[Harry Potter][EDIT][BHTT] Together
Chương 195-196
Jacqueline có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình đang đứng trong một căn nhà cổ xưa. Trên tường là những ngọn đèn dầu kiểu cũ đang lắc lư, đổ thứ ánh sáng nhợt nhạt xuống nền thảm bạc màu và những bức tường bong tróc, tạo nên một không khí lờ mờ, u ám. Trên đầu là chiếc đèn chùm hình mạng nhện treo lơ lửng, ánh sáng yếu ớt. Những bức chân dung trên tường đã chuyển sang màu đen vì năm tháng treo nghiêng ngả, xiêu vẹo.Jacqueline nghe thấy phía sau bức tường có thứ gì đó chạy qua gấp gáp. Bóng chiếc đèn chùm và chiếc chân nến trên bàn chập chờn, méo mó thành hình những con rắn dài ngoằn ngoèo.Trước mặt cô, Harry Potter đang rón rén bước đi, cẩn trọng né qua hai tấm màn dày sậm che kín lỗ thủng trên tường, vòng qua một giá treo áo hình dáng kỳ lạ như được làm từ chân của một sinh vật khổng lồ, rồi bước lên cầu thang tối om. Trên tường hai bên là những cái đầu nhăn nhúm, cổ quái. Nhìn kỹ lại, Jacqueline phát hiện đó đều là đầu của gia tinh – với những chiếc mũi to kỳ quái, gương mặt xấu xí.Chủ cũ của những gia tinh ấy thường sẽ cắt đầu bọn chúng treo lên tường khi chúng qua đời. Jacqueline nhíu mày – một tập tục ghê rợn mà nhiều gia tộc thuần huyết cổ xưa vẫn giữ. Nghĩ đến điều đó, nàng cảm thấy S.P.E.W mà Hermione thành lập – Dự án Bảo vệ Gia Tinh – thật ra cũng không phải là vô ích như nhiều người cười nhạo.Jacqueline còn muốn quan sát kỹ hơn, nhưng cảnh tượng sau lưng cô bắt đầu mờ dần, trắng nhợt như khi cô nhìn thấy căn phòng học cổ ngữ trong ký ức của Yuna. Nhìn lên phía trước, cô thấy Harry đã đi lên gần hết cầu thang.Jacqueline vội đuổi theo. "Căn phòng thứ hai bên phải – khi nào xong ta sẽ gọi các cháu." Một giọng phụ nữ vang lên – đó là bà Weasley, đang từ trên cầu thang bước xuống.Sẽ? Jacqueline nhìn theo bà Weasley rồi lại nhìn cầu thang phía sau. Có một khoảnh khắc cô muốn theo bà xuống dưới xem thử cái "hội nghị" mà bà nói tới là gì – nhưng cô không thể, bởi đây không phải ký ức của bà Weasley.Harry đi đến cánh cửa phòng ngủ, có hình đầu rắn bằng sắt uốn lượn. Cậu vặn chốt, đẩy cửa bước vào. Đó là một căn phòng tối, trần nhà cao, đặt hai chiếc giường đơn song song. Không lâu sau đó là tiếng hét – cao vút, chói tai.Jacqueline cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên qua người mình, khiến toàn thân ớn lạnh. Một bóng người vụt qua, che khuất tầm nhìn của cô bằng một đám tóc rối bù xù. Cô lùi sang bên theo phản xạ – và nhìn thấy Hermione đang nhào đến ôm chầm lấy Harry, suýt nữa thì húc cậu ngã ngửa ra giường. Con cú nhỏ của Ron – con Pigwidgeon – bay vòng vòng phía trên đầu họ, hót líu lo đầy phấn khích."Harry! Ron, cậu ấy đến rồi, Harry đến rồi! Chúng mình không nghe tiếng cậu vào! Cậu ổn chứ? Cậu không sao chứ? Cậu có giận chúng mình không? Chắc chắn là giận rồi. Tớ biết mấy bức thư đó chả có nghĩa lý gì cả. Nhưng bọn tớ không thể nói gì cho cậu được, Dumbledore bắt chúng tớ thề là không nói một lời nào...""Jacqueline," giọng của Yuna vang lên bên cạnh, khiến Jacqueline giật mình. Yuna đứng ngay bên cạnh nàng. "Con nên buông tay rồi. Đừng giữ quá lâu."Jacqueline gật đầu, buông tay khỏi cánh tay Harry. Cậu vẫn đang đứng trước mặt cô, có phần khó hiểu nhìn cô."Cậu có câu hỏi gì sao, Jacqueline?" Harry lại hỏi.Jacqueline khẽ mỉm cười. Cô lại nắm tay cậu, kéo nhẹ về phía mình, thì thầm bên tai cậu:"Granger bị thương ở tay – giống như bị cú mổ vậy, Potter. Chuyển lời hỏi thăm của tôi đến cậu ấy."Jacqueline vỗ nhẹ vai Harry, rồi bước sang một bên."Cậu nên vào đi, Potter." Yuna nói, khẽ gật đầu với Arthur và Jacqueline. "Nếu con không muốn đứng đây chờ, Jacqueline, có thể lên tìm cha đỡ đầu của mình. Sẽ không lâu đâu." Bà khẽ siết tay rồi bước vào.Harry lo lắng liếc nhìn Arthur lần nữa, rồi đi theo sau Yuna. Cánh cửa nặng nề khép lại phía sau họ.Arthur căng thẳng đến mức hai tay đan chặt vào nhau. "Nó sẽ không sao chứ?" ông quay sang hỏi Jacqueline.Một bóng người cao lớn bước đến trước mặt họ. Đó là Dumbledore – ông đang nhìn họ qua cặp kính nửa vầng trăng."Ông đang hỏi cô bé ấy sao, ông Weasley?" ông hỏi."À, vâng... đúng vậy." Arthur cười gượng gạo, lẩm bẩm: "Đúng là câu hỏi ngốc nghếch. Làm sao con bé biết được chứ... Nhưng tôi đoán là sẽ ổn thôi, rốt cuộc thì...""Nhưng ta thì không chắc chắn lắm, ông Weasley." Dumbledore mỉm cười ôn hòa. "Hai người có thể ở lại với bà Figg một lúc được chứ? Sẽ không lâu đâu – bà ấy là nhân chứng của chúng ta.""Dĩ nhiên rồi, thưa cụ." Arthur cúi đầu lịch sự. Dumbledore quay người bước đi."Bác Weasley," Jacqueline lên tiếng. "Cháu có một điều muốn hỏi: cái hội gì đó mà Hiệu trưởng lập – nó không được dùng cú mèo sao? Ông Aberforth từng nói địa chỉ ở đó được bảo mật. Vậy... làm sao các bác liên lạc được với nhau ạ?""Không đâu, tụi bác vẫn dùng cú mèo được." Arthur nói, vừa nói vừa kiễng chân nhìn về phía cánh cửa lớn đã đóng, như thể làm vậy thì có thể nhìn xuyên vào bên trong. "Bác thấy Ron và Hermione vẫn gửi thư cho Harry mà. Nhưng này, cháu bảo xem tại sao bọn họ..."Cánh cửa trước mặt họ lại mở ra.Arthur ban đầu trông rất phấn khởi, nhưng khi nhìn thấy người vừa bước ra là ai, ông đột nhiên siết chặt tay lại. Vẻ mặt ông thoáng cau lại – có vẻ không dễ chịu chút nào."Ai là nhân chứng của Dumbledore?" Percy lớn tiếng hỏi. Mặc dù trong ba người đang đứng trước mặt hắn, có hai người hắn nhận ra, nhưng dường như hắn cố tình làm như không thấy. "Ai là nhân chứng của Dumbledore?"Bà Figg, đứng phía sau ông Weasley, run rẩy giơ tay lên. "Tôi... là tôi, thưa ngài.""