Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ - Thiên Tẫn Hoan

105 - 109



Chương 105

'Mặc Linh Nguyệt' ngẩn ngơ nhìn đoạn kiếm bị chặt đứt trong tay, cúi đầu nhìn mũi kiếm rơi trên mặt đất, hoàn toàn chưa phục hồi tinh thần, như thể hắn không hề biết thanh kiếm của mình đã bị cắt đứt như thế nào.

Dù thanh kiếm trong tay hắn không phải Thần Khí, nhưng cũng thuộc hàng Tiên Khí thượng đẳng, không thể dễ dàng bị bẻ gãy như vậy được.

Nhưng sự thật hiển hiện trước mắt, không phải do hắn không tin mà có thể thay đổi được.

Trên cây, Mặc Linh Nguyệt bình thản liếc nhìn người kia, ngón tay khẽ động, thanh trường kiếm màu bạc bay vòng vòng trên không, rồi trở lại bên hắn.

Cố Diệp Phong thoáng nhìn thanh kiếm, tuy bề ngoài đã thay đổi, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó chính là thần kiếm Cửu U.

Rõ ràng vừa rồi là hắn điều khiển Cửu U biến ảo thành thanh kiếm của người nọ và chặt đứt nó.

Với thần kiếm Cửu U mà nói, không có gì là nó không thể chém đứt; nếu không chém đứt, thì đó chỉ là vì chủ nhân Cửu U chưa đủ mạnh mẽ.

Hắn ngày càng thành thạo hơn trong việc điều khiển nó.

Cố Diệp Phong không quay đầu lại, chỉ liếc mắt nhìn 'Mặc Linh Nguyệt' phía sau, không hề quan tâm đến hắn, quay đầu lại định tiếp tục giải thích với Mặc Linh Nguyệt.

Nhưng chưa kịp mở miệng, người phía sau hắn đã phản ứng, nhảy vọt ra, kéo giãn khoảng cách.

Hắn lạnh lùng nhìn Cố Diệp Phong, trong tay cầm một viên hạt châu trong suốt, nháy mắt nó bay lên không trung, rồi nổ tung không tiếng động, chỉ còn một luồng linh khí đặc biệt tản ra. Nếu không tu luyện công pháp đặc thù, có lẽ khó mà nhận ra luồng linh lực kia.

Cố Diệp Phong ngay khi hạt châu nổ tung đã cảm nhận được, hắn nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn luồng linh lực đặc biệt tản ra trên không.

Đó là tín hiệu Nguyệt gia triệu tập những người khác.

Người này là người của Nguyệt gia?

Cố Diệp Phong lập tức lướt mình, giây tiếp theo đã đứng bên cạnh Mặc Linh Nguyệt trên cây.

Trước đây, hắn có lẽ sẽ không bình tĩnh như vậy, nhưng sau khi say rượu và huỷ hoại toàn bộ Tuyệt Tịch Sơn, không ai xuất hiện ngăn cản hắn, điều này không hợp lẽ thường, chắc chắn đã có biến cố gì đó.

Dù người khác không nhận ra được, 'nàng' chắc chắn sẽ biết, nhưng không đến Tuyệt Tịch Sơn để cản hắn, rõ ràng là có chuyện gì đã xảy ra.

Có lẽ nàng đã bị các trưởng lão phái đi làm nhiệm vụ gì đó, dù sao trong người nàng có sinh tử cổ, dù mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi sự khống chế.

Nếu nàng có thể đến, chắc chắn không cần dùng cách vụng về như vậy để thông báo, vì thế đây chắc chắn không phải tín hiệu dành cho nàng.

Vậy nên Cố Diệp Phong không hề hoảng hốt, người của Nguyệt gia đối với hắn chẳng khác gì kẻ thù.

Mặc Linh Nguyệt vẫn đứng đó bất động, nét mặt thanh lãnh, dường như không hề quan tâm đến tín hiệu của người kia.

Cố Diệp Phong nhìn Cửu U lơ lửng bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, đưa tay búng nhẹ thân kiếm. Cửu U liền phát ra tiếng vang thanh thúy, thân kiếm màu bạc rung nhẹ, như thể đang uy hiếp Cố Diệp Phong.

Cố Diệp Phong 'sách' một tiếng, hoàn toàn không để tâm đến sự uy hiếp của nó, ngón tay khẽ động, lụa đỏ lập tức quấn quanh Cửu U, mang theo một hơi thở lạnh lẽo, như thể ngay giây tiếp theo sẽ bao vây lấy nó.

Cửu U lập tức ngừng động đậy.

Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn Cố Diệp Phong một cái, không nói gì.

Hai người hoàn toàn không như 'Mặc Linh Nguyệt' bên dưới tưởng tượng, vì tín hiệu kia mà cuống cuồng bỏ chạy, khiến hắn không hiểu ra sao khi nhìn thấy hai người vẫn nhàn nhã như vậy.

Đúng, chính là nhàn nhã.

Biểu cảm của họ không khác gì so với trước đó, thậm chí không hề cảnh giác xung quanh, như thể họ ra ngoài để du ngoạn.

Chẳng phải người bình thường gặp tình huống này đều sẽ chạy đi sao?

Hai người này thế nào? Đều là kẻ ngốc à?

Khi hắn còn đang nghi hoặc, không ít người nhanh chóng vây lại. Chỉ trong thời gian chưa đầy nửa nén hương, rõ ràng họ đã ở gần đây, chỉ chờ tín hiệu.

Cố Diệp Phong thoáng nhìn đám người vây quanh, không chút do dự nhảy xuống, Lưu Tịch trong tay hắn ngưng kết thành kiếm.

Thấy hắn nhảy xuống, đám người lập tức cầm kiếm vây công, hai bên nháy mắt giao chiến.

Mặc Linh Nguyệt cũng không đứng ngoài quan sát, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống từ trên cây, Cửu U ngay lập tức xuất hiện trong tay hắn, không chút do dự gia nhập trận chiến.

Nói là chiến đấu, nhưng đúng hơn là hai người đang đơn phương áp đảo cả một đám.

Dù người vây quanh đông đảo, nhưng không ai có thể chạm vào họ, thậm chí không thể động đến một góc áo của họ, huống chi là gây nguy hiểm.

Cố Diệp Phong ra tay dứt khoát, không có động tác thừa, đánh ngã toàn bộ những kẻ tấn công, tuy tàn nhẫn nhưng không lấy mạng ai, vẫn như cách hắn thường làm.

Còn Mặc Linh Nguyệt thì khác. Kiếm pháp của hắn như mưa xuân, ôn nhu nhưng mang theo hàn ý, nhẹ nhàng mà tàn nhẫn. Thoạt nhìn hắn cho người khác cảm giác ôn hòa, nhưng ngay giây tiếp theo sát ý hiện rõ. Dáng vẻ của hắn ưu nhã, không giống như đang giao đấu, mà như đang múa kiếm, nhưng mỗi chiêu lại là một đòn chí mạng.

Những người bị kiếm của hắn lướt qua tựa hồ chưa kịp phản ứng, trên người không có vết thương rõ ràng, thậm chí không chảy một giọt máu. Thế nhưng, họ từ từ ngã xuống, đáy mắt vẫn còn tràn đầy sự không tin và nồng đậm không cam lòng, như thể không thể tin rằng mình lại chết dễ dàng như vậy.

Người ngã xuống đất, máu tươi từ từ thấm ra từ dưới thân, nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất xung quanh.

Những kẻ trúng kiếm Cửu U, không chỉ thân thể mà cả thần hồn cũng bị cắt nát. Vì vậy, ngay cả những người của Nguyệt gia cũng không thể sống sót qua một nhát kiếm của Cửu U.

Mặc Linh Nguyệt chỉ với một kiếm đã dễ dàng tiêu diệt kẻ đến gần mình. Trên mặt hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt bình thản, không hề gợn sóng, tựa như hắn đứng trên vạn vật, không màng đến sự sống chết của chúng. Thần thái ấy khiến mọi người không thể rời mắt khỏi hắn, như muốn tìm thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt đó, rồi sẵn sàng trầm luân trong đó.

Tuy nhiên, ngoại trừ Cố Diệp Phong, không ai ở đây có tâm trí để chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy. Tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, như thể trước mặt họ là một ác quỷ giết người không chớp mắt.

Đối với họ, quả thật là như vậy!

Họ có thể cảm nhận được rằng những kẻ bị người này giết chết, ngay cả thần hồn cũng không còn, nghĩa là chết hoàn toàn.

Những nam tử Nguyệt tộc đều tu luyện chủ yếu về thần hồn, thân thể đối với họ chỉ như một lớp vỏ bọc. Đây cũng là một trong những lý do khiến Nguyệt tộc có thể tồn tại hàng ngàn năm trên Đông Lâm đại lục mà không suy tàn.

Nhưng giờ đây, người này lại dễ dàng giết chết người của Nguyệt gia.

Phải biết rằng, những kẻ đến đây để giết Cố Diệp Phong đều là những người có thiên phú và thực lực không hề tầm thường, có khả năng sẽ trở thành trưởng lão trong tương lai.

Thế mà giờ đây, họ lại bị người này chém giết một cách nhẹ nhàng. Người này còn nguy hiểm hơn cả Cố Diệp Phong!

Cần phải thông báo ngay cho trưởng lão hội! Nếu không, người này e rằng sẽ trở thành mối đe dọa lớn nhất của Nguyệt gia.

Những người còn lại đều không phải kẻ ngốc, thấy nhiều người đã chết dưới kiếm của Mặc Linh Nguyệt, họ hiểu rằng tiếp tục chiến đấu cũng chỉ là vô ích, chỉ làm gia tăng thương vong.

Họ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi ngay lập tức rút lui, trong nháy mắt đã nhảy lùi ra xa vài trăm thước.

Tốc độ này không phải chỉ nhờ vào tu vi của họ, mà rõ ràng họ đã dùng đến pháp khí trợ giúp. Người thường muốn đuổi theo họ e rằng không dễ dàng chút nào.

Cố Diệp Phong tiến lại gần một chút, nhưng hắn không ngay lập tức đuổi theo.

Hắn đưa tay sang ngang, lòng bàn tay mở ra, rồi liếc nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt sau lưng.

