[Harry Potter][EDIT][BHTT] Together
Chương 102
"Vậy môn Tiên tri của cậu thế nào?"Vừa bước vào lớp Lịch sử phép thuật, Pansy lên tiếng hỏi Jacqueline. Jacqueline đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô bạn."So với môn Số học huyền bí thì chán hơn nhiều, nhưng so với môn Muggle học thì đỡ hơn một chút." Jacqueline nói, liếc nhìn Malfoy một cái. "Nhưng nếu mà là đối với Malfoy thì chắc hẳn cậu ta sẽ vui lắm, vì giáo sư vừa tiên đoán Harry sẽ gặp điềm xấu."Nghe vậy, Pansy lập tức cười phá lên không chút hình tượng. Đúng lúc đó, một luồng gió lạnh lướt qua người họ—chính là giáo sư u linh vừa đi ngang qua. Cả lớp lập tức im bặt.Sau giờ học, Pansy và Jacqueline nhanh chóng đi về phía đại sảnh đường. Buổi chiều, họ có tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, mà giáo viên lại là Hagrid. Ai biết bác ấy sẽ mang ra sinh vật gì đây?"Nghe nói cậu là Slytherin duy nhất học môn Tiên tri?" Malfoy ngồi xuống cạnh họ, theo sau là hai tên tay chân quen thuộc của hắn. "Làm một Slytherin mà lại đi học Tiên tri sao?""Chỉ lần này thôi." Jacqueline đặt con dao xuống, dựng đứng nó trước mặt mình. "Tôi thừa nhận cậu nói đúng." Cô thở dài. "Cả lớp toàn dự đoán vu vơ.""Ít ra cậu cũng biết suy nghĩ đấy." Malfoy hừ một tiếng. "Tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, các cậu cũng chọn sao?""Đây là một trong những môn tự chọn bắt buộc mà." Pansy đáp."Một lát nữa vào học," Malfoy hạ giọng, "đừng ai làm hỏng chuyện của tôi.""Miễn là cậu không khiến chúng ta bị trừ điểm nhà." Jacqueline lạnh nhạt nói.Malfoy cười khẩy một tiếng, rồi dẫn hai tên thuộc hạ rời đi."Tiết học đầu tiên của Hagrid, chắc chắn sẽ có trò vui để xem." Pansy bật cười. "Nói thật, tớ bắt đầu có chút thích lão khổng lồ đó rồi. Chỉ tiếc là để bác ấy làm giáo sư thì thật sự... " Pansy lắc đầu. "Hoàn toàn thiếu trách nhiệm.""Thực ra, ông ấy có trách nhiệm đấy." Jacqueline đặt dao nĩa xuống, đi ra ngoài cùng Pansy, hướng về phía túp lều của Hagrid. "Chỉ là ông ấy cũng ngốc nghếch y như mấy người Gryffindor vậy."Trên đường đi xuống dốc, họ thấy nhóm học sinh Gryffindor cũng đang tiến về cùng một hướng. Lúc này họ mới nhận ra rằng hai nhà sẽ học chung tiết này."Giờ thì thực sự có trò vui để xem rồi." Jacqueline thấp giọng nói, cùng Pansy đứng về phía nhóm Slytherin.Hagrid đứng trước túp lều nhỏ của ông, khoác một chiếc áo lông dày, bên chân là con chó săn Fang đang háo hức không yên."Đến đây nào, nhanh lên, nhanh lên!" Hagrid hào hứng gọi, khi các học sinh đã tiến gần hơn. "Hôm nay chúng ta có một tiết học tuyệt vời! Nhanh nào, mọi người tập trung lại đây!"Có một khoảnh khắc, Jacqueline gần như nghĩ rằng Hagrid định dẫn họ vào rừng Cấm. Nhưng rồi cô nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ đó—dù gì thì học sinh cũng không được phép vào đó. Đúng như dự đoán, Hagrid chỉ dẫn cả nhóm đi dọc theo rìa khu rừng. Năm phút sau, họ đến một khoảng đất trống rộng rãi như một bãi huấn luyện.Nhưng nơi đó... chẳng có gì cả."Mọi người lại gần hàng rào nào!" Hagrid vẫy tay. "Đúng rồi, đứng vào chỗ mà các em có thể nhìn thấy! Bây giờ, việc đầu tiên các em cần làm là mở sách ra.""Mở sách kiểu gì?" Draco Malfoy kéo dài giọng một cách lạnh lùng."Hả?" Hagrid ngớ người."Tôi hỏi là, chúng tôi phải mở sách kiểu gì?" Malfoy nhắc