Hung Thần - Liễu Mãn Pha (full)
Chương 33+34+35 : Nhà mới (tt)
Chương 33Nhà mới (3)Cầm lấy tấm vé mà nữ sinh kia đưa, Cao Khôn rốt cuộc đã có thể vào rạp hát, thế nhưng anh không đi tìm số ghế ghi trong vé, và cũng vì sau khi vào trong màn sân khấu đã nâng lên, để tránh ảnh hưởng tới người khác, anh chỉ tìm là một góc tối, giống vài người sinh viên không tìm được chỗ mà đứng đó.Bối cảnh vở kịch là vào khoảng những năm ba mươi của thế kỷ trước, trong một thị trấn phương Nam, nhân vật chính là Chu Chí Thành, vai diễn của hắn là một đại thiếu gia một cửa tiệm may mặc, tuy rằng là thiếu gia nhưng vẫn chỉ là con tư sinh, qua mười lăm tuổi mới được lão gia đón về, giao cho nhiệm vụ buôn bán trong tiệm. Vào những ngày đói khổ ấy việc buôn bán chẳng mấy suôn sẻ, câu chuyện kể về hành trình cố gắng của hắn, vượt qua những bấp bênh của cuộc sống rồi chậm rãi trở thành người gánh vác trách nhiệm toàn gia đình.Kịch bản đươm đầy bi kịch, ngẫu nhiên cũng có một chút hài hước xen lẫn, còn có cả những lời độc thoại rất dài, yêu cầu khảo nghiệm diễn xuất nhiều, thế nhưng không thể không nói hệ biểu diễn ở trường điện ảnh U quả thật đúng là danh bất hư truyền, đặc biệt là Chu Chí Thành, nửa điểm cũng không luống cuống, thay đổi vẻ mặt cực kỳ thành thạo.Đối lập với vai diễn hắn phải liên tục đi lên sân khấu, phần diễn của Lý Huỳnh Lam ngắn ngủi hơn nhiều, cả vở có khoảng hai mấy đoạn kịch thì phần của cậu chỉ có khoảng ba đoạn mà thôi. Nhân vật của cậu chính là tiểu thiếu gia của cửa tiệm, cùng với đại thiếu gia che gió chống mưa. Có thể nói, cậu từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, uống tước lưỡi trà, dùng nghiên mực bằng ngọc, sau mười sáu tuổi xuất ngại, đã được hưởng không ít thứ tốt.Lý Huỳnh Lam lần đầu lên sân khấu chính là lúc vừa trở về từ nước ngoài, vào dịp lễ mừng thọ của cha. Cậu mặc một bộ âu phục màu đen, quần tây phẳng phiu, trong túi áo vét còn gấp một chiếc khăn tay màu lam, mặt mày như họa, phong độ nhẹ nhàng, so với khí chất ngày thường của cậu vô cùng tương xứng.Cao Khôn đứng ở nơi đó có thể nghe thấy những lời bình luận vô cùng chân thành, không ít người tới đây vì Lý Huỳnh Lam. Cao Khôn không hiểu mấy về chuyện diễn xuất, nhưng nhân vật trên sân khấu ngay cả một cái nhíu mày, một nụ cười đều sáng chói nhường kia, quả thật chẳng khác nào Lý Huỳnh Lam ngoài đời thật.Tiểu thiếu gia có một thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu chẳng hề quan tâm tới sinh ý trong gia tộc, giống hệt một thi nhân, gửi gắm tình cảm vào núi vào nước, cảm thương với trời đất, cậu biểu đạt tâm ý như trăng như sao với tiểu thư nhà bán thóc bên cạnh, chỉ chờ tới khi hai mươi mốt tuổi đón nàng về dinh, sau đó hai người cùng nhau du ngoạn thế gian, ngắm cảnh đẹp nhân gian.Tiểu thiếu gia lần thứ hai lên sân khấu chính là lúc trộm chạy tới thăm nàng, bởi nghe nói nàng bị bệnh. Lúc đó thời cuộc đã thay đổi, cha không đồng ý cho cậu tùy ý hành động, nhưng cậu chỉ muốn tới thăm người ấy một lần, để rồi hôm sau sẽ lên thuyền rời khỏi đây.Hai người hẹn nhau ở dưới gốc cây hòe bên cạnh giếng nước, tiểu thư xinh đẹp mặc bộ sườn xám màu lục tò mò hỏi cậu về văn hóa nước ngoài, tiểu thiếu gia kiễn nhẫn kể cho nàng, cậu ngồi dưới mái hiên xung quanh là những bụi hoa hồng nhạt màu, nếu bọn họ kết hôn, cậu có thể cùng nàng thưởng hoa, ngắm mặt trời lặn, phong lâm tẫn nhiễm.Ánh mắt tiểu thư ngập tràn vẻ thương cảm, nàng chỉ nhìn về phương xa nơi tiểu thiếu gia chỉ đến, nhẹ nhàng thở dài: Thật xa... nơi ấy thật xa...Lần thứ ba tiểu thiếu gia xuất hiện cũng là lúc vở kịch đi vào phần kết, cuộc chiến vô tình đã phá hủy toàn bộ thị trấn nhỏ, vô luận là cửa hàng bán thóc, hay là cửa hàng may, tất cả đều ngã xuống trong làn mưa đạn tàn nhân, cha qua đời, đại thiếu gia dẫn theo cả nhà tiếp tục xuôi Nam chạy trốn, thế nhưng hắn lại không báo cho tiểu thiếu gia vẫn còn tha hương ở nơi phương xa, thẳng cho đến khi bản thân cậu trở về, chứng kiến hết thảy, nhìn nhà tan cửa nát, và tình cảm chân thành cũng đã qua đi.Trời mưa to như trút nước, Cao Khôn chỉ thấy Lý Huỳnh Lam cả người nghiêng ngả, lảo đảo đi tới gốc cây hòe héo rũ, nhìn cành cây đã sớm khô kiệt kia."