HARMONY SECRET - VIETNAMESE VERSION
14. 3 phút hỗn loạn
Một bóng dáng trong bộ váy ngủ satin xám lấp lánh khẽ cử động trên chiếc giường queen-size mềm mại trong căn phòng ngủ rộng rãi của mình. Sau bảy tiếng ngủ say, nàng mở mắt và nhận ra rằng điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí mình là những gì đã xảy ra vào đêm qua.Rất nhiều chuyện đã diễn ra trong bữa tiệc tối qua—một mình nàng đến dự buổi tụ họp lớn tại dinh thự, gặp gỡ chủ nhân của buổi tiệc và đối mặt với những người đàn ông cố gắng tiếp cận nàng. Nhưng tất cả những sự kiện đó dần mờ nhạt, bởi hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng lại là gương mặt của Aiwarin đang ở rất gần nàng.Ngón tay nàng lướt nhẹ trên môi cô. Nụ hôn đầy đam mê ngay sau đó. Nó khuấy động ham muốn mà nàng đã kìm nén suốt hơn một tuần qua, khiến nàng không thể thoát khỏi sự ám ảnh đó.Từ đêm ấy, dù vẫn bận rộn với công việc hàng ngày—giải quyết khối lượng công việc khổng lồ, gặp gỡ vô số nhân viên và khách hàng—nhưng mỗi khi tâm trí nàng có một khoảnh khắc tĩnh lặng, cái tên duy nhất chiếm lĩnh suy nghĩ nàng chính là Aiwarin.
Những gì nàng tự nhủ với bản thân rằng đêm ấy đã kết thúc, rằng mọi chuyện đã chấm dứt—đó chỉ là một lời nói dối. Đối với nàng, nó chưa bao giờ thực sự kết thúc. Dù cố tỏ ra rằng câu trả lời mình nhận được đã đủ để khép lại chương này, sâu thẳm trong lòng, nàng biết nó vẫn chưa hề kết thúc. Nó tiếp tục ám ảnh nàng.Dính líu đến một người phụ nữ quyến rũ không thể cưỡng lại như Aiwarin từ lâu đã là một điều thú vị. Nhưng sau khi cùng cô chia sẻ một đêm, sự cuốn hút ấy chỉ càng trở nên sâu sắc hơn.
Cô ấy nóng bỏng. Lời khen mà Aiwarin thường nhận được về trí tuệ sắc sảo không chỉ đúng trong công việc, mà cô ấy cũng có sức hút đó ngay cả trên giường.Cô ấy lan tỏa sự quyến rũ của mình không chút kiềm chế trong căn phòng ngủ rộng lớn, và mỗi dấu vết cô để lại trên cơ thể nàng đều không thể xóa nhòa.
Nó là điều khó khăn nhất để lừa dối bản thân nên nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng chấp nhận nó. Nhưng giữ kín nó cũng chẳng dễ dàng gì. Nàng cố giấu đi cảm xúc ấy bằng vẻ ngoài thờ ơ, nhưng lúc này nàng không chắc mình có thể giữ nó trong bao lâu nữa.Đêm qua đã đánh thức một khao khát sâu thẳm trong nàng—một nỗi thèm muốn không hề che giấu, không hề do dự.Chỉ cần đủ gần để nhìn thấy đôi mắt cháy bỏng ấy, để cảm nhận sự hiện diện không thể cưỡng lại ấy, để đầu hàng trước những cái chạm mê hoặc đầy quyến rũ—nàng không thể phủ nhận được tất cả những điều này. Và nàng biết một điều chắc chắn.
Nàng vẫn muốn nó.Nàng muốn nhiều hơn nữa.Nàng muốn nó giống như cái đêm mà nàng không thể nào quên.
Suốt tuần qua, sự xáo trộn của chu kỳ sinh lý đã đủ để khiến nàng tạm quên đi ý định gặp lại người phụ nữ ấy. Nhưng giờ đây khi ham muốn ấy đã bùng cháy trở lại, nàng chỉ muốn chạy ngay đến phòng của Aiwarin.
"Nhắn cho tôi đi. Mời tôi qua đi nào."
