[GL][Part 2][Hoàn] Muốn cùng em ngắm trăng lúc bình minh

Chương 214: Ngoại truyện Hải My



Roẹt— Ngăn đầu tiên của vali được kéo lại, thành công ngăn cách ánh mắt Hải My với đống quần áo vừa xếp ngăn nắp, cô ngẩng mặt nhìn kệ tủ trong phòng tìm thêm vài vật dụng cần thiết. Mấy món đồ trang trí này chỉ tiện tay mua thôi, hẳn không cần mang theo, đồ dùng cá nhân cũng không cần, đến nơi mới lại mua mới là được... Kinh nghiệm trong công việc giúp cô đưa ra lựa chọn rất nhanh, dù sao gọn nhẹ nhất vẫn là tiêu chí số một.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại nho nhỏ vang lên.

Hải My đứng dậy, chầm chậm mở cửa phòng ngủ, đi về phía chiếc điện thoại được đặt trên bàn phòng khách, cô nhìn ID người gọi, có chút chần chừ không muốn nhấc máy, nhưng chỉ là chút phản kháng của tâm trí, chẳng được mấy giây.

-Vâng.

-Cô sắp xếp xong rồi?

-Vâng ạ, boss.

-Tốt, lưu ý kỹ giờ bay và nhiệm vụ lần này.

Giọng nói bên kia đầu dây vẫn luôn như vậy, luôn tràn đầy quyền lực và mệnh lệnh, như thể sợ cô quên, ông ta lặp lại một lần nữa.

Hải My cười nhạt, chán chường nhìn quanh một vòng, hai mắt khựng lại, khóa chặt vào chiếc bình giữ nhiệt đã cũ đặt trên kệ bếp.

Một tay cô cầm điện thoại, miệng vẫn vâng dạ nghe mệnh lệnh, chân lại vô thức hướng về phòng bếp. Đến nơi, tay còn lại liền cầm bình giữ nhiệt lên, xoay vài vòng, khóe môi vô thức cong lên.

-Cô vẫn còn nghe đó chứ?- Giọng của ông Kim Đức đầy ngờ vực.

Hải My hơi giật mình, máy móc nói "Vâng" một tiếng. Lúc này, đầu dây bên kia lại có thể hiếm hoi nghe ra tiếng thở dài.

-Tôi không hiểu cô đã bất cẩn thế nào mà chạm vào vảy ngược của cô chủ tịch T Group kia, nhưng cô ta có vẻ rất không hài lòng về cô, dù chuyện hợp tác đã hoàn thành như ý muốn, nhưng thay vì nói bóng gió có chừng mực để tôi xem lại người mình thì cô ta trực tiếp chỉ thẳng đích danh cô nói rằng suýt chút nữa cô phá hỏng mọi chuyện!

Hải My mím môi, khoảnh khắc đại danh "Chủ tịch T Group" vang lên bên tai, cô vô thức siết chặt chiếc bình đầy vết xước kia. Boss không hiểu, cô ước mình cũng không hiểu cho rồi, nhưng sự thật luôn phũ phàng, nói chung là cô bây giờ trong mắt Nguyệt Minh cũng chẳng còn chút phân lượng...

Nào có như năm đó...

-Cô đặt cảm xúc vào nhiệm vụ sao? Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra thì tôi muốn cô tự kiểm điểm lại bản thân mình! Cô nên biết tôi chẳng muốn đưa cô đi xa thế này, dù sao cô cũng là trợ thủ của tôi, nhưng phía Nguyệt Minh yêu cầu cô phải nhận trừng phạt.

-Xin lỗi Boss, nhiệm vụ mới này tôi sẽ không làm ông thất vọng đâu.- Hải My thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, tay cầm chiếc bình hơi nâng lên, thảy nhẹ một cái.

-Được, tôi tin ở cô, Xavia.- Kim Đức cố ý nhấn mạnh vào cái tên cuối câu.

Hải My lại chẳng quan tâm, cô nhìn theo quỹ đạo bay kia, đến khi chiếc bình nằm gọn trong thùng rác mới thu hồi cảm xúc, rập khuôn nhận lệnh rồi tắt máy.

Mọi chuyện phải như vậy, những ký ức đã qua nên nằm gọn trong sọt rác, điều mà lẽ ra cô phải thực hiện từ lâu. Dù là Hải My, hay cô gái năm xưa đều nên vứt đi, chỉ còn lớp vỏ bọc mới Xavia, cô du học sinh với giấc mơ sinh sống ở nước ngoài mãnh liệt.

