[Harry Potter][EDIT][BHTT] Together
Chương 198-199
Sáng 1 tháng 9, Jacqueline tỉnh dậy giữa tiếng cãi nhau ầm ĩ giữa James và Yuna. Cô lồm cồm ngồi dậy, với lấy chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường — đã hơn chín giờ. Vừa lầm bầm, cô vừa thay quần áo, sau đó vào phòng tắm rửa mặt rồi đi xuống nhà ăn sáng.Vừa đặt chân đến đầu cầu thang dẫn xuống nhà ăn nhỏ, Jacqueline đã nghe thấy tiếng James nói vọng lên:"Làm ơn đi, Yuna, con bé được chọn làm Huynh Trưởng mà, chỉ là một phần thưởng nho nhỏ thôi.""Em đã nói là KHÔNG!" Yuna cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng cơn giận vẫn phừng phừng. "Nếu anh muốn thưởng cho nó thì đi mà mua quà, chứ chuyện này thì tuyệt đối không được! Muggle không quen với việc đột nhiên có thêm một người lạ xuất hiện bên cạnh mình đâu!"Bà liếc qua phía cầu thang, nơi Jacqueline đang rón rén bước vào, "Tốt nhất là anh mau đưa nó đi đi!"Jacqueline lặng lẽ liếc James một cái rồi ngồi xuống bàn, yên lặng ăn sáng."Anh đâu có định cho nó xuất hiện thẳng trước mặt Muggle. Anh chỉ tính đưa nó tới cái hẻm nhỏ đó thôi, để nó làm quen một chút. Dù sao sang năm nó cũng phải học rồi còn gì.""Em nói là không được, James!" Yuna gằn giọng. "Nếu anh không hài lòng, thì để em tự đưa nó đi!""Thôi được rồi, khỏi cần," James chịu thua, lắc đầu quay vào phòng Jacqueline, "Chẳng có gì đáng chúc mừng ở chuyện lần đầu đi Hogwarts Express với tư cách Huynh Trưởng cả. Thôi thì, Jacqueline, nếu sau này con không có gì hay ho để khoe với con cái, cứ bảo tụi nó trách bà ngoại của chúng đi.""Nếu vì chuyện này mà Muggle phát hiện ra thế giới phù thủy thì đúng là 'hay ho' thật đấy!" Yuna hét lớn, rồi quay sang Jacqueline, "Khi nào con nhận được thời khóa biểu, mẹ sẽ bàn bạc với con để lên lịch huấn luyện đặc biệt ba ngày một lần. Con sắp là người thừa kế của gia tộc Graham rồi, nhớ chú ý đến cách hành xử của mình."Bà ôm chặt Jacqueline một cái rồi bước vào lò sưởi tích hợp với mạng Floo. Một ánh sáng xanh lục lóe lên, và bà biến mất."Ước gì có một ngày mình cũng có thể đi học bằng cách đó," Jacqueline nhìn vào lò sưởi với ánh mắt mơ màng. "Tiện lợi biết bao."Jacqueline ngậm một cây xúc xích khô vào miệng, cầm thêm hai lát bánh mì nướng rồi mở cửa bước ra ngoài, dưới ánh nắng dịu nhẹ đầu tháng Chín. James đã chất xong hành lý của cô vào chiếc xe quen thuộc, nhưng hôm nay trông nó khác hẳn thường ngày — một chiếc ô tô màu xanh lá cây, trang trí bằng những họa tiết màu bạc lấp lánh. Hai bên cửa xe còn được viết to bằng chữ màu lam: HUYNH TRƯỞNG."Nếu mẹ con nhất quyết bắt ba phải dùng cái cách lỗi thời này để đưa con đi học," James bĩu môi, mở cửa ghế phụ, "thì ba nghĩ, dù sao cũng nên ăn mừng một chút.""Ba..." Jacqueline hơi run khi ngồi vào ghế. James vừa bấm nút khởi động, chiếc xe đã rời khỏi lâu đài, lao vút đi. "Ba chắc chiếc xe này... ừm, sẽ không bị Muggle nghi ngờ chứ?""Không ai cấm ba trang trí xe theo ý mình cả," James lẩm bẩm. "Chỉ cần không vi phạm luật giao thông Muggle là được. Ai mà biết luật của họ có những điều khoản quái quỷ gì. Mà kể cả bị phạt tiền thì họ cũng chẳng tìm được địa chỉ của ba đâu. À, Jacqueline..."James bất ngờ buông tay khỏi vô lăng, khiến Jacqueline giật mình hoảng hốt — lúc này họ đang bay ở độ cao vài nghìn mét! Ông nhào tới ôm lấy Jacqueline."Chúc mừng con, bảo bối, Huynh Trưởng bé nhỏ của ba!"Họ mất hơn mười phút để đến ga King's Cross. Suốt chặng đường, người đi đường ai nấy đều chỉ trỏ nhìn chiếc xe kỳ lạ của họ. Khi James dừng xe trước nhà ga, mấy gia đình phù thủy khác (hành lý của họ có lồng cú mèo) đang tụ tập gần đó xì xầm bàn tán.James đầy tự hào đẩy rương hành lý của Jacqueline, tiến về bức tường giữa sân ga số 9 và 10. Đợi lúc xung quanh vắng người, họ nhanh chóng lao qua bức tường để đến sân ga 9 ¾. Tàu tốc hành Hogwarts đang đậu sẵn, phun từng cột khói đen đặc. Trên sân ga, học sinh và phụ huynh đang tạm biệt nhau trong cảnh nhộn nhịp quen thuộc.Sau khi giúp Jacqueline chất hành lý lên tàu, James ôm con gái thật chặt."Được rồi, Huynh Trưởng nhỏ của ba, hẹn gặp con vào sinh nhật nhé. Mà này, nếu con để ý cậu nhóc nào, nhớ viết thư nói với ba một tiếng, ba sẽ bảo Sean điều tra nhà nó cho con. Còn nếu con để ý một cô gái..."James siết chặt vai Jacqueline, nhìn cô đầy nghiêm túc. Tiếng còi tàu vang lên, học sinh trên sân ga bắt đầu vội vã leo lên tàu."