[Harry Potter][EDIT][BHTT] Together

Chương 111




Lễ Giáng Sinh sắp đến, thời tiết ngày càng tệ hơn. Sân Quidditch rộng lớn cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy qua màn mưa dày đặc.

"Thật đáng thương cho các cầu thủ Gryffindor."

Chiều thứ Bảy, Jacqueline và Pansy đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung, cặm cụi viết bài luận môn Độc dược, trong khi Malfoy nửa nằm trên ghế sô pha, ánh mắt dõi ra mặt hồ đen kịt ngoài cửa sổ. Mặt trời ảm đạm đến mức không thể xuyên qua mặt nước.

"Bọn họ phải thi đấu trong thời tiết như thế này."

"Không phải họ đấu với chúng ta sao?" Pansy hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên.

"Đáng lẽ là vậy." Malfoy nhún vai, cánh tay vẫn còn quấn băng đeo trước ngực. "Tiếc là tay tôi vẫn chưa hồi phục."

"Chơi trong mưa quả thực sẽ ảnh hưởng đến phong độ của các cậu." Jacqueline gật đầu đồng tình. "Ngay cả Nimbus cũng khó mà phát huy hết tốc độ trong thời tiết này. Khi chuyển hướng hay tăng tốc, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng."

Nói đến đây, cô ngước nhìn Malfoy: "Nhưng nếu là cây Tia chớp mới nhất, hẳn là sẽ không gặp vấn đề đó, đúng không?"

Malfoy hừ một tiếng qua mũi. "Từ khi nào mà cậu trở thành chuyên gia Quidditch vậy, Jacqueline?"

"Vì William Graham là chú của tôi, Malfoy."

Nghe thấy cái tên đó, Malfoy lập tức im bặt. Một lát sau, hắn cau mày: "Tôi đã cố thuyết phục cha mua cho tôi một cây Tia chớp." Hắn thở dài, vẻ chán nản. "Nhưng ông ấy nói, nếu Harry Potter chỉ cần Nimbus 2000 cũng có thể đánh bại tôi..."

Malfoy đột nhiên nở một nụ cười lạnh. "Nhưng lần này, tôi sẽ không để hắn thắng dễ dàng như vậy đâu. Tôi biết cậu ta sợ điều gì."

"Chúc cậu may mắn."

Đêm trước trận đấu, gió thổi điên cuồng, mưa càng lúc càng lớn. Hành lang và các phòng học đều tối đen, đành phải thắp thêm đuốc và đèn phép thuật.

Học sinh Gryffindor và Slytherin tụ tập cùng nhau, chuẩn bị vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám. Nhưng khi cánh cửa phòng học bật mở, người bước vào không phải Giáo sư Lupin – mà là Giáo sư Snape.

"Giáo sư Lupin đột nhiên có việc," ánh mắt lạnh lùng của Snape quét qua toàn bộ lớp học. "Thầy ấy bị bệnh, không thể đến."

Jacqueline tròn mắt. Bị bệnh? Đêm nay lại là trăng tròn... Cô nhớ đến việc Giáo sư Snape đã yêu cầu cô điều chế một lọ thuốc đặc biệt cách đây vài ngày...

"Xin lỗi, thưa Giáo sư, em đến muộn..." Giọng của Harry vang lên từ cửa. Cả lớp nhanh chóng quay đầu nhìn cậu, nhưng ngay lập tức quay trở lại, không ai dám nhìn Snape lâu hơn một giây.

"Tiết học này bắt đầu từ mười phút trước, Potter," Snape nhếch mép, giọng điệu đầy vẻ hả hê. "Ta nghĩ Gryffindor xứng đáng bị trừ mười điểm."

Harry vẫn đứng yên, không hề động đậy.

"Giáo sư Lupin đã đi đâu ạ?"

"Thầy ấy nói mình bị ốm nặng đến mức không thể đi dạy." Snape đáp, nở một nụ cười nham hiểm. "Ta đã bảo trò ngồi xuống, Potter."

