[GL - TỰ VIẾT] CÓ NHAU MỘT ĐỜI
Chương 40
Cận Tết, nhà nào cũng bận rộn sắp sửa. Mỗi sáng gió thổi qua là đã nghe mùi khói nhang lẫn mùi bánh trái bay nhẹ quanh xóm, mùi tết len lỏi trong từng nhịp sống. Nhà Lam cũng không ngoại lệ, má Kim đứng ngoài sân quét lá, ngẩng lên gọi vọng sang bên kia rào:" Mót ơi! Qua phụ cô sắp bàn thờ chút nhen! Có con Bí ở nhà mà nó lười như con mèo ú vậy đó!"Từ bên nhà, An đang lau bụi mấy bao gạo ngoài cửa liền ngẩng đầu lên, rồi cười đáp:"Dạ, con qua liền."Lam đang ngồi bóc hạt dưa bị mẹ liếc xéo liền nhảy dựng lên, chạy ra cổng đón An."Qua đây làm công cho nhà tui hả?""Làm dùm chứ không có công cán gì nha." An hất mặt.Hai đứa một trước một sau bước vô nhà, mẹ Lam đã sắp sẵn các khay trái cây, hoa, nhang đèn đặt trên chiếc bàn gỗ dài trong phòng khách."Mót giúp cô dọn trái cây, còn Bí bưng mấy lư hương ra ngoài lau đi nghen."Lam ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mắt cứ len lén nhìn về phía An đang đứng gọn bên bàn, tóc cột cao, áo thun trắng dính một vệt gạo, vừa cúi người lau khay cam vừa mím môi tập trung.Chờ mẹ đi xuống bếp, Lam lách người đi trước, giả bộ ôm lư hương đi lau. Vừa tới cửa nhà kho nhỏ ở góc sân sau, cô quay đầu lại nhìn An."Ê, ra đây Lam chỉ cái này hay lắm."An vừa mới lau xong khay trái cây, còn đang phủi bụi bám trên tay áo, ngước mắt nhìn Lam nghi ngờ."Chỉ gì? Lam định giở trò gì nữa?""Thiệt mà, mấy cái bình gốm cũ đẹp lắm, hôm qua Lam thấy mà chưa kịp khoe."An vẫn còn ngờ ngợ, nhưng thấy Lam nheo mắt ra vẻ nghiêm túc, rốt cuộc cũng bước theo.
Sân sau thoảng mùi đất, có ánh nắng xiên qua mấy tàu chuối, lốm đốm vàng vọt. Nhà kho nhỏ dựng bằng gỗ cũ, cửa chỉ khép hờ, bên trong có mùi nắng gió hòa lẫn chút mùi củi khô, ngai ngái.Vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa, chưa kịp nhìn gì, An đã bị một cánh tay kéo nhẹ lại."Ê ~ gì vậy..."Lam xoay người cô, nhẹ nhàng đẩy lưng để An tựa sát vào cánh cửa gỗ phía sau. Không có lực mạnh nào, chỉ là một hành động rất... dịu dàng. Khoảnh khắc An còn chưa kịp phản ứng, gương mặt Lam đã kề sát, ánh mắt đầy nôn nóng lẫn trìu mến."Đứng yên một chút."Lam thì thầm, giọng nhỏ và khàn khàn, như thể sợ phá vỡ khoảng không thân mật này. Cô cúi đầu, hôn lên trán An một cái thật nhẹ. Rồi tiếp theo là má trái, rồi má phải. Hơi thở Lam ấm nóng phả bên làn da lạnh vì gió sáng."Lam..." An gọi nhỏ, ngực như bị chèn bởi thứ cảm xúc vừa lạ lẫm, vừa... quen thuộc.Không đợi cô nói tiếp, Lam đặt môi mình lên môi An nụ hôn không vội vàng. Lam chạm thật khẽ, như sợ làm đau. Một tay cô tựa lên cửa, tay còn lại khẽ đặt bên eo An. Từng chuyển động đều chậm rãi thăm dò, nhưng cũng da diết đến nghẹt thở. Không có gì gấp gáp, chỉ là hai người... chạm vào nhau trong một khoảng sáng riêng biệt, giữa tiếng gió len lỏi và tiếng