Kẻ tám lạng, người nửa cân - Loại Phi Khanh

Chương 1



Xuân về, tiết trời ấm hơn hẳn. Sau cơn mưa rào bất chợt, trời càng trong xanh.

Địch Nghi khoác cardigan trắng sữa, đứng dưới gốc cây, tay ôm sách, thỉnh thoảng liếc nhìn con đường nhỏ dẫn đến giảng đường.

Bên vệ đường, ranh giới giữa bóng râm và nắng vàng hiện lên rõ nét. Lá cây xào xạc trong gió nhẹ.

Từ đằng xa, một nhóm người vừa đi vừa trò chuyện.

"Nghe tin gì chưa? Hôm nay bắt đầu đăng ký thi đấu Survival Mission cấp đại học."

"Hay tụi mình qua xem thử?"

"Đi chứ, tôi cũng đang định đăng ký đây."

Nghe thấy tên tựa game quen thuộc, Địch Nghi ngẩng lên.

Survival Mission là game bắn súng góc nhìn thứ nhất (FPS) hot từ lâu. Mấy năm nay, các giải đấu chuyên nghiệp được tổ chức rầm rộ, giải cấp đại học cũng thế.

Là một game thủ kỳ cựu, Địch Nghi biết rõ chuyện đăng ký thi đấu, chỉ có điều...

"Tiểu Nghi," cô bạn cùng phòng Kiều Niệm chạy đến, "Tìm khắp phòng học rồi, cậu nói xem tôi để quên chìa khóa ở đâu?"

Địch Nghi mỉm cười: "Lúc ăn sáng với bạn từ tấm bé đánh rơi rồi?"

Kiều Niệm khẽ ho: "Chắc không phải đâu."

Địch Nghi cố tình ghé sát vào Kiều Niệm: "Thế thì hỏi người ta xem."

Người trước mặt nghiêng đầu nhìn Kiều Niệm. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, đuôi mắt hơi xếch càng thêm nổi bật, ánh nhìn vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

Mái tóc xoăn dài nâu hạt dẻ hơi nghiêng một bên, có lọn tóc được vén ra sau tai, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú trông khá tinh nghịch.

Kiều Niệm ôm trán.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ vô số tội này, cô lại không thể chống đỡ nổi: "Thôi, về ký túc xá tìm."

Địch Nghi không nhúc nhích, lấy chìa khóa đưa Kiều Niệm: "Cậu về trước, tôi đi lấy hàng đã."

Nắng trưa chan hòa, sinh viên túm năm tụm ba dạo bước. Lấy hàng xong, Địch Nghi đến quảng trường trung tâm. Từ xa, cô đã thấy tấm biển quảng cáo với dòng chữ Survival Mission và giao diện game, chắc là nơi đăng ký thi đấu.

Địch Nghi bước đến, ngước nhìn thông tin trên biển quảng cáo.

[Lịch thi đấu: Cấp trường - Cấp quận - Cấp thành phố - Cấp tỉnh - Cấp quốc gia]

[Giải thưởng: Vô địch cấp thành phố 10.000 tệ; Vô địch cấp tỉnh 40.000 tệ + full set trang phục mùa giải; Vô địch quốc gia 100.000 tệ + dấu ấn vô địch độc quyền + full set trang phục phiên bản giới hạn]

Rất đông người đến xem, vì là tựa game nổi tiếng trong những năm gần đây, giải thưởng lại hậu hĩnh, nên nhiều người quyết định đăng ký ngay tại chỗ.

Nhưng khi nhận được tờ đăng ký, có người ngớ ra: "Phải lập team 4 người trước hả?"

Nhân viên ghi danh gật đầu: "Đúng vậy, nhưng hạn đăng ký là hai tuần nữa, mọi người có thể lập team rồi quay lại. Nhớ mang theo thẻ sinh viên đấy."

Địch Nghi để ý đến giải đấu này từ lâu, lý do cô chưa đăng ký ngay là vì chưa tìm được đồng đội phù hợp.

Biết được thời hạn đăng ký là hai tuần, Địch Nghi bước đến bàn ghi danh: "Chào anh, cho em xin một tờ đơn đăng ký ạ?"

Không có nhiều nữ sinh đến hỏi, Lý Doãn - người phụ trách ghi danh - sáng cả mắt, niềm nở đưa đơn: "Được chứ, được chứ, em học năm mấy rồi?"

"Năm nhất ạ."

"Hóa ra là đàn em," Lý Doãn cười hỏi, "Em muốn đăng ký sao?"

Địch Nghi nhận đơn: "Em muốn tìm hiểu trước đã, chưa quyết định ạ."

"Vậy em có đội chưa?"

"Chưa ạ."

Lý Doãn quan sát Địch Nghi, dựa lưng vào ghế, vẫy tay gọi hai người bên cạnh: "Vừa hay, đội anh còn thiếu một người. Em tham gia cùng bọn anh đi, vào vòng thành phố chắc chắn không thành vấn đề."

Địch Nghi nhìn theo hướng Lý Doãn chỉ, hai người kia tiến lại gần với vẻ mặt đầy ẩn ý, ánh mắt dò xét, rõ không phải người dễ gần.