Mặc Linh Nguyệt thấy vậy liền nhẹ nhàng nhún mình, mũi chân điểm nhẹ lên lòng bàn tay Cố Diệp Phong, mượn lực nhảy vọt về phía trước.

Khi mũi chân của Mặc Linh Nguyệt chạm vào lòng bàn tay Cố Diệp Phong, sương đỏ quấn quanh chân hắn, gia tăng tốc độ của hắn lên gấp mấy lần. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt đám người đang chạy trốn.

Những kẻ kia thấy vậy liền dừng lại, biết rằng không thể tránh thoát, họ chỉ còn cách giương kiếm lên, với vẻ mặt như thể quyết tâm liều mạng.

Nhưng cá đã chết, còn lưới thì không hề rách.

Chỉ trong thoáng chốc, trận chiến kết thúc. Ngoại trừ hai người, không còn ai đứng vững, thậm chí quần áo của hai người cũng không vương một giọt máu, vẫn trắng muốt như tuyết.

Mặc Linh Nguyệt cúi mắt nhìn lướt qua những kẻ trên mặt đất mà Cố Diệp Phong chỉ đánh ngất hoặc trọng thương, sau đó với vẻ mặt lạnh lùng, hắn liếc nhìn Cố Diệp Phong.

Cố Diệp Phong cũng quay lại nhìn Mặc Linh Nguyệt, ánh mắt hắn hờ hững, mí mắt hơi cụp xuống, khẽ liếc qua những kẻ bị hắn đánh ngất.

Mặc Linh Nguyệt thấy vậy không nói gì, chỉ bình thản nhìn hắn trong hai giây, rồi ngón tay dài trắng nõn của hắn khẽ nâng lên, linh lực bắt đầu chuyển động nơi đầu ngón tay.

Thanh Cửu U trên không trung trong nháy mắt biến thành hàng chục thanh kiếm lơ lửng, như thể ảo ảnh. Tất cả những thanh kiếm bạc đều giống hệt Cửu U, không cách nào phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Mỗi thanh kiếm đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương, mang theo sát khí băng giá.

Sau đó, tay của Mặc Linh Nguyệt khẽ vẫy xuống, hàng chục thanh kiếm đó lập tức cắm thẳng vào những kẻ bị Cố Diệp Phong đánh ngất trên mặt đất, khiến họ mất mạng ngay tức khắc.

Không còn một ai sống sót.

Cố Diệp Phong nhìn thấy cảnh đó, khóe miệng khẽ cong lên, con ngươi ánh lên một tia sáng kỳ lạ, thậm chí trong khoảnh khắc, đồng tử của hắn biến thành màu đỏ như máu. Nhưng hắn thu lại rất nhanh, trong nháy mắt đã trở lại bình thường, như thể chỉ là một ảo giác. Ngoại trừ Mặc Linh Nguyệt, không ai có thể nhìn thấy điều đó.

Giây tiếp theo, trên mặt Cố Diệp Phong xuất hiện một tia không đành lòng và vẻ thương xót, trong miệng hắn lẩm bẩm, "Sư đệ, ngươi thật quá tàn nhẫn."

Lời nói này như thể đang bênh vực cho những kẻ nằm trên mặt đất, thoạt nhìn còn có dáng vẻ của một kẻ thánh thiện.

Trước đây, Mặc Linh Nguyệt từng nghĩ rằng người này quá mức thiện lương, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã phủ nhận ý nghĩ đó. Bởi vì dù là ở Cố gia hay Lưu Ngự, Cố Diệp Phong khi đánh ngất kẻ khác thực chất cũng chẳng khác nào giết chết họ. Dù sao khi hôn mê trong tình huống như thế, gần như không thể sống sót, chắc chắn hắn không thể không biết điều này.

Nhưng hắn vẫn cứ làm vậy, điều đó chứng tỏ hắn không thể nào là một kẻ thiện lương. Do đó, Mặc Linh Nguyệt cho rằng Cố Diệp Phong chỉ đơn giản là không muốn tự mình ra tay giết người.

Nhưng ngay sau khi nhận được tín hiệu từ Cố Diệp Phong yêu cầu giết nhóm người này, hắn đã hiểu ra phần nào.

Hắn không phải là người thiện tâm, cũng không phải vì không muốn tự mình giết người, mà có lẽ hắn có lý do không thể ra tay sát hại.

Mặc Linh Nguyệt nghe xong lời của Cố Diệp Phong, khẽ liếc nhìn hắn, giọng nói nhàn nhạt, "Không tiếp tục 'lời ngon tiếng ngọt' của ngươi nữa sao?"

Cố Diệp Phong, vốn đang mang vẻ mặt trách trời thương dân mà nhìn những người nằm dưới đất, nghe câu đó thì sắc mặt đơ lại, lập tức nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, ngượng ngùng mở miệng, "...Không, không có, sư đệ ngươi biết mà, ta chưa bao giờ lừa ngươi, vừa nãy ta nói thế là vì ta biết đó không phải thật."

Nói rồi, Cố Diệp Phong vẻ mặt chân thành nhìn thẳng vào Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, ngươi biết ta là người thế nào, thiện lương lại chân thành, làm sao ta có thể dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa ngươi chứ?"

Mặc Linh Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu khinh miệt, "Mười sáu tuổi?"

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Diệp Phong: Cho ta cơ hội giải thích!

Mặc Linh Nguyệt: Nói đi, ta nghe ngươi biện bạch.

============================================================================

Chương 106

Cố Diệp Phong nghe vậy thì ngây người.

Mười sáu tuổi?

Cái gì mười sáu tuổi?

Mười sáu tuổi thì sao? Ai mười sáu tuổi?

Cố Diệp Phong vắt óc suy nghĩ một hồi mới nhớ ra rằng, lúc trước khi gặp Mặc Linh Nguyệt ở đáy vực Phệ Hồn Nhai, hắn đã nói dối rằng mình... mười sáu tuổi để không bị gọi là ca ca.

Nhớ lại điều đó, Cố Diệp Phong cảm thấy toàn thân không thoải mái, hắn nhìn người trước mặt, miệng lắp bắp, "...Việc đó cũng không tính là lừa ngươi đâu, tâm lý của ta mãi mãi là mười sáu, nên ta mới nói mình mười sáu tuổi."

Hắn chỉ đơn giản là không thích người khác gọi mình là ca ca, thật sự không phải cố ý lừa hắn. Hơn nữa, lừa hắn chuyện này cũng chẳng có lợi lộc gì, hắn hà tất phải làm vậy?

Mặc Linh Nguyệt tiếp tục mở miệng, giọng nói vẫn đạm mạc, "Dưới chân núi ngẫu nhiên gặp được lão gia gia?"

Cố Diệp Phong lại ngẩn người, nhưng chuyện này hắn nhớ rất rõ, bởi vì đã vay nợ quá nhiều, muốn quên cũng không quên được.

Hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ấp úng trả lời, "...Chính là, chính là... trùng hợp, ta thật sự gặp được."

Có gặp được mà... Đại khái là vậy.

Chỉ là lão gia gia đó không đưa cho hắn đan dược thôi.

Nhưng khi xuống núi, hắn quả thực đã gặp rất nhiều người, trong đó có một hai người là lão gia gia cũng không phải là điều quá hiếm...

Cho nên, chuyện này cũng không tính là nói dối!

Mặc Linh Nguyệt không tỏ thái độ gì, giọng điệu vẫn nhàn nhạt tiếp tục, "Lưu Tịch là Tiên Khí?"

Cố Diệp Phong: "..."

Hai câu trước còn có thể miễn cưỡng giải thích qua được, nhưng câu này thì rõ ràng là không thể.

Lưu Tịch là một thanh ma kiếm, hơi thở ma khí đậm đặc đến mức ngay cả kẻ không phải tu giả cũng có thể nhận ra. Bình thường, hắn dùng thần hồn để ngụy trang, tạm thời che giấu để nó trông giống Tiên Khí, khiến rất ít người có thể nhận ra sự thật.

Nhưng mấy ngày trước hắn đã sử dụng bản thể của Lưu Tịch trước mặt Mặc Linh Nguyệt. Giờ mà nói đó là Tiên Khí thì thật sự quá gượng ép.

Nhưng nếu thẳng thắn thừa nhận, chẳng phải tự mình vả vào mặt mình sao? Vừa nãy hắn còn nói rằng chưa bao giờ lừa dối Mặc Linh Nguyệt.

Cố Diệp Phong chỉ còn cách cúi đầu, tránh ánh mắt lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt, ấp úng trả lời, "...Là, đúng vậy... đi."

Giọng điệu của hắn tỏ ra không hề chắc chắn, rõ ràng là người khác hỏi hắn, nhưng hắn lại đáp như thể đang hỏi lại.

Mặc Linh Nguyệt khẽ liếc nhìn Cố Diệp Phong, "Còn việc biến ảo thành Chu Tước?"

Trước mặt hắn, Cố Diệp Phong không có cách nào chối cãi, chỉ biết im lặng: "..." Đừng thế mà.

Không cần thiết phải ghi nhớ rõ ràng như thế, thật sự.

Hắn biến ảo thành Chu Tước không phải để lừa Mặc Linh Nguyệt, chỉ là muốn xin lỗi một cách chân thành thôi! Nhưng dù giải thích thế nào đi nữa thì cũng cảm thấy vô ích.

Cố Diệp Phong yên lặng lấy Chu Tước từ túi trữ vật ra, đưa cho Mặc Linh Nguyệt, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt, lập tức chuyển chủ đề, "Sư đệ, ngươi xem ngươi cưng Chu Tước quá, nó dám nhân lúc ngươi không để ý mà bỏ trốn, may mà ta đã bắt lại cho ngươi."

Chu Tước bị nhốt trong túi trữ vật quá lâu, khi được lấy ra còn chưa kịp phản ứng. Đến khi bị Mặc Linh Nguyệt ôm vào lòng, nó mới nhận ra tình thế.

Nó nhìn về phía Cố Diệp Phong, giận đến mức xù lông như một quả cầu gai, móng vuốt nhỏ giơ lên, hận không thể cào chết hắn.

