[GL][Part 2][Hoàn] Muốn cùng em ngắm trăng lúc bình minh
Chương 200: Ngày dài nhất 1
Đó là một ngày cuối hạ ngập tràn nắng và gió, hương hoa tử đằng dần dần nhạt phai theo từng làn gió, hệt như những ngày yên bình của Khả Hân vậy, đến đây là kết thúc, chỉ với một cuộc gọi, một cái hẹn.Dù đã hơn 15 năm trôi qua, không biết bao nhiêu lần đối mặt, nhưng sự khẩn trương cùng sợ hãi của Khả Hân vẫn như cũ, nàng không cách nào chống lại ánh mắt soi mói như muốn nhìn thấu tâm can kia. Càng trưởng thành, nàng càng ghét người phụ nữ quyền lực này, nhưng lại không thể làm gì ngoại trừ trở thành con rối trong tay bà ta.Thật ra, Thiên Hương không can dự vào đời sống của Khả Hân quá sâu, cũng chưa từng bắt nàng phải gây khó dễ gì cho hai người chị, chỉ là lâu lâu sẽ bí mật liên lạc hỏi về tình trạng dạo này của Hạ Băng và Nguyệt Minh mà thôi.Khi Khả Hân còn nhỏ, vì muốn tiếp tục gặp hai người chị, nàng đã chấp nhận tất cả yêu cầu của Thiên Hương, nhưng càng lớn, nàng càng thấy hối hận, nhất là khi hai người chị kia đã trở nên quan trọng cực kỳ với nàng.Đúng vậy, Khả Hân chấp nhận đánh đổi cả tính mạng chỉ vì Hạ Băng và Nguyệt Minh, biến mình thành gián điệp khiến nàng vẫn luôn cắn rứt lương tâm, không phải nói quá thì là sống không bằng chết.Chí ít, điều an ủi duy nhất chính là Thiên Hương không có ý hãm hại hai người chị của nàng...-Dạo này con cũng biết Nguyệt Minh đối mặt với Mai Phước Hưng chứ?- Vừa gặp mặt, Thiên Hương đã vào chủ đề chính. Khả Hân đứng cách Thiên Hương một chiếc bàn làm việc, trái ngược với hình ảnh cô nhóc gầy gò năm xưa, bây giờ nàng đã là một phụ nữ trưởng thành xinh đẹp và giỏi giang.-Dạ, con biết.-Vậy hẳn con cũng biết Nhật Minh bị ai giết?- Thiên Hương nheo mắt.-Dạ.-Phần trăm của Nguyệt Minh chiến thắng không nhiều.Khả Hân vẫn cúi đầu, mím chặt môi, hai tay vô thức siết chặt vào nhau, trái tim đập liên hồi báo hiệu chủ nhân của nó đang cực kỳ căng thẳng. Những năm gần đây, Khả Hân vẫn giữ vai trò thư ký, dù hai chị em họ Hoàng từng nhiều lần ngỏ ý muốn thăng chức cho nàng. Ngoài miệng nói không cần danh phận, nhưng thật ra, Khả Hân sợ khi nắm chức vụ quan trọng, Thiên Hương sẽ đánh tới khiến nàng trở thành mắt xích yếu của T Group. Nhưng phòng chỗ này, Thiên Hương vẫn có cách đánh vào chỗ khác.Đúng vậy, Khả Hân cảm thấy phần thắng trong trận chiến này của Nguyệt Minh không lớn lắm. Mai Phước Hưng có thể dễ dàng chi phối, lách luật, điều khiển mọi thứ, chị Nguyệt ở ngoài sáng bị tấn công hết lần này đến lần khác khiến nàng sợ hãi vô cùng.Nhưng Thiên Hương thì khác, con cáo già này nếu đã tự tin vào vấn đề gì đó thì chắc chắn đã nắm được phần thắng rất cao. Có Thiên Hương trợ lực, Nguyệt Minh sẽ như hổ mọc thêm cánh...Trả thù cho chị Nhật, Nguyệt Minh có thể sống vui vẻ và hạnh phúc.-Ý của dì là...Thư ký nhỏ ngẩng mặt liền đón nhận ý cười trào phúng.-Tới lúc cần con làm việc, lập giao kèo.