[Jiminjeong/abo] Sau khi bị tình địch đánh dấu

Chương 50



Minjeong nói được làm được, lập tức quyết định ở lại chăm sóc người bệnh. Nàng gọi điện cho trợ lý, dặn họ không cần tiếp tục đợi dưới lầu nữa.

Sau khi cúp máy, nàng lại đưa tay sờ trán Jimin, hỏi: "Chị đã uống thuốc chưa?"

Jimin nằm trên giường, mắt khẽ mở, giọng yếu ớt: "Uống thuốc pha nước rồi."

"Thế này thì không được, thuốc pha nước chắc không hiệu quả." Minjeong bình tĩnh đi tìm hộp thuốc, lấy ra nhiệt kế. Đo thử một chút, nhiệt độ là 39,3°C.

"Phải gọi bác sĩ thôi." Minjeong hơi hoảng, hỏi: "Số điện thoại bác sĩ gia đình là bao nhiêu?"

Jimin chậm rãi đọc dãy số, nhưng đến con số cuối cùng thì lịm đi, ngủ mê man.

"Này! Ê này, đừng có 'rớt dây xích' vào lúc quan trọng như thế chứ!" Minjeong nhỏ giọng gọi vài câu, thấy cô ấy không tỉnh, đành thử từng dãy số.

Nàng kiên nhẫn gọi đến số thứ bảy mới gặp được bác sĩ gia đình.

Nửa giờ sau, bác sĩ đến nơi, đo nhiệt độ và chuẩn bị truyền nước. Sau đó, bác sĩ giải thích tình trạng: "Trong thời gian gần đây không chú ý nghỉ ngơi, hệ miễn dịch suy giảm, cộng thêm thời tiết thay đổi đột ngột nên bị sốt."

"Vậy tôi nên làm thế nào?" Minjeong sốt sắng hỏi.

"Cô có biết thay túi truyền dịch và rút kim không?"

Bác sĩ nói thêm: "Xin lỗi, nếu không phải vì con tôi cũng đang bị cảm, tôi đã ở lại để chăm sóc Yu tổng rồi."

"Không sao, tôi làm được. Bác sĩ cứ về chăm con đi, vất vả rồi." Minjeong tiễn bác sĩ ra cửa. "Rút kim đơn giản như vậy, tôi chắc chắn làm được, bác dĩ yên tâm. Cảm ơn bác sĩ, người tốt sẽ gặp may mắn."

"Còn nữa, nhớ để bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều."

"Tôi nhớ rồi."

Tiễn bác sĩ xong, Minjeong quay lại phòng khách, lấy bình giữ nhiệt rót nước ấm đặt cạnh giường. Sau đó, nàng ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào túi truyền dịch, chất lỏng nhỏ từng giọt vào cơ thể Jimin.

Ánh mắt nàng vô thức dừng lại trên khuôn mặt yên tĩnh của người đang nằm. "Sao chị lại bị ốm thế này?" nàng lẩm bẩm.

Nàng vẫn nhớ rõ tối hôm sinh nhật Yeji, Jimin mặc mỗi chiếc áo mỏng, cõng nàng đi một quãng rất xa.

Chẳng lẽ... là bị cảm từ lúc đó?

Một cảm giác áy náy bất chợt dâng lên trong lòng.

Người trên giường khẽ động. Minjeong lập tức nhìn vào mắt cô, nhưng vẫn thấy nhắm chặt, có lẽ chỉ muốn trở mình.

Nàng vội đứng dậy, nhẹ nhàng giữ lấy tay đang cắm kim truyền, giúp cô ấy xoay người một cách cẩn thận, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên trán Jimin lấm tấm mồ hôi.

Minjeong định đi lấy khăn lau, nhưng vừa định bước đi thì tay lại bị đối phương giữ lại.

Nàng hơi giật mình, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng nghịch nữa, tôi đi lấy khăn, rồi sẽ quay lại ngay."

Không biết Jimin có nghe thấy không, nhưng cô nới lỏng tay ngay sau đó.

Vài phút sau, Minjeong quay lại, cẩn thận đẩy cửa vào phòng với khăn ướt trong tay.

Tĩnh dưỡng, phải để người bệnh được yên tĩnh.

