JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ

Chap 28



- Chúng ta cuối cùng cũng có một khoảng thời gian nghỉ ngơi rồi.

Chaeyoung vươn vai vặn người thở ra một hơi hết sức thoải mái, sau những buổi concert dày đặc thì cuối cùng bốn người bọn họ cũng được nghỉ xả hơi, tạm thời sẽ được nghỉ ngơi khoảng hai tuần nếu không có lịch trình đột xuất nào xảy ra. Chaeyoung cũng đã lên kế hoạch nghỉ ngơi cho bản thân mình, một tá việc làm được viết trong quyển sổ nhỏ đợi em thực hiện. Điều đầu tiên chính là đến nhà của Jisoo.

- Đúng vậy, em có định đi đâu không?

Jisoo đặt trước mặt Chaeyoung một cốc nước hoa quả sau đó ngồi xuống đối diện với em, em chậm rãi uống một ngụm sau đó lại nói:

- Đương nhiên là có, em đã lên kế hoạch nghỉ ngơi cho mình từ hai tuần trước rồi, chúng ta được nghỉ ngơi lâu như vậy mà. Còn chị thì sao? Có kế hoạch nào chưa?

Jisoo chống tay lên bàn, cằm nhỏ đặt lên trên bàn tay khẽ nghĩ ngợi gì đó, chị cũng chưa suy nghĩ đến mình sẽ làm gì, chị chỉ muốn ở nhà mà ngủ thôi, những buổi lưu diễn dày đặc đã ngốn không ít sức lực của chị. Jisoo cũng không muốn tiêu hao thêm sức khỏe của bản thân vào mấy cái hoạt động vui chơi nữa.

- Chị nghĩ bản thân không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà thôi.

Chaeyoung chán nản nhìn người chị của mình, em cũng có thể đoán trước được câu trả lời của Jisoo rồi nhưng mà khi chính miệng chị nói ra thì em liền thay chị nhạt nhẽo. Jisoo thấy biểu hiện như ăn phải bơ xanh của Chaeyoung khiến chị bật cười, sau đó lại cong cong mắt nhìn em, nói:

- Còn em thì sao, ngày mai có đi đâu không?

Chaeyoung tiện tay lấy đi một quả quýt chín mọng ở trên bàn, phấn khởi nói:

- Em sẽ đến concert của Bruno Mars cùng với chị Jennie. Chị có biết chuyện này không?

Jisoo khẽ chau lại chân mày, Jennie hoàn toàn chưa nói qua với chị nhưng giữa hai người cũng không phải loại quan hệ đi đâu cũng phải nói cho nhau biết, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chẳng ai có thể can thiệp cuộc sống của ai cả. Không nhất thiết phải nói cho nhau nghe tất cả mọi chuyện.

- Em ấy không nói.

Nghe như vậy động tác ăn quýt của Chaeyoung liền ngừng lại, em dùng đôi mắt tròn xoe của mình nhìn lấy Jisoo, chị cũng nhìn lấy em bằng đôi mắt long lanh, đột nhiên chị phì cười, có lẽ con bé đang suy nghĩ sâu xa đến tận phương trời nào mất rồi. Chị đưa bàn tay của mình ra nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu vàng vàng kia và xoa nhẹ ở trên đó, ôn hoà nói:

- Em đừng có sinh ra biểu cảm như vậy. Cái này em ấy không nhất thiết phải nói cho chị. Hai đứa hãy đi thật vui vẻ nhé, chị thì vẫn chưa có kế hoạch gì cả. Có lẽ là ở nhà ngủ đó cũng là một hoạt động thư giãn.

Chaeyoung lại bắt đầu ăn quýt, sau đó đưa bàn tay xoa xoa chiếc cằm nhỏ xinh của mình và nói:

- Thành thật mà nói, ngủ cũng là một thứ dùng để thư giãn nhưng mà em nghĩ chị nên đi ra ngoài dạo chơi ở đâu đó chẳng hạn. Sẽ làm cho thư thả hơn, chúng ta có lịch nghỉ rất dài, hãy nghỉ ngơi trước khi quay lại vào guồng quay công việc.

Jisoo bật cười, trông Chaeyoung chẳng khác gì một người mẹ già đang khuyên nhủ đứa con của mình nghỉ ngơi sau một năm học hành vất vả cả. Bất giác Jisoo cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào Chaeyoung chỉ mới là một đứa nhỏ chân ướt chân ráo bước đến Hàn Quốc xa lạ, hiện tại đã trưởng thành và trở nên thành công như vậy, đột nhiên chị cảm thấy có chút xúc động.

- Được rồi, chị biết rồi.

Biết là bản thân sẽ không nói lại Chaeyoung cho nên Jisoo cũng đành giơ tay đầu hàng. Hai người cứ thế một lớn một nhỏ ngồi hí hửng nói với nhau ôn lại những chuyện đã qua đôi khi còn có tiếng cười khúc khích vang lên phá tan đi bầu không khí im lặng đối lập ở xung quanh.

