[GL - TỰ VIẾT] CÓ NHAU MỘT ĐỜI
Chương 53
Ngày An chuyển dạ, Lam đứng ngồi không yên. Suốt mấy tiếng đồng hồ ngoài phòng sinh, Lam đi đi lại lại muốn mòn cả sàn bệnh viện. Mồ hôi lấm tấm trên trán, lòng cứ nóng như lửa đốt. Cuối cùng, tiếng khóc trẻ thơ vang lên, rồi một y tá bước ra thông báo An đã mẹ tròn con vuông. Hai bé song sinh, một trai một gái, bụ bẫm và khỏe mạnh. Lam như vỡ òa, suýt chút nữa thì ngất xỉu vì sung sướng.Lam vội vã gọi điện báo tin cho những người thân cận. Vy và Thùy nghe xong thì hò reo qua điện thoại, hứa sẽ bay vào bệnh viện ngay lập tức. Sau đó, Lam gọi cho chị Ngân."Chị Hai ơi, An sinh rồi!" Giọng Lam run run vì xúc động.Đầu dây bên kia, chị Ngân vỡ òa: "Trời ơi thiệt hả? Mừng quá! Mót với con khỏe không? Con trai hay con gái vậy?""Dạ, An khỏe re chị ơi. Mà... là sinh đôi đó chị! Một trai, một gái!" Lam vừa nói vừa cười tủm tỉm.Nghe tin An sinh đôi, chị Ngân lại càng bất ngờ. Chị đã biết chuyện IVF và việc An mang thai, nhưng sinh đôi thì nằm ngoài dự liệu. Chị Ngân nghĩ nhanh trong đầu. Đây chính là cơ hội ngàn vàng để hàn gắn hai gia đình. Hai đứa nhỏ, mầm sống mới, sẽ là sợi dây gắn kết ba má của Lam và cô chú của An lại với nhau.Sau khi cúp máy với Lam, chị Ngân không chần chừ. Chị gọi ngay cho Má Kim và Ba Khải. "Má ơi Ba ơi, con có chuyện quan trọng muốn nói. Con Mót nó... nó sinh con rồi đó Ba Má!" Chị cố tình dùng giọng thật gấp gáp, xen lẫn chút vui mừng để tạo sự tò mò.Má Kim nghe xong thì giật mình: "Trời đất! Con Mót nó sinh con hồi nào vậy con? Nó có chồng đâu mà sinh con?" Giọng Má Kim đầy vẻ hoài nghi.Chị Ngân biết Má vẫn còn giận chuyện cũ, nên lựa lời: "Má cứ lên đây đi rồi con kể. Mà không phải con An sinh một đứa đâu, sinh tới hai đứa lận đó Má!"Bên nhà An, chị Ngân cũng gọi cho Ba Tình và Má Hoa. "Cô chú ơi, Em Mót nó... nó sinh em bé rồi đó cô chú!"Má Hoa nghe xong thì bàng hoàng: "Trời đất! Con Mót nhà tui nó có bầu hồi nào? Nó có chồng đâu mà sinh con? Con Lam nó... nó có biết không?" Giọng Má Hoa đầy vẻ hoảng loạn, xen lẫn nghi ngờ Lam đã làm gì An.Chị Ngân bình tĩnh nói: "Dạ, em con nó có biết hết. Mà không phải một đứa đâu cô chú, em An sinh đôi đó. Cô chú cứ lên đây đi rồi con kể rõ hơn. Bác sĩ nói các bé khỏe mạnh lắm."Tin An sinh con, và đặc biệt là nguồn gốc của hai đứa bé, như một cú sốc lớn, mạnh hơn cả lời An thú nhận tối Giao Thừa. Cả hai bên gia đình, dù đang trong "chiến tranh lạnh", đều bất ngờ đến mức quên hết mọi mâu thuẫn. Lòng lo lắng và tình thương dành cho con gái, cho những mầm sống mới đã át đi mọi giận hờn.Má Hoa vừa giận vừa lo, nhưng tình thương con gái trỗi dậy mạnh mẽ hơn cả. "Ông Tình ơi, mình lên Sài Gòn liền đi ông! Con Mót nó sinh con rồi!" Bà vội vàng dặn dò thằng Tí ở nhà rồi cùng Ba Tình bắt xe lên thành phố ngay trong đêm.Má Kim và Ba Khải cũng vậy. Dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa lời đáp, nhưng nghe tin con An sinh đôi, hai ông bà cũng cuống quýt chuẩn bị đồ đạc. "Chuyện gì thì chuyện, giờ phải lên xem con An với mấy đứa nhỏ sao đã. Chuyện khác tính sau." Má Kim vừa nói vừa hối Ba Khải.Thế là, bệnh viện ở Sài Gòn, nơi vốn chỉ là chốn của những lo toan và hy vọng, bỗng trở thành nơi hội ngộ đầy cảm xúc của hai gia đình đang "chiến tranh lạnh". Sáng hôm sau, Ba Tình, Má Hoa, Ba Khải, Má Kim, và cả anh Thắng cùng chị Ngân đều có mặt ở hành lang khoa sản.Khi nhìn thấy nhau, Má Hoa và Má Kim ban đầu có chút ngượng nghịu, ánh mắt tránh né. Nhưng rồi, trước cái không khí mong chờ chung, và đặc biệt là khi nhìn thấy cánh cửa phòng An mở ra, mọi rào cản dường như tan biến.Lam bước ra từ phòng An, khuôn mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Nhìn thấy ba má và cô chú, Lam vội vàng chạy tới."Má ơi Ba ơi, cô chú ơi!" Lam reo lên, không giấu được nước mắt. "An với hai đứa nhỏ khỏe lắm!"Má Hoa và Má Kim quên hết mọi giận hờn, vội vã lao vào phòng. Họ nhìn thấy An nằm trên giường, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt dịu dàng nhìn hai bọc chăn nhỏ bên cạnh. Hai đứa bé, một trai một gái, đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ xíu nhưng xinh xắn vô cùng."Trời đất ơi con của Má!" Má Hoa thốt lên, nước mắt lưng tròng, vội vàng lại gần giường An, nắm lấy tay An. Bà nhìn đứa cháu ngoại bé bỏng, rồi lại nhìn sang An, trong lòng trăm mối ngổn ngang nhưng tình thương con cháu lại dâng trào.Má Kim cũng không kìm được xúc động. Bà nhìn đứa bé còn lại, đứa cháu mà bà biết mang dòng máu của con gái mình, lòng vừa bỡ ngỡ vừa hạnh phúc. Bà lại gần An, nhẹ nhàng hỏi han. Ba Tình và Ba Khải, tuy vẫn còn trầm ngâm, nhưng khi nhìn thấy hai đứa bé, khuôn mặt họ cũng giãn ra. Tiếng cười nói, tiếng xuýt xoa khen trẻ con đáng yêu vang lên trong phòng.Mặc dù vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, và những định kiến chưa thể tan biến hoàn toàn, nhưng sự xuất hiện của hai thiên thần nhỏ đã tạo ra một phép màu. Bệnh viện không chỉ là nơi chào đón những sinh linh mới, mà còn là nơi hàn gắn những rạn nứt sâu sắc trong tình cảm gia đình. Ai cũng hiểu, rằng giờ đây, hai đứa bé này chính là cầu nối, là bằng chứng sống động nhất cho tình yêu của An và Lam. Cuộc chiến lạnh có lẽ đã kết thúc, nhưng hành trình để đạt được sự chấp nhận trọn vẹn thì vẫn còn ở phía trước.