Jensoo • Muốn Thẳng? Mơ Đi!

Chap 43



- Jennie... đừng đi... tha thứ cho tôi...đừng đi mà! Đừng bỏ Soo, Jennie!

Jisoo vừa gọi vừa khóc, nhưng Jennie vẫn không xoay người lại mà dứt khoát bỏ đi. Cánh cửa đóng sập sau lưng nàng, giống như cắt đứt toàn bộ hạnh phúc cùng tình yêu mà hai người đã từng dành cho nhau.

Jisoo nhìn nhìn cánh cửa đã đóng lại, đôi chân chị cũng không còn sức lực mà ngã khụy xuống sàn. Chị ngồi đó bất động mặc cho tiếng mưa rơi rầm rã ngoài kia bắt đầu từ lúc nào cũng không biết. Một lúc sau chị nằm xuống sàn nhà, nhắm mắt lại. Từng ký ức hạnh phúc của hai người trong ngôi nhà này lần lượt lướt qua lý trí chị. Jisoo lại khóc, lúc này chị vô cùng hối hận, hối hận vì sao mình lại lợi dụng Jennie để trả thù, để rồi bây giờ người bị tổn thương lại là hai người bọn họ.

Chị vẫn nằm đó không biết qua bao lâu, chỉ thấy bên ngoài khi này đã là một mảng tối đen kịt. Jisoo từ từ ngồi dậy rồi rời khỏi nhà. Nhưng chị không đi đâu xa, chỉ ngồi ở bậc thang. Mưa...vẫn từng hồi xối xả trên mặt chị, thấm qua lớp áo là thân thể yếu ớt cùng những mảng xanh tím hiện ra. Đó là vết tích của cuộc tông xe mấy ngày trước.

Mùa đông, mưa lạnh, thân thể chị lần trước bị suy nhược vẫn chưa hồi phục bình thường, hiện tại vì dầm mưa nhiều giờ mà trở nên lạnh lẽo. Chị gục đầu trên đầu gối mặc cho cơn lạnh đang từ từ chiếm lấy cơ thể, Jisoo cụp đuôi mắt nhìn dòng nước đang chảy dưới bàn chân mình, trái tim hoàn toàn trống rỗng. Bỗng dưng trước mặt Jisoo xuất hiện thêm một mũi giày trắng, chị giương đôi mắt vô hồn ngẩng đầu lên nhìn.

Bae Joo Hyun đang đứng trong mưa che dù cho chị.

Hôm nay, Joohyun từ Busan vội vã chạy đến Seoul tìm Jisoo. Buổi sáng cô biết được tin tức của lão Kim trong lòng liền có điềm không lành. Và đúng như Joohyun nghĩ, mọi chuyện mà Jisoo làm đã bị Jennie kia phát hiện. Cô gọi cho chị nhiều lần nhưng không liên lạc được, liền lập tức trong đêm mưa gió mà trở về đây. Ngoài ý muốn trông thấy chị một thân gầy yếu ngồi trong mưa, giương đôi mắt vô hồn về phía con đường trước mặt, tựa như đứa trẻ bị bỏ rơi khiến cô không kiềm nổi xót xa trong tim.

Joohyun từ từ rời khỏi xe, cầm theo một chiếc dù đi đến che trên đỉnh đầu của Jisoo, nhẹ giọng:

- Jisoo, về nhà thôi.

Joohyun vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt u tối không rõ đang suy nghĩ gì của Jisoo.

- Nhà?

Trong tiếng mưa rơi rền rả, bất giác cô nghe chị khàn khàn giọng hỏi ngược lại cô, ánh mắt của chị lại hướng vào nhà, đuôi mắt lại từ từ rũ xuống. Chị nói một câu không đầu không đuôi, tất cả chỉ có sự thờ ơ, không chứa đựng bất kỳ tia cảm xúc nào:

- Không còn nữa, không còn nhà nữa... một ngôi nhà có người đợi nay còn đâu...

Joohyun nghe đến đây thì bỗng dưng trở nên lo lắng, Jisoo hiện tại giống như một cái xác biết nói.

- Jisoo, tỉnh lại đi, Jennie Kim không xứng để cậu đau lòng như vậy. Nhanh, đứng lên!

Joohyun vừa nói vừa vươn tay kéo lấy Jisoo, nhưng chị nhanh chóng thoát khỏi tay cô mà lắc lắc đầu.

