[Hoàn Thành | GL] CƯỠI GIÓ
GIỚI THIỆU
❝Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá trường kình ở biển Đông, lấy lại giang sơn, dựng nền độc lập, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người!❞
Triệu Thị Trinh.
◈
Tác giả: Tân Thời.
Trạng thái: Hoàn thành.
Dung lượng: 366,000 từ.Thể loại: Lịch sử giả tưởng/Lịch sử hư cấu.
Đề tài: Quyền mưu, Cung đình, LGBT.
◈
GIỚI THIỆU
Vì lý tưởng, người khoác áo gấm bước vào triều đường.
Vì trả thù, thị rũ bỏ hoài bão mà bước xuống bùn nhơ.
Hai con người cùng mang trên mình những gánh nặng không thể trút bỏ, dùng sự lạnh lùng và giả dối để tồn tại trong thế thời biến chuyển.
Giữa nơi đầu sóng, ai sẽ là người cưỡi lên ngọn gió?
TRÍCH ĐOẠN
1.
Hinh thả lỏng cơ thể, mặc người kia đưa mình băng qua đoạn đường phủ đặc sương đêm. Ánh sáng lập lòe đầu ngõ chẳng lan vào sâu hẻm tối. Gió vấn vít bên tai, nàng bỗng liên tưởng đến tiếng sóng gầm trên những rặng đá trùng khơi. Trăng vằng vặc trên đầu tựa chiếc mâm bạc tròn đầy. Phía sau là tiếng chân người dồn dập như đàn trâu mộng, thấp thoáng đuốc lửa le lói trong đêm.Hình như nàng vừa nghe thấy tiếng trống canh ba từ hoàng thành vọng lại. Ba hồi trống náo động không gian thinh lặng. Dưới trăng khuya, Hinh cảm thấy nhịp thở của nàng và Cầm quyện hòa vào nhau, vồn vã và phấn khích như đám trẻ con chơi trò đuổi bắt. Nàng chợt bật cười. Chẳng hiểu lý do, Cầm cũng cười theo. Tiếng cười ngắt quãng và manh mún trong hơi thở gấp gáp, thị nắm tay nàng chặt hơn.Hơi ấm thô ráp thân thương truyền đến làn da, Hinh bỗng cảm thấy nếu có thể chạy mãi như thế này cũng tốt. Ít nhất, trong thời khắc này, hai người chẳng cần nghĩ suy đến mối ràng buộc vây quanh, đến hận thù sâu đậm hay lý tưởng lớn lao. Chẳng biết tự lúc nào, nụ hoa nàng luôn cố phớt lờ đã thấm đẫm mưa xuân, lặng lẽ nở rộ thành một đóa hoa tươi rực rỡ.Hinh chưa từng cảm nhận được niềm hạnh phúc dung dị nhường này. Chỉ cần nắm tay người ấy, dường như mọi mưu kế và đấu tranh chẳng còn quan trọng nữa. Nàng thấy bất đắc dĩ trước suy nghĩ ngắn ngủi kia. Có lẽ Cầm đã trở thành sự tồn tại không thể thay thế trong cuộc đời nàng, là yếu điểm và cũng là điểm yếu của nàng.Ấy thế mà "điểm yếu" kia lại can trường và cứng cỏi đến mức khiến nàng đau lòng.2.
Thuở nhỏ chàng từng sống như một dòng nước, để mọi chuyện thuận theo ý trời, không màng tranh đoạt, không màng lợi ích. Nhưng vào hôm ấy, ngày lửa đỏ cháy rực cổng Ngọ Môn, người thiếu niên có đôi mắt như gương sáng đã kéo chàng ra khỏi dòng nước kia, chỉ cho chàng sự thật đầy nghiệt ngã.
"Cậu hoàng, dù muốn hay không thì từ đầu ngài đã ở trong tâm bão rồi. Ngài chỉ có hai lựa chọn: hoặc cưỡi lên gió lớn, hoặc bị nó cuốn đi."
Có những người sinh ra đã định phải sống một cuộc đời gắn liền với toà thành cấm và lầu son gác tía, với xiềng xích và trói buộc, với tranh đấu và mưu toan. Trong toà thành ấy, có người từng kinh qua chiến loạn, lại có người lớn lên trong thái bình; có kẻ nhát gan, yếu đuối, cũng có kẻ lạnh lùng, tàn bạo. Mỗi người một vẻ, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai là người thiên lương. Bởi vì những người thiên lương đều chết cả rồi.
Chính bản thân chàng cũng đã chết cùng họ Mạc, chết trong chính biến, chết ngoài miền Đông.
Vĩnh An nhìn nắng chiều phủ lên bàn tay chàng sắc đỏ tía. Đỏ tía, màu của lầu son gác tía. Thứ màu u uất như đôi mắt người thiếu niên, tịch mịch như ngai vàng trong điện lớn. Chàng từng tránh né thứ màu ấy như chim sợ cành cong, nhưng rồi cuối cùng vẫn để bàn tay ngập trong đó.
3.
Nhìn người kia khoác chiến bào, cưỡi bạch mã ra trận, Hinh bỗng nhớ đến câu thơ xưa:
"Áo chàng đỏ tựa ráng pha
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in."
Nàng khẽ bật cười. Nàng thật giống như người chinh phụ trong bài thơ kia, thế nhưng người nàng chờ lại chẳng phải lang quân mà là phu nhân. Như nghe được tiếng cười của nàng, vó ngựa của Cầm phi nhanh hơn. Hinh mỉm cười vẫy tay với thị, sau đó thấy thị xuống ngựa, chạy nhanh về phía nàng. Vạt áo đỏ rực tung bay như thể ngọn lửa hun cháy đáy mắt nàng. Chẳng hiểu sao mà nhịp tim nàng bỗng đập nhanh hơn, gấp gáp tiến bước về phía thị.
Gió xuân ngập tràn khắp không gian, cuốn tà áo trắng như mây bay phấp phới. Hinh vươn tay ôm chầm lấy người kia, sau đó thấy thị nghiêng đầu hôn nàng.
Một nụ hôn tiễn biệt đầy vấn vương.
Khi hai cánh môi tách ra, Hinh chợt thấu hiểu cảm giác của những người chinh phụ. Cảnh biệt ly thoáng khiến lòng nàng muộn sầu, chỉ muốn níu giữ người kia ở lại.
Hinh nhìn về phía đằng xa. Ở kia, cả quân đoàn vài nghìn người vẫn đang chờ đợi chủ tướng của bọn họ. Thời gian gấp gáp, Cầm không thể nán lại thêm bất cứ khắc nào.
Người áo đỏ nhìn sâu vào mắt nàng, vững vàng nói:
"Chờ em trở về."
"Ừ." Hinh mỉm cười. "Tôi nhất định sẽ chờ nàng."
Tác phẩm được đăng trên app TOMO STORIES và web Rookies.