Đặt khăn lên trán Jimin, nàng lại ngồi xuống ghế, thỉnh thoảng thay khăn, thỉnh thoảng liếc nhìn túi truyền dịch.

Bụng nàng đột nhiên kêu lên "ọc ọc". Lúc này, nàng mới nhớ ra mình chưa ăn tối, liền lấy điện thoại gọi đồ ăn.

Sau khi thay khăn lần nữa, chuông điện thoại báo đồ ăn đến.

Vừa nghe máy, giọng anh chàng giao cơm liền vang lên: "Alo, quý khách, tôi tới cửa rồi, ngài tới lấy cơm đi"

Nàng nhanh chóng rời phòng, ra mở cửa, nhận đồ ăn từ nhân viên giao hàng: "Cảm ơn."

Anh chàng giao cơm nhìn Minjeong một lúc, đột nhiên hưng phấn lên: "A, má ơi! Cô có phải là người kia không?!"

Minjeong sờ mặt, nhận ra mình đã quên mang kính râm, định phản bác: "Tôi không phải đâu, anh nhận nhầm người rồi."

"Không phải không phải, tôi không nhận nhầm đâu!" Anh trai kia kích động nói, "Cô chính là Kim... Kim Minjung phải không?"

"Là Kim Minjeong!" Minjeong không nhịn được sửa lại cách phát âm của anh ta.

"Đúng đúng, hại, tôi phát âm không tốt lắm." Anh trai kia ngượng ngùng, khuôn mặt đen đúa hiện lên một chút đỏ bừng. "Khách xinh, cô có thể ký tên cho tôi được không? Tôi nhất định sẽ giữ lại và cung phụng thật tốt!"

"Cung phụng cái gì? Chắc không phải ký tên rồi để trước bãi hai đóa hoa đấy chứ?"

"Cô thật thông minh, chỉ cần chút là đoán ra rồi! Tôi lần đầu gặp được đại danh nhân mà!" Anh trai kia cười ha hả, âm thanh lớn đến mức cả tầng lầu đều nghe thấy tiếng cười ồn ào của anh ta.

"Suỵt, nhỏ giọng lại chút!"

"Sao cơ?"

"Ngại quá, tôi bây giờ không rảnh ký tên, tôi đang chăm sóc người bệnh đây, gặp lại sau." Minjeong tiếp nhận cơm hộp.

"Người bệnh? Ai bị bệnh vậy?" Anh trai kia quan tâm nói, "Nhớ phải cho người bệnh ăn cơm đầy đủ, nếu không Phật Tổ sẽ không phù hộ đâu!"

"... Chữa bệnh bằng khoa học, không cần mê tín."

"À, bà ngoại tôi hay nói thế, mỗi lần tôi bị bệnh, bà đều tụng kinh Phật. Hôm sau là khỏe lại ngay!"

"Tạm biệt."

Minjeong đặt cơm hộp lên bàn, ăn được một nửa, đột nhiên chạy vào phòng ngủ xem tình hình bình truyền dịch, lại còn thiếu chút nữa là hết một lọ.

Sau khi quay lại ăn thêm một chút cơm, một lát sau lại chạy vào phòng ngủ kiểm tra, chỉ còn một chút nữa thôi!

Tiếp theo nàng chạy ra ăn thêm mấy miếng đồ ăn, uống xong chút canh rồi lại vội vã quay về, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cuối cùng một chút nước trong bình, sốt ruột đến mức chân tay run lên.

Trên giường, Jimin động đậy một chút.

Minjeong lập tức giảm âm thanh, không dám tạo ra tiếng động, bắt đầu thay nước, nhanh chóng rút kim ra, rồi cắm vào một bình mới.

Cảm giác hoàn thành.

Minjeong đắc ý vỗ vỗ tay, nhưng ngay lập tức nhớ ra phải để người bệnh nghỉ ngơi, nàng khép tay lại, đặt lên ngực, cúi lưng rời phòng, tiếp tục ăn cơm.

Chuông cửa vang lên lúc này, không ngừng kêu, như thể đang gọi hồn vậy.

Nàng chạy ra cửa, nhìn qua màn hình thấy là Nahee, liền mở cửa.