... thì con phải ra tay nhanh lên. Theo kinh nghiệm của ba, con gái tốt ở Hogwarts bị 'hốt' nhanh lắm. Chớp mắt một cái là chẳng còn ai! Đương nhiên, trừ mẹ con ra — chẳng ai dám tán tỉnh mẹ con cả. Có Lucas và William canh gác 24/7 rồi còn gì!""Con đâu có..."Nhưng James không để Jacqueline nói hết câu. Ông ôm cô một cái thật chặt nữa rồi đẩy cô vào toa tàu."Chơi vui vẻ nhé, Jacqueline!""Con không có mà!" Jacqueline la lên, thò đầu ra cửa sổ nhìn theo James. Nhưng có vẻ ông chẳng nghe thấy gì, mắt ông đang dõi theo một con chó đen to như con gấu đang chạy theo bên ngoài toa tàu, đuôi vẫy vù vù."Tạm biệt!" Jacqueline hét lớn và vẫy tay về phía ông, dù cô không chắc James có thấy không. Khi tàu rẽ vào khúc cua, bóng con chó đen cùng toàn bộ sân ga đã khuất khỏi tầm mắt."Cậu nuôi chó à?" Giọng Pansy vang lên phía sau. "Nếu cậu không định đứng đó tám chuyện suốt chuyến đi thì tụi mình đi tìm khoang trống đi?""Ý kiến hay đó." Jacqueline quay lại, vỗ tay phủi bánh mì. "Cậu có biết dì bán đồ ăn đang ở đâu không? Mình có cả túi Galleon phải tiêu cho bằng hết! Mẹ mình vừa trả tiền mua trọn bộ sách mới rồi."Pansy không trả lời ngay mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc huy hiệu trên áo Jacqueline."Cậu được chọn làm Huynh Trưởng á?"Jacqueline cúi nhìn huy hiệu, khẽ lật lật nó trong tay."Ừ, là cụ Dumbledore trao đó. Thôi, nếu tụi mình không nhanh thì chẳng còn khoang nào trống đâu.""Nhưng cậu không cần phải nghe chỉ thị từ Thủ Lĩnh Học Sinh à?" Pansy tiếp tục hỏi. "Malfoy đọc đi đọc lại lá thư đó mấy lần, nghe nói bố cậu ta đang cân nhắc tặng cho cậu ta một cây Tia Chớp để chúc mừng việc được chọn làm Huynh Trưởng.""Nghe mà phát thèm." Jacqueline kéo nhẹ phù hiệu Huynh Trưởng trên áo, lầm bầm, "Tự nhiên thấy làm Huynh Trưởng chẳng có gì đáng tự hào cả." Cô nhăn nhó, "Vậy cậu có biết tớ nên đến đâu để nhận chỉ thị không?""Tớ đoán là toa đầu tiên.""Thôi được rồi," Jacqueline xách lồng của Haig, kéo vali bước về phía đầu tàu, "Đi cùng tớ nhé, Pansy. Biết đâu cậu còn kiếm được một toa trống nào đó, lát nữa đỡ phải đi xa.""Cố lên nhé!" Pansy vỗ vỗ vai Jacqueline. "Tớ cá với cậu, Granger nhất định là Huynh Trưởng bên Gryffindor.""Vậy giờ tớ chỉ muốn ném cái huy hiệu này sang cho cậu đeo luôn." Jacqueline hừ nhẹ, Pansy cười rồi vẫy tay chào cô, ôm Uranus và kéo hành lý len lỏi qua hành lang hẹp."Chúng ta chỉ còn thiếu Huynh Trưởng nữ bên Slytherin. Tôi xin nhắc lại, việc tuân thủ kỷ luật là vô cùng—""Xin lỗi," Jacqueline đẩy cửa khoang đầu tiên và bước vào, dựa người vào cửa, quét mắt nhìn quanh. Malfoy đang cau có nhìn cô chằm chằm như thể cô nợ cậu ta cái gì. Hermione thì tỏ ra sốt ruột, có vẻ muốn nói chuyện với cô nhưng vì có hai Thủ Lĩnh ở đây, nên đành ngồi im tại chỗ. "Tôi đến muộn vì có chút việc bị trễ.""Tôi vừa mới nói với họ xong," Thủ Lĩnh Nam Sinh nhíu mày nhìn cô. "Trên chuyến tàu này, các em cần thường xuyên tuần tra hành lang. Khi tàu đến trạm tiếp theo, các em sẽ chịu trách nhiệm giữ trật tự. Trong thời gian ở trường, nếu phát hiện hành vi vi phạm nội quy, các em có quyền xử phạt, trừ điểm. Nhưng Huynh Trưởng thì không được phép trừ điểm lẫn nhau. Tôi khuyên các em nên đọc kỹ nội quy của Hogwarts.""Sau bữa tối hôm nay, các em sẽ phải dẫn tân học sinh của nhà mình về phòng sinh hoạt chung. Giáo sư chủ nhiệm cùng Huynh Trưởng có quyền thay đổi mật khẩu, và tối nay, các em sẽ được giáo sư cho biết mật khẩu mới. Sau này, mỗi khi có thay đổi, các em phải thông báo lại cho các học sinh năm nhất. Đến dịp Giáng sinh, các em sẽ phải—"Jacqueline nhìn chằm chằm vào miệng của Thủ Lĩnh Nam Sinh đang nói liên hồi, đầu óc bắt đầu trống rỗng. Rất đơn giản, cô vốn đã quen với việc này mỗi tối. Tắt cảm xúc, thả lỏng hơi thở, không nghĩ ngợi, không cảm nhận gì cả..."Jacqueline! Jacqueline!" Jacqueline giật mình, rồi thấy đầu tóc xù xì của Hermione phóng đại ngay trước mặt, theo phản xạ cô ngửa ra sau, đầu đập vào cánh cửa kính."Em có thể để cho mình cậu ta làm?" Thủ Lĩnh Nam Sinh không vui nói. "Giờ tôi sẽ dẫn họ đi tuần tra. Nếu em muốn ngồi ngẩn người ở đây thì cứ việc.""Tôi chỉ mải suy nghĩ chút chuyện." Jacqueline lấp liếm, mở cửa khoang, xách lồng của Haig đi ra ngoài.Hai Thủ Lĩnh liếc cô một cái rồi dẫn đoàn đi tiếp. Malfoy có vẻ rất hào hứng, theo sát phía sau, rồi đến Ernie Macmillan và Hannah Abbott của Hufflepuff, tiếp đó là Anthony Goldstein và Padma Patil của Ravenclaw. Ron thì lết thết theo sau, trông có vẻ buồn ngủ. Hermione vội túm lấy tay áo Jacqueline."Jacqueline, tớ có chuyện muốn nói với cậu."Jacqueline hất tay nàng ra. "Cậu có thể viết thư cho tôi, gửi qua cú mèo, hoặc nhờ Potter hay Weasley chuyển lời. Rồi hy vọng họ sẽ tìm ra tôi.""Tớ đã viết cho cậu rất nhiều thư rồi!" Hermione đáp, hai người họ tụt lại phía sau đoàn. Hermione hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra trong khoang tàu, cũng chẳng quan tâm đến lời căn dặn của hai Thủ Lĩnh. "Mỗi ngày một bức!""Phải rồi, tôi biết," Jacqueline hít hít mũi, như thể ngửi thấy mùi bánh bí đỏ từ xe đẩy đồ ăn, "Sau khi tôi nhờ Potter gửi lời hỏi thăm hộ.""Jacqueline, tớ biết cậu đang