[GL][Part 1] Muốn cùng em ngắm trăng lúc bình minh
Chương 60: Lại là chuyện cũ.
Lại một ly rượu bị uống cạn, Thanh Phương không còn nhớ được đây là ly thứ mấy, chỉ biết cả cơ thể mình như đang bị thiêu cháy bởi thứ chất lỏng này, biết làm sao khi giờ đây chỉ chúng mới có thể khiến cô ta giảm bớt nỗi đau trong tim.-Thêm một ly.- Thanh Phương nện ly rượu không xuống bàn, gằn giọng ra lệnh.Là dân trong nghề lâu năm, có loại người nào mà cậu bartender chưa thấy qua, dựa vào thái độ bất cần đời cùng ánh nhìn như thể cả thế giới đều có lỗi với mình kia, cậu mạnh dạng đoán quý cô đây đang thất tình. Kiểu thất tình mạnh mẽ, không rơi một giọt nước mắt, chỉ đơn giản là liên tục hốc rượu giải sầu, tuy nhiên ánh mắt đăm chiêu đầy toan tính của cô ta khiến cậu thấy hơi lạnh sống lưng. Nói đi thì phải nói lại, cậu chàng phải dành lời khen cho tửu lượng của quý cô này, một lần nữa tự hỏi, phải là người thế nào mới có thể khiến cô nàng vừa xinh đẹp lại vừa lắm tiền này suy sụp.Thất tình theo kiểu nhà giàu cũng quá đáng sợ đi, mạnh tay thuê cả bar chỉ để một mình ngồi uống rượu!?Cậu gặp qua không ít cậu ấm cô chiêu chi tiền bao quán rồi, nhưng bao cả quán để cô đơn thì đây là lần đầu, thật kỳ lạ! Thanh Phương uống nhiều, đầu óc có chút chao đảo, mà vẫn không cách nào khiến cô quên đi được Nguyệt Minh...Mà càng nhớ, Thanh Phương càng thấy hận nhiều hơn là yêu...Cô ta đưa tay quơ quàng trong không khí, ký ức thối nát vẫn cứ quẩn quanh, khốn kiếp!Vì cớ gì... Vì cớ gì cứ mãi nhớ về một người mà mình căm hận?Thanh Phương nghiến răng, rốt cuộc cũng đạt đến giới hạn mà gục mặt xuống bàn.-Rồi.- Bartender nhún vai.Cũng phải, nốc hết cả mấy chai rượu mạnh rồi, không gục mới lạ....4 năm trước.Thanh Phương đứng tựa vào xe, ngón trỏ không ngừng xoay vòng chiếc chìa khoá đắt tiền. Cô ta hướng mắt về tòa cao ốc đặt trụ sở tập đoàn tài chính danh tiếng, trong đầu cô ta thầm cười mỉa mai cuộc hội ngộ đơn phương của mình.Còn nhớ vào năm ấy, cô ta tình cờ gặp một cô gái xinh đẹp lạnh lùng trong bar, sau đó đến tìm Fuyu Hạ Băng để xin thông tin liền bị từ chối. Cô ta cũng dần quên đi, không để tâm nữa, mãi đến một năm sau, tình cờ gặp lại bóng hình người xưa, hứng thú trong lòng liền bị khơi dậy.Là duyên phận. Mà đã là duyên phận, bắt lấy và chơi khi nào hết duyên thì thôi nhỉ?-Bingo.- Thanh Phương cười khẩy khi bắt gặp được thân ảnh mình muốn truy tìm ở cửa chính toà nhà.Thanh Phương dùng khăn giấy gói bã kẹo cao su, vứt vào thùng rác bên đường. Hai mắt cô ta hơi híp lại, như thể khóa chặt mục tiêu, gương mặt khiến cô ta không thể nào quên đây rồi, làn gió mới trong sinh hoạt của cô đây rồi.Nguyệt Minh mới hai mươi tư tuổi đã có thể làm ở tập đoàn tài chính này với chức vị là phó phòng, đủ hiểu thực lực của cô mạnh như thế nào, gương mặt xinh đẹp tinh xảo lại mang dáng vẻ học thức nên càng kích thích Thanh Phương hơn. Không biết vẻ mặt này lúc lên giường sẽ thế nào nhỉ? Trong bộ sưu tập của cô ta chưa từng có dáng vẻ này!Thời trang công sở của Nguyệt Minh năm ấy, tuy còn trẻ tuổi, nhưng vẫn không khác mấy với bây giờ, hết sức chỉnh chu, một