[Harry Potter][EDIT][BHTT] Together

Chương 61-62-63




"Snape chắc chắn biết là tớ làm."

Quay lưng lại với Hermione, Ron và Harry trông chẳng khác nào hai bức tượng hộ pháp đứng chặn trước cửa.

"Tớ cũng nhận ra điều đó." Hermione nói, hào hứng khuấy nồi thuốc với nguyên liệu vừa thêm vào. "Chỉ cần hai tuần nữa là hoàn thành rồi!"

"Snape không có bằng chứng là cậu làm," Ron trấn an Harry. "Hắn thì làm được gì chứ?"

"Cậu hiểu tính Snape mà, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

"Hermione Granger!"

Giọng Jacqueline vang lên như tiếng gầm của một con sư tử nổi giận. Cô lao về phía Hermione, khiến Ron và Harry vội vàng giữ chặt cô lại.

"Jacqueline, cậu không thể...!" Harry chưa kịp nói hết câu thì Jacqueline đã nhanh như chớp rút đũa phép ra, đặt ngay trước mặt Ron và Harry. Giọng cô lạnh lùng:

"Tránh ra."

Ron và Harry liếc nhau một cái rồi lập tức lùi sang một bên. Khi Jacqueline đang giận dữ, chẳng có lý lẽ nào có thể ngăn cản cô ấy.

Jacqueline hừ một tiếng, rồi sải bước tiến vào nhà vệ sinh.

Hermione đang ngồi xếp bằng trên sàn, ngay cạnh bồn rửa tay. Trước mặt cô là một đống nguyên liệu không mấy tầm thường. Khi thấy Jacqueline, Hermione trợn tròn mắt, ngây người.

Jacqueline dừng lại trước mặt Hermione, liếc nhìn nồi thuốc đang sôi sùng sục. Cô siết chặt tay, rất muốn đá bay cái nồi đó.

Nhận ra ý định của Jacqueline, Hermione vội dang rộng hai tay che chở cho nồi thuốc như gà mái bảo vệ con.

"Jacqueline, làm ơn... Đừng làm vậy!"

"Hermione Granger!" Jacqueline nheo mắt, hạ giọng quát lên.

"Tớ thực sự xin lỗi." Hermione cúi đầu, ánh mắt đầy áy náy. "Thật sự, thật sự xin lỗi..."

"Có vô số cách để lấy được thứ các cậu cần từ thầy Snape." Jacqueline nghiến răng, siết chặt quai đeo cặp sách. "Vậy mà cậu lại chọn cách ngu ngốc này sao?"

Hermione liếc nhìn cánh tay sưng vù của Jacqueline, giọng nhỏ dần.

"Tớ xin lỗi, Jacqueline. Nhưng mà..."

Cô ngẩng đầu, cố lấy hết can đảm.

"Tớ... tớ đã ra hiệu cho cậu."

"Đúng vậy!" Jacqueline giận đến mức mặt đỏ bừng. "Ngay một giây trước khi Harry đáng chết kia ném cái thứ quỷ quái đó vào nồi của Goyle, cậu đã nháy mắt với tớ! Hermione, trước khi làm vậy, các cậu có từng nghĩ đến tớ, Pansy, hay những học sinh Slytherin khác không? Có phải các cậu nghĩ rằng chúng tớ không đáng để bận tâm?"

Hermione rưng rưng nước mắt, siết chặt tay nhìn nồi thuốc trước mặt.

"Cậu biết tớ không nghĩ như vậy... Tớ chỉ là..."

"Jacqueline..." Harry mở miệng, cảm thấy mình nên nói gì đó. "Thật ra, Hermione chỉ giúp tớ đánh lạc hướng. Người ném thứ đó vào nồi của Goyle là tớ. Ý tưởng này... là của tớ."

"Ra là vậy." Jacqueline hừ lạnh, cơn giận như tìm được nơi trút xuống.

"Vĩ đại thật đấy. Đấng Cứu Thế dũng cảm, người sống sót sau Lời Nguyền Chết Chóc... tất nhiên rồi, so với kế hoạch kín kẽ để moi thông tin từ Slytherin, rồi tìm ra phòng chứa và đánh bại nó, thì mạng sống của chúng tớ đáng là gì?"