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu ạ." Địch Nghi từ chối rồi định đi, nhưng bị chặn đường.

"Đừng vội, anh thấy em có duyên. Dù sao em cũng chưa có đội, bọn anh sẽ gánh em, ba bảo kê"một cũng được mà."

Địch Nghi thản nhiên: "Vậy sao anh không lập team ba người luôn đi?"

"Cô em hài hước đấy," Lý Doãn vỗ vai người bên cạnh, "Bạn anh là chiến thần rank đơn, em có muốn suy nghĩ lại không?"

Địch Nghi ngước lên: "Chiến thần?"

Người kia tưởng Địch Nghi đổi ý: "Phải, có tên trên bảng xếp hạng đấy."

"Thứ hạng bao nhiêu?" Địch Nghi hỏi dồn.

Đối phương ngập ngừng, rồi hắng giọng: "Đúng hạng 100."

"Rank đội thì sao?"

"Chủ yếu đánh rank đơn, rank đội... chưa đánh."

Địch Nghi nhìn ba người: "Xin lỗi, em không có lý do gì để lập team với các anh cả."

Câu nói khiến ba người họ nhìn nhau.

Trời biết phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức mới leo lên được hạng 100, rank đơn còn khó, huống hồ gì là rank đội cần phối hợp ăn ý.

Lý Doãn đứng dậy, hạ giọng: "Cô em, đến nước này rồi, đánh một trận với bọn anh cũng có khó gì đâu?"

Xung quanh ồn ào, không ai chú ý đến chuyện đang xảy ra với Địch Nghi, hoặc có lẽ là chẳng ai muốn xen vào.

Bỗng, có mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong không khí. Mùi hương như sự hòa quyện giữa hoa cam và gỗ đàn hương, có thể xoa dịu mọi căng thẳng.

Bóng người cao ráo chắn trước mặt Địch Nghi: "Người ta từ chối rồi, không nghe thấy à?"

Lý Doãn và những người kia sững sờ: "Bọn tôi chỉ muốn mời em ấy lập team thôi, hơn nữa em ấy cũng nói là chưa có đội mà."

Từ góc nhìn của Địch Nghi, cô có thể thấy mái tóc đen dài ngang vai của người đó, được cắt tỉa có lớp lang, phần đuôi hơi xoăn nhẹ.

"Em ấy là của tôi."

Nghe vậy, Địch Nghi ngạc nhiên: "Hả?"

Người phía trước quay đầu lại, nhìn Địch Nghi với vẻ dịu dàng: "Đồng đội."

Em ấy là đồng đội của tôi - Địch Nghi đoán đối phương muốn nói vậy.

Người ấy đeo kính không gọng, sống mũi cao thẳng. Đôi mắt phượng hẹp dài sau cặp kính hơi nheo, đồng tử ánh lên màu hổ phách dưới mặt trời, nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt càng thêm quyến rũ.

Nhìn rõ gương mặt ấy, đồng tử Địch Nghi co rút -

...

Một tuần trước, sau khi dự tiệc sinh nhật của Kiều Niệm, cả nhóm về sân trường trò chuyện.

Trong lúc đó, mọi người chơi trò chơi, Địch Nghi không những thua mà còn bốc trúng thẻ "phải tỏ tình với người mình thích".

Địch Nghi cầu cứu Kiều Niệm: "Chủ tiệc, cậu biết mà, tôi có thích ai đâu."

Kiều Niệm chống cằm: "Ai bảo không có, cậu thích chị streamer kia mà?"

Địch Nghi không nói dối, Kiều Niệm nói đúng sự thật. Cô thích streamer chơi Survival Mission - Sudie.

Chị streamer này có kỹ thuật và tư duy cực tốt, bắn tỉa là sở trường của chị, tỷ lệ bắn trúng cực cao. Dù chưa từng lộ mặt, nhưng có rất nhiều fan trong những năm qua, Địch Nghi là một trong số đó.

Ngoài game, gu ăn mặc và cả gu âm nhạc của chị streamer cũng giống Địch Nghi.

Quan trọng nhất: Đối phương là con gái.

Địch Nghi từng xem ảnh selfie của Sudie, tuy đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt đẹp và nốt ruồi kia cũng đủ để người ta nhớ mãi.

Luôn giữ nguyên tắc "giữ khoảng cách với thần tượng", Địch Nghi chỉ âm thầm xem livestream, nên yêu cầu của Kiều Niệm khiến cô hơi khó xử.

Địch Nghi: "Không ổn lắm đâu."

Kiều Niệm: "Cậu cứ nói là cậu thích người ta, có muốn làm người yêu hay không thì tùy."

Địch Nghi: "... Sến quá."

Kiều Niệm: "Kệ sến súa hay không, có chơi thì có chịu."

Địch Nghi nghĩ một streamer nổi tiếng với mấy trăm nghìn fan chắc sẽ không đọc tin nhắn riêng, nên cô mạnh dạn gửi tin nhắn cho Sudie trước mặt mọi người: [Em thích chị, mình yêu nhau đi?]