.

-Chị hai, nước mát em nấu trong bình giữ nhiệt cho chị đó, dạo này chị bị nóng trong người, nhớ mang theo nha.

Nguyệt Minh từ bếp đi ra, trên tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt, mắt long lanh hướng về phía Nhật Minh đang ngồi ở sofa xem văn kiện.

-Ừm được, chị biết rồi, cảm ơn em nhé, chút nữa em bay sang nước A đúng không?-Nhật Minh ngẩng mặt, nhìn Nguyệt Minh rồi cười một cái, sau đó tiếp tục xem văn kiện.

Đây đều là những tài liệu quan trọng trong đợt công tác này của Nguyệt Minh, Nhật Minh đang kiểm tra lại lần cuối.

-Dạ, bây giờ em thay đồ rồi ra sân bay.

Nguyệt Minh lon ton đặt bình giữ nhiệt yêu thích của Nhật Minh lên bàn, sau đó lại nhíu mày nhìn vài nốt mụn đang phong ấn nhan sắc tuyệt trần của chị hai mình, ngứa mắt hết sức!

-Nhớ uống đó!

Nhưng cô cũng không thể làm gì hơn ngoài việc dặn dò người chị gái cuồng công việc nhớ uống nước mát, vì theo lời Nhật Minh thì ngoài mọc mụn chị ấy còn đang bị nhiệt miệng.

-Bao nhiêu tuổi rồi? Dù đã makeup nhưng mụn vẫn ẩn ẩn hiện hiện, đám nhân viên cứ nói ra nói vào suốt!- Nguyệt Minh càm ràm.

-Rồi rồi "chị hai", em nhớ rồi...-Nhật Minh khẽ cười, "đổi vai", sau đó ôm lấy cánh tay Nguyệt Minh lắc lắc.- À, xong việc nếu có thời gian rảnh nhớ ghé qua thăm xem Băng dạo này thế nào, mấy tháng rồi không gặp nhỏ, cũng không thấy liên lạc.

-Con nhỏ đó thì kệ đi, chắc lại đang đàn đúm bay nhảy ở mấy cái chỗ tệ nạn nào rồi.

Nguyệt Minh bất đắc dĩ cười theo, sau đó đưa tay kéo má Nhật Minh, nhưng chị ấy lại ré lên.

-Đau... đau...

Nguyệt Minh giật mình thu tay về, tiếng kêu đau này của chị gái càng làm cô muốn dập tắt hết hỏa nhiệt trong người chị.

-Nhớ-uống-nước-mát!!! Em nấu nhiều lắm, bỏ tủ lạnh, mỗi ngày chị nhớ uống một chai đó, em đi 3 ngày là nấu đủ cho chị uống 3 ngày! Thôi, em đi tắm đây!

Nguyệt Minh nhăn mặt, thể hiện vẻ mặt cụ già khó tính, Nhật Minh thì liên tục gật đầu dạ dạ vâng vâng, những lúc thế này chẳng biết ai mới là người ra đời trước.

Lúc Nguyệt Minh chuẩn bị xong xuôi tất thảy đi xuống lần nữa cũng là 1 tiếng rưỡi sau, bình giữ nhiệt vẫn y nguyên vị trí cũ, còn chị hai thì đã mất hút. Cô muốn phát hỏa, nhưng vẫn kiên nhẫn đi tới mở nắp bình để check, rốt cuộc thì nước còn y nguyên, cô trực tiếp bùng phát, đã dặn đi dặn lại vậy mà chị vẫn quên cho được?

Vội gì mà vội thế!?

Nguyệt Minh càng nghĩ càng tức, cũng may là nước mát này lợi hại, cô nốc một phát hết cả nửa bình, hít vào thở ra đôi ba cái, tâm trạng mới dịu nhẹ lại.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Nguyệt Minh nhấc máy.

-Chị nghe đây Hân, delay? Đến chiều hả? Được, chị biết rồi.-Cô định tắt máy thì mới nhớ ra.-Chị Nhật đến công ty chưa? Vẫn chưa? Rõ ràng là đã rời nhà lâu...

Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, bèn nhắn tin hỏi Nhật Minh.

