự bế.Thần nghiến răng, trực tiếp chạy đến Tu Tiên giới để tìm Thiên Đạo của Tu Tiên giới tính sổ.Đây là lần đầu tiên Thiên Đạo của thế giới hiện đại rời khỏi thế giới của mình kể từ khi được sinh ra.Thần không đánh lại thế giới căn nguyên, nhưng chẳng lẽ lại không đánh nổi Thiên Đạo của một thế giới khác sao!?......Thiên Đạo Tu Tiên giới không biết tọa độ thế giới hiện đại sao?Thần biết.Thần không thể đến thế giới hiện đại sao?Thần có thể đến.Nhưng thần không còn mặt mũi để đi.Bởi lẽ thần là kẻ đầu tiên bị thế giới căn nguyên chơi đến mức phải chạy trốn.Có lẽ cũng là kẻ duy nhất.Không cần tưởng tượng cũng biết, thần đã trở thành trò cười trong giới Thiên Đạo.May thay, giữa các thế giới không cùng tồn tại trong một không gian. Chỉ cần thần không bước ra khỏi thế giới của mình, thần sẽ không phải nghe những lời đàm tiếu của Thiên Đạo khác!Vì thế, Thiên Đạo của Tu Tiên giới giả vờ như không có gì xảy ra, mặc kệ mọi chuyện.Kết quả là điều mà thần không bao giờ ngờ tới: Thiên Đạo của thế giới hiện đại đã rời bỏ thế giới của mình và chạy đến Tu Tiên giới để tính sổ với thần.Phải biết rằng Thiên Đạo rất ít khi rời khỏi thế giới của mình.Thiên Đạo của Tu Tiên giới vừa nhìn đã biết ngay là thần kia đã không thể chịu đựng thêm được nữa.Và lý do khiến hắn không thể chịu nổi, không ai khác chính là Nguyệt Phong hỗn đản kia.Vậy nên Thiên Đạo của Tu Tiên giới không thể giả chết thêm được nữa.Đành phải ngậm ngùi đi đến thế giới hiện đại để đưa hai người đó trở về.Lúc này, Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt đã ở thế giới hiện đại một thời gian dài, đang định quay lại Tiên giới để xem xét mọi thứ. Vậy nên khi Thiên Đạo đến, hai người ngoan ngoãn theo hắn trở về.Sau khi trở về, hai người không đến thẳng Lưu Ngự Phái hay Ma giới, mà dừng chân tại nhân gian giới."Tiểu Nhiễm ca ca, đợi ta với!" Giọng một bé gái trong trẻo vang lên.Một bé gái chạy theo cậu bé phía trước, nhưng vì bé gái nhỏ hơn một chút nên không chạy nhanh bằng, hoàn toàn không thể đuổi kịp cậu bé.Cậu bé dường như không nghe thấy gì, cũng không có ý định dừng lại để chờ bé gái, chẳng mấy chốc đã bỏ xa cô bé.Bất ngờ, cậu bé va phải một người, "Ui..."Cái trán của cậu bé va vào người kia, đỏ bừng lên, nhưng dường như không hề biết đau, cậu ngã ngồi xuống đất, hung dữ nhìn người trước mặt cản đường mình.Cố Diệp Phong cúi xuống, đưa chiếc kẹo hồ lô trong tay, nhẹ nhàng nói: "Muốn ăn kẹo hồ lô không?"Cậu bé nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt hung dữ lập tức ngừng lại, thay vào đó là sự sững sờ.Cậu không nhận lấy kẹo hồ lô, mà dùng tay nhỏ che cái trán đang đỏ, đôi mắt dần dần ngấn lệ. Trong chớp mắt, từ một con sói con hung dữ, cậu biến thành một chú mèo con đáng thương, như thể vừa rồi sự hung ác chỉ là ảo giác.Cậu bé mếu máo, giọng nghẹn ngào: "Đau, ca ca đụng đau ta rồi."Cố Diệp Phong: "...... Ăn kẹo hồ lô xong sẽ không đau nữa."Cậu bé đáng thương nhìn Cố Diệp Phong, giọng nói