/JINKOOK/ KIM ẢNH ĐẾ VÀ ĐIỀN THỊT TƯƠI

Chương 21



Trong trường quay, ngoài Kim Thạc Trân, ai cũng đang hóng tin giải trí, bàn tán xôn xao.

Kinh nghiệm lật mặt với nghệ sĩ của Siêu Giải Trí thuộc hạng dày dặn rồi, công ty này đi lên nhờ chụp lén, để có chỗ đứng có người xem, tin thật tin giả gì cũng tung lên, tiếng xấu vang xa trong giới. Hai năm nay hướng công tác của bọn họ thay đổi, những hạng mục có nhúng tay càng lúc càng phức tạp, đưa tin bôi xấu đồng thời nhận tiền lăng xê cho người mua, có cả hệ thống web để nói xấu người ta, lần to chuyện nhất dơ bẩn nhất đã từng hại một tiết mục giải trí phải ngừng chiếu một tháng.

Kim Thạc Trân cũng không hiếm lần bị Siêu Giải Trí đâm lén, chính chỗ này đưa tin Kim Thạc Trân bí mật kết hôn, nhưng lúc đó Kim ảnh đế đã rửa tay chậu vàng nhiều năm, lâu lắm không gây hấn với truyền thông, nên chẳng buồn hơn thua với bọn họ, Siêu Giải Trí cũng chỉ mới nổi lên vài năm nay, có lẽ chưa được thưởng thức phong thái niên thiếu ngạo nghễ của Kim ảnh đế, đầu óc thiển cận, có mắt như mù, lần này đập phải tường rồi.

An Á đại diện văn phòng của Kim Thạc Trân liên hợp với chủ tịch Truyền Thông Tinh Quang, dựa vào các mối quan hệ trong giới, được dư luận ủng hộ, nắm phần lý, tập trung công lực vào Siêu Giải Trí, chém cho một cú thấu xương, một công ty truyền thông giải trí Kim Thạc Trân nắm cổ phần còn dùng quý sau sẽ không tiếp tục hợp tác dể uy hiếp, buộc Siêu Giải Trí phải cúi đầu, công khai xin lỗi.

An Á không muốn để Kim Thạc Trân dính líu gì đến Đồng Nhất Triết, ngay từ đầu cũng không công khai nhắm vào Đồng Nhất Triết, chỉ đưa tin trong giới, kể đại khái chuyện cậu ta đã làm, tin này lan rộng sẽ ảnh hưởng bao nhiêu, chỉ Đồng Nhất Triết tự biết lấy.

Chuyện đến đây cũng sắp kết thúc, An Á sợ nhất là ngày mai sau khi thu quân Kim Thạc Trân hứng chí lên chuyển tiếp weibo xin lỗi của Siêu Giải Trí rồi bình luận: Sao con ba sợ rồi? Không hỗn nữa hả?

Kim Thạc Trân sặc, trợ mắt, "Sao chị ấy đoán được anh sẽ nói vậy?"

Mặt Sầm Văn tê liệt: "Vì anh từng làm vậy rồi... Đương nhiên, lúc đó không phải weibo, anh nhờ người liên lạc với bên đó, chị An Á kể, lúc đó anh còn định tìm tới chủ tịch nhà người ta."

Kim Thạc Trân hậm hực, "Mấy trăm năm trước rồi, đừng có nhắc lại chuyện xưa mãi."

"Được, không nói chuyện quá khứ." Sầm Văn thở dài, "Bọn họ cũng đã xin lỗi rồi, cứ vậy đi, lần này chị An Á xử lý tốt lắm rồi, đừng làm khó chị ấy nữa, được không?"

Kim Thạc Trân bật cười, "Điện thoại cũng giao cho em rồi, anh làm gì được nữa? Chị ấy chỉ thiếu nước tự tới trông anh nữa thôi chứ gì?"

Sầm Văn thật lòng thật dạ đáp: "Nếu không phải chị ấy không bỏ đi được thì đã tới từ lâu."

Kim Thạc Trân nhức đầu, dụi tắt điếu thuốc trong tay nói: "Đừng, sắp hết năm rồi, anh cũng chẳng ở đây được bao lâu nữa, đừng để chị ấy tới, lải nhải đau cả đầu."

Sầm Văn gật đầu, "Để em nói chị ấy."

