[Harry Potter][EDIT][BHTT] Together

Chương 231-232




Jacqueline cùng Hermione vừa rời khỏi Đại sảnh, định lên Tháp Cú gửi thư thì bất ngờ chạm mặt Malfoy – vẫn với vẻ mặt vênh váo tự đắc – đang dẫn theo hai tên tùy tùng bước tới.

"Nhìn xem ai kia kìa. Chẳng phải là cô 'mọt sách biết tuốt' hạng nhì của chúng ta đấy sao?" Malfoy khoanh tay, ánh mắt dừng lại trên tờ báo Hermione đang cầm. "Có vẻ như mày cũng đọc rồi nhỉ? Tốt hơn hết là cẩn thận đi, bởi vì Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Đấy rất khoái xử mấy đứa như mày đấy – đồ máu bùn."

Hermione hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt. "Chuyện này là tất cả những gì mày có thể làm sao? Đúng là một đống rác rưởi."

"Mày nói gì cơ?" Malfoy cười khẩy, ra hiệu cho hai tên đứng sau. "Mày sẽ phải trả giá đắt cho mấy lời này đấy, đồ máu bùn."

"Cậu định làm gì? Méc ba cậu hay méc giáo sư Umbridge rằng bị một cô phù thủy gốc Muggle mắng là rác rưởi à?" Jacqueline khoanh tay, giọng đầy mỉa mai.

"Tốt nhất là cậu nên cẩn thận lời lẽ của bản thân, Graham." Malfoy xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng. "Chẳng bao lâu nữa, giáo sư Umbridge sẽ nắm toàn quyền ở Hogwarts..."

"Và bà ta vẫn phải nghe theo lệnh Fudge thôi." Jacqueline uể oải ngắt lời, rồi nắm tay Hermione, nở một nụ cười nhạt, "À ngài bộ trưởng..."

Jacqueline bất ngờ nâng tay Hermione lên và nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng trước ánh mắt sững sờ của Malfoy.

"Hôm qua tôi không có dịp nói chuyện với cậu đàng hoàng, nên chắc cậu chưa biết: Hermione là bạn gái của tôi. Nên tốt hơn hết là cậu cẩn thận khi nói năng với cô ấy từ giờ trở đi. À, tiện thể nói luôn – lúc tụi tôi hôn nhau, răng Hermione không hề đụng vào môi tôi đâu. Cô ấy hôn giỏi hơn bất kỳ cô bạn gái nào của cậu – mà khoan, cậu đã bao giờ có bạn gái đâu nhỉ?"

Malfoy cắn môi tái mét, phẩn nộ hừ một tiếng rồi hất vai hai người khi đi ngang qua, kéo theo hai tên tùy tùng rảo bước vào Đại sảnh.

"Cứ tưởng hắn phải quăng cho mình một lời nguyền khủng khiếp gì chứ." Jacqueline bĩu môi. "Thôi, bạn gái yêu quý của mình ơi, chúng ta mau chạy về Tháp Cú đi, không thì lại trễ tiết đầu bây giờ."

"Cậu biết đấy, cậu không cần chuyện gì cũng đứng ra vì mình." Khi Hermione buộc lá thư vào chân con cú Haig xong, hai người đứng trên bậc thang trước Phòng cú. Hermione lại nói, "Đã gần bốn năm rồi, mình cũng quen với thái độ của Malfoy rồi. Mình không muốn cậu..."

"Hermione Granger." Jacqueline quay lại, nhìn Hermione với vẻ nghiêm túc lạ thường. "Tốt nhất là cậu nghe cho kỹ. Bảo vệ bạn gái là việc mình phải làm. Nếu không làm thế, gia đình mình sẽ không tha cho mình đâu. Còn chuyện gọi là 'máu bùn'..."

