Jensoo • Muốn Thẳng? Mơ Đi!
Chap 2
Jennie Kim tâm trạng không tốt liền trốn học cúp tiết, chân sau đá cát chân trước đạp lon. Nàng hậm hực dẫm dẫm đạp đạp những tán cỏ xanh khướt được trồng dưới chân. Đôi môi nàng chu ra bất mãn, vì cái gì mà Jisoo lại thích kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ kia chứ. Rõ ràng, nàng hơn anh ta về mọi mặt, trừ một chuyện là anh ta học giỏi hơn nàng, con trai nhưng lại ẻo lả bánh bèo hơn nàng. Jennie ghét phải đem mình ra so sánh với người khác vì cơ bản nàng luôn xem bản thân là nhất, là độc tôn, không ai có thể đủ sức để cân đong đo đếm với nàng. Kể từ khi sinh ra nàng luôn được đưa lên vị trí phía trên, bọn họ chỉ có thể ngước nhìn nàng chứ chẳng thể có cơ hội sánh ngang gót ngọc của nàng. Kể từ khi nàng đem lòng thích Jisoo thì trong lòng luôn sinh ra đố kị, ngu muội đến mức đem bản thân cao quý hạ bệ so sánh với một kẻ vô danh tiểu tốt như Hoon Dong. Cả gia đình anh ta cũng chẳng là gì so với nàng, từ trước tới giờ nàng muốn có gì là có đó, không cần tranh giành nhưng Hoon Dong lại chiếm lấy Jisoo của nàng - người duy nhất mà nàng thích. - Tiểu thư Jennie lại bị cái gì. Lisa nghịch ngợm đùa giỡn với vương miện bạch kim nhỏ nhắn đang cài trên đầu nàng, nó với nàng tuy bằng tuổi nhưng về chiều cao thì nó lại trội hơn nàng hẳn một cái đầu, chân nó dài và cao ngất như sự gan dạ của nó. Điển hình như nó chạm vào đầu nàng và bỡn cợt nàng cùng chiều cao có chút khiêm tốn của nàng. - Còn gì nữa, thằng họ Hoon kia. Chiếm tiện nghi với Jisoo trước mắt tao, không phải nó đang thách thức tao hay sao. Jennie hậm hực đá vào khuỷu chân của Lisa khiến nó hụt chân mà khuỵu xuống đất, nó la oái oái rồi nhăn nhó. Lisa thở dài và bắt đầu than thở:- Chẳng phải mày muốn có gì là có đó sao, sao không dùng cách bắt nạt để đánh đuổi hắn, lúc đó không phải tách hắn ra khỏi Jisoo rồi sao và mày cũng sẽ không thấy nó nữa. Một mũi tên trúng hai con nhạn, si mê hoá ngu ngốc rồi à. Jennie chun mũi, việc đó không phải nàng chưa nghĩ đến, nhưng mà nếu Jisoo biết chuyện có hay không sẽ sinh lòng chán ghét nàng? Nàng không muốn mọi thứ trở nên tồi tệ và khó cứu vãn, dù sao chị cũng đã không thích gia đình nàng từ đầu. Jennie ngồi phịch xuống thảm cỏ mặc kệ cho mình có đang mặc váy mà ngã ngửa nằm xuống. - Biết là mày chưa nghĩ đến nên tao đã làm giúp mày rồi. Jennie bật dậy, nàng khó hiểu nhìn Lisa, không phải Lisa đã đánh tên kia rồi chứ? Môi nàng run run gặng hỏi:- Giúp? Giúp cái gì?Lisa nhún vai, mắt liếc liếc ra vẻ chuyện này vốn dĩ bình thường hay xảy ra. Nó cũng đúng bởi vì chuyện Jennie thích cậy cha bắt nạt người yếu thế không phải là chuyện mới mẻ lạ lẫm gì, chuyện nàng bắt nạt người khác không còn đếm đủ trên các đầu ngón tay nữa. - Thì đơn giản là tao đã nhét một đống rác và cả xác chuột chết trong hộc bàn của hắn rồi, đó luôn là bước đầu tiên mà. Jennie xám mặt, nếu Lisa làm như vậy không phải là trực tiếp báo cho Jisoo nàng là kẻ sẽ bắt nạt Hoon Dong ư, liệu lúc đó chị sẽ nhìn nàng bằng loại ánh mắt nào đây. Hơn nữa chị và hắn cùng chung một lớp, bắt nạt hắn không lẽ qua được mắt chị. Nàng cảm thấy Lisa quá lắm chuyện và ngu ngốc, không kiên dè mà đánh thẳng vào vai Lisa. Trong khi nó còn ngơ ngác không hiểu vì sao lại bị nàng đánh thì nàng đã co chân chạy đi rồi. Lisa khẽ nhún vai, có lẽ Jennie Kim chỉ muốn đi vệ sinh, rồi nó nhìn xuống thảm cỏ, nơi lấp lánh chiếc vương miện nhỏ của nàng. Chà, một nữ hoàng kiêu ngạo lại trở nên khẩn trương rơi cả vương miện vì người mình yêu, tình yêu đúng là khiến cho con người ta thay đổi. Nó cất vương miện của nàng vào túi rồi thong thả đi vào trường, nghĩ bụng bản thân đã làm một chuyện vô cùng tốt.