Đi theo tôi." Percy nói lớn, rồi không thèm nhìn ông Weasley một cái, vung tay đóng sầm cánh cửa lại.Jacqueline liếc nhìn cánh cửa vừa đóng, lại liếc ông Weasley, rồi khôn ngoan giữ im lặng. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở lại chưa đầy bốn tháng, mà Bộ Pháp thuật đã rối loạn đến như vậy... Chúng ta thật sự có cơ hội chiến thắng hắn sao? Mình thật sự có thể thành công sao?Họ không phải chờ quá lâu, cánh cửa lại mở ra lần nữa. Là bà Figg, bà đi ra một mình, bước đi kéo lê, trông mệt mỏi."Tôi đã cố gắng hết sức rồi." Giọng bà run rẩy. "Tôi đã cố gắng hết sức.""Thật sự có một tên Giám ngục ở đó sao?" Jacqueline cau mày nhìn bà. "Ở trong thế giới Muggle ư?""Là... là hai con." Giọng bà Figg càng lúc càng nhỏ. "Hai con.""Nếu bà không phiền, có thể ngồi đây nghỉ ngơi một lát." Ông Weasley nói. "Chúng ta cùng chờ kết quả.""Vâng... vâng." Bà Figg ánh mắt vô hồn nhìn thẳng phía trước. "Dumbledore nói... ông ấy sẽ đưa tôi trở về. Trời ơi, tôi thật không quen nơi này chút nào."Câu nói ấy khiến Jacqueline vô cùng kinh ngạc. "Thật xin lỗi, nhưng... vì sao?""Tôi là một pháo lép, thưa cô." Bà Figg khẽ nói. "Tôi quen sống ở thế giới Muggle hơn."Jacqueline hơi sững người, sau đó cúi đầu. "Tôi thành thật xin lỗi, bà Figg. Vì đã vô lễ. Nhưng xin hỏi, bà thực sự có thể nhìn thấy Giám ngục sao?"Bà Figg trông có vẻ tức giận và thất vọng. "Chúng tôi chỉ không thể dùng phép thuật, thưa cô.""Xin hỏi... trước đây bà từng thấy Giám ngục chưa?"Lần này bà Figg thật sự tức giận. "Cô nghĩ tôi bịa ra câu chuyện này dựa vào kinh nghiệm cũ của mình sao?""Không, nếu vậy thì tôi sẽ nghi ngờ bà có thể lừa được mẹ tôi," Jacqueline nói nhanh, "Nhưng không, thật ra tôi chỉ muốn hỏi... nếu bà từng thấy Giám ngục trước đây, thì lần này có gì khác biệt không?""Ta cũng không biết Giám ngục có thể khác nhau hay không." Giọng Dumbledore bật cười vang lên từ phía sau. Jacqueline quay đầu lại, thấy Dumbledore đang mỉm cười nhìn họ. "Nhưng đó là một câu hỏi hay đấy, cô Graham. Đến đây nào, bà Figg, để tôi đưa bà về. À, còn nữa," ông quay sang Jacqueline, nháy mắt, "Chúc mừng con, Jacqueline. Dù ta đoán là không nên tiết lộ trước đâu." Ông vừa nói vừa nắm tay bà Figg, rồi biến mất.Không lâu sau, Harry gần như chạy ra khỏi căn phòng, đẩy cửa ra suýt nữa đâm sầm vào ông Weasley đang đứng bên ngoài. Ông tái mặt, vẻ đầy lo lắng."Dumbledore không nói gì...""Vô tội." Harry vừa đóng cửa lại vừa nói, "Tất cả cáo buộc đều bị bác bỏ."Sắc mặt ông Weasley lập tức bừng sáng, ông chộp lấy hai vai Harry. "Harry, thật tuyệt vời! Thật ra, đương nhiên rồi, họ đâu thể kết tội cháu được, có nhân chứng mà! Nhưng bác vẫn không thể ngừng lo lắng..."