[HOÀN] LingOrm - Lên Nhầm Kiệu Hoa (COVER)
13.Tiết trời vào thu
Sau nhiều ngày trì hoãn, công ty tổ chức sự kiện Golden đã có buổi họp báo ra mắt. Không vượt qua được sự kỳ thị về tình trạng lúc này của nàng, do đó LingLing không hề xuất hiện ở cuộc họp báo. Nàng chỉ gửi một video ngắn chúc mừng công ty với cương vị là một trong những cổ đông của công ty, hoàn toàn không giới thiệu mình là Tổng giám đốc của Golden. Cả buổi ngày hôm đó do một mình Gap đứng ra trả lời báo chí, có thể nói khi nhắc đến Golden, người ta chỉ nhớ đến Gap Jakarin."Rõ ràng chị mới là chủ của công ty, nhưng thứ tốt đẹp nhất lại để cho anh ta hưởng hết mà được à?" - Bây giờ người bên ngoài ai cũng nghĩ Golden là của Gap, bọn họ hoàn toàn không nhắc đến tên của LingLing trên mặt báo."Cây cao đón gió, anh ta ngồi trên vị trí đó cũng không thoải mái lắm đâu" - Hiện tại Gap chính là bộ mặt của Golden, tất cả những hành động của anh ấy đều ảnh hưởng trực tiếp đến công ty, cho nên trách nhiệm lúc này của Gap đúng là không ai có thể đảm nhận được.Tại Băng Cốc, ba của nàng và mẹ kế luôn rất đề phòng nàng. Cho dù nàng có đến Pattaya thành lập công ty, nếu như quá rầm rộ dưới thân phận của mình cũng làm cho mẹ kế khó chịu, do đó tạm thời nàng để cho Gap đứng ở vị trí đón gió này cho nàng, tránh khỏi những thị phi không đáng có."Tổng Giám Đốc Kwong, buổi họp báo khá thành công, ngay ngày hôm nay chúng ta đã ký được hơn năm hợp đồng tổ chức sự kiện tại ba sân vận động" - số lượng hợp đồng tuy chưa được nhiều, nhưng chất lượng của hợp đồng lại mang đến lợi nhuận rất lớn, nên đây có thể xem là bước đầu thành công của Golden."Gap Jakarin đang làm gì?"Người đang báo cáo cho nàng là trợ lý của Gap Jakarin, nhưng được chính LingLing đích thân tuyển chọn."P'Gap đã đi tiệc tối với một ông chủ hãng xe hơi, anh ấy định bàn bạc về việc tổ chức sự kiện hoành tráng cho những buổi bàn giao xe cho các vị lãnh đạo, ông chủ đó cũng khá đồng tình" - Dao sắp xếp lại lịch trình cho Gap, sau khi sắp xếp xong đều gửi cho LingLing xem đầu tiên.Có một điều Orm Kornnaphat thấy không dễ dàng hiểu được, LingLing luôn có gì đó rất đề phòng với Gap Jakarin, nên cử thuộc hạ thân tín nhất của chị ở Bắng Cốc là Dao đến làm việc dưới trướng của Gap Jakarin. Xưa nay dùng người không nghi, nghi người không dùng, chị ấy dùng anh ta nhưng tính toán đề phòng anh ta, vậy chi bằng không cần thiết có anh ta ở vị trí đó."Em có thể biết thêm về Gap không? Có gì khiến chị chú tâm đến vậy?" - Nếu như là cô, làm việc với một người mình không tin tưởng, chi bằng không giao du."Trước đây ba đã nhiều lần nói với chị phải chiêu mộ Gap Jakarin về cho Kwong thị, anh ta với bề dày kinh nghiệm chinh chiến tại Anh luôn là nỗi khát vọng của ba. Mối quan hệ của Gap Jakarin rất lớn, có thể nói công ty nào đó có người này làm việc cho mình, như hổ mọc thêm cánh" - Học cùng một trường, nàng biết danh tiếng của anh ta như thế nào. Hơn nữa nàng cũng đã kinh doanh nhiều năm như vậy, không