Nahee nhìn Minjeong rồi nhìn vào số nhà: "Em không nhầm đâu, đây là nhà chị em đúng không?"

"Đúng rồi."

"Vậy sao chị lại ở đây?" Nahee kinh ngạc, "Em suýt nữa nghĩ mình mơ rồi!"

"Sao em lại đến đây?" Minjeong mời cô vào.

"Mẹ em nấu canh xương hầm, gọi điện cho chị em mà không ai bắt máy, nên bảo em mang qua đây." Nahee để mâm cơm lên bàn, nhìn thấy bề bộn xung quanh. "Các chị ăn rồi à?"

"Chị em chưa ăn đâu." Minjeong chỉ phòng ngủ, "Cô ấy bị bệnh, đang nằm trong phòng."

"Cái gì? Chị ấy cũng bị bệnh?" Nahee vẫn nghĩ chị mình là người sắt thép, không ngờ cũng có lúc bị ốm. Cô vội chạy vào phòng ngủ nhìn một chút. "Ôi, nhìn nghiêm trọng thật, phải làm sao bây giờ?"

Minjeong chưa kịp trả lời, Nahee đã lao đến bên giường, khóc òa lên: "Chị, sao chị lại như vậy? Có phải bị bệnh nan y không? Chị bảo là không sao mà, có phải lừa chúng ta không?"

"Em đừng khóc." Minjeong nắm tay cô.

Nahee ôm Jimin không rời, giường cũng rung lên theo.

"Hu hu hu, chị, chị tỉnh lại đi, chỉ cần chị tỉnh lại, em sẽ cho chị tất cả tiền tiêu vặt của em, còn có cả kho báu nhỏ nữa. Em xin lỗi, em còn lén dùng đồ của chị, chị không phát hiện huh u hu. Còn có, về sau em không bao giờ lén xem phim trên máy tính của chị nữa, làm ba mẹ tưởng chị cất giấu bảo bối..."

Lúc này, từ trên đầu vang lên một giọng lạnh lùng: "Thật vậy không?"

"Đúng, đúng vậy." Nahee bỗng dưng giật mình, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Jimin, sợ đến mức quay đầu nhìn Minjeong.

Minjeong chớp mắt, lại chớp mắt lần nữa: "Chị ấy chỉ bị cảm thôi."

Nahee: "Cái gì? Chỉ là cảm mạo?!"

Minjeong: "......" Em thất vọng rồi phải không?

Nahee hoảng hốt nhìn Jimin: "Chị... Em vừa nói gì, chị có thể không nghe thấy được không?"

"Em nói gì?"

Jimin nói với giọng yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng, khiến Nahee run rẩy: "Xin lỗi, sau này em không dám nữa..."

Jimin nhìn cô một cái, rồi không chịu nổi quay đầu ngủ tiếp.

Nahee còn muốn nói gì đó nhưng bị Minjeong kéo ra ngoài.

"Chị của em hiện tại cần nghỉ ngơi, em đừng vào khóc lóc làm ồn."

"À à, nghỉ ngơi à..." Nahee hạ giọng, "Chị ấy bị cảm có nghiêm trọng không?"

"Bác sĩ đã tới khám, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi."

"Mấy ngày sao? Nhưng ngày mai em phải về trường, em còn định ở lại chăm sóc chị ấy."

"Không sao đâu, em cứ đi học, ở đây có chị mà." Minjeong nói nhỏ.

Hai người thì thầm nói chuyện, Nahee bảo: "Chị ở đây em mới không yên tâm đấy, chị có hại chị của em không?"

"Chị là loại người như thế à?"

"Thế thì không dám chắc." Nahee nhìn nàng cảnh giác, "Lúc nguy cấp thế này, chị tuyệt đối không được đùa giỡn với mạng sống của chị em đó."

"Lải nhải thêm chút nữa, tin không chị đánh em đấy?" Minjeong giơ nắm đấm.

Nahee ôm đầu: "Em không nói nữa là được chứ gì! Thế còn canh thì sao đây?"

"Để đó, chờ chị em tỉnh dậy rồi uống."

Nahee cứ loanh quanh tới tận tối, nhìn Minjeong khi thì thay khăn, khi thì lau mồ hôi, rồi nói nhỏ: "Chị Minjeong, chị hiện tại giống hệt một hiền thê lương mẫu nha."