Tin nhắn này quá đường đột, Địch Nghi định gửi thêm sticker để chữa cháy, nhưng lại lỡ tay gửi ảnh selfie của mình.

Sudie đang nhập...

Sudie: [Thông tin cho thấy chúng ta cách nhau 800 mét, em học khoa nào của Đại học W?]

Địch Nghi tắt vội định vị.

Nếu không phải còn tiền chưa donate hết, cô sẽ xóa luôn tài khoản.

Sao trùng hợp đến vậy, hai người học cùng trường?

...

Địch Nghi không ngờ gặp Sudie ở đây, ánh mắt cô dao động, ậm ừ cho qua chuyện.

Thấy vậy, ba người kia lúng túng quay về bàn ghi danh.

"Cảm ơn chị giải vây cho em."

"Không có gì," Sudie nhìn Địch Nghi, "Nghe mấy người kia nói thì hình như em đang thiếu đồng đội à?"

Địch Nghi không chắc Sudie có nhận ra mình không, phân vân không biết nên trả lời thế nào thì Sudie nói tiếp: "Nếu được thì mình kết bạn. Trình độ chơi game của chị cũng tạm, thiếu người thì cứ tìm chị."

Cũng tạm?

Địch Nghi cảm thấy Sudie hiểu lầm về bản thân. Nếu chị tạm ổn, thì người khác phải sống sao?

Ánh mắt chạm nhau, Địch Nghi có cảm giác như đối phương đang quan sát mình, cô thử hỏi: "Chị cũng đến đăng ký ạ?"

Sudie đẩy gọng kính: "Có thể."

Câu trả lời nghe khá lạ, Địch Nghi tưởng mình làm người ta khó xử, vội giải thích: "Ý em là, nếu chị đã có đội rồi thì không cần miễn cưỡng đâu."

"Chị chưa có đội."

Địch Nghi tiếp: "Thật ra em chưa quyết định có tham gia hay không," thấy ánh mắt chân thành của Sudie, cô lấy điện thoại ra, "Em kết bạn với chị trước."

"Ừm, chị tên Giang Thư Địch, còn em?"

Bảo sao ID game là Sudie, hóa ra là đọc lái.

"Em tên Địch Nghi." Địch Nghi gõ chữ vào khung chat rồi gửi đi. Giang Thư Địch cười nói: "Tên chị cũng có chữ 'Địch'."

Địch Nghi: "Chị là 'địch' nào?"

Giang Thư Địch: "Bộ thảo thêm chữ 'Địch' của em."

Địch Nghi nhíu mày, câu này nghe sao cũng thấy sai sai. Sự trùng hợp khiến cô thầm nghĩ - thôi cho em xin.

Cất điện thoại, Địch Nghi nói với Giang Thư Địch: "Chiều nay em còn tiết, em về ký túc xá trước."

Giang Thư Địch bỗng tiến lên. Chị cao hơn Địch Nghi, khiến Địch Nghi cảm thấy hơi áp lực, vô thức lùi lại.

"Sách của em," Giang Thư Địch đưa tay đỡ lấy cuốn sách trong lòng Địch Nghi, "Sắp rơi rồi kìa."

Đầu cuốn sách được ngón tay Giang Thư Địch giữ lại, ở khoảng cách gần như vậy, Địch Nghi thậm chí còn nhìn rõ đường vân tay của chị.

Tay đẹp thật, là cảm nhận đầu tiên của Địch Nghi.

.

Địch Nghi vừa mở cửa phòng ký túc xá, giọng nói của Kiều Niệm đã vang lên: "Tiểu Nghi, tôi tìm thấy chìa khóa rồi."

"Cậu để đâu thế?"

"Đừng nhắc nữa, trong túi áo khoác ấy."

"Tìm thấy là được rồi." Địch Nghi ngồi xuống, đặt cuốn sách lên bàn, tờ đơn đăng ký nằm dưới cùng. Ngón tay cô vừa chạm vào mép giấy, Kiều Niệm đi đến phía sau: "Cái gì đây?"

Địch Nghi rụt tay lại, thản nhiên: "Không có gì."

"Đoán xem nào," Kiều Niệm xoa cằm, "Cậu vừa đi ra quảng trường đúng không?"

"Sao cậu biết?"

"Hứ, quen biết nhau bao lâu rồi, giấu được nhau chắc?" Kiều Niệm lấy điện thoại, "Trước đây cậu vẫn chưa tìm được đồng đội ưng ý mà? Tôi với Thanh đáng tin chứ?"

Tô Thanh là bạn từ tấm bé của Kiều Niệm, lúc rảnh ba người họ thường lập team chơi game.

Kiều Niệm nói với Địch Nghi: "Tôi biết cậu muốn tham gia giải đấu này, Thanh nói là có quen bạn nữ chơi cũng được, để tôi hỏi thêm cho."

"Không cần hỏi đâu," Địch Nghi nhìn chằm chằm vào điện thoại, lẩm bẩm, "Hình như tôi tìm được rồi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...