[GL] [Tự viết] Lần cuối em yêu cô!
Chap 16: Người mới thay người cũ
1h30 Thanh Di chợt giật mình và nhớ lại giấc mơ hồi nãy, Thanh Di mơ thấy cô thì đang dần theo người khác đi về sau còn mẹ thì không thấy bóng dáng đâu, lúc này Thanh Di cũng đã yếu đuối lắm rồi từng giọt từng giọt thay nhau lăn xuống, Thanh Di đã khóc thật rồi vì Di cảm thấy bên cạnh mình không còn ai thẳng như không còn một ai bên cạnh, người mẹ Thanh Di yêu thương nhất hơn bất kì ai giờ lại đang bên Mỹ không thể nào bên cạnh Thanh Di được.
Thanh Di đang lây hoay nhìn mãi mới biết mình đã ở phòng khách, Thanh Di biết vậy nên an tâm nằm xuống mà ngủ tiếp, Thanh Di đang cầu mong rằng đừng cho mình mơ lại giấc mơ đó nữa.
Một ngày mới bắt đầu.
6h45 tại trường hôm nay cô đi xe chung với Văn Hải, cô còn thấy ngại khi được một chàng trai chở đi lâu lắm rồi cô mới có cảm giác như vậy từ mối tình đầu của 6 năm trước. Bước vào lên lớp ai ai cũng đồn về việc Văn Hải chở cô đi dạy, cô nghe thấy nên cũng đành im lặng cho qua.
Lớp trưởng:" nghiêm..."
Cô ngoắt tay cho ngồi xuống
Cô:" lớp trưởng lớp nay có vắng ai không? "
Lớp trưởng:" dạ nay lớp vắng bạn Thanh Di ạ "
Cô có được câu trả lời nên lấy điện thoại nhắn tin cho Thanh Di thì thấy Thanh Di đã nhắn từ hôm qua với dòng tin nhắn vì bận chút việc, cô cũng tin nên không hỏi gì nhiều, tiết học bắt đầu êm ả.
Hôm nay, Thanh Di ngủ quên ở cty tận 9h ,Di Hoà thì đang làm việc tại phòng giám đốc còn Thanh Di ngủ ở phòng khách, khi tỉnh dậy Thanh Di liền đi xem đống tài liệu đã xong chưa, Thanh Di quên rằng hôm qua mình đã làm xong rồi, khi Thanh Di lên văn phòng trên bàn chuẩn bị sẵn đồ ăn toàn món Thanh Di thích ăn với tời note" Thanh Di em ăn sáng đi nhé đừng có lo anh đã nhắn tin dùm em xin nghỉ hôm nay rồi, anh đã hứa với Dì Ngọc Trân chăm sóc em thay Dì ấy rồi nên em hãy vui vẻ lên đừng buồn nữa còn có anh họ ở đây mà nếu em còn mệt thì ngủ thêm đi mọi việc cty giải quyết xong xuôi hết rồi, em nhớ ăn bữa sáng của anh chuẩn bị cho em nhé" Thanh Di nở nụ cười trên mặt và nhớ lại tối hôm qua mình đã sai đã sai vì quên đi sự hiện diện của Di Hoà, trong lòng tự trách mình và nói anh ấy thật tốt có anh họ như anh em chẳng lo gì cả.