phần vì tính cách cô trước nay chưa từng thay đổi, một phần là muốn tạo dáng vẻ cường thế để không ai có thể bắt nạt được. Thanh Phương biết rõ, số quần áo ấy trông cơ bản nhưng lại không tầm thường, đều là thiết kế riêng, vì Nguyệt Minh mà được tạo ra.Thành phố C lúc này đang dần dần chuyển mình sang đông, không khí se lạnh cứ thế ôm ấp mọi thứ. Thanh Phương không vội, từ chỗ cô đậu xe đến nơi Nguyệt Minh đứng vẫn còn khá xa, cô ta muốn quan sát thêm một chút mới đưa ra hướng hành động. Vài cơn gió lạnh thổi qua làm Thanh Phương không thoải mái, cô ta chủ động tìm bao thuốc hàng hiếm.Dưới khí trời se lạnh, ánh mắt cô ta chăm chú nhìn Nguyệt Minh, điếu thuốc trên môi yếu ớt phát ra nguồn nhiệt lượng mỏng manh giữa tiết trời mùa đông buốt giá. Thanh Phương rít một hơi, vị cam quýt ngọt ngào xâm lấn sưởi ấm lá phổi, môi đỏ mấp máy nhả ra làn khói trắng.Nguyệt Minh lúc này đã nói chuyện xong với đồng nghiệp, dường như đang đứng chờ xe, Thanh Phương nhíu mày, vứt điếu thuốc xuống đất, cứ thế khởi động xe. Thanh Phương cùng Hạ Băng dù không ưa nhau lắm, nhưng lại giống nhau ở một điểm, đó là luôn thích chơi nổi. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Thanh Phương lái một em chiến mã vàng rực rỡ, hi vọng có thể ghi điểm trong mắt crush. Con gái mà, ai lại chả thích mấy thứ đẹp mắt? Một trong những điểm ấn tượng của siêu xe chính là tiếng động cơ gầm rú, chưa cần thấy mặt, chỉ cần nghe tiếng vang từ xa liền ngay lập tức khiến người ta phải quay mặt ngước nhìn, Thanh Phương vì muốn Nguyệt Minh chú ý nên đã cố tình nẹt pô xe.Bao nhiêu người đổ dồn ánh mắt về hướng chiếc siêu xe, không ngừng bàn tán cùng cảm thán, tuyệt nhiên chỉ có Nguyệt Minh vẫn bình bình đạm đạm, đứng chờ tài xế của mình.Thanh Phương dừng xe, Nguyệt Minh hơi nhíu mày hệt như vừa thấy thứ gì đó rất chướng mắt, sau đó cô liền bước qua chỗ khác, không ngừng xem đồng hồ trên tay hệt như đang cực kỳ mất kiên nhẫn. Thanh Phương trong xe cười khúc khích, người đâu mà đáng yêu quá thể! Bơ mình cũng dễ thương nữa. Chậc.Nguyệt Minh đi chỗ nào, cô ta liền chạy xe đến chỗ đó.Nguyệt Minh:...-Hey, beauty? Có cần quá giang xe không?- Thanh Phương hạ cửa kính xuống với nụ cười mà cô ta tự cho là đẹp mắt nhấtHôm nay cô ta cố tình chọn chiếc siêu xe nổi bật nhất, đẹp nhất và đắt nhất trong bộ sưu tập của mình, thêm vào đó là trang phục và trang điểm được chuẩn bị kỹ lưỡng đến từng chi tiết. Thế nhưng, dù đã dồn hết tâm sức để gây ấn tượng, Nguyệt Minh vẫn không buồn ban phát cho cô ta dù chỉ một ánh nhìn.Ngày ấy, Thanh Phương không những không bất mãn, ngược lại còn thích thú, mấy ai hiểu được cảm giác chinh phục hấp dẫn thế nào? Người càng khó chinh phục càng có giá trị, nhất là khi đặt dưới thân sẽ mang lại cảm giác chiến thắng. Đã lâu rồi Thanh Phương không thấy hứng thú như vậy, các cuộc tình gần đây quá dễ dàng khiến cô ta chán như mèo ngán mỡ.Chưa kể, cả bề ngoài của Nguyệt Minh cũng rất chuẩn gu Thanh Phương, loại lạnh lùng cấm dục này trên giường ức hiếp sẽ ra bộ dạng gì? Còn nữa, đây chẳng phải cô bạn thân mà con nhỏ Hạ Băng bao bọc sao? Làm Hạ Băng mất mặt cũng là một điều Thanh Phương yêu thích.Nghĩ đến đây, Thanh Phương khẽ cười, nuôi niềm hy vọng mãnh liệt vào tương lai. Nhất định, nhất định phải có bằng được Nguyệt Minh. Nhất định, nhất định làm cô khóc dưới thân mình thì mới vừa lòng hả dạ!