Không giống Nguyệt Minh, sợ ngồi xe, cần tài xế đưa đón, Nguyệt Minh hầu như luôn tự mình lái xe trong mọi tình huống, vậy nên cách duy nhất để hỏi vị trí của chị gái chỉ có thể trực tiếp nhắn tin cho chị ấy.

Tin nhắn không nhanh không chậm được hồi đáp: "Sân vận động XX ở thứ đường YY"

Nguyệt Minh nhíu mày, tuy không lái xe nhưng cô cũng biết chút địa lý chưa không đến nỗi mù đường, sân vận động này hình như quá xa trung tâm rồi đúng không?

Chưa kể, giữa cái con người chẳng đời nào chơi thể thao như Nhật Minh và danh từ "sân vận động" nghe không liên quan đến nhau chút nào, sự khó hiểu này càng khiến Nguyệt Minh quyết tâm phải đi tìm chị gái cho bằng được!

.

Làn khói mỏng manh bay nhè nhẹ trong không trung rồi ám vào cửa kính trong suốt tạo thành một lớp phủ mờ cảnh đêm bên ngoài. Hải My nhấc tách trà nóng lên, thổi vài cái rồi chầm chậm thưởng thức, tầm mắt quét ra ngoài, sân bay về đêm chỉ cơ một mảng đen phối cùng muôn vàng loại đèn tín hiệu, chốc chốc phi cơ đến rồi lại đi, tấp nập, vội vàng.

-Chưa gì đã lấy cảm hứng diễn vai người con xa xứ rồi hửm?

Giọng nam trầm vang lên phía sau lưng, Hải My không nhanh không chậm đặt tách trà xuống, chẳng thèm quay đầu, vẫn đặt tầm mắt vào màn đêm, cửa kính cùng trời đêm hóa thân thành một chiếc gương phản chiếu thân ảnh người phía sau.

Hải My nhếch môi, người sau lưng cũng đã kéo ghế ngồi đối diện cô.

-Chào đàn anh.

-Người nhiều kinh nghiệm có khác, nhập vai tốt thật nha.

Duy Linh khẽ cười nhìn người đồng nghiệp mới, mái tóc vàng rực cùng kiểu trang điểm trưởng thành ngày nào đã không còn, thay vào đó là mái tóc đen được ép thẳng, lớp make up nhẹ nhàng khó mà phát hiện, áo sơ mi phối cùng quần jean năng động... Rất ra dáng vẻ của thân phận mới, à không, thật ra như thế mới phù hợp với đúng độ tuổi của em gái này.

-Nghề nghiệp thôi.- Hải My nhún vai, đánh giá Duy Linh một vòng.

Vẻ ngoài bệnh tật thiếu sức sống đã dần biến mất theo thời gian tịnh dưỡng, Duy Linh ngày xưa đã chết, sau khi mọi chuyện xong xuôi, ông Đức cũng thu anh ta về dưới trướng, đi kèm một thân phận mới. Đây có thể xem là nhiệm vụ đầu tiên của Duy Linh, khác với Hải My đóng vai Du học sinh, lần này anh ta sẽ nhập vai lao động nước ngoài.

-Em làm anh ghen tị đấy nhé, cùng là thân nằm vùng, nhưng em toàn được vai tốt thôi.- Duy Linh than thở.

Hải My cũng không hẳn là cảnh sát chính quy như Duy Linh và Trọng Khôi, nói dễ hiểu cô chỉ phục vụ cho ông Kim Đức, chuyện các ông lớn có một (vài) tay chân dưới trướng chuyên làm những nhiệm vụ bí mật cũng là điều hết sức bình thường,

Hải My vốn cũng chẳng phải là tên thật của cô, vỏ bọc doanh nhân kia cũng đã duy trì được hơn vài năm để "nằm vùng" vây bắt một tên tội phạm kinh tế, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô nghe được từ chỗ đồng nghiệp về nhiệm vụ mới có dính dáng đến T Group, nhớ đến người xưa, cô liền chủ động xin tham gia.

Thật ra, Hải My luôn thích cái vỏ bọc doanh nhân ấy, cũng từng mong một ngày có thể tiếp cận được T Group, có cơ hội gặp lại người kia. Nhưng lúc nhập vai rồi mới thấy, người kia cao cao tại thượng, với công ty nhỏ bé trong tay này, lại không mấy liên quan đến mảng dược, Hải My hoàn toàn không thể chạm tới, mà nếu có tới, thông thường cũng chỉ được tiếp xúc với cấp dưới của Nguyệt Minh.