lý nào không biết năng lực thiệt sự của người này.Nếu như nói Golden cần một người như Gap ngồi ở vị trí giám đốc điều hành, có một chút hơi miễn cưỡng tài năng của anh ấy. Thế mạnh của anh ta là cổ phiếu, không lý nào anh ta lại có hứng thú với một công ty tổ chức sự kiện. Chỉ có thể là người này đang theo lệnh của ai đó đến đây dò xét năng lực của nàng, xem thử ngoài việc mở công ty sự kiện ra, nàng còn có mở công ty tài chính hay không? LingLing phân tích cho Orm hiểu, nàng đang mở rộng cửa cho khỉ dòm nhà vì mục đích gì?"Em bị lú mất thôi, chị biết rõ anh ta là nội gián được phái đến thăm dò chị, chị còn tuyển anh ta vào chức cao như vậy" - Chiến trường đúng là còn không khốc liệt bằng thương trường, cô nói thật là hiện tại cô chẳng hiểu gì cả."So với việc em ngoài sáng họ trong tối, bây giờ chị lôi họ ra sáng luôn chung với chị để dễ nhìn thấy mặt nhau hơn. Chỉ để cho Gap thăm dò mình, nhưng anh ta thăm dò được cái gì thì đều do chị bày ra cho anh ta thấy"Hiện tại nàng vẫn chưa đoán được ai cử Gap Jakarin đến đây, dù sao trước đây ở Băng Cốc nàng cũng đã đắc tội với vô số công ty ở bên đó.----------------
Golden đi vào hoạt động chính thức, LingLing và Orm đã đến văn phòng riêng của Tổng giám đốc để làm việc. Phòng nàng và Orm nằm ở phía sau, phòng của Gap và Dao nằm gần với phòng của các nhân viên khác.Mỗi ngày công ty của họ đều nhận được các hợp đồng lớn nhỏ, LingLing chỉ dạy cho Orm không ít mưu lược trong kinh doanh. Nói thật Orm Kornnaphat đến Golden làm chủ yếu vì muốn chăm sóc cho chị dâu, cũng như tạo lòng tin cho nàng, cô vẫn luôn nghĩ đến ngày LingLing hồi phục, cô sẽ quay về với Jam tiếp tục công việc với đống cây cảnh đó vui vẻ hơn nhiều."P'LingLing, chị có nghĩ đến một ngày nào đó chị không làm kinh doanh nữa không?" - Mặc dù LingLing nói đến công ty phải gọi chị ấy là Kwong tổng, nhưng nói thật cô cảm thấy rất ngượng miệng, mặc kệ chị ấy."Đúng là chưa từng nghĩ đến" - ngay từ nhỏ ông ngoại đã kỳ vọng ở nàng rất nhiều, hơn nữa những người làm kinh doanh đều rất giàu có, nàng không nghĩ mình sẽ làm gì khác ngoài kinh doanh.Nói cũng đúng, giống như Earn vậy, từ nhỏ ba mẹ đã vun đắp cho Earn hết mực chủ yếu để chị hai lớn lên nối nghiệp gia đình. Nhưng mà bây giờ chị ấy cũng đã dám bỏ đi, tuy nói làm như vậy rất ích kỉ và tệ bạc với LingLing, nhưng ít ra Earn đã không còn là con rối trong tay ba mẹ nữa. Ngược lại, một LingLing nhìn kiểu gì cũng rất hào nhoáng này, lại làm việc hệt như một cái máy."Thật ra, em nghĩ chị mở công ty tổ chức sự kiện là bởi vì chị rất mệt mỏi rồi đúng không?" - Kwong thị của họ nổi tiếng ở thị trường cổ phiếu ở Băng Cốc, nếu LingLing muốn mở một công ty, phải chọn mở một công ty tài chính mới đúng.Trong một khoảnh khắc Orm Kornnaphat hỏi nàng về công ty sự kiện, nàng quả thật có chút cảm động. Gap Jakarin cũng từng thắc mắc tại sao nàng lại mở công ty sự kiện, nàng cũng trả lời anh ta nàng không muốn dính vào những chuyện đã từng làm ở Băng Cốc, nàng muốn trải nghiệm cảm giác mới lạ. Nhưng thật ra LingLing đã rất mệt với sự tranh giành trên thương trường này rồi, nàng mở công ty sự kiện vì không muốn tính toán thiệt hơn quá đau đầu để tranh thị trường với người khác, dù sao công ty sự kiện cũng không đụng chạm với nhiều ông lớn, kinh doanh sẽ thuận lợi. Mặc dù có mệt, thậm chí rất mệt, nhưng nếu nói với nàng đừng kinh doanh nữa, nàng không biết mình sẽ làm gì?"