[Harry Potter][EDIT][BHTT] Together

Chương 174-175




Thực tế thì, lượng thảo dược trong văn phòng của Yuna chẳng hề thua kém gì chỗ của Snape. Ngoài việc chưa hoàn thành thuốc giải, Yuna còn cho phép Jacqueline dùng luôn vạc của bà để sử dụng trước khi cái vạc mới được đưa tới—dù Jacqueline vẫn không hiểu nổi mẹ mình đã dùng cách nào thuyết phục được thầy Snape.

Tin tốt lành là, đuôi rắn cỏ và thuốc an hồn phát huy hiệu quả rất rõ rệt. Gần đây, dù Jacqueline vẫn thường mơ thấy những chuyện kỳ quái, ít nhất thì cây đũa phép của cô cũng không còn tự phun ra tia lửa nữa.

Sau chuyện vừa rồi, Hermione có vẻ không muốn để Jacqueline rời khỏi tầm mắt mình nếu không cần thiết.

Jacqueline muốn ở lại phòng Yuna làm bài tập, bởi vì Harry và Ron đang bới tung cả thư viện lên để tìm một loại bùa chú hữu dụng, hoàn toàn phớt lờ lời khuyên của Jacqueline. Còn Krum thì thôi khỏi nói, cậu ta gần như xem thư viện như nhà mình.

Tuy nhiên, Jacqueline cũng không muốn Hermione đi theo cô sang phòng Yuna. Tất nhiên, nếu chỉ có mình Hermione thì không sao – cô rất sẵn lòng – nhưng nếu Hermione đi thì Harry và Ron chắc chắn cũng sẽ theo, vì họ lúc nào cũng cần Hermione giúp đỡ. Còn Krum thì miễn bàn, cậu ta nhất định sẽ bám theo đến tận phòng Yuna.

"Ước gì cuộc thi này mau chóng kết thúc," chiều ngày 23 tháng Hai – tức là trước vòng thi thứ hai một ngày – Jacqueline thở dài khi ánh nắng ngoài cửa sổ dần khuất sau rặng cây. Cô đang ngồi cùng Hermione, Harry và Ron trong thư viện. Giờ đây, cuối cùng Jacqueline cũng có thể tập trung nghiên cứu về Animagus. Cô đã có một tuần không mơ thấy những chuyện rối ren kia. Trong khi đó, ba người còn lại thì căng thẳng lật từng trang sách chú ngữ. Trước mặt mỗi người là cả một chồng sách cao đến mức họ chẳng còn nhìn thấy nhau.

"Đừng than vãn nữa, Jacqueline," Hermione cau mày nói, "Nếu cậu có thể—"

"Tớ thấy chuyện này gần như không thể," giọng Ron khàn đặc vang lên từ đầu kia bàn, "Chẳng tìm được gì cả. Không có manh mối nào hết. Có lẽ bùa Biến Nước vẫn là khả thi nhất – biến hồ nước thành thứ gì đó khác – nhưng cậu đâu thể có đủ sức mạnh để biến cả một cái hồ!"

"Chắc chắn phải có cách!" Hermione lẩm bẩm, đẩy cây nến lại gần hơn. Mắt nàng mỏi đến mức phải cúi sát xuống sách, mũi gần như chạm vào dòng chữ nhỏ li ti trong 'Những bùa chú cổ xưa bị lãng quên'. "Không thể nào họ lại thiết kế một vòng thi không thể vượt qua được."

"Có thể chứ," Ron cằn nhằn. "Harry, ngày mai cậu cứ ra thẳng hồ mà hú gọi lũ người cá, nhờ họ trả lại đồ bị trộm. Biết đâu họ ném ra cho cậu luôn. Đó là cách tốt nhất đấy, cậu bé."

"Nhất định phải có cách!" Hermione sốt ruột nói. "Chắc chắn phải có!"

Nàng dường như coi việc thư viện không có câu trả lời là một sự sỉ nhục cá nhân – trước nay, Hermione luôn có thể tìm ra lời giải cho mọi vấn đề trong sách vở.