...Vì sao? Vì sao? Tại sao không nói cho tôi?"Tiểu thiếu gia chậm rãi ngồi bên cạnh giếng, vuốt ve thân cây xù xì bên cạnh, rồi đọc một lời độc thoại dài nhất trong toàn bộ vở kịch."Tôi cứ tưởng rằng thời gian còn lâu lắm, trời biển bao la, chúng ta vẫn còn có thể hi vọng vào tương lai... Tôi không sợ mùi khói súng nồng nặc, hay bần cùng cực khổ, bởi tôi biết em luôn ở đây. Chỉ là, người vợ tôi muốn nương tựa vào, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long hiện giờ ở nơi đâu? Qua bốn mùa xuân thu đông hạ, người đã ở nơi nào? Vì sao em... không trở lại?"Đoạn lời thoại này nếu nói trong hoàn cảnh bình thường nhất định sẽ bị người ta cười đến chết, nhưng giờ phút này được Lý Huỳnh Lam sử dụng trên sân khấu chỉ khiến cho lòng người rung động.Vẻ mặt cậu tuyệt vọng như vậy, trải qua sinh tử triền miên, cậu khoát tay lên cây rồi run rẩy liên tục, trong khóe mắt xẹt qua một giọt lệ, tựa như những kỷ niệm đẹp đẽ theo thời gian kết tinh thành, lại giống như qua rất nhiều năm tháng níu kéo, nhưng giờ phút này con người ấy đã rơi vào vực sâu không đáy.Cậu duy trì cái tư thế này hơn mười giây, toàn bộ hội trường cũng lâm vào một mảnh tĩnh mịch, thẳng đến khi tiểu thiếu gia bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía khán đài, hình như lầm bầm điều gì đó, lại giống như đang nói chuyện gì với ai."Không sao, tôi sẽ chờ, giống như như lúc trước đã từng hứa, tôi sẽ trở về, em tin tôi, cho nên hiện giờ, tôi cũng tin em. Em đã đồng ý sẽ ở bên tôi, tôi sao có thể quên đi em đây. Tôi sẽ chờ em, chờ em trở về, nếu em không ở đây, tôi sẽ tìm em, một ngày nào đó, chúng ta có thể gặp lại..."Ánh mắt kia của cậu như mang theo một loại cố chấp nặng nề, không cam lòng, hay một loại tính cách thấy chết không sờn điên cuồng.Biểu tình như vậy rất thích hợp với những bộ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, kịch bản càng khoa trương càng tạo cơ hội cho khán giả lĩnh hội ý nghĩa bộ phim. Nhưng ánh mắt tiểu thiếu gia lúc này lại xuyên qua tầng tầng biển người đánh trúng vào lòng Cao Khôn.Đây là nhập diễn.Hay là, đang diễn chính bản thân mình...Tay Cao Khôn gắt gao nắm thành quyền.Kết thúc vở kịch, đại thiếu gia thuận lợi dẫn cả gia đình trở về thị trấn nhỏ bắt đầu cuộc sống mới, mà từ cuộc đối thoại của họ, khán giả kinh ngạc biết được, tiểu thiếu gia cành vàng lá ngọc vậy mà lại đầu quân nhập ngũ, cậu nói cậu cũng phải đi tìm, về việc tìm kiếm thắng lợi hay người nào đó, chẳng ai có thể biết được...Vở kịch kết thúc, đèn trong hội trường đã sáng lên, khán giả đồng loạt đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, nhóm diễn viên cùng nhau lên sân khấu cảm ơn, Lý Huỳnh Lam đứng ở một góc, vừa tiếp các bạn học tới chúc mừng và thăm hỏi, vừa trộm nhìn quanh hội trường, kết quả vẫn không thể tìm được bóng người quen thuộc kia.Một người nữa cũng đang lén lút tìm kiểm cái gì đó, còn có Hạ Tuấn Đồng ngồi ngay hàng đầu, gã biết lãnh đạo sao có khả năng lẫn lộn trong đám người này mà xem diễn, nếu chẳng may bị fan bắt gặp có khi kéo y ra ăn sạch mất thôi, thế nên chỉ có khả năng xem từ phòng trên tầng.Gã đeo kính râm và mũ rất dày, thừa dịp mọi người không chú ý, Hạ Tuấn Đồng bước lên lầu hai, ngoài cửa gian phòng nhỏ ở trên gặp được vài tên vệ sĩ quen thuộc.Hạ Tuấn Đồng tiến lên chào hỏi, đối phương cũng coi như biết gã, do dự mãi vẫn cho vào, cửa vừa mở ra đã thấy Trác Diệu và Phan Minh Câu đang ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có mấy người đàn ông trung niên, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.Người đàn ông xa lạ kia nhìn thấy Hạ Tuấn Đồng thì cười giới thiệu cho hai vị khác, còn Phan Mình Câu vửa ngẩng đầu lên thấy vậy thầm nghĩ thôi xong rồi, mấy kỹ xảo nhỏ bé của mấy vị sao này nọ họ đã thấy nhiều, chẳng thiếu kẻ có ý đồ với bọn họ, nhưng mà cũng phải nhìn người trước đã chứ, Hạ Tuấn Đồng tự cho mình là thông minh, ai ngờ lại cố tình đánh sét với Trác Diệu, cái gã này làm người chẳng muốn lại thích đi làm thiêu thân.Quả nhiên, Trác Diệu vừa thấy Hạ Tuấn Đồng thì vẻ mặt lập tức trầm xuống.Hạ Tuấn Đồng tỏ ra không biết, lễ phép chào hỏi đối phương, sau đó lại lôi cái lý do đối phó với Lý Huỳnh Lam ban nãy ra, nói muốn tới học tập, không ngời Lý Huỳnh Lam diễn tốt như vậy, bla bla mãi mãi, đợi tới khi gã phát hiện ra, có lẽ đã chậm."Hoặc là cậu cút ngay trong vòng 2 phút, hoặc là vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa!" Trác Diệu lạnh lùng.Hạ Tuất Đồng chả