Giọng Jacqueline đầy mỉa mai.

"À đúng rồi, chắc chắn cậu đã đoán trước rằng thầy Snape sẽ có sẵn thuốc giải sưng tấy, nên mới dám ném pháo bùm vào nồi thuốc của người khác! Dù gì thì, nếu có vài học sinh Slytherin chết thì cũng không sao, đúng không? Được rồi, thử nói xem—giết một Slytherin thì được tặng Huân chương Merlin đệ tam, giết năm người thì được đệ nhị, còn giết mười người chắc còn được trao Giải Cống Hiến Đặc Biệt của Hogwarts luôn nhỉ!"

"Jacqueline," Hermione ngồi bệt xuống đất, khẽ kéo góc áo chùng của Jacqueline. "Làm ơn, Harry không hề có ý nghĩ như vậy."

"Đừng chạm vào tớ!" Jacqueline quát lớn, giật mạnh áo chùng ra khỏi tay Hermione. Cô dùng quá nhiều lực, khiến đống sách giáo khoa kẹp trên cánh tay rơi xuống đất đánh bịch một tiếng.

"Nếu các cậu nghĩ rằng—"

Jacqueline trừng mắt nhìn Harry đầy tức giận, ánh mắt lướt qua Ron. Dù chiều cao chỉ ngang ngửa hai cậu ấy, nhưng lúc này, cô lại có một khí thế đáng sợ đến mức Harry và Ron đồng loạt lùi lại một bước. Nhìn cô lúc này chẳng khác nào phiên bản thu nhỏ của thầy Snape đang đứng trước mặt họ.

"Nếu các cậu nghĩ rằng thầy Snape không biết các cậu đang âm mưu chuyện gì, thì thật là quá ngây thơ rồi."

Nói rồi, cô hất mạnh quai cặp sách đang trượt khỏi vai rồi quay người bỏ đi.

"Ờ... Snape giáo—" Ron theo phản xạ định lên tiếng, nhưng khi nhận ra mình vừa lỡ lời, cậu trợn tròn mắt nhìn ra phía cửa nhà vệ sinh, nơi Jacqueline vừa rời khỏi. "Ý tớ là... sau này nhất định không nên chọc giận Graham."

Hermione thở dài, mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn chồng sách giáo khoa của Jacqueline vẫn còn nằm trên đất.

"Tớ làm rối tung mọi chuyện rồi." Nàng nghẹn ngào nói.

Harry và Ron liếc nhìn nhau, không biết nên an ủi thế nào.

Cuối cùng, Harry cất giọng khô khốc:

"Ít nhất... cậu cũng đã lấy được nguyên liệu cần thiết."

"Có lẽ sau khi chúng ta vào được phòng sinh hoạt chung của Slytherin, có thể tìm cơ hội để xin lỗi cậu ấy..." Ron nói thêm.

"Đúng vậy," Hermione khẽ cúi đầu, bỏ hai nhĩ thảo vào nồi thuốc rồi đứng dậy nhặt sách giáo khoa của Jacqueline lên. Nàng nhẹ nhàng lau khô phần nước đọng trên bìa sách, đặt nó lên đùi. "Ít nhất thì chúng ta cũng đã có được nguyên liệu cần thiết."

"Nghe này, Hermione." Ron hắng giọng, cố gắng khiến lời mình nói nghe có vẻ đáng tin hơn. "Cậu có thể nghỉ ngơi một lát, làm chuyện cậu muốn làm. Tớ và Harry có thể trông nồi thuốc. Chỉ cần canh nó trong nửa tiếng thôi, đúng không?"

"Cậu chắc chứ?" Hermione ngước lên, giọng run run.

"Chỉ là trông nồi thuốc thôi mà," Harry vội vàng gật đầu. "Hôm nay tớ sẽ không làm nổ thêmcái nồi thứ hai đâu."

"Cảm ơn các cậu." Hermione đứng dậy, ôm cả hai người bạn một cái. "Thật sự cảm ơn."

"Dù sao thì, chuyện này bọn tớ cũng có phần trách nhiệm." Ron lẩm bẩm.

Harry huých nhẹ vào người cậu, Ron lập tức im lặng.