Cũng không biết từ khi nào ở bên ngoài bầu trời đã sẩm tối, những ngôi sao đã bắt đầu được treo lên trên nền trời đen nhám phát ra những ánh sáng lập loè xinh đẹp. Chaeyoung đưa hai tay lên không trung và khẽ vặn lại người của mình, đôi mắt liếc nhìn đến chiếc đồng hồ đơn giản được treo ở trên tường bỗng giật mình một cái.

- Ôi em không ngờ bây giờ đã là sáu giờ tối rồi... ôi không! Em quên mất hôm nay có hẹn với chị gái đi ăn. Em xin lỗi nhé Jisoo unnie, bây giờ em phải đi rồi.

Jisoo cũng chỉ lắc đầu sau đó mỉm cười, bảo Chaeyoung nhanh chóng rời đi. Em đã cùng chị nói chuyện suốt hết buổi trưa cùng buổi chiều, chị cũng không thể ích kỷ mà giữ em lại cho riêng mình được, chị còn định gọi đồ ăn mang đến cho cả hai người, nhưng cuối cùng cũng đành thôi.

Jisoo cùng với Chaeyoung đi xuống dưới căn hộ của mình để tiễn em đi về. Mặc dù em đã nói chị không cần khách sáo, em có thể tự đi về, còn đùa rằng nói đường ở đây em đã thuộc nằm lòng từ lâu, nhắm mắt cũng có thể rời đi được nhưng chị vẫn kiên quyết mang em xuống bên dưới.

- Tạm biệt em.

Jisoo nói khi Chaeyoung đã hoàn toàn chui thẳng vào chiếc xe được dựng trước căn nhà của chị. Em vẫn chưa có bằng lái xe cho nên việc đi lại vẫn phải nhờ đến quản lý riêng của mình, nhiều lúc Jisoo có hỏi vì sao Chaeyoung không tự học lấy bằng lái đi thì em lại nói rằng chưa đến lúc cần thiết và em cũng không có thời gian để đi đến lớp học bằng lái xe. Sau này khi kết thúc World Tour em sẽ nghĩ tới vấn đề đó sau.

Jisoo cứ thế đứng đó nhưng chiếc xe màu đen yêu thích của Chaeyoung chạy lẫn vào bên trong bóng tối và mất hút đi, chẳng còn để lại một chút ánh sáng ở phía sau xe nào nữa thì mới chầm chậm muốn quay trở vào bên trong. Đột nhiên phía sau lưng có tiếng sột soạt, mặc dù an ninh ở đây rất tốt nhưng chị vẫn có chút giật mình mà xoay lưng lại nhìn về phía đã phát ra tiếng động kia.

Dưới ánh đèn đường vàng cam, gương mặt xinh đẹp được bao trọn ở bên trong chiếc mũ lớn đang mỉm cười nhìn lấy Jisoo, chị từ giật mình chuyển sang kinh ngạc, sau đó liền bật cười. Chị nhìn xuống chiếc túi lớn ở trong tay người kia thì đôi mắt liền trở nên cong cong.

- Uống một chút nhé.

Jisoo đảo mắt một cái sau đó liền bật cười mà gật đầu.

Hai người cùng nhau đi vào trong căn hộ của Jisoo, di chuyển đến ban công tầng lầu và bắt đầu ngồi ở đó cùng nhau hóng gió nhìn xuống một Seoul lộng lẫy về đêm. Trước mặt có mỹ cảnh, bên vai có mỹ nhân, thật sự ánh mắt để ở đâu cũng đều tốt cả.

- Không biết đã bao lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ Suzu.

Suzu mỉm cười, từng ngón tay mảnh dẻ xinh đẹp cho vào trong chiếc túi lấy ra hai lon bia đặt ra trước mặt mỗi người một lon, chầm chậm tháo gỡ những chiếc túi nhỏ khác bày ra trước mặt là những món ăn kèm. Jisoo chầm chậm thu hồi tất cả những hành động của cô vào trong đáy mắt.

- Cũng rất lâu rồi chúng ta không liên lạc với nhau, tớ còn tưởng lúc nãy cậu không nhận ra tớ.

Câu nói này khiến cho Jisoo phải suy nghĩ, bất giác chị đưa ngón tay lên gõ vào vầng trán của mình một cái. Chị đúng là một đứa bạn tồi, không biết đã qua mấy tháng rồi không liên lạc với người này. Nếu như nói Suzu không giận chị thì chính là nói dối nhưng nhìn qua thái độ của cô thì chẳng có sự giận dỗi nào ở trong đó cả, giống như câu nói vừa nãy chỉ là lời trêu đùa trong lúc vô thức phát ra mà thôi. Nhưng điều này vẫn khiến cho Jisoo áy náy.

- Cậu có vẻ rất vui, công việc vẫn ổn định chứ?