hiểu ra sao, lúc này mới ngẩn người.Mà người đàn ông trung niên ngược lại thì chỉ cười cười nhìn đối phương, đứng ra hòa giải "Người mới không hiểu chuyện, nhìn qua cũng rất thông minh, A Diệu đừng nóng giận, cho cậu ta cơ hội."Trác Diệu hừ một tiếng "Loại người này, bên ngoài tùy tiện kéo về cũng tìm được chục người giống nhau như đúc!"Người đàn ông kia cũng không nhiều lời nữa, nhìn vai ngậm miệng.Vẫn là Phan Minh Câu mềm lòng, thấy vẻ mặt cứng ngắt của Hạ Tuấn Đồng, thì phất tay với gã "Còn không mau đi, đứng đực ra đây làm gì?"Hạ Tuấn Đồng lúc này mới vội vàng liên tục xin lỗi, sau đó vội vàng lui ra ngoài.Sau khi xuống lầu, gã lại như trước chẳng hiểu mô tê gì, cả người chẳng khác nào bị đạn tạc đến nỗi mất máu quá nhiều, sau đó lại nhìn về phía đằng sân khấu tính toán, gã chẳng hiểu Trác Diệu tức giận cái gì, nhưng ngược lại muốn tìm Lý Huỳnh Lam mời cậu một bữa, thuận tiện tu bổ quan hệ một chút, nếu không thì nghiệp diễn của gã toi ngay từ đây mất thôi.Hạ Tuấn Đồng cảm thấy bản thân thông minh quá đi, vì thế vội vàng vòng ra phía sau, kết quả vừa tới nơi không khỏi ngẩn ra.Chỉ thấy một người nữa, dáng người không sai biệt với gã lắm đang đứng cạnh cửa, cùng với người diễn vai đại thiếu gia nói chuyện, Hạ Tuấn Đồng nhìn chằm chằm nửa mặt quen thuộc tới khó hiểu kia một lúc, trong đầu không ngừng liên tưởng tới câu nói của Trác Diệu.Tùy tiện kéo về cũng tìm được cả chục người giống nhau như đúc...Tuy nói Hạ Tuấn Đồng gã đã vào giới từ lâu, cũng coi như có chút tác phẩm, nhưng quan hệ với những ngôi sao khác cho tới bây giờ cũng không được như ý cho lắm, hơn nữa gã lại vừa bị ông chủ lớn uy hiếp xong, tậm trạng Hạ Tuấn Đồng giớ phút này chẳng nói cũng đã biết.Chu Chí Thành lúc đầu vốn muốn đi chúc mừng Lý Huỳnh Lam, nhưng hắn cũng biết hôm nay Trác Diệu sẽ tới nên mình chắc cũng chẳng có cơ hội đâu, đang định gỡ lớp hóa trang ra, ai ngờ lại gặp được Cao Khôn cũng đang muốn tìm người.Một khắc kia, tâm trạng vui vẻ của Chu Chí Thành trong nháy mắt đã sụp đổ, hắn vội vàng ngăn cản người đang có ý định tiến vào bên trong kia.Thực ra Chu Chí Thành muốn trực tiếp vạch trần đối phương, hỏi anh ngụy trang thành trợ lý bên Ánh Sáng là có ý gì, kết quả vừa định mở miệng lại gặp Hạ Tuấn Đồng ở đầu kia.Chuyện Lý Huỳnh Lam có hứng thú với vị thần tượng này không phải chỉ có mình Vương Nghi Hoan biết, Chu Chí Thành vẫn nghẹn chuyện này từ đó đến giờ, cơ mà vì chẳng ai có thể đoán ra tâm tình của Lý Huỳnh Lam như gần như xa kia, Chu Chí Thành muốn tìm hiểu cũng chẳng biết nên làm thế nào, vì thế nên đành ngậm cục tức trong lòng mà thôi, không ngờ lại gặp được đối phương chỗ này.Nhưng khi thấy khuôn mặt Hạ Tuấn Đồng, Chu Chí Thành lại bỗng ngẩn ra, hắn nhìn chằm chằm vào đó một lúc, rồi mới chậm rãi chuyển hướng tới Cao Khôn, thắc mắc vốn khóa chặt trong lòng đột nhiên 'lạch cạch' vài cái, hoàn toàn sáng tỏ.Vì sao... Tới lúc này mới phát hiện đây?Mà Cao Khôn thấy Hạ Tuấn Đồng thì cũng hơi sửng sốt, thế nhưng anh rất nhanh lại khôi phục vẻ đạm mạc bình thường, chuyện này chẳng có gì ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, chỉ bảo "Tôi muốn tìm Huỳnh Lam một chút..."Nếu như là Cao Khôn trước đây, anh nhất định sẽ ở bên ngoài chờ người dù thế nào cũng không tiến vào, nhưng bên ngoài trông anh bình tĩnh là vậy, trong lòng chẳng hiểu sao lại như có lửa cháy bùng, bởi vì đoạn độc thoại và ánh mắt cố chấp của Lý Huỳnh Lam vừa rồi, Cao Khôn chẳng mấy khi xúc động như vậy.Nhưng hai chữ 'Huỳnh Lam' của anh lại khiến cho hai người ở đây có cảm giác như đang nằm mơ, đặc biệt là Chu Chí Thành, vẻ mặt hắn trong chớp mắt vặn vẹo một cái, nhưng nhờ khả năng diễn xuất của mình, hắn rất nhanh ổn định lại được cảm xúc.Trong đầu liên tục xoay chuyển, hắn có thể chú ý tới sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp gì của Hạ Tuấn Đồng, hơn nữa thái độ này với Cao Khôn, Chu Chí Thành không biết giữa hai người này có vấn đề gì, nhưng hắn cần biết được việc này.Chu Chí Thành nhìn về phía Hạ Tuấn Đồng, cũng nói câu kia "Tôi cũng tìm Huỳnh Lam"Chu Chí Thành ánh mắt chợt lóe, hắn nói với Cao Khôn "Được thôi, anh theo tôi trước đã, nhưng mà anh..." Hắn nhìn về phía Hạ Tuấn Đồng "Hậu trường hơi lộn xộn, cứ từ từ đã."Hạ Tuấn Đồng nổi giận, trong giới ai là không biết tình tình của gã, vị này chẳng