[Harry Potter][EDIT][BHTT] Together
Chương 216-217
Jacqueline đang mơ một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy Hermione Granger đã nhận lời mời của mình, đến nhà cô để cùng nhau ăn bữa trưa Giáng Sinh — một dịp vốn chỉ dành riêng cho người thân trong gia đình! Thật đúng là một giấc mơ tuyệt vời. Jacqueline mỉm cười trong mơ, cô ôm lấy con gấu bông vào lòng. Hôm nay, con gấu ấy dường như mềm mại hơn mọi khi.Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng hai ông chú, Raymond và Lucas, vọng lên từ dưới lầu. "Jacqueline đâu rồi? Bình thường giờ này nó đã dậy lâu rồi mà. Mã B1 đến D2.""Chắc là nó mệt quá đấy. Nghe nói hai hôm trước nó bận tới tận nửa đêm mới từ chỗ Pitt về, sáng hôm sau lại đi tìm Noam. Tuy không rõ nó đang làm gì, nhưng vào thời điểm này, làm gì cũng hơn là lo lắng suông. Mã G8 đến F6.""Nhưng hôm nay là Giáng Sinh cơ mà. Nếu tới tận bữa trưa mà nó vẫn chưa dậy thì gay go đấy. Tốt nhất là Xe G2 đến G3.""Nó chắc chắn sẽ dậy trước lúc đó. Nếu không, em sẽ lên gọi. Xe C7 đến C5." "Tụi mình lên thì không tiện lắm đâu. Dù sao nó cũng là thiếu nữ rồi. Nhớ năm trước, trước Quidditch World Cup, Elizabeth đã không cho anh vào phòng nó rồi. Thật không ngờ, mới đó mà cô bé tí hon năm nào giờ cao gần bằng mẹ rồi. Vài năm nữa chắc nó sẽ có con mất. Tượng F1 đến G2.""Vậy ai lên gọi nó đây? Dù Yuna và James đang ra ngoài, nhưng nếu họ về mà Jacqueline vẫn chưa dậy thì tiêu. À, hay để mẹ lên đi. Mã B8 đến C6." "Nếu đến 11 giờ mà nó vẫn chưa. Mã G1 đến F3."Jacqueline lẩm bẩm trong cổ họng, chậm rãi mở mắt, muốn xem giờ. Sao mà chú Raymond với chú Lucas lại dậy sớm chơi cờ chứ? Cô vô thức cọ cằm vào con gấu bông, rồi theo thói quen hôn lên đầu nó — chỉ là, cái đầu ấy hôm nay không mềm mại như mọi khi mà có vẻ xù xì, và... mang một mùi hương rất quen thuộc.Rồi thứ mà cô tưởng là con gấu bỗng phát ra một tiếng rên khe khẽ.— "Đừng quậy, Crookshanks..."Jacqueline choàng tỉnh. Cô lập tức hiểu ra. Gấu bông không biết kêu! Gấu bông của cô là đồ Muggle, hoàn toàn không có chút ma lực nào. Cô ngẩng đầu lên, cố nhìn rõ người đang nằm trước mặt mình.Trong vòng tay cô — không phải con gấu — mà là một người. Một cô gái tóc nâu, đang nằm yên trong ngực cô!Jacqueline sững sờ khi nhận ra tay mình đang đặt trên eo cô gái kia, ôm cô ấy rất chặt. Cả hai đang nằm ở chính giữa giường, chiếc chăn chỉ phủ tới ngang hông.Chuyện này... không bình thường chút nào! Ai đã lẻn vào giường cô lúc cô ngủ?!Không... Không phải người lạ. Cô nhận ra người này.Là Hermione.Từng chuyện xảy ra đêm qua — hay đúng hơn là rạng sáng hôm nay — chợt hiện về trong đầu Jacqueline. Vậy là giờ cô đã hiểu vì sao trên giường mình lại có thêm một cô gái Gryffindor nổi tiếng là "mọi chuyện đều biết"!Nhưng khi ấy, Jacqueline kinh hoảng đến mức không thể khống chế được giọng mình. Một tiếng hét hoảng hốt bật ra, làm kinh động cả nhà và đánh thức luôn người đang nằm cạnh."Jacqueline, chuyện gì vậy?" Lucas lập tức bật dậy khỏi bàn cờ, nhưng bị Raymond kéo lại."