Nhưng Harry vẫn bất động.

"Thầy ấy bị gì ạ?"

Đôi mắt đen của Snape ánh lên một tia sắc lạnh.

"Không nguy hiểm đến tính mạng." Giọng hắn đầy tiếc nuối. "Gryffindor lại bị trừ thêm năm điểm. Nếu ta phải nhắc trò ngồi xuống một lần nữa, thì sẽ là năm mươi điểm."

Cuối cùng, Harry chậm rãi bước về chỗ ngồi.

Snape quét mắt nhìn quanh lớp. "Trước khi Potter cắt ngang, ta đang nói rằng Giáo sư Lupin không hề để lại bất cứ ghi chép nào về tiến độ giảng dạy của các trò."

"Thưa Giáo sư, chúng em đã học về Boggart, Hinkypunk, Red Cap và Kappa," Hermione nhanh chóng lên tiếng. "Chúng em sắp bắt đầu bài về—"

"Im lặng." Giọng Snape lạnh như băng. "Ta không hỏi các trò. Ta chỉ đang bình luận về sự thiếu tổ chức của Giáo sư Lupin trong giảng dạy."

"Thầy ấy là giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám tốt nhất mà chúng em từng có!" Dean Thomas to gan nói.

Các học sinh Gryffindor đồng loạt gật đầu đồng tình, trong khi phe Slytherin chỉ có Malfoy là tỏ ra thích thú.

Snape nheo mắt, sắc mặt còn đáng sợ hơn thường ngày.

"Các trò dễ dàng hài lòng thật đấy." Giọng hắn nhỏ nhưng đầy châm biếm. "Lupin chưa bao giờ đặt ra tiêu chuẩn cao với các trò. Ta nghĩ ngay cả học sinh năm nhất cũng có thể đối phó với Red Cap và Kappa."

Hắn lật nhanh sách giáo khoa, cố ý giở đến chương cuối cùng. Hắn biết bọn họ chưa từng học qua nội dung này.

"Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về... Người Sói." Snape nói chậm rãi.

Hermione lập tức giơ tay. "Nhưng thưa Giáo sư, theo chương trình học, lẽ ra chúng ta phải bắt đầu với Inferius..."

"Granger." Snape nói, giọng hắn nguy hiểm như một cái bẫy chết chóc. "Ta là người giảng dạy ở đây, không phải trò."

Hắn quét mắt nhìn quanh lớp học.

"Giở sách ra, trang 394."

Hắn nhấn mạnh từng từ một.

"Tất cả các trò. Ngay bây giờ."

Pansy liếc nhìn Hermione rồi chỉ về phía Jacqueline như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra. Jacqueline chỉ nhún vai đầy vô tội. Cô làm sao biết được Hermione nổi điên cái gì mà dám chống đối Giáo sư Snape ngay trên lớp học chứ?

"Ai có thể cho ta biết sự khác biệt giữa một người sói và một con sói thực sự?"

Lớp học chìm vào im lặng. Không ai dám động đậy. Ngoại trừ Hermione và Jacqueline—hai người duy nhất giơ tay thẳng tắp như mọi khi.

"Ai trả lời được?" Snape hỏi, lướt ánh mắt sắc bén qua lớp học. Ông ta phớt lờ Hermione, nhưng khi nhìn đến Jacqueline, ánh mắt dừng lại một chút. Snape khẽ gật đầu, một nụ cười lạnh lẽo hiện trên khuôn mặt.

"Chẳng lẽ Lupin không dạy các trò sự khác biệt cơ bản giữa hai loài này?" Snape nói với giọng mỉa mai.

"Thưa giáo sư," Parvati đột nhiên lên tiếng, "chúng con vẫn chưa học đến bài về người sói. Chúng con vẫn đang học—"

"Im lặng!" Snape quát. "Tốt lắm, tốt lắm. Ta chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể gặp phải một lớp năm ba không phân biệt được một con người sói." Hắn gằn giọng. "Ta sẽ ghi nhớ chuyện này và báo lại với Giáo sư Dumbledore rằng các trò đã tụt hậu đến mức nào."