dễ hầu đâu."Sao anh ta có thể đi vào mà tôi lại phải chờ?" Gã xuýt nữa phun ngay ra câu cậu mắt chó chẳng lẽ không nhận ra tôi sao?Còn Chu Chí Thàn chỉ nói "Anh ta là trợ lý bên Ánh Sáng", sau đó còn xác nhận với Cao Khôn "Có phải không? Chắc vẫn là thực tập sinh nhỉ?"Cao Khôn ngừng lại, không nói gì.Thế nhưng lời này hiển nhiên triệt để khiến Hạ Tuấn Đồng nổi khùng, quả nhiên tên này đến tranh cơm với gã, Hạ Tuấn Đồng ném một ánh mắt sắc như dao về phía Cao Khôn, rồi bỗng nói."Mày? Mày là cái gì vậy? Thực tập sinh? Cũng xứng!"Cao Khôn nhướng mày.Chu Chí Thành khẽ nhếch môi.Hạ Tuấn Đồng lại nói "Đừng cho là tao không biết thằng oắt mày định làm gì, định chơi tao đó hả, mày ở đâu ra thế? Mày tưởng chỗ mày ngồi chắc lắm rồi ha? Ha, nực cười!"Nói xong, gã nhìn từ đầu tới chân Cao Khôn một cái, chỉ thấy quần áo của người này chẳng biết là hiệu gì, trên vạt áo còn dính đủ loại dầu mỡ, đôi giày kia vừa bẩn vừa cũ, viền giày còn hơi bong tróc.Hạ Tuấn Đồng lấy chiêu Trác Diệu vừa dùng với gã lúc nãy ra, quát "Cho mày ba giây, nhanh cút cho tao, từ ổ chó nào chạy tới đây vậy, nếu không tao cho mày ăn đủ."Chu Chí Thành thấy vẻ mặt nhăn nhó của Cao Khôn, còn Hạ Tuấn Đồng bên cạnh vẻ mặt như bị người ta giẫm phải đuôi, trong lòng cũng biết ngay sẽ có kết quả như vậy, hắn hả hê lắm, đang định thêm mắm dặm muối hai cậu, chợt nghe thấy giọng nói sau lưng."Anh bảo... ai cút đi cơ?!"Mọi người kinh ngạc, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Lý Huỳnh Lam tay đút túi quần đứng phía sau, quần áo vẫn chưa kịp thay, còn trên mặt thì cực kỳ lạnh lẽo.Chương 34Nhà mới (5)"Anh bảo ai cút?"Dưới ánh mắt ngơ ngác của ba người, Lý Huỳnh Lam lại hỏi một lần nữa, ngữ khí càng trầm thấp.Hạ Tuấn Đồng há miệng thở hắt ra, lúc này gã giống như bị gió bão của Lý Huỳnh Lam lúc này đè bẹp, tất cả uất ức nãy giờ trong lòng đều nghẹn xuống. Gã vốn cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là một trợ lý mà thôi, cho dù tới làm ở Ánh Sáng, bằng thân phận của gã mà chẳng lẽ không giáo huấn được một chút hay sao, ai ngờ Lý Huỳnh Lam vậy mà chẳng thèm cho gã một chút mặt mũi nào hết như vậy.Nếu so sánh thì tính tình của Hạ Tuấn Đồng chẳng kém cạnh tí tẹo nào so với người trước mặt, nhưng nếu so thân phận, gã vẫn chưa có cái gan diễu võ giường oai trước mặt Lý Huỳnh Lam đâu, vì thế đành hạ mình xuống một bậc, tạm thời cho như là một chuyện hiểu lầm."Huỳnh Lam, tôi..."Ai ngờ Lý Huỳnh Lam trực tiếp chặn họng gã, không vui hỏi "Anh gọi tôi là gì vậy, tôi rất thân với anh sao?"Hạ Tuấn Đồng ngẩn ra, lúc này lại chú ý tới Chu Chí Thành bên cạnh, ánh mắt chứa đầy ý tứ châm chọc kia quả thật có thể biết gã thành thằng đần được rồi, da mặt gã bị người ta chọc đến nhăn nhúm cả lại.Lý Huỳnh Lam thấy gã vẫn cứ chần chờ, cuối cùng câu "Biến!" lạnh lùng cũng ra khỏi miệng, triệt để đè bẹp vở kịch nực cười của gã, ngay cả một chữ cũng không dám nói, gã khuất nhục rời đi.Hạ Tuấn Đồng vừa bị đuổi đi, còn Chu Chí Thành cũng chẳng vui vẻ gì, trong lòng hắn giờ phút này chỉ có sóng cuộn biển gầm, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ ra ôn nhu, cố gắng khắc chế mà tiến lên trấn an Lý Huỳnh Lam, chỉ thấy đối phương né tránh, ánh mắt kia chẳng khác nào lúc trước dành cho Hạ Tuấn Đồng, vẫn là lạnh lùng như vậy, thậm chí còn có một chút thất vọng... Chán ghét?Chu Chí Thành ngạc nhiên, cuống quít muốn mở miệng giải thích, chợt nghe Lý Huỳnh Lam dùng giọng điệu xa lạ mà hắn chưa từng bao giờ gặp qua, bảo "Đừng giả bộ nữa, tôi không ngu!"Chu Chí Thành như bị sét đánh.Lý Huỳnh Lam không rảnh thưởng thức vẻ mặt của hắn, thấy Cao Khôn vẫn trầm mặc như lúc trước, khó chịu nhíu mày."Đi!"Cao Khôn cứ tưởng rằng Lý Huỳnh Lam cũng đuổi anh đi, thế nên vẫn cứ thành thật đứng đực ra đấy.Lý Huỳnh Lam chẳng còn lời gì để nói nữa, liếc mắt xem thường anh, sau đó giữ chặt tay anh rồi lôi ra ngoài, vóc người anh rất cao to, Lý Huỳnh Lam mới đi hai bước thì suýt nữa bị anh kéo trở lại, may thay Cao Khôn cũng thức thời, để cậu kéo ra ngoài.Chỉ còn lại Chu Chí Thành với khuôn mặt trắng bệch vẫn đứng lì đó, rất lâu không động.Hai người lần theo lối cửa sau ra ngoài rạp hát, rồi xuyên thẳng qua con đường hai bên trồng đầy cây ngô đồng.Cao Khôn phía sau chỉ nhìn Lý Huỳnh Lam kéo anh đi, thẳng tới khi đối phương bỗng dừng bước, quay đầu trừng