Kim Thạc Trân cầm kịch bản lên lật vào trang rồi lại bỏ xuống, anh đã thuộc nằm lòng rồi, giờ chẳng còn gì để xem nữa.

Kim Thạc Trân đứng lên đi vài vòng, phát hiện mọi người trong trường quay, ngoài Nhâm Hải Xuyên ai cũng đang lên weibo, danh tiếng của Siêu Giải Trí thật sự quá tệ, hôm nay ngã ngựa người người đua nhau giậu đổ bìm leo, mấy chuyện vui vui rất thu hút dư luận mà.

Thiếu niên nghiện net bị người đại diện tịch thu điện thoại trá hình chán tưởng chết, sầm mặt nhìn ai cũng thấy khó ra.

Điền Chính Quốc thì đang chat thoại với ai đó, cậu cúi đầu nói không ngừng, thi thoảng dừng lại nghe, như đang thương lượng gì đó, Kim Thạc Trân không tiện qua chơi, nếu không giống cố ý nghe lén lắm.

Điền Chính Quốc đang liên hệ với Cảnh Thiên.

Chuyện vừa xảy ra là Cảnh Thiên liên lạc với Điền Chính Quốc ngay, lúc đó Điền Chính Quốc không đồng ý để công ty ra mặt, cậu không rõ Kim Thạc Trân sẽ xử lý thế nào, sợ Cảnh Thiên xác nhận quá vội, nói những lời không nên nói.

Đương nhiên sau đó khi Kim Thạc Trân đăng hai tin weibo thì nỗi lo này cũng biến mất, không còn gì vội vàng hơn thế được nữa.

Vừa hay nhân cơ hội này làm dịu mối quan hệ với công ty.

Điền Chính Quốc và công ty còn nửa năm hợp đồng, hiện tại đang băn khoăn giữa gia hạn hay rời đi, trước đó chuyện Điền Chính Quốc nhận phim không thông báo làm công ty rất không vui, cậu cũng muốn tìm hiểu thái độ của bên đó.

Nếu vẫn bỏ mặc không nói gì, Điền Chính Quốc có thể hạ quyết tâm tìm nhà khác, mấy năm nay cậu kiếm cho công ty không ít lời, mấy tháng trước còn đền một số tiền lớn, cũng xem như trả ơn tri ngộ của công ty ngày trước.

Nhưng rốt cuộc họ vẫn không hoàn toàn bỏ mặc, rất tích cực liên lạc với Cảnh Thiên, khởi động khâu quan hệ xã hội để ứng phó, chỉ có điều khi xử lý cụ thể còn chút khúc mắc.

Yêu cầu của Điền Chính Quốc là: Có gì nói đó, nói rõ mọi chuyện là được, đừng khuếch trương tạo ảnh hưởng.

Công ty thì hiển nhiên muốn ôm lấy cây đại thụ Kim Thạc Trân để lăng xê.

Nghĩ theo hướng tiêu cực, nếu không vì có dính đến Kim Thạc Trân, không chừng công ty đã không chủ động đính chính cho Điền Chính Quốc như vậy.

Điền Chính Quốc vào nghề nhiều năm, không dễ lừa như trước nữa rồi, mấy năm nay, cậu cũng chỉ ngu xuẩn khi liên quan đến Kim Thạc Trân, ý của công ty thế nào, Cảnh Thiên chưa nói cậu đã biết, cho nên thái độ càng lúc càng cứng rắn.

"Đừng kéo anh ấy vào..."

Điền Chính Quốc cân nhắc ngữ khí, nói nhỏ: "Đoàn phim quay trễ lắm chỉ tới tháng chạp, bây giờ mất một vai quan trọng, đạo diễn phải tìm diễn viên khác, có lẽ sẽ kết thúc sớm hơn, lúc tiếp tục hẳn cũng mười lăm tháng giêng rồi, một tháng đó, em nghe theo mọi kế hoạch của công ty."

Cảnh Thiên khó mà không động lòng, hỏi lại: "Thật sao?"

"Thật mà, cho nên..." Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn Kim Thạc Trân đang rảnh mốc meo cách đó không xa, hạ giọng, nghiêm túc nói: "Đừng kéo anh ấy vào."

Cảnh Thiên biết chỉ cần liên quan đến Kim Thạc Trân là Điền Chính Quốc sẽ gay gắt, cười khan, "Việc gì cậu phải thế? Thật ra cũng đâu phải chúng ta chủ động, Kim ảnh đế tự chuyển tiếp weibo của cậu trước, hợp tình hợp lý..."

