Hoa Bạch Cửu
Chương 1: Kí sinh Xám (1)
Trong một khoảng tương lai không xác định, Trái Đất ngày càng hoang tàn hơn bao giờ hết. Ánh sáng không còn, nguồn khí oxi gần như cạn kiệt.
Nhân loại bước vào thời kì khốn khổ tột cùng. Sứ mệnh của các nhà khoa học tìm ra phương án giải quyết vấn đề để hồi sinh lại màu xanh của Trái Đất.
Trần Phương Nghi, từng đỗ bằng tiến sĩ nghiên cứu, chế tạo phương thuốc chữa bệnh ngăn ngừa ung thư, cải tạo ra mảnh đất khô cằn thành một nơi trồng đầy cây xanh,... nhiều sáng kiến của cô giúp ích cho nhân loại. Vấn đề nan giải hiện tại là nguồn trữ lượng lương thực, thực phẩm đang gần vét sạch.
Trong cuộc họp tại buổi Thảo luận về dữ trữ thực phẩm.
Theo một số người cho rằng:" Chúng ta nên cải tạo lại một số phần đất bị nhiễm chất phóng xạ từ ngoài hành tinh, phải làm như nào thì có thể trồng các lại rau trên mảnh này."
Viện trưởng đề nghị:
"Vậy thì phân phó cho Tiến sĩ Nghi nhé! Cô giỏi nhất về mảng này mà!"
Lần đó là 2 tuần trước. Cô vẫn chưa tìm được gì bởi mấy vụ giúp người hoạn nạn đang bên ngoài môi trường không có khí thở và các ca giúp chữa bệnh.Đất đã bị một chất hút hết đi những chất dinh dưỡng, màu nâu phù sa màu mỡ thành đất đen cứng cáp.
Cô đang phòng thí nghiệm S901.
Soi dưới kính hiển vi, phóng đại cực đại, soi rõ các chất xám nhờn nhèo hút lấy hút để chất dinh dưỡng cho cây.
"Nghi, em thấy rõ không nó là sinh vật từ trận thiên thạch lần trước. Nó tên là Coplus...."_ Khương nói
" Chị im!" _ Quát Khương
"Quá trời hung dữ dồi!"_Khương nóiTên thật là Đoàn Thu Khương, lớn hơn cô hai tuổi. Cô cũng là một tiến sĩ khoa học.Nghi không nói gì. Lấy một chai dung dịch màu trắng đục đổ một ít lên phần đất.
Con xám nó bị teo lại, rồi dần biết mất.
Tưởng thành công nhưng không lâu sau , chúng lại phát sinh nhiều hơn trước.
Nghi đi ra ngoài.
"Em đi đâu thế?"_Khương hỏi
Vào kho tàng sách của nhân loại,tìm sách khoa học nghiên cứu về loài sinh vật quái dị này. Nơi đây không một bóng người. Đi qua từng dãy, mới thấy biển hiệu sách bách khoa.Từ 5 năm trước, người ta đã phát hiện con xám này ở ngoài Trái Đất. Chúng hút hết tất cả nước, dinh dưỡng của đất để nuôi chúng. Là một loài lưỡng tính, chúng có thể tự sinh sản mà không cần con đực. Tốc độ sinh trưởng cực kì cao.
Chống trội được cả dung dịch có tính hóa học cực cao. Hiện vẫn chưa có phương pháp tiêu diệt được chúng.Nghi thở dài.Chợt có ai đó thổi gió vào tai cô. Quay ra sau, gặp ngay người cô không ưa: Khương.