anh.Dưới tầm mắt của đối phương, Cao Khôn nhẹ nhàng hỏi một câu khiến Lý Huỳnh Lam xém tí nữa là hộc máu.Anh nói "Cậu vẫn chưa thay đồ..."Lý Huỳnh Lam bỗng hỏi "Anh tới xem à?"Cao Khôn biết cậu đang nói tới màn biểu diễn vừa rồi, vậy nên gật đầu "Có xem, cảm ơn cậu... đã đưa vé cho tôi""Tôi cũng để vé ở nhà, anh không chú ý sao?"Cao Khôn ngạc nhiên, lắc đầu.Lý Huỳnh Lam cắn môi.Cao Khôn sợ cậu mất hứng, nên vội bảo "Diễn rất hay..." Vốn anh còn định khen diễn xuất của Lý Huỳnh Lam, chỉ là lời tới cửa miệng rồi lại chẳng biết nói thế nào cho tốt, nên chỉ có thể vặn vẹo nói ra hai chữ nữa."Rất hay... Rất hay..."Lời khích lệ khô khan mà nghiêm túc như vậy nhẹ nhàng vuốt ve nội tâm của Lý Huỳnh Lam, khóe môi cậu hơi gợn lên.Ven đường chỉ có hai ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng mờ mịt xuyên qua những tàng cây thấp thoáng héo rũ, khiến vẻ mặt của Lý Huỳnh Lam có chút mơ hồ, nhưng hai mắt cậu vẫn mở rất to, chẳng hề chớp mắt nhìn Cao Khôn. Cậu vẫn mặc bộ âu phục lúc trước, giống hệt như đoạn kịch dưới gốc cây hòe, lúc tiểu thiếu gia chờ đợi nàng tiểu thư kia.Thấy thần sắc Cao Khôn có chút mê muội, Lý Huỳnh Lam tiến lên một bước, cười hỏi "Nghĩ gì vậy?"Khuôn mặt đẹp đẽ càng trở nên rõ ràng, dưới ánh đèn mông lung, tựa như một màu sắc ôn hòa điểm xuyết trên tờ giấy Tuyên Thành, nhiễm thêm một sắc thái kiều diễm.Cao Khôn cảm thấy nội tâm mình như đang khẽ rung động.Anh ấp úng "Nghĩ... nghĩ diễn..."Lý Huỳnh Lam hỏi "Anh có thích không?"Cao Khôn theo phản xạ gật đầu."Thích đoạn nào?"Cao Khôn chẳng hề do dực "Đoạn cậu diễn..."Lý Huỳnh Lam cười, nhưng rồi cậu lại bảo "Anh không thấy tên tiểu thiếu gia đó rất ngu sao?"Cao Khôn nghi hoặc.Lý Huỳnh Lam nói "Cậu ta không nên tham lam, tốt nhất là lại đi ra nước ngoài, cố gắng mà quên đoạn thời gian đó đi, cả đời người nhớ được bao nhiêu thứ, chỉ là tình cảm thời niên thiếu mà thôi, qua vài năm còn nhớ được ai, ngày qua dần sẽ quên hết, có đúng không?Cao Khôn trầm mặc.Lý Huỳnh Lam còn nói "Thiếu một người cũng không phải không sống nổi, chết còn đần độn rồi chờ, thật là ngốc, hẳn nào kết cuộc chẳng tốt đẹp gì, cô đơn cả nửa đời sau...""Thật xin lỗi" Cao khôn rất lâu mới nói.Lý Huỳnh Lam dừng lại, ngạc nhiên nhìn đối phương "Tôi đang nói về vở kịch mà."Cao Khôn vừa trịnh trọng, vừa thành khẩn "Thật xin lỗi, Huỳnh Lam... Xin lỗi..."Lý Huỳnh Lam thu lại nụ cười trên mặt "Anh hận tôi sao?"Cao Khôn chẳng hề chần chờ lắc đầu, vẫn nói câu kia "Cậu đừng nghĩ như vậy, chuyện này không liên quan tới cậu.""Anh thật ra cũng biết đúng không? Trước kia anh ra tù không nói với tôi, là vì có hiểu lầm, trong hai năm anh vào trường thanh thiếu niên, tôi đi tìm anh, viết thư cho anh, thật ra lúc đó anh cũng đã biết rồi, sau hai năm cơ bản anh cũng không ra được, lại còn tiếp tục ngồi tù, nhưng lại không nói cho tôi, chắc vì hận tôi đúng không, anh vẫn hận tôi..."Giờ phút này, Lý Huỳnh Lam bỗng nhớ tới lúc trước Lưu Hỉ Nhạc từng nói với cậu.Anh tôi từng nói, ngoại trừ chúng ta, trên đời này, anh chẳng còn ai hết...Cao Khôn ngẩn ra, anh không nghĩ tới chuyện Lý Huỳnh Lam sẽ đoán được, anh sốt ruột, lần thứ hai nhấn mạnh "Tôi không hận cậu, tôi chưa từng trách cậu" Về phần tại sao anh chưa nói cho cậu biết, Cao Khôn chỉ có thể trả lời một câu."Thật xin lỗi..."Lý Huỳnh Lam nhìn vẻ mặt anh, cười khổ "Nhưng anh đâu hối hận, nếu trở lại lúc ấy, anh vẫn sẽ làm vậy, đúng không?Cao Khôn không nói gì, như đã ngầm thừa nhận.Lý Huỳnh Lam bỗng bừng tỉnh, gật đầu "Là mẹ... Mẹ tôi, bọn họ từng tìm anh trước phiên tòa... Là mẹ tôi!"Cao Khôn nhíu mày.Lý Huỳnh Lam cũng đoán được Lý Tiểu Quân và Lý Nguyên Châu nói gì với Cao Khôn."Sao anh tin bà ấy mà không tin tôi, sao anh không để tôi cứu anh? Sao anh lại muốn nhận tội?"Cao Khôn nhỏ giọng "Đã làm, dù sao cũng phải trả giá""Đồ ngốc, đồ ngốc..."Lý Huỳnh Lam trừng Cao Khôn, trong mắt lại có một tia oán giận, nội tâm cậu lại bắt đầu nóng nảy, phần cảm xúc này chẳng thể nào phát tiết được, cậu đưa tay lên đầu giật tóc chính mình.Cao Khôn hoảng sợ, vội vàng bước tới giữ chặt tay cậu, sau đó tay còn lại gắt gao ôm Lý Huỳnh Lam vào ngực."Huỳnh Lam, Huỳnh Lam... Bình tĩnh một chút được không, đừng nghĩ, đừng nghĩ"Lý Huỳnh Lam tựa như trở về cơn ác mộng ngày ấy, cảm xúc suy sụp vô pháp khống chế, cậu lắc đầu, thở dốc."A Khôn, em