Nhưng dù móng vuốt có vươn ra hết cỡ cũng quá ngắn, không thể nào cào tới Cố Diệp Phong, khiến nó giãy giụa điên cuồng trong lòng Mặc Linh Nguyệt, miệng còn không ngừng kêu lên, "Chi chi chi! Chi chi chi ——!"

Dù không ai hiểu tiếng "chi chi" của nó, nhưng nhìn phản ứng của nó, chắc chắn là đang chửi mắng Cố Diệp Phong.

Cố Diệp Phong không thèm nhìn nó lấy một cái, chỉ tiếp tục nở nụ cười ngoan ngoãn với Mặc Linh Nguyệt.

Mặc Linh Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay, vuốt ve lông vàng nhạt của Chu Tước, như thể trấn an nó.

Chu Tước được vuốt ve liền lập tức ôm lấy ngón tay trắng nõn dài thon của Mặc Linh Nguyệt, miệng phát ra tiếng rầm rì, sau đó từng chút từng chút hấp thu năng lượng từ người Mặc Linh Nguyệt.

Thấy vậy, Cố Diệp Phong bĩu môi, vẻ mặt khó chịu, nhưng khi Mặc Linh Nguyệt nhìn qua, hắn lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn, thậm chí còn chớp chớp mắt vô tội, thay đổi sắc mặt thật nhanh.

Chuyện biến ảo thành Chu Tước cùng việc nói rằng mình không lừa dối, hắn tự nhủ không nên nhắc lại.

Mặc Linh Nguyệt: "..."

"Đúng rồi sư đệ, ngươi trước kia vì sao lại bị đào thải đột ngột?", Cố Diệp Phong thấy Mặc Linh Nguyệt như sắp nói gì đó, lập tức nhanh miệng hỏi trước, sợ rằng hắn sẽ nhắc lại những chuyện xấu hổ của mình.

Dù sao lúc trước hắn cũng ỷ vào việc chẳng có quan hệ đặc biệt gì, không để lại đường lui cho mình, giờ không thể để người ta có cơ hội mở miệng được.

Cố Diệp Phong nói xong còn thêm một câu, "Ngươi đột nhiên bị đào thải, ta lo lắng cho ngươi, may mà ngươi không sao."

Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn người trước mặt đang ngụy trang thành hắn, lạnh lùng lên tiếng, "Người này có thể biến thành hình dáng của người mà kẻ khác muốn gặp nhất. Thực ra không phải thật sự biến đổi, mà là trong mắt người khác, hắn hiện ra chính là hình dáng mà họ mong muốn nhìn thấy."

Vì thế, hắn mới đuổi theo, chỉ là vì trong lòng có chút bất an, nhất thời không chú ý mà rời khỏi khu vực thi đấu.

Chờ khi hắn tỉnh táo lại thì đã bị đào thải.

Theo lý, khi bị đào thải sẽ bị truyền tống đến quảng trường của chủ phong Phong Tuyệt Môn, nhưng hắn thấy người trước mắt vẫn chưa bị truyền tống đi, trong khoảnh khắc đó, hắn đã cố tình kháng cự lại quá trình truyền tống, theo người nọ đến trung tầng của Tuyệt Tịch Sơn.

Đại khái là hắn biết rõ không thể gặp được người kia ở đây, nên sau một lúc, hắn liền ẩn mình, che giấu khí tức, theo dõi người nọ để xem đối phương định làm gì.

Ai ngờ không bao lâu sau, Cố Diệp Phong cũng đến.

Ban đầu, hắn nhìn thấy người trước mặt không phải là dung mạo thật của hắn, mà là hình dáng của người mà hắn nghĩ đến, vẫn luôn là như vậy.

Nhưng câu "sư đệ" của Cố Diệp Phong đã giúp hắn hiểu ra rằng người hắn đang thấy không phải là bản thân mình.

Cố Diệp Phong nhìn thấy người kia, chính là hắn......

Nghe xong lời của Mặc Linh Nguyệt, Cố Diệp Phong mới bừng tỉnh, "Thì ra là như vậy, ta còn tưởng sao hắn có thể biến hóa thật đến thế."

Thì ra cũng không phải thật sự biến đổi, mà là người đối diện sẽ nhìn thấy hình dáng mà bản thân muốn thấy. Với ảo thuật như vậy, tự nhiên sẽ không có bất kỳ sơ hở nào, ngay cả chi tiết nhỏ cũng không sai sót.

...... Khoan đã.

Cố Diệp Phong không tự nhiên liếc nhìn xung quanh, cuối cùng lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, "Ta......"

"Ầm ầm ầm ——"

Tiếng sấm đột ngột vang lên, đinh tai nhức óc, chẳng kém gì tiếng nổ khi Phong Tịch Sơn bị đánh sập.

Sau tiếng sấm, một tia chớp xé ngang bầu trời, và rồi tiếng sấm lại vang lên một lần nữa.

Cố Diệp Phong, từng bị sét đánh một lần, nghe thấy tiếng sấm liền theo bản năng tránh thật xa.

Đến khi hắn tránh ra mới nhận ra, sấm chớp không phải nhằm vào hắn, mà là... trời mưa.

Mặc Linh Nguyệt: "......"

Cố Diệp Phong: "......"

Ban đầu, mưa chỉ rơi lác đác, không quá lớn, chỉ lưa thưa phủ khắp Tuyệt Tịch Sơn.

Nhưng sau đó, mưa càng ngày càng nặng hạt, không kịp cho người ta phản ứng.

Thấy mưa lớn, Cố Diệp Phong lập tức lóe lên, lấy ra một chiếc dù, che trên đầu Mặc Linh Nguyệt.

Mưa mỗi lúc một to, cuối cùng trở thành cơn mưa như trút, những giọt nước rơi xuống đất bắn tung tóe lên người.

Chiếc dù của Cố Diệp Phong toàn thân trắng muốt, trên bề mặt còn khắc hoa văn tinh xảo, nhìn qua trông rất hoa lệ. Nhìn bề ngoài, đó chỉ là một chiếc dù bình thường, nhưng lại có thể ngăn hoàn toàn nước mưa, không để một giọt nào rơi xuống người Mặc Linh Nguyệt, thậm chí bản thân chiếc dù cũng không bị thấm nước chút nào.

Mặc Linh Nguyệt khẽ nhìn lên chiếc dù trên đầu, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Ma Khí, hơn nữa phẩm chất không tầm thường, gần như tương đương với Thần Khí trong giới tu tiên.

Ở Ma giới, có lẽ đây là vật mà vô số kẻ tranh giành, nhưng dùng nó để che mưa thì đúng là phí phạm.

Chiếc dù tuy không lớn, nhưng che hai người vẫn có chút miễn cưỡng, vì thế Cố Diệp Phong gần như nghiêng hết chiếc dù về phía Mặc Linh Nguyệt, mặc kệ bản thân bị mưa ướt hơn nửa người.

Mặc Linh Nguyệt định mở miệng nhắc hắn rằng chỉ cần dùng lực tạo kết giới là có thể ngăn được mưa.

Nhưng không ngờ, Cố Diệp Phong đã nhét chiếc dù vào tay hắn, "Sư đệ, ngươi cầm."

Mặc Linh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đã theo bản năng cầm lấy chiếc dù.

Ngay sau đó, Cố Diệp Phong liền cúi người, bế thốc người trước mặt lên, nhảy lên một cành cây, toàn bộ quá trình vô cùng nhẹ nhàng, gọn gàng.

Bị bất ngờ bế lên, Mặc Linh Nguyệt kêu khẽ một tiếng, hai tay theo bản năng vòng qua cổ người trước mặt, sắc mặt hắn thoáng ửng đỏ, không còn giữ được vẻ lạnh lùng như lúc trước, cả người trở nên sinh động hơn nhiều.

Hắn ngượng ngùng, không giãy giụa, chỉ ôm lấy cổ Cố Diệp Phong, hỏi có phần mất tự nhiên, "Làm sao vậy?"

Cành cây rất rậm rạp, chỗ Mặc Linh Nguyệt ngồi lúc trước chưa bị mưa ướt hoàn toàn, hơn nữa nhờ có lá cây che chắn, so với những chỗ không có lá, lượng mưa rơi xuống giảm đi đáng kể. Cố Diệp Phong vừa ôm người ngồi xuống nhánh cây, vừa nghiêm túc giải thích, "Mưa lớn quá, mặt đất toàn nước, một lát nữa sẽ ướt hết."

Quả thật, mưa rơi trên mặt đất bắn tung tóe khắp nơi, đứng dưới đất chắc chắn sẽ bị ướt.

Dù cành cây chưa ướt hết, nhưng vẫn có những chỗ đã thấm nước. Vì thế, Cố Diệp Phong không thả Mặc Linh Nguyệt xuống, mà để hắn ngồi trên đùi mình, còn tiện tay vỗ nhẹ lên quần áo, dùng thuật tịnh trần để làm sạch lớp áo vừa bị mưa xối ướt.

Dù chỉ có một chiếc dù, nhưng hai người ngồi sát nhau thì sẽ không dễ bị ướt.

Sau khi dùng xong thuật tịnh trần, Cố Diệp Phong nhìn xuống mặt đất, và ngay lập tức thấy những thi thể cùng vết máu loang lổ khắp nơi, khiến hắn không khỏi mất hứng.

Ánh mắt hắn thoáng lóe lên, một làn sương đỏ lan tỏa, bao trùm tất cả thi thể trên mặt đất. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thi thể dưới đất biến mất, ngay cả máu loãng cũng không còn dấu vết, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng, nhưng thi thể và máu trên mặt đất không hề ít, sự thay đổi lớn như vậy, đương nhiên Mặc Linh Nguyệt cũng nhận ra.

Nhưng Mặc Linh Nguyệt lại không để tâm, chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để khéo léo nhắc nhở hắn dùng linh lực kích hoạt kết giới là được.

Tu tiên giả nào lại sợ trời mưa? Nếu cả hai thật sự chỉ ở Trúc Cơ kỳ thì còn có khả năng không mở được kết giới, nhưng bọn họ thì không. Việc tạo ra kết giới đối với họ quá đơn giản, chẳng cần phải để mưa làm phiền.