Jacqueline lắc đầu. "Trái lại, mình không muốn cậu quen với cách gọi đó. Giống như mọi người hay cho rằng Slytherin chỉ toàn phù thủy hắc ám, hay gia tinh thì mãi mãi là nô lệ vậy. Nếu cậu đã chọn đứng ra đấu tranh cho quyền lợi của gia tinh, thì cậu cũng phải luôn nhắc nhở mọi người rằng chẳng ai có quyền gọi một người xuất thân như cậu là 'máu bùn' cả."

Hermione nhìn Jacqueline, rồi bất chợt ôm lấy cô và hôn nhẹ. "Nhưng Jacqueline, mình không muốn cậu vì mình mà bị Umbridge hay lũ Slytherin khác để ý. Với lại, đừng có nói kiểu như 'còn là nhà Graham thì họ không làm gì được mình'. Mình biết cảm giác bị người ta cười sau lưng nó ra sao."

"Và cậu nghĩ mình quan tâm chắc?" Jacqueline bật cười, "Mình chỉ để tâm đến những người yêu quý mình và mình yêu quý thôi. Còn Umbridge ấy à, cậu lo cho cậu còn hơn lo cho mình đi. Mình nắm được điểm yếu của bà ta rồi."

"Ồ, thế thì tốt quá." Hermione khẽ thở phào, nhưng rồi lại cảm thấy áy náy. "Ý mình là... có lẽ chúng ta không nên làm những chuyện kiểu như vậy..."

"Âm hiểm xảo trá?" Jacqueline hỏi, nhướng mày cười.

"Ừm..." Hermione đỏ mặt. "Nhưng nếu nó giúp cậu được an toàn thì..."

"Nói đến an toàn," Jacqueline hơi nhíu mày, "thật ra mình lo cho cậu hơn."

Hermione khẽ cười, tự giễu, "Mình không nghĩ có gì đáng lo đâu. Umbridge đâu có tự nhiên tử tế với tụi mình chỉ vì ngoài kia lắm Tử thần Thực tử."

Jacqueline lắc đầu. "Chuyện đó cậu đừng nghĩ nữa thì hơn. Mình cá một nụ hôn, Umbridge chắc chắn sẽ còn đàn áp dữ hơn. Fudge đã mất uy tín nghiêm trọng rồi, nên nếu Umbridge có thể kiểm soát được Hogwarts vào lúc này, bà ta chắc chắn sẽ trở thành tâm phúc thân cận nhất của ông ta."

"Và đó chính là điều mình lo." Jacqueline tiếp tục. "Nếu Umbridge biết những gì cậu đang làm, mình dám cá cậu sẽ soán ngôi của Harry, trở thành cái tên đầu tiên trong sổ đen của bà ta."

"Vậy thì cứ để bà ta tới." Hermione lạnh lùng đáp. "Mình cũng muốn xem bà ta còn trò gì."

Vừa dứt lời, Hermione đã bắt gặp Jacqueline mỉm cười nhìn mình. Nàng đỏ cả tai. "Gì thế? Mình nói gì sai à?"

"Không." Jacqueline lắc đầu, rồi khẽ hôn Hermione, sau đó nhanh chóng chạy xuống cầu thang. "Mình chỉ thấy có lẽ sau này sẽ cản trở con đường làm quan của cậu đấy."

"Cản trở? Con đường làm quan gì cơ?" Hermione ngơ ngác đứng trên bậc thang nhìn theo. "Cậu đang nói gì thế, Jacqueline?"

"Không có gì đâu." Jacqueline vừa chạy về phía lâu đài vừa quay đầu vẫy tay. "Giờ Lịch sử Pháp thuật của mình sắp bắt đầu rồi, chắc cậu cũng muốn mình chăm chỉ học chứ?"

Giống như Jacqueline dự đoán, sau vụ vượt ngục tập thể ở Azkaban, Umbridge càng thêm điên cuồng. Bà ta thường xuyên xuất hiện trong lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của Hagrid, liên tục đưa ra những câu hỏi lắt léo, và còn khuyến khích học sinh nhà Slytherin hỏi những thứ kỳ quặc.