"Chị làm tôi nổi hết cả da gà!"_ Nghi nóiKhương nói:
" Em đến đây một mình, rất có gan đó nha!"Nghi đáp:
" Tôi đi đâu chả được! Ai cần chị để tâm đến!"" Không cần để tâm à? Vậy thôi!" Cười nhẹ, nói tiếp "Con này khó xơi lắm! Em được gì chưa?"" Dữ liệu trong đây không có.""Về phòng thí nghiệm thử nghiệm con vật xấu này."Cả hai đi dọc hành lang, tiếng bước chân cứ vang lên. Không gian vắng lặng, không một bóng người. Không khí lạnh toát.Khương hỏi:
" Chị em mình quen nhau cũng gần một năm nhỉ?"" Chắc vậy!"_ Nghi đáp"Mà em không thân chị gì cả! Làm chị buồn lắm!""Chị buồn thì kệ chị! Liên quan gì tôi chứ!""Lạnh lùng quớ! "Nghi không nói gì.Chợt Khương hỏi:
" Mà sắp đến sinh nhật em rồi! Đúng không?""Không biết!"" Sao em lại không biết chứ!"" Điều bây giờ quan trọng là tạo ra nguồn lương thực, thực phẩm cho mọi người và cải tạo lại Trái Đất hồi sinh lại lầm nữa! Không còn thứ gì quan trọng hơn nữa!"Khương nhìn cô với con mắt thán phục:
" Em là một con người vì mọi người. Rất có trách nhiệm. Nhưng mà.... em cũng phải lo mình chứ!""Lo cho mọi người là lo cho bản thân tôi rồi!"Không khí im lặng. Tiếng giày gõ xuống mặt đất "bộp...bộp.."Phòng thí nghiệm S901.
Chất hóa học chất đầy kín cả mặt bàn. Tài liệu và công thức hòa trộn vào nhau. Giấy note dán khắp tường tùng công thức chế tạo ra chất tạo thành.
Phòng làm việc chất bầy bừa, lộn xộn.Hai chị em pha các loại chất hóa học cho một ít lên mẫu đất đen. Cho hết cái này đến cái khác. Con kí sinh xám vẫn không si nhê gì.Cho đến tối, Khương nói:
"Thôi, tối rồi! Em mau nghỉ đi! Cũng gần 11 giờ tối. Chưa nhét gì vào bụng nữa! Để chị làm hai tô mì chị em mình ăn nhé!"Viện trưởng vào phòng cô hỏi:
"Nhiệm vụ tôi giao cho tiến sĩ đến đâu rồi!""Vẫn chưa xong, thưa viện trưởng!""Tôi biết đây là nhiệm vụ hết sức khó với em. Nhưng tôi tin em làm được! Chừng nào xong báo cáo cho tôi hay.""Dạ! Nhưng mà... Viện trưởng vậy thì lương thực, thực phẩm cho mọi người thì sao ạ?""Không sao cả! Lượng thức ăn có thể duy trì 2 tháng nữa. Mọi người sẽ chia đồ ăn ra chút. Tôi tin tưởng em.""Cảm ơn viện trưởng."Lo lắng nghĩ trong đầu:(Mình nếu mà không làm kịp thì sẽ gây ra nạn đói cho mọi người mất thôi! Phải làm xong trong mấy ngày này.)Cô tiếp tục công cuộc. Thức ăn được mang lên. Nghi vẫn miệt mài với sứ mệnh của mình.Khương đến chỗ Nghi nói:" Em ăn đi rồi hả làm tiếp!""Chị ăn trước đi!""Em không ăn mì sẽ nở đó!"" Kệ nó. Chị ăn trước đi!"Khương ăn trước vừa nhìn bóng dáng càng mẫn siêng làm của cô.
Mồ hôi mồ kê trên trán lăn xuống má.Khương ngồi một góc nhìn dáng vẻ cô sau khi ăn xong bát mì no nê. Chẳng hiểu sao, đôi mắt nhìn em mê say như điếu đổ. Nhưng vẫn không cầm cự được với em ngủ. Ngủ dần thiếp đi trong mơ hồ.Lát sau, thì cổ họng của Nghi gần như khô, bụng cũng đã đói meo. Cô lại gặp được chị đã nằm ngủ dựa tường. Lấy chăn đắp cho chị đợi lạnh.Xuống bếp, uống miếng nước. Mì nở ra một đống. Nhưng không sao cô vẫn ăn rất ngon lành. Uống thêm ngụm nước nữa.Quay lại với bàn làm việc. Tiếp cuộc hành trình còn đang dang dở.