- Nụ cười của Thiên Hương đậm thêm một chút, khóa chặt mắt trên người Khả Hân như thú săn mồi nhìn chú thỏ con.Muốn chạy ư?Đừng hòng!-Giao kèo lần này làm xong, Nguyệt Minh vừa xử được Mai Phước Hưng, con cũng sẽ chẳng còn liên quan đến ta. Ta cho con đi, tự do sau 15 năm là điều con muốn mà nhỉ?Khả Hân dao động trước điều kiện vô cùng hấp dẫn này, nhưng chỉ sau vài giây, gương mặt càng ủ rũ. Giao kèo là gì Khả Hân cũng đoán được vài phần, Thiên Hương cần gì ngoài Hạ Băng?-Sao nào? Không hấp dẫn sao?- Thiên Hương dùng giọng nói ngọt ngào hiếm hoi mà hỏi. Khả Hân mím môi, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí hỏi lại.-Con phải đánh đổi chị Băng?-Thông minh.- Thiên Hương bật cười, vỗ tay một cái xem như tán dương.- Nhưng nói nghe nặng nề quá, con bé chỉ là quay trở về vị trí nó nên thuộc về...Khả Hân nín thở nhìn Thiên Hương với tay lấy tấm bản chức vụ của mình, miết nhẹ đầy trân quý.-Đứng đầu SUNSHINE.- Lúc nói ra lời này, hai mắt Thiên Hương rực sáng ngọn lửa tham vọng. Lửa cháy bập bùng, rút lấy từng chút oxy của Khả Hân khiến nàng cảm thấy ngộp thở.Trong cơn mơ màng, Khả Hân nhớ lại lời Hạ Băng từng nói, rằng chị ấy chỉ cần tự do. Chỉ cần mỗi tự do mà thôi.Khả Hân lại nhớ đến một Hạ Băng bay nhảy trong khoảng trời của riêng mình, dù gây chuyện không ít, nhưng chị ấy mỗi ngày đều vui vẻ, nàng nhìn về chức danh Tổng giám đốc nặng nề trước mặt.Chị ấy sẽ hạnh phúc khi ở đây?Trở thành con rối cho Thiên Hương sao?Nhưng chút ý định thanh tỉnh của Khả Hân làm sao qua được đôi mắt tinh tường của Thiên Hương, chỉ là một đứa nhỏ mồ côi sống trong bạo lực, bao nhiêu ưu tú bây giờ đều do chính tay bà bồi dưỡng nên, không nắm bắt được thì bà không còn là Tổng giám đốc của SUNSHINE hùng mạnh này nữa rồi.-Con đang nghĩ về sự tự do của Băng? Và con cho rằng sống vô pháp vô thiên như bây giờ mới chính là tự do của con bé?Cõi lòng Khả Hân ngay lập tức lung lay, nàng lặng im nhìn Thiên Hương, chờ đợi bà nói tiếp.-Mấy đứa nhỏ thời nay thật là, biết một không biết hai, không hiểu rằng chỉ có quyền thế mới có thể mang lại tự do. Nếu Hạ Băng nắm trong tay SUNSHINE sẽ có một Mai Phước Hưng thứ hai dám động vào nó và Nguyệt Minh hay sao? Việc của nó hết sức đơn giản, đó chính là về đây làm người thừa kế! Có danh có tiếng, muốn chơi bời với cái giới giải trí thế nào mà chẳng được? Con không biết SUNSHINE đang dần thâu tóm SS Entertainment à? Dì làm vậy là vì ai?Thiên Hương vừa nói vừa nhìn Khả Hân dò xét, nhận ra sự lay động, bà ta hiếm hoi đứng dậy, chầm chậm đi về phía cô gái nhỏ, giày cao gót đỏ vẫn vững bước chân, ngập tràn tự tin.Thiên Hương thanh lịch nâng tay, vỗ lên vai Khả Hân.-Nếu con vẫn còn lo lắng, con có thể theo về bên đây, nó cứ việc chơi bời, công ty sản nghiệp cũng có con trợ giúp. Nguyệt Minh bên kia rất có năng lực, chắc chắn T Group sẽ vững chãi, chưa kể còn có SUNSHINE luôn hỗ trợ... Ái chà, càng nói ta càng cảm thấy bản thân mình lỗ nặng rồi.