Hải My trước nay luôn được việc, lần này sẵn có thân phận doanh nhân cũng dễ che mắt đối thủ hơn, ông Kim Đức liền đồng ý cho cô nhận nhiệm vụ, rồi sau đó mọi chuyện diễn ra như mọi người đã biết.

Buồn cười thật, khi cô gần như đã từ bỏ ý định thì một cơ hội từ trên trời rơi xuống lại bày ra ngay trước mắt, Nguyệt Minh và ông Đức cùng liên minh đối phó với một kẻ thù chung, họ cần một người làm liên lạc trung gian mà phe bên kia không thể ngờ đến...

Cảm xúc đã dồn nén quá lâu cuối cùng cũng có thể bùng phát, thế nên trong lúc làm nhiệm vụ cô mới có những phút bốc đồng không giữ được lý trí, để tình cảm lấn át, kết quả là giờ đây lại bị Nguyệt Minh chán ghét đến cùng cực.

-Lấy sự ghen tị của anh đổi thành động lực mà hoàn thành nhiệm vụ lần này đi.

-Rồi rồi, em bây giờ cũng xem là cấp trên của anh mà, em nói gì thì là vậy.

Duy Linh nói xong thì tiếp tục huyên thuyên về đôi ba chủ đề ngoài lề, Hải My chán nản đảo mắt, tự nhận xét rằng người này còn nói nhiều hơn cả phụ nữ, nhiệm vụ đầu tiên dưới trướng ông Đức thú vị đến vậy à?

Anh ta cũng không lấy nước uống, nói nhiều vậy không khát sao?

.

-Tới nơi rồi thưa cô chủ.- Xe dừng lại, tài xế thức thời thông báo cho người phía sau.

Nguyệt Minh suốt chặng đường luôn quan sát xung quanh, tất nhiên cô cũng biết đã tới nơi, chỉ là quan cảnh bên ngoài có khác đôi chút so với cô tưởng tượng. Cô bước xuống xe, nơi này có thể gọi là sân vận động sao?

Ban quản lý sân định lùa gà à, sao không nói thẳng ra là sắp bị bỏ hoang rồi?

Có cần tồi tàn như vậy hay không?

Nhìn xung quanh còn chẳng thấy bóng người nào, Nhật Minh vậy mà còn có thể chui đầu vào đây?

Nếu là nhỏ bạn tên Fuyu họ Phạm nào đó nổi hứng mò tới thì Nguyệt Minh còn tin, chị hai là người bình thường chứ không phải kẻ điên mà đến nơi này.

Nguyệt Minh vừa đi vừa đánh giá không thể thấp hơn về nơi này, nhìn những con đường gồ ghề, cỏ mọc um tùm, nhìn những thanh sắt chắn đường rỉ sét này xem, đây là nơi người có thể đến hả?

Nghĩ đến đây, Nguyệt Minh bỗng chột dạ, trong lòng đột nhiên nổi lửa, lẽ nào Nhật Minh bị bắt cóc và bọn chúng đang muốn dẫn dụ mình đến đây?

Chứ chị hai mình không thể nào mà tự tiện đi đến mấy chỗ thế này được hết!

Nguyệt Minh lạnh cả sống lưng, siết chặt bình giữ nhiệt đã rót đầy trong tay, cô nuốt khan, bắt cóc mà không vội đòi tiền, chỉ có thể là đám họ hàng muốn giết cả hai chị em để đoạt tài sản thôi!

Nhưng chắc không nghiêm trọng tới mức đó đâu nhỉ..?

Cô hít một hơi, lại nhắn tin cho Nhật Minh, yêu cầu chị hai chụp một bức ảnh selfie cho mình. Nếu như Nhật Minh không gửi được, hoặc trong ảnh chị hai bị bất kì vết thương nào, cô sẽ gọi cảnh sát tới hốt trọn cả ổ.

Trong lúc cô em gái nhỏ còn bận suy nghĩ kế sách thì chị gái đã nhắn tin lại, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Nguyệt Minh, Nhật Minh trong ảnh còn cực kỳ tươi tắn, xinh đẹp, không hề có chút xíu nào dấu hiệu bị bắt cóc.

Nhật Minh còn nói chị đang ngồi ở sảnh khán đài A, bảo cô mau tới đó, có người chị muốn cho cô gặp.