Hermione kiên quyết giúp Hagrid chuẩn bị giáo án, Jacqueline cũng xung phong tới hỗ trợ. Thời gian tự do của họ ngày càng ít ỏi: Hermione có S.P.E.W và DA, Jacqueline thì lo chuyện Animagus và công việc với Yuna. Ngoài giờ học, họ chỉ còn gặp nhau trong thư viện, nhín thời gian ngẩng đầu nhìn nhau, cùng chuẩn bị bài, cùng đọc một cuốn sách.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Hagrid cũng không muốn họ đến nữa, còn đặc biệt dặn không được tới thăm ông vào buổi tối.

Rufus và Sean đã kịp báo tin mình an toàn với Yuna ngay sau khi vượt ngục xảy ra. Nhưng mãi đến hơn mười ngày sau, họ mới gửi thư tiếp theo giải thích tình hình: một cựu Tử thần Thực tử trong Bộ Pháp thuật bằng cách nào đó đã lại thuyết phục được bọn Giám Ngục phản bội, tạo điều kiện cho mười mấy Tử thần Thực tử trốn thoát. Tất nhiên, Fudge giấu nhẹm mọi chuyện, rồi đổ hết trách nhiệm lên đầu Sirius.

Rufus viết rằng hiện giờ trong Bộ Pháp thuật đã có một bộ phận bắt đầu tin vào lời của Harry và Dumbledore, và đang tìm cách thuyết phục Dumbledore quay lại làm Chủ tịch Hội đồng Phù thủy Quốc tế, thậm chí là trở lại vị trí Thẩm phán Tối cao của Wizengamot. Nhưng xem chừng họ vẫn chưa dám chính thức yêu cầu Yuna rời khỏi đó.

Ngay hôm sau vụ vượt ngục, Sykes gửi tới một tờ giấy trắng. Giờ chỉ còn thiếu mỗi Egregious.

Yuna chỉ thở dài, "Egregious lúc nào cũng là người cuối cùng. Nhưng may mà lần này chúng ta không cần phải đợi đủ cả bảy người mới hẹn gặp mặt được."

Vì vậy, dưới sự chỉ đạo của Yuna, Jacqueline dùng ám ngữ để gửi tin cho Fawley, Shafiq, Bones, Ambrosius, Sykes và Egregious.

Nếu phải nói điều gì khiến Jacqueline mong đợi mỗi ngày, thì đó chắc chắn là thời gian buổi tối ở thư viện cùng Hermione. Dù luôn có Harry và Ron kè kè bên cạnh, trừ thứ Hai. Hôm đó Ron có luyện tập Quidditch, còn Harry thì phải học phụ đạo riêng với thầy Snape – điều hiếm hoi giúp Jacqueline và Hermione có thời gian bên nhau.

Hôm đó, khi hai người đang làm bài tập trong thư viện, Jacqueline liếc sang Hermione đang chăm chú viết bài Cổ ngữ. Rồi cô nhìn cuốn từ điển chung giữa họ, mắt đảo một vòng, liền cầm lấy nó, giả vờ tra từ, nhưng thật ra là cô đang làm bài Số học huyền bí.

Lát sau, Jacqueline khép từ điển lại, đặt hẳn sang bên phải mình.

Vài phút sau, khi Hermione cần dùng tới từ điển, nàng hơi ngạc nhiên thấy nó bị dịch sang chỗ Jacqueline. Không nghĩ nhiều, nàng nhẹ chạm vào Jacqueline để xin lại sách. Jacqueline chẳng ngẩng đầu, vẫn nghiêm túc viết tiếp bài của mình.

Thế là Hermione hơi nhổm dậy, với tay qua mặt Jacqueline để lấy lại cuốn từ điển. Ngay lúc đó, Jacqueline thừa cơ hôn lên má Hermione một cái.