- Không... Joohyun, tớ muốn ngồi đây đợi em ấy.

- Cậu sẽ đợi thêm bao lâu nữa? Đã hơn mười hai giờ đêm, nếu em ấy chịu về thì đã về rồi không phải sao?

Joohyun vẫn không bỏ cuộc, cô vô cùng kiên nhẫn tiến đến lần nữa nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của Jisoo mà kéo lên, nhưng chị lại giật ra.

- Không, không phải, nhất định em ấy sẽ trở về mà. Em ấy... Jennie nhất định không bỏ tớ đâu!

Jisoo vừa nói vừa lắc lắc đầu, đôi mắt vẫn vô hồn nhìn về con đường đang chìm ngập trong làn mưa trắng xóa. Joohyun nhìn Jisoo nhiều năm nay cũng chưa từng nhìn thấy chị yếu đuối như vậy. Dường như tinh thần đã bị một đả kích lớn, nhất thời cư xử như một kẻ ngốc.

- Jisoo, nghe tớ nói. Jennie sẽ không chấp nhận cậu lừa dối em ấy. Em ấy là ai cậu không nhớ hay sao? Em ấy chính là con của kẻ thù, cậu đã đến nước này không thể để trái tim mình lại rung động với Jennie. Cậu quên họ đã bỏ mặc mẹ cậu chết thế nào rồi hay sao? Tại sao cậu lại trở nên yếu đuối như vậy?

Jisoo giương đôi mắt cố chấp nhìn Joohyun mà rống to.

- KHÔNG! Jennie không ghét tôi, chắc chắn không ghét tôi!

Joohyun nắm lấy vai chị bắt chị nhìn thẳng vào mắt mình.

- Jisoo!

- Cậu về đi... tớ sẽ chờ Jennie, nhất định em ấy không bỏ tớ đi! Sẽ không bỏ!

Joohyun không nói nữa, cô im lặng một lúc, nhìn xung quanh rồi bất giác tiến đến ôm lấy Jisoo vào lòng.

- Đừng như vậy nữa Jisoo, tớ đau lòng lắm lắm. Cậu còn tớ đây mà, tớ chẳng phải là người bạn thân mà cậu tin tưởng sao? Hay chúng ta trở về Pháp và bắt đầu cuộc sống mới, không thù hận, không đau khổ...

Joohyun nói đến đây thì khóe mắt cô cũng đỏ ửng. Phải rồi, cô rất nhớ ngày xưa, nếu có một điều ước, cô chỉ ước gì Jisoo không trở về nước, ước gì Jisoo sẽ không gặp người họ Kim kia.

Jisoo tựa trên vai Joohyun, bỗng dưng đầu óc chị trở nên mơ hồ, ánh mắt vẫn không chớp nhìn ra màn mưa cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa rồi ngất lịm đi. Joohyun lay lay chị mấy lần nhưng vẫn không tỉnh. Cô vẫn cho Jisoo tựa trên vai mình như vậy rồi ôm chị vào lòng, từ từ tiến đến xe đậu ngay bên đường.

Ở phía đối diện, một chiếc xe màu đen không biết đã đỗ ở đó từ khi nào nhưng dường như đã nhìn thấy từ đầu đến cuối hình ảnh hai người kia ôm nhau rời đi.

- Cô chủ, có lái xe vào hay không?

Người ngồi trong xe chính là Jennie, nàng sau khi tuyệt vọng rời khỏi nơi này thì đến quán bar uống rượu. Cho đến nửa đêm vì say mà theo thói quen muốn nhanh chóng trở về nhà nhìn qua Jisoo của nàng một chút. Nhưng mà khi gần đến thì lý trí nàng dường như cũng tỉnh táo lại, nàng nhìn thấy Jisoo ngồi một mình trong mưa. Jisoo bất động ngồi đó gần nửa tiếng, Jennie nhìn chị dầm mưa, nhưng hoàn toàn không có ý định bước xuống. Nàng cũng như chị đều vô cùng đau khổ, nàng biết mình không thể làm bất cứ điều gì vào lúc này.

Khi thấy Joohyun ôm Jisoo rời đi, nàng cũng không biết nên phản ứng gì. Có lẽ nàng đang nghĩ, từ trước đến nay bên cạnh Jisoo nếu không có Ennaesor thì cũng sẽ có một người khác từ trong bóng tối chống đỡ cho chị.