giận. Cậu chắc chắn đang rất giận. Nhưng tớ không thể nói gì được... Dumbledore bắt tớ thề là không được kể với ai cả..."Jacqueline giơ tay cắt ngang, lạnh lùng nói: "Nhưng cậu lại viết thư cho Potter, đúng không? Có lẽ còn cho cả người khác. Krum chẳng hạn? Dumbledore có đặc biệt dặn là 'Hermione Granger, tuyệt đối không được viết thư cho Jacqueline' à?""Tớ thật sự rất muốn viết cho cậu, tớ đã rất muốn, rất rất muốn." Hermione nói, hơi thở gấp gáp. "Tớ biết cậu sẽ lo lắng, nhưng—""Không," Jacqueline nói nhanh, "Tôi chẳng lo chút nào."Một sự im lặng căng thẳng bao trùm. Jacqueline nhìn thẳng phía trước, không thèm quan tâm đến Hermione."Tớ không hề viết cho Krum, không một bức nào." Hermione gần như thì thầm. "Dumbledore yêu cầu bọn tớ viết thư cho Harry, nhưng không được để lộ bất cứ điều gì. Thầy sợ nếu Harry không nhận được thư thì sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, hoặc nhận ra chuyện gì đó..."Jacqueline bật cười, dừng lại, quay sang nhìn Hermione. Các Huynh Trưởng khác đã đi mất hút cùng hai Thủ Lĩnh, chỉ còn Ron đứng cách đó hơn 10 mét, sốt ruột chờ.Jacqueline lạnh lùng nói, "Ồ, còn tôi thì sao? Cậu nghĩ nếu tôi không nhận được thư thì sẽ không làm chuyện ngu ngốc à? Tuyệt thật đấy, Granger. Cô vạn sự thông của Gryffindor. Kỳ trước cậu nói tôi không tin cậu, tôi đã cố tin. Đây là phần thưởng tôi nhận được sao? Đây là cái mà cậu gọi là 'sẽ luôn đứng về phía cậu'? Hay là do ngôn ngữ Muggle của các cậu khác với bọn tôi? Vì cách cậu thể hiện sự vĩnh viễn đứng về phía tôi... kỳ quặc thật đấy.""Không phải như cậu nghĩ đâu, Jacqueline. Cậu phải để tớ giải thích." Hermione nói khẽ. "Là Dumbledore—""Tôi không cần cậu giải thích Dumbledore nói gì." Jacqueline ngắt lời, kéo vali và xách lồng Haig đi về phía trước. "Chính cậu hiểu rõ cậu đứng về bên nào."___________Tác giả có lời muốn nói:
Vì tuỳ hứng nên đã mở ra một đoạn tiểu kịch trường mềm nhũn và không liên quan gì đến mạch truyện chính, ở đây tôi trịnh trọng hứa rằng về sau sẽ không tự tiện mở đoạn tiểu kịch trường lạc đề như vậy nữa.Tiểu kịch trường cha mẹ trước khi bị diệt tộc:Lần đầu tiên Yuna đưa James về lâu đài Graham là trong lễ cưới của Raymond và Elizabeth. Trong buổi tiệc sau hôn lễ, lúc giới thiệu James, Yuna đã nói:
"Đây là cha của con em sau này."Thế nhưng, cả Arthur và ba người anh trai của Yuna đều không ưa James. Tuy vậy, họ chẳng thể làm gì được — vì lâu đài đã chấp nhận James rồi.Thứ nhất: Họ không nghĩ James xứng đáng với con gái hoặc em gái của mình. Thật ra, họ vốn chẳng nghĩ có ai đủ xứng cả. Điều này có nghĩa là: chồng tương lai của Yuna, dẫu là ai, cũng sẽ không bao giờ được lòng họ.Thứ hai: James quá bốc đồng.Kể từ khi biết được địa chỉ nhà Yuna, mỗi ngày James hoặc là gửi một bức thư tình kiêm bài hát ngọt ngào, hoặc là vượt cả ngàn dặm, chạy đến tận dưới cửa sổ nhà Yuna để... gảy đàn ghi-ta gỗ đến mức suýt gãy dây.Yuna rất thích cảm giác ấy — trước giờ đi ngủ, có người đứng dưới cửa sổ hát cho mình nghe. Đây là điều mà những người khác trong gia tộc Graham sẽ không bao giờ làm. Dù James gảy đàn chẳng hay bằng Lucas, cũng chẳng hát đúng nhạc.Nhưng Lucas thì khó chịu phát điên, bởi vì James gảy đàn thật sự quá lạc tông. Mỗi lần James vừa cất tiếng hát là Lucas chỉ muốn lao xuống chỉ đạo một trận. Với Lucas mà nói, đó là tiếng ồn, là làm phiền hàng xóm!Thế nên, trong vô số lời phàn nàn của hàng xóm và người nhà, James cuối cùng đã bị... bắt và buộc phải kết thúc chuỗi hành vi "lãng mạn nhưng quấy rầy" của mình. Điều này càng làm ấn tượng của James trong mắt bố và các anh Yuna trở nên... thảm hại hơn nữa.Thế nhưng rất ít người biết rằng — là con thứ trong gia tộc Harris ở Pháp, James đã tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế, bắt đầu lại từ đầu bằng một công việc nho nhỏ tại Cục Quản lý Sinh vật Huyền bí của Bộ Pháp thuật Anh quốc.Yuna chưa từng hỏi, James cũng chẳng cần nói — bởi vì đó là quyết định tự nguyện của anh, không liên quan đến bất kỳ ai khác.___________Jacqueline sau một hồi mới tìm được khoang tàu mà Pansy đang ngồi. Cô bước vào mà không nói tiếng nào, ném cặp sách thẳng lên chỗ ngồi đối diện Pansy. Uranus, vốn đang ngủ trên đó, hoảng sợ đến mức nhảy thẳng lên đùi Pansy.Jacqueline khẽ nói một tiếng xin lỗi, duỗi chân ra rồi trèo luôn lên ghế, nằm dài ra, lấy tay che mắt.Pansy vừa xoa cằm Uranus, vừa liếc nhìn cô:
"Trông cậu lại giống như trở về trạng thái trước kỳ nghỉ rồi đấy. Mình tưởng đã nhờ cô Granger đến dỗ cậu rồi mà. Sao vậy, không có tác dụng chút nào à?""Chuyện đó khác mà, Pansy." Jacqueline uể oải nói, "Nếu cậu ấy không làm được, thì đừng nói ra mấy lời như thế. Như vậy còn tốt hơn cho cả hai bên.""Vậy cô vạn sự thông đã chọc giận cậu thế nào rồi?" Pansy cười khẽ."Chẳng có gì đáng nói cả." Jacqueline bĩu môi, "Mình thật sự đã cố tin tưởng cậu ấy, nhưng có vẻ là không đáng. Haizz, mình chỉ hối hận là đã nổi giận to như vậy trước kỳ nghỉ. Mình vốn định trong kỳ nghỉ hè sẽ nghiên cứu cái ly mà cậu đưa. Mình muốn tìm hiểu xem vì sao nó lại tự ngã mà không vỡ.""Chuyện đó không sao cả." Pansy lắc đầu, "Sau khi vào năm học mình có thể đưa cậu một cái khác. Nhưng mà, còn mấy quyển sổ tay giáo sư McGonagall đưa cho cậu thì sao? Trông chúng có vẻ rất quý giá.""Mình cũng không biết phải nói sao với giáo sư McGonagall nữa." Jacqueline liếm môi, "Hơn nữa mình thật sự rất cần mấy quyển đó. Nếu Filch coi chúng là đồ vi phạm quy định và tịch thu, thì mình vẫn còn cơ hội tìm lại được từ chỗ ông ấy. Nhưng nếu con gia tinh đó nghĩ chúng là rác và ném đi rồi... thì mình chỉ còn nước khóc, rồi đi giải thích với giáo sư McGonagall từ đầu tới cuối."Jacqueline mở mắt, vừa đau đầu vừa tiếc nuối nhìn trần toa tàu.
"Lúc đó mình thật sự không nên xúc động như thế."Pansy nhìn cô, ánh mắt như thể đang đồng cảm thay. Cô thè lưỡi:
"Nhưng ít nhất tin tốt là giáo sư Graham đã giúp cậu mua lại bộ sách mới rồi, phải không? Tiết kiệm được nguyên tháng tiền tiêu vặt đấy.""Ừ, chuyện tốt duy nhất đấy." Jacqueline gật đầu, "Nhưng mà... Haizz, mình vừa đi tham gia cái gọi là buổi hướng dẫn ấy, cậu có biết một Huynh Trưởng phải làm bao nhiêu việc không? Trên tàu thì kiểm tra trật tự, sau đó lại phải hướng dẫn tân sinh về ký túc xá... Hiện tại mình chỉ muốn hỏi Dumbledore xem có thể thu hồi lại danh hiệu Huynh Trưởng không thôi.""Cậu có biết bao nhiêu người đang mong ngóng được làm Huynh Trưởng không đấy?" Pansy hơi ghen tị nói, "Mình đã trông đợi suốt cả kỳ nghỉ hè để nhận cái huy hiệu đó!""Mình tặng cậu đấy." Jacqueline nói rồi với tay gỡ huy hiệu từ áo choàng, "Cầm lấy đi, mình chẳng muốn chút nào.""Jacqueline Graham!" Một giọng nói cắt ngang, cửa toa bật mở. Hermione bước vào, sắc mặt nghiêm nghị. Jacqueline lập tức lạnh mặt."Mình muốn nói chuyện với cậu.""Cậu chắc là Dumbledore cho phép cậu nói chuyện với tôi chứ, cô Granger?""Hermione! Cậu, cậu không thể... không thể làm vậy." Ron và Harry theo ngay sau Hermione, thở hổn hển. Ron kéo mạnh vạt áo trước ngực, "Cậu không thể nói với cô ấy...""Mình có thể, và mình phải làm vậy!" Hermione gần như hét lên. Trông nàng có vẻ bất ổn, trong mắt đã lấp lánh nước, "Cậu nói đúng, hoàn toàn đúng, mình hiểu cảm giác bị người khác lừa dối. Mình không nên lừa cậu, nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ tức giận. Mình... mình thật sự xin lỗi.""Được rồi, tôi hiểu rồi." Jacqueline vẫn lạnh lùng, lười nhác nói, "Bây giờ mời cậu đi ra ngoài, Granger. Nếu không, tôi sẽ lấy lý do gây rối trật tự trên tàu để cấm túc cậu.""Nếu cậu muốn cấm túc mình thì cứ việc." Hermione bước hẳn vào toa, quay sang Pansy:
"Pansy, cậu có thể ra ngoài một chút không? Mình... có chuyện riêng cần nói với Jacqueline..."Pansy liếc nhìn Hermione một cái rồi đứng dậy:
"Được thôi, vừa hay mình cũng muốn ra mua chút đồ ăn.""Tôi cũng cần ra ngoài." Jacqueline đứng lên, ánh mắt đảo qua Harry và Ron, "Nếu hai cậu không phiền, có thể giữ luôn khoang này. Bọn tôi sẽ không quay lại nữa."Cô nói rồi định rời đi, nhưng Hermione đột ngột nắm lấy cổ áo kéo cô lại, sau đó đóng sập cửa toa. Nàng rút đũa phép, chỉ vào ổ khoá làm một bùa khóa cửa, nhốt cả bốn người — nàng, Jacqueline, Ron và Harry — bên trong."Cậu đang làm chuyện dư thừa đấy." Jacqueline khoanh tay, lạnh lùng nhìn Hermione, "Tôi có thể dễ dàng thoát ra bất cứ lúc nào.""Vậy thì cậu phải bước qua xác mình trước đã!" Hermione tức giận hét lên, đứng chắn trước cửa khoang, người thẳng như cây nến. "Mình chỉ muốn nói với cậu vài câu thôi. Nếu sau khi mình nói xong, cậu vẫn muốn đi, mình tuyệt đối sẽ không ngăn cản."Jacqueline đảo mắt, ngồi phịch xuống chỗ của mình, lôi từ trong cặp ra một chiếc bánh sương có nhân, "Được rồi, tôi cũng muốn xem cậu có thể nói ra được điều gì hay ho. Nhưng tôi nói trước nhé, nếu cậu định nói gì liên quan đến Hội Phượng Hoàng, thì đừng phí lời nữa.""Cậu biết Hội Phượng Hoàng à?" Harry và Ron đang ngồi đối diện Jacqueline đồng loạt tròn mắt kinh ngạc. "Cậu... làm sao mà biết được?""Bởi vì tôi là người của nhà Slytherin, nên không được biết à?" Jacqueline hừ lạnh một tiếng, đầy mỉa mai. "Chính Giáo sư Dumbledore đã phái người đến nhà tôi, muốn thuyết phục mẹ tôi gia nhập hoặc ít nhất cũng hợp tác với Hội. Nên, nếu cậu cần biết, thì là ông ta tự nói cho tôi đấy."Jacqueline đứng dậy, quay sang nhìn Hermione: "Được, nếu những gì cậu định nói chỉ là kiểu Hội Phượng Hoàng cần giữ bí mật, địa điểm bí mật, thành viên bí mật... thì đừng mất công nữa. Mấy người các cậu biết chắc gì đã nhiều hơn tôi.""Nếu cậu