Sau khi hỏi thăm rất nhiều người, bao gồm cả vài giáo sư mà cô không quen biết, Hermione thở hổn hển chạy lên tầng bốn, gõ cửa phòng học của giáo sư Yuna.

"Em là Hermione Granger, thưa giáo sư."

Giáo sư Yuna ngước mắt khỏi tách trà, nhìn Hermione một lát rồi hỏi:

"Có chuyện gì sao, trò Granger?"

"Em đến tìm Jacqueline." Hermione nói, ánh mắt nhanh chóng hướng về hàng ghế đầu, nơi Jacqueline đang cúi đầu viết bài tập.

Cánh tay trái sưng vù của Jacqueline đang đặt trên bàn, khiến Hermione càng thêm áy náy.

Nhưng Jacqueline dường như không hề nghe thấy, vẫn cắm cúi viết tiếp.

"Tớ rất xin lỗi." Hermione đỏ hoe mắt, lớn tiếng nói. "Tớ không hề muốn làm cậu bị thương, cũng như Parkinson."

Jacqueline vẫn phớt lờ, tiếp tục viết.

Pansy bên cạnh lầm bầm: "Không sao đâu."

"Làm ơn!" Hermione hét lên. "Jacqueline, đừng như vậy!"

Nhưng Jacqueline đột nhiên tỏ ra vô cùng hứng thú với bài luận trước mặt, dù trên giấy vẫn chưa có một chữ nào.

Thấy vậy, Pansy nhẹ nhàng huých nhẹ vào cô.

"Jacqueline không có ở đây!" Jacqueline không thèm ngẩng đầu, lớn giọng đáp.

"Được thôi!" Hermione hít một hơi sâu, "Bốp!" một tiếng đặt quyển sách giáo khoa của Jacqueline xuống bàn.

"Vậy tớ sẽ để sách của cậu ở đây, thưa cô Graham 'không có ở đây'!" Hermione nói xong, lập tức xoay người chạy vụt đi.

"Cậu ấy xứng đáng bị như vậy" Trước khi giáo sư Yuna kịp lên tiếng, Jacqueline hừ lạnh một tiếng, lấy bàn tay sưng vù như chiếc xúc xích nhỏ của mình lật quyển sách trước mặt.

"Ít nhất thì... trước khi con nguôi giận."

Jacqueline nghĩ rằng trước Giáng Sinh, ít nhất cô không cần lo lắng về việc Hermione sẽ vì xấu hổ mà trả thù mình. Được rồi, có thể hôm đó cô hơi quá đáng một chút, nhưng ai bảo Hermione lại vô tình đánh trúng lúc cô đang nổi nóng chứ?

"Câu lạc bộ đấu tay đôi, tối nay."

Khi Pansy đọc to nội dung thông báo với gương mặt vô cảm, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Jacqueline không phải là ai tổ chức sự kiện này, mà là: đây có thể là một cơ hội chính đáng để đánh nhau. Chẳng hạn như, Harry Potter đấu với Malfoy. Hoặc có lẽ... Hermione Granger.

"Không có hứng thú." Jacqueline lắc đầu quay về phòng mình. "Một người nhà Graham đi học đấu tay đôi sao? Thật phí tài năng."

"Một tin tức nhỏ thôi," Pansy chớp chớp mắt đầy ẩn ý. "Giáo sư Snape sẽ làm trợ giảng. Hơn nữa..." Nàng cố ý dừng lại một chút. "Hoạt động lần này do giáo sư Lockhart tổ chức."

Vậy là, một bên là cơ hội để xem Lockhart làm trò cười, một bên là nguy cơ bị Hermione trả thù. Jacqueline lâm vào do dự.

"Trước khi Giáng Sinh đến," ngồi bên cửa sổ phòng sinh hoạt chung, Jacqueline tự nhủ. "Mình nên tìm chút thú vui cho bản thân." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi con bạch tuộc khổng lồ lướt qua mặt hồ. "Có giáo sư Snape ở đó, chắc cậu ấy cũng không quá đáng đâu. Hơn nữa," Jacqueline tự gật đầu, "cậu ấy mới là người sai trước."