rất hận..."Nhưng cậu chẳng biết nên hận ai nữa, vậy nên chỉ có thể hận bản thân mình."Em đã đi tìm anh, anh có biết không, ở đường Bỉ Dực, trường học, thị trấn G, em đã đi rất nhiều, nhưng không thấy anh, chẳng có ai nói cho em biết anh ở nơi nào, chỉ có thể tự mình tìm, nhưng chẳng thấy anh đâu hết..."Tiếng nói của Lý Huỳnh Lam rất nhẹ, còn Cao Khôn nghe được, trái tim như bị dao cứa, trong thời gian anh phải trả giá trong nhà giam lại không hề biết Lý Huỳnh Lam cũng phải đau khổ vì điều đó, loại tâm trạng tự trách và áy náy đã tra tấn cậu rất lâu, Lý Huỳnh Lam không biết Cao Khôn đã vượt qua sáu năm ấy như thế nào, giống như anh ũng chẳng biết Lý Huỳnh Lam một ngày sống dài đằng đẵng như hai ngàn năm."Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."Cao Khôn vỗ nhẹ lên sống lưng Lý Huỳnh Lam, vuốt ve mái tóc của cậu, chẳng biết nói gì khác ngoài câu xin lỗi, khớp hàm anh cứng đờ, trên thái dương cũng xuất hiện gân xanh.Lý Huỳnh Lam ôm lại anh, nghe Cao Khôn nói, trong lòng cảm xúc cuồn cuộn."Anh sẽ không đi nữa, đúng không?"Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu nhìn Cao Khôn, dưới ánh đèn đường mờ mịt, đôi mắt cậu như có ánh nước, nhìn qua y hệt nước mắt, bên trong dường như vẫn còn vẻ tuyệt vọng không hề tiêu tan, mơ hồ giống như đoạn diễn độc thoại bên giếng nước Cao Khôn xem lúc trước.Dưới ánh mắt ấy, Cao Khôn ngoan ngoãn gật đầu.Lý Huỳnh Lam cười, mặc cho nụ cười ấy có chút chua sót, nhưng cậu vẫn cười lần nữa.Cậu nhẹ nhàng cọ đầu vào cổ Cao Khôn, dán hai má vào ngực anh, hệt như một chú mèo Ba Tư đang làm nũng.Đây không phải lần đầu tiên hai người thân cận thế này, nhưng giờ phút này, chẳng hiểu sao tay chân Cao Khôn cứng đờ hết vào, sau đó anh ý thức được động tác này của mình càng khiến Lý Huỳnh Lam vùi sâu vào trong lòng mình, lồng ngực anh hiện tại hệt như bị một vật mạnh mẽ nện vào.Anh kinh ngạc nhìn người gần mình trong gang tấc.Lý Huỳnh Lam cũng nhìn anh, so với vẻ thâm trầm của Cao Khôn, biểu tình của Lý Huỳnh Lam còn có chút bất lực, Cao Khôn không lùi được ra đằng sau, rồi anh phát hiện ra Lý Huỳnh Lam càng ngày càng sáp lại gần, Cao Khôn biết cậu định làm gì, nhưng phản ứng của anh tuyệt đối chính là vấn đề, anh hệt như một cái ván cửa hiên ngang đứng đó, tùy ý cảm nhận hơi thở ấm áp của cậu càng ngày càng gần.Ngay lúc hai đôi môi sắp chạm nhau, bỗng một tiếng quát khẽ vang lên, chấm dứt bầu không khí quỷ dị giữa hai người."Huỳnh – Lam!"Cao Khôn cả kinh, vội buông lỏng hai tay.Ngược lại, Lý Huỳnh Lam chỉ ngạc nhiên một lúc rồi khôi phục rất nhanh, tiện đà chậm rãi quay đầu nhìn về phía kia.Chỉ thấy đầu đường có một chiếc ô tô đen đang đỗ, cửa kính chỗ ngồi phía sau đã hạ xuống, một người đang ngồi nhìn về phía này, vẻ mặt chẳng hề biến hóa, nhưng ánh mắt lại chứa đầy tức giận bắn thẳng về phía này.Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao gầy bước xuống.Đối phương tiến gần về nơi này, Lý Huỳnh Lam lúc này mới chậm rãi buông lỏng bàn tay còn nắm trên cổ tay của Cao Khôn, không hề e dè mà đi qua.Trác Diệu nhìn Lý Huỳnh Lam mặt chẳng đỏ tim chẳng đập, lại liếc sang bên cạnh thì gặp được một người rất quen, nhíu chặt mày.Thấy đối phương, Cao Khôn rốt cuộc cũng lui một bước, cách Lý Huỳnh Lam khoảng một cán tay, sau đó lễ phép gật đầu với Trác Diệu.Chương 35Nhà mới (6)So với thái độ của Cao khôn, Trác Diệu hiển nhiên lãnh đạm hơn rất nhiều, y nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt sắc bén mà nghiêm khắc.Thanh niên trước mặt so với đứa trẻ trong trí nhớ của y cao lớn hơn rất nhiều, có thể thấy được một vài đường nét quen thuộc trên gương mặt, chỉ là ngũ quan đã sâu sắc hơn và cậu bé năm đó nay đã trở thành một người đàn ông, thế nhưng tính cách ngược lại vẫn trầm mặc ít lời như ngày trước, khiến người ta không thể đoán ra.Trác Diệu chăm chú nhìn vào ánh mắt Cao Khôn, giống như có thể tìm được điều gì từ đó, nhưng Cao Khôn lại cứ cúi đầu mãi, nên động tác của Trác Diệu cũng chẳng dò ra được gì.Trác Diệu chỉ bảo "Tôi có chuyện cần nói với Huỳnh Lam" Ngữ khí của y hàm ý cảnh cáo, ai ở đây cũng có thể nghe ra.Cao Khôn cứng người, rồi phối hợp nói "Được."Thấy đối phương chỉ liếc mắt nhìn mình một cái rồi đi, Lý Huỳnh Lam buồn bực, tiến lên hai bước định giữ Cao Khôn lại, vậy mà bị Trác Diệu nghiêng người chặn."Theo tôi