Ác mộng nữa à? Jacqueline?" Raymond vừa căng thẳng vừa nửa đùa hỏi."A!" Một tiếng hét nữa vang lên từ phòng Jacqueline, giọng hơi khác với tiếng hét thường ngày của cô. Raymond và Lucas liếc nhau, cùng lúc nhảy khỏi bàn cờ và lao về phía tháp Bắc."Jacqueline! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?!" Họ hét lên.Ngay sau đó, những bóng trắng lơ lửng từ các tầng dưới bay vọt lên."Merlin phù hộ! Tường chắn!" Jacqueline hoảng loạn, vội vàng lăn khỏi giường, với tay lấy đũa phép trên tủ đầu giường và niệm chú lên bức tường.Hermione vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác ngồi trên giường, chưa kịp nghĩ chuyện gì đã xảy ra — tối qua rõ ràng hai người còn nằm ở hai bên giường cơ mà, sao giờ lại..."Bịch, bịch, bịch." Dưới lầu vang lên vài tiếng đập mạnh vào tường, kèm theo những tiếng quát lẫn nhau."Chết tiệt, sao nó lại niêm phong tường lại?! Tụi mình không vào được!""Chắc không phải do nó đâu, William! Biết đâu có người lẻn vào thật thì sao?""Làm gì có! Yuna đã phong toả cả lâu đài rồi, trừ phi dùng Khóa Cảng thì ai vào được chứ!""Vậy leo ống thoát nước đi! Ba ông chú yêu quý ơi!" Một giọng lanh lảnh vang lên."Đúng là đứa trẻ thông minh!" Rồi tiếp đó là tiếng splash — họ đã nhảy vào bồn nước."Không!" Jacqueline hét lên, nhảy dựng khỏi giường. "Không sao! Con không sao hết!" Cô vừa la vừa múa tay niệm chú về phía toilet. "Thật sự không..."Nhưng đã quá muộn. Mấy bóng trắng đã từ dưới nước bay lên, xuyên qua tấm rèm trắng ở cửa toilet, và chứng kiến một cảnh tượng khiến họ chết sững:Jacqueline đứng giữa phòng, tóc rối tung, chân trần, tay cầm đũa phép, quần áo xộc xệch như vừa trải qua bão tố. Trên giường, một cô gái tóc nâu đang ngồi co người, quấn chăn kín người, trông vẫn chưa hoàn hồn."Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?" Giọng Arthur từ dưới vườn vọng lên, đầy lo lắng. "Jacqueline làm sao vậy?""Có một cô gái trong phòng nó, đang ngồi trên giường!" William báo."Có vẻ như cô ấy qua đêm trong phòng nó." Lucas nhận xét."Chắc chỉ là một vị khách." Elizabeth lên tiếng."Con nghĩ đó là Hermione Granger — cô bé nhà Gryffindor!" Jethro nói.Cả đám rơi vào im lặng lúng túng. Jacqueline trừng mắt nhìn họ từ giữa phòng, Hermione ngơ ngác nhìn lại Jacqueline, Elizabeth với William thì nhìn cả hai, còn Lucas thì vội đưa tay che mắt Jethro."Cháu còn nhỏ, không được nhìn!" Anh nghiêm nghị nói.Nhưng... một hồn ma che mắt một hồn ma khác? Mấy người làm thiệt đó hả?"TẤT CẢ XUỐNG DƯỚI CHO TA!" Giọng Arthur gầm lên từ ngoài vườn. "MẤT MẶT QUÁ RỒI!""Hên quá." William và Lucas biến mất trước khi Jacqueline kịp chớp mắt."Con sẽ không sao đâu." Elizabeth dịu dàng nói."Chúng tôi muốn gặp cô lâu lắm rồi." Jethro mỉm cười.Sau đó, từng người một biến mất trở lại trong hồ nước của Jacqueline.Jacqueline vẫn chân trần đứng giữa phòng, nhìn Hermione. Nàng mặt tái xanh."Cậu không nói cho họ biết là tớ sẽ đến?" Hermione trông như sắp khóc."Tớ đâu biết cậu thực sự sẽ đến." Vài phút sau, Jacqueline vừa thay đồ vừa nói vọng ra — Hermione đang trong toilet."Nếu cậu không đến, tớ không muốn họ quá để ý. Nó sẽ giống như...""Vậy là," Hermione nói lớn từ trong toilet, đặt túi lên bồn rửa làm cái gương rung lên, "Cậu chẳng hề tin là tớ sẽ đến?""Tớ không chắc." Jacqueline giải thích. "Vả lại, tớ tưởng cậu sẽ tới vào sáng nay. Tớ không ngờ...""Nếu cậu muốn tớ đến vào thời điểm cố định nào đó, thì lúc mời tớ — hay ít nhất khi đưa Khóa Cảng — cậu nên nói rõ!" Hermione nói khi bước ra khỏi toilet, giờ đã thay đồ xong."Đây là lần đầu tiên tớ mời một cô gái đến nhà ăn mừng Giáng Sinh đấy!" Jacqueline hét lên, giọng đầy xúc động. "Nếu tớ có cư xử như một kẻ vụng về thì... xin lỗi, bởi vì tớ đúng là như vậy! Nếu còn làm điều gì sai nữa mà tớ không biết, thì tớ chỉ có thể mong cậu tha thứ!"Hermione nhìn Jacqueline có phần kích động, tâm trạng nặng nề của nàng bỗng chốc dịu lại. "Cậu chưa từng mời bạn nữ nào đến nhà trước đây sao?" nàng hỏi, cố kiềm chế nụ cười thoáng hiện trên môi."Cho nên... xin lỗi. Nếu trước đây tớ không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này." Jacqueline vẫn nói, giọng còn lấm tấm giận. "Nghe này, Hermione... tớ không muốn dọa cậu, nhưng cậu là—ít nhất theo tớ biết—người ngoài đầu tiên bước chân vào nhà chúng tớ trong suốt mười sáu năm qua." Jacqueline bồn chồn đi tới đi lui trong phòng. "Tớ biết bọn họ rất muốn gặp cậu, vì vậy tớ không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Có thể họ sẽ hỏi nhiều câu, rất nhiều câu. Cho nên, tớ thật sự xin lỗi, Hermione, nếu như—""Không sao đâu, Jacqueline." Hermione bước lên đặt tay lên vai Jacqueline, buộc cô phải nhìn mình. "Họ là người thân của cậu mà, Jacqueline. Họ có vẻ rất tốt. Tin tớ đi, nếu tớ sống sót nổi dưới quyền của Umbridge, thì mấy chuyện này chẳng là gì cả.""So với họ, Umbridge chẳng là cái thá gì," Jacqueline nói đầy lo lắng. "Nếu cậu nghĩ tớ là kiểu người hay hoa ngôn xảo ngữ, thì bọn họ—mấy ông chú của tớ, và cả ông ngoại nữa—họ mới thật sự là chuyên gia.""Nhưng mà... chúng ta đâu có gì phải giấu, đúng không?" Hermione hỏi, nhìn Jacqueline nghiêm túc. "Tụi mình không có, đúng không?"Jacqueline nhìn nàng, im lặng.Hermione nheo mắt lại. "Cậu đang giấu tớ chuyện gì à?""Xin lỗi," Jacqueline buồn bã ngồi xuống giường, thở dốc. "Tớ cần nói thật với cậu, Hermione. Tớ đã nói dối cậu. Tớ nói ở đây có một bữa tiệc, nhưng thật ra không có. Tớ chỉ muốn có cớ để mời cậu đến. Tớ rất rất muốn gặp cậu, Hermione, và tớ cũng muốn giới thiệu cậu với gia đình tớ. Tớ muốn cậu tham gia bữa trưa Giáng Sinh cùng tụi tớ, bởi vì, bởi vì..."Jacqueline ngẩng đầu nhìn trần nhà, nước mắt lấp lánh trong mắt. Cô thở dài, "Bởi vì bữa trưa Giáng Sinh chỉ dành riêng cho thành viên gia đình Graham. Ngay cả cha đỡ đầu của tớ cũng không được mời. Tớ... cậu... Tớ không giỏi nói mấy chuyện này, nhưng Hermione, cậu hiểu ý tớ mà, đúng không?""Tất nhiên." Hermione đưa tay lên che miệng, đôi mắt hoe đỏ. Nàng ngồi xuống trước mặt Jacqueline, nhẹ nhàng cọ vào chân cô. "Tớ hiểu mà. Jacqueline, tớ rất biết ơn vì cậu đã mời tớ. Dù cậu có nói thật từ đầu hay không, tớ cũng sẽ không thấy bị xúc phạm đâu.""Tớ chỉ không muốn cậu nghĩ đây là một kiểu..." Jacqueline ấp úng."Hẹn hò à?" Hermione ngắt lời."Tớ không muốn lần đầu lại nghiêm túc đến mức này. Ý tớ là... tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng nếu cậu không nghĩ giống tớ, thì tớ không muốn...""Nhưng tớ đang ở đây, Jacqueline." Hermione ngẩng đầu nhìn cô. Jacqueline chỉ biết lau nước mắt. "Và tớ rất vui vì được ở đây. Dù tớ đã phải đợi cậu... hơn một năm trời mới nhận được lời mời.""Một năm?" Jacqueline ngơ ngác nhìn Hermione. "Thật á?""Ừ." Hermione gật đầu. "Một năm.""Vậy... tớ đúng là đồ ngốc, đúng không?" Jacqueline nấc nghẹn."Cậu là học sinh xuất sắc nhất năm chúng ta." Hermione trấn an. "Vẫn là cố vấn của S-P-E-W nữa.""Nhưng về chuyện tình cảm thì tớ đúng là ngốc hết phần thiên hạ! Năm ngoái tớ cứ tưởng mình khó chịu vì cậu thân với Potter và Krum..."Hermione không đáp. Nàng chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh Jacqueline và ôm lấy cô."Cảm ơn cậu, Hermione. Tớ thật sự cần điều đó." Jacqueline hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, rồi đứng dậy. "Tốt nhất chúng ta nên xuống lầu trước khi họ lại lên kiểm tra. Trời ơi, đã hơn mười một giờ rồi. Bữa trưa bắt đầu đúng mười hai giờ. Hermione, cậu nên thay lễ phục đi. Nếu cậu không có, tớ có thể cho mượn. Kích cỡ chắc cũng không chênh lệch lắm đâu.""Dì Molly đã giúp tớ rất nhiều." Hermione mỉm cười, "Lúc ấy tớ cũng hơi hoảng.""Cậu cứ dùng phòng tắm ở đây đi." Jacqueline gật đầu. "Tớ xuống lầu trước. Thay đồ xong thì xuống nhé." Cô tiến lại ôm Hermione một cái thật chặt. "Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này mà, phải không?""Không đến nỗi nào đâu, Jacqueline."Jacqueline khẽ lắc đầu, rồi bước tới tủ quần áo, nơi cất tất cả lễ phục từ bé đến giờ. Cô chọn một chiếc váy xanh ngọc hở vai, ôm nó rồi rời khỏi phòng, bước xuống lầu.Jacqueline không phải chờ lâu — cô vừa mới thay xong lễ phục thì Hermione đã bước xuống lầu. Vừa thấy Hermione, Jacqueline như nghẹt thở. Lần này Hermione không buộc tóc lên mà để mái tóc nâu buông xõa tự nhiên trên vai. Chiếc váy trắng tinh giản thanh nhã, phối với sợi dây chuyền có mặt ngọc lam đeo trên cổ, khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp."Mình trông ổn chứ?" Hermione hơi khẩn trương, tay mân mê vạt váy, rõ ràng là không chắc chắn về diện mạo của mình."Mình đã từng nói cậu rất hoàn hảo chưa?" Jacqueline cố nén cảm xúc, cố gắng mở miệng nói, "Nếu có thể nói thêm gì... thì là, mình nghĩ sợi dây chuyền mình tặng cậu thực sự khiến cậu càng thêm rạng rỡ."Hermione bật cười, cả hai cùng lúc thả lỏng hơn rất nhiều."Tôi có thể không? My lady." Jacqueline hơi khom người, vươn tay về phía