"Tớ biết mình nên làm gì rồi," Harry lên tiếng, đầu gục xuống cuốn 'Cẩm nang Đối phó với Trò đùa tai quái', "Tớ nên học cách trở thành một Animagus, giống như chú Sirius."

"Phải rồi, như vậy cậu có thể tự biến mình thành một con cá vàng bất cứ lúc nào," Ron phụ họa.

"Hoặc một con ếch xanh," Harry ngáp dài. Cậu mệt rã rời.

"Trở thành một Animagus phải mất nhiều năm luyện tập, chưa kể còn phải đăng ký. Rất phiền phức." Hermione lẩm bẩm, mắt vẫn dán vào phần mục lục của cuốn 'Những vấn đề pháp thuật kỳ quái và cách giải quyết'. "Giáo sư McGonagall đã nói với tụi mình rồi – phải đăng ký tại Văn phòng Quản lý Phép thuật – rồi còn phải khai rõ cậu dã biến thành con gì, có đặc điểm nhận dạng nào... để người ta không lỡ tay làm hại cậu..."

"Hermione, tớ chỉ đùa thôi mà," Harry lầu bầu, "Tớ biết mình chẳng đời nào biến thành ếch xanh ngay sáng mai được đâu..."

"Tôi vẫn không hiểu sao các cậu không chịu tìm thử trong kho thảo dược," Jacqueline khép cuốn sổ tay của Giáo sư McGonagall lại. "Tôi đã nói rồi, có một loại thảo dược có thể giúp cậu—"

"Cảm ơn, khi nào thật sự bí lắm thì tôi sẽ đi nghe ý kiến của một Slytherin." Ron cắt lời cô, giọng khó chịu.

"Nói tiếp đi, Jacqueline," Hermione nói, khép cuốn sách lại đánh bịch. "Loại thảo dược đó có thể làm gì?"

"Nó giúp mọc mang," Jacqueline đáp. "Vậy là cậu có thể thở được dưới nước. Nhưng rốt cuộc mục đích của các cậu là gì? Sao lại cần thở dưới nước? Người cá đã trộm cái gì vậy?"

"Anh không nghĩ được phép tiết lộ chi tiết đề thi đâu, cô Graham," giọng Fred Weasley vang lên đột ngột, "Nếu không, có khi chính em sẽ trở thành đề tài thi đấy, thấy không?"

Cả bốn người ngẩng lên. Fred và George vừa bước ra từ phía sau kệ sách.

"Hai người làm gì ở đây?" Ron hỏi.

"Tìm em đó," George đáp. "Giáo sư McGonagall gọi em tới – cả em nữa, Hermione."

"Chuyện gì vậy?" Hermione ngạc nhiên.

"Bọn anh được giao nhiệm vụ đưa hai người đến văn phòng của cô ấy," Fred nói.

Ron và Hermione nhìn sang Harry.

"Gặp nhau ở phòng sinh hoạt chung sau nhé, Harry," Hermione nói rồi đứng dậy đi cùng Ron, cả hai trông có vẻ rất căng thẳng. "Jacqueline, cố giúp Harry một tay nhé. Harry, nếu có thể mang mấy cuốn sách này về thì cứ mang nhiều nhất có thể, được không?"

"Được thôi," Jacqueline cau mày, trong lòng cảm thấy bất an.

"Họp gấp trước đêm thi ư?" Jacqueline lập tức quay sang hỏi khi Fred và George vừa đi khuất. "Giáo sư McGonagall gọi Ron và Hermione làm gì vậy?"

"Có thể vì họ đã giúp tớ," Harry vừa lật sách vừa đáp. "Lẽ ra tớ nên tự nghĩ cách vượt qua vòng thi này."

"Chuyện này kỳ lạ lắm," Jacqueline ôm ngực suy nghĩ. "Nếu thật sự là vì họ giúp cậu, sao lại là bây giờ? Chắc hẳn giáo sư McGonagall đã biết ngay từ khi tên cậu bị Cốc Lửa phun ra rồi. Tại sao chờ đến tận đêm trước vòng thi mới gọi họ? Nếu muốn ngăn cản, cô ấy có thể làm sớm hơn, thậm chí giữ họ lại sau tiết Biến Hình cũng được. Mà nếu đúng là vì chuyện này, lẽ ra cậu cũng phải bị gọi lên chứ?"

