[Jiminjeong/abo] Sau khi bị tình địch đánh dấu

Chương 63



Một ngày sau, Minjeong lại tiếp tục tham gia ghi hình gameshow.

Buổi tối hôm đó trùng với thời gian phát sóng tập đầu tiên. Tuy nhiên, vì đang bận quay các nhiệm vụ trò chơi mới cho tập tiếp theo, họ không có thời gian xem hiệu ứng phát sóng như thế nào.

Nhưng trên mạng đã tràn ngập các cuộc bàn tán sôi nổi.

Ngay từ khi danh sách khách mời được công bố, chương trình đã thu hút sự chú ý lớn từ cộng đồng mạng. Và giờ đây, tập đầu tiên lên sóng, khiến nhiều người càng thêm háo hức chờ đợi.

Mỗi khi có một khách mời xuất hiện, phần bình luận trực tiếp tràn ngập các dòng ý kiến và thảo luận.

Đến khi Minjeong xuất hiện, phần bình luận bất ngờ ngập tràn các câu hỏi: "???"

Lý do là bởi trong khi các khách mời khác được phỏng vấn trên xe, phần của Minjeong chỉ là cảnh nàng ngủ từ đầu đến cuối, mãi đến khi đến trường quay.

-- "Cười chết mất! Đây có phải là 'nữ thần ngủ' thực sự không?"

-- "Tỉnh dậy mà phản ứng đầu tiên là tìm điện thoại, đúng là quá chân thực luôn!"

-- "Nhiều người ở chung như vậy, không biết sẽ gây ra hỗn loạn như thế nào nhỉ? 【 Chờ đợi 】"

-- "Sao những hình ảnh này lại khác xa với tưởng tượng của tôi thế? Tôi muốn xem một trận 'đấu khẩu' cơ mà! Tại sao tất cả lại giống như những học sinh ngoan thế này?"

-- "Liệu có phải họ đang cố ý tẩy trắng không nhỉ? Thật là không có gì hấp dẫn!"

-- "Hãy cùng đặt cược xem, ai sẽ là người đầu tiên lộ bản chất thật sự?"

-- "Thật lòng mà nói, tôi muốn xem Seo Hana đánh kẻ tồi tệ kia, rồi bùng nổ tranh cãi với Kim Minjeong. Hoặc nếu không, hãy để hai người họ đối đầu nhau đi!"

-- "Không có khả năng đánh nhau đâu. Hai người này ở chung rất hòa thuận, còn sống chung nữa. Tôi cá trước!"

-- "Ha ha ha! Kim Minjeong đúng là khiến tôi cười chết. Giữa đêm khuya đánh thức cả nhà, không ngờ đó lại là cách phá băng!"

Chương trình rất khéo léo cắt tập đầu tiên thành hai phần nội dung. Khi kết thúc phát sóng, trailer giới thiệu rất nhiều cảnh nấu ăn, cùng hình ảnh Minjeong lười biếng không chịu làm việc. Đặc biệt, cảnh nàng lật nắp nồi và nói vài câu bị làm mờ âm thanh khiến khán giả kinh ngạc.

-- "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mau phát tập tiếp theo đi!"

-- "Rốt cuộc Kim Minjeong làm món này cho ai? Có phải là 'bạch nguyệt quang' của cô ấy sắp xuất hiện không?"

-- "Tại sao tôi lại cảm thấy cô ấy đang làm món này cho Yu Jimin nhỉ? Trailer còn có cảnh hỏi tại sao muốn khôi phục quan hệ cãi nhau mỗi ngày mà? Ai cũng biết, đối thủ 'không đội trời chung' của Kim Minjeong chỉ có Yu Jimin mà thôi!"

Jimin xem xong chương trình, lập tức nhận ra món sandwich mà Minjeong làm chính là dành cho mình. Mặc dù chỉ nhìn thấy hình ảnh, cô cũng đã cảm thấy rất hài lòng, vì thực sự cô cũng không dám ăn thử thành phẩm đó.

Nhưng mà, cái tên Seo Hana này là ai? Tại sao cư dân mạng lại nhắc đến người đó nhiều như vậy?

Không biết có phải là ảo giác không, Jimin cảm thấy chương trình cố ý cắt dựng để Minjeong và Seo Hana xuất hiện chung trong khung hình nhiều hơn, như thể đang muốn "đẩy thuyền" hai người họ.

Cô xem lại đoạn trailer một lần nữa và phát hiện một chi tiết: trong phần tập luyện, Seo Hana để lộ cơ bắp lưng săn chắc, đầy sức mạnh.

Cái lưng này, cô đã từng thấy!

Lần trước, Minjeong còn cho cô xem một bức ảnh chụp lưng cơ bắp của một cô gái. Hóa ra đó chính là người này.