_
Jennie khẩn trương, chân trước chân sau thi nhau bước đi, bị chắn đường liền đưa tay đẩy ngã, cũng không quan tâm người bị đẩy ngã là ai, bạn học xung quanh cũng xì xầm vì sự hấp tấp của nàng, đôi ba tiếng chê bai nàng là người vô ý thức không biết xin lỗi, nhưng nó vẫn chỉ là tiếng xì xầm, tuyệt nhiên chẳng ai lên tiếng vì sự mất lịch sự của nàng. Jennie bước bỏ bước không đi lên cầu thang, lên đến tầng cao nhất cũng đã mệt bở hơi tai. Nàng nhanh chóng vượt qua những con mắt hiếu kì mà đi đến lớp của Jisoo, nàng mở oạch cửa, nhanh chóng bước vào trước sự ngỡ ngàng của hàng chục người. - Hoon Dong ngồi chỗ nào?Jennie hét lên, những cặp mắt đanh lại khó chịu vì sự vô phép tắc của nàng, nhưng không ai dám lên tiếng phàn nàn, họ còn muốn học trong ngôi trường này. Một cô nàng kính cận chỉ cho nàng chỗ ngồi của Hoon Dong, nàng nhanh chóng di chuyển xuống, cuối người nhìn vào hộc bàn anh ta, toàn rác là rác. - Chà, con nhỏ đấy hình như đến đây kiểm tra hộc bàn của Hoon Dong đây mà, tội nghiệp cậu ấy. Lại dính phải đống cứt rồi. Jennie định đưa tay vào thu dọn thì nghe nữ sinh gần đó xì xầm với bạn của ả ta, thân người nàng nộ khí bốc lên phừng phực tựa như có thể đốt cháy cả phòng học. Nàng quay lại, tiến về phía nữ sinh kia, sóng giận trong người nàng cứ vồ dập tiến đến. Nàng không để ý đến là Jisoo đã đứng ở cửa lớp, Hoon Dong định bước đến căn ngăn chị lập tức nắm tay anh lại, lắc đầu ý bảo anh nhìn nàng. - Mày vừa nói ai là cứt. Jennie hùng hổ đá chiếc ghế gần đó gây ra những âm thanh lớn, sự chú ý bắt đầu dồn vào nàng. Tiếng xì xầm cũng lớn hơn, bên ngoài những đồng học đứng dày đặc, nàng cũng không để tâm đến ánh nhìn của Jisoo, một tay siết chặt lấy cà vạt được thắt ngay ngắn trên cổ của nữ sinh ấy, ả ta run rẩy, cổ bị nàng siết đến mức đỏ tấy, gương mặt của ả bắt đầu chuyển sang cầu khẩn, những giọt mồ hôi của ả bắt đầu chảy ra. Jennie quay người đá tung chiếc bàn của Hoon Dong, rác bên trong bật ra vung vãi khắp sàn lớp, bên ngoài ồ một cái, xác chuột chết cũng trồi ra, bọn nữ sinh trong lớp liền la oai oái rồi chạy ra khỏi lớp. Jisoo vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn một màn tức giận của Jennie. Jennie lấy cây compa trên bàn của một học sinh gần đó, nàng đưa tay giữ mạnh gương mặt của ả nữ sinh kia, đôi mắt nàng hiện lên những đường gân đỏ thể hiện cho sự phẫn nộ của nàng. Ả nữ sinh kia chân run lẩy bẩy, khuôn miệng bị nàng bóp chặt nên chỉ ú ớ được vài từ không rõ nghĩa. Jennie đưa đầu nhọn của compa đến khoé miệng của nữ sinh nọ, nàng chỉ định doạ cho ả sợ nhưng không may nàng bị ai đó gọi tên, nàng giật nẩy mình, roẹt một cái, nữ sinh ấy hét lên đau đớn, máu từ khoé môi của ả bắt đầu ứa ra. Tay Jennie khẽ run, compa từ trên tay của nàng rơi xuống, Jisoo ở phía trên biết bản thân không thể nhìn thêm nữa lập tức bước xuống, chị đẩy vai Jennie sang một bên rồi bước về phía nữ sinh vừa bị nàng hại kia. Jennie lùi lại khi biết đến sự có mặt của chị, nàng đưa mắt nhìn xuống sàn, tránh chạm đến ánh nhìn của chị. Quả thật, sự tức giận luôn có hại, rồi Jisoo sẽ nghĩ gì về nàng đây. Chị sẽ ghét nàng đúng chứ?