"Giờ tớ không có tâm trí nghĩ chuyện đó, Jacqueline," Harry cau có, đẩy vài cuốn sách về phía cô. "Nếu cậu giúp tớ tra, chắc Hermione sẽ rất biết ơn."

"Được rồi," Jacqueline đứng bật dậy, "Nhưng chuyện này chắc chắn liên quan đến vòng thi ngày mai. Nhưng sao lại chỉ gọi hai người họ?"

Nói rồi cô vội chạy ra khỏi thư viện, kịp bắt gặp Fred và George đang đưa Ron và Hermione xuống tầng ba.

"Hermione, đợi đã!" Jacqueline gọi to khiến mấy bức tranh trên tường cau có phản đối.

"Chuyện gì vậy, Jacqueline?" Hermione lập tức quay lại, vẻ mặt lo lắng. "Cậu ổn chứ? Có chuyện gì à?"

"Tớ không sao." Jacqueline xua tay, rồi quay sang Fred và George. "Giáo sư McGonagall gọi Hermione làm gì vậy?"

"Xin lỗi, bọn anh không biết," Fred đáp. "Cô ấy chỉ bảo bọn anh đi gọi Ron và Hermione thôi."

"Lúc đó cô ấy ở đâu? Có ai khác không?" Jacqueline tiếp tục hỏi.

"Lúc đó tụi anh đang ở tầng ba," George trả lời.

"Ngay chỗ tượng đá dẫn vào văn phòng hiệu trưởng," Fred nói thêm. "Tụi anh thấy giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick và cả bà Maxime bước ra từ văn phòng hiệu trưởng."

"Thế còn ông Karkaroff thì sao?" Jacqueline hỏi dồn."Hai người có thấy ông ấy không?"

"Bọn anh không thấy," Fred và George liếc nhìn nhau, "nhưng chắc chắn hắn đi trước bọn anh một đoạn..."

"George, Fred Weasley!" giọng Giáo sư McGonagall vang lên từ đầu cầu thang. Bà ngẩng lên nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng bước lên, "Hai trò còn đứng đây làm gì? Hiệu trưởng Dumbledore đang đợi... À, chào em Graham." Giáo sư McGonagall gật đầu với Jacqueline. "Nếu em không có việc gì khẩn cấp, tôi cần nói chuyện riêng với trò Weasley và trò Granger."

"Em có thể hỏi là chuyện gì không, thưa giáo sư?" Jacqueline hỏi.

"Chuyện cơ mật, Graham. Hiện giờ, nếu không phiền em, mời trò Weasley và trò Granger đi theo tôi."

Jacqueline không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giáo sư McGonagall dẫn Hermione và Ron đi mất. Trước khi rời đi, Hermione quay lại liếc nhìn Jacqueline một cái, rồi lại nhìn lên cầu thang, ra hiệu cho cô hãy quay về giúp Harry.

"Em không nghĩ viện trưởng của bọn anh định làm gì bất lợi cho học sinh của mình đấy chứ?" Fred cười nói với Jacqueline.

"Chẳng biết nữa," Jacqueline lắc đầu. "Nhưng em ghét cái cảm giác bị bỏ rơi, không biết gì cả." Nói rồi cô nhanh chóng búng tay, rồi quay đầu chạy thẳng về thư viện. "Nếu chuyện này có liên quan đến vòng thi ngày mai, thì em nhất định phải làm rõ xem Giáo sư McGonagall cần Hermione giúp việc gì!"

"Em thấy em ấy có gì đó là lạ." George huých nhẹ khuỷu tay Fred.

"Anh cũng thấy vậy, tiểu nhị." Fred cười khoái chí, đập tay với George.

"Cái bản đồ cho biết ai đang ở đâu ấy – cậu để nó đâu rồi?" Jacqueline thở hổn hển khi chạy tới trước mặt Harry. "Tôi cần tìm vài người."