Nàng lẩm bẩm rồi cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình. Vô số tin nhắn buổi sáng lấp đầy hộp thư đến, nhưng không có tin nào thu hút sự chú ý của cô bằng tin nhắn đầu tiên.
Ai: Chào buổi sáng. Đêm qua em ngủ ngon chứ?
Đây là tin nhắn đầu tiên nàng nhận được từ Aiwarin kể từ ngày người phụ nữ ấy xin số liên lạc của nàng.Nàng từng nghĩ một người có phong cách quốc tế như Aiwarin sẽ chọn một biệt danh tiếng Anh thật sành điệu. Nhưng thay vào đó, cô lại dùng tên Thái của mình, một lựa chọn đơn giản nhưng đầy cá tính.
MAPLE: Chào buổi sáng. Tôi ngủ rất ngon.
Nàng đoán rằng nếu trả lời ngay bây giờ, có lẽ Aiwarin sẽ không phản hồi ngay lập tức. Dựa vào thời gian gửi là hai mươi phút trước, chắc hẳn cô ấy vừa thức dậy và gửi một tin nhắn chào buổi sáng trước khi đi tắm, thay đồ và bắt đầu ngày mới.Nếu hôm nay phải làm việc, có lẽ cô ấy đang chuẩn bị. Còn nếu không, có thể cô ấy đã ngủ lại rồi.Hôm nay cũng là ngày nghỉ của nàng, dù lịch trình vẫn khá linh hoạt. Vì công việc kinh doanh của gia đình hoạt động mỗi ngày, các trung tâm thương mại của họ luôn mở cửa, đồng nghĩa với việc các cuộc họp khách hàng hay những vấn đề bất ngờ có thể phát sinh bất cứ lúc nào.Nhưng hôm nay không có lịch trình gấp rút. Nàng dự định sẽ ghé qua vào buổi chiều để kiểm tra tiến độ xây dựng khu vui chơi nhỏ đang được xây dựng tại chi nhánh bên đường cao tốc.Sau đó có thể nàng sẽ đi mua sắm trước khi về nhà. Phần còn lại của buổi tối sẽ dành cho việc chuẩn bị cho dự án đấu giá sắp tới.Trong hai tuần nữa, danh sách các công ty tư nhân tham gia đấu thầu Greater Duty-Free sẽ được công bố. Một tuần sau đó sẽ có buổi thuyết trình dự án chính thức và các cuộc thảo luận liên quan đến hợp đồng. Khi tất cả thông tin đã rõ ràng, đội ngữ của nàng sẽ soạn thảo một đề xuất hoàn chỉnh để tham gia đấu thầu, đảm bảo mọi thứ được hoàn thành đúng thời hạn.Việc cân bằng hai trách nhiệm lớn này đã khiến lịch trình của nàng trở nên mệt mỏi hơn. Nhưng nàng biết cuộc đấu thầu này chỉ chiếm thời gian trong hai tháng tới.Rồi sau đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường.Dù vậy, giai đoạn này vẫn khiến nàng cảm thấy phấn khích theo một cách nàng chưa từng trải nghiệm trước đây. Nó khiến tim nàng đập nhanh—vừa vì háo hức, vừa vì sự hỗn loạn.
Nàng mở khóa điện thoại và lướt mạng xã hội để cập nhật tin tức kinh doanh mới nhất, đây là một thói quen hằng ngày để luôn nắm bắt tình hình.Điều đầu tiên xuất hiện trên bảng tin là một bài đăng, một tin tức khiến nàng lập tức chú ý.
Cuộc Chạm Trán Đáng Chú Ý Giữa Đối Thủ Đấu Thầu và Đối Tác Kinh Doanh.
"Cái quái gì đây?"