Cơn mưa càng lúc càng lớn, tí tách rơi trên cây và mặt đất, không còn nghe rõ âm thanh khác, thỉnh thoảng còn đi kèm với tiếng sấm và chớp. Toàn bộ Tuyệt Tịch Sơn bỗng chốc dường như mất đi vài phần nguy hiểm.

Mặc dù tiếng mưa có phần náo nhiệt, nhưng trong lòng lại như lắng xuống, rời xa sự ồn ào của thế gian, có chút giống như cảnh năm tháng thanh bình.

Còn về phần Cố Diệp Phong, chẳng lẽ hắn thật sự không nhớ rằng có thể dùng linh lực để mở kết giới sao?

Không phải. Là người chưa bao giờ dùng dù, hắn đương nhiên biết rõ, chỉ là hắn cố tình tìm cớ để ôm lấy người thôi.

Cơ hội là dành cho người biết nắm bắt! Huống chi không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội.

Chỉ cần người trong lòng không nhớ ra, hắn sẽ vờ như không nghĩ tới!

Cố Diệp Phong thấy người trong lòng ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn (thật ra Mặc Linh Nguyệt chỉ đang nghĩ cách uyển chuyển nhắc nhở), như thể hắn muốn làm gì thì làm, khiến trong lòng hắn có chút xao động. Cố Diệp Phong ho khan một tiếng, có phần ngượng ngùng nhìn xuống đất.

Tuy bên ngoài tỏ ra nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng nhộn nhạo, "Ôm được rồi! Thật mềm! Nhất định phải ôm lâu một chút, trời mưa thật tuyệt, hì hì ~"

Âm thầm vui sướng chẳng khác nào một lão già muốn bắt cóc tiểu nữ hài.

Mặc Linh Nguyệt: "......"

Thôi kệ.

Trời cũng không còn sớm, thêm vào đó là cơn mưa, toàn bộ bầu trời đều trở nên xám xịt. Một tia chớp lóe lên, cả không trung vốn u ám lập tức bừng sáng, thậm chí chói lóa đến mức không thể mở mắt.

Không chỉ chói mắt, mà còn ở ngay trước mặt.

Mặc Linh Nguyệt biến sắc, nhanh chóng dịch chuyển khỏi chỗ cũ, hắn định kéo theo Cố Diệp Phong, nhưng chớp giật quá nhanh, hắn không kịp.

Trong tích tắc, một tia chớp đánh thẳng xuống, trúng ngay thân cây mà họ đang đứng.

Còn Cố Diệp Phong, đang mải mê ôm người, hoàn toàn không đề phòng, bị sét đánh trúng, cả người trở nên đen nhẻm, tóc tai như đám cỏ khô bốc khói đen, trông như sắp bốc cháy.

Không chỉ Cố Diệp Phong, đến cả cây cũng bị đánh cháy đen, khói bốc lên nghi ngút.

Cố Diệp Phong: "......"

Mặc Linh Nguyệt: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Kiến thức nhỏ về cuộc sống: Khi trời mưa sấm sét, tuyệt đối không nên trốn dưới tán cây.

Lập tức quay lại thôi, đau lòng vì Cố ca biết rằng cuộc thi đang được phát sóng trực tiếp (hí hí).

============================================================================

Chương 107

Sét này không phải là loại sét kiếp khi thăng cấp, chỉ là sấm sét bình thường trong cơn mưa, rất đỗi tự nhiên.

Nhưng dù chỉ là sét thường, nó cũng làm cây đại thụ như bị thiêu rụi, lá cây cháy sạch, chỉ còn lại thân cây đen trụi lủi — một cột than đen.

Cố Diệp Phong toàn thân đen thui, bị mưa lớn rửa trôi chút ít, hắn thở dài, phun ra một luồng khói đen.

Vận xui dường như không buông tha, cây đại thụ sau khi bị sét đánh càng trở nên yếu ớt, nhánh cây mà Cố Diệp Phong đang đứng không chịu nổi nữa, đột ngột gãy rời.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Cố Diệp Phong lập tức rơi thẳng từ trên cây xuống đất, cả người đơ ra, ngồi bệt dưới đất, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt cách đó không xa.

Mặc Linh Nguyệt lẽ ra có thể đỡ hắn, nhưng thấy Cố Diệp Phong người đen nhẻm liền thoáng do dự.

Chính sự do dự này — một giây, Cố Diệp Phong đã ngã lăn xuống đất.

Mặc Linh Nguyệt nhìn người nào đó với vẻ mặt ngốc nghếch, đôi mắt hơi cong, khẽ mỉm cười.

Cố Diệp Phong ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên tuyệt mỹ trong bộ bạch y, trên mặt thoáng nét cười, ánh mắt lóe lên như dòng nước chảy, đứng trong mưa, che chiếc dù, dường như ngăn cách toàn bộ thế tục bên ngoài, đẹp tựa như tinh linh bước ra từ bức họa.

Cố Diệp Phong nhất thời sững sờ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Linh Nguyệt.

Mãi sau hắn mới tỉnh lại, "Không đúng! Mỗi lần ta gặp xui xẻo, hắn dường như đều... Đặc biệt vui vẻ?"

Hắn chần chừ, không chắc chắn.

"Hắn đúng là biến thái phải không!?"

Mặc Linh Nguyệt: "......" Mặc dù không hiểu từ "biến thái" có nghĩa gì, nhưng cảm giác không phải là lời hay.

Hơn nữa, hắn thật sự vui vẻ mỗi khi Cố Diệp Phong gặp xui xẻo sao?

Nghĩ lại... hình như cũng đúng vậy thật.

Hắn nhẹ nhàng ho khan, cầm dù chậm rãi bước tới trước mặt Cố Diệp Phong, "A Phong, ngươi không sao chứ?"

"Không sao...", Cố Diệp Phong theo bản năng lắc đầu, lắc xong hắn mới nhận ra, lập tức sửa lời, "Có chuyện! Ta cảm thấy cả người đều đau! Sư đệ, ta cảm thấy ta bị trọng thương."

Nói xong, hắn còn cố tình lộ vẻ đáng thương, nhìn Mặc Linh Nguyệt với ánh mắt mong chờ sự đồng cảm.

Đáng tiếc, hắn chỉ nhớ giả bộ đáng thương, mà quên rằng giọng nói lại vô cùng tràn đầy sinh lực.

Mặc Linh Nguyệt: "......" Người này hình như mới không lâu trước đã nói sẽ không lừa hắn nữa.

...... Hắn nghĩ rằng ta là kẻ ngốc sao?

Bị sét chứa hơi thở Thiên Đạo đánh trúng mà còn nhảy nhót chửi Thiên Đạo, bây giờ lại bị loại sét bình thường này làm bị thương?

Hơn nữa, dù có giả vờ thì cũng nên vờ cho giống một chút, hắn đã sớm muốn nói rằng kỹ thuật diễn của hắn thật sự quá kém.

Cố Diệp Phong thấy Mặc Linh Nguyệt trầm mặc, liền tiếp tục ra vẻ 'suy yếu', mở miệng nói, trong ánh mắt còn mang theo vẻ cầu khẩn, "Sư đệ, ta cảm thấy ta sắp chết rồi, trước khi ta chết, ngươi có thể đáp ứng ta một việc không?"

Mặc Linh Nguyệt: "......" Thật không muốn đáp ứng.

Cố Diệp Phong khẽ vỗ vỗ mình, định ép ra vài giọt nước mắt, nhưng mãi vẫn không khóc được.

Hắn cố gắng nửa ngày cuối cùng đành từ bỏ, "Khóc ra thật khó, thôi, dù sao mưa lớn thế này, cũng chẳng ai nhìn ra ta có khóc hay không."

"Sư đệ, ta sắp chết rồi, ngươi nhẫn tâm để ta ôm hận mà chết sao? Sư đệ, ngươi xem, ta còn đang khóc đây." Cố Diệp Phong ngước mắt, chớp chớp đôi mắt, dường như muốn Mặc Linh Nguyệt thấy nước mắt trong mắt hắn.

Mặc Linh Nguyệt vẫn tiếp tục im lặng.

Cố Diệp Phong thấy thế liền trực tiếp ôm lấy chân Mặc Linh Nguyệt mà cọ, giọng kéo dài, âm cuối còn kéo luyến, "Sư đệ ~"

Mặc Linh Nguyệt nghe hắn gọi mà tay run lên, cả người cảm thấy lạnh lẽo, cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, "Ngươi......"

"Hưu ——", âm thanh của mũi tên xé gió vang lên.

Mặc Linh Nguyệt không chút do dự, nghiêng cây dù về phía bên cạnh mình, không quay đầu lại một chút nào.

Mũi tên nhọn trực tiếp bắn trúng cây dù của Mặc Linh Nguyệt, bị chặn lại.

Cây dù thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại dễ dàng ngăn cản mũi tên sắc bén đầy sát khí, hơn nữa không hề bị tổn hại gì, chỉ có một tia hắc khí nhỏ đến mức khó thấy quanh quẩn trên bề mặt dù.

Mũi tên sau khi bị cây dù chặn lại liền tan biến trong không trung, chỉ để lại một chút linh khí dao động, chứng minh rằng nó từng tồn tại.

Nhưng mũi tên đó không phải mũi tên bình thường, ít nhất cũng phải là Tiên Khí, thậm chí có khả năng là Thần Khí.

Mặc Linh Nguyệt nghiêng người nhìn về phương hướng mà mũi tên bắn tới, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.

"Hưu! Hưu! Hưu!", ba mũi tên nhọn từ nơi xa lại tiếp tục bắn về phía hai người, khoảng cách rất xa, xa đến mức không thể thấy bóng ai, chỉ có thể thấy mũi tên nhọn đang nhanh chóng tiếp cận.

Cây dù khi chắn mũi tên thì tỏa ra một chút ma khí, rõ ràng không thể tiếp tục sử dụng. Vì thế, Mặc Linh Nguyệt lập tức kéo Cố Diệp Phong dưới đất, lắc mình né tránh những mũi tên sắc bén.

Cố Diệp Phong không hề phản kháng, rất ngoan ngoãn để Mặc Linh Nguyệt kéo đi tránh né, dù sao hắn vừa mới nói mình sắp 'chết', bây giờ mà tung tăng nhảy nhót thì không hay lắm.