đã biết hết rồi... thì tại sao còn trách mình?" Hermione bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống sàn tàu.Jacqueline định nói thêm vài lời nặng nề, nhưng khi thấy Hermione đang nức nở, cô chợt không thể thốt ra được lời nào. Cô hít một hơi thật sâu, nói: "Chuyện này không phù hợp với trí thông minh của cậu, vạn sự thông. Cậu nghĩ tôi quan tâm các cậu đang làm gì trong Hội à? Tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Nghe cho rõ đây — tôi không quan tâm Dumbledore nói gì với các cậu, dù chỉ một chút.""Tôi không quan tâm Hội Phượng Hoàng có mục đích phản kháng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai, hay là muốn duy trì hắn. Tôi càng không quan tâm Hội ủng hộ hay chống lại Fudge, và càng không muốn biết ai lập ra nó, có bao nhiêu người trong đó. Tôi cũng chẳng buồn biết tại sao Dumbledore lại bắt các cậu giấu Potter."Jacqueline hít sâu một lần nữa, rồi nói tiếp:
"Các cậu đối xử với Potter thế nào, Dumbledore nói gì với các cậu — đó là việc của các cậu. Nhưng cậu, Hermione Granger — cậu đã lừa tôi. Và chuyện đó là chuyện của cậu. Bây giờ, tôi nói xong rồi. Tôi không còn gì muốn nói với cậu nữa. Làm ơn tránh ra."Hermione không tránh ra. Ngược lại, nàng nhào đến ôm chầm lấy Jacqueline, bật khóc nức nở trên vai cô. Jacqueline ngửa đầu nhìn lên trần toa tàu, vẻ mặt vô cùng khó xử — cô hoàn toàn không biết phải làm gì với người đang khóc sướt mướt trước mặt mình."Cậu đang muốn Hermione làm gián điệp cho cậu à? Cậu muốn cô ấy làm kẻ đưa tin, làm tay trong?" Ron đột ngột đứng bật dậy, hét lớn, "Tôi nói cho cậu biết, Graham, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!""Ron." Harry cũng đứng dậy, kéo tay Ron như để can ngăn."Sao chứ?" Ron bực bội, "Cậu ta đang muốn Hermione phản lại Dumbledore!""Tớ biết cảm giác bị giấu giếm là thế nào," giọng Harry trầm xuống, mắt cậu lướt qua Ron rồi nhìn Jacqueline. "Jacqueline, tôi biết cảm giác ấy. Tin tôi đi, tôi cũng bị giấu suốt cả mùa hè. Nhưng mà..." Harry khựng lại, có vẻ như chính cậu cũng không muốn tin vào điều mình sắp nói tiếp."Cụ Dumbledore làm vậy hẳn là có lý do... đúng không?""Cậu thật sự rộng lượng đến thế sao?" Jacqueline cười lạnh, quay sang nhìn Harry. "Khi cậu phát hiện ra mình bị bạn thân giấu chuyện suốt một thời gian dài, cậu đã thấy thế nào hả?" Giọng cô cao vút."Cậu làm sao? — 'Không sao đâu, tớ hiểu mà' rồi cười một cái là cho qua hết sao?"Harry quay mặt đi. Cậu biết, lúc ấy, mình đã giận điên người. Cậu cũng không thể hiểu nổi tại sao Dumbledore lại kể với Ron và Hermione, mà lại giấu cậu."Cậu" Jacqueline vẫn trừng mắt nhìn Harry. "Ít ra cậu còn nhận được hai thư từ hai người của họ!" Giọng cô càng lúc càng tức tối, cố gắng đẩy Hermione ra khỏi người mình, nhưng Hermione lại ôm quá chặt. "Còn cái vị 'vạn sự thông' này, đến một lá thư cũng không thèm gửi! Như thể bốc hơi khỏi thế gian! Harry Potter, Ron Weasley — cho tôi hỏi hai cậu.""Nếu một người hôm trước còn trò chuyện với các cậu vui vẻ, hôm sau bỗng nhiên mất hút không lời từ biệt, rồi sau đó có người nói với các cậu rằng cô ấy không được phép tiết lộ bất kỳ tin tức gì — các cậu sẽ cảm thấy thế nào, hả?!"Harry và Ron nhìn nhau. Ron mở miệng định nói gì đó, nhưng Harry lại kéo nhẹ áo cậu."Tôi... ừm..." Ron liếc mắt nhìn về phía cửa khoang, trông cực kỳ bối rối, "Tôi... ờ, tớ hiểu cảm giác của cậu, Jacqueline. Nhưng mà, chuyện này...""Mình đã nên nói với cậu, mình đáng lẽ phải nói." Giọng Hermione nức nở vang lên từ trên vai Jacqueline, hơi thở nàng phả vào cổ khiến Jacqueline thấy nhột và cực kỳ khó chịu."Cậu định khóc đến bao giờ nữa?" Jacqueline lạnh nhạt nói, trừng mắt nhìn Harry và Ron. "Nếu chưa khóc đủ, ở đây còn hai đứa con trai, vai của họ chắc chắn đủ rộng cho cậu mượn."Harry và Ron lập tức nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu quầy quậy."Mình đã nên viết thư cho cậu... nói với cậu rằng Dumbledore đã đưa mình đến chỗ Hội Phượng Hoàng," Hermione nấc lên từng tiếng, rời khỏi vai Jacqueline. Jacqueline liếc nhìn áo choàng của mình, đã ướt nhẹp vì nước mắt."Mình nên nói với cậu rằng mình ổn, mình an toàn. Mình cũng nên nói rằng bọn mình bị cấm tiết lộ bất kỳ điều gì với người ngoài. Mình không nên để cậu phải lo lắng. Mình nên kể cho cậu mọi chuyện... Mình xin lỗi, Jacqueline. Mình thật sự xin lỗi, mình hứa từ nay về sau...""Đừng hứa điều mà cậu không chắc bản thân làm được." Jacqueline lạnh lùng cắt ngang. "Vì dù cậu không coi trọng lời hứa ấy, sẽ có người coi trọng. Bây giờ, làm ơn tránh ra đi, 'vạn sự thông'.""Jacqueline..." Hermione ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ. "Cậu vẫn còn giận mình sao?""Chúng ta sắp đến ga rồi, vạn sự thông. Tôi cần thay đồ — cậu làm hỏng áo choàng của tôi rồi!"