Ông đột nhiên dừng lại, vì lúc ấy cánh cửa phòng xét xử lại mở ra. Các thành viên Wizengamot lần lượt đi ra. "Trời ạ!" Ông Weasley thốt lên kinh ngạc, vội kéo Harry tránh sang một bên nhường đường. "Họ thật sự tổ chức một phiên tòa chính thức cho cháu ư?""Cháu nghĩ là vậy." Harry đáp khẽ.Một vài pháp sư đi ngang qua gật đầu chào Harry, cũng có mấy người chào ông Weasley: "Chào buổi sáng, Arthur." Nhưng phần lớn đều nhìn đi chỗ khác. Cornelius Fudge và nữ pháp sư với bộ tóc kiểu mũ ống gần như là những người cuối cùng rời khỏi căn phòng. Fudge phớt lờ Harry và ông Weasley, như thể họ là đồ đạc bên tường, nhưng hắn lại lịch sự chào hỏi Jacqueline. Còn nữ pháp sư kia thì liếc Harry một lần nữa, ánh mắt soi xét kỹ lưỡng.Cuối cùng là Percy. Giống như Fudge, cậu hoàn toàn phớt lờ cha mình và Harry. Percy ôm một đống da dê cùng một loạt bút lông dự phòng, lưng thẳng tắp, mũi hếch lên trời, bước đi oai vệ qua họ. Miệng ông Weasley khẽ giật giật, nhưng ngoài điều đó ra, ông không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khi nhìn thấy đứa con trai thứ ba của mình."Amelia, đây là con gái tôi. Jacqueline, đây là bà Amelia Bones – Cục trưởng Cục Thi hành Luật pháp Pháp thuật." Sau cùng, Yuna rốt cuộc cũng cùng một nữ pháp sư có dáng người đẫy đà, cằm vuông, mái tóc xám cắt ngắn gọn gàng và mang kính gọng đơn bước ra.Bones đứng trước mặt Jacqueline, qua lớp kính gọng đơn ấy, bà chăm chú đánh giá cô, rồi chẳng mấy chốc liền bật cười sang sảng, đồng thời đưa tay ra, "Tất nhiên là con bé rồi, cứ như khắc từ cùng một khuôn vậy. Rất vui được gặp con, Jacqueline. Có lẽ con chưa biết, ta từng là mẹ đỡ đầu của anh trai con. Thật ra, lẽ ra ta phải có mặt trong lễ Tẩy Trần của con..." Giọng bà chợt trầm xuống một chút, "Nhưng lúc đó phải xử lý chuyện của anh ta – cả nhà đều bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sát hại." Rồi bà thở dài. "Thôi được rồi,"Bà nắm tay Jacqueline kéo đi, "Con không phải tới đây để nghe ta kể lể mấy chuyện cũ rích. Mẹ con nói với ta là con đồng ý kế thừa dòng họ Graham, đúng không? À, Merlin phù hộ con. Việc này không dễ dàng gì đâu, nhưng ta còn biết nói sao? Trả giá bao nhiêu thì nhận lại bấy nhiêu, phải không, Yuna?""Tôi còn tưởng sau khi ngồi lên ghế cục trưởng, cậu đã học được cách giữ mồm giữ miệng rồi cơ đấy." Yuna lạnh nhạt đáp.Bones nhướng mày, "Nhớ lấy lời ta, Jacqueline. Mẹ con lúc trước thú vị hơn bây giờ nhiều lắm. Từ khi bà ấy trở thành gia chủ của dòng họ các con... Nếu lúc nào cũng giống như bây giờ, thì con và bạn..."Bà bỗng dừng lời, bởi các bà vừa đi đến hành lang tầng chín, nơi Arthur Weasley và Harry đang đứng cách đó vài bước. Đối diện họ là một nam nhân cao lớn với mái tóc vàng kim ánh lên dưới ánh sáng, và một gương mặt nhọn gầy, trắng bệch đến mức gần như tái mét."Ta nghĩ chuyện riêng giữa ta và Bộ trưởng thì không đến lượt mi xen vào, Potter." Malfoy lạnh lùng lau lớp bụi tưởng tượng trên vạt áo choàng. Từ trong túi hắn, vang lên tiếng leng keng khe khẽ – như thể trong đó chứa đầy vàng. "Thành thật mà nói, mi không thể cứ vì mình là đứa con cưng của Dumbledore mà nghĩ rằng người khác cũng phải mặc kệ sự kiêu căng của mi. Được rồi, thưa Bộ trưởng, chúng ta đi về văn phòng chứ?""Dĩ nhiên," Fudge quay người, vờ như không thấy Harry và ông Weasley, "Lối này, Lucius."Hai người sóng vai bước đi, vừa đi vừa trao đổi nhỏ giọng. Ông Weasley vẫn đứng yên tại chỗ cho đến khi họ khuất bóng vào trong thang máy mới buông lỏng tay khỏi vai Harry."Nếu muốn bàn việc, hắn có thể chờ trong văn phòng của Fudge," Harry bực bội nói. "Hắn mò lên đây làm gì?""Bác nghĩ hắn định lén lút vào phòng xử án," Weasley đáp, trông vô cùng bồn chồn."Nhưng có vẻ như mấy đồng vàng ấy cũng không đủ giúp hắn chen chân vào đó." Bones nhíu mày nói."Không có chứng cứ xác thực thì không thể tùy tiện vu khống một phù thủy thuần huyết." Giọng Yuna lạnh như băng."À, mấy người – kẻ giảo hoạt đó – đương nhiên sẽ nói như vậy." Bones khịt mũi. Đúng lúc đó, thang máy tới. Bên trong không có ai, chỉ có mấy xấp giấy đang bay lượn phía trên đầu ông Weasley. "Tôi dám chắc nếu có đủ bằng chứng, mấy người đó sẽ trở mặt còn nhanh hơn ai hết. Thôi nào, Arthur, đừng đứng chặn ở đây nữa. Bà Graham đây và tôi còn nhiều chuyện phải lo.""Dĩ nhiên." Arthur bước vào thang máy, ấn nút đến sảnh chính, rồi khẽ nói với hai người còn lại, "Chúng ta nghi ngờ Fudge đã bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán, nhưng Dumbledore thì cho rằng, ông ta hiện giờ vẫn đang hành động theo ý chí của chính mình. Có điều, theo lời cụ nói, điều đó cũng chẳng khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn là bao.""Tôi không nghĩ nói những điều này ở đây là thích hợp." Bones cũng hạ giọng, ấn nút dẫn lên tầng ngầm hai. "Nhưng Fudge thật sự nên sớm tách khỏi ảnh hưởng của nhà Malfoy."Thang máy mở ra, ông Arthur đẩy Harry ra ngoài. Sảnh chính giờ đã vắng tanh không một bóng người.Cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại, thang máy tiếp tục bay lên."Tầng bảy, Cục Thể thao và Giải trí Pháp thuật, bao gồm Ban Chỉ huy Liên đoàn Quidditch Anh – Ireland, Văn Phòng Câu Lạc Bộ Gobstone và Văn Phòng Sáng Chế Lố Bịch."Cửa mở ra, Jacqueline thoáng nhìn thấy hành lang lộn xộn, trên tường dán chi chít các áp phích của đội bóng Quidditch.Cửa khép lại, thang máy tiếp tục rung lắc nhẹ."Tầng sáu, Cục Giao thông Pháp thuật, bao gồm Cục Quản lý Mạng Lưới Floo, Cục Kiểm soát Chổi bay, Văn phòng Khóa Cảng, và Trung tâm Thi Độn thổ."Cửa mở, bốn năm pháp sư bước vào. Cùng lúc đó, một loạt máy bay giấy phóng vèo vèo vào theo. Jacqueline ngẩng đầu, thấy chúng bay lượn lờ quanh đầu, nhuộm ánh đèn tím nhạt, trên cánh còn in nổi dấu triện "Bộ Pháp thuật"."