Nàng lẩm bẩm, đọc dòng tiêu đề in đậm.Bài báo đính kèm một bức ảnh chụp khoảnh khắc cô bắt tay với Rachen trong buổi đăng ký đấu thầu, khoảnh khắc được báo chí ghi lại. Kèm theo đó là một bức ảnh khác—chụp từ tối qua, khi nàng và Rachen đứng cùng nhau trong giờ nghỉ giữa sự kiện. Nàng thậm chí không biết tấm ảnh ấy đã bị chụp từ lúc nào.Nàng đã nghĩ rằng giới truyền thông sẽ không quan tâm đến những khách mời không liên quan, vậy mà nó vẫn xuất hiện—một bức ảnh nàng và Rachen vô tình lọt vào ống kính trong phần tin tức sự kiện.Dù sao thì cũng không có lý do gì để bận tâm. Suy cho cùng, đó chỉ là một buổi tụ họp với rất nhiều khách mời.Ít nhất thì... nó không phải là bức ảnh chụp nàng nói chuyện với người khác.Hoặc tệ hơn—là lúc nàng lẻn đi đến một góc riêng tư hơn.Hy vọng rằng không ai đã nhìn thấy điều đó.
Khi nàng còn đang mải suy nghĩ, một tin nhắn hiện lên—từ cô ấy. Nàng nhanh chóng mở ra.
Ai: Hôm nay em có làm việc không? Tôi đang ở phòng gym. Gọi điện được chứ?
Bình thường nàng sẽ giả vờ làm cao thêm một chút. Nhưng với câu hỏi thẳng thắn như vậy, chẳng có lý do gì để giả bộ cả.
MAPLE: Tôi chỉ có ba phút thôi.Ai: Thế là đủ rồi. Tôi giỏi với những thứ ngắn gọn mà.
Nàng dừng lại, đọc tin nhắn hai lần. Nó khiến nàng suy nghĩ hơi quá một chút, nhưng trước khi có thể chìm đắm vào những ý nghĩ đó, điện thoại nàng đã reo lên.Khi nhìn màn hình, nàng nhận ra đó là một cuộc gọi video. Nàng nhanh chóng ngồi dựa vào đầu giường, vuốt nhẹ mái tóc để trông đỡ lộn xộn rồi nhấn nhận cuộc gọi, trước khi Aiwarin nghĩ rằng nàng không rảnh.
"Chào em."
Aiwarin vẫy tay nhanh chóng, cơ thể cô ấy di chuyển nhịp nhàng trên máy chạy bộ. Nhịp điệu của máy nâng lên hạ xuống theo từng bước chân, giữ cô trong một nhịp độ tập luyện ổn định.Rồi ánh mắt Aiwarin hơi mở to.
"Wow."
Một nụ cười thích thú hiện lên trên môi khi cô nhìn thấy Maple trên màn hình, nàng vẫn còn nằm trên giường, chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng với dây quai mảnh mai.
"Ở phòng gym à?"
Mevika nhìn chuyển động của Aiwarin, gần như phải nuốt khan khi hình ảnh cơ bụng săn chắc của cô ấy tràn ngập màn hình. Aiwarin hẳn đã đặt điện thoại ở một góc độ hoàn hảo trên máy tập, khiến phần thân trên của cô ấy hiện lên rõ ràng.Mỗi chuyển động làm các múi cơ càng thêm sắc nét. Quá mức thu hút, đến mức Mevika nghĩ rằng có lẽ nàng nên tắt camera đi thì hơn.Nàng không chắc mình muốn trốn khỏi điều gì hơn: cảnh tượng trên màn hình hay phản ứng của chính bản thân mình.
"Ừm. Chỉ tập cardio nhẹ thôi. Bình thường tôi chỉ tập khoảng mười lăm phút trước khi đi làm, nhưng hôm nay nghỉ nên tranh thủ đến phòng gym khách sạn.""Ồ..."
Mevika kéo dài giọng, liếc nhìn bộ đếm thời gian trên màn hình. Đã qua một phút chưa? Có lẽ nàng nên chuyển sang gọi âm thanh thay vì video. Thậm chí nàng còn sẵn sàng cho Aiwarin thêm thời gian—chỉ để không phải tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mặt nữa.Nàng thực sự bị lung lay chỉ vì một người phụ nữ có cơ bụng đẹp đến vậy sao?
"Và em thì vừa mới thức dậy."Giọng điệu Aiwarin đầy tinh nghịch."Nhìn sexy lắm đấy."