"Tớ cho Giáo sư Moody mượn Bản Đồ Đạo Tặc rồi," Harry trả lời đầy bực bội. "Mà này, nếu cậu định—"

"Moody á?!" Mặt Jacqueline gần như méo xệch. "Sao cậu lại đưa cho ổng?!"

"Lúc đó tớ đang từ—"

"Tôi không cần cậu giải thích!" Jacqueline hạ giọng nhưng không giấu nổi cơn giận, đứng chắn ngay trước mặt Harry. "Chuyện đó để sau hẵng nói. Còn bây giờ, cậu phải nói cho tôi biết – mà đừng có giấu chữ nào – vòng thi thứ hai là cái gì?!"

"Là cái Trứng Vàng." Harry giật mình trả lời.

"Trứng vàng?" Jacqueline nhíu mày. "Bên trong trứng có gì?"

"Không có gì cả... hoặc, thật ra, là có một bài hát."

"Nói rõ ràng vào, Potter!"

"Tớ từng mở nó ra trong phòng sinh hoạt chung – nhưng bên trong chỉ có tiếng rú ghê rợn. Sau đó Cedric gợi ý tớ thử mở trong nước, ở phòng tắm của huynh trưởng. Lúc đó nó mới hiện ra bài hát."

"Trong nước thì phát ra âm thanh, còn ngoài nước thì là tiếng rú?" Jacqueline nheo mắt lại. "Người cá à? Họ hát gì?!"

"Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng chúng tôi

Chúng tôi không thể hát lên trên mặt đất

Và khi tìm kiếm, các bạn hãy cân nhắc điều này:

Chúng tôi lấy đi thứ các bạn yêu quý nhất

Một tiếng đồng hồ dài bạn sẽ phải tìm

Và lấy lại cái mà chúng tôi đã lấy

Nhưng nếu quá một tiếng đồng hồ - viễn cảnh sẽ đen tối

Quá trễ, nó sẽ mất, nó sẽ không trở lại."

"Nghe như nhân ngư trộm thứ gì đó, tớ phải tìm lại trong vòng một giờ. Nếu cậu chịu giúp..."

"Tôi không muốn!" Jacqueline đột ngột đeo cặp lên vai và nhét cuốn sổ của giáo sư McGonagall vào túi.

"Nghe đây, Potter, nếu cậu không muốn nghe ý kiến của tôi thì cũng đừng mong tôi sẽ tiếp tục giúp." Nói rồi cô quay người bỏ đi.

____________

"Chúng tôi lấy đi thứ các bạn yêu quý nhất."

Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin chìm trong tĩnh lặng khi kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ. Jacqueline không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt bất an. Những cuộn giấy da lộn xộn chất đầy trong thùng rác.

"Bình tĩnh lại, Jacqueline, suy nghĩ cho kỹ." Cô tự vỗ vào mặt mình, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo.

"Harry và các thí sinh khác phải đi cứu 'báu vật quý giá nhất của họ'... nhưng chuyện này liên quan gì đến Hermione chứ? Cậu ấy đâu phải là 'báu vật' của Harry! Mà Karkaroff thì sao? Tại sao ông ta không ở đó? Và nếu đúng là như vậy... rốt cuộc cậu ấy là báu vật của ai? Không được, phải suy nghĩ lại hướng khác, Jacqueline. Nghĩ xem, trong hoàn cảnh nào mà Ron, Hermione và Cho Chang lại cùng xuất hiện với nhau?"

Jacqueline ngồi phịch xuống chiếc ghế cao bên cạnh bàn, thì thầm một mình:

"Nếu nhất định phải nói đó là người quan trọng nhất... Ron và Hermione là bạn thân của Harry. Còn Cho..."

Jacqueline lắc đầu:

"Không đúng. Harry không thể cứu hai người. Vậy chẳng lẽ giáo sư McGonagall gọi Ron và Hermione đến chỉ để dành cho Harry một sự bất ngờ vào ngày mai? Thật nực cười. Vậy thì Karkaroff tính sao?"