- Câu nói cuối Thiên Hương cố ý ghé sát Khả Hân mà thì thầm, còn để lại bên tai nàng một nụ cười thích thú.Thiên Hương chủ động phủi phủi vai áo Khả Hân vài cái, làm ra loại hành động thân thiết như cả hai là người nhà.-Chưa kể, con đâu cần phải lộ mặt, dì chỉ nhờ con đóng vai người bị hại một chút mà thôi, hy sinh chút máu đổi lấy tự do? Đáng không nhỉ?Tiếp đến Thiên Hương đã vạch ra kế hoạch, Khả Hân nghe xong tất nhiên là sợ hãi, không phải sợ vì mình sẽ bị "hiến tế máu" mà sợ sự thâm độc của bà ta. Đánh vào chính điểm yếu của chị Nguyệt- Tai nạn xe, làm Nguyệt Minh lúng túng sẽ đánh vào tâm lý của Hạ Băng..Kết quả ư?Kết quả chính là bây giờ. Khả Hân chấp nhận đóng vai người bị hại, chính mình làm mất đi chiếc USB mà Nguyệt Minh nói rằng là bằng chứng buộc tội Mai Phước Hưng... Lại còn "cõng rắn cắn gà nhà", cung cấp thông tin bảo mật hệ thống mạng của T Group để Thiên Hương đánh sập, đẩy Nguyệt Minh vào đường cùng...-Em ăn gì đi.- Uyên Hà đẩy cửa bước vào, trên tay bê mâm cháo trắng. Cả hai vẫn đang chiến tranh lạnh, nhận thấy trạng thái thể chất của Khả Hân cũng dần khá lên, từ lúc xuất viện, Uyên Hà liền dọn đồ về nhà mình ở mặc cho nàng có níu kéo, nhưng dù không biết khi nào sẽ cùng nàng kết thúc chiến tranh, nhưng cô vẫn quan tâm lo lắng cho nàng.Hôm trước, Khả Hân bỗng nhiên xuất hiện trước nhà Uyên Hà với đôi mắt sưng húp. Thư ký nhỏ gọi một tiếng, ôm choàng lấy Uyên Hà, sau đó ngất lịm, chỉ có thế thôi mà cô đã động lòng.Khả Hân phát sốt, nằm ngủ li bì trên giường, thứ gì cũng không động, ngay cả việc uống thuốc cũng là do Uyên Hà ép buộc.Uyên Hà cũng có nghe Gia An than thở về Nguyệt Minh, nhà bên đó tốt hơn nhà mình một chút, người ta chỉ buồn rầu thôi chứ vẫn ăn uống và làm việc bình thường.Uyên Hà lần nữa thở dài, không muốn nhắc về vấn đề công việc của Khả Hân, bây giờ, chủ đề này là điểm nhạy cảm trong tình cảm hai người, nhắc đến mất công lại gây nhau, lại không vui, giờ chỉ nên chăm sóc nàng thôi.Khả Hân biết Uyên Hà vào phòng, nhưng thân thể mệt mỏi, chỉ nằm yên gặm nhấm nỗi cắn rứt với người yêu hòa cùng sự hối hận vì phản bội chị gái.-Không ăn cháo cũng uống chút sữa chứ?- Uyên Hà bất lực năn nỉ.Khả Hân khó khăn nâng tay, đẩy đẩy Uyên Hà ra.-Đói... em tự ăn...Uyên Hà rũ mắt nhìn người yêu mới hai ngày đã gầy đi vài vòng, thứ duy nhất tăng lên là sự cứng đầu. Uyên Hà cảm thấy đầu mình nóng bừng, vội vàng nuốt nghẹn vào trong, bỏ ra ngoài tự mình phát hỏa.Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Uyên Hà bực bội ra mở cửa, trước mắt là gương mặt mà cô không ngờ đến lại có thể xuất hiện tại nhà mình.-Hân đâu?- Nguyệt Minh không dông dài, tận dụng chiều cao nhìn vào trong.Uyên Hà đoán Chủ tịch đến đây hẳn là để giải quyết những khúc mắc, liền bước sang một bên tỏ ý mời Nguyệt Minh vào nhà.-Trong phòng, cô vào đi.Nguyệt Minh bước vào, đi vài bước thì nghe Uyên Hà nói tiếp-Cô bảo em ấy ăn chút gì đó.