Ý em là có khi nào chị muốn bỏ hết tất cả làm một người phụ nữ của gia đình không? Chăm chồng dạy con" - Lúc hỏi câu này Orm muốn trò chuyện với nàng lâu hơn một chút, nhưng quên mất chị ấy mới cùng với Earn ly hôn rồi còn đâu."Trước đây từng nghĩ sau khi gả về nhà Sethratanapong, sẽ cùng với Earn xây dựng một Sethachon lớn mạnh hơn. Đúng là ngay khi đã có ý định kết hôn, chị cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ngừng kinh doanh" - đây là công việc nàng đã làm trong nhiều năm, muốn bỏ rất khó có thể bỏ được.Không phải khi không Orm lại hỏi LingLing có muốn bỏ việc kinh doanh hay không? Cô chỉ muốn thăm dò nàng rốt cuộc đối với việc kinh doanh có bao nhiêu tâm huyết, nếu như nàng không nỡ bỏ vậy thì cô có nhiều cách giúp nàng hồi phục cơ thể hơn. Còn nếu nói nàng không muốn làm nữa, chính là ngay cả việc yêu thích nhất chị cũng không còn hứng thú, chắc chắn phải đưa đi chuyên gia điều trị tâm lý, không còn cách nào khác.Những ngày tháng sau đó, mọi chuyện trôi qua thuận lợi hơn rất nhiều. Sáng sớm cô cùng nàng sẽ đến công ty làm việc, đến cuối ngày lại cùng nhau quay trở về nhà. Orm tối nào cũng xoa bóp chân cho nàng, cô rất tinh ý hỏi LingLing liệu có cảm giác hay không? Nhưng nàng chỉ biết lắc đầu, có lúc thì rất đau, có lúc lại như không hề tồn tại cái chân đó."N'Orm, em sẽ ở lại đây đến bao lâu?" - Họ đã ở cạnh nhau nửa năm rồi, nàng cũng biết Orm rất mệt mỏi với việc chăm sóc nàng, có đôi lúc LingLing luôn cảm thấy tất cả sự tốt đẹp hiện tại chỉ là tạm bợ mà thôi."Nơi đây có chỗ ngủ, có đồ ăn, có công việc làm ra nhiều tiền. Chị nói đi, em sẽ đi đâu bây giờ?" - P'LingLing, hy vọng chị mau bình phục, có như vậy em mới an tâm rời đi.LingLing hoàn toàn không nghĩ đến việc Orm rời đi, vì nàng biết cơ thể mình không có khả năng hồi phục. Nói nàng khờ khạo cũng được, nếu như chọn giữa việc chân nàng lành lại và không nhìn thấy Orm nữa, lại tiếp tục sống một cuộc đời cô độc như trước, vậy chi bằng tốt nhất nó không nên lành lại."P'LingLing, mặc thêm lớp áo vào đi, em đưa chị ra ngoài đi dạo" - trời đã vào thu, thời tiết này nếu như không ra ngoài tận hưởng khí trời trong lành, quả thật có lỗi với thiên nhiên."Chị muốn ngủ, không muốn ra ngoài" - Thôi đi, kể từ khi ngồi trên xe lăn nàng đã không thích ra ngoài đường cho người khác nhìn rồi, hiện tại tốt nhất là cứ núp ở trong nhà là được.Orm Kornnaphat lại chẳng hề tôn trọng ý kiến của LingLing chút nào, đem lớp áo choàng khoác lên dứt khoát, sau đó liền đi ra phía sau đẩy nàng rời khỏi nhà đi dạo phố. Dọc đường