nàng."Cảm ơn cậu, kỵ sĩ của mình." Hermione mỉm cười đặt tay vào tay Jacqueline. "Dẫn đường đi, được chứ?"Cả hai cùng cười, rồi Jacqueline dẫn Hermione rời khỏi tháp, bước xuống tầng một, tiến về phía một bàn cờ khổng lồ được đặt giữa đại sảnh."Hình như mình đã thấy bàn cờ này ở đâu rồi..." Hermione nhìn bàn cờ, như đang cố nhớ lại điều gì đó."Cậu hẳn là nghe nói từ giáo sư McGonagall, phải không? Chú Lucas và ông ngoại mình nghe chuyện bàn cờ trong ở mật thất năm thứ Nhất, thế là họ tự làm một bản. Nhưng trong nhà chỉ có mẹ mình và ba gia tinh là có thể làm được, nên họ cũng gọi mình giúp — đó cũng là lý do điểm môn Biến hình năm hai của mình đột nhiên tăng vọt. Nhưng hiện tại thì bọn họ chơi nó rất vui, xem như thú vui giải trí duy nhất."Jacqueline dắt Hermione băng qua bàn cờ, vừa đi vừa nhìn xuống đất."Bọn họ đều là..." Hermione khựng lại, không biết nên dùng từ gì."Hồn ma." Jacqueline nói giúp nàng. "Cậu có thể gọi vậy, họ không phiền đâu."Họ đi đến một cánh cửa nhỏ bên hành lang. Trên tầng hai, hành lang trải thảm lụa trắng, các bức tường treo đầy tranh, từ tinh xảo đến vụng về."Đây là tầng hai." Jacqueline chỉ dẫn, "Thư phòng của mẹ, phòng vẽ, phòng âm nhạc đều ở bên này.""Còn những bức tranh này là ai vẽ?""Đều là tổ tiên mình. Mình dám chắc có bức còn ký tên của chú Lucas. Ước mơ lớn nhất của ông là trở thành họa sĩ tự do, dù ông cũng rất giỏi chơi nhạc cụ."Họ đi xuống cầu thang. Đến trước một cánh cửa đen, Jacqueline hít một hơi sâu, quay sang nhìn Hermione: "Cậu sẵn sàng chưa?""Chuyện này không thể so được với những gì mình từng trải, đúng không?" Hermione cười nói."Ừm... cậu chưa biết đâu." Jacqueline cười rồi đẩy cửa ra — và Hermione gần như sững người. Căn phòng rộng bằng nửa Đại Sảnh của Hogwarts, chỉ có một chiếc bàn gỗ đỏ dài, phía trên là đèn chùm pha lê treo lấp lánh. Lò sưởi trên tường đang cháy rực.Mọi người trong phòng đều đang mong đợi. Khi cửa mở, gần như tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía họ. Jacqueline vô thức siết chặt tay Hermione. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt dò xét tan đi, ai nấy trở lại trạng thái cũ. Lucas ngồi trước đàn piano đối diện họ, Elizabeth và Roy đứng cạnh ông. William ngồi phía xa, đứng trước mặt anh là anh trai Jacqueline. Yuna, James, Arthur và Jinna thì đang tụm lại trò chuyện khe khẽ."Đây là phòng ăn chính của tụi mình." Jacqueline thì thầm, "Chỉ có bữa trưa Giáng Sinh mới dùng đến. Ngày thường không ai được vào, nhưng hồi nhỏ mình và Noam thường lẻn vào đây chơi trốn tìm. À, trước khi cậu hỏi, trần nhà nơi này không được phù phép như Hogwarts, không hiện ra bầu trời đâu.""Rộng thật." Hermione nói, đi lại gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy biển xanh mênh mông."Gia tộc Graham từng rất lớn mà." Jacqueline thở dài."Vậy... đây là một trang viên?""Mình biết cậu nghĩ đến gì, nhưng đừng so sánh trang viên nhà Malfoy với bọn mình. Đây là một lâu đài đúng nghĩa. Cho dù Kẻ-mà-ai-cũng-biết là ai muốn vào, cũng không dễ dàng gì."Hermione định hỏi thêm, nhưng lúc này có âm thanh vang lên từ mặt sàn, khiến mọi người ngưng lại, tất cả cùng quay sang nhìn Arthur."