[Jimminjeong]-Ghen
Không lối thoát
Căn phòng luyện tập tắt đèn, chỉ còn ánh sáng lờ mờ hắt từ ngoài hành lang. winter đang ngồi cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không biết phía sau có người tiến lại.bịch — cánh cửa khép lại.karina bước đến, bàn tay chống lên tường ngay cạnh vai winter, ép cô vào khoảng nhỏ hẹp giữa cơ thể mình và bức tường lạnh.“chị… làm gì thế?” – winter lúng túng, giọng run run.karina cúi sát, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai, khiến toàn thân winter như đông cứng. “em tưởng chị không thấy sao? ánh mắt em dành cho người khác lúc nãy…”winter ngẩng lên, đôi mắt mở to. “…em chỉ—”“chỉ cái gì?” – karina cắt ngang, bàn tay siết nhẹ cổ tay winter, vừa đủ để cô không thể giãy ra, vừa đủ để cảm nhận sự run rẩy. – “em nghĩ mình thoát khỏi ánh mắt chị được à?”tim winter đập loạn, má đỏ bừng. cô cắn môi, không dám trả lời.karina ghé sát hơn, môi gần như chạm vào khóe miệng của cô em nhỏ. “em biết không, chị ghét nhất là cái kiểu trốn tránh này. nếu em còn nhìn ai khác ngoài chị…”winter run rẩy, khẽ thở gấp. “thì… chị sẽ làm gì?”nụ cười nghiêng đầy nguy hiểm nở trên môi karina. “chị sẽ không cho em cơ hội rời khỏi vòng tay chị nữa.”và khoảng cách cuối cùng bị xóa bỏ.