Câu nói trêu chọc khiến Mevika khẽ rùng mình. Theo phản xạ, nàng nhìn xuống bản thân—chiếc váy ngủ lụa mỏng, dây quai mảnh, cổ áo trễ, mái tóc hơi rối sau giấc ngủ.Ôi trời...Và nàng thậm chí còn không mặc áo lót.Không phải là điều gì to tát. Aiwarin đã thấy nhiều hơn thế rồi.Tò mò, nàng hơi nghiêng đầu, tự hỏi liệu mình có thể khiến Aiwarin phản ứng lại không.
"Khi nào em đến? Hôm nay tôi rảnh cả ngày. Em có đi đâu không?""Tôi có kế hoạch kiểm tra một chi nhánh và đi mua sắm.""Muốn có người đi cùng không?""Tôi nghĩ là tôi tự đi cũng ổn.""Vậy thì chúng ta gặp nhau thế nào? Nếu em không đến chỗ tôi, tôi có thể đến chỗ em. Chúng ta có thể đi ăn gì đó.""Không có lý do gì để gặp nhau cả."[Vậy em cần lý do gì?""Chị là đối thủ của tôi. Chúng ta về lý mà nói là đối thủ cạnh tranh mà." Mevika cười khẽ. "Trừ khi... chị có gì đó để trao đổi với tôi.""Ồ, suy nghĩ sắc bén đấy."
Aiwarin bật cười.
"Tôi được dạy là luôn phải tìm kiếm cơ hội mà.""Tôi chắc chắn có cái để trao đổi với em. Nhiều thứ nữa là đằng khác.""Vậy thì nói đi.""Tại sao tôi phải nói ngay bây giờ? Chúng ta phải trao đổi chứ đúng không? Nếu em muốn câu trả lời, em hãy tự tìm đến tôi đi.""Hãy nói trước đi, tôi sẽ có được gì nếu đến gặp chị?""Ít nhất thì, có một điều chắc chắn em sẽ có được."Giọng Aiwarin đầy ẩn ý.
"Và tin tôi đi, nó sẽ rất thú vị đó."
Mevika ngừng lại, cố gắng che giấu phản ứng của mình. Ánh mắt Aiwarin đầy khiêu khích, tràn ngập một sức hút khó có thể phớt lờ.
"Ngoài chuyện đó ra, còn gì nữa không?""Em sẽ có tôi.""Đừng đùa nữa. Tôi đang nói nghiêm túc đấy.""Mmm."Aiwarin cười khúc khích."Được rồi. Tôi sẽ suy nghĩ xem bắt đầu từ đâu. Rồi em có thể quyết định xem có hứng thú hay không.""Ồ? Tôi tưởng chị muốn tôi đến chỗ chị bằng mọi giá cơ mà.""Nếu thế thì đâu còn gì vui nữa?""Nghiêm túc đấy,"
Mevika lẩm bẩm, đột nhiên tự hỏi liệu ở phòng gym có ai khác không. Cô ấy đang nói chuyện thế này ngay giữa nơi công cộng à? Dù có dùng AirPods đi nữa, giọng nói của cô ấy có thể vẫn lọt ra ngoài chứ?
"Tôi chỉ đang đùa thôi."Aiwarin bật cười, rõ ràng đang rất thích thú."Được rồi, tôi sẽ nhắn tin sau. Hết ba phút rồi. Tôi không làm phiền em nữa đâu—chỉ cần nhớ trả lời tin nhắn của tôi nhé? Vậy thôi.""Hả?"
Mevika chớp mắt, không ngờ Aiwarin lại thực sự kết thúc cuộc gọi đúng giờ. Nàng cứ tưởng rằng cô ấy sẽ tìm cách kéo dài thêm vài phút để tiếp tục cuộc trò chuyện. Nhưng thay vào đó, người không muốn cuộc gọi dừng lại lại chính là nàng.Ít nhất thì bây giờ nàng đang nhìn vào gương mặt Aiwarin thay vì cơ bụng cô ấy. Như thế dễ đối phó hơn nhiều.
"Được rồi. Nói chuyện sau nhé."