- Jennie Kim, mày quá đáng rồi đấy, làm phiền Jisoo, làm phiền tao, còn đổ rác và xác chuột chết vào trong hộc bàn. Ra tay hành hung bạn học, mày độc ác như thằng cha của mày. Con đồng tính bệnh hoạn. Gã bạn trai của Jisoo chớp thời cơ mà ra sức chửi mắng Jennie bằng những lời nói mà anh cho là xúc phạm nhất. Có lẽ anh đã thành công trong việc xúc phạm Jennie rồi. Anh định tiến về phía Jennie liền bị Jisoo đứng chắn trước mặt, anh biết không thể bước gần thêm liền hậm hực quay lại chỗ nữ sinh đang kêu lên những tiếng đau đớn. Jisoo nhìn nàng, đôi vai nàng run lên, đôi mắt nàng mơ hồ như không tin chuyện vừa xảy ra, đôi môi nàng run run nửa muốn nói nửa không muốn. Rồi chị thấy nàng buông thõng cánh tay, miệng cười nhạt toẹt. - Biết lượng sức thì đừng có tự vả vào mồm, nếu có lần sau, cái bị xé rách không chỉ có cái miệng thôi đâu. Jennie nhìn ả nữ sinh đang ôm lấy cái miệng đang rỉ máu rồi xoay lưng rời khỏi. Người xung quanh ra sức né tránh nàng sau một màn rạch mồm người khác, họ đều biết đó là sự cố. Nhưng không ai tin đó là nàng vô ý, suy cho cùng nàng cũng đã có ý uy hiếp người ta. Sau khi Jennie đi khỏi cửa lớp Jisoo liền quay về phía bạn trai chị, vung tay, ra sức tát anh một cái thật mạnh. Mặt anh nghiêng về một bên, đôi mắt anh thoảng thốt như không tin chuyện vừa xảy ra. Bạn học bất ngờ một phen, Kim Jisoo nổi tiếng ôn nhu hiền lành hôm nay lại nổi giận tát bạn trai mình giữa lớp học đông người. - Con mắt nào của cậu thấy Jennie đem rác vứt vào hộc bàn? Em ấy chẳng làm phiền tớ, cũng chẳng thèm động đến cậu. Còn nữa, nói em ấy độc ác, thì tại sao không tự hỏi bạn học kia có phun ra lời nào khiến em ấy nổi giận không. Lúc em ấy cầm compa, có hay không cậu biết em ấy dễ giật mình mà hét lên khiến em ấy vô tình rạch một đường nhỏ trên miệng của bạn học kia. Đồng tính không phải bệnh, nếu bệnh thì là cậu bệnh. Jisoo bước lại gần nữ sinh kia, dịu giọng nói:- Chỉ là vết trầy xước nhỏ, đừng la oai oái lên như thể em ấy đã thực sự rạch miệng cậu. Jisoo bước ra khỏi lớp học, chị biết anh chàng kia cũng đã tá hoả lên rồi. Chị nhìn về phía hành lang đông người, nhìn xuống cầu thang vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng, chị nhanh chóng rời khỏi tầng cao mà đi tìm nàng. Chị đi qua các hàng cột rộng rãi, bước xuống những bậc thang, nhanh chóng tìm nàng. Chị không biết bản thân bị cái gì, nhưng chị nghĩ chị nên tìm được nàng. Jisoo đi vào vườn sinh thái, nơi đã bị bỏ từ lâu, chị nghe được tiếng thút thít của ai đó. Chị thở dài rồi bắt đầu đi luẩn quẩn tìm Jennie, thân cây cổ thụ khuất ở góc vườn bỗng lộ ra những lọn tóc bay bay, chị từ từ bước đến, chị mỉm cười, thân người nàng nhỏ bé, cuộn tròn mình với những tiếng thút thít nho nhỏ. Jisoo ngồi xuống, ngay bên cạnh nàng. Jennie ngước mặt lên khỏi cánh tay, đôi mắt tròn long lanh nhìn chị, chị cười, một nụ cười ôn hoà an ủi nàng. Jennie bật khóc và ôm chầm lấy chị, nàng nức nở oa oa về sự hiểu lầm lúc nãy. Nàng hỏi là chị có ghét nàng không. Nàng hỏi chị có ghê tởm nàng không. Nàng hỏi chị có cảm thấy phiền không. Và thứ mà chị nghĩ sẽ không bao giờ được nghe từ nàng, đó là "xin lỗi". Jisoo vỗ vỗ đôi vai đang run lên kịch liệt của nàng. Một tiểu thư thích bắt nạt nhưng chắc hẳn cũng không quen mắt với những vết thương có máu. Chị vòng tay, ôm trọn thân người nàng, nói đủ cho bản thân nghe, sợ là bây giờ có nói lớn nàng cũng không nghe, bởi vì nàng bận khóc rồi:- Hôm nay, cho phép bản thân thương em một chút vậy.