"Tránh ra, đừng làm phiền chị đang đan khăn." Minjeong đang chăm chú xem video dệt khăn quàng cổ.

"Chị đan cái này làm gì?"

"Sắp sinh nhật mẹ chị, bà thích mấy món đồ đáng yêu kiểu này, một hai phải bắt chị tự tay đan khăn quàng cổ. Thật là, lớn tuổi rồi mà vẫn cứ mơ mộng thiếu nữ." Minjeong vừa càu nhàu, vừa nghiêm túc học đan khăn.

"Không còn sớm nữa, em phải về trường." Nahee nói, "Chị của em giao cho chị, mai tan học em sẽ qua thăm."

"Yên tâm đi, cứ về đi." Minjeong nói mà không quay đầu lại.

Đan thêm một lúc, khăn gần như xong, nàng bước tới cửa phòng, phát hiện Jimin không biết tỉnh dậy từ khi nào, đang tự rút kim tiêm.

"Chị đang làm gì vậy?" Minjeong kinh ngạc hỏi, liền thấy cô rút xong kim với vẻ mặt bình thản.

"Rút xong rồi sao?" Minjeong tiến lại, dùng bông gòn đè lên, "Sao không gọi tôi, tôi rút cho?"

"Chị tưởng em đi rồi." Jimin nghe tiếng cửa đóng, cứ nghĩ Minjeong đã rời đi.

"Chị cảm thấy thế nào? Còn choáng đầu không?" Minjeong hỏi.

"Đỡ hơn rồi." Jimin vén chăn định xuống giường, nhưng có một bàn tay chìa ra.

Cô ngước nhìn, thấy Minjeong gật đầu: "Muốn đi đâu? Tôi đỡ chị."

"Nhà vệ sinh." Jimin đặt tay lên tay nàng.

"Cẩn thận, sàn ở đây hơi trơn." Minjeong nghiêm túc, giống như một tiểu thái giám đang hầu hạ Thái hậu, "Tôi sẽ đứng ngoài, có gì cần cứ gọi."

Một lát sau, cửa mở, Minjeong lập tức đỡ lấy tay cô: "Chị đói không? Lúc nãy Nahee mang canh đến, uống một chút nhé."

Jimin định từ chối nhưng đã bị nàng dìu ra phòng khách.

"Thơm quá!" Minjeong rót một chén, thử mùi rồi nhìn vào cà mên, "Dù sao chị cũng không uống hết, để tôi uống giúp một ít."

Jimin: "......"

Một người trước mặt vừa uống vừa khen, Jimin vẫn chưa động đũa, đối diện đã uống tới mức phát ra tiếng.

"A, ngon quá! Tôi còn muốn uống thêm!"

Jimin: "......"

"Sao chị không uống?" Minjeong cầm chén, nhìn cô, "Uống nhanh đi, không thì tôi uống hết bây giờ."

Jimin đành uống hai thìa, cảm nhận được ánh mắt chờ mong của Minjeong, liền nói: "Ừ, ngon thật."

"Đúng vậy, đúng vậy." Minjeong tiếp tục uống liền mấy ngụm lớn.

Nhìn dáng vẻ ăn uống thỏa thích của nàng, Jimin khẽ mỉm cười, cũng cảm thấy ngon hơn, liền bỏ thìa, cầm chén uống trực tiếp.

Một lúc lâu sau, Jimin nhìn nàng, bất đắc dĩ cười: "Nói đi, em nghe lời như vậy, lại gây ra chuyện gì rồi?"

"Ây da, chị không thể nghĩ tốt về tôi sao?" Minjeong gãi đầu, ánh mắt lảng tránh, rồi cười lấy lòng: "Tôi vừa không cẩn thận làm vỡ một cái bình hoa......"

Jimin lập tức nhìn ra phòng khách, phát hiện chiếc bình Thanh Hoa quý giá vừa đấu giá được chưa kịp cất đi đã không còn...

"Yu Jimin, chị không sao chứ! Đừng làm tôi sợ!" Minjeong hoảng hốt.

Jimin nhéo nhân trung của mình, suýt chút nữa tức đến ngất xỉu trên giường bệnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...