Và rồi Aiwarin biến mất khỏi màn hình, chỉ còn lại nền trò chuyện, một bức ảnh thành phố rực rỡ cùng ảnh đại diện của cô. Một hình ảnh đầy cuốn hút trong bộ suit trắng tinh, cổ áo khoét sâu vừa đủ để hé lộ phong cách đặc trưng.Mevika đặt điện thoại xuống giường và thở dài. Nàng không hiểu sao chỉ nói chuyện vài phút lại tiêu hao nhiều năng lượng đến vậy.Nàng tự hỏi Aiwarin định quyến rũ nàng theo cách nào. Cô ấy luôn thích làm mọi thứ trở nên bí ẩn và khó đoán.Nhưng dù là cách gì, nàng hy vọng nó sẽ đủ để cho nàng một lý do để tìm đến cô ấy mà không cần phải giả vờ hay chơi trò kéo đẩy nữa.
Những gì nàng tự nhủ với bản thân rằng đêm ấy đã kết thúc, rằng mọi chuyện đã chấm dứt—đó chỉ là một lời nói dối. Đối với nàng, nó chưa bao giờ thực sự kết thúc. Dù cố tỏ ra rằng câu trả lời mình nhận được đã đủ để khép lại chương này, sâu thẳm trong lòng, nàng biết nó vẫn chưa hề kết thúc. Nó tiếp tục ám ảnh nàng.Dính líu đến một người phụ nữ quyến rũ không thể cưỡng lại như Aiwarin từ lâu đã là một điều thú vị. Nhưng sau khi cùng cô chia sẻ một đêm, sự cuốn hút ấy chỉ càng trở nên sâu sắc hơn.
Cô ấy nóng bỏng. Lời khen mà Aiwarin thường nhận được về trí tuệ sắc sảo không chỉ đúng trong công việc, mà cô ấy cũng có sức hút đó ngay cả trên giường.Cô ấy lan tỏa sự quyến rũ của mình không chút kiềm chế trong căn phòng ngủ rộng lớn, và mỗi dấu vết cô để lại trên cơ thể nàng đều không thể xóa nhòa.
Nó là điều khó khăn nhất để lừa dối bản thân nên nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng chấp nhận nó. Nhưng giữ kín nó cũng chẳng dễ dàng gì. Nàng cố giấu đi cảm xúc ấy bằng vẻ ngoài thờ ơ, nhưng lúc này nàng không chắc mình có thể giữ nó trong bao lâu nữa.Đêm qua đã đánh thức một khao khát sâu thẳm trong nàng—một nỗi thèm muốn không hề che giấu, không hề do dự.Chỉ cần đủ gần để nhìn thấy đôi mắt cháy bỏng ấy, để cảm nhận sự hiện diện không thể cưỡng lại ấy, để đầu hàng trước những cái chạm mê hoặc đầy quyến rũ—nàng không thể phủ nhận được tất cả những điều này. Và nàng biết một điều chắc chắn.
Nàng vẫn muốn nó.Nàng muốn nhiều hơn nữa.Nàng muốn nó giống như cái đêm mà nàng không thể nào quên.
Suốt tuần qua, sự xáo trộn của chu kỳ sinh lý đã đủ để khiến nàng tạm quên đi ý định gặp lại người phụ nữ ấy. Nhưng giờ đây khi ham muốn ấy đã bùng cháy trở lại, nàng chỉ muốn chạy ngay đến phòng của Aiwarin.
"Nhắn cho tôi đi. Mời tôi qua đi nào."
Nàng lẩm bẩm rồi cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình. Vô số tin nhắn buổi sáng lấp đầy hộp thư đến, nhưng không có tin nào thu hút sự chú ý của cô bằng tin nhắn đầu tiên.
Ai: Chào buổi sáng. Đêm qua em ngủ ngon chứ?
Đây là tin nhắn đầu tiên nàng nhận được từ Aiwarin kể từ ngày người phụ nữ ấy xin số liên lạc của nàng.Nàng từng nghĩ một người có phong cách quốc tế như Aiwarin sẽ chọn một biệt danh tiếng Anh thật sành điệu. Nhưng thay vào đó, cô lại dùng tên Thái của mình, một lựa chọn đơn giản nhưng đầy cá tính.