lại, rút ra quyển sách của mình. Nó bị trói chặt bằng một sợi dây thừng. Những học sinh khác cũng lần lượt lấy sách ra; có người, như Harry, cũng trói chặt sách của họ, số khác thì nhét cứng vào cặp hoặc dùng kẹp giấy để giữ chặt bìa."Không ai có thể mở sách ra sao?" Hagrid trông thất vọng hẳn."Vuốt nhẹ gáy sách." Jacqueline bình thản nói, lấy sách ra khỏi túi và nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cuốn sách lập tức mở ra ngoan ngoãn."Lật đến trang nào đây?" Cô hỏi."Không sai, không sai!" – Hagrid nói, như thể điều này là hiển nhiên nhất trên đời. "Xem đây..."Ông cầm lấy cuốn sách từ tay Hermione, xé lớp băng dính bọc bên ngoài. Quyển sách đang cố gắng cắn người, nhưng khi Hagrid dùng ngón tay trượt dọc theo gáy sách, nó bắt đầu run rẩy, sau đó ngoan ngoãn mở ra, nằm yên trên tay ông."Ồ, đúng là cao kiến!" – Malfoy giễu cợt – "Lẽ ra chúng ta nên làm vậy ngay từ đầu! Thật thông minh quá đi mất!""Mẹ tôi cũng làm thế." – Jacqueline lên tiếng, cắt ngang lời Malfoy trước khi hắn kịp nói thêm. Malfoy lập tức im bặt."Ờ, ta thấy mấy quyển sách này cũng khá thú vị đấy chứ." – Hagrid nói, vẫn còn băn khoăn nhìn Hermione."Ồ, thú vị vô cùng!" – Malfoy tiếp tục chế giễu – "Đến mức nếu chúng tôi không cẩn thận, có khi mất cả ngón tay như chơi!""Câm miệng đi, Malfoy." – Harry nói dứt khoát.Hagrid trông có vẻ hơi mất tinh thần, còn Harry chỉ hy vọng buổi học đầu tiên của Hagrid sẽ diễn ra suôn sẻ."Được rồi," – Hagrid nói, có vẻ đang sắp xếp lại suy nghĩ – "Như vậy là ai cũng đã có sách. Giờ các con chỉ cần đến gặp sinh vật huyền bí thôi. Ta sẽ đi tìm chúng ngay đây."Nói xong, ông đi về phía khu rừng. Chỉ trong chốc lát, Hagrid đã khuất dạng giữa những tán cây."Trời ạ, thế này thì xong đời thật rồi!" – Malfoy kêu lên – "Một kẻ ngốc như thế mà cũng được làm giáo viên! Nếu ba tao biết chuyện này, chắc chắn ông ấy sẽ không để yên đâu!""Im miệng đi, Malfoy." – Harry lặp lại."Cẩn thận, Potter. Ngay phía sau mày là một con Giám Ngục kìa!""Aaaa!" – Lavender Brown hét lên, chỉ tay về phía bãi đất trống.Mười hai sinh vật kỳ lạ đang tiến nhanh về phía họ. Chúng có thân hình của một con ngựa, nhưng phần đầu, cánh và hai chân trước lại giống đại bàng. Chúng có mỏ sắc nhọn màu thép và đôi mắt to màu cam rực sáng. Trên cặp chân trước, những móng vuốt dài đến cả nửa thước, trông vô cùng đáng sợ.Mỗi con đều đeo một vòng lông dày quanh cổ, với một sợi xích dài nối đến bàn tay to lớn của Hagrid. Ông chậm rãi tiến vào bãi đất trống, kéo theo những sinh vật ấy."Lại đây nào!" – Hagrid hô lớn, giật dây xích để dẫn những con thú đến gần hàng rào nơi cả lớp đang đứng. Khi Hagrid buộc chặt chúng vào hàng rào, đám học sinh vô thức lùi lại vài bước."Hippogriff – Đầu đại bàng mình ngựa có cánh!" – Hagrid hào hứng nói, giơ một tay về phía chúng – "Có đẹp không nào?"Hippogriff: Bằng mã (tiếng Anh: hippogriff) là một lai giữa đại bàng - bằng và ngựa - mã. Chúng có nửa thân trước của đại bàng và nửa thân sau của ngựaJacqueline suýt nữa đã giơ cả hai tay đồng tình. Đây là tận mười hai con Hippogriff cơ mà! Trong khi đó, khu rừng gần nhà cô cũng chỉ có một con duy nhất. Cô vẫn nhớ năm bốn tuổi, một con khác đã bị giết vì một lý do nào đó mà cô không muốn nhớ lại.Ban đầu, những sinh vật này trông có vẻ đáng sợ, nhưng khi nhìn kỹ hơn, Jacqueline bắt đầu bị thu hút bởi bộ lông sáng bóng của chúng. Từng sợi lông chuyển tiếp mềm mại từ lớp lông chim đến lớp lông thú, với nhiều màu sắc khác nhau: xám đậm, đồng thau, hồng phấn, nâu hạt dẻ, và một con đen tuyền như mực."