Đó là thư nội bộ chuyển tin giữa các phòng ban," Yuna nói, vẻ mặt không giấu nổi sự chán ghét. "Trước kia họ còn dùng cú mèo, nhưng đống phân bừa bãi khắp nơi thì thôi rồi, không ai chịu nổi."Thang máy lại lắc nhẹ, giấy vẫn tiếp tục bay quanh chiếc đèn chùm."Tầng năm, Cục Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, bao gồm Hiệp hội Tiêu chuẩn Mậu dịch Pháp thuật Quốc tế, Văn phòng Luật pháp Quốc tế và Liên Đoàn Pháp Thuật Liên Hợp Quốc tại Anh quốc."Cửa mở, hai tờ giấy bay theo pháp sư ra ngoài, nhưng lại có vài tờ khác lướt vào, ánh đèn vì thế chập chờn không ngớt."Tầng bốn, Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí, bao gồm Phân Ban Tinh Thần và Thể Xác Thú Hoang, Văn Phòng Liên Lạc Yêu Tinh, và Văn Phòng Tư Vấn Thú Cưng.""Xin lỗi, cho tôi một chút." Một pháp sư ôm gà tây thốt lên rồi bước ra. Một nhóm máy bay giấy cũng theo sau. Cửa khép lại."Nếu có thể, đừng bao giờ tới đây, kể cả khi ba con có yêu cầu. Bọn họ còn tệ hơn cả Tháp Cú nữa đấy." Jacqueline thì thầm. Nhiều pháp sư xung quanh nghe được liền đồng loạt gật đầu đồng tình."Tầng ba, Cục Tai nạn và Thảm họa Pháp thuật, bao gồm Tổ Phản ứng Tai nạn Pháp thuật, Bộ Xóa Ký ức và Ủy ban Hòa giải Vấn đề Muggle."Đến tầng này, gần như tất cả đều rời khỏi, chỉ còn lại Jacqueline, Yuna và Bones. Thang máy tiếp tục rung nhẹ, một vài tờ giấy vẫn quẩn quanh, sau đó—"Tầng hai, Cục Thi hành Pháp luật Pháp thuật. Bao gồm Văn phòng Ngăn chặn Lạm dụng Pháp thuật, Tổng cục Thần Sáng và Cơ quan Quản lý Wizengamot.""Đến nơi rồi." Bones nói, dẫn họ bước ra hành lang hai bên là các cánh cửa văn phòng. "Văn phòng ta ở tầng cao nhất.""Bones," Jacqueline chần chừ một chút, "Thưa cô... Chúng ta vẫn còn ở dưới lòng đất, đúng không?" cô hỏi khi cả ba đi ngang một khung cửa sổ – nơi ánh mặt trời rực rỡ tràn vào như đang đứng trên đỉnh tháp."À, đúng vậy." Bones đáp. "Đây là cửa sổ giả do phù thủy duy tu bảo dưỡng điều khiển. Họ quyết định thời tiết mỗi ngày. Bộ phận đó đúng là béo bở — lần trước bọn họ khiến nơi này giông bão suốt hai tháng chỉ vì muốn đòi tăng lương. Nào, lối này."Họ rẽ vào một khúc ngoặt, đi xuyên qua hai cánh cửa gỗ sẫm đồ sộ, bước vào một không gian ồn ào náo nhiệt được chia thành nhiều ngăn nhỏ. Bên trong là vô số cuộc trò chuyện rôm rả, giấy báo bay loạn xạ như những quả tên lửa tí hon phóng ra từ các khoang làm việc. Trên cửa ngăn gần nhất lủng lẳng một tấm biển xiêu vẹo: Tổng Bộ Bộ Phận Thần Sáng."Nơi này với con chắc chẳng khác gì nhà," Bones nói. "Để ta xem nào—" Bà dừng lại trước một khoang và nhìn vào trong.Tường trong khoang của các Thần Sáng dán đầy hình ảnh: từ chân dung truy nã, ảnh gia đình, đến áp phích các đội Quidditch yêu thích, thậm chí cả những mẩu báo cắt từ Nhật Báo Tiên Tri. Một vị phù thủy mặc áo choàng tím, tóc buộc đuôi ngựa dài thượt, chân gác cao