Những mũi tên liên tiếp bắn tới khiến cả hai người dần cảm thấy phiền.

Cố Diệp Phong cũng chẳng còn tâm trạng giả vờ yếu đuối, rút kiếm ra vừa đánh vừa tiến gần về phía kẻ bắn tên.

Ma khí từ cây dù vừa rồi tỏa ra rất rõ ràng, có khả năng sẽ bị lộ, hơn nữa hắn vốn đến để giết bọn họ, nên nhất định không thể để kẻ đó tồn tại mà rời đi.

Mặc Linh Nguyệt dường như cũng có cùng suy nghĩ, cả hai nhanh chóng tiến về phía kẻ bắn tên.

Nhưng kẻ tới lần này rõ ràng khác với nhóm người lúc trước, thực lực mạnh hơn nhiều. Hai người đuổi theo mãi mà vẫn không thấy bóng dáng ai, ngược lại mũi tên bắn tới càng lúc càng dày đặc.

Dày đặc đến mức không thể hoàn toàn né tránh, chỉ có thể dùng kiếm mà chém gọn những mũi tên nhọn đó.

Đối phương không chỉ bắn nhanh, mà còn di chuyển rất nhanh, khiến họ khó lòng bắt kịp.

Cố Diệp Phong không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, thanh kiếm trong tay lập tức hóa thành những dải lụa đỏ, rồi hòa vào mặt đất, biến mất không dấu vết.

Cách đó không xa, một nam tử áo đen đang vừa di chuyển nhanh chóng, vừa nhắm chuẩn về phía sau, mũi tên nhọn liên tiếp rời cung, chỉ trong nháy mắt đã mang theo sát ý lạnh lẽo bắn ra.

Tốc độ bắn của hắn rất nhanh, di chuyển cũng rất nhanh, nên hắn không chú ý rằng dưới chân mình, trên mặt đất đã dâng lên một lớp sương đỏ.

Sau khi hắn bắn thêm vài mũi tên nữa, sương đỏ dưới chân hắn lập tức ngưng tụ thành dải lụa đỏ, trói chặt chân hắn lại.

Nam tử áo đen không kịp đề phòng, ngay lập tức ngã xuống đất.

Hắn phản ứng rất nhanh, không chút do dự, lập tức dùng mũi tên định cắt đứt dải lụa đỏ, muốn mau chóng thoát khỏi chỗ đó.

Nhưng điều hắn không ngờ tới là, mũi tên của hắn không thể cắt đứt được dải lụa đỏ, ngược lại, lụa đỏ nhanh chóng quấn lấy mũi tên, và chỉ trong tích tắc, mũi tên đã biến mất.

Không, không phải biến mất, mà là bị nuốt chửng.

Nam tử áo đen trợn to mắt nhìn, cung tên của hắn chỉ kém một bước là Thần Khí, vậy mà dải lụa đỏ này lại dễ dàng nuốt chửng mũi tên của hắn.

Hơn nữa, khi lụa đỏ nuốt mũi tên, thoạt nhìn nó không còn giống dải lụa nữa, mà giống như là sương đỏ dày đặc đến cực điểm?

Mặt nam tử áo đen lộ vẻ kinh hãi, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng sương đỏ bao phủ toàn bộ Tuyệt Tịch Sơn trước đó.

Sau khi nhận ra điều đó, hắn lập tức muốn truyền tin tức này về cho gia tộc, nhưng dải lụa đỏ ngay lập tức mở rộng, bao trùm lấy toàn bộ người hắn.

Nam tử áo đen không chỉ không thể truyền tin, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có, trong nháy mắt trước mắt hắn tối sầm, lập tức mất đi ý thức.

Từ khi cực phẩm linh thạch vô tình bị Lưu Tịch nuốt chửng, Cố Diệp Phong không còn che chắn cho Lưu Tịch nữa, nên mọi hành động của Lưu Tịch, hắn đều có thể cảm nhận được.

Cố Diệp Phong nhìn mũi tên nhọn đang bắn tới, chuẩn bị né tránh, nhưng ngay lúc đó, chân hắn giẫm trúng một viên đá, khiến cơ thể lảo đảo. Cuối cùng, hắn không kịp né, mũi tên nhọn trực tiếp bắn trúng vai phải hắn, may mắn không vào chỗ hiểm. Sau khi xuyên qua cơ thể, mũi tên dần tan biến trong không trung.

Việc Cố Diệp Phong trúng tên vốn không phải chuyện nghiêm trọng. Hắn nhanh chóng dùng lực lượng của mình để chữa lành vết thương. Ngay sau đó, hắn thấy Mặc Linh Nguyệt vội vã xuất hiện bên cạnh.

Cố Diệp Phong chớp chớp mắt, lập tức giả vờ hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, tay đưa lên che vết thương, yếu ớt ho vài tiếng. Sau khi phun ra một ngụm máu, hắn nhắm mắt lại, thân hình từ từ ngã xuống.

Mặc Linh Nguyệt thấy thế, không kịp bung dù, hắn buông cây dù trong tay, nhanh chóng lắc mình lao tới đỡ lấy người. Hắn nửa ôm Cố Diệp Phong vào lòng, giọng nói mang theo sự lo lắng chưa từng có, "A Phong, ngươi thế nào?"

Mũi tên này chứa đựng linh khí dao động gần như đạt đến cấp bậc Thần Khí, nếu là ma tu trúng phải, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Mặc Linh Nguyệt vô cùng lo lắng, trong lòng thầm nghĩ, vận khí của người này trước sau gì cũng là một vấn đề, đôi khi có thể dẫn đến nguy hiểm chết người.

Cố Diệp Phong lại phun ra một ngụm máu, yếu ớt nói, "Sư đệ, ta, ta không sao đâu..."

Nói xong, hắn lại ho khan, máu ở khóe miệng càng chảy ra nhiều hơn, thậm chí nhỏ giọt xuống bộ quần áo trắng, trông thật thê thảm.

Bộ dáng này hoàn toàn không giống như người "không sao". Thần Khí nếu đánh trúng, làm sao có thể toàn thân vô sự? Mặc Linh Nguyệt càng thêm lo lắng, hắn đỡ Cố Diệp Phong ngồi xuống trên đùi mình, lấy ra vài viên đan dược rồi cho hắn uống. Thấy Cố Diệp Phong há miệng, hắn nói, "Ngươi đừng nói gì nữa, điều tức một chút."

Nói xong, Mặc Linh Nguyệt liền dùng linh lực tạo kết giới để ngăn nước mưa, vì vết thương mà dính nước sẽ rất dễ nặng thêm.

Cố Diệp Phong không hề điều tức, máu vẫn chảy nơi khóe miệng, hắn yếu ớt nhìn Mặc Linh Nguyệt, khó khăn mở miệng, "Sư đệ, ta thật sự rất khó chịu... Vết thương đau quá, ngươi có thể... hôn ta một cái không...?"

Nói xong, hắn cảm thấy lời này có chút không ổn, liền yếu ớt bổ sung thêm, "Mẫu thân ta nói, khi bị thương, chỉ cần hôn một cái sẽ không đau nữa..."

Mặc Linh Nguyệt nghe vậy, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Diệp Phong như chuồn chuồn đạp nước.

Tuy nhiên, thời gian tiếp xúc chưa tới một giây, nhanh đến mức Cố Diệp Phong còn chưa kịp cảm nhận.

Cố Diệp Phong trừng to mắt, hơi hé miệng, chưa kịp nói gì.

"Không phải hôn chỗ này! Hôn môi! Hôn môi chứ!!! Tức chết đi được!"

Giọng hắn vẫn đầy sức sống, hoàn toàn không giống người bị thương.

Mặc Linh Nguyệt: "......"

Giờ phút này Mặc Linh Nguyệt thật sự muốn ném người trong lòng xuống đất. Hắn vốn tưởng rằng Cố Diệp Phong thật sự bị thương, hóa ra lại là đang diễn kịch!

Kỹ thuật diễn đã không tốt, lại còn diễn quá nhiều!

Mặc Linh Nguyệt đặt Cố Diệp Phong dựa vào gốc cây, rồi đưa tay cởi đai lưng của hắn, định kéo áo ra, "A Phong, để ta băng bó vết thương cho ngươi."

Cố Diệp Phong nghe vậy, cơ thể cứng đờ.

Vết thương?

Trên người hắn làm gì có vết thương!

Ngay khi bị bắn trúng, hắn đã lập tức chữa lành vết thương, sau đó mới nhớ ra phải giả vờ bị thương để tranh thủ sự thương hại. Nên trên vai hắn hoàn toàn không có gì cả.

Hơn nữa, hắn chỉ lo giả vờ "máu me" nơi miệng, còn vai thì trắng sạch như tuyết. Trừ việc quần áo bị mũi tên xuyên qua, trên vai hoàn toàn không có dấu vết máu.

============================================================================

Chương 108

Cố Diệp Phong lập tức che vai trúng tên, dùng tay gắt gao che đi mảng vải trắng tinh. Làm xong, hắn lén nhìn sang bên cạnh, ấp úng nói, giọng nhỏ đi, "Không, không cần, thật ra ta không bị thương nặng như vậy, không cần phiền phức..."

"Không được," Mặc Linh Nguyệt nghiêm túc, "Chuyện này sao có thể gọi là phiền phức? Đó là Tiên Khí, nếu không xử lý vết thương, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Nói xong, Mặc Linh Nguyệt liền đưa tay định kéo áo Cố Diệp Phong ra, nhất định phải băng bó cho hắn.

"Đừng, đừng, sư đệ, ta cảm thấy ta đã đỡ nhiều rồi, thật sự không cần băng bó đâu!" Cố Diệp Phong thấy thế liền không rảnh để che dấu "vết thương" nữa, lập tức gắt gao giữ lấy vạt áo, không cho Mặc Linh Nguyệt kéo ra.

Nếu bị kéo ra, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy ngay tại chỗ!

Cố Diệp Phong giữ chặt áo mình với lực khá mạnh, khiến Mặc Linh Nguyệt không thể dễ dàng kéo ra.

Cố Diệp Phong cũng biết rằng một người bị thương không thể có sức mạnh lớn như vậy, nhưng hắn không có cách nào khác. Nếu để Mặc Linh Nguyệt kéo áo ra, tất cả sẽ bị phơi bày, nên hắn không hề có ý định buông tay.