- Jisoo... em yêu chị...

_

Khi Jisoo thức dậy thì trời đã sáng, bên ngoài ánh nắng nhàn nhạt rơi xuống trên mái tôn xanh đậm, một buổi sáng bình yên nhưng lòng người có yên đâu bao giờ. Jisoo dùng đôi tay chai sạn xanh xám gãi gãi mái tóc rối của mình rồi cầm điện thoại lên, tấm ảnh lại như một hồi ức đẹp sộc vào tâm trí chị khiến tim chị run lên từng hồi khổ đau.

"Jisoo, mấy hôm nay cô đã đi đâu. Nhà hàng không có cô thực sự rất trống vắng."

Jisoo chỉ nhắn lại một câu: "Xin lỗi vì ra đi như vậy nhưng mà tôi sẽ không quay trở lại, các anh hãy vì tôi mà tiếp tục kinh doanh."

Chị nằm phịch xuống giường mặc cho nước mắt đang chạy xuống mang tai, chị mếu máo khóc, thật nhớ Jennie. Hiện tại không còn nàng thì chị biết phải làm sao, giàu sang hay trả được thù hận có còn ý nghĩa gì nữa. Chị mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, tại sao mọi thứ bắt đầu một cách êm đềm mà lại kết thúc trong khổ đau như vậy. Jisoo trách chúa trời vì ngài lại gieo cho chị một tình yêu khắc khổ, cũng lại tự trách bản thân rằng vì sao không nắm chặt lấy thay người mình thương. Suy cho cùng, kẻ tội đồ đáng trách nhất ở đây cũng chỉ có mình chị.

Điện thoại của Jisoo một lần nữa lại sáng đèn, một cuộc gọi đến từ Lisa. Sau ngần ấy chuyện Lisa còn có thể mặt dày gọi điện cho chị sao. Thật đáng khinh thường, tuy nhiên chị vẫn nhấc máy, bên kia liền vang lên giọng nói ngắt quãng:

- Jisoo... Jisoo... người chết... tất cả chúng ta đều đã bị lừa... cô mau trốn đi...

Rồi sau đó chỉ là một tiếng đoàng vang lên chát chúa, chị không còn nghe thấy gì nữa. Cuộc gọi này thật giống như cuộc gọi giữa chị cùng Chaeyoung ba năm trước. Đều có tiếng súng nổ, có phải chị là một kẻ xui xẻo không, khi mà những người từng ở bên cạnh chị đều nhận được kết quả giống nhau.

Jisoo chống hai tay người lảo đảo đứng dậy, cả thân hình đều đau nhức khó thở, chị mang đôi giày vào chân rồi khoác tạm bợ một chiếc áo, chị muốn đến gặp mẹ. Sau cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc, đi đến hồi kết thực sự rồi.

Cuộc sống không phải phim, không có nhiều lần gặp nhau rồi yêu thương như thế.

Jisoo đi dọc tán cây sơ xác, cảnh vật như u buồn thay cho chị, không gian đều chỉ có tiếng xào xạc nhẹ của gió trong những tán cây rụng rời. Chị đưa tay bắt lấy một chiếc lá khẽ xoay tròn rồi buông tay cho nó trở về đất.

Jisoo cứ như thế đi hết nơi này đến nơi khác rồi cuối cùng dừng chân trước nơi mà mẹ chị được chôn cất. Chị thắp một nén nhang cúi đầu khóc lóc trước người mẹ quá cố. Rồi chị nhanh chóng trở về, trên đường đi dường như luôn có người đi sau.

"Mang cô ta đến đây."

Kẻ lạ mặt vừa nghe lệnh từ trong tai nghe kết nối không dây xong liền chạy đến chỗ Jisoo. Không để Kim Jisoo được lần nhìn mặt hắn liền dùng bao tải trùm cả gương mặt chị.

- Bỏ ra! Bỏ ra! Chết tiệt! Mày muốn gì!

Kim Jisoo trong bao tải đen ngòm vẫn không ngừng giãy giụa, nhưng tất thảy đều vô ích. Rồi có thứ ẩm ướt bịt chặt mũi chị rồi tất cả chỉ là hư vô.

_

Chap truyện có tham khảo một số tài liệu.
_

Hãy đọc truyện của mình trên app Wattpad, đừng đọc trên web Google bởi vì nó là web lậu và bọn nó đang lấy truyện của mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...