chim ríu rít ngoài sân. Cảm giác như thể cả thế giới bên ngoài không tồn tại.Lam rời môi ra, hôn nhẹ lên chóp mũi An, rồi lướt thêm lần nữa lên thái dương, như thể đang in lại từng dấu vết yêu thương."Thiếu hơi em mấy bữa... Nhớ muốn xỉu luôn." Lam nói, giọng run thật khẽ, như mang theo nỗi mong mỏi chắt chiu mấy ngày qua.An nuốt nước bọt, tim đập loạn như đánh trống làng. Cô lúng túng đưa tay lên đẩy Lam ra, nhưng bàn tay lại lỡ chạm vào ngực đối phương, cảm nhận rõ từng nhịp đập dồn dập chẳng kém gì mình."Ở nhà đó, điên hả? Ai thấy là chết luôn á!"Lam vẫn chưa chịu buông, chỉ áp trán mình vào trán An, mắt nhắm lại một giây."Biết mà... nhưng không nhịn được. Gần em mà không được hôn, Lam thấy khó thở."Giọng cô nghe vừa đùa vừa thật, khiến An khẽ cười rồi cúi đầu trốn ánh mắt ấy. Lồng ngực An vẫn chưa thôi rung động. Một phần vì lo sợ bị phát hiện, nhưng phần lớn hơn là vì... cô không muốn rời khỏi vòng tay Lam.Cuối cùng, vẫn là An đẩy nhẹ Lam ra, gương mặt đỏ bừng, vừa thở vừa nói:"Đi lẹ đi, cô mà lên kiếm là hai đứa tiêu luôn chứ giỡn!"Lam bĩu môi, bước ra trước, tay vẫn còn len lén quàng sau lưng An một cái vuốt nhẹ eo rồi rụt lại nhanh như chớp.An mím môi không dám phản ứng, vừa bước ra khỏi cửa thì... giật mình thấy chị Bầu đang đứng cách đó vài mét, khoanh tay nhìn về phía hai đứa với ánh mắt rất... đáng ngờ."Ủa, hai đứa làm gì ngoài đó lâu dữ vậy?" Bầu hỏi, giọng nhẹ hều."Dạ... tụi em lựa bình hoa cũ coi dùng được không." An đáp nhanh như phản xạ.Bầu nhướng mày cười nhẹ: "Vậy hả. Chớ sao mặt mày đỏ như bánh bò mới ra lò vậy Mót?"An nghẹn lời, Lam cũng lảng sang bưng bình hoa lên bàn thờ, giả vờ rất bận.Buổi tối, cả xóm có lễ rước ông Công ông Táo. Nhà ai cũng mang mâm cúng ra trước sân, hương khói nghi ngút, đèn lồng đỏ lấp lánh giăng khắp ngõ. Hai nhà Lam và An sát vách nên ngồi quây chung một bàn. Má Hoa và má Kim thi nhau gắp thức ăn cho mấy đứa nhỏ, rồi lại quay sang nói chuyện."Nhìn hai đứa tụi nó thân vậy cũng mừng, chị ha? Hồi nhỏ cãi nhau như chó với mèo, giành con gấu bông mà đánh lộn sưng trán." Má Kim cười."Nhớ vụ đó! Tụi nó còn lén viết thư đòi tuyệt giao nữa chứ!" Má Hoa tiếp lời."Ừa, rồi đứa nào cũng giận, không chịu ra chơi. Vậy mà giờ lớn cái kè kè với nhau."Tí cười hề hề: " Lúc nhỏ, hai chị mà giận nhau là con không có bánh với kẹo ăn, tại chị Bí không qua chơi là không có, chị hai đâu chịu mua cho con."Cả bàn cười rộ. An ngượng ngùng cúi mặt ăn dưa hấu, còn Lam thì nhai miếng bánh tét không biết ngọt hay mặn.Chị Bầu, đang nhai miếng mứt dừa, quay sang nhìn An rồi nhìn Lam. Hình ảnh lúc trưa hai đứa lén lút lôi nhau ra sau kho vẫn còn rõ mồn một trong đầu chị. Thêm biểu cảm đỏ mặt rối rắm của hai đứa bây giờ nữa...Trong lòng chị nghĩ: "Có gì đó... không đúng thiệt rồi. Để chị hai đây điều tra coi."