Jimin liền lên mạng tìm kiếm thông tin:

Seo Hana, nữ, tác phẩm tiêu biểu xxx, xxxx...

Tình cảm:

-Lần đầu tiên chia tay vì bạn trai ngoại tình, từng ra tay đánh đối phương.

-Lần thứ hai chia tay vì bạn trai nghiện cờ bạc, suýt nữa cắt đứt ngón tay đối phương.

Jimin: "..." Đúng là một người phụ nữ có sức mạnh đáng sợ.

Cô giơ cánh tay lên, siết chặt nắm tay và cúi đầu nhìn. Không biết so với Seo Hana, sức mạnh của cô liệu có bằng không.

Lúc này, Oh Mimi bước vào, cầm theo một tập báo cáo, nhẹ nhàng hỏi: "Chị Jimin, em đã hoàn thành rồi. Chị có thời gian xem giúp em không?"

"Đưa đây." Jimin nhận lấy tài liệu. "Tiện thể gọi Yu Nahee đến đây, bảo em ấy mang báo cáo của mình vào luôn."

Không lâu sau, Nahee bước vào với dáng vẻ ủ rũ, ôm theo tài liệu.

Jimin xem xong báo cáo của Oh Mimi, khen ngợi cô ấy vài câu, rồi chỉ giữ lại Nahee.

"Này, em lại phát bệnh thần kinh gì nữa vậy?"

Nahee thở dài một cách mệt mỏi: "Chị à, em thất tình rồi."

"Chuyện này có gì lạ đâu?" Jimin lật giở tài liệu, không ngẩng đầu lên mà đáp.

Nahee gần như bò lên bàn, ai oán nói: "Mioh chê em nghèo."

"Ý là sao?"

"Không phải chị đã trừ hết tiền tiêu vặt nửa năm nay của em rồi sao? Em không còn tiền để mua túi xách hay quần áo cho cô ấy, thế là cô ấy cặp với một chị học lớp trên." Nahee mắt đờ đẫn, thở dài: "Thế giới này còn tình yêu đích thực không? Em nghĩ em sẽ không yêu thêm lần nào nữa."

"Đây không phải lỗi của em vì không chịu làm việc sao? Lấy lại mà làm lại từ đầu." Jimin dùng tài liệu gõ lên đầu cô một cái. "Chia tay thì chia tay. Một người chỉ thích tiền, một người không biết kiếm tiền, hai người ở cùng nhau cũng chẳng có ngày lành."

"Chị nói ai không biết kiếm tiền hả?"

"Chính là em. Suốt ngày ăn không ngồi rồi, làm một bản báo cáo cũng dở tệ. Em và Mimi cùng vào làm một ngày, học chung một nội dung, mà sao em lại thua kém cô ấy xa đến vậy?"

"Chị suốt ngày chỉ biết khen Oh Mimi, rốt cuộc ai mới là em gái ruột của chị?"

"Chị giúp lý, không giúp thân." Jimin mở một tài liệu khác, bắt đầu ký tên.

"Hừ, em sẽ mách chị Minjeong!" Nahee nói, bỗng ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia cười gian xảo. "Ồ, chị Minjeong tốt như vậy, vừa xinh đẹp, vừa kiếm được tiền, lại không chê em vô dụng. Hay là... em theo đuổi chị ấy nhỉ?!"

Jimin bỗng khựng lại, suýt nữa làm bút trượt nét. Gân xanh trên tay nổi lên, cô ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén: "Em vừa nói gì?"

Nahee vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình: "Cẩn thận nghĩ lại, dù sao chị Minjeong và chị Yeji cũng không có khả năng bên nhau. Vậy thì em thử xem! Em luôn cảm thấy mình và chị Minjeong là một kiểu người, hoàn toàn xứng đôi, hé hé hé."

"Em bớt động đến em ấy cho chị."

Nahee ngơ ngác nhìn chị mình. Thấy ánh mắt Jimin lóe lên sự lạnh lẽo, cô hơi run rẩy: "Chuyện này không phải tốt cho cả hai sao? Em có mỹ nhân, còn chị thì có thể nghe đối thủ gọi mình là "chị" nữa mà!"

Jimin suýt phát bệnh tim, lập tức đứng dậy, nắm cổ áo em gái, cảnh cáo: "Mày mà dám chọc vào em ấy, chị sẽ đánh gãy chân mày."

"Em không chọc mà, em chỉ nói đùa thôi." Nahee run lẩy bẩy, xin tha mãi mới được thả. Khi trở về chỗ ngồi, cô lập tức gọi điện cho Minjeong, kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.