đi LingLing không dám nhìn ai, chỉ biết lấy một bên áo choàng che lấy mặt mình. Orm Kornnaphat nhìn thấy có gì đó, nhanh chân bước ra phía trước xe lăn ngồi khuỵu xuống chạm vào hai bên má của nàng, hành động này làm LingLing thẹn đỏ cả mặt."Em làm gì đó?" - Đột nhiên lại chạm vào hai bên mặt, lại còn ngồi ngây người ra đó."Chỉ muốn xem thử chị có lạnh không ấy mà, nhưng mà tự nhiên mặt chị đỏ thế, có chuyện gì?" - có phải sốt rồi không, biết vậy không đưa đi dạo làm gì."Không có gì" - Orm Kornnaphat, em là đứa nhỏ ngu ngốc
Golden đi vào hoạt động chính thức, LingLing và Orm đã đến văn phòng riêng của Tổng giám đốc để làm việc. Phòng nàng và Orm nằm ở phía sau, phòng của Gap và Dao nằm gần với phòng của các nhân viên khác.Mỗi ngày công ty của họ đều nhận được các hợp đồng lớn nhỏ, LingLing chỉ dạy cho Orm không ít mưu lược trong kinh doanh. Nói thật Orm Kornnaphat đến Golden làm chủ yếu vì muốn chăm sóc cho chị dâu, cũng như tạo lòng tin cho nàng, cô vẫn luôn nghĩ đến ngày LingLing hồi phục, cô sẽ quay về với Jam tiếp tục công việc với đống cây cảnh đó vui vẻ hơn nhiều."P'LingLing, chị có nghĩ đến một ngày nào đó chị không làm kinh doanh nữa không?" - Mặc dù LingLing nói đến công ty phải gọi chị ấy là Kwong tổng, nhưng nói thật cô cảm thấy rất ngượng miệng, mặc kệ chị ấy."Đúng là chưa từng nghĩ đến" - ngay từ nhỏ ông ngoại đã kỳ vọng ở nàng rất nhiều, hơn nữa những người làm kinh doanh đều rất giàu có, nàng không nghĩ mình sẽ làm gì khác ngoài kinh doanh.Nói cũng đúng, giống như Earn vậy, từ nhỏ ba mẹ đã vun đắp cho Earn hết mực chủ yếu để chị hai lớn lên nối nghiệp gia đình. Nhưng mà bây giờ chị ấy cũng đã dám bỏ đi, tuy nói làm như vậy rất ích kỉ và tệ bạc với LingLing, nhưng ít ra Earn đã không còn là con rối trong tay ba mẹ nữa. Ngược lại, một LingLing nhìn kiểu gì cũng rất hào nhoáng này, lại làm việc hệt như một cái máy."Thật ra, em nghĩ chị mở công ty tổ chức sự kiện là bởi vì chị rất mệt mỏi rồi đúng không?" - Kwong thị của họ nổi tiếng ở thị trường cổ phiếu ở Băng Cốc, nếu LingLing muốn mở một công ty, phải chọn mở một công ty tài chính mới đúng.Trong một khoảnh khắc Orm Kornnaphat hỏi nàng về công ty sự kiện, nàng quả thật có chút cảm động. Gap Jakarin cũng từng thắc mắc tại sao nàng lại mở công ty sự kiện, nàng cũng trả lời anh ta nàng không muốn dính vào những chuyện đã từng làm ở Băng Cốc, nàng muốn trải nghiệm cảm giác mới lạ. Nhưng thật ra LingLing đã rất mệt với sự tranh giành trên thương trường này rồi, nàng mở công ty sự kiện vì không muốn tính toán thiệt hơn quá đau đầu để tranh thị trường với người khác, dù sao công ty sự kiện cũng không đụng chạm với nhiều ông lớn, kinh doanh sẽ thuận lợi. Mặc dù có mệt, thậm chí rất mệt, nhưng nếu nói với nàng đừng kinh doanh nữa, nàng không biết mình sẽ làm gì?"