Nhân loại bước vào thời kì khốn khổ tột cùng. Sứ mệnh của các nhà khoa học tìm ra phương án giải quyết vấn đề để hồi sinh lại màu xanh của Trái Đất.
Trần Phương Nghi, từng đỗ bằng tiến sĩ nghiên cứu, chế tạo phương thuốc chữa bệnh ngăn ngừa ung thư, cải tạo ra mảnh đất khô cằn thành một nơi trồng đầy cây xanh,... nhiều sáng kiến của cô giúp ích cho nhân loại. Vấn đề nan giải hiện tại là nguồn trữ lượng lương thực, thực phẩm đang gần vét sạch.
Trong cuộc họp tại buổi Thảo luận về dữ trữ thực phẩm.
Theo một số người cho rằng:" Chúng ta nên cải tạo lại một số phần đất bị nhiễm chất phóng xạ từ ngoài hành tinh, phải làm như nào thì có thể trồng các lại rau trên mảnh này."
Viện trưởng đề nghị:
"Vậy thì phân phó cho Tiến sĩ Nghi nhé! Cô giỏi nhất về mảng này mà!"
Lần đó là 2 tuần trước. Cô vẫn chưa tìm được gì bởi mấy vụ giúp người hoạn nạn đang bên ngoài môi trường không có khí thở và các ca giúp chữa bệnh.Đất đã bị một chất hút hết đi những chất dinh dưỡng, màu nâu phù sa màu mỡ thành đất đen cứng cáp.
Cô đang phòng thí nghiệm S901.
Soi dưới kính hiển vi, phóng đại cực đại, soi rõ các chất xám nhờn nhèo hút lấy hút để chất dinh dưỡng cho cây.
"Nghi, em thấy rõ không nó là sinh vật từ trận thiên thạch lần trước. Nó tên là Coplus...."_ Khương nói
" Chị im!" _ Quát Khương
"Quá trời hung dữ dồi!"_Khương nóiTên thật là Đoàn Thu Khương, lớn hơn cô hai tuổi. Cô cũng là một tiến sĩ khoa học.Nghi không nói gì. Lấy một chai dung dịch màu trắng đục đổ một ít lên phần đất.
Con xám nó bị teo lại, rồi dần biết mất.
Tưởng thành công nhưng không lâu sau , chúng lại phát sinh nhiều hơn trước.
Nghi đi ra ngoài.
"Em đi đâu thế?"_Khương hỏi
Vào kho tàng sách của nhân loại,tìm sách khoa học nghiên cứu về loài sinh vật quái dị này. Nơi đây không một bóng người. Đi qua từng dãy, mới thấy biển hiệu sách bách khoa.Từ 5 năm trước, người ta đã phát hiện con xám này ở ngoài Trái Đất. Chúng hút hết tất cả nước, dinh dưỡng của đất để nuôi chúng. Là một loài lưỡng tính, chúng có thể tự sinh sản mà không cần con đực. Tốc độ sinh trưởng cực kì cao.
Chống trội được cả dung dịch có tính hóa học cực cao. Hiện vẫn chưa có phương pháp tiêu diệt được chúng.Nghi thở dài.Chợt có ai đó thổi gió vào tai cô. Quay ra sau, gặp ngay người cô không ưa: Khương.