-Ừm.- Nguyệt Minh gật đầu, cởi giày ra, chầm chậm bước vào phòng ngủ..Trong cơn mơ màng giữa muôn vàng hỗn tạp, Khả Hân bắt gặp thân ảnh cao cao gầy gầy quen thuộc, nàng khẽ cười nhạo bản thân đói đến hoa cả mắt, chị Nguyệt làm sao có thể tha thứ cho mình sau tất cả những gì mình đã gây ra cơ chứ?Nàng thư ký bật cười giữa hai dòng nước mắt, nhưng cảm giác ấm nóng rất nhanh mất đi, thay vào đó là sự dịu dàng và lành lạnh trên má nàng.-Em có biết vì sao chị biết em phản bội không?Giọng nói thanh lãnh đã nghe đến quen thuộc giờ lại chân thật xuất hiện bên tai, Khả Hân nhíu chặt mày, mấp máy đôi môi nứt toạc.-Chị?-Ừm, chị đây.Khả Hân bừng mở mắt.Dù chẳng nhìn rõ nhưng thư ký nhỏ vẫn cố hướng mắt về Nguyệt Minh, lại còn lấy tay túm lấy cổ tay cô, như thể sợ người chị ấy sẽ như trong cơn mộng mị kia mà rời đi, vĩnh viễn không cần đứa em gái này nữa.-Chị... em xin lỗi... em sai rồi! Chị đừng có không cần em, em sẽ không nghe lời dì Hương nữa.... Em sẽ lấy lại bằng chứng cho chị... Chúng ta sẽ cùng nhau trả thù cho chị Nhật...- Khả Hân nói trong màn nước mắt, bao nhiêu sức lực đều dồn vào cái nắm cổ tay này hết. Nguyệt Minh cười khẽ, lắc đầu bó tay, vén từng làn tóc rối của Khả Hân sang một bên.Sau tất cả thì đây vẫn là em gái nhỏ của cô mà thôi.Một đứa em gái không muốn các chị phải thua cuộc. Nhưng bạn nhỏ quá đơn giản, bị người ta thao túng rồi lợi dụng. Thiên Hương là ai, Nguyệt Minh còn không biết hay sao?-Em chịu đau một chút.- Nguyệt Minh vỗ về, sau đó lấy từ trong túi xách ra một thiết bị nhỏ giống cây súng điện.Khả Hân mơ hồ thấy hình dạng, một chút cũng không sợ, ngoan ngoãn gật đầu. Dù Nguyệt Minh có giết mình, Khả Hân cũng chịu.Đau nhói nhanh đến cũng nhanh đi, Nguyệt Minh khử trùng lấy băng cá nhân dán lại chấm máu nhỏ trên cổ tay Khả Hân. Cô vừa rút con chip GPS trên người Khả Hân xuống, giờ thì chẳng còn cần thiết nữa.-Chị tha thứ cho em nha.- Khả Hân hệt như chú cún con, hai mắt long lanh vang xin chủ nhân để ý mình.-Ừm, tha thứ...còn về Băng, em phải tự mình đi giải thích.- Nguyệt Minh xoa xoa đầu Khả Hân. Cô tốt bụng nhớ lời Uyên Hà dặn, dỗ cho Khả Hân uống sữa, sau đó hai chị em ngồi tâm tình một chút. Vì sao cô biết Khả Hân nằm vùng?Cũng trách đứa nhỏ này quá gấp gáp, biết bao nhiêu lần chủ động gợi ý cô cầu cứu Thiên Hương...Nguyệt Minh lúc ấy liền nuôi một loại cảm giác bất an, cô quyết định thả lưới chờ, với hy vọng linh cảm của mình đã sai.Cho đến khi T Group bị hack, Nguyệt Minh càng thêm khẳng định, dù sao cũng là tập đoàn lớn, Mai Phước Hưng muốn một lần đánh sập cũng không có khả năng, chỉ có thể là có tay trong! Mà loại tư liệu như T-Lab có hai lớp bảo mật cũng chỉ có cô, Nhật Minh, Khả Hân cùng các nhân viên cao cấp bên IT biết mà thôi.Trên hết, Khả Hân là người nắm rõ Nguyệt Minh có thói quen dùng laptop cá nhân chứa nhiều dữ liệu quan trọng.Một lần đánh sập.Không nghi ngờ Khả Hân thì còn ai đây? Mà Khả Hân cũng đã thú nhận điều này, vốn dĩ nàng không muốn làm sập nguồn điện, dẫn rắn cắn gà nhà. Nhưng Thiên Hương nói rằng càng dồn Nguyệt Minh vào chân tường, sẽ càng bứt ép được Hạ Băng, một khi con gái ký vào giao kèo, bà ta sẽ ngay-lập-tức khử Mai Phước Hưng.