"Anh ấy biết đăng tin, em cũng biết." Điền Chính Quốc chỉ nói vừa đủ hiểu, "Em không muốn phải chống đối công ty, cho nên chúng ta nhường nhau một bước, đừng liên lụy anh ấy, những chuyện khác đều thương lượng được."

Cảnh Thiên nghe hiểu được ngụ ý của Điền Chính Quốc, thở dài, "Được rồi, anh biết rồi, vậy anh sẽ sắp xếp lịch tết cho cậu? Cậu... tết vẫn không về nhà à?"

"Không về." Điền Chính Quốc nói thẳng, "Chừa cho em mấy ngày nghỉ để em về nhìn một chút là được."

Cảnh Thiên hiểu tâm bệnh của Điền Chính Quốc, không nói chuyện tết nữa, "Vậy được, cậu chịu làm là tốt, anh cũng dễ nói huyện với công ty hơn."

Điền Chính Quốc thật lòng nói: "Anh vất vả rồi."

Cản Thiên thở dài, "Cậu thấy đáng là được."

Nói chuyện với Cảnh Thiên xong, Điền Chính Quốc thở nhẹ, cất điện thoại.

Kim Thạc Trân vẫn đứng xa xa liếc cậu mãi.

Điền Chính Quốc bỏ điện thoại xuống, vô thức nhìn quanh, chợt bắt gặp ánh mắt Kim Thạc Trân, cậu ngây ra.

Kim Thạc Trân thấy cuối cùng cậu cũng nói xong liền ngoắc ngoắc ngón tay, ý gọi cậu qua.

Không ít người xung quanh nhận ra Kim Thạc Trân đang ra hiệu với Điền Chính Quốc, không nhịn được cười nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc tự dưng thấy mắc cỡ, ngoan ngoãn chạy qua.

"Đang ở trường quay, nhìn điện thoại mãi làm gì? "Kim Thạc Trân ngồi trên ghế trang điểm, nhíu mày bàn chuyện đại sự, "Chuẩn bị cảnh kế chưa?"

Điền Chính Quốc vội gật đầu, "Dạ rồi."

"Vậy đi thôi." Kim Thạc Trân đứng lên, "Nhâm Hải Xuyên giục từ năm phút trước rồi."

Điền Chính Quốc ngơ ngác, "Sao không thấy ai gọi em hết?!"

Kim Thạc Trân khựng lại, rồi cũng chẳng buồn giải thích, tự cười cười đi trước.

Lý Vĩ Lực chờ Kim Thạc Trân đi xa mới nói: "Tại anh Kim nói, hình như anh đang có việc quan trọng, phải chờ một lát, anh ấy bảo người đi báo với đạo diễn anh ấy có chút chuyện nên mới không gọi anh."

Điền Chính Quốc xúc động trong lòng, trái tim bỗng mềm nhũn.

Chỉnh sửa ánh sáng khá lâu rồi mà Nhâm Hải Xuyên vẫn chưa hài lòng, hai người đổi đèn xuống rồi chỉnh thêm gần mười phút nữa.

"Anh Thạc Trân... Vừa rồi cảm ơn anh, thật ra em không có việc gì gấp." Điền Chính Quốc nép trước cửa gian quần áo hẹp, Kim Thạc Trân đứng ép trước cậu. Hai người cách nhau rất gần, Điền Chính Quốc nói gì cũng rất cẩn thận, sợ vô ý môi đụng phải Kim Thạc Trân, "Em chỉ nói chuyện với người đại diện thôi."

"Tôi cũng đoán vậy, bàn chuyện hôm nay đúng không?" Kim Thạc Trân cười bình thản, "Bình thường thì thôi không nói, hôm nay... cậu thấy mặt Nhâm Hải Xuyên mới rồi không? Xanh lè. Vì phải đổi Đồng Nhất Triết, ông già tức nghẹn cả bụng đang tìm người xả đó, cậu mà đâm đầu vào, khửa khửa..."

Điền Chính Quốc chỉ nghĩ thôi đã thấy rầu.

"Cậu đoán cảnh hôm nay phải quay mấy lần mới được cho qua?" Kim Thạc Trân trầm giọng cười, "Đoán đi."

Điền Chính Quốc ngẩn ra.

Nói ra thì, đây là cảnh hôn cuối cùa hai người trong phim rồi.