"Jacqueline!" Hermione bị bất ngờ đến mức tay run lên, đánh rơi cả cuốn sách xuống bàn làm vang một tiếng rõ to khiến bà Pince quay lại nhìn.

"Suỵt," Jacqueline ra hiệu im lặng. "Xin giữ trật tự, thưa cô Granger. Chúng ta đang ở thư viện đấy, với tư cách là Huynh trưởng, cô nên làm gương mới phải."

"Cậu cố ý!" Hermione thì thầm gắt, "Cậu cố tình để cuốn từ điển xa như vậy!"

"Nhưng đâu có ai cấm mình để từ điển ở bên cạnh đâu, nhỡ đâu mình cũng cần thì sao?" Jacqueline cười.

"Phải rồi, cậu đang làm bài Số học huyền bí, nhưng lại cần dùng từ điển Cổ ngữ?"

"Biết đâu có từ cổ nào đó đột nhiên xuất hiện mà mình không hiểu thì sao?" Jacqueline tỉnh bơ nói.

"Vậy tức là... cậu cũng không biết đúng không?"

Jacqueline nhún vai. "Dù sao thì không có luật nào cấm mình hôn bạn gái ở thư viện mà, đúng không?"

Hermione hừ một tiếng, rồi trong khoảnh khắc tiếp theo, chính nàng lại là người hôn Jacqueline.

"Hôm nay thật là quá... xin lỗi, nhưng liệu có thể tiết chế một chút không? Đây là thư viện mà." Giọng Ron vang lên phía trên đầu họ. Hermione định rời ra, nhưng Jacqueline đã ôm chặt nàng lại, còn nhẹ nhàng cắn vào môi nàng trước khi quay sang Ron – lúc này đang đỏ như tôm luộc.

"Trong nội quy của bạn gái, nội quy trường không cấm hôn ở thư viện, mà cả lệnh của Umbridge cũng không." Jacqueline nói, còn thách thức liếm môi mình. Ron lắp bắp nghẹn lời, Hermione vội kéo Jacqueline ra hiệu đừng quá trớn.

"Vết sẹo đau kinh khủng." Harry mang cặp sách tới, mặt trắng bệch.

"Có khi giống như bị sốt ấy, sẽ tăng dần rồi biến mất." Hermione nói khi Harry và Ron ngồi xuống đối diện họ.

"Là vì Snape ép mình học mà nó mới đau hơn." Harry ngắt lời. "Nó nhức đến không chịu nổi, mà mình thì ghét cái hành lang đó. Mình chỉ mong cái cửa đó mở ra luôn cho rồi, nhìn nó thôi đã phát ngán."

"Đây không phải chuyện đùa đâu." Hermione nghiêm giọng. "Cụ Dumbledore không muốn cậu mơ thấy cái hành lang đó nữa, nên mới để Snape dạy cậu Bế Quan Bí Thuật. Cậu phải cố lên."

"Mình đã cố!" Harry quát. "Thử để Snape chui vào đầu cậu mà xem, chẳng dễ chịu gì đâu!"

"Vậy đó là cậu chưa nổ lực đủ!" Jacqueline hạ giọng nhưng vẫn quát lại. "Đừng chỉ vì cậu làm không được mà trút giận lên người khác à?"

"Thế cậu thử đi! Để Snape vào đầu cậu đấy!" Ron gầm gừ.

"Cậu nghĩ tôi chưa từng thử à?" Jacqueline lạnh lùng đáp. "Cả học kỳ trước, cách một ngày mẹ tôi lại dùng Chiết Tâm Trí Thuật ít nhất một tiếng. Cậu nghĩ tôi không biết cảm giác bị đào hết ký ức ra như phơi bày trên phố cho thiên hạ xem à? Cậu nghĩ tôi không biết sáng dậy đầu như muốn nổ tung là thế nào à? Nếu cậu cứ khăng khăng không tin thầy Snape, cho rằng thầy chỉ tìm cách tra tấn cậu, thì Harry Potter, tốt nhất cậu đừng phí thời gian của viện trưởng bọn tôi nữa."