Nguyệt Minh thở ra một hơi, an tâm hơn rất nhiều, cô tự nhủ mình nên ít chơi với Fuyu lại, tránh cho chứng bệnh hoang tưởng lây lan.

Nghĩ kỹ lại thì nếu Nhật Minh bị bắt cóc thì từ lúc cô bước vào hang ổ này bọn bắt cóc đã biết rồi đúng không?

Tâm trạng Nguyệt Minh vui vẻ trở lại, trước cổng có sơ đồ sân vận động, cô nhìn một chút, nhắm chừng vị trí khu A rồi nhanh chóng đi đến đó, dặn tài xế đợi mình bên ngoài. Dù sao thì cô cũng nhất định phải đưa cái bình này tận tay chị gái, nhìn thấy chị uống xong mới rời đi. Ngoài ra, cô nghĩ mình nên cảnh báo Nhật Minh là nếu như cô đi công tác về mà chị vẫn bị nóng trong người thì lúc đó cô sẽ lập tức "xử lý"!

Nhưng mà tâm trạng quyết tâm đó chỉ được nung nấu một thời gian ngắn, ngọn lửa còn chưa đạt được nhiệt độ thích hợp nhất đã bị một gáo nước lạnh hơn băng tạt thẳng vào.

-Em uống đi, em thích uống trà sữa chỗ này lắm mà ha?- Trọng Khôi nhét vào tay Nhật Minh một ly trà sữa đầy ắp trân châu.

Dập tắt.

Nguyệt Minh khẽ bật cười với khung cảnh trước mặt, cổ họng bỗng trở nên chua chát.

Sau khi trưởng thành, Nhật Minh không phải kiểu người thích quà vặt, 20 mấy năm sống trên đời, Nguyệt Minh cũng chưa từng thấy chị gái động vào cái loại thức uống đó, thế mà mấy hôm trước, chị lại đột nhiên mang về nhà, lại còn rủ cô uống thử.

Mọi điều vô lý mà nãy giờ cô tự hỏi bản thân mình dường như đã có lời hồi đáp, từ chuyện vì sao Nhật Minh dạo này bị nóng trong người, đến chuyện "người bình thường" như chị sao lại có thể đến một nơi khỉ ho cò gáy này, vì sao dạo này lại bị nóng trong người đến mức phát nhiệt miệng...

.

-Này, em và cô Nguyệt Minh kia có quan hệ thế nào vậy?- Duy Linh bỗng dời chủ đề.

Hải My không lường trước câu hỏi này nên vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.

-Anh có từng nghe Khôi nói qua, về sau cũng có tìm hiểu, nghe bảo tính cách khá lạnh lùng, nhưng lần trước thấy đi với em cũng không khó gần lắm, anh nghĩ cũng không thể dễ dàng thân thiết.

-Vậy anh thấy bọn tôi thân lắm à?

-Hơi hơi, anh nghĩ vậy.- Duy Linh đăm chiêu, dường như sau lần đó thì hai người cũng không thấy tương tác nữa.- Nhưng theo kinh nghiệm nghề nghiệp mách bảo anh rằng em đối với cô ấy không bình thường.

Hải My khẽ nhếch môi, không vội đáp lời, hình ảnh Nguyệt Minh nhàn nhạt hiện trong đại não cô, đính kèm với câu miêu tả của Duy Linh: "Không bình thường."

-Cũng phải ha, anh cũng thích cô ấy nữa, vừa nhìn đã thích, Khôi từng đùa bảo sẽ giới thiệu anh với cô ấy, nhưng mà...- Duy Linh nói tới đây bỗng cười chua chát.- Không kể đến biến cố, thì loại người như chúng ta làm sao lọt vào mắt xanh của cô ấy.

Hải My vô thức siết tay, dù rằng đã muốn vứt tất cả ký ức cùng khao khát vào sọt rác, nhưng những lời này cứ như cơn mưa xăng rơi xuống cánh đồng hoang tàn vừa cháy xém xong.

Đâu đó có ngọn khói bốc lên, nhen nhóm...

Hải My hướng tầm mắt vô định ra ngoài, ánh đèn xanh đỏ chớp tắt liên hồi, cô tự hỏi, nếu mình đến sớm hơn thì sao?

Mình sẽ chẳng nằm trong danh sách không lọt vào mắt xanh?