Sân sau thoảng mùi đất, có ánh nắng xiên qua mấy tàu chuối, lốm đốm vàng vọt. Nhà kho nhỏ dựng bằng gỗ cũ, cửa chỉ khép hờ, bên trong có mùi nắng gió hòa lẫn chút mùi củi khô, ngai ngái.Vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa, chưa kịp nhìn gì, An đã bị một cánh tay kéo nhẹ lại."Ê ~ gì vậy..."Lam xoay người cô, nhẹ nhàng đẩy lưng để An tựa sát vào cánh cửa gỗ phía sau. Không có lực mạnh nào, chỉ là một hành động rất... dịu dàng. Khoảnh khắc An còn chưa kịp phản ứng, gương mặt Lam đã kề sát, ánh mắt đầy nôn nóng lẫn trìu mến."Đứng yên một chút."Lam thì thầm, giọng nhỏ và khàn khàn, như thể sợ phá vỡ khoảng không thân mật này. Cô cúi đầu, hôn lên trán An một cái thật nhẹ. Rồi tiếp theo là má trái, rồi má phải. Hơi thở Lam ấm nóng phả bên làn da lạnh vì gió sáng."Lam..." An gọi nhỏ, ngực như bị chèn bởi thứ cảm xúc vừa lạ lẫm, vừa... quen thuộc.Không đợi cô nói tiếp, Lam đặt môi mình lên môi An nụ hôn không vội vàng. Lam chạm thật khẽ, như sợ làm đau. Một tay cô tựa lên cửa, tay còn lại khẽ đặt bên eo An. Từng chuyển động đều chậm rãi thăm dò, nhưng cũng da diết đến nghẹt thở. Không có gì gấp gáp, chỉ là hai người... chạm vào nhau trong một khoảng sáng riêng biệt, giữa tiếng gió len lỏi và tiếng chim ríu rít ngoài sân. Cảm giác như thể cả thế giới bên ngoài không tồn tại.Lam rời môi ra, hôn nhẹ lên chóp mũi An, rồi lướt thêm lần nữa lên thái dương, như thể đang in lại từng dấu vết yêu thương."Thiếu hơi em mấy bữa... Nhớ muốn xỉu luôn." Lam nói, giọng run thật khẽ, như mang theo nỗi mong mỏi chắt chiu mấy ngày qua.An nuốt nước bọt, tim đập loạn như đánh trống làng. Cô lúng túng đưa tay lên đẩy Lam ra, nhưng bàn tay lại lỡ chạm vào ngực đối phương, cảm nhận rõ từng nhịp đập dồn dập chẳng kém gì mình."Ở nhà đó, điên hả? Ai thấy là chết luôn á!"Lam vẫn chưa chịu buông, chỉ áp trán mình vào trán An, mắt nhắm lại một giây."Biết mà... nhưng không nhịn được. Gần em mà không được hôn, Lam thấy khó thở."Giọng cô nghe vừa đùa vừa thật, khiến An khẽ cười rồi cúi đầu trốn ánh mắt ấy. Lồng ngực An vẫn chưa thôi rung động. Một phần vì lo sợ bị phát hiện, nhưng phần lớn hơn là vì... cô không muốn rời khỏi vòng tay Lam.Cuối cùng, vẫn là An đẩy nhẹ Lam ra, gương mặt đỏ bừng, vừa thở vừa nói:"Đi lẹ đi, cô mà lên kiếm là hai đứa tiêu luôn chứ giỡn!"Lam bĩu môi, bước ra trước, tay vẫn còn len lén quàng sau lưng An một cái vuốt nhẹ eo rồi rụt lại nhanh như chớp.An mím môi không dám phản ứng, vừa bước ra khỏi cửa thì... giật mình thấy chị Bầu đang đứng cách đó vài mét, khoanh tay nhìn về phía hai đứa với ánh mắt rất... đáng ngờ."Ủa, hai đứa làm gì ngoài đó lâu dữ vậy?" Bầu hỏi, giọng nhẹ hều."Dạ... tụi em lựa bình hoa cũ coi dùng được không." An đáp nhanh như phản xạ.Bầu nhướng mày cười nhẹ: "Vậy hả. Chớ sao mặt mày đỏ như bánh bò mới ra lò vậy Mót?"An nghẹn lời, Lam cũng lảng sang bưng bình hoa lên bàn thờ, giả vờ rất bận.Buổi tối, cả xóm có lễ rước ông Công ông Táo. Nhà ai cũng mang mâm cúng ra trước sân, hương khói nghi ngút, đèn lồng đỏ lấp lánh giăng khắp ngõ. Hai nhà Lam và An sát vách nên ngồi quây chung một bàn. Má Hoa và má Kim thi nhau gắp thức ăn cho mấy đứa nhỏ, rồi lại quay sang nói chuyện."Nhìn hai đứa tụi nó thân vậy cũng mừng, chị ha? Hồi nhỏ cãi nhau như chó với mèo, giành con gấu bông mà đánh lộn sưng trán." Má Kim cười."Nhớ vụ đó! Tụi nó còn lén viết thư đòi tuyệt giao nữa chứ!" Má Hoa tiếp lời."Ừa, rồi đứa nào cũng giận, không chịu ra chơi. Vậy mà giờ lớn cái kè kè với nhau."Tí cười hề hề: " Lúc nhỏ, hai chị mà giận nhau là con không có bánh với kẹo ăn, tại chị Bí không qua chơi là không có, chị hai đâu chịu mua cho con."Cả bàn cười rộ. An ngượng ngùng cúi mặt ăn dưa hấu, còn Lam thì nhai miếng bánh tét không biết ngọt hay mặn.Chị Bầu, đang nhai miếng mứt dừa, quay sang nhìn An rồi nhìn Lam. Hình ảnh lúc trưa hai đứa lén lút lôi nhau ra sau kho vẫn còn rõ mồn một trong đầu chị. Thêm biểu cảm đỏ mặt rối rắm của hai đứa bây giờ nữa...Trong lòng chị nghĩ: "Có gì đó... không đúng thiệt rồi. Để chị hai đây điều tra coi."