Jisoo cầm lấy lon bia nhấp lấy một ngụm nhỏ, hương vị đắng chát tê tê tràn ngập khoang miệng khiến cho chị sẽ chau lại chân mày vì nồng độ cồn của nó.

- Cậu thấy tớ vui sao, mấy ngày hôm nay ai cũng đều nói với tớ như vậy, công việc vẫn ổn. Cậu thì sao?

Suzu nhặt lấy một miếng mực xé cay ở trong chiếc khay nhỏ cho vào bên trong miệng nhấm nháp hương vị mặn mặn có chút cay của nó. Cô khẽ mím lại đôi môi của mình sau đó mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Jisoo:

- Công việc của tớ thì vẫn ổn, nghe nói cậu trở về nước nghỉ ngơi tớ liền đến đây, không biết có làm phiền cậu hay không.

Jisoo lại cười xoà ra giống như thể nghe được chuyện cười.

- Phiền cái gì, chúng ta là bạn thân của nhau mà, đừng có khách sáo như vậy, tớ không quen tí nào.

Suzu nghe như vậy thì chỉ mỉm cười, mấy ngón tay xinh đẹp vân ve lấy miệng lon bia. Đúng là cô có nghe được từ quản lý của Jisoo rằng hôm nay chị sẽ trở về nhưng mà ban đầu cô cũng không có ý định đến đây. Lại cũng không biết vì sao chỉ trong một cái chớp mắt lại cầm lấy một túi đầy thức ăn chạy đến trước cửa căn hộ của chị, thật may rằng chị ở nhà.

Khi Jisoo định mở miệng nói thêm cái gì đó thì đột nhiên ở bên ngoài phát ra tiếng chuông cửa, hai người đồng thời nhìn nhau, hai đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp. Sau đó chị nhanh chóng đứng dậy và rời đi, còn cô thì vẫn ngồi ở ban công nhìn xuống Seoul vội vã.

Jisoo nhìn qua bảng điều khiển được lắp ở bên cạnh cánh cửa thì liền bị gương mặt ở bên kia cánh cửa làm cho giật mình. Đó không ai khác chính là Jennie, nhưng mà vì sao nàng lại xuất hiện ở đây? Ngay tại lúc này? Chị không khỏi cảm thán ngày hôm nay ngôi nhà của chị đón tiếp thật nhiều khách.

Nhưng mà Jisoo vẫn không hiểu vì sao Jennie không chịu tiến vào, mật khẩu nhà chị cô đều biết nhưng mà vì sao không tự đi vào? Không lẽ muốn chị ra tận cửa để đón? Chị lắc đầu, cố quên đi suy nghĩ vớ vẫn của mình, ai mở cũng đều được, chẳng cần phải suy nghĩ làm gì, Jisoo nhanh chóng mở ra cánh cửa đón Jennie vào bên trong căn nhà.

- Chị làm gì mà chậm rạp thế?

Giọng nói của Jennie pha chút nũng nịu thốt ra, Jisoo mỉm cười, mèo nhỏ chỉ vừa đợi có vài giây liền trở nên cáu giận như vậy thật đúng là quá quắt đi à. Nhưng chị cũng không thèm tính toán với nàng làm gì, đột nhiên ở trong lồng ngực chị cảm giác được có chút mát lạnh. Thì ra nàng đã đẩy vào trong ngực chị một túi đồ đầy những món ăn vặt cùng với bia ở bên trong, chị liền nghệch mặt ra, ngày hôm nay thật sự rất kỳ lạ, nhiều người đến như thế lại còn mua những thứ giống nhau.

- Chị còn đứng đó làm gì, mau dọn đồ ăn ra chúng ta cùng ăn. Em đói lắm rồi.

Jennie vừa nói vừa tháo đi chiếc áo khoác nặng trĩu ở trên người xuống, vứt lên trên sofa hệt như đây là căn nhà của chính mình. Sau đó Jennie nhanh chân đi lên ban công.

- Ây! Không! Đừng lên trên đó!

Jisoo chưa kịp kết thúc câu nói thì Jennie đã đẩy cửa căn phòng ở bên trên và đi vào. Nàng chu ra đôi môi của mình giống như muốn gặn hỏi vì sao không cho nàng vào thì câu nói liền bị chặn lại bằng bóng lưng của người khác đang ngồi bên ngoài ban công. Jisoo hì hục chạy phía sau, thấy Jennie đứng sững lại thì liền đưa tay lên đập vào trán của mình, kiếp này coi như xong rồi. Mặc dù Jennie có thấy Hong Suzu thì cũng chẳng có gì to tát nhưng Kim Jisoo lại cảm thấy bản thân như đang ngoại tình như bị bắt gian tại trận vậy.

- Jisoo, ai đến vậy?

- Kim Jisoo, ai ngồi ở đó?

Chương trước Chương tiếp
Loading...