"Thưa giáo sư," Hermione lên tiếng, tay vẫn giơ lên. "Có một số điểm khác biệt rõ ràng giữa người sói và sói thực sự. Ví dụ như khuôn mặt của người sói—"

Jacqueline liếc nhìn Hermione, rồi lặng lẽ hạ tay xuống. Cô biết bây giờ không phải lúc để thể hiện.

"Đây là lần thứ hai trò xen ngang, Granger," Snape lạnh lùng nói. "Vì một người tự cho mình là biết tất cả, trừ năm điểm của Gryffindor."

Hermione đỏ bừng mặt, tay run lên, đôi mắt rưng rưng nước.

Ron đột ngột đứng bật dậy. "Thầy nêu ra một câu hỏi và bạn ấy biết câu trả lời! Thầy hỏi để làm gì nếu thầy không muốn được trả lời?"

Cả lớp nín thở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ron, trong khi Snape từ từ tiến lại gần. Không khí trong phòng như đông cứng lại.

"Sau giờ học, cấm túc, Weasley." Snape nhếch mép. "Và nếu ta còn nghe thấy trò chỉ trích phương pháp giảng dạy của ta một lần nữa, trò sẽ rất hối hận."

Từ giây phút đó, không ai dám lên tiếng nữa. Cả lớp chỉ im lặng chép ghi chú về người sói, còn Snape thì đi qua đi lại giữa các dãy bàn, thi thoảng lại liếc xuống bài tập của bọn họ.

"Viết kém cỏi quá... Sai rồi... Loài này phổ biến hơn ở Mông Cổ chứ không phải châu Âu... Lupin nói đúng 80%, còn ta thì nói thậm chí chưa đến 30%..."

Khi chuông tan học vang lên, Snape không cho phép bọn họ rời đi ngay.

"Mỗi người viết một bài luận về cách nhận diện và tiêu diệt người sói. Hai tấm da dê. Nộp vào sáng thứ Hai." Snape dừng lại một chút, rồi nói tiếp. "Weasley, ở lại. Chúng ta cần sắp xếp lại kế hoạch học tập của trò."

"Hermione chắc chắn là điên rồi." Khi cả nhóm rời khỏi lớp học, Pansy thì thầm với vẻ khó tin. "Cậu ta dám... Chuyện về người sói..." Pansy thở dài, rồi lẩm bẩm thêm: "Hai tấm da dê sao? Tại sao bọn mình lại phải chịu liên lụy bởi đám Gryffindor chứ?"

"Nếu cậu chịu khó đọc kỹ tài liệu về người sói," Jacqueline vừa nói vừa hướng về Đại Sảnh Đường, "cậu sẽ thấy hai tấm da dê còn chưa đủ để viết hết."

"Tớ đâu có phải là cậu, cũng chẳng phải cái người 'biết tuốt' kia." Pansy bật cười khúc khích vì chính lời nói của mình. "Mà nói thật, cậu ta cũng không đáng ghét đến mức ấy... Đương nhiên, có lẽ là vì bên cạnh tớ đã có sẵn một người 'biết tuốt' khác rồi." Cô liếc nhìn Jacqueline, rồi nhướn mày đầy ẩn ý. "Nhưng mà này, cậu sẽ cho tớ mượn bài luận chứ? Tớ chỉ cần sửa chút xíu là được..."

"Cậu có cả buổi tối để tự viết, Pansy!"

"Nhưng ngày mai là trận Quidditch rồi! Trận mở màn giữa nhà Gryffindor và... bất cứ đội nào cũng được! Đừng nói với tớ là cậu không định đi xem nhé!"

"Tại sao tớ lại phải chui ra ngoài trời mưa để xem Quidditch chứ?"

"Vì đó là Quidditch!" Pansy tuyên bố chắc nịch, như thể đó là lý do hiển nhiên nhất trên đời.