trở về, chúng ta phải nói chuyện tử tế một lần." Trác Diệu trầm giọng.Lý Huỳnh Lam quay lại, khóe môi hơi nhếch, cuối cùng vẫn gật đầu theo y "Đi" Nếu đã như vậy, giải quyết hết cũng tốt.Cả đường không nói chuyện, thẳng đến khi ô tô đỗ lại trước biện thự ven biển, Lý Huỳnh Lam mở cửa đi vào trước, sau đó là Trác Diệu, vừa bước vào nhà, y đã hỏi thẳng "Cháu định dây dưa tới bao giờ đây?"Lý Huỳnh Lam cảm thấy buồn cười "Chú có lập trường gì mà hỏi cháu vấn đề này?" Giống hệt như lần giấu diếm chuyện Cao Khôn chưa chết mà phải vào tù, lần này Trác Diệu có vẻ thẳng thắn hơn nhiều với cậu.Trác Diệu tránh đề tài này "Cháu liên lạc với cậu ta từ bao giờ?"Lý Huỳnh Lam vốn định cự tuyệt trả lời, nhưng cậu bỗng nhớ tới điều gì, sau đó đáp "Khoảng tháng sáu.""Thậm chí đã nửa năm rồi" Trác Diệu thở dài "Cháu thật ích kỷ.""Biểu cữu" Lý Huỳnh Lam tháo xuống vẻ lạnh lùng ngày thường, chân thành nói "So với tôi, chú biết lúc Cao Khôn ra tù sớm hơn nhiều, nhưng chú không tìm anh ấy, bằng không hiện giờ sao chú lại hỏi tôi về việc đó, thật ra chú cũng biết anh ấy vô tội, đúng không?""Không phải", Trác Diệu nói như đinh đóng cột "Cậu ta giết người.""Phải. Anh ấy giết người" Lý Huỳnh Lam hét lên "Nhưng là lỗi của cháu, tại cái người đã chết kia, tại mẹ cháu, tại ông ngoại, và cả chú cùng mấy người của chú nữa! Cao Khôn không hề phạm tội! Chúng ta vong ân phụ nghĩa, đổi trắng thay đen! Tại sao lại có thể sống mà không có lương tâm như vậy?"Lý Huỳnh Lam gào lên rồi nhìn Trác Diệu, thậm chí cậu còn không dám để mình khóc trong cái hôm mình gặp lại Cao Khôn "Chú có biết lần đầu tiên cháu nhìn thấy, anh ấy đang làm gì không? Hôm đó trời nóng như lửa, anh ấy ở trong công trường dọn xi-măng, anh ấy thực ra đã có thể đỗ đại học U, thậm chí thư báo đã gửi đến rồi, nhưng mà mọi thứ đều sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn, vì cháu, vì những người chúng ta! Chúng ta nợ anh ấy rất nhiều, đây không phải là chỗ anh ấy nên ở!"Đối mặt với Lý Huỳnh Lam kích động như thế, Trác Diệu vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí y còn có một chút lãnh khốc, y không ngờ mình sẽ nói câu này."Cháu nghĩ như vậy bởi cháu vẫn không biết sự thật.""Vậy thì chú nói cho cháu biết sự thật là gì?" Lý Huỳnh Lam cảm thấy cực kỳ hoang đường "Chẳng lẽ chính cháu mắt thấy tai nghe lại có thể là giả sao?"Trác Diệu cắn răng "Vậy cháu nói cho tôi biết, chuyện cậu ta giết người là sao? Chuyện giết người là thế nào?"Lý Huỳnh Lam ngẩn ra, trong đầu bỗng lướt qua màu máu đỏ tươi đang tràn tới gần, tầm mắt dần dần chỉ còn một sắc đỏ."Đó... Đó là bởi vì... Anh ấy như vậy, là bởi vì..."Lý Huỳnh Lam há mồm ấp úng, âm thanh ngày càng nhỏ, lông mày nhíu chặt, tự giam mình vào những ký ức đau khổ.Trác Diệu thấy khuôn mặt Lý Huỳn Lam đã tái nhợt, vội vàng bước tới kéo cậu ngồi xuống, giọng nói cũng trở nên mềm nhũn."Huỳnh Lam, Huỳnh Lam, đừng nghĩ nữa, tất cả đã qua rồi. Xin lỗi, lần sau chúng ta sẽ tiếp tục đề tài này, cháu nghỉ trước, tôi bảo người làm hâm sữa đưa cho, nhanh thôi..."Lý Huỳnh Lam kéo Trác Diệu lại, ngắt lời "Biểu cữu, A Khôn không cố ý, anh ấy làm vậy bởi vì cháu, vì cháu, cháu cam đoan với chú, cháu hiểu anh ấy, cháu hiểu anh ấy..."Trác Diệu nhìn cảm xúc đang cuộn trào trong mắt Lý Huỳnh Lam, còn đâu là thanh niên không hề biết tới sợ hãi ngày thường, vui buồn yêu ghét như sắp tràn ra từ hốc mắt, biểu hiện ấy nào có phải là cảm xúc mà một người bạn nên có, Trác Diệu chợt nhớ tới cảnh vừa nhìn thấy trong xe.Y bỗng nói "Huỳnh Lam, cháu mệt rồi, hiện giờ cháu không làm chủ được cảm xúc, điều đó không hề thật.""Là thật!" Lý Huỳnh Lam không bị y làm hoảng hốt, cậu kiên định mà nói "Cảm giác của chính mình, còn có tình cảm đối với anh ấy, không người nào so với cháu có thể rõ ràng hơn..."Trác Diệu tưởng rằng Lý Huỳnh Lam sẽ né tránh vấn đề này, không ngờ đối phương vậy mà lại nói trắng ra, khiến y phải sử dụng biện pháp mạnh.Trác Diệu giận tái mặt "Tình cảm cái gì? Tình cảm nào? Cháu mới cùng cậu ta ở chung chỉ mới vài năm? Năm đó cháu mới mấy tuổi? Không phải đâu!""Là nó!" Lý Huỳnh Lam phản bác.Trác Diệu cười nhạt "Đó là vì cháu thương hại cậu ta, đó là áy náy, Huỳnh Lam, đó không phải yêu!"Thấy Lý Huỳnh Lam giật mình, Trác Diệu biết lời mình có vẻ rất cay độc, thế nhưng y cảm thấy vấn đề này không thể không giải