Mặc Linh Nguyệt nắm lấy tay Cố Diệp Phong, thái độ vô cùng kiên quyết, "Không được! Phải băng bó! A Phong, buông tay ra!"

Dù vẻ mặt của Mặc Linh Nguyệt tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện vài phần hài hước, rõ ràng là đang cố ý trêu chọc.

Đáng tiếc, Cố Diệp Phong vì chột dạ mà không hề phát hiện điều này, thậm chí hắn còn cúi đầu, tránh ánh mắt của Mặc Linh Nguyệt với vẻ đầy tội lỗi.

Cố Diệp Phong yếu ớt che vạt áo, giọng nói nhỏ dần, "Thật sự không cần băng bó, nếu băng bó sẽ không thoải mái..."

Càng nói, giọng hắn càng nhỏ, tốc độ nói cũng chậm lại, bởi vì khi cúi đầu xuống, hắn thấy rõ mảng trắng tinh trên vai mình, hoàn toàn không che đậy được, trông vô cùng chói mắt.

May thay, người trước mặt dường như chưa để ý tới. Cố Diệp Phong vội vã dùng tay khác lén lau khóe miệng, sau đó lại khẽ cọ quần áo trắng tinh, cố ý để dính thêm chút máu, ngụy trang cho giống thật.

Máu ở khóe miệng hắn không phải ít, nên trên vai cũng dính được chút màu đỏ. Tuy nhiên, lượng máu này rõ ràng không đủ để tạo ra vết thương nghiêm trọng như bị tên bắn trúng vai mà chảy máu.

Có còn hơn không, dù sao cũng đỡ hơn là không có gì. Còn việc liệu vết máu có trông giống như vừa chảy ra hay không thì Cố Diệp Phong cũng không định bận tâm, miễn sao không bị lộ là tốt rồi.

Dù sao hắn cũng không thể tự đâm mình một nhát để làm bằng chứng được.

Mặc Linh Nguyệt tất nhiên nhận ra những động tác nhỏ của hắn. Sau vài giây im lặng, hắn lo lắng nói, "Dù không băng bó thì cũng để ta xem qua, nếu không ta sẽ không yên tâm."

Nói xong, hắn lại đưa tay định kéo vạt áo của Cố Diệp Phong.

"Ta thật sự không sao! Thật sự không cần xem!", Cố Diệp Phong hoảng loạn như thể bị ép buộc, vội vã che vạt áo lại, cơ thể ngả ra sau cố tránh tay của Mặc Linh Nguyệt. Tuy nhiên, sau lưng hắn là gốc cây lớn, không thể tránh được, đành phải cố gắng giữ chặt quần áo.

"Để ta xem qua, nếu không quá nghiêm trọng thì không cần băng bó." Mặc Linh Nguyệt đã nắm được vạt áo của Cố Diệp Phong.

Cố Diệp Phong bắt đầu luống cuống, không còn giả vờ yếu ớt nữa. Hắn nắm lấy tay Mặc Linh Nguyệt, không cho hắn kéo áo ra, nói năng lộn xộn, "Sư đệ! Đừng! Ta... ta... ta xấu hổ, ngươi đừng kéo!"

Mắt Mặc Linh Nguyệt híp lại, như thể có chút chần chừ, "A Phong, trạng thái của ngươi không giống người bị thương chút nào..."

Cố Diệp Phong cơ thể cứng đờ, "Ta..."

Nhưng ngay lúc hắn đứng lặng, Mặc Linh Nguyệt dùng sức kéo mạnh, áo của Cố Diệp Phong liền bị mở ra, lộ rõ hơn nửa vai.

Người trước mắt tuấn mỹ tuyệt luân, dáng vẻ hoàn hảo như thể được tạo hình cẩn thận bởi thiên giới, tóc ướt nhẹp bết lại phía sau vì nước mưa, mang theo vài phần vẻ đẹp lãng tử. Có lẽ do bị kéo áo, hắn ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác, làm lộ ra đôi tai đỏ ửng.

Bờ vai trắng nõn, trơn bóng, mạnh mẽ và đầy sức sống, xương quai xanh rõ ràng hiện ra. Người trước giờ luôn ăn mặc nghiêm chỉnh giờ lại lộ ra một chút lười nhác. Hắn căng thẳng đến mức nuốt khan, hầu kết khẽ chuyển động, vô tình toát lên vài phần quyến rũ.

Nhưng trên vai hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào, thậm chí không có lấy một vết máu.

Tuy nhiên, Mặc Linh Nguyệt không còn tâm trí để quan sát kỹ. Khi nhìn rõ dáng vẻ của người trước mặt, hắn tròn mắt, gương mặt thoáng ửng đỏ. Giây tiếp theo, hắn lập tức quay đầu đi, buông tay khỏi vạt áo của Cố Diệp Phong, thậm chí còn lùi lại một bước.

Cố Diệp Phong cũng cảm thấy không tự nhiên, nhưng sự khó chịu của hắn đến từ việc bị vạch trần. Hắn cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của Mặc Linh Nguyệt, lẳng lặng kéo áo lại ngay ngắn.

Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì. Cả thế giới dường như trở nên tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh lộp bộp của những giọt mưa rơi xuống lá cây và thảm cỏ, tạo nên những tiếng động đều đều, không quá khó nghe, ngược lại mang đến một cảm giác thời gian trôi qua chậm rãi.

Cố Diệp Phong cúi đầu đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, cảm thấy có chút kỳ lạ. Hắn lén ngước mắt lên nhìn, phát hiện người trước mặt căn bản không thèm để ý đến hắn.

Cố Diệp Phong: "???"

"Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ bị ta làm tức đến mức không nói nổi?"

Cố Diệp Phong ngượng ngùng chỉnh lại y phục, yếu ớt mở miệng, định giải thích, "Chuyện này, ta..."

Nhưng chưa kịp nói xong, Mặc Linh Nguyệt như bừng tỉnh, xoay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn Cố Diệp Phong thêm lần nữa.

Thấy vậy, Cố Diệp Phong vội vàng đứng dậy, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, "Đừng mà, đừng đi, ta sai rồi! Ta chỉ muốn giả vờ một chút thôi, ta sai rồi, ngươi đừng giận..."

Mặc Linh Nguyệt: "...Buông tay."

Cố Diệp Phong không chịu thả, tiếp tục giải thích, giọng nói chân thành, "Thật đấy, ta không lừa ngươi. Mũi tên đó ta thật sự không tránh kịp. Tuy rằng vết thương đã được ta khép lại, nhưng nó vẫn đau! Thật sự rất đau! Chỉ là ta quen chịu đau rồi, nên vết thương như vậy ta không để ý lắm, vì thế theo bản năng liền chữa lành nó."

Giọng điệu của Cố Diệp Phong càng lúc càng đáng thương, cuối cùng còn mang theo chút ấm ức.

Dù sao thì đó cũng không phải mũi tên bình thường, chắc chắn là sẽ đau. Mặc Linh Nguyệt chưa bao giờ nghi ngờ điều này, nếu không hắn đã không lo lắng ngay từ đầu.

Thân hình Mặc Linh Nguyệt trở nên cứng ngắc khi bị ôm chặt. Sau vài giây im lặng, hắn nói, "...Ta biết, ngươi buông tay ra, trận đấu vẫn chưa kết thúc, chúng ta về Phong Tuyệt trước."

Cố Diệp Phong vẫn không chịu thả ra, thậm chí còn siết chặt hơn, ôm hắn càng khẩn thiết. Hắn cúi đầu, chôn mặt vào cổ Mặc Linh Nguyệt, giọng nói trầm xuống, "Trận đấu đã kết thúc từ lâu rồi. Sư đệ, ngươi đừng giận, ta hứa lần sau sẽ không lừa ngươi nữa."

Tiếng thở từ phía sau truyền đến, giọng nói như thì thầm ngay bên tai, khiến Mặc Linh Nguyệt có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương. Hắn hơi nghiêng đầu, có chút không tự nhiên, nhấp môi nói, "Ta không giận."

Cố Diệp Phong vẫn không tin lắm, nhìn về phía trước, có chút không chắc chắn, "Thật sao?"

Mặc Linh Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừ".

Cố Diệp Phong ngây người một chút, nhìn vào cổ trắng ngần như ngọc, xương quai xanh tinh xảo chỉ lộ ra một phần nhỏ, làn da trắng mịn dưới lớp áo ướt đẫm, vẻ thanh lãnh, nhã nhặn lúc này lại mang thêm vài phần thuần khiết, hấp dẫn, khiến người ta có chút nảy sinh ý nghĩ muốn xé toạc lớp áo đó ra.

Hắn hơi hé miệng, nhưng lại không thốt nên lời, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, hắn vẫn thả người ra.

Bởi vì nếu không buông, hắn có thể sẽ thất thố ngay tại chỗ.

Hắn liếc nhìn người trước mặt, ừm, có khi còn bị đối phương rút kiếm đuổi theo chém.

Mặc Linh Nguyệt liếc hắn một cái, "Đi thôi."

Nói rồi, hắn liền ngự kiếm bay về hướng chủ phong của Phong Tuyệt Môn, Cố Diệp Phong lập tức theo sau.

Trận tranh đoạt tiên môn vừa mới kết thúc, trên quảng trường của chủ phong Phong Tuyệt Môn, mọi người vẫn chưa giải tán.

Ngay sau khi trận đấu kết thúc, kết quả và khoảng cách sẽ được công bố, nhưng lần này, dường như không ai kịp định thần lại.

Trận đấu chỉ diễn ra trong hai ngày đã kết thúc, chưa từng có trận nào kết thúc nhanh như vậy. Thậm chí, kết quả cũng khiến người ta kinh ngạc, trong tứ đại tiên môn, ba môn phái không lọt nổi vào top mười, còn top ba thì ngoài Lưu Ngự, đều là những tiểu tiên môn ít được biết đến.

Hơn nữa, nơi tổ chức thi đấu là Phong Tịch Sơn cũng bị hủy hoại hoàn toàn.

Không phải bị phá hủy chút ít, mà là toàn bộ Phong Tịch Sơn bị nổ tung, hủy hoại triệt để, gần như không thể sử dụng làm sân thi đấu nữa, bởi vì trên đó vẫn còn sót lại một lượng lớn linh khí thô bạo sau vụ nổ.

Loại linh khí thô bạo này, nếu hấp thụ quá nhiều, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc vận chuyển linh lực trong cơ thể, thậm chí ảnh hưởng đến đan điền. Rõ ràng, Phong Tịch Sơn không còn thích hợp cho người tu tiên bước vào.

Phong Tịch Sơn đã bị hủy, Phong Tuyệt Môn tất nhiên phải điều tra rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đồng thời phải đưa ra lời giải thích với tất cả các tiên môn.

Thi đấu tranh đoạt tiên môn luôn được phát trực tiếp tại quảng trường chủ phong Phong Tuyệt Môn cho mọi người quan sát. Ngoài ra, còn có người chuyên dùng lưu ảnh thạch để ghi lại diễn biến trận đấu.

Không phải tất cả người thi đấu đều có người quan sát, nếu chẳng may có ai đó vi phạm quy định hoặc xảy ra sự cố, lưu ảnh thạch sẽ giúp xem xét lại.

Lần này xảy ra biến cố lớn như vậy, tất nhiên phải xem lại chi tiết trận đấu một lần nữa.

Đương nhiên, trọng tâm là quan sát nhất cử nhất động của Cố Diệp Phong, bởi vì toàn bộ biến cố của trận đấu dường như đều liên quan đến hắn.

Hơn nữa, tất cả những người đang vây quanh đều cảm thấy chắc chắn rằng mọi chuyện là do Cố Diệp Phong gây ra.

Trận đấu này không dài, nên không ai muốn rời đi. Thay vào đó, họ muốn cùng nhau xem lại diễn biến.

Người của Phong Tuyệt Môn thấy quá đông người, liền trực tiếp chiếu hình ảnh từ lưu ảnh thạch lên màn hình lớn giữa quảng trường chủ phong.

Màn hình này chắc hẳn được kết hợp với pháp khí đặc biệt, dù đứng xa vẫn có thể thấy rõ hình ảnh chiếu trên đó.

Vì vậy, khi Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt trở về, họ liền thấy toàn bộ mọi người đều ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên màn hình lớn mà không hề chớp mắt.

Ban đầu, Cố Diệp Phong chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đến khi hắn cất kiếm và nhìn theo ánh mắt mọi người về phía màn hình, hắn lập tức sững sờ.

Bởi vì trên màn hình đang chiếu cảnh hắn từ Chu Tước biến thành người, cắm lại lá cờ xuống đất, rồi lại biến trở về Chu Tước.

Hơn nữa, dường như lưu ảnh thạch đã được gia tốc, có lẽ vì cảm thấy đoạn Cố Diệp Phong giả vờ yếu ớt không có gì thú vị, nên trực tiếp tua nhanh. Chẳng mấy chốc, màn hình đã chiếu đến cảnh hắn ép Mặc Linh Nguyệt xuống và cưỡng hôn.

Không biết người chiếu hình là cố ý hay vô tình, đang tua nhanh thì bỗng nhiên trở lại tốc độ bình thường. Mọi người đều nhìn chăm chú, toàn bộ quảng trường chủ phong im lặng đến mức có thể nghe rõ nhất cử nhất động của hai người trong video.

Mặc Linh Nguyệt: "!!!"

Cố Diệp Phong: "!!!"

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Diệp Phong: Ta không muốn sống nữa.

Mặc Linh Nguyệt: Ta cũng vậy.

============================================================================

Chương 109

Cố Diệp Phong khi nhìn rõ những hình ảnh trên màn hình, cả người đều ngây ngốc. Mặc dù biểu cảm của hắn không có gì khác thường rõ rệt (bởi vì hắn vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp), nhưng đôi tai lập tức đỏ bừng, thậm chí đỏ lan tới cả cổ.

Mặc Linh Nguyệt cũng không khá hơn, trên mặt hắn thoáng hiện một chút đỏ ửng, đôi mắt còn phủ lên một tầng sương mờ nhàn nhạt, trông vô cùng diễm lệ. Nhưng may mắn là hắn vẫn nhớ rõ đang ở đâu, nhanh chóng áp chế cảm xúc và biểu cảm, cố gắng giữ vẻ trấn định. Hắn cúi đầu để che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cố tỏ ra thản nhiên, rất khó nhận ra sự xấu hổ và ngượng ngùng của hắn.

Mọi người ở đây ban đầu đều chăm chú nhìn vào hình ảnh trên màn hình lớn, nhưng khi phía sau bỗng xuất hiện thêm hai người sống sờ sờ, vẫn có người chú ý tới. Dù sao, những người ở đây tu vi cũng không thấp, nếu khoảng cách gần thế này mà không phát hiện ra người thì có lẽ đã chết từ lâu rồi.

Có một người mặc y phục đệ tử Xích Diễm Tông, đứng ở vị trí phía sau, lập tức nhận ra hai người vừa mới đến. Hắn nhìn họ, kéo áo người bên cạnh, khẽ nói, "Có phải là hai người kia không?"

Trước đó hắn không theo dõi toàn bộ hành trình của Cố Diệp Phong. Khi hắn đến xem thì Phong Tịch Sơn đã nổ tung, nên hắn có chút không chắc chắn.

Người bị hắn kéo áo có chút mờ mịt, quay đầu lại. Khi thấy rõ hai người kia, hắn cũng hạ giọng đáp, "Đúng vậy."

Người này đã theo dõi suốt trận đấu, nên tất nhiên nhận ra hai người đó.

Mọi người ở đây đều là tu sĩ, không có ai dùng thủ đoạn che giấu gì, dù hai người kia nói rất nhỏ, nhưng thực ra hơn phân nửa những người có mặt đều nghe thấy, liền đồng loạt ngoái đầu nhìn hai người.

Quảng trường chủ phong im lặng tựa như tĩnh mịch, yên ắng đến mức ngay cả tiếng gió cũng như ngừng lại.

Giây tiếp theo, sự im lặng ấy bị phá vỡ, cả quảng trường bỗng chốc trở nên ồn ào, mọi người bắt đầu xì xào với nhau.

"Chính là hai người bọn họ phải không?"

"Đúng rồi, chính là hai người đó! Ta đã theo dõi họ từ trước."

"Chậc chậc chậc, trước mặt mọi người mà lại làm ra chuyện này, thói đời sau này đúng là..."

"Thật là quá không biết liêm sỉ."

"Có lẽ ngày thường đã quen làm như thế, coi như không có ai nhìn, không ngờ Lưu Ngự lại là loại người như vậy, chậc chậc chậc."

"Ngươi đừng nói bậy! Lưu Ngự của chúng ta không phải như thế, đây chỉ là hành vi cá nhân của hai người họ thôi, đừng lôi cả tiên môn vào!"

"Tiên môn nào thì có đệ tử như thế, đệ tử đích truyền mà phóng đãng như vậy, còn gì để nói nữa."

"Biết rõ trận đấu được phát sóng toàn bộ mà vẫn làm chuyện này, không biết bình thường còn thế nào nữa..."

Mặc Linh Nguyệt: "......" Thật muốn chết cho rồi.

Cố Diệp Phong: "......" Ta mẹ nó không biết thật mà!!!

Quỷ nào biết thi đấu lại phát sóng trực tiếp cơ chứ!!!

Lại còn phát sóng toàn bộ hành trình!

Ngươi phát sóng trực tiếp thì ít ra phải nói với ta một tiếng chứ!!!

Thi đấu xong rồi mới nói là phát sóng trực tiếp, vậy chẳng phải những hành động ngớ ngẩn của ta đều bị mọi người thấy hết rồi sao???

Nhìn tiến độ chiếu này, chuyện ta biến thành Chu Tước chắc cũng đã bị xem hết rồi.

Cố Diệp Phong cảm thấy vô cùng suy sụp, mà màn hình lớn vẫn tiếp tục chiếu.

"Sư đệ, tim ngươi đang đập loạn."

"Ta đã nói rồi, ta sẽ chết."

"Ta cũng đã nói, ngươi muốn kỳ tích, ta sẽ cho ngươi kỳ tích."

"Ngươi không hiểu."

"Ngươi cũng không hiểu."

"Chỉ cần ngươi không muốn chết, ta sẽ không để ngươi chết. Nếu không muốn chết trong bóng tối, vậy hãy sống vĩnh viễn dưới ánh mặt trời, ta mãi mãi sẽ ở đây ——"

Cố Diệp Phong không thể chịu đựng nổi nữa. Mặt hắn đỏ bừng, lập tức giật lấy thanh Cửu U kiếm từ tay Mặc Linh Nguyệt, vung một nhát mạnh mẽ về phía màn hình lớn.

Nhát kiếm ấy chứa đầy khí thế hủy diệt, như muốn nghiền nát tất cả, quét thẳng về phía màn hình.

Dù màn hình cũng là một pháp khí, nhưng rõ ràng không thể chống đỡ được nhát kiếm của Cửu U thần kiếm. Chỉ trong chớp mắt, màn hình biến mất, chỉ còn lại linh khí dao động trong không trung.

Tuy nhiên, Cố Diệp Phong vẫn giữ được sự kiềm chế, không làm tổn thương ai, cũng không để lộ uy lực thật sự của Cửu U thần kiếm. Sở dĩ nhát kiếm kia mạnh như vậy là do hắn đã sử dụng đến sức mạnh thần hồn.

Người phụ trách của Phong Tuyệt Môn liếc nhìn màn hình đã biến mất, rồi nhìn về phía Cố Diệp Phong, lạnh nhạt thốt ra một chữ, "Đền."

Nói xong, người phụ trách dường như nhớ ra điều gì, lại tiếp tục, "À, đúng rồi, còn Phong Tịch Sơn, ngươi cũng làm nổ, cái đó cũng phải đền."

"Đền á???", Cố Diệp Phong còn chưa hết giận, nhìn thẳng vào người phụ trách Phong Tuyệt Môn, cất giọng chỉ trích, "Ngươi còn mặt mũi bảo ta đền!? Ta không đền! Các ngươi thật quá đáng! Tại sao không nói trước là trận đấu được phát sóng toàn bộ?! Ta không bắt ngươi đền đã là may mắn rồi!!!"