MAPLE: Chào buổi sáng. Tôi ngủ rất ngon.
Nàng đoán rằng nếu trả lời ngay bây giờ, có lẽ Aiwarin sẽ không phản hồi ngay lập tức. Dựa vào thời gian gửi là hai mươi phút trước, chắc hẳn cô ấy vừa thức dậy và gửi một tin nhắn chào buổi sáng trước khi đi tắm, thay đồ và bắt đầu ngày mới.Nếu hôm nay phải làm việc, có lẽ cô ấy đang chuẩn bị. Còn nếu không, có thể cô ấy đã ngủ lại rồi.Hôm nay cũng là ngày nghỉ của nàng, dù lịch trình vẫn khá linh hoạt. Vì công việc kinh doanh của gia đình hoạt động mỗi ngày, các trung tâm thương mại của họ luôn mở cửa, đồng nghĩa với việc các cuộc họp khách hàng hay những vấn đề bất ngờ có thể phát sinh bất cứ lúc nào.Nhưng hôm nay không có lịch trình gấp rút. Nàng dự định sẽ ghé qua vào buổi chiều để kiểm tra tiến độ xây dựng khu vui chơi nhỏ đang được xây dựng tại chi nhánh bên đường cao tốc.Sau đó có thể nàng sẽ đi mua sắm trước khi về nhà. Phần còn lại của buổi tối sẽ dành cho việc chuẩn bị cho dự án đấu giá sắp tới.Trong hai tuần nữa, danh sách các công ty tư nhân tham gia đấu thầu Greater Duty-Free sẽ được công bố. Một tuần sau đó sẽ có buổi thuyết trình dự án chính thức và các cuộc thảo luận liên quan đến hợp đồng. Khi tất cả thông tin đã rõ ràng, đội ngữ của nàng sẽ soạn thảo một đề xuất hoàn chỉnh để tham gia đấu thầu, đảm bảo mọi thứ được hoàn thành đúng thời hạn.Việc cân bằng hai trách nhiệm lớn này đã khiến lịch trình của nàng trở nên mệt mỏi hơn. Nhưng nàng biết cuộc đấu thầu này chỉ chiếm thời gian trong hai tháng tới.Rồi sau đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường.Dù vậy, giai đoạn này vẫn khiến nàng cảm thấy phấn khích theo một cách nàng chưa từng trải nghiệm trước đây. Nó khiến tim nàng đập nhanh—vừa vì háo hức, vừa vì sự hỗn loạn.
Nàng mở khóa điện thoại và lướt mạng xã hội để cập nhật tin tức kinh doanh mới nhất, đây là một thói quen hằng ngày để luôn nắm bắt tình hình.Điều đầu tiên xuất hiện trên bảng tin là một bài đăng, một tin tức khiến nàng lập tức chú ý.
Cuộc Chạm Trán Đáng Chú Ý Giữa Đối Thủ Đấu Thầu và Đối Tác Kinh Doanh.
"Cái quái gì đây?"
Nàng lẩm bẩm, đọc dòng tiêu đề in đậm.Bài báo đính kèm một bức ảnh chụp khoảnh khắc cô bắt tay với Rachen trong buổi đăng ký đấu thầu, khoảnh khắc được báo chí ghi lại. Kèm theo đó là một bức ảnh khác—chụp từ tối qua, khi nàng và Rachen đứng cùng nhau trong giờ nghỉ giữa sự kiện. Nàng thậm chí không biết tấm ảnh ấy đã bị chụp từ lúc nào.Nàng đã nghĩ rằng giới truyền thông sẽ không quan tâm đến những khách mời không liên quan, vậy mà nó vẫn xuất hiện—một bức ảnh nàng và Rachen vô tình lọt vào ống kính trong phần tin tức sự kiện.Dù sao thì cũng không có lý do gì để bận tâm. Suy cho cùng, đó chỉ là một buổi tụ họp với rất nhiều khách mời.Ít nhất thì... nó không phải là bức ảnh chụp nàng nói chuyện với người khác.Hoặc tệ hơn—là lúc nàng lẻn đi đến một góc riêng tư hơn.Hy vọng rằng không ai đã nhìn thấy điều đó.
