[Jiminjeong]-Đêm Không Lối Thoát
1
Trời đã về khuya. Căn ký túc xá tĩnh mịch, ngoài kia mưa lách tách rơi trên khung cửa kính, ánh đèn vàng trong phòng hắt xuống tạo thành khoảng sáng mờ ám. Không gian im lặng đến mức người ta có thể nghe rõ nhịp tim mình đập.Winter ngồi trên mép giường, hai tay đan vào nhau, đôi mắt chớp chớp đầy căng thẳng. Từ khi Karina bước vào, bầu không khí trong phòng đã trở nên khác lạ - ngột ngạt, nặng trĩu như có lửa ẩn dưới làn gió lạnh.Karina chậm rãi tiến lại gần, từng bước chân vang lên khiến Winter càng rụt người lại. Đôi mắt sắc bén của chị dõi thẳng vào em, không che giấu ý định chiếm hữu. Một nụ cười nửa miệng thoáng qua, vừa gợi tình vừa tàn nhẫn."Em run à, Winter?" - giọng Karina trầm thấp, như dòng mật ngọt pha chút độc.
Winter lắc đầu, nhưng cả cơ thể nhỏ nhắn đang khẽ run, chẳng thể giấu đi."Đừng giả vờ mạnh mẽ trước mặt chị." - Karina cúi xuống, bàn tay nâng cằm em, buộc đôi mắt kia phải ngước nhìn thẳng vào mình - "Vì tối nay... chị sẽ không để em rời khỏi đây nguyên vẹn đâu."Không kịp đáp, Winter đã bị ép ngã xuống giường, cả thế giới chao đảo trong tích tắc. Ánh mắt Karina phủ xuống, đen sâu như vực thẳm, còn đôi môi cong lên đầy chiếm hữu.Winter nằm ngửa trên giường, bàn tay nhỏ xíu cố chống lên vai chị, nhưng sức lực chẳng đủ để thoát ra. Hơi thở em gấp gáp, tim đập thình thịch trong lồng ngực."Chị... đừng..." - giọng Winter yếu ớt vang lên, như một lời cầu xin mong manh.Karina bật cười khẽ, cúi xuống áp môi vào cổ em, để lại vệt đỏ hằn rõ:
"Em càng cầu xin, chị càng muốn hành hạ em hơn."Ngón tay chị luồn qua mái tóc mềm, ép đầu em ngửa ra, đôi môi tham lam nuốt trọn tiếng thở gấp gáp. Bàn tay kia thì không ngừng khám phá, lướt xuống bờ vai, eo, rồi dừng lại ngay nơi nhạy cảm nhất.Winter giật bắn người, đôi mắt ngấn nước, cắn môi để kìm lại tiếng rên. Nhưng Karina đâu để yên, từng cái vuốt ve, từng cái siết mạnh khiến em cong người lên, toàn thân run rẩy."Nhìn em kìa, đáng thương chưa..." - Karina thì thầm, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Chị giữ chặt hai cổ tay em trên đỉnh đầu, khóa chặt như trói buộc - "Nhưng chị lại thích cái dáng em run rẩy thế này."Winter khẽ lắc đầu, đôi má đỏ rực:
"Chị... xin chị nhẹ thôi..."Karina ép sát hơn, cơ thể chị nóng bỏng như thiêu đốt, phủ trùm lên toàn bộ người em. Đôi môi chị di chuyển không ngừng, từ xương quai xanh xuống tận bờ ngực mềm yếu, để lại vô số dấu hôn đỏ thẫm.Winter bật ra tiếng nức nở, nửa ngại ngùng, nửa bất lực. Nhưng Karina lại càng siết mạnh, càng dồn ép, như muốn chứng minh quyền chiếm hữu tuyệt đối."Em càng khóc, chị càng muốn cắn sâu hơn." - Karina mỉm cười, hơi thở nóng rực phả lên da em.Trong căn phòng tràn ngập hơi thở gấp gáp, tiếng mưa ngoài trời hòa cùng tiếng rên rỉ bị kìm nén. Từng khoảnh khắc Karina đều đẩy Winter xuống sâu hơn vào vòng tay mình - không thoát, không đường lùi."Đêm nay, Winter..." - Karina áp môi lên tai em, thì thầm từng chữ, chậm rãi mà tàn nhẫn -
"...chị sẽ dạy em cách chỉ biết rên dưới thân chị thôi."
Winter lắc đầu, nhưng cả cơ thể nhỏ nhắn đang khẽ run, chẳng thể giấu đi."Đừng giả vờ mạnh mẽ trước mặt chị." - Karina cúi xuống, bàn tay nâng cằm em, buộc đôi mắt kia phải ngước nhìn thẳng vào mình - "Vì tối nay... chị sẽ không để em rời khỏi đây nguyên vẹn đâu."Không kịp đáp, Winter đã bị ép ngã xuống giường, cả thế giới chao đảo trong tích tắc. Ánh mắt Karina phủ xuống, đen sâu như vực thẳm, còn đôi môi cong lên đầy chiếm hữu.Winter nằm ngửa trên giường, bàn tay nhỏ xíu cố chống lên vai chị, nhưng sức lực chẳng đủ để thoát ra. Hơi thở em gấp gáp, tim đập thình thịch trong lồng ngực."Chị... đừng..." - giọng Winter yếu ớt vang lên, như một lời cầu xin mong manh.Karina bật cười khẽ, cúi xuống áp môi vào cổ em, để lại vệt đỏ hằn rõ:
"Em càng cầu xin, chị càng muốn hành hạ em hơn."Ngón tay chị luồn qua mái tóc mềm, ép đầu em ngửa ra, đôi môi tham lam nuốt trọn tiếng thở gấp gáp. Bàn tay kia thì không ngừng khám phá, lướt xuống bờ vai, eo, rồi dừng lại ngay nơi nhạy cảm nhất.Winter giật bắn người, đôi mắt ngấn nước, cắn môi để kìm lại tiếng rên. Nhưng Karina đâu để yên, từng cái vuốt ve, từng cái siết mạnh khiến em cong người lên, toàn thân run rẩy."Nhìn em kìa, đáng thương chưa..." - Karina thì thầm, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Chị giữ chặt hai cổ tay em trên đỉnh đầu, khóa chặt như trói buộc - "Nhưng chị lại thích cái dáng em run rẩy thế này."Winter khẽ lắc đầu, đôi má đỏ rực:
"Chị... xin chị nhẹ thôi..."Karina ép sát hơn, cơ thể chị nóng bỏng như thiêu đốt, phủ trùm lên toàn bộ người em. Đôi môi chị di chuyển không ngừng, từ xương quai xanh xuống tận bờ ngực mềm yếu, để lại vô số dấu hôn đỏ thẫm.Winter bật ra tiếng nức nở, nửa ngại ngùng, nửa bất lực. Nhưng Karina lại càng siết mạnh, càng dồn ép, như muốn chứng minh quyền chiếm hữu tuyệt đối."Em càng khóc, chị càng muốn cắn sâu hơn." - Karina mỉm cười, hơi thở nóng rực phả lên da em.Trong căn phòng tràn ngập hơi thở gấp gáp, tiếng mưa ngoài trời hòa cùng tiếng rên rỉ bị kìm nén. Từng khoảnh khắc Karina đều đẩy Winter xuống sâu hơn vào vòng tay mình - không thoát, không đường lùi."Đêm nay, Winter..." - Karina áp môi lên tai em, thì thầm từng chữ, chậm rãi mà tàn nhẫn -
"...chị sẽ dạy em cách chỉ biết rên dưới thân chị thôi."