trong trẻo dễ nghe như đang làm nũng: "Không cần, ta muốn ca ca thổi thổi. Mẫu thân bảo rằng, đau mà thổi thổi sẽ hết."Cố Diệp Phong: "......"Mặc Linh Nguyệt đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, thấy Cố Diệp Phong đứng im, liền kéo tay áo hắn, ý bảo hắn hãy thổi cho cậu bé.Cố Diệp Phong miễn cưỡng thổi hai cái, "Được rồi, không đau nữa.""Nhiễm Nhiễm vẫn còn đau, thổi thêm chút nữa." Cậu bé tỏ ra đáng thương, đôi mắt ngấn lệ nhìn Cố Diệp Phong, như thể cậu vừa chịu một tội ác tày trời.Cố Diệp Phong đành phải thổi thêm hai cái nữa.Lần này, cậu bé mới chịu bỏ tay khỏi trán, nhận lấy kẹo hồ lô từ tay Cố Diệp Phong.Nhưng cậu bé không ăn, mà giơ kẹo hồ lô về phía Cố Diệp Phong, đưa hai tay ra.Cố Diệp Phong: "???"Cậu bé nghiêm túc nhìn Cố Diệp Phong, nói: "Ca ca, Nhiễm Nhiễm bị đụng đau, muốn được ôm."Cố Diệp Phong: "......" Đây chính là lý do hắn không thích trẻ con.Trước khi Cố Diệp Phong kịp bế cậu bé, một người phụ nữ dịu dàng từ phía sau bước tới, bế cậu lên, "Nhiễm Nhiễm lại nghịch ngợm phải không?"Người phụ nữ lịch sự mỉm cười xin lỗi Cố Diệp Phong: "Thật xin lỗi vì đã gây phiền toái cho ngài..."Khi người phụ nữ nhìn rõ mặt Cố Diệp Phong, nàng bỗng sững lại.Giống quá!Thật sự rất giống!Giống hệt phu quân của nàng.Nhưng nàng chỉ có duy nhất một đứa con là Nhiễm Nhiễm.Và Nhiễm Nhiễm lại giống nàng.Ngay lúc này, trong lòng người phụ nữ dâng lên một cảm giác phức tạp.Nàng không nghĩ rằng phu quân của mình đã phản bội và có con với người khác.Mà là khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô cảm thấy một sự thân quen, một niềm vui không rõ lý do.Niềm vui đến nỗi nàng muốn rơi lệ.Cậu bé không hài lòng, bĩu môi, giãy giụa trong tay mẹ, đưa tay về phía Cố Diệp Phong: "Nhiễm Nhiễm không cần mẫu thân ôm, muốn ca ca ôm!"Cậu bé giãy giụa mạnh đến nỗi suýt khiến mẹ cậu không thể giữ được.Thấy vậy, Cố Diệp Phong đành bế cậu bé lên, mỉm cười dịu dàng: "Không sao, cậu bé rất đáng yêu."Người phụ nữ nhìn Cố Diệp Phong, ánh mắt càng thêm mềm mại, bản năng khiến nàng mỉm cười dịu dàng: "Đáng yêu gì đâu, nghịch ngợm lắm."Cậu bé không hài lòng, cọ đầu vào cổ Cố Diệp Phong: "Mẫu thân nói bậy, Nhiễm Nhiễm rất đáng yêu, rất ngoan."Cố Diệp Phong không tin chút nào về lời "ngoan ngoãn" của cậu bé này, tính cách đã là bản chất khó mà thay đổi.Cậu bé nhỏ nhắn, vì cọ đầu vào cổ Cố Diệp Phong, khiến que kẹo hồ lô trong tay chạm vào mặt hắn."... Để kẹo của ngươi ra xa một chút, ngươi đang dính lên mặt ta rồi."Mặc Linh Nguyệt khẽ cười, rút khăn tay ra đưa cho cậu bé.Cậu bé liền để kẹo ra xa hơn, sau đó nhận lấy khăn tay từ tay Mặc Linh Nguyệt, vụng về lau nước đường dính trên mặt Cố Diệp Phong.Tiểu nam hài với vẻ mặt nghiêm túc của một người lớn, nhưng thật ra trông vô cùng đáng yêu.Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt đưa nữ tử và tiểu nam hài trở về nhà.Ban đầu, hai người định đưa họ về rồi đi ngay, nhưng tiểu nam hài quá dính lấy Cố Diệp Phong, không chịu để hắn đi. Thêm vào đó, nữ tử cũng có vẻ không muốn hắn rời đi, nên Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt đành ở lại thêm vài ngày.Tuy nhiên, chủ nhân của ngôi nhà lại tỏ ra không mấy hài lòng với Cố Diệp Phong. Vì ngoại hình giống mình, lại quấn quýt bên phu nhân và con trai hắn, nên người đàn ông không thể nào ưa nổi Cố Diệp Phong.Thái độ của hắn đối với Cố Diệp Phong luôn là mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, hệt như chỉ muốn đuổi hắn đi.Nhưng với Mặc Linh Nguyệt, thái độ của hắn lại tốt hơn rất nhiều.Cố Diệp Phong chỉ có thể im lặng chịu đựng.Sau khi ở lại vài ngày, Cố Diệp Phong lợi dụng lúc mọi người không chú ý, để lại một tờ giấy rồi kéo Mặc Linh Nguyệt rời đi.Tu Tiên giới giờ đã không còn là Tu Tiên giới của thời kỳ trước.Hiện tại, Lưu Ngự Phái là môn phái độc tôn, nhưng so với trước đây, tình hình đã yên bình hơn nhiều.Dù Cố Diệp Phong đã quay trở lại, nhưng ký ức của mọi người vẫn không thể khôi phục.Bởi lẽ, ký ức của mọi người, trừ Mặc Linh Nguyệt, đều đã bị Thiên Đạo xóa bỏ, không chỉ đơn giản là bị phong ấn.Ký ức đã bị xóa bỏ thì không thể lấy lại được.Nhưng điều này không ngăn được Mộ Vãn Phong cảm thấy rằng Hoa Linh Nguyệt đạo hữu rất quen thuộc."Hoa Linh Nguyệt đạo hữu, thì ra ngươi biến mất lâu như vậy là để đi tìm đạo lữ sao."Mộ Vãn Phong nhìn về phía Cố Diệp Phong, "Nhưng lần này đạo lữ của ngươi trông cũng không tệ lắm.""Ân." Mặc Linh Nguyệt mỉm cười khẽ gật đầu.Cố Diệp Phong đưa ra một tấm thiệp mời, "Vài ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức lễ đạo lữ, đây là thiệp mời."Giang Thanh Ngôn nở một nụ cười ôn hòa, chân thành nói: "Chúc mừng."Mộ Vãn Phong nhận thiệp, mở ra xem, nhìn đến địa chỉ thì hơi nhíu mày: "Ma Trung Vực? Đây là trong Ma giới, chúng ta đến đó liệu có an toàn không?"Cố Diệp Phong cười rạng rỡ: "Yên tâm, ta đảm bảo các ngươi sẽ an toàn tuyệt đối."Mộ Vãn Phong dù mới gặp Cố Diệp Phong lần đầu, nhưng không hiểu sao lại tin tưởng lời hắn nói: "Được, đến lúc đó nhất định ta sẽ đến!"Mặc Linh Nguyệt quay sang Giang Thanh Ngôn, "Chuyện lần trước, cảm ơn ngươi."Nếu không có sự bói toán của Giang Thanh Ngôn, có lẽ hắn còn phải mất rất lâu mới chứng minh được sự tồn tại của Cố Diệp Phong.Giang Thanh Ngôn lắc đầu: "Chuyện nhỏ, không có gì to tát."Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt đã gửi không ít thiệp mời, đều là mời những người họ quen biết.Dù phần lớn mọi người không hiểu rõ về tấm thiệp mời này, nhưng vẫn quyết định đến dự.Lý do tổ chức lễ ở Ma Trung Vực chủ yếu vì đây là nơi mà hai người đã ở lại khá lâu, và bà bà của Ma giới cũng không muốn đi xa.Hơn nữa, việc người của Tu Tiên giới đến Ma giới dễ dàng hơn nhiều so với Ma giới đến Tu Tiên giới.Mặc dù chỉ là một lễ kết đạo lữ của hai người không mấy nổi danh, nhưng lại có rất nhiều đại năng xuất hiện.Từ bà bà được đồn đại trong Ma giới, đến Ma Tôn Tô Vô Dạ và Đại Hộ Pháp Tư Nhạc của Ma giới, gia