quyết, Lý Huỳnh Lam trưởng thành cũng chẳng thuận lợi lắm, có lẽ đây mà là nguyên nhân dẫn tới tình cảm hiện giờ của cậu lại chệch hướng như vậy, không biết bây giờ có còn kịp không, nhưng y phải dẫn đường cho ngường cháu này, không thể để tình trạng này tiếp tục được.Trác Diệu ngồi xổm xuống, thu lại lạnh lùng trong lời nói, thâm ý bảo "Một đứa trẻ mười ba tuổi liệu có thể hiểu được tình cảm là gì? Cháu năm ấy còn quá nhỏ, chuyện này lại để lại cho cháu đả kích quá lớn, khiến cháu nhớ mãi không quê, nhưng đây là cố chấp, là dựa giẫm, là ảo giác của cháu, nhiều năm như vậy, cháu đã không còn là Lý Huỳnh Lam lúc trước, Cao Khôn cũng không phải cậu ta ngày đó, cháu nhớ rõ, là người trong trí nhớ mà thôi, hoặc là, dùng trí nhớ của cháu mà tô đẹp cho cậu ta.""Anh ấy quả thật không phải" Lý Huỳnh Lam lắc đầu, ánh mắt dần tỉnh táo "Bởi vì nguyên nhân là chúng ta, bắt buộc anh, chính là..." Lý Huỳnh Lam đứng lên "Vô luận anh ấy trở thành dạng gì, nhưng vẫn còn cháu!""Huỳnh Lam!"Thấy Lý Huỳnh Lam xoay người rời đi, Trác Diệu đột nhiên cao giọng "Cao Khôn không còn là một người đáng tin, cháu căn bản chẳng biết gì về cậu ta, gia đình cậu ta,... Cháu sẽ hối hận."Lý Huỳnh Lam dừng lại, lạnh lùng bỏ lại một câu "Cháu hiểu" Sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi....Mà bên kia, Cao Khôn vội vội vàng vàng trở về nhà bếp. khí thế ở đó quả nhiên còn cao ngất trời. Lưu Hỉ Nhạc trong đó đang cắm đầu cắm cổ đánh vẩy cá."Ca, anh về đó hả..." Cậu ta mặc dù không có nhiều lời, nhưng bộ dáng lúc này hiển nhiên như thở phào nhẹ nhõm hẳn ra, một người làm việc vất ơi là vất.Cao Khôn nhan chóng đeo bao tay, mặc tạp dề bước vào, tới bên cạnh hỗ trợ "Tôi đến đây."Lưu Hỉ Nhạc dịch sang một bên, lại nói "Ông chủ nói đáng ra sẽ không nhiều việc như thế, nhưng lại có hai người mới về quê, cuối tuần mới lên, đến lúc đó sẽ thoải mái hơn."Vừa mới nói xong, chỉ thấy một người đàn ông đẩy cửa bước vào, ông chú này khoảng tầm bốn, năm mươi tuổi, nuôi một chỏm râu mép, đi đứng khập khiễng, thế nhưng thấy Cao Khôn và Lưu Hỉ Nhạc thì cười rất hiền hòa.Cao Khôn biết mình lần này nhất định sẽ gặp rắc rối rồi, nhanh chóng chào hỏi "Ông chủ Mã, thật xin lỗi...""Người trẻ tuổi vội vàng là hiển nhiên, hồi chú tầm tuổi mày cũng đi chơi với gái nhiều lắm đấy"Cao Khôn không nói gì, Lưu Hỉ Nhạc bên cạnh vội hỏi "Anh cháu còn chưa có bạn gái đâu.""Mày biết thế nào, không là không thế nào, mày cũng đi gặp gỡ người ta đi" Ông chú Mã tỏ vẻ rất chi là từng trải "Mày không nói người ta cũng biết là chưa có gấu!"Lưu Hỉ Nhạc sửng sốt, vội vàng nhìn Cao Khôn "Thật mà"Cao Khôn dừng lại, thấp giọng nói "Không có""Ngay cả thích cũng không á?" Ông chủ Mã không tin.Cao Khôn không biết là nghĩ tới chuyện gì, miệng há rồi lại ngậm, mãi sau mới nghẹn được một câu "Chúng cháu không phải vậy..."Lưu Hỉ Nhạc vẻ mặt hồ nghi nhìn anh, chợt thấy ông chủ Mã lại bảo "Chúng cháu như vậy là như thế nào?"Diêu Chính Quý lúc giới thiệu việc, đều đã nói rõ ràng tình huống của Cao Khôn và Lưu Hỉ Nhạc cho ông ta, cả chuyện hai người đã yêu hay chưa, mà ông chủ Mã hiển nhiên cũng biết lại lịch bọn họ, thậm chí bản thân ông ta cũng là một phần tử trong đó."Tuổi trẻ đừng có héo như thế, mấy cô thiên kim xinh đẹp nhà giàu không dễ tán đâu, chẳng qua mấy ngày tới phải khó khăn thôi, gạt chuyện cao thấp sang một bên, tự mình hiểu là được."Ông chủ Mã bước vào vừa gọt khoai tây vừa tám nhảm với họ, gọt xong lại xách một túi to ra ngoài.Lưu Hỉ Nhạc mờ ám xán lại, nhìn Cao Khôn đang chặt một đống sườn lợn vân còn đầm đìa máu tươi, thâm ý hỏi "Ca, anh thật sự đi hẹn hò đấy à?"Cao Khôn ngẩn ra, rồi lắc đầu "Đâu có"Lưu Hỉ Nhạc xác nhận "Thật không có?" Cậu cảm thấy ca chắc chắn là có chuyện đó.Cao Khôn lần này kiên định lắc đầu "Không phải, ông chủ Mã không phải đã nói sao, không dễ tán đâu.""Chú ấy không phải là có ý đó." Lưu Hỉ Nhạc định giải thích, chỉ thấy ca cậu cười, cảm giác như anh đang đùa, không khỏi đắc ý "Thế này, anh nhất định là có rồi, chắc chắn là không nói cho em biết, cái gì mà không tán được cơ chứ, thích mới là quan trọng nhất, chỉ cần ca thích, thể nào cũng đổ.""Đừng nói bậy."Cao Khôn cúi đầu, vui vẻ nắm đuôi cá, rồi nhanh nhẹn chém xuống, hai ba phát đã xử lý sạch sẽ, mặc cho máu theo rãnh thớt chảy xuống dưới nền nhà cứ như một dòng sông nhỏ.