Được rồi," Arthur dang tay, bay về phía đầu bàn, "Mọi người ngồi vào đi.""Vậy Granger ngồi ở đâu?" Jethro hỏi."À, chúng ta không thể tách hai người họ ra được." Jinna chen vào, "Bé Will, ngồi cạnh Emily đi. Để bé Granger ngồi bên phải mẹ — Jacqueline nhà ta vất vả lắm mới mời được một cô gái đến đấy."James tiến lại, lịch thiệp kéo ghế cho Yuna và Jacqueline, rồi nháy mắt với Jacqueline. Jacqueline bật cười, học theo động tác của hắn, kéo ghế bên cạnh cho Hermione.Yuna ngồi cạnh Arthur, liếc sang Noam. Noam búng tay một cái, lập tức trên bàn hiện ra hai rổ bánh mì, ba đĩa lớn salad, một đĩa rau tươi trộn, một đĩa hải sản với cua, cá và tôm, cùng một đĩa salad trái cây và khoai tây."Vậy thì," sau khi mọi người đã tự chọn thức ăn, Yuna lên tiếng, "Con không tính giới thiệu với chúng ta sao, Jacqueline?""Được." Jacqueline buông nĩa, "Đây là Hermione, Hermione Granger, đến từ Gryffindor. Giờ cô ấy là Huynh Trưởng giống con.""Cuối cùng ta cũng có đồng minh rồi." James cười lớn, "Nếu bọn họ không thích con, đừng bận tâm — họ chẳng thích ai ngoài dân Slytherin cả.""Chúng tôi chỉ không thích cậu thôi, Harris." Roy nói. "Đừng nghe nó, bé Granger. Từ năm nhất chúng ta đã muốn gặp con rồi. Tiếc là mãi đến giờ cháu gái chúng ta mới mời con tới.""Nói như thể mấy người hiếu khách lắm vậy đó." James lầm bầm."Chỉ cần là người nhà chúng ta yêu quý, thì ai cũng được chào đón." Arthur nói. "Tạ ơn Merlin, ánh mắt Jacqueline tốt hơn mẹ nó nhiều.""Này, ba!" Yuna phản đối, "Khi đó đầu óc con mơ hồ, ai mà minh mẫn nổi trong hoàn cảnh ấy chứ!""Họ rất thích cãi nhau nội bộ." James cười nói với Hermione."Lo chuyện của anh đi, James." Yuna lườm, "Em không muốn để lại ấn tượng xấu với bé Granger đâu. Nếu anh làm hỏng bữa ăn này, em thề sẽ không để anh bước vào nơi này lần nữa."James lắc đầu, nhấp một ngụm rượu nho hồng. Yuna liếc nhìn Jacqueline, ra hiệu bảo cô tiếp tục giới thiệu."Ngồi ở đầu bàn, vị trí cao nhất là ông ngoại mình – Arthur, đến từ Slytherin, từng là Huynh Trưởng và Thủ Lĩnh Nam Sinh."Hermione nhìn sang – một lão nhân tóc vàng kim, vóc người cao lớn, sống mũi hơi khoằm như mỏ chim ưng, đôi mắt xanh biếc sắc sảo như hồ ly."Rất vui được gặp ngài, ông Graham," Hermione lễ phép nói."Cứ gọi ta là Arthur," ông cười lớn, "Chứ trong nhà này nếu ai cũng gọi 'ông Graham' thì chẳng ai biết là gọi ai cả.""Bên phải ông là chú của mình – Raymond, cũng từ Slytherin, cũng từng là Huynh Trưởng. Năm mình mới vào năm nhất, chính chú ấy trót dại nói với mình rằng đi quân tốt là an toàn nhất, suýt nữa khiến mình gặp nguy hiểm.""Chú đã bồi thường con đủ nhiều rồi mà." Roy cười ha ha. "Rất hân hạnh gặp con, bé Granger. Cứ gọi chú là Raymond, hay ngắn gọn là Roy."Hermione mỉm cười nhìn hắn – trông rất giống cha mình, chỉ khác là tóc đen và mắt xanh nhạt hơn. Thậm chí còn cao hơn cả Arthur một chút."Con cũng rất vui được gặp chú, chú Roy.""Ngồi cạnh chú ấy là dì Elizabeth," Jacqueline chỉ sang người phụ nữ tóc nâu ngồi bên cạnh. Bà thấp hơn chồng nửa cái đầu, ánh mắt nâu đầy thân thiện. "Dì ấy đến từ Ravenclaw, và cũng từng là Huynh Trưởng.""Cứ nói thẳng đi, Jacqueline," William xen vào. "Cả nhà này ai mà chẳng từng là Huynh Trưởng.""