Được rồi," – Hagrid xoa hai tay vào nhau, nở nụ cười với cả lớp – "Nếu các con muốn đến gần hơn một chút..."Không ai tỏ ra hào hứng cả."Bằng mã là sinh vật rất kiêu hãnh," – Hagrid tiếp tục – "Các con phải thật cẩn thận, đừng bao giờ làm chúng phật ý. Chúng dễ tự ái lắm đấy!"Malfoy, Crabbe và Goyle chẳng buồn nghe, vẫn thì thầm nói chuyện riêng."Các con luôn phải chờ nó hành động trước," – Hagrid nói tiếp – "Đây là phép lịch sự. Con tiến đến trước mặt nó, cúi chào, rồi đợi. Nếu nó cũng cúi chào lại, con có thể chạm vào nó. Còn nếu nó không chào, thì tốt nhất là lùi ngay lập tức. Móng vuốt của chúng sắc lắm, có thể làm bị thương đấy.""Vậy ai muốn thử đầu tiên?"Gần như tất cả đều lùi lại một bước. Những con Hippogriff bất mãn giật dây xích, quạt đôi cánh to lớn một cách khó chịu.Jacqueline định bước lên, nhưng ngay lập tức, hai cánh tay từ hai phía giữ chặt cô lại kéo cô về phía sau, khiến cô suýt đánh rơi quyển sách đang cầm trên tay. Jacqueline biết người bên phải là Pansy, nhưng còn bên trái? Cô quay đầu nhìn thấy Hermione đang cắn chặt môi."Không ai sao?" – Hagrid hỏi, trông có vẻ khẩn thiết."Con sẽ làm." – Harry nói.Phía sau cậu, ai đó hít vào một hơi thật sâu. Lavender và Parvati thì thào: "Harry, cậu có nhớ lá trà không?!"Harry phớt lờ họ, trèo qua hàng rào."Chúng thật ra khá hiền lành." – Jacqueline thì thầm, hơi xấu hổ.Hermione nhìn sang cô, có vẻ không hiểu. Jacqueline không nói thêm, chỉ cúi xuống nhìn cánh tay mình – nơi Hermione đang nắm chặt.Hermione như bị điện giật, vội rụt tay lại, xấu hổ ôm lấy ngực.Trong lúc đó, Hagrid đã tháo một sợi xích, kéo Buckbeak ra xa khỏi bầy. Cả lớp học nín thở. Malfoy nheo mắt đầy toan tính."Bình tĩnh, Harry." – Hagrid khẽ nhắc – "Nhìn thẳng vào mắt nó, đừng chớp mắt quá nhiều. Nếu chớp mắt quá nhanh, nó sẽ nghĩ con không đáng tin."Mắt Harry bắt đầu cay xè, nhưng cậu không dám chớp. Buckbeak quay cái đầu to lớn, đôi mắt màu hổ phách sáng rực nhìn chằm chằm vào cậu."Đúng rồi, Harry! Giờ cúi chào nó đi."Harry không thích quay lưng về phía một sinh vật có móng vuốt dài nửa thước, nhưng cậu vẫn làm theo. Cậu cúi nhẹ rồi ngẩng đầu lên nhìn.Buckbeak vẫn đứng im."Ồ..." – Hagrid nói, có vẻ hơi lo lắng – "Được rồi, Harry, lùi lại đi..."Nhưng đúng lúc đó, Buckbeak bỗng khuỵu xuống, cúi chào lại."Làm tốt lắm, Harry!" – Hagrid vui sướng reo lên – "Giờ con có thể chạm vào nó!"Harry cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên mỏ Buckbeak. Nó lười biếng nhắm mắt, dường như rất thích.Cả lớp vỗ tay rần rần – trừ Malfoy, Crabbe và Goyle."