Tại sân Quidditch

Hôm sau, cơn mưa như trút nước không ngăn cản được sự hào hứng của cả trường đối với trận đấu Quidditch đầu tiên của mùa giải. Đám học sinh đội mưa chạy về phía sân vận động, ngay cả ô che cũng bị gió giật bay.

"Trong thời tiết thế này thì còn nhìn thấy gì nữa chứ?!" Jacqueline hét lên với Pansy, nhưng giọng cô bị gió cuốn đi.

"Cậu nói cái gì?" Pansy hét lên, mặc dù đứng ngay bên cạnh.

Jacqueline trợn mắt, phất tay ra hiệu không nói nữa. Dù sao thì trong thời tiết này, ai cũng hét đến khản cổ.

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời đen kịt, và hai đội tuyển xuất hiện trên sân.

Tít—!

Trận đấu bắt đầu!

Jacqueline không thể thấy gì qua lớp mưa dày đặc. Nhưng rồi, trong ánh sáng của một tia chớp, cô thấy một bóng đen khổng lồ trên khán đài—một con chó to lớn, lông đen rậm rạp.

"Đó là cái gì?" Cô đứng bật dậy, nhưng ngay lập tức một luồng khí lạnh lẽo quét qua.

Lũ Giám Ngục!

Hàng trăm Giám Ngục đứng lặng lẽ phía dưới. Mặt chúng ẩn trong mũ trùm, nhưng Jacqueline cảm nhận được ánh nhìn của chúng xuyên thấu qua làn mưa. Một luồng hơi lạnh dâng lên từ trong lồng ngực cô, như thể nó đang hút lấy linh hồn cô.

Rồi tiếng nói vang lên.

"Khốn kiếp, đưa phụ nữ và trẻ em đi trước!"

"Còn đứng đó làm gì? Chạy mau!"

"Không ai có thể rời khỏi đây! Tất cả sẽ chết tại đây!"

"Ta đã chờ đánh nhau với ngươi từ lâu rồi!"

Giọng nói của ai vậy?! Cô nhận ra giọng của ông ngoại, của chú Raymond, của William... và của ba cô!

Jacqueline há hốc miệng, cố gắng hít thở, nhưng không khí trong lồng ngực dường như cạn kiệt. Cô có cảm giác mình sắp chết chìm! Trong cơn hoảng loạn, cô vươn tay, cố gắng chạm vào những bóng dáng trắng mờ đang dần lùi xa. Nhưng chẳng có gì cả. Họ đã biến mất—tất cả đều biến mất.

Nếu tất cả họ đã biến mất... vậy thì cô cũng nên đi cùng họ...

"Jacqueline! Jacqueline!"

Ai đó đang vỗ nhẹ vào mặt cô. Jacqueline mơ hồ mở mắt, nhưng tầm nhìn vẫn nhòe đi, chỉ có thể nhận ra một bóng dáng mờ ảo trước mặt. Tuy vậy, giọng nói ấy—cô không thể nhầm lẫn được. Đó là Hermione. Hermione Granger.

"Chết tiệt, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi."

Một gương mặt khác ghé sát vào cô—gần đến mức Jacqueline có thể đếm được từng nốt tàn nhang trên mặt Pansy.

"Tớ... đang ở đâu?" Jacqueline yếu ớt hỏi.

"Thật may quá." Hermione thở phào nhẹ nhõm. "Chúng ta vẫn còn ở sân Quidditch. Cậu ngã lăn ra bùn đấy."

Nàng vươn tay nắm lấy cánh tay Jacqueline, cố kéo cô đứng dậy. Jacqueline muốn đẩy Hermione ra, nhưng vô ích—cả người cô mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

"Đừng chống cự." Hermione có vẻ hơi vui vẻ một chút. "Cậu suýt nữa kéo cả bọn ngã theo đấy."

"Mau đi qua nhóm Gryffindor của cậu đi." Jacqueline nhắm mắt, yếu ớt nói.

Pansy cũng hừ một tiếng. "Tớ không thể một mình vác cậu về lâu đài được đâu."