"Đúng vậy, mẹ cậu so với Snape ấy hả," Ron hừ một tiếng. "Trông chờ Snape thật lòng muốn giúp Harry còn khó hơn trông chờ Umbridge tự nhiên phát kẹo cho tụi mình!"

Jacqueline nheo mắt, định đáp trả, nhưng Hermione đã lên tiếng trước:

"Đừng nói nhảm, Ron. Cậu nghi ngờ thầy Snape bao nhiêu lần rồi? Lần nào cũng sai. Cụ Dumbledore tin thầy ấy, thầy ấy làm việc cho Hội Phượng hoàng, thế là đủ. Nếu chúng ta không tin Dumbledore, thì chẳng còn ai để tin nữa."

Thời gian trôi nhanh đến chóng mặt. Jacqueline mang theo vô vàn chờ mong và hy vọng, thoáng chốc mà tháng Một đã lặng lẽ trôi qua trước mắt cô. Tháng Hai đến, tiết trời cũng phân biệt rõ ràng hơn, ấm áp và ẩm ướt hơn hẳn tháng trước.

Sáng ngày 14 tháng Hai, Jacqueline bị Pansy kéo bật dậy khỏi giường từ sớm, ép ngồi xuống ghế, rồi bị bắt phải trang điểm và chải chuốt kỹ càng một lượt.

"Cậu thực sự nghiêm túc vậy à......" Jacqueline nhìn mình trong gương, Pansy đã tốn đến hai tiếng đồng hồ để làm tóc và trang điểm cho cô. "Ý tớ là... chỉ là một ngày Lễ Tình Nhân thôi mà, đúng không?"

"Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên hai cậu ở bên nhau đấy!" Pansy hét lên, tay cầm cây bút kẻ mắt, chăm chú suy nghĩ xem có nên thêm một nét nữa không. "Rất quan trọng! Cực kỳ, cực kỳ quan trọng! Rồi," Pansy lùi lại một bước, cẩn thận quan sát Jacqueline, sau đó mới thu dọn đồ trang điểm. "Xong rồi, cậu có thể đi hẹn hò rồi đấy."

"Haiz, được thôi." Jacqueline đứng dậy, nhìn vào gương chỉnh lại quần áo một chút, rồi hỏi, "Cậu thấy mình bây giờ có thể đi gặp cô ấy rồi chứ?"

"Mau cút đi, bạn cùng phòng xinh đẹp của tớ." Pansy ngồi xuống trước gương, bắt đầu trang điểm cho mình. "Đi chinh phục vị tiểu thư 'vạn sự thông' của chúng ta đi."

Jacqueline bật cười với Pansy, ngẩng đầu, ưỡn ngực bước ra khỏi phòng.

"Vẫn còn kịp! Nếu hôm nay không đến được......" Ở Đại sảnh, Hermione đang vội vã xé phong thư, rút ra một tấm da dê nhỏ, mắt lia nhanh qua từng dòng chữ, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. "Harry, cái này rất quan trọng. Trưa nay cậu có thể mang cây chổi đến gặp tớ không?"

"Ừm, tớ không chắc," Harry nói, có phần do dự. "Cho hy vọng mình có thể ở bên cô ấy. Bọn tớ còn chưa quyết định sẽ làm gì hôm nay."

"Vậy thì đưa cô ấy cùng đến cũng được!" Hermione vội vàng nói. "Cậu sẽ đến chứ?"

"Có ai mà không đến được à?" Jacqueline vừa lúc bước vào Đại sảnh, như thường lệ đi về phía bàn Gryffindor. Sau khi hôn nhẹ Hermione, cô cười hỏi: "Sẵn sàng đi chơi chưa, bạn gái của mình?"