Người phụ trách Phong Tuyệt Môn: "...... Ngay buổi sáng ngày đầu tiên khi tuyên bố quy tắc thi đấu, đã nói rằng trận đấu sẽ được phát sóng trực tiếp tại quảng trường chủ phong Phong Tuyệt Môn, để phòng ngừa những sự cố hoặc vi phạm quy tắc. Các kỳ thi đấu trước cũng vậy."

Cố Diệp Phong chưa từng tham gia qua tiên môn tranh đoạt chiến, Đông Lâm đại lục vốn không tham dự những trận đấu thế này, nên hắn cũng không có ký ức gì về tiên môn tranh đoạt chiến. Hắn không phải kiểu người mà người khác nói gì cũng nhớ, nhưng bản thân hắn cũng không rõ hôm đó có thật sự nghe nói về việc này hay không. Hắn quay đầu nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, như muốn xác nhận điều gì.

Mặc Linh Nguyệt mím chặt môi, không chút biểu cảm, khẽ gật đầu.

Cố Diệp Phong: "......" À, ra là vậy...

Nghĩ lại, hôm tuyên bố quy tắc thi đấu, đó chính là lúc hắn bị sét đánh.

Lúc ấy, hắn như kẻ say rượu, hoàn toàn không tỉnh táo, nên chẳng nghe lọt tai điều gì.

Sau đó, hắn trực tiếp đi tới nơi thi đấu.

Hơn nữa, hắn nhớ mang máng rằng Đường Trạch đã từng nhắc nhở hắn rằng trận đấu được giám sát. Nhưng hắn lại hiểu nhầm thành có người giám sát trực tiếp.

À, không sao, là do ta ngu ngốc.

Uống rượu gây họa, không, chuyện này đã không còn là gây họa nữa, mà là tự hại cả đời.

Cố Diệp Phong đưa lại thanh Cửu U kiếm cho Mặc Linh Nguyệt, sau đó, mặt không chút biểu cảm, hắn móc ra một viên cực phẩm linh thạch ném về phía người phụ trách Phong Tuyệt Môn, "Bồi thường cho pháp khí vừa rồi, một viên cực phẩm linh thạch là dư dả."

Người phụ trách Phong Tuyệt Môn nhận lấy cực phẩm linh thạch, không có bất kỳ phản đối nào. Thực ra, pháp khí đó cũng không đáng giá bằng một viên cực phẩm linh thạch, vì ngoài việc chiếu hình, nó chẳng có công dụng gì khác, cũng không phải thứ hiếm hoi.

Cố Diệp Phong sau khi nói xong, quay người nhìn về phía Phong Tịch Sơn, tiếp tục, "Còn về Phong Tịch Sơn, ta không bồi. Ngươi hẳn là rõ ràng, trận pháp kia không phải do ta khắc họa. Không phải các ngươi có ghi hình sao? Ở thời điểm đó, ta không có khả năng khắc họa ra một trận pháp lớn đến vậy."

Hắn nhìn về phía người phụ trách Phong Tuyệt Môn, giọng điệu bình thản, "Trận pháp đó vốn đã có sẵn ở Phong Tịch Sơn đúng không? Ngươi nên giải thích cho các tiên môn tại sao dưới nơi thi đấu lại có một trận pháp đủ sức hủy diệt cả Phong Tịch Sơn. Nếu vụ nổ xảy ra ngay khi các đấu thủ còn trên mặt đất, hậu quả thế nào, ta không cần phải nói ra."

Mọi người ở đây: "!!!"

"Ta nói xong rồi, kiếp sau tái kiến!", Cố Diệp Phong thản nhiên nói, rồi rút kiếm ra, mang theo một vẻ quyết tuyệt, liền vung kiếm... đâm thẳng vào trái tim mình.

Hơn nữa, hắn đâm không chút do dự, tự sát một cách dứt khoát, một nhát kiếm chí mạng, chỉ nhìn cũng biết là thật sự không muốn sống nữa.

Mọi người: "Σ( ° △°|||)︴"

Ngọa tào! Ngọa tào! Ngọa tào!

Sao lại tàn nhẫn như vậy!!!?

Mọi người vừa mới đây còn đang kinh hoàng vì phát hiện dưới Phong Tịch Sơn có một trận pháp đủ để giết chết bất kỳ đấu thủ nào, thì giây tiếp theo đã hoàn toàn sững sờ.

Thậm chí không ít người không tin vào mắt mình, theo bản năng dụi dụi mắt, nhưng cảnh tượng trước mặt không hề thay đổi.

Cái tên vô sỉ Cố Diệp Phong... tự sát...

Tự! Sát!!

A a a! Hắn tự sát!!!

Hắn bị bệnh sao!!!?

Vừa nói một câu không hợp liền tự sát!!!?

Lại chỉ vì Phong Tuyệt Môn bắt hắn bồi thường!!!?

Hắn đã làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy, chỉ bồi một viên cực phẩm linh thạch mà đã yếu ớt đến mức không chịu nổi, sau đó tự sát!?

Ngươi không tiếp thu được thì đừng bồi một cách dứt khoát như vậy nữa!!!

Không chỉ các đệ tử ở đây đều choáng váng, mà ngay cả Mặc Linh Nguyệt trong khoảnh khắc cũng không thể phản ứng kịp.

Hắn ngơ ngác nhìn lưỡi kiếm xuyên thấu trái tim Cố Diệp Phong, biểu cảm kinh ngạc trên mặt hắn chưa từng có, hoàn toàn không ngờ rằng Cố Diệp Phong lại có thể hành động như vậy.

Ngay cả người phụ trách Phong Tuyệt Môn, vốn là kẻ từng trải, cũng ngây ra.

Cái, tình huống gì thế này?

Vừa nãy chẳng phải hắn còn yêu cầu Cố Diệp Phong bồi thường sao? Hắn bị câu nói về việc giải thích với các tiên môn làm kinh sợ, vậy mà giây tiếp theo người ta đã tự sát?

... Không lẽ là mình ép hắn tự sát?

Sau khi Cố Diệp Phong đâm một nhát kiếm vào tim, khóe miệng bắt đầu rỉ máu, máu nhỏ xuống ngực, hòa cùng dòng máu chảy ra từ vết thương, thấm ướt cả vạt áo.

Máu đỏ loang lổ trên bộ áo trắng tinh, tựa như cánh hoa mai nở rộ, nhuộm thắm cả vạt áo.

Có lẽ cảm thấy chết chưa đủ nhanh, Cố Diệp Phong hung hăng rút kiếm ra, rồi lại tự đâm thêm vài nhát nữa. Mỗi nhát kiếm đều không chút nương tay, không dừng lại, như thể hắn đang giết kẻ thù không đội trời chung, đao đao trí mạng, trái tim có lẽ đã bị hắn đâm thành một cái sàng.

Máu từ vết thương chảy ra ào ạt, nhanh chóng loang ra dưới chân, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Mọi người: "......"

Trong đáy mắt Cố Diệp Phong hiện lên vẻ bình thản, dường như không định nói lời gì trước khi chết, hắn từ từ nhắm mắt lại, thân thể chậm rãi đổ xuống, giây tiếp theo, hơi thở hoàn toàn tắt lịm.

Hắn không để lại cơ hội để người khác kịp cứu chữa, chết một cách dứt khoát.

Mọi người: "......" Đúng là kẻ tàn nhẫn.

Tàn nhẫn đến mức khiến họ phải thay đổi nhận thức về hắn.

Tàn nhẫn mà lại có vẻ như mắc bệnh!

Khi mọi người còn đang chú ý đến cảnh Cố Diệp Phong tự sát, một dải lụa đỏ không một tiếng động bay đến trong tay Mặc Linh Nguyệt, đó chính là 'Cố Diệp Phong tự sát'. Còn thi thể đang nằm trong vũng máu kia chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Thực ra, Cố Diệp Phong không hề có ý định tự sát, hắn cũng chẳng đến mức xấu hổ đến phát điên như vậy.

Khi trả lại thanh Cửu U kiếm cho Mặc Linh Nguyệt, thanh kiếm mà hắn dùng để 'tự sát' chỉ là một thanh kiếm bình thường.

Đối với hắn, vết thương do kiếm thường gây ra chẳng đau đớn gì.

Còn vì sao hắn phải 'tự sát'...

... Đã đến mức này rồi, còn mặt mũi gì để tồn tại nữa.

Chi bằng trực tiếp đổi thân phận!

Chỉ là hắn lo lắng không biết đối mặt với Cố Phong Ngọc thế nào, người ta đã giúp hắn rất nhiều, lại bị hắn làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Hy vọng khi biết chuyện, Cố Phong Ngọc sẽ không tức giận đến mức không dám ra ngoài nữa. Sau này, nếu có thể, hắn sẽ bồi thường cho Cố Phong Ngọc thật nhiều.

Dù sao thì hắn cũng chẳng còn mặt mũi để sống tiếp thế này.

Thay đổi thân phận rồi làm lại từ đầu! Hắn sẽ lại là một hảo hán!

Cố Diệp Phong lặng lẽ kéo tay Mặc Linh Nguyệt, người vẫn chưa hoàn hồn, truyền âm qua, "Sư đệ, chúng ta chạy nhanh đi!"

Mặc Linh Nguyệt: "......"

Người này lúc nào cũng có thể làm ra những chuyện khiến người ta... nghẹt thở.

Cẩn thận suy nghĩ thì cũng có thể hiểu được.

Nhưng dù hiểu là vậy! Hắn 'chết' rồi, chẳng phải mọi chuyện sẽ đổ hết lên đầu ta sao?

Hắn cảm thấy mình không thể chịu nổi, thật sự quá xấu hổ.

Nhưng rõ ràng hắn cũng không làm được mấy trò giả vờ tự sát như vậy.

Mặc Linh Nguyệt hít sâu một hơi, thân ảnh liền biến mất khỏi chỗ.

Tác giả có lời muốn nói: Nguyệt Phong: Việc Cố Diệp Phong làm, thì có liên quan gì đến ta, Nguyệt Phong?

============================================================================

Chương trước Chương tiếp
Loading...