Đúng là không sai," Elizabeth mỉm cười, "Và ta còn từng là Thủ Lĩnh Nữ Sinh.""Ta luôn tò mò không biết ai có thể đánh bại Ravenclaw lẫn Gryffindor," Elizabeth quay sang Hermione, "Rất hân hạnh được gặp con, bé Granger.""Con cũng vậy, dì Graham.""Ngồi bên cạnh là chú Lucas – chú thứ hai của mình. Từ Slytherin, cũng từng là Huynh Trưởng." Jacqueline tiếp tục. Lucas trông thấp hơn Raymond, người gầy, dáng vẻ thư sinh nhã nhặn."Chào con, bé Granger," Lucas cười chào."Vinh hạnh được gặp chú, chú Graham.""Bên cạnh là bạn gái chú ấy – Emily Cook. Cô ấy từ Hufflepuff, cũng là Huynh Trưởng. Bình thường cô ấy sống gần khu rừng sát lâu đài, hôm nay chắc đến đây là vì cậu." Jacqueline cười nói.Hermione nhìn sang – Emily là một phụ nữ trông vô cùng thân thiện, có phần mũm mĩm và hơi thấp."Thật vui khi con có thể đến đây, bé Granger.""Con cũng rất vinh hạnh, cô Cook.""Vị này," Jacqueline chuyển ánh mắt sang một người đàn ông tóc vàng nhạt, hơi gầy và thấp hơn hai anh trai, "là chú William – sinh đôi với mẹ mình. Slytherin, nhưng không phải Huynh Trưởng.""Cuối cùng cũng đến lượt chú rồi," William làm bộ giận dỗi, "Tuy không là Huynh Trưởng, nhưng chú là đội trưởng Quidditch Slytherin, là Tầm thủ của đội tuyển quốc gia Ireland! Hồi đó chú còn nổi hơn cả Krum! Nếu cái tên Malfoy kia giỏi được một nửa của chú thì học viện khác khỏi mơ chạm vào cúp Quidditch.""Anh nhớ không nhầm là suốt bảy năm học em chẳng giành nổi cái cúp nào," Lucas khẽ mỉa."Là vì em toàn có một đám heo làm đồng đội!" William bực bội."Khụ!" Yuna gõ nhẹ lên bàn, "Chú ý lời nói, William."William giơ hai tay đầu hàng, lè lưỡi. "Dù sao thì, rất vui được gặp con, bé Granger.""Con cũng vậy, chú Graham.""Đây là bà ngoại mình – Jinna. Ravenclaw, từng là Huynh Trưởng và Thủ Lĩnh Nữ Sinh."Hermione quay sang bên trái. Jinna có mái tóc đen – hiển nhiên Raymond và Lucas thừa hưởng từ bà. Đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ thông tuệ và nhân từ."Thật vui vì Jacqueline mời cháu đến, bé Granger.""Cháu cũng rất vinh hạnh được gặp bà, bà Graham.""Còn bên này..." Jacqueline nghiêng đầu nhìn qua, "Mẹ mình – chắc không cần giới thiệu, cậu hẳn là nhận ra rồi.""Mẹ hôm nay không phải giáo sư của con, Jacqueline." Yuna nói nhẹ nhàng."Dạ vâng..." Jacqueline hơi bĩu môi. "Mẹ mình – Yuna, Slytherin, từng là Huynh Trưởng. Hiện là giáo sư Cổ Ngữ Runes tại Hogwarts – nếu cậu từng nghe qua.""Rất vui được gặp con, bé Granger.""Con cũng rất vinh hạnh, cô Graham.""Cho ta bổ sung một câu," Yuna nói thêm, "Ta còn từng là thủ môn Quidditch của Slytherin. Lý do năm thứ năm chúng ta không lấy được cúp là vì chúng ta có một Tầm thủ như heo.""