Jensoo • Muốn Thẳng? Mơ Đi!

Chap 27



- Cô chủ?

- Đi theo!

Ennaesor lại như hôm trước ngồi xe chạy đi theo Jisoo. Xe buýt dừng lại, cô nhìn thấy rõ thân người gầy nhom của chị chị chậm rì bước xuống xe, lưng hơi khom, tay giữ chặt ở bụng. Vẫn là con hẻm ngày đó mà Ennaesor đến, cô nhìn đến những lối cũ đã mọc đầy rêu, những khu nhà san sát ngộp thở. Nhưng mà Jisoo không vội trở về nhà, chị lê bước đến bên vệ đường tìm một chiếc ghế đá rồi từ từ ngồi xuống. Có vẻ như chị rất đau, cả gương mặt nhăn lại méo mó. Ennaesor xuyên qua cửa kính nhìn rất rõ đường nét gương mặt kia, dưới ánh đèn mờ càng trở nên thanh tú.

- Khụ khụ!

Jisoo ho khan vài tiếng, vội lấy khăn giấy trong túi lau ngang mặt mình, môi của chị đã bị người ta đánh rách túa ra một chút máu đỏ. Ở khoảng cách này, Ennaesor có thể nhìn thấy Kim Jisoo đã bị đánh đến đầu xù tóc rối, cuộc sống học đường của chị có lẽ đã không thuận lợi như cô đã nghĩ.

Jisoo ngồi đó tĩnh tâm thêm một lúc, phủi phủi váy áo mình, chỉnh lại đầu tóc rồi đứng dậy khập khễnh trở về nhà. Chị muốn giấu mẹ Kim chuyện chị bị bắt nạt ở trường, chị không muốn mẹ phải lo lắng. Jisoo luôn luôn như vậy, dù có bị hiếp đáp, dù có bị khi dễ hay ai đó đánh đập thì chị vẫn trở về nhà với trạng thái bình thường, chị chưa từng kể với bất kỳ ai về những chuyện của chính bản thân mình, với mẹ Kim càng không. Chị không thể khiến mẹ thêm bận tâm về mình, mẹ Kim đã đủ khổ rồi.

- Cô chủ, chúng ta về được chưa?

Jisoo đã rời đi một lúc thật lâu rồi, bóng dáng chị cũng khuất hẳn khỏi tầm mắt Ennaesor nhưng cô vẫn ngồi yên bất động, ánh mắt trân trân nhìn về hẻm tối kia. Có những thứ quả nhiên vẫn không thể nào thay đổi được cho dù cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, thì ra ở một góc nào đấy trong tâm hồn, cô vẫn không thể bỏ mặc Jisoo, đứa nhỏ này vô duyên vô cớ bị cô lôi vào bi kịch, chỉ vài ngày nữa thôi...

- Trở về đi.

Ennaesor thở dài một hơi rồi tựa đầu vào thành ghế, từ từ nhắm nghiền đôi mắt. Cô cũng không vui vẻ gì, lão Kim kia sớm muộn gì cũng hành động, cô làm sao có thể ngăn cản chuyện đó xảy ra. Ennaesor thật cảm thấy bản thân đáng trách, cô muốn mang Jisoo kia ra khỏi bi kịch, nhưng bằng cách nào chứ?

_

Jisoo lúc này đã về đến nhà, ở ngoài cửa chị nhìn thấy thứ ánh sáng lờ mờ bên trong hắt ra, chị biết mẹ Kim đang chờ chị về để cùng ăn tối. Jisoo điều chỉnh lại nét mặt, khóe môi chị cong lên thành nụ cười vui vẻ rồi bước vào nhà. Chị nghe mẹ Kim trong bếp vừa rửa chén vừa hát khẽ một bài hát của thập niên xưa cũ nào đó, dường như tâm trạng bà hôm nay rất vui vẻ, thật hiếm.

- Mẹ, con về rồi.

- Sao con về muộn vậy? Mẹ hâm cơm canh lại cho con.

Jisoo nhanh chóng thay bộ đồng phục đen vàng vướng víu trên người, đặt cặp bên cạnh tủ rồi bước vào nhà tắm.

- Thôi mẹ ạ, con đã ăn ở ngoài rồi.

Khi đèn trong nhà đã tắt Jisoo cũng nằm trên giường ngủ, bỗng dưng mẹ Kim tiến vào và ngồi xuống giường, tay vuốt vuốt mái tóc đen óng của chị, nhìn chị bằng ánh mắt trìu mến.