Được rồi, Harry! Con thử cưỡi nó xem sao!"Harry nuốt khan. Cưỡi chổi thì dễ, nhưng cưỡi một con Hippogriff...?"Con cứ trèo lên từ đây, ngay phía sau khớp cánh," Hagrid nói. "Nhớ cẩn thận, đừng làm rụng lông của nó, nó không thích đâu..."Harry đặt một chân lên cánh Buckbeak và từ từ leo lên lưng nó. Khi Buckbeak đứng dậy, Harry không biết nên nắm vào đâu—mọi chỗ xung quanh đều được phủ đầy lông vũ."Tiến về phía trước đi!" Hagrid gọi to, rồi vỗ mạnh vào mông sinh vật.Không hề báo trước, đôi cánh dài gần mười hai thước Anh đột ngột dang rộng hai bên Harry. Ngay lập tức, cậu lao về phía trước, kịp thời ôm lấy cổ Buckbeak. Cảm giác này hoàn toàn khác với cưỡi chổi—và Harry biết chắc mình thà cưỡi Nimbus 2000 còn hơn! Đôi cánh rộng vỗ mạnh bên dưới chân, lông vũ cọ vào người làm cậu thấy nhột nhạt và không thoải mái. Cậu không dám siết chặt lấy nó vì sợ làm đau sinh vật này. Trong khi đó, chiếc mông Buckbeak nhấp nhô theo nhịp vỗ cánh, khiến Harry liên tục nảy lên xuống—không mượt mà và ổn định như bay trên chổi chút nào.Buckbeak bay một vòng quanh bãi tập trước khi hạ xuống. Harry lo lắng nhất là khoảnh khắc này—khi cổ Buckbeak chúc xuống thấp, cậu bị đẩy ra sau, có cảm giác như sắp trượt khỏi mõm nó. Cuối cùng, khi bốn chân của Buckbeak tiếp đất, Harry bị xóc mạnh, suýt ngã xuống nhưng may mắn giữ được thăng bằng."Làm tốt lắm, Harry!" Hagrid reo lên. Trừ Malfoy, Crabbe và Goyle, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô."Rồi, còn ai muốn thử không?"Cả lớp, được tiếp thêm động lực sau màn trình diễn của Harry, bắt đầu cẩn thận tiến vào bãi tập. Hagrid lần lượt tháo dây xích cho từng con sinh vật. Không lâu sau, khắp bãi tập vang lên tiếng học sinh hồi hộp cúi chào. Neville mấy lần định cúi chào nhưng lại hoảng sợ bỏ chạy, vì con Hippogriff trước mặt cậu dường như không có ý định quỳ xuống.Một con Hippogriff màu hạt dẻ tiến đến trước Jacqueline và Hermione. Jacqueline cúi chào nhẹ, và sinh vật nhanh chóng đáp lễ. Cô mỉm cười bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve mõm nó. Hippogriff phát ra tiếng kêu khe khẽ đầy mãn nguyện, thỉnh thoảng còn dụi đầu vào tay cô.Nhưng mỗi khi Hermione định tiến lên, con Hippogriff lại ngẩng cao đầu, tỏ vẻ cảnh giác, khiến nàng sợ hãi lùi lại."Cậu không thể sợ nó." Jacqueline vừa cười vừa nói. "Nó có thể cảm nhận được nỗi sợ. Cậu cần phải tự tin hơn.""Nó chỉ là một con vật thôi mà." Hermione lầm bầm, có vẻ không vui."Nó là một sinh mệnh." Jacqueline nhắm mắt, vùi mặt vào lớp lông dày của con Hippogriff. "Nó có thể phân biệt được ai thực sự tôn trọng nó."Ở phía xa, Malfoy, Crabbe và Goyle đang tiếp cận Buckbeak. Buckbeak cúi chào Malfoy, nhưng thay vì đáp lễ một cách trịnh trọng, Malfoy chỉ hờ hững vỗ lên mõm nó, vẻ mặt đầy chán ghét."Chuyện này quá dễ dàng." Malfoy kéo dài giọng, nói to đến mức Harry cũng nghe thấy. "Nếu Potter làm được, thì chắc chắn chẳng có gì nguy hiểm cả. Đúng không nào?" Hắn nhìn Buckbeak, nhếch mép nói. "Mày không nguy hiểm chút nào, đúng không? Đồ súc sinh xấu xí!"Vút!Móng vuốt sắc nhọn của Buckbeak bất ngờ vung lên. Malfoy hét thất thanh khi con sinh vật xông tới. Hagrid lập tức lao vào giữ chặt cổ Buckbeak, kéo nó ra xa khỏi Malfoy. Malfoy ngã lăn xuống cỏ, ôm lấy cánh tay đầy vết máu."Tao sắp chết rồi!" Malfoy rú lên, gây ra một tràng hỗn loạn trong lớp học. "Nó giết tao!""Trò sẽ không chết đâu!" Hagrid tái mặt, vội vã nói. "Ai đó giúp ta một tay! Chúng ta cần đưa nó đến bệnh thất ngay!"Hermione vội chạy đi mở cổng, trong khi Hagrid bế bổng Malfoy lên như một cọng rơm. Khi họ đi ngang qua, Harry thoáng thấy trên cánh tay Malfoy có một vết rạch dài và sâu, máu nhỏ giọt xuống bãi cỏ. Hagrid ôm hắn chạy thẳng lên lâu đài.Jacqueline nhìn theo Buckbeak, thở dài tiếc nuối rồi lắc đầu.