-Người đẹp, tình cờ gặp mặt.- Cuối cùng, Thanh Phương cũng bước xuống xe, tay vén tóc.- Không biết cô còn nhớ tôi không ha?Nhưng hết thảy đều vô dụng, Nguyệt Minh trực tiếp lướt qua người cô ta, đi thẳng đến chỗ một chiếc Mercedes series S trắng tinh vừa chạy đến, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế sau.Sau đó, Thanh Phương đành nhìn theo bóng dáng chiếc xe từ từ chạy mất, hoà vào dòng xe cộ trên đường, cô ta tặc lưỡi một cái.Ái chà, động chạm tự trọng của cô ta đấy... Cô ta đẹp thế này mà không đáng để vào mắt sao? Đúng là bạn Fuyu Hạ Băng, rất biết làm giá.Những ngày tiếp theo, Thanh Phương đều cố tình đến trước công ty của Nguyệt Minh để chờ, không ngày nào trên tay không cầm một bó hoa và xe thì mỗi ngày đổi một chiếc. Cực kỳ lóa mắt, đến nỗi Nguyệt Minh bị đồng nghiệp đem ra làm chủ đề buôn chuyện.-Người đẹp, hôm nay lại thật tình cờ nha.Một tuần có bảy ngày, ngày nào cũng là "ngày tình cờ" trong miệng Thanh Phương, Nguyệt Minh cũng quá cuồng công việc rồi, chủ nhật mà vẫn tăng ca là sao!? Một người theo chủ nghĩa ăn chơi như Thanh Phương thật không có cách nào lý giải được mạch não của crush.Kiên trì là thế, Thanh Phương nhận lại gì? Vẫn là sự lạnh nhạt của Nguyệt Minh, cùng cái đóng cửa xe đầy lạnh lùng và dứt khoát.-Ối chà, ối chà!- Thanh Phương cảm thán.Chuyện cô ta tán tỉnh một cô gái là bình thường, nhưng chuyện cô ta tán tỉnh một cô gái suốt hai tháng mà vẫn chưa thành công thì thật sự rất khác thường!Thế là, chuyện này đã trở thành một câu chuyện phiếm để hội bạn nhà giàu bàn tán về Thanh Phương...-Tụi bây không biết rượu càng ủ lâu ngày sẽ càng ngon sao?- Mỗi lần bị trêu chọc, Thanh Phương chỉ nhếch môi mà nói thế. Phong thái tự tin như vậy liền đánh sập hết mọi ánh mắt nghi ngờ của đám bạn, nhưng thật ra, trong lòng cô ta đang hoảng muốn chết.-Nếu thật vậy, tôi nghĩ bồ nên dẹp chuyện uống rượu đi.- Từ trong đám đông, Hạ Băng một đường đi tới với phong thái gợi tình trong bộ váy da ôm sát, cổ áo xẻ sâu xuống tận rốn.-Uầy, Fuyu, nghe nói đó là bestfriend của bồ đúng không?- Một người khác trong đám cất tiếng hỏi. Hạ Băng nhận ly rượu từ ai đó rồi cười khúc khích, gật đầu thay cho lời đáp. Thanh Phương hơi nhíu mày, một núi không nên có hai hổ, cô ta luôn không ưa con nhỏ Fuyu này nhưng cái cộng đồng du học sinh vốn đã ít, loại siêu giàu, cong veo càng ít hơn, đâu thể không chạm mặt nhau được. Cơ mà, lấy thông tin từ đứa mình ghét để đạt được mục tiêu, chẳng phải sẽ hả hê lắm sao?Cho tới bây giờ, Thanh Phương vẫn tin là mình sẽ có được Nguyệt Minh.Cô ta nhìn Hạ Băng, ánh mắt mang mấy phần trêu ngươi, sau đó liền rít một hơi thuốc, thổi về phía nàng ấy. Hạ Băng chỉ nhếch môi, rồi quăng một chùm chìa khoá lên bàn. Đám người còn lại liền cầm lên, chụm đầu săm soi rồi cảm thán: "Holy sh*t, Bugatti La Voiture Noire."