Nếu khi ấy biết nắm bắt thì tốt rồi, chỉ tiếc là còn quá trẻ, chưa nhận thức được yêu thích năm đó là gì.

.

Hải My không giống như Trọng Khôi và Duy Linh nằm trong hệ thống đào tạo chính quy, cô thuộc biên chế đặc biệt, được đào tạo chuyên biệt để sau này thực hiện những nhiệm vụ mật cho cấp trên của mình, trên tinh thần trung thành tuyệt đối. Gọi hai người kia một tiếng đàn anh là cô tôn trọng họ, bởi nếu xét về vai vế cấp bậc, Hải My trên họ một vòng.

"Nhóm đặc biệt" này có xuất thân chính là những trẻ em mồ côi có tố chất, thay vì hòa nhập cuộc sống như những bạn đồng trang lứa, bọn cô được mang về trại tập huấn, đào tạo từ nhỏ - cái tuổi dễ nuôi dễ bảo, đảm bảo 100% rằng sau này các người bọn họ đều hết lòng vì cấp trên.

Hệ thống quản chế khắt khe cùng nghiêm ngặt, đảm bảo các "sản phẩm" khi "xuất xưởng" đều đạt chất lượng tốt nhất, vậy nên trong quá trình đào tạo không ít các "sản phẩm lỗi" bị "đào thải".

Hải My chính là một "sản phẩm" tốt nhất trong những " sản phẩm" tốt, bây giờ, cô lại tự hỏi liệu chữ "tốt" đó có thật sự là tốt hay không?

Cô không còn thiếu ăn, thiếu mặc, cũng chẳng bị ức hiếp, nhưng... cô không có cuộc đời của riêng mình.

Đến cả cái tên Hải My này đều là tạm bợ, cũng như những cái tên khác mà cô đã và sẽ dùng, đều phải vứt đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu xem cuộc sống là là một trò chơi, thì một người từ khi sinh ra sẽ nhập vai và hoàn thành vai diễn đến cuối vòng đời, một cái tên, một sinh nhật, một đời.

Còn Hải My, tính đến thân phận Xavia này thì đã là bộ mặt thứ 7 của cô.

Hải My từng gặp Nguyệt Minh, từ rất lâu về trước, khi cô đang thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của mình. Lúc ấy, cô còn trẻ, được chọn vào vai một học sinh nội trú, thâm nhập vào tận sâu gốc rễ của ngôi trường tư thục để tìm bằng chứng.

Trong ngôi trường ấy, đến cả học sinh cũng phân chia tầng lớp với nhau, Hải My vừa nhập học, tuyệt nhiên rơi vào thành phần "đáy xã hội", đồng nghĩa với việc bị bắt nạt, bị thành nô lệ cho đám học sinh tầng trên.

Hải My loay hoay muốn đào sâu, muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ để rời khỏi nơi thối nát này, nên cô đã chấp nhận tham gia thử thách của bọn đứng đầu, nếu thành công, cô sẽ được bọn chúng công nhận và được "thăng hạng".

Thử thách được đưa ra chính là hoàn thành cung đường chính mà bọn nó định sẵn trong thời gian giới hạn, lúc nghe sơ qua thử thách, Hải My còn nghĩ bọn này có phải quá khinh thường cô rồi không?

Về thể chất, cô khá tự tin, nhưng khi nghĩ kỹ lại mới hiểu, trường nội trú này vốn dĩ như một "nhà tù" giam lỏng học sinh, làm sao dễ dàng ra ngoài được, nếu muốn hoàn thành chỉ có thể tìm cách leo rào.

Vì luật chơi nằm trong tay bọn cầm đầu, nên thời gian bắt đầu đều do bọn nó đưa ra, Hải My chỉ có quyền tham gia hoặc bỏ cuộc, không may, đúng ngày ấy cô lại tới kỳ sinh lý.

Dù từ nhỏ được huấn luyện thể lực cường độ cao, cơ địa con người khó mà thay đổi được, Hải My cắn răng, uống một viên thuốc giảm đau và bắt đầu hành trình.

Sẽ thật ngây thơ nếu như tin tưởng rằng đây chỉ đơn giản là một cuộc thi chạy bộ đơn thuần, bọn ranh con này ngoài chuyện giàu có ra còn rất biến thái, rất thích nhìn người khác đau khổ. Hải My buộc phải đeo lên người một camera hành trình ẩn trong kính, toàn bộ quá trình "thi đấu" của cô sẽ được live stream cho bọn nhóc đó xem.