-Em... em xin lỗi.Nghe Nguyệt Minh nói đến đây, Khả Hân càng siết chặt lấy cô.-Dữ liệu không ở chỗ Mai Phước Hưng đâu, trong tay dì Hương đó chị. Dì Hương muốn dùng dữ liệu này đánh vào Mai Phước Hưng thay chị... Em bị điều này lay động... Nếu không may xảy ra sơ suất, người Mai Phước Hưng nhắm đến đầu tiên sẽ là dì Hương...Những khúc mắc cứ như vậy được tháo gỡ, Nguyệt Minh đối với Khả Hân vẫn còn rất bao dung, giận dỗi vài hôm liền an ổn lại. Chưa kịp thở phào, một cuộc điện thoại liền đến, đánh động không khí hài hòa.-Chị...- Khả Hân thấy Nguyệt Minh muốn đi liền nắm tay nài nỉ.-Mà chị thấy em hiện tại cũng có vấn đề lớn cần giải quyết đó, chỉ là em vẫn luôn xem trọng bọn chị, cho việc của bản thân ra phía sau mà không nhận ra.- Nguyệt Minh xoa đầu Khả Hân.-Em...- Khả Hân bối rối, cố lảng tránh ánh mắt Nguyệt Minh.-Hân nè, nếu bị người mình yêu xếp sau những thứ khác, sẽ đau lòng lắm đấy. Em nghĩ khi biết sự thật này, thứ gì còn níu kéo người đó ở lại bên em? Không phải là thật lòng rất yêu em sao? Em gái, mở rộng tầm mắt, sống cho bản thân mình, người đi cùng em cuối cùng không phải là bọn chị, mà là cô ấy. Giải thích, xin lỗi, sửa đổi nếu em còn muốn tiếp tục mối quan hệ này.- Nguyệt Minh xoa xoa đầu em gái, hồi lâu thì mới phản ứng với tiếng chuông điện thoại trong túi.Nguyệt Minh vừa nhận được điện thoại từ người của mình, "bé heo con" ngây ngô Hạ Băng đã bị "heo mẹ" bắt về nhà. Nguyệt Minh phải dành lời khen cho "heo mẹ" Thiên Hương tính toán rất bài bản, vừa dụ được "bé thỏ" để bắt "bé heo".Nhưng có vẻ Thiên Hương đã quá xem thường "bé mèo" Nguyệt Minh thì phải?.-Con ăn đi, toàn món con thích không phải sao?- Thiên Hương đầy quan tâm, gắp cho Hạ Băng một miếng cá hồi Nauy nhập khẩu tươi sống nguyên con bằng đường hàng không.Hạ Băng nhíu mày tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.-Muốn gì thì nói thẳng, không lẽ cho người bắt tôi về chỉ để cùng ăn sushi? Hay bà lại tốt bụng nói rằng mình mới đi biển đánh cá về rồi mời?Thiên Hương không dừng đũa, vẫn đặt cá hồi vào đĩa của Hạ Băng, cũng tự mình tao nhã thưởng thức một miếng.-Ngon lắm, con vẫn nên ăn đi, lúc trước không phải bà ngoại cũng thích ăn lắm sao?- Bà lờ đi giọng điệu không tình cảm của con gái.-Đừng nhắc bà ngoại ở đây.- Hạ Băng cười khẩy, nhìn Thiên Hương chằm chằm.Không biết bà ta đang âm mưu gì đây, diễn cảnh tình cảm mẹ con này càng khiến Hạ Băng cảm lạnh mà thôi.Thiên Hương khẽ cười, nhún vai một cái, tiếp tục gắp một cuộn lươn vào chén Hạ Băng.-Không ăn là không có sức nghe đâu. Cá thì mẹ không bắt được, mẹ bắt được bé heo con thôi.