- Jisoo, mẹ có chuyện này muốn nói với con...

- Vâng?

Dứt lời, Jisoo ngồi dậy chỉnh chiếc gối tựa lưng vào thành giường, một bên nhìn mẹ, chị thấy sắc mặt của mẹ liền biết có gì đó vui vẻ lắm.

- Hôm nay, có một người con gái gặp mẹ, nói ở Busan có nhà đang bán, khá rẻ, vừa đủ số tiền đã dành dụm của mẹ. Mẹ muốn chúng ta chuyển đến đó. Con nghĩ sao?

Mẹ Kim nhìn Jisoo một chút, chị vẫn im lặng nhìn mẹ, nhưng từ lúc nào đôi mắt của chị đã hiện lên tia buồn bã, chị khó chịu vì không biết trong thân tâm có thực sự muốn chuyển đi hay không. Có rất nhiều điều Kim Jisoo chị còn chưa làm, hơn nữa Jennie... Jennie...

- Ở đó có trường học, đào tạo không thua ở đây.

- Mẹ...

Jisoo bất giác nắm lấy bàn tay mẹ, đôi mắt to của chị trong đêm ẩn hiện lên tia rầu rĩ, đây chẳng phải điều chị mong muốn hay sao? Nhưng hiện tại, tại sao lại có chút không nỡ rời đi.

- Mình chuyển đi nhé con? Đến đó chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Trong căn phòng sớm không còn tiếng nói. Phải, chính là Jisoo chị đang suy nghĩ đến tâm trạng quái gở của chị, nếu chuyển đến đó, thì chị sẽ không còn cúi đầu trước bạn học nữa. Chị còn có thể trốn thoát khỏi Jennie Kim kia. Đến đó Jisoo chị sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, đạt học bổng, thi vào đại học, chăm lo bù đắp cho mười mấy năm qua sống trong nghèo khổ của mẹ Kim.

_

Hôm sau như thường lệ Jisoo vẫn đến trường. Khi định đi ăn trưa thì chị nhận được cuộc gọi của mẹ Kim, chị không biết mẹ có chuyện gì, bởi khi chị đi học mẹ rất ít khi gọi đến, sợ làm chị phân tâm.

- Có chuyện gì sao mẹ?

- Không có gì, mẹ đi gặp cô gái bán nhà kia. Về nhà con tự nấu ăn nhé.

Jisoo nắm chặt lấy cơm hộp trong tay, đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.

- Con muốn đi cùng.

- Để mẹ tự đi, không sao. Con cố học nhé.

Bản thân Kim Jisoo chỉ muốn gặp "cô gái" người tốt kia, cốt chỉ để cảm ơn một tiếng. Nhưng mẹ chị lại không cho chị theo cùng. Thôi, cùng lắm chị sẽ gặp người ta cảm ơn sau, nhưng vẫn đâu đó trong chị vẫn còn nghi ngờ đến "cô gái người tốt" này. Jisoo cúp máy rồi bắt đầu ăn phần cơm của mình, chị nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn là tấm ảnh mà Jennie hôn vào má chị lúc trước. Chị cảm thấy gương mặt này thật đáng ghét, nhưng cũng không nỡ xoá chút nào, được, chị sẽ để nó như là một kỉ niệm vậy, dù sao cũng không ai biết được.

Cạch một cái, trước mắt Jisoo có một khay cơm đặt mạnh bạo xuống, cơm cùng canh rong bắn vào hộp cơm của chị, chị không muốn nhìn lên, chị thừa biết những đồng học này đang muốn gây sự với chị. Thật nực cười làm sao, trước đây chị luôn được ngưỡng mộ, nhưng giờ đây lại bị những người từng gọi mình là "học trưởng xinh đẹp" bắt nạt. Thật, cuộc sống chẳng thể nào lường trước được chuyện gì.

- Sao lại ngồi ăn một mình như thế này hả Jisoo.

- Tôi ngồi ăn nửa mình thì sẽ làm cậu sợ tè ra cả váy đấy.

- KIM JISOO!

Hen Yun đưa tay quơ mạnh qua một cái hộp thức ăn của Jisoo bị hất thẳng xuống đất, chị nhắm chặt mí mắt đợi chờ cái tát của cô gái xấu xí trước mặt. Bốp một cái, bên vai trái của Jisoo có chút ẩm ướt, lại là trò vứt sữa vào người chị.