Khi nàng còn đang mải suy nghĩ, một tin nhắn hiện lên—từ cô ấy. Nàng nhanh chóng mở ra.
Ai: Hôm nay em có làm việc không? Tôi đang ở phòng gym. Gọi điện được chứ?
Bình thường nàng sẽ giả vờ làm cao thêm một chút. Nhưng với câu hỏi thẳng thắn như vậy, chẳng có lý do gì để giả bộ cả.
MAPLE: Tôi chỉ có ba phút thôi.Ai: Thế là đủ rồi. Tôi giỏi với những thứ ngắn gọn mà.
Nàng dừng lại, đọc tin nhắn hai lần. Nó khiến nàng suy nghĩ hơi quá một chút, nhưng trước khi có thể chìm đắm vào những ý nghĩ đó, điện thoại nàng đã reo lên.Khi nhìn màn hình, nàng nhận ra đó là một cuộc gọi video. Nàng nhanh chóng ngồi dựa vào đầu giường, vuốt nhẹ mái tóc để trông đỡ lộn xộn rồi nhấn nhận cuộc gọi, trước khi Aiwarin nghĩ rằng nàng không rảnh.
"Chào em."
Aiwarin vẫy tay nhanh chóng, cơ thể cô ấy di chuyển nhịp nhàng trên máy chạy bộ. Nhịp điệu của máy nâng lên hạ xuống theo từng bước chân, giữ cô trong một nhịp độ tập luyện ổn định.Rồi ánh mắt Aiwarin hơi mở to.
"Wow."
Một nụ cười thích thú hiện lên trên môi khi cô nhìn thấy Maple trên màn hình, nàng vẫn còn nằm trên giường, chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng với dây quai mảnh mai.
"Ở phòng gym à?"
Mevika nhìn chuyển động của Aiwarin, gần như phải nuốt khan khi hình ảnh cơ bụng săn chắc của cô ấy tràn ngập màn hình. Aiwarin hẳn đã đặt điện thoại ở một góc độ hoàn hảo trên máy tập, khiến phần thân trên của cô ấy hiện lên rõ ràng.Mỗi chuyển động làm các múi cơ càng thêm sắc nét. Quá mức thu hút, đến mức Mevika nghĩ rằng có lẽ nàng nên tắt camera đi thì hơn.Nàng không chắc mình muốn trốn khỏi điều gì hơn: cảnh tượng trên màn hình hay phản ứng của chính bản thân mình.
"Ừm. Chỉ tập cardio nhẹ thôi. Bình thường tôi chỉ tập khoảng mười lăm phút trước khi đi làm, nhưng hôm nay nghỉ nên tranh thủ đến phòng gym khách sạn.""Ồ..."
Mevika kéo dài giọng, liếc nhìn bộ đếm thời gian trên màn hình. Đã qua một phút chưa? Có lẽ nàng nên chuyển sang gọi âm thanh thay vì video. Thậm chí nàng còn sẵn sàng cho Aiwarin thêm thời gian—chỉ để không phải tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mặt nữa.Nàng thực sự bị lung lay chỉ vì một người phụ nữ có cơ bụng đẹp đến vậy sao?
"Và em thì vừa mới thức dậy."Giọng điệu Aiwarin đầy tinh nghịch."Nhìn sexy lắm đấy."
Câu nói trêu chọc khiến Mevika khẽ rùng mình. Theo phản xạ, nàng nhìn xuống bản thân—chiếc váy ngủ lụa mỏng, dây quai mảnh, cổ áo trễ, mái tóc hơi rối sau giấc ngủ.Ôi trời...Và nàng thậm chí còn không mặc áo lót.Không phải là điều gì to tát. Aiwarin đã thấy nhiều hơn thế rồi.Tò mò, nàng hơi nghiêng đầu, tự hỏi liệu mình có thể khiến Aiwarin phản ứng lại không.