Ý em là có khi nào chị muốn bỏ hết tất cả làm một người phụ nữ của gia đình không? Chăm chồng dạy con" - Lúc hỏi câu này Orm muốn trò chuyện với nàng lâu hơn một chút, nhưng quên mất chị ấy mới cùng với Earn ly hôn rồi còn đâu."Trước đây từng nghĩ sau khi gả về nhà Sethratanapong, sẽ cùng với Earn xây dựng một Sethachon lớn mạnh hơn. Đúng là ngay khi đã có ý định kết hôn, chị cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ngừng kinh doanh" - đây là công việc nàng đã làm trong nhiều năm, muốn bỏ rất khó có thể bỏ được.Không phải khi không Orm lại hỏi LingLing có muốn bỏ việc kinh doanh hay không? Cô chỉ muốn thăm dò nàng rốt cuộc đối với việc kinh doanh có bao nhiêu tâm huyết, nếu như nàng không nỡ bỏ vậy thì cô có nhiều cách giúp nàng hồi phục cơ thể hơn. Còn nếu nói nàng không muốn làm nữa, chính là ngay cả việc yêu thích nhất chị cũng không còn hứng thú, chắc chắn phải đưa đi chuyên gia điều trị tâm lý, không còn cách nào khác.Những ngày tháng sau đó, mọi chuyện trôi qua thuận lợi hơn rất nhiều. Sáng sớm cô cùng nàng sẽ đến công ty làm việc, đến cuối ngày lại cùng nhau quay trở về nhà. Orm tối nào cũng xoa bóp chân cho nàng, cô rất tinh ý hỏi LingLing liệu có cảm giác hay không? Nhưng nàng chỉ biết lắc đầu, có lúc thì rất đau, có lúc lại như không hề tồn tại cái chân đó."N'Orm, em sẽ ở lại đây đến bao lâu?" - Họ đã ở cạnh nhau nửa năm rồi, nàng cũng biết Orm rất mệt mỏi với việc chăm sóc nàng, có đôi lúc LingLing luôn cảm thấy tất cả sự tốt đẹp hiện tại chỉ là tạm bợ mà thôi."Nơi đây có chỗ ngủ, có đồ ăn, có công việc làm ra nhiều tiền. Chị nói đi, em sẽ đi đâu bây giờ?" - P'LingLing, hy vọng chị mau bình phục, có như vậy em mới an tâm rời đi.LingLing hoàn toàn không nghĩ đến việc Orm rời đi, vì nàng biết cơ thể mình không có khả năng hồi phục. Nói nàng khờ khạo cũng được, nếu như chọn giữa việc chân nàng lành lại và không nhìn thấy Orm nữa, lại tiếp tục sống một cuộc đời cô độc như trước, vậy chi bằng tốt nhất nó không nên lành lại."P'LingLing, mặc thêm lớp áo vào đi, em đưa chị ra ngoài đi dạo" - trời đã vào thu, thời tiết này nếu như không ra ngoài tận hưởng khí trời trong lành, quả thật có lỗi với thiên nhiên."Chị muốn ngủ, không muốn ra ngoài" - Thôi đi, kể từ khi ngồi trên xe lăn nàng đã không thích ra ngoài đường cho người khác nhìn rồi, hiện tại tốt nhất là cứ núp ở trong nhà là được.Orm Kornnaphat lại chẳng hề tôn trọng ý kiến của LingLing chút nào, đem lớp áo choàng khoác lên dứt khoát, sau đó liền đi ra phía sau đẩy nàng rời khỏi nhà đi dạo phố. Dọc đường đi LingLing không dám nhìn ai, chỉ biết lấy một bên áo choàng che lấy mặt mình. Orm Kornnaphat nhìn thấy có gì đó, nhanh chân bước ra phía trước xe lăn ngồi khuỵu xuống chạm vào hai bên má của nàng, hành động này làm LingLing thẹn đỏ cả mặt."Em làm gì đó?" - Đột nhiên lại chạm vào hai bên mặt, lại còn ngồi ngây người ra đó."Chỉ muốn xem thử chị có lạnh không ấy mà, nhưng mà tự nhiên mặt chị đỏ thế, có chuyện gì?" - có phải sốt rồi không, biết vậy không đưa đi dạo làm gì."Không có gì" - Orm Kornnaphat, em là đứa nhỏ ngu ngốc
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
To Be Continued