"Tiếp tục suy nghĩ nào. Nếu chỉ tính Cho, cô ấy là bạn nhảy của Cedric. Còn Hermione... cô ấy đi cùng Viktor Krum."

Jacqueline cau mày. Cô vẫn không thể hiểu nổi. "Vậy còn Ron? Cậu ta không phải bạn nhảy của bất kỳ dũng sĩ nào."

Jacqueline úp mặt vào hai tay, nhắm mắt lại, tự nhủ: "Suy nghĩ kỹ hơn đi, Jacqueline. Nếu buộc phải chia ra thì... Ron là bạn thân của Harry. Còn Hermione, cô ấy là..."

Cô đang ở trong dưới nước. Những nhành rong đen tạo thành một khu rừng rung rinh, lấp lánh đá cuội phủ đầy bùn. Cô bơi rất nhanh, như thể cô biết chính xác mình đang hướng đến đâu.

Một khối đá lớn hiện ra phía trước, chạm khắc hình người cá đang dùng giáo đuổi theo những sinh vật giống như mực khổng lồ. Cô lướt qua khối đá, rồi bất ngờ bắt gặp một khu làng người cá hiện lên giữa những khối đá thô ráp. Cửa sổ ngập trong tảo biển, bên trong là những người cá có làn da xám xịt như sắt và mái tóc xanh lục rối tung. Đôi mắt họ vàng chóe, hàm răng nham nhở cũng ánh vàng, cổ đeo dây thừng thô xâu đá cuội.

Cô bơi nhanh hơn, như thể đã biết rõ mục tiêu của mình nằm ngay phía trước. Rẽ qua một khúc cua, cô lập tức nhìn thấy quảng trường nhỏ của làng người cá hiện ra trước mắt. Cô không màng đến những gì xung quanh, ánh mắt chỉ dừng lại ở một pho tượng thô sơ: một bức tượng người cá khổng lồ được tạc từ đá lớn.

Trên cái đuôi đá của tượng người cá, bốn người đang bị trói chặt. Giữa Hermione và một cô bé châu Á là cậu bé tóc đỏ. Bên cạnh họ là một cô bé trẻ tuổi, với mái tóc bạc như sương mù.

Cả bốn người đều trông như đang ngủ rất sâu, đầu nghiêng sang một bên, gục xuống vai một cách vô lực. Từng chuỗi bong bóng nhỏ lặng lẽ thoát ra từ miệng họ, lấp lánh trong làn nước tĩnh lặng.

Cô không quan tâm đến ai khác, lập tức lao về phía Hermione. Cô cắn lấy sợi dây đang trói Hermione, kéo mạnh, nhưng không có kết quả. Ngược lại, trông cô như thể sắp xé Hermione làm đôi...

"Hermione!" Jacqueline bật dậy, thét lớn. Cô mở bừng mắt rồi đứng phắt lên. "Râu của Merlin!" cô lầm bầm một câu chửi thô tục, lao ra khỏi phòng sinh hoạt chung. Cô không cần phải suy nghĩ xem mình vừa mơ hay đó là thật – cô biết đó là sự thật. Lần đầu tiên kể từ Halloween, Jacqueline thấy vui mừng vì mình có thể nhìn thấy những điều thực sự đang xảy ra.

"Thời tiết thế này mà dám thả Hermione xuống hồ – Dumbledore điên rồi sao?" cô gào lên.

Cô phóng như bay qua sảnh đường, chạy tới ven hồ, quỳ xuống bên bờ, thò đầu vào làn nước lạnh buốt, hét lên bằng tiếng Người Cá:

"Pierre! Pierre!"

Nước hồ mùa xuân lạnh đến mức mặt cô nhanh chóng tê dại chỉ sau chưa đầy một phút. Jacqueline rút đầu ra, xoa mặt cho ấm rồi lại thò đầu xuống, tiếp tục gọi.

Hơn mười phút sau, một người cá giống đực to lớn trồi lên mặt nước, ngáp dài:

"Có chuyện gì mà cậu gọi ta gấp như vậy? Với lại... cậu có biết bây giờ là rạng sáng không, Jacqueline?"

"Có phải mấy người đã bắt Hermione không?" Jacqueline hét lên.

"Đó là chuyện của giải đấu. Ta không thể nói." Pierre cau mày.

"Cô ấy là bạn tôi!" Jacqueline gào lên, giọng lạc đi vì tức giận.

Pierre nhìn cô một lúc, rồi nói: "Ta sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy." Nói rồi, hắn định lặn xuống nước, nhưng Jacqueline chồm người tới, túm lấy hắn.

"Nếu sau một tiếng mà họ vẫn chưa đến thì sao?!"

"Ta sẽ không để cô ấy bị thương, Jacqueline." Pierre nhìn cô nghiêm túc. "Cậu có thể yên tâm không?"

"Nếu đến phút thứ năm mươi mà vẫn chưa có ai, anh có thể thả cô ấy lên được không?!"

"Ta không thể hứa điều gì chắc chắn." Pierre nhìn cô nghiêm túc. "Nhưng ta sẽ không để cô ấy bị tổn thương."

"Tôi muốn anh đảm bảo!" Jacqueline hét lên.

Pierre nhìn cô một cách sâu sắc: "Cậu chỉ đang tìm kiếm một sự an ủi cho lòng mình thôi."

"Làm ơn, Pierre."

"Về ngủ đi, Jacqueline." Pierre đáp lời từ dưới làn nước lạnh, giọng trầm vang, "Sẽ không ai bị thương đâu."

Jacqueline cố thuyết phục bản thân rằng mình nên trở về giường, thay vì ngốc nghếch ngồi canh bên bờ hồ. Dù gì thì ở đây cũng chẳng giúp được gì – cô tự nhủ.

Dumbledore tuy có phần lập dị, nhưng lẽ nào ông lại ném người xuống hồ trong thời tiết thế này?

Đúng là điên rồ thật, nhưng ông ấy sẽ không để Hermione gặp nguy hiểm đâu. Ông ấy chưa điên đến mức đó – dù cũng không cách quá xa cái mức ấy...

Nếu nghĩ tới tất cả những chuyện kỳ quặc đã xảy ra trong giải đấu Tam Pháp Thuật trước kia – những vụ tử nạn và chấn thương... Không, Jacqueline, hãy nghĩ tích cực một chút.

Tích cực? Có bốn người bị trói dưới đáy hồ, Jacqueline à. Dumbledore sẽ không để tất cả họ chết đâu.

Nhưng nếu có một sơ suất nào đó... nếu Hermione...

Mà nói đi cũng phải nói lại – tại sao mày lại lo cho Hermione đến mức này chứ Jacqueline? Cô ấy là "mối tình đầu" của Potter, là bạn nhảy của Krum, thậm chí rất có thể là "báu vật quý giá nhất" của Krum. Không phải họ mới là người nên lo lắng sao?

Cái gọi là "mối tình đầu" chỉ là trò bịa đặt vớ vẩn của Rita Skeeter. Còn Krum... thôi, đừng nhắc tới nữa. Dù sao thì, Hermione là bạn của mày. Đúng, nếu người dưới đáy hồ là Pansy, mày cũng sẽ lo như thế này. Mày không thể thờ ơ khi bạn mình gặp nguy hiểm.

"Trời ạ, sao cậu lại ngủ ở đây vậy?" Giọng Pansy vang lên đánh thức Jacqueline. Cô mở mắt, nhìn quanh phòng sinh hoạt chung – đã gần 8 giờ rưỡi sáng.

"Cậu có muốn đi ăn sáng với mình rồi cùng ra hồ xem phần thi thứ hai không? Nghe nói thi ở hồ đấy. Mình chẳng hiểu mấy ông trọng tài nghĩ gì, trời thì lạnh như thế mà lại lôi tụi mình ra hồ ngồi xem!"

"Cậu cứ đi trước đi." Jacqueline cau mày, vội vã rời khỏi phòng. "Mình còn việc phải làm. Gặp lại ở chỗ thi đấu."