"Khi nào em đến? Hôm nay tôi rảnh cả ngày. Em có đi đâu không?""Tôi có kế hoạch kiểm tra một chi nhánh và đi mua sắm.""Muốn có người đi cùng không?""Tôi nghĩ là tôi tự đi cũng ổn.""Vậy thì chúng ta gặp nhau thế nào? Nếu em không đến chỗ tôi, tôi có thể đến chỗ em. Chúng ta có thể đi ăn gì đó.""Không có lý do gì để gặp nhau cả."[Vậy em cần lý do gì?""Chị là đối thủ của tôi. Chúng ta về lý mà nói là đối thủ cạnh tranh mà." Mevika cười khẽ. "Trừ khi... chị có gì đó để trao đổi với tôi.""Ồ, suy nghĩ sắc bén đấy."
Aiwarin bật cười.
"Tôi được dạy là luôn phải tìm kiếm cơ hội mà.""Tôi chắc chắn có cái để trao đổi với em. Nhiều thứ nữa là đằng khác.""Vậy thì nói đi.""Tại sao tôi phải nói ngay bây giờ? Chúng ta phải trao đổi chứ đúng không? Nếu em muốn câu trả lời, em hãy tự tìm đến tôi đi.""Hãy nói trước đi, tôi sẽ có được gì nếu đến gặp chị?""Ít nhất thì, có một điều chắc chắn em sẽ có được."Giọng Aiwarin đầy ẩn ý.
"Và tin tôi đi, nó sẽ rất thú vị đó."
Mevika ngừng lại, cố gắng che giấu phản ứng của mình. Ánh mắt Aiwarin đầy khiêu khích, tràn ngập một sức hút khó có thể phớt lờ.
"Ngoài chuyện đó ra, còn gì nữa không?""Em sẽ có tôi.""Đừng đùa nữa. Tôi đang nói nghiêm túc đấy.""Mmm."Aiwarin cười khúc khích."Được rồi. Tôi sẽ suy nghĩ xem bắt đầu từ đâu. Rồi em có thể quyết định xem có hứng thú hay không.""Ồ? Tôi tưởng chị muốn tôi đến chỗ chị bằng mọi giá cơ mà.""Nếu thế thì đâu còn gì vui nữa?""Nghiêm túc đấy,"
Mevika lẩm bẩm, đột nhiên tự hỏi liệu ở phòng gym có ai khác không. Cô ấy đang nói chuyện thế này ngay giữa nơi công cộng à? Dù có dùng AirPods đi nữa, giọng nói của cô ấy có thể vẫn lọt ra ngoài chứ?
"Tôi chỉ đang đùa thôi."Aiwarin bật cười, rõ ràng đang rất thích thú."Được rồi, tôi sẽ nhắn tin sau. Hết ba phút rồi. Tôi không làm phiền em nữa đâu—chỉ cần nhớ trả lời tin nhắn của tôi nhé? Vậy thôi.""Hả?"
Mevika chớp mắt, không ngờ Aiwarin lại thực sự kết thúc cuộc gọi đúng giờ. Nàng cứ tưởng rằng cô ấy sẽ tìm cách kéo dài thêm vài phút để tiếp tục cuộc trò chuyện. Nhưng thay vào đó, người không muốn cuộc gọi dừng lại lại chính là nàng.Ít nhất thì bây giờ nàng đang nhìn vào gương mặt Aiwarin thay vì cơ bụng cô ấy. Như thế dễ đối phó hơn nhiều.
"Được rồi. Nói chuyện sau nhé."
Và rồi Aiwarin biến mất khỏi màn hình, chỉ còn lại nền trò chuyện, một bức ảnh thành phố rực rỡ cùng ảnh đại diện của cô. Một hình ảnh đầy cuốn hút trong bộ suit trắng tinh, cổ áo khoét sâu vừa đủ để hé lộ phong cách đặc trưng.Mevika đặt điện thoại xuống giường và thở dài. Nàng không hiểu sao chỉ nói chuyện vài phút lại tiêu hao nhiều năng lượng đến vậy.Nàng tự hỏi Aiwarin định quyến rũ nàng theo cách nào. Cô ấy luôn thích làm mọi thứ trở nên bí ẩn và khó đoán.Nhưng dù là cách gì, nàng hy vọng nó sẽ đủ để cho nàng một lý do để tìm đến cô ấy mà không cần phải giả vờ hay chơi trò kéo đẩy nữa.