Cuộc thi bắt đầu vào rạng sáng, lúc mà gà còn chưa gáy, cô đã phải đứng ở vạch xuất phát. Độ cao của tường rào đối với Hải My không khó, nhưng lúc cô ngồi trên tường rồi nhìn xuống phía dưới vị trí mình chuẩn bị đáp mới thật sự cảm thấy hãi hùng. Bọn nhóc này không hổ danh biến thái khi cho cho lắp đặt xung quanh vị trí đáp đất là những tấm nhựa cao, tạo thành một hồ bơi mini, Hải My nhíu mày nhìn những sinh vật chẳng mấy thân thiện bơi trong làn nước.

Đám cá sấu này dù còn nhỏ nhưng cắn vẫn chết người đó.

Phòng quan sat lúc này có hai màn hình, một là camera cố định có sẵn ở trường, một chính là camera trên kính mà Hải My đeo, góc nhìn thứ nhất, bọn học sinh vui vẻ chờ đợi người gặp chuyện, không quên đặt tiền cá cược.

Cô hít vào một hơi, tính toán một chút sức bật nhảy của mình, có thể hoàn toàn bật đến mép hồ, nhưng nếu làm thế, bọn nhóc này dù đầu đất vẫn có khả năng sẽ sinh nghi ngờ. Hải My không còn cách nào khác, đành phải tự chọn một vị trí gần thành hồ nhất, ít chạm trán với bọn cá sấu kia nhất, lại có thể phóng ra ngoài nhanh nhất.

Tính toán là thế, nhưng lúc qua được ải đầu, Hải My cũng thật sự đã rất chật vật, toàn thân ướt sũng, vài vết xước xuất hiện trên tay do quá trình leo trèo ra khỏi hồ bơi kia.

Mấy màn tiếp theo thật sự vắt cạn sức Hải My, lúc thì thả chó berger rượt cô, lúc lại là những cái bẫy dưới chân, hơn hết bọn chúng chỉ cho cô đem theo một bình nước, mà cung đường thử thách hoàn toàn hoang vu.

Hải My tựa vào gốc cây lớn, hơi rùng mình một chút, cô mong nhiệm vụ sớm hoàn thành để cái trường kia cùng bọn ranh con này đều bị tóm, tốt hơn hết nên truy ra cả mấy chuyện xấu của cách bật phụ huynh rồi bắt hết một thể, loại người này không nên để lọt ra ngoài.

Càng nghĩ, Hải My càng quyết tâm phải thực hiện cho xong cái thử thách chết tiệt này.

Đến tầm hơn 3 giờ chiều, chỉ còn vài chặng thử thách nữa, sau khi Hải My phơi thây cả buổi dưới cái nắng ban trưa, quần áo cũng bắt đầu khô, bụng dưới đau nhói do tác dụng của thuốc giảm đau đã hết. Lượng nước cô mang theo bên người đã cạn sạch, cổ họng cô khô rát, cảm giác thèm khát một ngụm nước lọc lan tràn trong từng tế bào.

Hải My choáng váng lê từng bước, hình như chỗ này là một sân vận động bỏ hoang, tầm mắt trong chốc lát mờ đi, trước kia phải khổ luyện cũng không cực khổ như thế này, chí ít vẫn có có vài phút nghỉ ngơi để uống nước. Chưa kể, cô vẫn bị chính camera giám sát, không thể gian lận, đôi chân cô rệu rã, sau đó cô cảm giác mình như va phải vật gì đó mà ngã ra đất.

-Này? Chết rồi à?

Có giọng nói vang lên bên tai, cô cảm nhận được hai má mình đang bị vỗ nhẹ, lại nghe tiếng "Hừ" đầy cộc cằn.

Hải My cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy người trước mặt là một cô gái, sau đó môi cô được mở ra, một dòng nước man mát đi kèm vị ngọt thanh tràn ngập khoang miệng. Hải My theo bản năng mà nâng tay, nắm lấy cổ tay cô gái, sợ rằng chỉ cần cô buông ra, người kia sẽ thu hồi, không cho cô uống nước nữa.

Nhờ vào lượng nước vừa được cấp, may mắn thay còn có vị ngọt nhẹ của đường, Hải My đang dần lấy lại tỉnh táo, gương mặt người kia cũng rõ ràng hơn trước mắt cô.

Đẹp quá!