Ồ, lại đổ lỗi cho anh nữa!" William phản ứng, "Nếu em làm tốt hơn chút ở khung thành thì anh đâu cần cố đến vậy!""Nếu anh bắt được trái Snitch ngay từ phút thứ năm – lúc nó bay ngay cạnh cái chổi của anh – thì đâu đến mức ấy!""Chúng ta còn định ăn không vậy? Tôi đói sắp chết rồi," James chen vào, khiến cả Yuna và William đều lườm ông."Tiếp theo là cha mình – James Harris. Gryffindor, Huynh Trưởng, Thủ Lĩnh Nam Sinh." Jacqueline giới thiệu tiếp."Rất vui khi được gặp thêm một học sinh Gryffindor khác tại bàn này." James bắt tay Hermione. "Chú đoán chắc con cũng mệt với cái họ Graham rồi nhỉ.""Ba là phó Cục trưởng Cục Quản lý Sinh vật Huyền bí," Jacqueline nói nhỏ với Hermione, chớp mắt tinh nghịch, "Nếu cậu định xin thêm phòng riêng cho Gia tinh đấy.""Rất vinh hạnh, chú Harris." Hermione nói."Cuối cùng, đây là anh trai mình – Jethro." Jacqueline nhìn sang cậu bé trai chừng năm tuổi ngồi bên cạnh. Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên ngượng ngùng."Anh vẫn luôn tự hỏi nếu mình học Hogwarts thì sẽ được phân vào đâu." Jethro cười phá vỡ sự yên lặng. Jacqueline trông có vẻ càng áy náy hơn. "Không sao đâu, Jacqueline," cậu nói, "Anh từng đến Hogwarts rồi – mẹ mang ảnh anh đến treo ở văn phòng, nên anh có thể nói là mình đã 'ở' đó bốn năm. Không bài tập, không kiểm tra, không bị cấm đi chơi đêm. Có khi còn vui hơn bọn em.""Thì ra cái khung ảnh trống trên bàn làm việc của mẹ là vì thế!" Jacqueline kinh ngạc. "Anh nên nói sớm chứ!""Thế mới vui chứ." Jethro cười. "Năm nhất, mấy chú từng bàn xem có nên cử ai đến gặp Granger không. Năm hai, nhân dịp mẹ qua đó dạy học, anh lẻn theo. Bốn phòng sinh hoạt chung – anh đều vào hết rồi.""Làm ơn nói là anh không lẻn vào phòng em lúc em ngủ." Jacqueline rùng mình, "Trong phòng đã có một poster Krum là đủ khó xử lắm rồi.""Anh không vào lúc em ngủ đâu." Jethro nháy mắt. "Nhưng sau này thì... không dám chắc."Jacqueline nhìn anh trai không thể tin nổi. Cậu chỉ cười hiền lành."Rất vui được gặp anh, anh Graham.""Anh cũng vậy, dù thật ra đây không phải lần đầu anh gặp em, Granger.""Vậy thì, Noam," Yuna quay sang người hầu phía sau, "Lên món chính đi.""Cô chủ nhỏ, Noam có thể nói một câu chứ?" Noam xuất hiện từ trong bóng tối, nhìn Jacqueline."Trời ơi, Noam, đừng có nói chuyện tôi bừa bãi lúc này..." Jacqueline che mặt."Noam muốn xin lỗi cô Granger." Noam mở to đôi mắt, nhìn Hermione. Hermione hơi ngạc nhiên. "Cô chủ nhỏ không nói trước cho Noam biết là có khách. Đây không phải cách cư xử đúng khi tiếp khách. Nếu biết cô đến, Noam đã chuẩn bị sẵn salad trứng cá muối.""Không sao đâu, Noam," Yuna nói, "Không phải lỗi của cậu. Jacqueline không báo cho ai biết cả.""Cậu còn định bênh vực quyền lợi cho bọn họ sao?" Jacqueline quay sang hỏi Hermione. "Cậu nên nghĩ lại đi."Hermione không nhịn được mà bật cười thành tiếng.