Cô không dừng lại một giây nào. Phần thi thứ hai bắt đầu lúc 9 giờ rưỡi – cô không biết khi nào khán giả, trọng tài và các giáo sư sẽ đến bờ hồ, nhưng cô phải quay lại đó – và phải đi nhanh.

Jacqueline chắc chắn đã dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy như bay, băng qua sảnh đường, nơi học sinh vẫn đang ăn sáng. Cô lao xuống thảm cỏ, len qua hàng ghế khán giả đã được dựng lên, rồi tiếp tục chạy vòng quanh hồ đến khu vực xa nhất. Quỳ xuống bờ nước, cô thò đầu vào hồ, cất tiếng gọi bằng ngôn ngữ người cá:

"Pierre! Pierre!"

Phải mất gần hai mươi phút sau, Pierre mới nổi lên, trong tay anh ta là một cây giáo bạc lấp lánh.

"Hôm nay bọn ta hơi bận, Jacqueline. Nếu lại là chuyện của cô bé đó thì ta đã nói rõ rồi mà..."

"Tôi suy nghĩ lại rồi. Tôi không chắc 50 phút là đủ." Jacqueline nói nhanh, đầy lo lắng. "Cô ấy còn phải nổi lên mặt nước... Có khi phải tính sớm hơn. 45 phút? Không, khoảng cách từ quảng trường người cá đến mặt hồ không gần. 40 phút? Nhưng Hermione không giỏi bơi... có khi phải là 30 phút? Pierre, nếu sau 30 phút vẫn chưa ai tới cứu Hermione, anh có thể..."

"Hay là ta đưa cô ấy lên luôn cho rồi?" Pierre nhướng mày, nửa đùa nửa thật.

"Anh có thể làm thế thật sao, Pierre?" Jacqueline nắm chặt tay, nhìn anh tha thiết.

Pierre không trả lời ngay mà quay đầu nhìn về phía khán đài.

"Họ đến rồi."

Jacqueline nhìn theo ánh mắt anh. Quả nhiên – Dumbledore đang dẫn bốn người tới bờ hồ. Họ bị làm cho lơ lửng, chắc chắn là nhờ bùa chú. Cả bốn đều trôi trong không khí, đầu gục xuống.

Một nữ người cá to lớn trồi lên mặt nước, gương mặt dữ tợn như thủ lĩnh, nói chuyện với Dumbledore. Sau vài lời trao đổi, bà ta vung tay ra hiệu. Ngay lập tức, rất nhiều người cá bơi tới, kéo cả bốn "báu vật" xuống lòng hồ.

Jacqueline bật khóc. Cô muốn lao ra kéo Hermione trở lại, nhưng biết rõ mình không thể làm vậy.

"Ta sẽ bảo đảm bạn cô an toàn, Jacqueline." Pierre nói chắc nịch, mắt nhìn thẳng vào cô. "Cô ấy sẽ không sao cả."

Jacqueline chỉ biết máy móc gật đầu. Pierre nhìn cô lần cuối rồi lặn xuống làn nước đen lạnh lẽo.

Ai lại nghĩ ra cái trò giữa trời giá rét mà bắt người nhảy xuống hồ như thế này chứ?!

Jacqueline không nhớ rõ mình về khán đài như thế nào. Pansy, Malfoy và hai tên tùy tùng lải nhải bên tai, nhưng cô chỉ chăm chăm nhìn đồng hồ.

9 giờ. Các giáo sư và học sinh từ lâu đài bắt đầu đổ ra, lấp đầy khán đài.

9 giờ 20, Ludo Bagman xuất hiện, thông báo các nhà vô địch chuẩn bị thi đấu – nhưng không thấy Harry đâu cả.

Râu của Merlin! Cậu ta không thể nhanh hơn được sao?! Hermione vẫn còn đang dưới nước!

9 giờ 25, cuối cùng Harry cũng chạy tới, thở hổn hển. Bagman nói gì đó với cậu, rồi cậu rút đũa phép, chĩa vào cổ họng mình và hô to:

"Sonorus!"