-....Tuy bó tay nhưng Hạ Băng tuyệt nhiên không động đũa. Nàng có linh cảm chẳng lành khi người này dùng vũ lực lôi nàng đến nhà chính cho bằng được, đã vậy, còn làm một mâm toàn món nàng ưa thích.Cái gì mà làm vì nàng? Cái gì mà heo? Dáng nàng đẹp như vậy, đi so với heo là sao!?Nàng cảm giác đây chính là mâm cơm trước khi nàng chết đây mà...-Dạo này con vất vả nhỉ? Giới nghệ sĩ phức tạp như vậy, còn dính vào làm gì?- Thiên Hương vẫn tiếp tục độc thoại.- Con có vẻ quan tâm con bé gì ý nhỉ?-Bà ta nhìn Hạ Băng đầy dò xét, thấy nàng có chút động, liền nói tiếp.-Lam Hạ gì đó... Sao? Muốn nó thành ca sĩ nổi tiếng?Bà đặt đũa sang một bên, dùng khăn giấy lau miệng, ánh mắt thâm thúy quan sát những dao động của con gái cưng.-Có gì thì nói đi!- Hạ Băng mất kiên nhẫn, đặc biệt khi nghe thấy chủ đề này.-Hỏi ý mẹ chưa?-Bà thì làm được gì? Lại cái trò hồi xưa sao? Thế Elma bây giờ thế nào?Thiên Hương khẽ cười, nâng tay vỗ hai cái.Nam thư ký nhanh nhẹn mang một xấp tài liệu đặt trước mặt Hạ Băng, không quên đặt cạnh tay nàng một chiếc bút máy.Hạ Băng đầy nghi ngờ nhìn tập tài liệu, trong lòng run rẩy không ngừng, hai mắt càng mở to khi thấy dòng tiêu đề.[HỢP ĐỒNG TRAO ĐỔI]Hạ Băng cười trào phúng, lập tức đóng tài liệu lại.-Tổng giám đốc này, bà thật thích biến mọi thứ thành công việc.-Con không đọc nội dung sao?- Thiên Hương đang thưởng thức tách trà mà vừa được mang lên, mùi hương trà xanh xộc lên mũi mới thơm làm sao.-Chẳng có gì đáng để xem.- Hạ Băng tức giận bật người đứng dậy, không muốn ở đây thêm chút nào nữa. Bước chân nàng gấp gáp rời đi, Thiên Hương ngược lại vẫn chậm rãi uống trà,-Cút sang một bên.- Nàng lườm hai tên đàn ông cao to đang chặn đường mình.Vô ích, ở đây Thiên Hương mới là lớn nhất, vệ sĩ đương nhiên nhận thức rõ ai là chủ nhân mình. Hạ Băng tức giận lên gối muốn đánh vào chỗ hiểm, vệ sĩ dễ dàng né được. Lúc này, Thiên Hương cũng đã thưởng thức xong vài ngụm trà, lau lau miệng xong mới lại lần nữa cất tiếng.-Mọi bằng chứng của Nguyệt Minh đang nằm trong tay mẹ, trao đổi công bằng, 1 đổi 1, con hiểu chứ?Đúng như dự đoán, Hạ Băng quay lại nhìn Thiên Hương như thể nàng không tin vào những gì bà nói. Nhưng dựa vào hiểu biết của Hạ Băng, Thiên Hương không phải là loại người "không mà nói có", nghĩ đến đây, mặc kệ vì sao bằng chứng ở trong tay bà ta, nàng lại thầm mắng nhỏ bạn ngu ngốc của mình!-Bà muốn gì?Thiên Hương đảo mắt, thư ký thức thời đẩy hợp đồng đến gần nàng.-Trao đổi với mẹ, mẹ xử Mai Phước Hưng cho bọn con, con về công ty với mẹ. Bây giờ không muốn làm cũng không sao, chỉ cần nhận việc trên danh nghĩa, sau này SUNSHINE vẫn là của con.Hạ Băng cười khổ một cái, sau tất cả, nàng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh này. Mối thù đối với kẻ hại chết Nhật Minh, nàng cũng nung nấu từng ngày như Nguyệt Minh, bây giờ, tất cả đã biến mất trong tích tắc, cả bọn gần như không trở tay kịp, nàng còn lựa chọn khác sao?Thiên Hương đầy ý vị nhìn con gái mình, chẳng cần quá sức bà cũng biết nàng đang lung lay, người trẻ rốt cuộc cũng như nhau mà thôi, dễ dụ. Con gái có cứng đầu lắm chiêu cỡ nào cũng chỉ như Tôn Ngộ Không trong bàn tay Phật Tổ!Thiên Hương lại vỗ tay hai cái, Thư ký liền đưa ra hai chiếc USB cùng một xấp tài liệu giấy.