Jacqueline mấp máy môi, nhưng cô quá yếu, ngay cả sức để nói cũng không có.

"Cậu ấy nên được đưa đến phòng y tế." Khi cả hai bắt đầu dìu Jacqueline về phía lâu đài, Hermione lo lắng đề nghị.

"Tớ không nghĩ cậu ấy sẽ muốn đến đó đâu," Pansy hét lên giữa cơn mưa. "Hơn nữa, nơi đó toàn là Gryffindor! Harry cũng ngã xuống giống cậu đấy." Câu cuối cùng, cô nói với Jacqueline.

"Hình như cây chổi của cậu ta bị thứ gì đó va vào," Hermione nói, giọng đầy lo lắng. "Tớ nghĩ..."

"Cậu đi xem cậu ta đi." Jacqueline khẽ động cổ họng, giọng nói khàn đặc, gần như bị cơn mưa nuốt mất.

"Tớ sẽ." Hermione gật đầu. "Nhưng là sau khi cậu có thể tự đi được. Thầy hiệu trưởng đang ở đó."

"Hiệu trưởng?" Jacqueline cố gắng lên tiếng.

"Thầy Dumbledore thực sự rất giận." Giọng Hermione run rẩy. "Tớ chưa bao giờ thấy thầy tức giận đến thế. Khi Harry ngã xuống, thầy lao ngay ra sân bóng, vung đũa phép—trước khi Harry chạm đất, tốc độ rơi của cậu ấy đã bị làm chậm lại. Sau đó, thầy giơ đũa phép về phía lũ Giám Ngục Azkaban và bắn ra một luồng ánh sáng bạc. Chúng lập tức rời khỏi khán đài rồi tiến xuống sân bóng. Thầy giận đến mức không thể kiềm chế được. Tớ nghe thấy thầy niệm bùa đưa Harry lên cáng, rồi đi theo cậu ấy về trường."

Đúng lúc này, họ cuối cùng cũng bước vào bên trong lâu đài, thoát khỏi cơn mưa lạnh buốt. Jacqueline ra hiệu cho hai người thả cô xuống. Họ nhanh chóng làm theo—một phần vì cả hai cũng đã quá mệt. Cả ba cùng dựa vào cánh cửa lớn của trường, thở dốc.

"Giám Ngục..." Jacqueline cố gắng tập trung suy nghĩ, không để những âm thanh vừa nghe ảnh hưởng đến mình. "Chúng làm sao có thể vào được?"

"Ai mà biết..." Hermione nhíu mày, vẻ mặt đầy lo âu. "Có lẽ..."

"Đi xem Harry đi." Jacqueline gật đầu với Hermione. Dù môi cô vẫn tái nhợt, nhưng không có gì đáng lo nữa, vì Yuna đã bước nhanh về phía họ. "Tớ không sao."

"Gặp lại sau." Hermione gật đầu rồi đi thẳng đến phòng y tế, để lại những dấu bùn trên nền đá.

"Có vẻ như tớ lại có thêm một 'vạn sự thông' bên cạnh rồi." Pansy chạm nhẹ vào vai Jacqueline. "Cậu nghĩ cô ấy sẽ cho tớ chép bài không?"

"Cậu ấy sẽ bắt cậu tự viết." Jacqueline mỉm cười. "Nhưng tớ tin cậu ấy sẽ đưa cậu ghi chép của mình."

"Để ta lo cho nó." Yuna đến gần, gật đầu với Pansy. "Còn trò thì nên đi tắm nước nóng đi."

"Rõ, thưa giáo sư."

"Mẹ." Đợi đến khi bóng Pansy hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Jacqueline ngẩng lên nhìn Yuna. Dù sắc mặt vẫn nhợt nhạt, ánh mắt cô lại kiên định vô cùng. "Mẹ có biết thần chú hộ mệnh không?"

______________________

Editor: Phần thưởng cho người thức khuya ngủ ngon nhe mấy tình yêu <33

Chương trước Chương tiếp
Loading...