Hermione nhìn cô, ngẩn người vài giây, sau đó lộ rõ vẻ áy náy: "Ôi Merlin ơi, Jacqueline, mình xin lỗi, mình thật sự quên mất... tớ... tớ vừa mới nhận được tin nhắn của bà ta..."

Jacqueline sững người một lúc, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Giờ cô chỉ muốn quay về ngủ một giấc, quên phắt chuyện mất mặt này đi. À không, trước khi ngủ, có lẽ nên thay bộ đồ này ra đã.

"À, vậy... thôi vậy." Cô cúi đầu, chậm rãi bước ra khỏi Đại sảnh, vừa đi vừa tháo tóc xuống. "Không sao đâu, mình có thể nhân dịp này ở lại trường nghỉ ngơi, nếu cậu có việc quan trọng hơn."

"Không, thật ra thì..." Hermione vội vã đứng dậy, một tay cầm bức thư, tay kia cầm miếng bánh mì, nhanh chóng bước đến bên Jacqueline, ngăn cô tiếp tục gỡ tóc, "Mình hẹn gặp bà ta là vào buổi trưa. Chúng ta vẫn còn cả một buổi sáng và cả buổi chiều rảnh rỗi mà."

Hermione đỏ mặt, nhẹ nhàng hôn lên má Jacqueline. "Nếu cậu chịu đợi mình một lát, mình cần trả lời thư của bà ta, sau đó trang điểm một chút, rồi mình gặp nhau ở chỗ Filch nhé, được không?"

Jacqueline gật đầu.

"Hôm nay cậu rất xinh đẹp." Hermione thì thầm bên tai Jacqueline, sau đó vội vã rời đi.

Quá tuyệt vời rồi! Jacqueline không kìm được lại mỉm cười ngu ngơ, quay lại Đại sảnh và ngồi xuống bàn Slytherin. Cô sắp có buổi hẹn hò đầu tiên trong ngày Lễ Tình Nhân cùng bạn gái của mình – Hermione Granger!

Jacqueline vừa ngồi xuống, các học sinh Slytherin xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng tuyệt vời của cô.

Được rồi, có thể hôm nay cô trang điểm hơi lố một chút. Nhưng sao chứ? Hermione vừa nói cô rất xinh đẹp.

Họ có thể bắt đầu buổi hẹn ở tiệm Công Tước Mật, mua một ít kẹo, hoặc một thanh chocolate siêu to cũng được – dù gì hôm nay là Lễ Tình Nhân. Dưới gầm giường cô vẫn còn giấu mấy món quà định tặng Hermione, nhưng lỡ như cô ấy không thích thì sao? Một thanh chocolate là món quà không thể sai vào dịp này.

Sau đó, họ có thể ghé qua tiệm Đồ Ma Pháp của Dervish và Banges – Hermione hẳn sẽ rất thích mấy thứ thiết bị kỳ quái ở đó. Rồi có thể đi uống trà ở quán của bà Puddifoot, hoặc nếu Hermione thích, cũng có thể đến Ba Cây Chổi.

Mà sau khi gặp cô gái kia, họ còn có thể dạo một vòng quanh làng Hogsmeade.

Còn buổi tối... Jacqueline thầm gật đầu – tối nay nhất định phải đưa Hermione đến một nơi thật đặc biệt.

"Không biết con đang ngồi đó cười ngây ngô cái gì," giọng Yuna đột ngột vang lên ngay bên tai khiến Jacqueline suýt nữa làm rơi cả dao nĩa, "Nhưng này, con gái yêu quý, tốt nhất là xem lại đầu tóc đi, nếu không ta cá là Granger sẽ chê con cho mà xem."

Jacqueline quay đầu nhìn theo giọng nói, Yuna đã thong thả bước lên bàn giáo viên.