chủ Cố cùng phu nhân Cố, thậm chí không ít người từ Đông Lâm đệ nhất Lưu Ngự Phái cũng đến.Ngay cả Nguyệt gia cũng âm thầm xuất hiện.Gia chủ hiện tại của Nguyệt gia là Cố Diệp Linh, trông có vẻ điềm đạm và trưởng thành hơn nhiều so với trước đây. Quả thực, việc gánh vác một gia tộc lớn như vậy không hề dễ dàng.Huống chi, tình cảnh hiện tại của Nguyệt gia không được tốt lắm.Mặc Linh Nguyệt nhìn Hoa Úc đang đứng cùng Cố Phong Ngọc, cũng hiểu vì sao trước đây hắn lại nhằm vào mình.Thì ra hắn xem mình như tình địch.Có lẽ sau này hắn đã nhận ra rằng Cố Diệp Phong không phải là Cố Phong Ngọc, nên mới thôi không đối đầu với mình nữa.Ở Tu Tiên giới, lễ thành đạo lữ chỉ cần được Thiên Đạo chứng giám thì sẽ được ràng buộc bởi quy tắc, không cần phải bái đường thành thân như trong thế giới hiện đại.Cũng không có nhiều quy củ như vậy.Cố Diệp Phong mặc một bộ hồng bào, cùng với Mặc Linh Nguyệt – cũng khoác trên mình bộ hồng bào, từ từ bước vào.Người luôn thanh lãnh, thường mặc màu trắng thuần, nay khoác lên mình màu đỏ rực, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ấn tượng.Màu đỏ nổi bật càng tôn lên làn da trắng như ngọc của Mặc Linh Nguyệt, khiến hắn trở nên rực rỡ và quyến rũ như một nhành hoa đào đang nở rộ.Tóc của Mặc Linh Nguyệt được tết một nửa thành bím tóc tinh xảo, nửa còn lại buông xõa tự nhiên. Trên trán đính một viên đá quý màu đỏ thẫm, và bên hông là đai lưng màu đỏ sậm, trông vô cùng thon gọn và đẹp mắt.Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của hắn nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt như ngập tràn ánh sáng, tựa như có hàng ngàn vì sao lấp lánh trong đó.Đẹp đẽ, như một vị tiên bước ra từ bức họa.Cố Diệp Phong nắm lấy tay Mặc Linh Nguyệt, trong mắt đầy vẻ kinh diễm và ngưỡng mộ: "A Nguyệt, ngươi thật đẹp!"Mặc Linh Nguyệt hơi ửng đỏ trên mặt, mỉm cười dịu dàng: "A Phong cũng rất đẹp."Cố Diệp Phong vốn luôn mặc đồ trắng hoặc đen, thực sự rất tinh xảo và lộng lẫy, nhưng khi khoác lên mình bộ hồng bào, hắn lại càng tuấn mỹ đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.Hai người chậm rãi bước lên bục.Cố Diệp Phong vươn tay, thần hồn lực lượng quanh quẩn trên đầu ngón tay hắn, theo từng nét vẽ của ngón tay trắng ngần như ngọc, một khế ước trận hiện lên.Khế ước trận lấy hai người làm trung tâm, dần dần hiện ra dưới chân họ.Khi khế ước trận hoàn thành, thần hồn lực nhập vào pháp trận, và trong nháy mắt, nó biến mất, như thể bị nuốt chửng.Cố Diệp Phong liếc nhìn Mặc Linh Nguyệt: "A Nguyệt, đến lượt ngươi."Mặc Linh Nguyệt vươn tay, dùng đầu ngón tay làm bút, khéo léo vẽ ra vài nét cuối cùng để hoàn thành khế ước trận."Nguyệt Phong.""Mặc Linh Nguyệt.""Lấy linh hồn làm dẫn, Thiên Đạo làm chứng, kết hạ linh hồn khế ước."Ngay khi khế ước thành hình, trận pháp hóa thành hai luồng ánh sáng trắng, dung nhập vào trán của hai người.Từ nay, giữa họ tồn tại một mối liên kết vĩnh viễn không thể tách rời.Ngay cả cái chết cũng không