lên bàn, đang đọc to một bản báo cáo cho cây bút lông đang viết theo lời mình."Có vẻ Rufus và Sean chưa quay lại," Yuna nói. "Nếu lát nữa họ về, chúng ta có thể cùng đi ăn trưa. Amelia, căn-tin của các người thật tệ quá. Tôi mãi vẫn không hiểu tại sao không ai chịu cải tạo lại cái nơi ăn uống ấy.""Xin lỗi nhé, tôi quên mất là cái dạ dày của cậu được bọn gia tinh huấn luyện mà." Bones đáp, có phần bực mình. Bà dẫn họ qua thêm một cánh cửa gỗ lớn khác, rẽ vào một hành lang nhỏ, rồi tiếp tục đi đến tận cùng. Ở đó là một khu vực rộng rãi, hơn chục phù thủy nam nữ ngồi trước các bàn làm việc nhỏ giống như bàn học nhưng bóng loáng và ngăn nắp. Họ đang đồng loạt vung đũa và điều khiển những tờ giấy màu hồng nhạt bay lượn như diều giữa không trung."Đây là nơi sản xuất tờ rơi tuyên truyền." Bones giải thích, rồi mở cánh cửa gỗ đỏ có tấm bảng đồng khắc:
Amelia Bones – Cục trưởng Cục Thực thi Pháp luật Phép thuậtJacqueline bước theo Yuna vào phòng làm việc. Cô có chút ngạc nhiên — căn phòng này chẳng giống văn phòng cục trưởng chút nào, mà khiến cô liên tưởng tới phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff. Dù cô chưa từng vào đó, nhưng theo tưởng tượng, chắc hẳn nơi đó cũng sẽ như thế này.Các loại cây cối nhiều màu sắc mọc um tùm khắp phòng, một giá sách lớn chạm trần chiếm gần hết bức tường. Trên tường treo ảnh chân dung của những đời cục trưởng trước. Bàn làm việc chất đầy tài liệu."Bà ấy là Hufflepuff," Yuna giải đáp thắc mắc của Jacqueline. "Mấy cái cây này mà không có chắc bà ấy không sống nổi. Đúng không, Amelia?""Cẩn thận lời cậu đấy, Yuna." Amelia vừa nói vừa lôi từ ngăn kéo bàn ra một quyển sổ bìa da cũ kỹ dày cộp. "Nếu một ngày nào đó cậu rơi vào tay tôi...""Tôi sẽ chú ý." Yuna tháo chiếc nhẫn khỏi ngón trỏ, rồi ấn nó vào phần lõm trên bìa sổ. Quyển sổ từ từ mở ra."Viết tên cô vào đây." Bones nói. Nhưng bà không đưa bút cho Jacqueline."Nhưng... cháu cần bút." Jacqueline dè dặt nói."Cậu không nói với con bé à?" Bones trông như vừa được dịp hả hê."Dùng đũa phép của con, Jacqueline." Yuna lườm Bones.Jacqueline méo mặt, rút đũa phép ra và viết tên mình lên tờ giấy da còn trống.Tờ giấy phát sáng, dần chuyển sang ánh kim rực rỡ, rồi co lại, co lại, đồng thời bắt đầu hiện ra những dòng chữ li ti như thể rậm rạp ký tự mọc lên trên mặt giấy. Jacqueline nhìn thấy tên mình, rồi thấy phía trên là tên Yuna, phía trên nữa là Raymond, rồi Arthur, rồi...Bones đóng sập quyển sổ lại, vươn tay về phía Jacqueline:"Chúc mừng, Nữ Hầu Tước tương lai nhà Graham.""Cùng đi ăn trưa với tụi tôi đi, Amelia.""Tôi cũng muốn lắm." Bones ngồi xuống ghế, mở một tập hồ sơ mới. "Nhưng công việc không cho phép. Nhưng hai người có thể gửi phần của tôi đến thẳng đây.""Vậy cũng được." Yuna gật đầu. "Gặp lại sau, Amelia.""Gặp lại sau."