Jacqueline bán tín bán nghi cầm muỗng lên soi soi mình, và lập tức hiểu ra lý do mọi người chỉ trỏ. Tóc cô nửa bên hoàn hảo, nửa còn lại đã bị cô tháo ra, lười biếng thả xuống vai. Trên mặt vẫn giữ nụ cười ngơ ngẩn kỳ quái – nhìn chẳng khác gì một kẻ điên. À không, có khác. Cô là một kẻ điên đang học ở Hogwarts.

Thế là Jacqueline lén lút giơ tay lên, gỡ luôn phần tóc còn lại mà Pansy đã tốn hai tiếng đồng hồ để làm. Cô lắc đầu một cái. Ừm, giờ thì dễ chịu hơn nhiều rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Jacqueline một mình đi dạo ra bãi cỏ phía trước lâu đài, nơi nhiều học sinh đang xếp hàng đợi Filch ký tên ra khỏi trường.

Không lâu sau, cô thấy Cho và Harry từ Đại sảnh bước ra. Cho buộc tóc đuôi ngựa dài, nhìn khá đẹp. Còn Harry thì... trông giống một chú ngỗng ngốc nghếch. Cả hai lặng lẽ đứng trong hàng, thỉnh thoảng chạm mắt nhau lại ngượng ngùng cười trộm.

Jacqueline tự nhủ phải bình tĩnh lại. Cô không thể ngốc nghếch như thế mãi được – ít nhất cũng nên chuẩn bị vài đề tài để trò chuyện. Chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần biết Hermione thích gì là được. Như vậy thì... sách? Merlin ơi, Jacqueline, mày thật là thiên tài – Lễ Tình Nhân mà lại bàn chuyện sách vở sao?

Nhưng có lẽ, các cô có thể nói về truyện cổ tích? Có thể Hermione sẽ kể cho cô nghe vài câu chuyện Muggle, còn cô thì kể vài truyện cổ tích của phù thủy. Khoan đã, khoan đã, Jacqueline, mày nghiêm túc đấy à? Lễ Tình Nhân? Truyện cổ tích?

Vậy SPEW thì sao? Không, không được – nếu cô ấy muốn cho Noam và mấy gia tinh nghỉ, thì mình chắc chắn sẽ đói đến chết.

Hay là nói về DA... Không, không, mình thà không biết cái tổ chức đó là gì. Nhưng cũng không tệ – mình có thể nhắc khéo Hermione nên cẩn thận hơn một chút, nên có biện pháp đề phòng bị mật báo.

Ngoài mấy chuyện đó ra thì sao? Jacqueline gãi gãi đầu. Mình nên tìm vài đề tài mang tính cá nhân hơn. Có thể chúng mình có thể nói chuyện về mười cây cầu lăn trụ? Không không không, Hermione đâu có hứng thú với mấy trò vận động. Vậy thì... nhạc! Đúng rồi! Cô ấy từng thảo luận về âm nhạc với chú Lucas.

Jacqueline gật đầu, ghi nhớ điều đó trong đầu. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng Pansy, liền ngẩng lên. Pansy đang đi cùng Blaise Zabini. Blaise vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi, trong khi Pansy thì ríu rít như một con chim sẻ nhỏ.

Khi thấy Jacqueline, Pansy sững người mất nửa giây, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ra hiệu "cố lên" rồi cùng Blaise bước vào hàng.

Hàng người chờ được Filch ký tên để ra Hogsmeade ngày càng ngắn lại, đến khi chỉ còn lại một người cuối cùng thì Hermione vẫn chưa tới. Jacqueline bắt đầu lo lắng. Cô biết chắc Hermione định đi Hogsmeade hôm nay – dù gì người phụ nữ đó cũng đã trả lời thư rồi. Nhưng nhỡ đâu Hermione vì mệt quá mà ngủ quên thì sao? Giống như năm ba cô từng vui quá mà ngủ quên tiết học Bùa Chú vậy.