Hệt như một kẻ sắp chết khát trên sa mạc, đột nhiên gặp được vị cứu tinh cho nước uống, người đó trong mắt cô chẳng khác gì thiên thần giáng thế.

Hải My thầm cảm thán, mặt người kia tuy không chút cảm xúc, nhưng ngũ quan tinh xảo tạo nên vẻ đẹp thanh lãnh, thoạt nhìn có thể không lớn hơn mình bao nhiêu.

Mãi sau này, cô mới biết Nguyệt Minh lớn hơn cô 5 tuổi.

Trong lúc Hải My còn ngơ ngác, người kia đột nhiên nắm lấy tay của cô, sau đó nhét chiếc bình giữ nhiệt tinh xảo, nhìn kiểu gì cũng thấy chủ nhân là người có điều kiện vào. Cảm giác mát lạnh truyền từ lòng bàn tay rồi lan khắp người, cô mở to đôi mắt hết nhìn hai chữ NM được khắc trên thân bình lại nhìn người kia hệt như làn gió vụt bay, mặc cho cô có gọi vọng theo, chẳng một lần quay lại.

.

Phi trường, máy bay cứ hạ rồi cất cánh, trong đầu Hải My, đôi ba câu chuyện cũ được phục dựng rõ ràng. Duy Linh đổi chủ đề, lại huyên thuyên thêm một chút rồi im lặng, anh ta nhận ra Hải My chìm vào thế giới riêng của mình, hiếm khi thức thời mà không phiền cô đồng nghiệp.

Khóe môi Hải My bất giác cong lên, chiếc bình giữ nhiệt đó cứ thế mà theo cô đến tận hôm nay, cuối cùng lại yên vị trong thùng rác. Câu chuyện đã cũ, người chắc hẳn vũng chẳng nhớ cô là ai, nhưng cô lại nhớ hình bóng người như in, đây phải chăng là ưu điểm của nhan sắc?

Bối cảnh và thân phận không cho phép Hải My tiếp tục đào sâu về người ngày hôm đó đã cứu giúp mình, cô lặng lẽ cất người đó vào một góc ký ức, lại tiếp tục men theo dòng chảy cuộc đời của mình hóa thân thành những nhân vật khác nhau.

Năm Hải My 18 tuổi, cô được chọn tham gia một chuyên án về kinh tế, ông Đức đã tạo cho cô thành hình tượng một tiểu thư nhà giàu bắt đầu lập nghiệp, nhờ vậy mà cô mới để ý hơn giới kinh doanh và tình cờ bắt gặp hình ảnh người đó trong tạp chí kinh tế.

NM - Nguyệt Minh.

Tổng giám đốc trẻ tuổi của TOMORROW.

À, thì ra là thế.

Sau vài năm, cũng đã có thể biết tên rồi, không ngờ là chỉ một cuộc gặp gỡ thoáng qua trong vài phút, mà cô lại có thể nhớ rõ mặt mũi người ta đến vậy.

Nhưng vẫn như cũ, không có cơ hội chung đụng, những vụ án sau đó, cô lại phải ra nước ngoài, mãi cho đến khoảng 1 năm trước...

Chỉ là...

Hình như muộn mất.

Cô có vài câu hỏi...

-Đi thôi.-Giọng Duy Linh lần nữa cất lên, chỉ vào đồng hồ trên tay.

-Được rồi.- Hải My thu lại tâm tư, nắm lấy tay cầm vali.

Hai người rẽ sang hai hướng, bắt đầu nhập vai, không còn chút quen biết gì với nhau.

Xavia đưa vé máy bay cho tiếp viên, cứ như vậy vào hành lang, bước lên máy bay, chờ đợi, rồi máy bay cất cánh, bỏ lại câu hỏi nặng lòng ở mặt đất.

Rằng, nếu năm đó khi vừa biết người đó là ai, cô phá vỡ quy tắc, không tuân thủ thân phận mà mạnh dạn theo đuổi một người...

Sẽ khác chứ?

*****

Cô Fuyu họ Phạm nào đó: Chốt tồ mát tề, rồi mắc cái quần què gì mà tôi không xuất hiện nhưng vẫn liên tục bị nói xấu, thiếu fame của tôi thì không chịu được à?

Nhật Minh: Bình giữ nhiệt yêu thích của tôi đột nhiên không cánh mà bay :(

Chương trước Chương tiếp
Loading...