thể cắt đứt sợi dây liên kết này.Có lẽ vì bộ hồng bào vốn mang lại cảm giác ấm áp, nên sự thanh lãnh quanh Mặc Linh Nguyệt cũng dần tan biến, thay vào đó là một vẻ nhu hòa, ấm áp đầy tình cảm.Cố Diệp Phong nhìn người trước mặt, trong đáy mắt đầy ý cười, bàn tay siết chặt tay Mặc Linh Nguyệt thêm vài phần.Mặc Linh Nguyệt cũng đáp lại bằng cách siết tay hắn.Một cơn gió thổi qua, làm lay động vạt áo của hai người, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Thời gian dường như ngừng lại, cả thế gian này trở thành bối cảnh, chỉ còn lại hai người giữa trời đất.—— Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền.—— Sinh tử tương tùy.Tác giả có lời muốn nói: Đến đây là toàn bộ câu chuyện kết thúc rồi! Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng ta!Phần phiên ngoại của các nhân vật khác:【Hắc Long】Không có phiên ngoại quá nhiều để viết về Hắc Long, nó chỉ là một kẻ ngây thơ, thiếu niên vô tri, suýt nữa bị người khác bắt khế ước. Khi Cố ca ngang qua đã cứu nó, sau đó lừa nó đi vào Ma giới. Cuối cùng, Hắc Long bị Cố ca "lừa gạt" đến què, và rồi cùng tu ma với Cố ca. Hai người sau này quen nhau rồi bắt đầu ghét bỏ lẫn nhau.【Tô Vô Dạ và Tư Nhạc】Tô Vô Dạ từng là đại thiếu gia của một đại gia tộc trong Tu Tiên giới. Mẹ ruột của hắn qua đời sớm, cha hắn tái giá và sinh thêm một người em trai. Mẹ kế và em trai đều không ưa hắn, họ muốn giết hắn nên đã đầu độc hắn bằng thực hồn và truy sát. Để sống sót, Tô Vô Dạ phải trốn vào Ma giới, nơi hắn gặp Tư Nhạc. Trong lúc cả hai bị truy sát, Tô Vô Dạ đã dùng thân mình đỡ đòn tấn công trí mạng cho Tư Nhạc. Tư Nhạc, để cứu Tô Vô Dạ, đã lập khế ước với hắn, hút thực hồn vào cơ thể mình. Để trả ơn, Tô Vô Dạ dần leo lên vị trí Đại Hộ Pháp của Ma giới, đồng thời lợi dụng Ma Tôn cùng liên minh với ba đại tiên môn của Tu Tiên giới, khơi mào nội chiến, với mục tiêu tiêu diệt Lưu Ngự Phái và chiếm được Thần Khí để cứu Tư Nhạc. Trong hàng chục thế hệ, không có sự xuất hiện của Cố Diệp Phong, Tư Nhạc tin rằng hắn đã chết do không đủ linh lực để kích hoạt Thần Khí, và điều đó đã khiến Tô Vô Dạ phát điên.【Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn】Mộ Vãn Phong lớn hơn Giang Thanh Ngôn một tuổi, từ nhỏ đã lớn lên trong Lưu Ngự Phái, là cô nhi được Trận Phong trưởng lão nhặt về. Vị trưởng lão này rất thích nhặt trẻ nhỏ về nuôi, và Giang Thanh Ngôn cũng là một trong số đó. Giang Thanh Ngôn vốn thuộc Cố gia, mẹ hắn không muốn kết hôn với người cha được sắp đặt, nên đã bỏ nhà ra đi và gặp được người yêu. Tuy nhiên, Cố gia không có sức mạnh nổi trội, cả hai tử vong do tai nạn, chỉ còn lại Giang Thanh Ngôn. Giang Thanh Ngôn có thiên phú về bặc tính, nhưng lại không khế ước với tinh bàn, cũng không luyện tập công pháp tương ứng, nên bặc tính của hắn hoạt động thất thường. Khi còn nhỏ, Mộ Vãn Phong rất ồn ào và không đáng tin, vì vậy các bạn đồng môn không muốn chơi với hắn. Nhưng khi Giang Thanh Ngôn được nhặt về, cậu lại sẵn lòng chơi cùng Mộ Vãn Phong. Mộ Vãn Phong thường trêu chọc Giang Thanh Ngôn, như lấy đồ yêu thích của hắn rồi cố tìm hắn nhưng lại té ngã, ném hết đồ lên người Giang Thanh Ngôn. Tuy vậy, Giang Thanh Ngôn lại có tính tình tốt, không hay giận dỗi, nên hai người trở thành bạn thân thiết từ nhỏ.