Vậy là, đúng 8 giờ tối, cả nhóm vội vàng đến Đại Sảnh Đường. Những dãy bàn dài đã biến mất, thay vào đó, một sân khấu mạ vàng xuất hiện dọc theo bức tường, dưới ánh sáng của hàng trăm ngọn nến lơ lửng trên không. Trần nhà một lần nữa trở nên tối đen như bầu trời đêm phủ đầy nhung đen.

Gần như tất cả học sinh trong trường đều có mặt, chen chúc trong đám đông, mỗi người đều cầm sẵn đũa phép, trên mặt tràn đầy phấn khích.

Jacqueline tìm một góc khuất, cuộn mình lại giữa đám đông.

"Không biết ai sẽ dạy chúng ta nhỉ?" Khi bộ ba Gryffindor tiến về phía trước sân khấu, Ron thì thầm.

"Có người nói với tớ rằng, hồi trẻ giáo sư Flitwick từng là quán quân đấu tay đôi. Có lẽ thầy ấy sẽ là người hướng dẫn." Hermione đáp.

"Miễn là không phải—" Harry vừa nói được nửa câu, thì lời nói nghẹn lại.

Chỉ thấy Gilderoy Lockhart bước lên sân khấu, khoác trên người chiếc áo choàng màu đỏ tím lấp lánh, trông chói lóa đến mức gây nhức mắt.

Người đi bên cạnh hắn không ai khác ngoài giáo sư Snape, vẫn là bộ áo chùng đen thường ngày của ông.

Lockhart vẫy tay ra hiệu cho mọi người giữ trật tự, sau đó hào hứng tuyên bố:

"Lại đây nào, lại đây nào! Mọi người đều có thể nhìn thấy tôi chứ? Đều có thể nghe tôi nói chứ? Tốt lắm! Là thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi tổ chức một câu lạc bộ đấu tay đôi nho nhỏ, để huấn luyện các bạn, phòng khi một ngày nào đó cần đến kỹ năng tự vệ. Dĩ nhiên, phương pháp tôi dùng đã được thử nghiệm vô số lần trong những cuộc phiêu lưu của mình! Nếu muốn biết chi tiết hơn, hãy đọc những cuốn sách tôi đã xuất bản. Và bây giờ, xin giới thiệu trợ lý của tôi – giáo sư Snape!"

Lockhart nhe răng cười một cách khoa trương.

"Thầy ấy đã nói với tôi rằng bản thân có biết một chút về đấu tay đôi, và rất hào phóng đồng ý hỗ trợ tôi làm một màn biểu diễn nhỏ trước khi buổi học bắt đầu. Nhưng đừng lo lắng! Tôi đảm bảo rằng sau màn trình diễn, thầy ấy vẫn sẽ hoàn toàn nguyên vẹn mà trở lại với các trò. Đừng sợ!"

"Hoàn toàn nguyên vẹn?" Jacqueline khẽ thì thầm sau lưng Pansy. "Người cần lo lắng về chuyện đó e là ông ta mới đúng."

Trên sân khấu, Lockhart và Snape quay mặt đối diện nhau, cúi chào.

Ít nhất, Lockhart là người chào đúng nghi thức, còn thêm vài động tác vung tay hoa mỹ. Trong khi đó, Snape chỉ miễn cưỡng gật đầu một cái đầy chán chường.

Sau đó, cả hai giơ đũa phép lên trước ngực, tư thế như những tay kiếm thủ.

"Như các bạn thấy, chúng ta sẽ giữ đũa phép trong tư thế đấu tay đôi chuẩn mực." Lockhart hướng về đám đông đang im lặng. "Đếm đến ba, chúng tôi sẽ thi triển thần chú đầu tiên. Dĩ nhiên rồi, không ai trong chúng ta có ý định lấy mạng đối phương cả!"

"Hy vọng không nhàm chán quá." Jacqueline lẩm bẩm khi thấy Snape nở một nụ cười sắc lạnh.

"Nếu cậu đã thích xem náo nhiệt như vậy," Pansy quay sang cười đầy ẩn ý, "sao không ra phía trước mà xem?"

"Bởi vì tớ không muốn trở thành náo nhiệt để người khác xem."

Chương trước Chương tiếp
Loading...