- Xong chưa để tôi còn...

Chưa kịp dứt lời Jisoo đã bị Hen Yun nắm lấy tóc của chị, mạnh bạo đập xuống bàn. Jisoo tưởng đầu mình đã vỡ ra rồi, nước mắt bỗng dưng trào ra, tại sao bản thân phải chịu loại dày vò này, chị đã làm gì sai? Cơn đau ở vùng trán chưa kịp đi qua cả người chị liền bị một lực bên phải đá mạnh đến khiến chị ngã mạnh xuống sàn gạch lạnh lẽo. Thân thể chị run lên theo từng lần đá của đám con gái xung quanh, thật đau, thật bất lực...

Khi chúng thôi đánh thì lúc đó Kim Jisoo cũng đã một thân áo váy không ngay ngắn, trên người lại đậm mùi sữa nồng, chúng bết dính lại những lọn tóc trên mặt chị, trông thật đáng thương. Khi chúng rời đi chị mới lủi thủi đứng dậy, đôi chân run lên theo từng bước chân mệt nhoài. Chị nghĩ các khớp xương của chị đã bị gãy rồi. Jisoo nhìn về hộp cơm mà mẹ Kim đã làm cho chị liền bật khóc nức nở, tay nhỏ run run thu dọn hộp cơm cùng khay cơm trong lúc hỗn độn lúc nãy.

- Để dì dọn được rồi, con mau đi thay đồ đi.

Dì Kwon lao công liền đỡ lấy vai nhỏ của Jisoo nói nhỏ với chị, dì thật cảm thấy thương cho đứa nhỏ này. Bắt nạt học đường bao giờ mới chấm dứt, trong lòng dì cũng muốn đứng ra giúp đỡ Jisoo lắm chứ, nhưng những đứa nhỏ đó không nói lí, lỡ đâu không giúp được chị thì toi luôn dì.

- Cảm ơn dì. Con đi.

Jisoo ôm hộp cơm nhỏ trong lồng ngực, bóng dáng vô lực rời đi.

Mãi đến một lúc sau người cần xuất hiện mới bước chân đến, trên tay Jennie cầm một hộp sữa dâu mà Jisoo thường uống, nàng quay quắt nhìn xung quanh vẫn không thấy chị đâu. Lúc nãy nàng thấy chị đang ngồi ăn cơm ở ngay đây mà, nàng vừa rời đi một chút ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Jennie nhìn dì Kwon lao công đang dọn dẹp mớ thức ăn, còn có đám con gái ngồi trên bàn ăn gần đó phát ra những tiếng cười nhạo báng. Không phải Jisoo lại bị người ta bắt nạt nữa rồi chứ?

- Kim Jisoo đâu?

Jennie hỏi người bên cạnh, cậu ta liền lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi tiếp tục cuối xuống ăn phần cơm của mình, nhìn qua thấy có chút sợ sệt.

- Haha, con nhỏ đó, cái gì mà học tỉ nữ thần. Đồng tính thì xứng đáng như thế thôi.

Jennie bước qua một bàn ăn liền nghe được những từ ngữ không mấy hay ho. Hộp sữa trên tay sớm đã bị nàng mang ra bóp nát. Sữa bên trong hộp phun ra bắn vào đôi giày đắt tiền mà nàng đang mang, trên mu bàn tay nàng sớm đã nổi gân xanh.

- Chúng mày nói thử tao nên làm gì tiếp theo đây. Bắt nạt cũng khá vui đấy chứ, cũng lâu rồi tao chưa bắt nạt được một đứa nào như Kim Jisoo. Học tỉ gì chứ, không có Jennie Kim chị ta đã bị đánh đuổi khỏi ngôi trường này từ lâu rồi. Tao từ lâu đã chướng mắt, nó có gì tốt lành đâu. Bộ dạng như hồ ly tinh, không phải mỗi tao nghĩ vậy đúng không. Gương mặt ngây thơ đầy giả tạo đó, lừa được biết bao nhiêu thằng.

Jennie quay sang nhìn con nhỏ đang liên mồm nói xấu Jisoo nghiến răng nở một nụ cười mang đậm vị giận dữ, nàng gằn giọng nói:

- Mày thở ra một câu nữa thử xem tao có bẻ răng mày hay không.

Chương trước Chương tiếp
Loading...