【Cố Diệp Linh và Nguyệt Nhiễm】Cố Diệp Linh bị bắt và nhốt cùng một nữ tử của tộc Nguyệt. Nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cảnh yên bình, đây là lần đầu tiên nàng thấy những sự việc tàn khốc như vậy. Nàng muốn trốn cùng nữ tử tộc Nguyệt, nhưng họ không muốn rời đi, nên nàng chạy trốn một mình. Sau đó, nàng gặp Nguyệt Nhiễm. Lúc đó, Nguyệt Nhiễm đang chịu hậu quả từ việc nhập ma, tình cảnh vô cùng thảm thương. Cố Diệp Linh cảm thấy hắn đáng thương nên muốn cứu hắn, nhưng tu vi của nàng quá yếu, không cứu được ai. Ngược lại, Nguyệt Nhiễm nhận ra hơi thở của Cố ca trên người nàng, liền cứu nàng. Cuối cùng, Cố Diệp Linh thuyết phục được nữ tử tộc Nguyệt, với sự giúp đỡ của Nguyệt Nhiễm, họ đã trốn thoát. Nhưng điều đó đã khiến Nguyệt Nhiễm bị phong ấn và nhốt vào ngục, tình cảnh thảm hơn trước. Cố Diệp Linh mang trong lòng sự cảm kích và áy náy với Nguyệt Nhiễm. Sau khi Cố ca đưa Nguyệt Nhiễm về Cố gia và hắn mất đi ký ức, hắn vẫn biết mình đang tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, Nguyệt Diệp Linh cảm nhận được dấu vết của Nguyệt Nhiễm, nàng tìm thấy hắn, rồi hai người đồng hành cùng nhau. Tuy nhiên, cả hai bị những người khác trong tộc Nguyệt trả thù, suýt nữa mất mạng, nhưng lại được Cố ca cứu. Cuối cùng, Cố Diệp Linh đảm nhận trách nhiệm của tộc Nguyệt, nàng đã cứu được họ, và nàng sẽ cứu đến cùng.【Nguyệt Ngạn Sinh】Nguyệt Ngạn Sinh lớn lên cùng Nguyệt Phong và Nguyệt Nhiễm, tình cảm rất sâu đậm (ít nhất là hắn nghĩ vậy). Hắn luôn cho rằng Nguyệt Nhiễm là em gái mình và yêu thầm nàng. Nhưng sau khi biết Nguyệt Nhiễm thực ra là đệ đệ, hắn cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Trong cơn bàng hoàng, hắn đã vô tình để Nguyệt Nhiễm tìm được cơ hội rời khỏi Cố gia.【Cố Diệp Phong】Hắn sa vào lối sống "sa điêu" chủ yếu là nhờ một thiếu niên Smart. Sau khi bị mẫu thân đưa tới dị thế giới, hắn luôn uể oải, chán chường, cả ngày chỉ lặng lẽ ngồi dưới cầu vượt. Khi đó, phong cách "Smart" đang rất thịnh hành. Cố ca gặp được một thiếu niên tóc đỏ theo phong cách Smart, là quý tộc trong giới Smart. Thiếu niên này là một kẻ "sa điêu", bạn bè của hắn cũng là Smart, toàn bộ vòng tròn quanh họ gần như đều là những kẻ "sa điêu" và "nhị khuyết". Cả bọn đã thành công kéo theo Cố ca vào lối sống này. Về sau, khi Cố ca làm việc cho quốc gia, cấp trên ghét bỏ hắn vì có chút "ngốc nghếch" (vì bị ảnh hưởng bởi nhóm Smart nên hắn học được cách sống kiểu "sa điêu", trở thành một kẻ "sa điêu" có khả năng chiến đấu thực sự). Vì thế, cấp trên quyết định gửi hắn đi đại học để tiến tu, và đó cũng là lý do khi mới xuyên qua, hắn tự nhận mình là sinh viên.