Thoại không nhiều, nhưng cảnh hôn của Điền Chính Quốc luôn không tốt lắm, trừ lần Kim Thạc Trân thêm cảnh đột xuất, đóng giỏi lắm cũng hai lần mới qua, Điền Chính Quốc không dám hy vọng nhiều.

Điền Chính Quốc nhắm mắt suy nghĩ, "Chắc là... hai lần?"

Kim Thạc Trân cười khẽ, "Ngây thơ."

Đúng như dự đoán của Kim Thạc Trân, Nhâm Hải Xuyên vốn đã có yêu cầu cực cao với cảnh hôn cuối chịu ảnh hưởng tiêu cực của "vất vả lắm mới quay xong giờ vì đổi diễn viên mà phải làm lại", tính tình cáu kỉnh gấp bội, yêu cầu hà khắc gấp trăm.

"Ánh mắt Kim Thạc Trân không đúng! Sinh nhật Bùi Nhiên, cậu quên lửng còn ra ngoài ăn chơi tới sáng mới về, ánh mắt hổ thẹn chút có được không?"

"Điền Chính Quốc! Buồn bã hơn chút nữa!!!"

"Hai cậu sao vậy hả?! Kim Thạc Trân mắc gì cậu vui?!!!"

Kim Thạc Trân liều mình gồng lại, đến lần thứ ba Nhâm Hải Xuyên hô cắt thì không nhịn không nữa cười phụt ra.

Điền Chính Quốc véo mạnh ngón tay mình, cố kiềm không cười.

"Xin lỗi xin lỗi..." Kim Thạc Trân xua tay, nghẹn cười, "Chú càng mắng cháu càng nhớ tới Đồng Nhất Triết, càng nghĩ giờ Đồng Nhất Triết thảm tới độ nào cháu càng buồn cười ha ha ha ha..."

Nhâm Hải Xuyên: "..."

Kim ảnh đế đang đắm chìm trong khoái cảm ngày ngày giẫm đạp người ta, vô thường không chuyên nghiệp, phì cười.

Kim Thạc Trân dùng mu bàn tay lau môi, cố nhịn cười nói với Nhâm Hải Xuyên, "Hì... Năm phút, cháu điều chỉnh lại đã."

Mặt Nhâm Hải Xuyên đen sì như đít nồi, "Ba phút."

Kim Thạc Trân gật đầu, "Dạ dạ, xong ngay..."

Kim Thạc Trân hít thở sâu, ép mình nhập vai, Điền Chính Quốc đứng cạnh cũng điều chỉnh cảm xúc, Kim Thạc Trân khẽ cười nói với Điền Chính Quốc: "Thật ngại quá... Lần này tôi cố gắng hoàn thành."

Điền Chính Quốc vội nói: "Không không sao, anh... anh sao cũng tốt."

Kim Thạc Trân nhướng mày, "Sao hả? Chưa được tôi hôn đủ?"

"Không phải!!!" Điền Chính Quốc suýt sắc, bối rối nói: "Em... em thể hiện không tốt lắm, kéo chân anh."

Kim Thạc Trân cười cười, "Yên tâm, cảnh sau là qua."

Điền Chính Quốc hoang mang: "Thật... thật ạ?"

"Thật, treo thưởng đi, nếu một lần nữa mà qua thì lát cho tôi mượn điện thoại của cậu chơi." Kim Thạc Trân ngoái đầu nhìn Nhâm Hải Xuyên, nói nhỏ: "Điện thoại tôi còn ở chỗ Sầm Văn, không phải sợ cô ấy, nhưng hôm nay mới gây chuyện, ngại khiến bọn họ lo thêm."

"Dạ được..." Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, miễn cưỡng: "Chỉ sợ em..."

"Không đâu." Kim Thạc Trân nói rất chắc chắn, "Cậu phối hợp tí là được... Lát nữa đừng xấu hổ, tôi lùi lại một chút, cậu hôn lại tôi."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Em nghe anh."

Kim Thạc Trân khẽ cười.

"Các bộ phận chú ý!!!"

"Action!"

Giây trước mới hô bắt đầu, giây trước Kim Thạc Trân một giây nhập vai đã cúi đầu hôn môi Điền Chính Quốc.

Kim Thạc Trân cọ sát vài giây, rồi như khiêu khích, cắn nhẹ vào môi Điền Chính Quốc, lùi ra sau.