Khi Filch bắt đầu cuộn lại danh sách dài ngoằng của ông ta, Hermione cuối cùng cũng xuất hiện. Nàng mặc một chiếc áo khoác tím nhạt có mũ, khoác ngoài là áo khoác cao bồi. Dù không lộng lẫy như trong Vũ hội năm ngoái, nhưng vẫn đầy cuốn hút và dịu dàng.

Lúc này, đến lượt Jacqueline cảm thấy mình mới là kẻ ngốc – ai lại mặc áo choàng phù thủy đi hẹn hò Lễ Tình Nhân cơ chứ?

"Xin lỗi nhiều lắm." Hermione vội vàng chạy đến, vẻ áy náy hiện rõ. "Mình bắt cậu chờ lâu quá rồi. Mình... mình cứ lưỡng lự không biết nên mặc bộ nào thì ổn hơn."

"Không sao, cậu rất xinh đẹp." Jacqueline nuốt khan, khẽ nói. "Nếu cậu không phiền, mình... muốn quay lại thay đồ. Mình... không nên mặc áo choàng phù thủy."

"Các ngươi có định ra ngoài không đấy?" Filch cau có hỏi.

Hermione quay sang Jacqueline, gật đầu khẽ. "Cậu hoàn hảo rồi."

Jacqueline bĩu môi, "Vậy... thôi được."

Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan chặt, mãi đến khi đặt chân vào Hogsmeade, Jacqueline mới chợt nhớ ra – lẽ ra cô nên chuẩn bị đề tài trò chuyện, thay vì cứ lặng thinh như thế.

"Cậu muốn đến cửa hàng bút lông ngỗng trước không?"

Hai giọng nói vang lên cùng lúc. Jacqueline quay sang nhìn Hermione, cũng đang nhìn cô. Rồi cả hai đồng loạt bật cười khúc khích.

"Mình còn không biết cậu cũng mua bút ở đó đấy." Hermione cười nói.

"Mình thề với Merlin," Jacqueline nghiêm nghị gật đầu, "Mình vừa đứng ở đó, định bụng mời cậu đi tiệm kẹo Công Tước Mật trước. Nhưng rồi không hiểu sao lại buột miệng nói cái này."

"Chẳng phải Noam đã gửi cho cậu đủ kẹo để ăn cả tháng rồi sao?" Hermione hỏi, khi hai người tiến đến gần cửa hàng bút lông. Trên cửa kính dán một tấm bố cáo rất lớn.

"Mình chỉ muốn mua thêm một miếng chocolate." Jacqueline lẩm bẩm, vừa nhìn tấm áp phích dán ảnh mười Tử thần Thực tử vượt ngục. Trên đó có ghi dòng chữ từ "Bộ Pháp thuật thông báo", nếu ai cung cấp được manh mối giúp truy bắt, sẽ được thưởng một nghìn Galleon.

"Chuyện này hơi lạ." Hermione nhíu mày, hạ giọng nói khi bước vào tiệm. "Lần trước bọn họ vượt ngục, cả nơi này tràn ngập Giám ngục. Giờ lại chẳng có một con nào."

Jacqueline hơi cúi người, làm ra vẻ đang chăm chú ngắm cây bút trước mặt Hermione, nhưng thực ra hạ thấp giọng nói nhỏ: "Tin mật từ phía Thần Sáng," cô chớp mắt tinh nghịch, "Bọn Giám ngục đã thoát khỏi sự kiểm soát của Bộ rồi. Nhưng Fudge đang giấu nhẹm tin này."

"Còn Umbridge thì đến giờ vẫn cho rằng chúng ta không nên học cách phòng vệ hắc ám thực chiến?" Hermione giận dữ nói.

Jacqueline mím môi, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Hermione. "Có lẽ hôm nay... chúng ta cứ làm như không biết gì cả thì hơn?"

Hermione quay sang nhìn cô. Jacqueline liền nhân cơ hội cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng. "Được chứ?"

Hermione lườm cô một cái, rồi cầm lên một cây bút lông màu đỏ tím trước mặt. "Cậu thấy cây bút này thế nào?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...