"Chị làm tôi nổi hết cả da gà!"_ Nghi nóiKhương nói:
" Em đến đây một mình, rất có gan đó nha!"Nghi đáp:
" Tôi đi đâu chả được! Ai cần chị để tâm đến!"" Không cần để tâm à? Vậy thôi!" Cười nhẹ, nói tiếp "Con này khó xơi lắm! Em được gì chưa?"" Dữ liệu trong đây không có.""Về phòng thí nghiệm thử nghiệm con vật xấu này."Cả hai đi dọc hành lang, tiếng bước chân cứ vang lên. Không gian vắng lặng, không một bóng người. Không khí lạnh toát.Khương hỏi:
" Chị em mình quen nhau cũng gần một năm nhỉ?"" Chắc vậy!"_ Nghi đáp"Mà em không thân chị gì cả! Làm chị buồn lắm!""Chị buồn thì kệ chị! Liên quan gì tôi chứ!""Lạnh lùng quớ! "Nghi không nói gì.Chợt Khương hỏi:
" Mà sắp đến sinh nhật em rồi! Đúng không?""Không biết!"" Sao em lại không biết chứ!"" Điều bây giờ quan trọng là tạo ra nguồn lương thực, thực phẩm cho mọi người và cải tạo lại Trái Đất hồi sinh lại lầm nữa! Không còn thứ gì quan trọng hơn nữa!"Khương nhìn cô với con mắt thán phục:
" Em là một con người vì mọi người. Rất có trách nhiệm. Nhưng mà.... em cũng phải lo mình chứ!""Lo cho mọi người là lo cho bản thân tôi rồi!"Không khí im lặng. Tiếng giày gõ xuống mặt đất "bộp...bộp.."Phòng thí nghiệm S901.
Chất hóa học chất đầy kín cả mặt bàn. Tài liệu và công thức hòa trộn vào nhau. Giấy note dán khắp tường tùng công thức chế tạo ra chất tạo thành.
Phòng làm việc chất bầy bừa, lộn xộn.Hai chị em pha các loại chất hóa học cho một ít lên mẫu đất đen. Cho hết cái này đến cái khác. Con kí sinh xám vẫn không si nhê gì.Cho đến tối, Khương nói:
"Thôi, tối rồi! Em mau nghỉ đi! Cũng gần 11 giờ tối. Chưa nhét gì vào bụng nữa! Để chị làm hai tô mì chị em mình ăn nhé!"Viện trưởng vào phòng cô hỏi:
"Nhiệm vụ tôi giao cho tiến sĩ đến đâu rồi!""Vẫn chưa xong, thưa viện trưởng!""Tôi biết đây là nhiệm vụ hết sức khó với em. Nhưng tôi tin em làm được! Chừng nào xong báo cáo cho tôi hay.""Dạ! Nhưng mà... Viện trưởng vậy thì lương thực, thực phẩm cho mọi người thì sao ạ?""Không sao cả! Lượng thức ăn có thể duy trì 2 tháng nữa. Mọi người sẽ chia đồ ăn ra chút. Tôi tin tưởng em.""Cảm ơn viện trưởng."Lo lắng nghĩ trong đầu:(Mình nếu mà không làm kịp thì sẽ gây ra nạn đói cho mọi người mất thôi! Phải làm xong trong mấy ngày này.)Cô tiếp tục công cuộc. Thức ăn được mang lên. Nghi vẫn miệt mài với sứ mệnh của mình.Khương đến chỗ Nghi nói:" Em ăn đi rồi hả làm tiếp!""Chị ăn trước đi!""Em không ăn mì sẽ nở đó!"" Kệ nó. Chị ăn trước đi!"Khương ăn trước vừa nhìn bóng dáng càng mẫn siêng làm của cô.
Mồ hôi mồ kê trên trán lăn xuống má.Khương ngồi một góc nhìn dáng vẻ cô sau khi ăn xong bát mì no nê. Chẳng hiểu sao, đôi mắt nhìn em mê say như điếu đổ. Nhưng vẫn không cầm cự được với em ngủ. Ngủ dần thiếp đi trong mơ hồ.Lát sau, thì cổ họng của Nghi gần như khô, bụng cũng đã đói meo. Cô lại gặp được chị đã nằm ngủ dựa tường. Lấy chăn đắp cho chị đợi lạnh.Xuống bếp, uống miếng nước. Mì nở ra một đống. Nhưng không sao cô vẫn ăn rất ngon lành. Uống thêm ngụm nước nữa.Quay lại với bàn làm việc. Tiếp cuộc hành trình còn đang dang dở.