Vì tuỳ hứng nên đã mở ra một đoạn tiểu kịch trường mềm nhũn và không liên quan gì đến mạch truyện chính, ở đây tôi trịnh trọng hứa rằng về sau sẽ không tự tiện mở đoạn tiểu kịch trường lạc đề như vậy nữa.Tiểu kịch trường cha mẹ trước khi bị diệt tộc:Lần đầu tiên Yuna đưa James về lâu đài Graham là trong lễ cưới của Raymond và Elizabeth. Trong buổi tiệc sau hôn lễ, lúc giới thiệu James, Yuna đã nói:
"Đây là cha của con em sau này."Thế nhưng, cả Arthur và ba người anh trai của Yuna đều không ưa James. Tuy vậy, họ chẳng thể làm gì được — vì lâu đài đã chấp nhận James rồi.Thứ nhất: Họ không nghĩ James xứng đáng với con gái hoặc em gái của mình. Thật ra, họ vốn chẳng nghĩ có ai đủ xứng cả. Điều này có nghĩa là: chồng tương lai của Yuna, dẫu là ai, cũng sẽ không bao giờ được lòng họ.Thứ hai: James quá bốc đồng.Kể từ khi biết được địa chỉ nhà Yuna, mỗi ngày James hoặc là gửi một bức thư tình kiêm bài hát ngọt ngào, hoặc là vượt cả ngàn dặm, chạy đến tận dưới cửa sổ nhà Yuna để... gảy đàn ghi-ta gỗ đến mức suýt gãy dây.Yuna rất thích cảm giác ấy — trước giờ đi ngủ, có người đứng dưới cửa sổ hát cho mình nghe. Đây là điều mà những người khác trong gia tộc Graham sẽ không bao giờ làm. Dù James gảy đàn chẳng hay bằng Lucas, cũng chẳng hát đúng nhạc.Nhưng Lucas thì khó chịu phát điên, bởi vì James gảy đàn thật sự quá lạc tông. Mỗi lần James vừa cất tiếng hát là Lucas chỉ muốn lao xuống chỉ đạo một trận. Với Lucas mà nói, đó là tiếng ồn, là làm phiền hàng xóm!Thế nên, trong vô số lời phàn nàn của hàng xóm và người nhà, James cuối cùng đã bị... bắt và buộc phải kết thúc chuỗi hành vi "lãng mạn nhưng quấy rầy" của mình. Điều này càng làm ấn tượng của James trong mắt bố và các anh Yuna trở nên... thảm hại hơn nữa.Thế nhưng rất ít người biết rằng — là con thứ trong gia tộc Harris ở Pháp, James đã tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế, bắt đầu lại từ đầu bằng một công việc nho nhỏ tại Cục Quản lý Sinh vật Huyền bí của Bộ Pháp thuật Anh quốc.Yuna chưa từng hỏi, James cũng chẳng cần nói — bởi vì đó là quyết định tự nguyện của anh, không liên quan đến bất kỳ ai khác.___________Jacqueline sau một hồi mới tìm được khoang tàu mà Pansy đang ngồi. Cô bước vào mà không nói tiếng nào, ném cặp sách thẳng lên chỗ ngồi đối diện Pansy. Uranus, vốn đang ngủ trên đó, hoảng sợ đến mức nhảy thẳng lên đùi Pansy.Jacqueline khẽ nói một tiếng xin lỗi, duỗi chân ra rồi trèo luôn lên ghế, nằm dài ra, lấy tay che mắt.Pansy vừa xoa cằm Uranus, vừa liếc nhìn cô:
"Trông cậu lại giống như trở về trạng thái trước kỳ nghỉ rồi đấy. Mình tưởng đã nhờ cô Granger đến dỗ cậu rồi mà. Sao vậy, không có tác dụng chút nào à?""Chuyện đó khác mà, Pansy." Jacqueline uể oải nói, "Nếu cậu ấy không làm được, thì đừng nói ra mấy lời như thế. Như vậy còn tốt hơn cho cả hai bên.""Vậy cô vạn sự thông đã chọc giận cậu thế nào rồi?" Pansy cười khẽ."Chẳng có gì đáng nói cả." Jacqueline bĩu môi, "Mình thật sự đã cố tin tưởng cậu ấy, nhưng có vẻ là không đáng. Haizz, mình chỉ hối hận là đã nổi giận to như vậy trước kỳ nghỉ. Mình vốn định trong kỳ nghỉ hè sẽ nghiên cứu cái ly mà cậu đưa. Mình muốn tìm hiểu xem vì sao nó lại tự ngã mà không vỡ.""Chuyện đó không sao cả." Pansy lắc đầu, "Sau khi vào năm học mình có thể đưa cậu một cái khác. Nhưng mà, còn mấy quyển sổ tay giáo sư McGonagall đưa cho cậu thì sao? Trông chúng có vẻ rất quý giá.""Mình cũng không biết phải nói sao với giáo sư McGonagall nữa." Jacqueline liếm môi, "Hơn nữa mình thật sự rất cần mấy quyển đó. Nếu Filch coi chúng là đồ vi phạm quy định và tịch thu, thì mình vẫn còn cơ hội tìm lại được từ chỗ ông ấy. Nhưng nếu con gia tinh đó nghĩ chúng là rác và ném đi rồi... thì mình chỉ còn nước khóc, rồi đi giải thích với giáo sư McGonagall từ đầu tới cuối."Jacqueline mở mắt, vừa đau đầu vừa tiếc nuối nhìn trần toa tàu.