Cuối cùng, cô cảm thán: "Chị nói xem, sao chị ấy lại hung dữ thế chứ. Hai người đã không còn là tình địch, chị ấy cũng đâu cần cản chị vào cửa nhà em như vậy."

Minjeong cười ý vị khó đoán: "Chưa chắc đâu, có lẽ chị ấy chỉ muốn đổi cách mời chị vào nhà thôi."

"Hả? Nghĩa là sao?"

"Không có gì." Minjeong ngừng lại một chút rồi đổi chủ đề: "Em vừa nói gì? Muốn cưới chị sao?"

Nahee vội vàng: "Làm gì có! Em tự biết thân biết phận mà. Hai chúng ta chỉ là chị em tốt thôi! Em chỉ đùa chút với chị của em thôi, không ngờ chị ấy giận dữ như vậy."

Minjeong nghĩ thầm: Em đúng là biết chọn chuyện để đùa. Còn sống đến giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.

Tập thứ hai của chương trình phát sóng, cư dân mạng lại được phen cười nghiêng ngả với cảnh Minjeong làm bánh sandwich, lại nghe nàng nói đến sinh nhật, các "thám tử kính hiển vi" bắt đầu lục tìm trên mạng và phát hiện sinh nhật Jimin cũng cùng ngày.

Kết hợp với những câu hỏi mà nàng ấy liên tục đặt ra cho đội ngũ sản xuất, gần như có thể khẳng định chiếc bánh đó là dành cho Jimin.

-- "Yu Jimin hồi phục, sinh nhật hóa ngày giỗ. Cười chết mất!"

-- "Ai để ý đến dòng ghi chú bị che mờ đó không? Rốt cuộc ghi chú gì mà dài thế nhỉ?"

-- "Hai người này ở cùng nhau thú vị quá. Tổng tài lạnh lùng như Yu đại tổng tài mà bị Kim Minjeong chọc đến giậm chân, tưởng tượng thôi đã thấy vui!"

-- "Đội ngũ sản xuất mau mời Yu Jimin tham gia đi, tôi muốn xem cả hai!"

-- "Tương ái tương sát. Kswl (ngọt chết tôi rồi)!"

Đến cuối năm, lịch trình của Minjeong càng lúc càng dày đặc. Nhờ chương trình thực tế này mà nàng thu hút thêm nhiều fan hâm mộ, độ nổi tiếng lại tăng thêm một bậc. Đồng thời, các sự kiện lớn nhỏ và tiệc cuối năm cũng không ít, gần như nàng không còn thời gian nghỉ ngơi, phải chạy đi chạy lại khắp nơi trong cả nước.

Trong buổi tiệc giao thừa, nàng cùng Seo Hana và một vài người khác trình diễn một tiết mục. Sau khi kết thúc công việc, nàng trở về ký túc xá của chương trình thực tế để nghỉ ngơi.

Hana sau khi tẩy trang xong liền hỏi: "Tết này em định làm gì?"

Minjeong nằm trên giường, mệt mỏi nói: "Không biết có được về nhà ăn Tết không nữa. Nếu về thì chắc lại là mấy nhà họ hàng tụ họp ăn Tết chung thôi."

Nói đến đây, nàng chợt nhận ra gần đây Jimin rất ít khi liên lạc với mình.

Trước đây ngày nào cô ấy cũng gửi vài tin nhắn đến quấy rầy mình một chút, nhưng tuần này thì hầu như không có tin tức gì.

Mỗi ngày trò chuyện dù có chút đấu khẩu, nhưng không cảm thấy gì bất thường. Vậy mà bây giờ đột nhiên biến mất, nàng lại thấy có chút khó chịu.

"Em đang nhìn cái gì đấy? Nhìn mà mê mẩn vậy?" Hana lau tóc, thấy nàng chăm chăm nhìn điện thoại mà không hề nhúc nhích, liền tò mò hỏi.

"Không có gì." Minjeong đặt điện thoại xuống, chui vào chăn. Nhưng vừa nhắm mắt, hình ảnh của Jimin lại hiện ra trong đầu.

Trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng nàng ngồi dậy, cầm điện thoại đi lên sân thượng, gọi cho Nahee.

Hai người trò chuyện một hồi, Minjeong mới vòng vo hỏi: "Chúng ta phê bình chuyện Yu Jimin trước đi. Em kể chị nghe tình hình gần đây của chị ấy, có phải xảy ra chuyện gì không?"

"Gần đây chị ấy cũng không có gì đặc biệt. Tuần trước hình như có việc gấp nên chị ấy bất ngờ ra nước ngoài công tác, đến nơi rồi mới báo cho tụi em biết." Nahee thở dài, sau đó tức giận nói, "Nhưng em thật sự giận! Đi công tác thì đi công tác, tại sao lại chỉ mang theo Oh Mimi? Chẳng lẽ em đây không xứng đáng sao?!"