(Sonorus: Bùa này dùng để tạo tiếng vang lớn khi nói chuyện)

Giọng nói của ông vang vọng như sấm dậy qua mặt hồ:

"Thưa quý vị, các nhà vô địch đã vào vị trí. Khi tôi thổi còi, phần thi thứ hai sẽ chính thức bắt đầu. Họ có một giờ để lấy lại báu vật quý giá nhất đã bị đánh cắp. Tôi sẽ đếm tới ba. Một... Hai... Ba!"

Tiếng còi sắc lẹm vang lên, xuyên qua làn không khí lạnh giá. Khán giả bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay.

Jacqueline chắp tay trước trán, nhắm mắt cầu nguyện cho Hermione.

Cô cũng không hiểu vì sao mình lại căng thẳng đến vậy.

Bình tĩnh nào, Jacqueline. Dumbledore sẽ không để họ gặp chuyện.

Nhưng ông ấy đã ném Hermione xuống nước giữa thời tiết giá lạnh như thế này rồi đấy thôi!

Pierre đã hứa. Hermione sẽ an toàn.

Nhưng... lỡ có gì đó xảy ra...

Jacqueline cảm thấy một luồng khí nghẹn cứng nơi cổ họng. Dạ dày cô quặn lên, toàn thân run rẩy.

9 giờ 40. Mới chỉ mười phút trôi qua. Vẫn chưa thấy ai trở lên mặt nước.

Hồ này sâu bao nhiêu chứ?! Họ không thể bơi nhanh hơn à?!

9 giờ 50.

Merlin ơi, đã hai mươi phút rồi! Đừng nói là còn chưa tìm thấy người bị trói?!

10 giờ. Đã nửa tiếng. Jacqueline cảm thấy ruột gan mình bắt đầu cuộn xoắn lại.

Bọn họ đang làm gì dưới đó vậy? Dạo chơi đáy hồ chắc?!

10 giờ 10. Jacqueline bắt đầu cảm thấy tê dại chân tay.

Họ nghĩ đây là buổi trà chiều với bạch tuộc chắc?!

"Có người lên kìa! Có người lên!" – Một tiếng hét vang lên. Jacqueline lập tức bật dậy, lao xuống bờ hồ. Pansy không kịp giữ lại áo choàng của cô.

Cô chạy như bay tới nơi có tiếng nước động. Bà Pomfrey cũng đang ở đó, tay cầm sẵn khăn và một bình thuốc nóng. Jacqueline bắt đầu tính xem có thể giật chúng từ tay bà để chạy tới cứu người hay không.

Người vừa nổi lên là Fleur. Cô trông kiệt sức – tóc dính đầy bùn, da tím tái, tay chân đầy vết xước.

Nhưng Fleur chỉ lên một mình.

Bà Maxime lập tức kéo Fleur lên bờ, còn Fleur thì gào lên trong hoảng loạn, cố lao trở lại mặt hồ:

"Gabrielle! Gabrielle vẫn còn ở dưới kia!"

Jacqueline liếc đồng hồ. Gần 10 giờ 30. Một giờ sắp hết. Nếu quá giờ, Hermione sẽ bị mang đi.

Pierre hứa sẽ thả cô ấy ra nếu quá giờ.

"Có người! Có người ở đằng kia!" – Đám đông lại hét lên.

Jacqueline hoàn toàn theo phản xạ giật lấy chăn và thuốc từ tay bà Pomfrey, chạy tới nơi vừa có người nổi lên.

Lúc nhận ra mình đang làm gì, cô đã đứng đó – mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ.

Là Cedric... và Cho Chang.

Dumbledore cùng các giáo sư lập tức lao tới, kéo hai người lên bờ.

Jacqueline nhìn trân trân xuống làn nước tối, trong lòng thầm cầu mong:

Lần tới nếu không phải Hermione, mình sẽ tự nhảy xuống đó!

Và rồi, đám đông lại một lần nữa hò reo – một cái đầu cá mập vừa nhô lên khỏi mặt nước, bên cạnh là một mái tóc nâu sẫm...

Chương trước Chương tiếp
Loading...