"Lúc đó mình thật sự không nên xúc động như thế."Pansy nhìn cô, ánh mắt như thể đang đồng cảm thay. Cô thè lưỡi:
"Nhưng ít nhất tin tốt là giáo sư Graham đã giúp cậu mua lại bộ sách mới rồi, phải không? Tiết kiệm được nguyên tháng tiền tiêu vặt đấy.""Ừ, chuyện tốt duy nhất đấy." Jacqueline gật đầu, "Nhưng mà... Haizz, mình vừa đi tham gia cái gọi là buổi hướng dẫn ấy, cậu có biết một Huynh Trưởng phải làm bao nhiêu việc không? Trên tàu thì kiểm tra trật tự, sau đó lại phải hướng dẫn tân sinh về ký túc xá... Hiện tại mình chỉ muốn hỏi Dumbledore xem có thể thu hồi lại danh hiệu Huynh Trưởng không thôi.""Cậu có biết bao nhiêu người đang mong ngóng được làm Huynh Trưởng không đấy?" Pansy hơi ghen tị nói, "Mình đã trông đợi suốt cả kỳ nghỉ hè để nhận cái huy hiệu đó!""Mình tặng cậu đấy." Jacqueline nói rồi với tay gỡ huy hiệu từ áo choàng, "Cầm lấy đi, mình chẳng muốn chút nào.""Jacqueline Graham!" Một giọng nói cắt ngang, cửa toa bật mở. Hermione bước vào, sắc mặt nghiêm nghị. Jacqueline lập tức lạnh mặt."Mình muốn nói chuyện với cậu.""Cậu chắc là Dumbledore cho phép cậu nói chuyện với tôi chứ, cô Granger?""Hermione! Cậu, cậu không thể... không thể làm vậy." Ron và Harry theo ngay sau Hermione, thở hổn hển. Ron kéo mạnh vạt áo trước ngực, "Cậu không thể nói với cô ấy...""Mình có thể, và mình phải làm vậy!" Hermione gần như hét lên. Trông nàng có vẻ bất ổn, trong mắt đã lấp lánh nước, "Cậu nói đúng, hoàn toàn đúng, mình hiểu cảm giác bị người khác lừa dối. Mình không nên lừa cậu, nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ tức giận. Mình... mình thật sự xin lỗi.""Được rồi, tôi hiểu rồi." Jacqueline vẫn lạnh lùng, lười nhác nói, "Bây giờ mời cậu đi ra ngoài, Granger. Nếu không, tôi sẽ lấy lý do gây rối trật tự trên tàu để cấm túc cậu.""Nếu cậu muốn cấm túc mình thì cứ việc." Hermione bước hẳn vào toa, quay sang Pansy:
"Pansy, cậu có thể ra ngoài một chút không? Mình... có chuyện riêng cần nói với Jacqueline..."Pansy liếc nhìn Hermione một cái rồi đứng dậy:
"Được thôi, vừa hay mình cũng muốn ra mua chút đồ ăn.""Tôi cũng cần ra ngoài." Jacqueline đứng lên, ánh mắt đảo qua Harry và Ron, "Nếu hai cậu không phiền, có thể giữ luôn khoang này. Bọn tôi sẽ không quay lại nữa."Cô nói rồi định rời đi, nhưng Hermione đột ngột nắm lấy cổ áo kéo cô lại, sau đó đóng sập cửa toa. Nàng rút đũa phép, chỉ vào ổ khoá làm một bùa khóa cửa, nhốt cả bốn người — nàng, Jacqueline, Ron và Harry — bên trong."Cậu đang làm chuyện dư thừa đấy." Jacqueline khoanh tay, lạnh lùng nhìn Hermione, "Tôi có thể dễ dàng thoát ra bất cứ lúc nào.""Vậy thì cậu phải bước qua xác mình trước đã!" Hermione tức giận hét lên, đứng chắn trước cửa khoang, người thẳng như cây nến. "Mình chỉ muốn nói với cậu vài câu thôi. Nếu sau khi mình nói xong, cậu vẫn muốn đi, mình tuyệt đối sẽ không ngăn cản."Jacqueline đảo mắt, ngồi phịch xuống chỗ của mình, lôi từ trong cặp ra một chiếc bánh sương có nhân, "Được rồi, tôi cũng muốn xem cậu có thể nói ra được điều gì hay ho. Nhưng tôi nói trước nhé, nếu cậu định nói gì liên quan đến Hội Phượng Hoàng, thì đừng phí lời nữa.""Cậu biết Hội Phượng Hoàng à?" Harry và Ron đang ngồi đối diện Jacqueline đồng loạt tròn mắt kinh ngạc. "Cậu... làm sao mà biết được?""Bởi vì tôi là người của nhà Slytherin, nên không được biết à?" Jacqueline hừ lạnh một tiếng, đầy mỉa mai. "Chính Giáo sư Dumbledore đã phái người đến nhà tôi, muốn thuyết phục mẹ tôi gia nhập hoặc ít nhất cũng hợp tác với Hội. Nên, nếu cậu cần biết, thì là ông ta tự nói cho tôi đấy."Jacqueline đứng dậy, quay sang nhìn Hermione: "Được, nếu những gì cậu định nói chỉ là kiểu Hội Phượng Hoàng cần giữ bí mật, địa điểm bí mật, thành viên bí mật... thì đừng mất công nữa. Mấy người các cậu biết chắc gì đã nhiều hơn tôi.""Nếu cậu đã biết hết rồi... thì tại sao còn trách mình?" Hermione bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống sàn tàu.Jacqueline định nói thêm vài lời nặng nề, nhưng khi thấy Hermione đang nức nở, cô chợt không thể thốt ra được lời nào. Cô hít một hơi thật sâu, nói: "Chuyện này không phù hợp với trí thông minh của cậu, vạn sự thông. Cậu nghĩ tôi quan tâm các cậu đang làm gì trong Hội à? Tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Nghe cho rõ đây — tôi không quan tâm Dumbledore nói gì với các cậu, dù chỉ một chút.""Tôi không quan tâm Hội Phượng Hoàng có mục đích phản kháng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai, hay là muốn duy trì hắn. Tôi càng không quan tâm Hội ủng hộ hay chống lại Fudge, và càng không muốn biết ai lập ra nó, có bao nhiêu người trong đó. Tôi cũng chẳng buồn biết tại sao Dumbledore lại bắt các cậu giấu Potter."Jacqueline hít sâu một lần nữa, rồi nói tiếp:
"Các cậu đối xử với Potter thế nào, Dumbledore nói gì với các cậu — đó là việc của các cậu. Nhưng cậu, Hermione Granger — cậu đã lừa tôi. Và chuyện đó là chuyện của cậu. Bây giờ, tôi nói xong rồi. Tôi không còn gì muốn nói với cậu nữa. Làm ơn tránh ra."Hermione không tránh ra. Ngược lại, nàng nhào đến ôm chầm lấy Jacqueline, bật khóc nức nở trên vai cô. Jacqueline ngửa đầu nhìn lên trần toa tàu, vẻ mặt vô cùng khó xử — cô hoàn toàn không biết phải làm gì với người đang khóc sướt mướt trước mặt mình."Cậu đang muốn Hermione làm gián điệp cho cậu à? Cậu muốn cô ấy làm kẻ đưa tin, làm tay trong?" Ron đột ngột đứng bật dậy, hét lớn, "Tôi nói cho cậu biết, Graham, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!""Ron." Harry cũng đứng dậy, kéo tay Ron như để can ngăn."Sao chứ?" Ron bực bội, "Cậu ta đang muốn Hermione phản lại Dumbledore!""Tớ biết cảm giác bị giấu giếm là thế nào," giọng Harry trầm xuống, mắt cậu lướt qua Ron rồi nhìn Jacqueline. "Jacqueline, tôi biết cảm giác ấy. Tin tôi đi, tôi cũng bị giấu suốt cả mùa hè. Nhưng mà..." Harry khựng lại, có vẻ như chính cậu cũng không muốn tin vào điều mình sắp nói tiếp."Cụ Dumbledore làm vậy hẳn là có lý do... đúng không?""Cậu thật sự rộng lượng đến thế sao?" Jacqueline cười lạnh, quay sang nhìn Harry. "Khi cậu phát hiện ra mình bị bạn thân giấu chuyện suốt một thời gian dài, cậu đã thấy thế nào hả?" Giọng cô cao vút."Cậu làm sao? — 'Không sao đâu, tớ hiểu mà' rồi cười một cái là cho qua hết sao?"Harry quay mặt đi. Cậu biết, lúc ấy, mình đã giận điên người. Cậu cũng không thể hiểu nổi tại sao Dumbledore lại kể với Ron và Hermione, mà lại giấu cậu."Cậu" Jacqueline vẫn trừng mắt nhìn Harry. "Ít ra cậu còn nhận được hai thư từ hai người của họ!" Giọng cô càng lúc càng tức tối, cố gắng đẩy Hermione ra khỏi người mình, nhưng Hermione lại ôm quá chặt. "Còn cái vị 'vạn sự thông' này, đến một lá thư cũng không thèm gửi! Như thể bốc hơi khỏi thế gian! Harry Potter, Ron Weasley — cho tôi hỏi hai cậu.""Nếu một người hôm trước còn trò chuyện với các cậu vui vẻ, hôm sau bỗng nhiên mất hút không lời từ biệt, rồi sau đó có người nói với các cậu rằng cô ấy không được phép tiết lộ bất kỳ tin tức gì — các cậu sẽ cảm thấy thế nào, hả?!"Harry và Ron nhìn nhau. Ron mở miệng định nói gì đó, nhưng Harry lại kéo nhẹ áo cậu."Tôi... ừm..." Ron liếc mắt nhìn về phía cửa khoang, trông cực kỳ bối rối, "Tôi... ờ, tớ hiểu cảm giác của cậu, Jacqueline. Nhưng mà, chuyện này...""Mình đã nên nói với cậu, mình đáng lẽ phải nói." Giọng Hermione nức nở vang lên từ trên vai Jacqueline, hơi thở nàng phả vào cổ khiến Jacqueline thấy nhột và cực kỳ khó chịu."Cậu định khóc đến bao giờ nữa?" Jacqueline lạnh nhạt nói, trừng mắt nhìn Harry và Ron. "Nếu chưa khóc đủ, ở đây còn hai đứa con trai, vai của họ chắc chắn đủ rộng cho cậu mượn."Harry và Ron lập tức nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu quầy quậy."Mình đã nên viết thư cho cậu... nói với cậu rằng Dumbledore đã đưa mình đến chỗ Hội Phượng Hoàng," Hermione nấc lên từng tiếng, rời khỏi vai Jacqueline. Jacqueline liếc nhìn áo choàng của mình, đã ướt nhẹp vì nước mắt."Mình nên nói với cậu rằng mình ổn, mình an toàn. Mình cũng nên nói rằng bọn mình bị cấm tiết lộ bất kỳ điều gì với người ngoài. Mình không nên để cậu phải lo lắng. Mình nên kể cho cậu mọi chuyện... Mình xin lỗi, Jacqueline. Mình thật sự xin lỗi, mình hứa từ nay về sau...""Đừng hứa điều mà cậu không chắc bản thân làm được." Jacqueline lạnh lùng cắt ngang. "Vì dù cậu không coi trọng lời hứa ấy, sẽ có người coi trọng. Bây giờ, làm ơn tránh ra đi, 'vạn sự thông'.""Jacqueline..." Hermione ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ. "Cậu vẫn còn giận mình sao?""Chúng ta sắp đến ga rồi, vạn sự thông. Tôi cần thay đồ — cậu làm hỏng áo choàng của tôi rồi!"