-Không tin mẹ giúp được thì mẹ sẽ trả bằng chứng cho hai đứa tự xử lý.- Thiên Hương tỏ ra hào phóng. Hạ Băng nghiến răng.-Sao bà lại có nó? Bà giở trò?-Bí mật thương nghiệp, muốn biết thì ký đi, con cũng đâu còn đường để đi nhỉ? Chút này chỉ để chứng minh cho con biết là mẹ nói được làm được.Lòng Hạ Băng rối như tơ vò, rõ ràng nàng luôn mồm nói về nước để "lật đổ vương triều", nhưng mà đã làm được gì đâu, lại bị bà ta nắm thóp. Nàng chưa hiểu vì sao bà ta có bằng chứng, nhưng với hiểu biết của nàng, người phụ nữ này chẳng rỗi hơi mà bịa chuyện, đây chắc chắn là bằng chứng cái con Nguyệt Ngáo kia làm mất!Nàng không phủ nhận nếu có Thiên Hương ra tay, sự việc gần như dễ đi 90%, 10% còn lại là nàng buộc phải ký vào thứ nàng xem là "Hợp đồng nô lệ", đánh đổi sự tự do bấy lâu để rửa hận cho Nhật Minh...Đáng hay không?Hạ Băng nhắm mặt lại, hít thở thật sâu, đôi bàn tay trong vô thức nâng lên, không cần nhìn vẫn có thể cầm gọn chiếc bút trong bàn tay.Ký thì ký! Ký xong tìm cách chạy sau!Ngòi bút lấp lánh phảng phất mùi mực lành lạnh chạm nhẹ vào giấy, lập tức điểm tô một chấm tròn màu đen, người không sợ trời, không sợ đất như Hạ Băng bất giác lại bị run tay.-Bút sa gà chết, cậu nghĩ kỹ chưa hả Băng Ngố?Hai tên vệ sĩ của Thiên Hương bị đè gục xuống đất, bóng dáng Nguyệt Minh xuất hiện ngay sau đó. Cô nhếch môi cười đầy mỉa mai, sau đó tao nhã đi đến giật lấy bút trên tay Hạ Băng mà vứt xuống đất. Ánh mắt cô đặt trên hai chiếc USB rồi cười khẩy một cái, chủ động đưa tay đến. Thư ký của Thiên Hương giật mình, sợ Nguyệt Minh cướp USB, nhưng bà ta đã ra hiệu cho hắn không động. Nguyệt Minh cầm lấy USB nhưng không cất đi mà ngược lại, cô đẩy về Thiên Hương.-Tặng dì.Hạ Băng há hốc mồm, tay vô thức trượt dài một đường vô nghĩa trên giấy, cái kiểu cà rỡn này là gì đây? Đột nhiên, hôm nay Hạ Băng cảm giác như cả hai đang đổi vai. Cái đứa cháu luôn ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ nghe lời dì Hương đâu rồi? Selina Hoàng Nguyệt Minh, như vậy cũng quá cmn ngầu đi!-Cả nhà mình ăn sushi hả? Ngon vậy.- Nguyệt Minh kéo ghế ngồi xuống, lấy đũa của Hạ Băng thong dong gắp một miếng cá hồi cho thẳng vào miệng.*****Tác giả có lời muốn nói:Nguyệt Minh: Em phải nghe lời Uyên Hà dưỡng bệnh để thật nhanh khỏe lại mà nhận lỗi với con heo vừa bị em bán đi.Hạ Băng: Ai là heo!? Cả nhà mày mới là heo á! Tao là củ cải trắng :vThiên Hương: À, ừm, heo mẹ heo con nghe cũng đáng iu, lại đây nào heo con của mẹ...Hạ Băng: ...Tác giả: Dì hương ra tay xử MPH từ đầu thì end truyện cmnr =))