Đúng như hẹn trước, Điền Chính Quốc chủ động hôn trả Kim Thạc Trân, một tay thuận theo hướng Kim Thạc Trân dẫn, đặt lên vai anh, đẩy anh vào bức tường cạnh bên.

Kim Thạc Trân hạ mi, ánh mắt chứa đựng cả dung túng lẫn áy náy.

Hôn nhau vài giây, Điền Chính Quốc buông Kim Thạc Trân ra, hỏi: "Sao anh lại về?"

Kim Thạc Trân không trả lời, nhắm mắt cúi đầu hôn cậu lần nữa.

...

"Cắt!"

Mặt Nhâm Hải Xuyên vẫn xanh, tua lại xem một lần rồi sầm mặt nói: "Qua rồi."

Điền Chính Quốc thở phào, Kim Thạc Trân mỉm cười, xòe tay với Điền Chính Quốc, lắc lắc ngón tay như thúc giục, Điền Chính Quốc ngại ngùng tới chỗ Lý Vĩ Lực lấy điện thoại, mở khóa rồi đưa Kim Thạc Trân.

Không muốn về phòng nghỉ bị Sầm Văn canh chừng, Kim Thạc Trân kiếm chỗ ngồi luôn trong phim trường, chơi điện thoại của Điền Chính Quốc

Điền Chính Quốc đứng cạnh, ít nhiều cũng thấy lo.

Thư mục về Kim Thạc Trân trong điện thoại cậu có mật mã, cái đó không sợ, huống chi Kim Thạc Trân cũng không tới mức lục xem hình ảnh của cậu, nhưng cậu sợ mấy thứ linh tinh như lịch sử web hay thứ gì mà mình căn bản chẳng chú ý bị Kim Thạc Trân vô tình thấy được.

Điền Chính Quốc không tiện ngồi canh, chỉ đứng cạnh, thi thoảng liếc mắt, sẵn sàng chú ý.

May mà Kim Thạc Trân rất lịch sự, anh không hề đụng tới những thứ riêng tư, chỉ mở web nhập từ khóa đọc tin tức.

Kim Thạc Trân châm thuốc ngậm trên môi, vừa xem vừa lầm bầm gì đó nghe không rõ, không biết lại đang mắng ai.

"Cậu Điền, đạo diễn gọi cậu."

Phó đạo diễn gọi cậu, bảo: "Cảnh kế tiếp có thay đổi, sắp có kịch bản mới rồi, đạo diễn gọi cậu sang xem lại."

Điền Chính Quốc do dự cúi đầu nhìn Kim Thạc Trân đang chơi điện thoại của mình, lòng phập phồng lo sợ đi theo phó đạo diễn.

Dư luận mạng đa số đều nghiêng về mắng Siêu Giải trí, cũng có vào người chất vấn Kim Thạc Trân là người của công chúng mà xử sự thiếu mẫu mực, không biết kiềm chế, Kim Thạc Trân xì một cái, "Thử trải nghiệm xem có mắng hơn cả tôi không..."

May mà thánh đạo đức luôn thuộc số ít, đa phần mọi người khiển trách lều báo bất lương, vài nhân vật thạo tin thậm chí biết cả việc chuyện này là kết quả màn tự biên tự diễn của Đồng Nhất Triết, nửa úp nửa mở trào phùng châm chọc Đồng Nhất Triết một trận.

Kim Thạc Trân đọc một lúc, thỏa mãn rồi, nhìn quanh, hỏi: "Điền Chính Quốc đâu?"

Lý Vĩ Lực vội giải thích hộ.

Kim Thạc Trân gật đầu, đang định đưa điện thoại lại cho Lý Vĩ Lực thì thấy nó rung.

Kim Thạc Trân vô thức cúi xuống nhìn, tin nhắn từ Cảnh Thiên tự động nhảy ra phô bày.

Cậu không cho bọn anh nhắc tới Kim Thạc Trân, vậy tự cậu đáp lời được không? Người ta chuyển tiếp weibo cậu rồi, ít nhất cậu cũng phải bình luận một câu chứ?

Kim Thạc Trân hơi khựng lại, vài giây sau môi từ từ, từ từ cong lên.

Kim Thạc Trân không nén được nụ cười, anh nhanh tay rút điếu thuốc trên miệng xuống dụi vào gạt tàn, thần tốc bấm chữ trả lời Cảnh Thiên: Được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...