Minjeong ngạc nhiên: "Oh Mimi? Cô ấy cũng đi sao?"

"Đúng vậy. Chị của em đến cả trợ lý cũng không mang theo, chỉ mang mình cô ấy thôi." Nahee hạ giọng, thần bí nói: "Em có cảm giác họ đang giấu em chuyện gì đó, hoặc có khi... có gian tình không chừng!"

Minjeong im lặng một lúc.

Kết thúc cuộc trò chuyện, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trăng sáng, đêm nay lại không có lấy một vì sao.

Gió lạnh thổi qua, nàng quấn chặt áo, định trở về phòng. Nhưng vừa đến cửa thang bộ, nàng lại do dự, rồi quay lại đi gọi cho Jimin.

Một lát sau, nàng nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Jimin, liền hỏi: "Chị đang ở đâu vậy?"

"Chị đang ở nước ngoài. Giờ chắc là buổi tối bên em, tìm chị có việc gấp sao?" Jimin hỏi.

Minjeong hỏi lại: "Không có việc gấp thì không thể tìm chị sao?"

"Rất hoan nghênh em." Jimin cười nhẹ.

Minjeong nghe thấy tiếng cô ấy đứng dậy, hình như đang nói gì đó với người bên cạnh: "Mimi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút, có việc thì gọi tôi."

"Chị cùng Oh Mimi ra nước ngoài hẹn hò à?" Minjeong hỏi xong, cảm thấy chính mình giống như ngữ khí quá vọt, nhưng lại thật sự lười đến suy nghĩ như thế nào bù.

"Nói bậy gì đó." Jimin bất đắc dĩ mà cười một chút, che lại di động rồi đi tới góc hành lang, "Chị tới xử lý khách hàng bên này, vừa lúc ba của Mimi muốn phẫu thuật, em ấy liền theo cùng lại đây. Vừa lúc hôm nay cùng khách hàng bàn xong việc rồi, cho nên chị tới bệnh viện thăm một chút."

"Em làm gì vậy, đang dò xét à?" Jimin cười hỏi.

"Dò xét gì chứ? Buồn cười, tôi chẳng rảnh để quan tâm đến chị. Chị muốn đi đâu thì đi, muốn ở bên ai thì cứ ở bên người đó." Minjeong dùng mũi hừ một tiếng đầy giận dỗi.

Jimin định nói thêm điều gì, nhưng Oh Mimi bỗng từ đâu chạy ra, hoảng loạn kêu lên: "Bác sĩ, chị Jimin, mọi người mau tới đây!"

"Chị cúp máy trước, có chuyện để nói sau nha." Jimin vội vàng ngắt điện thoại.

Minjeong lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại trên tay, trong đầu vẫn vang vọng tiếng kêu bất lực của Oh Mimi.

Những lúc như thế, con người thường khao khát có ai đó bên cạnh để giúp đỡ mình.

Hiện giờ, Jimin trong mắt Mimi là một hình tượng như thế nào?

Minjeong chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được. Mimi chắc chắn sẽ tiếp tục chìm sâu trong cái vòng xoáy mà Jimin tạo ra, giống như lần trước Eunjin bị bệnh, Jimin như một thiên thần xuất hiện trước mặt.

Nhưng còn Yu Jimin thì sao?

Ở một đất nước xa lạ, liệu chị ấy có ôm lấy cô gái nhỏ bé, ngây thơ và yếu đuối đó không? Liệu chị ấy có rung động không?

Hai ngày sau, chương trình thực tế chính thức đóng máy.

Người đại diện và trợ lý đều đến đón Minjeong. Khi cả đoàn đến sân bay để chờ chuyến bay về, Minjeong nhìn lịch trình các chuyến bay, rồi đột ngột nói: "Mọi người cứ về thành phố A trước đi, em muốn đến một nơi khác."

Người đại diện ngạc nhiên hỏi: "Đi đâu?"

"Ra nước ngoài."

"Em điên rồi à? Ngày mai còn có một buổi tiệc tối quan trọng, vị đạo diễn mà em luôn muốn hợp tác cũng sẽ tham dự đấy."

Minjeong im lặng một lúc, nhưng vẫn kiên quyết: "Cơ hội gặp ông ấy sau này vẫn còn nhiều. Bây giờ em cần phải đi."

"Em đi để làm gì?"

"Em không biết."

Nàng không biết mình thực sự muốn làm gì, chỉ là muốn làm điều gì đó để đáp lại sự thôi thúc đột ngột trong lòng.

Có lẽ, nàng sẽ tìm được một câu trả lời.

Thế là Minjeong kéo vali, bước lên chuyến bay đến một đất nước xa lạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...