[GL] - The Circle Of Love - Fahlada Thananusak, Earn Sanitada
Chương 10. Đãng quân hoài lý
Đãng Quân Hoài Lý (荡君怀里): Dù người né tránh, ta vẫn muốn ở trong lòng người.---Sau một thời gian dài chìm trong bóng tối, Lada cuối cùng cũng tỉnh lại. Những ngày đầu, cơ thể cô gần như không có cảm giác, ngay cả việc mở mắt hay nuốt nước bọt cũng trở thành một thử thách. Nhưng từng ngày trôi qua, tình trạng của cô dần ổn định hơn.Lada đã có thể ăn được nhiều hơn, dù cơ thể còn yếu, nhưng ít nhất cô cũng không còn cảm giác kiệt quệ như trước. Tuy nhiên, dù sức khỏe có tốt lên bao nhiêu, một sự thật vẫn không thể thay đổi, cú va chạm định mệnh lần đó đã cướp của cô quá nhiều thứ.Earn đã từng không biết chính xác tai nạn lần trước đã cướp đi những gì ở bác sĩ Fahlada của cô, cho đến khi Vivian nói hết tất cả.
Lúc đó, nàng gần như chết lặng.
Lada bị tổn thương tủy sống, liệt nửa thân dưới, mất hoàn toàn khả năng tự chủ với cơ thể mình. Điều đó có nghĩa là gì, Earn hiểu rõ hơn ai hết. Người phụ nữ nàng yêu, người từng mạnh mẽ, độc lập, giờ đây ngay cả những việc cơ bản nhất cũng không thể tự làm.Khi nghe được sự thật ấy, nàng đã đau đớn đến mức không thể thở nổi. Nhưng vượt qua tất cả, Earn vẫn cảm thấy may mắn. Bởi vì Lada vẫn còn sống. Dù có mất đi tất cả, chỉ cần người ấy vẫn còn ở đây, Earn nguyện làm mọi thứ.Vậy mà, ông trời dường như không muốn buông tha họ.Lada lại một lần nữa cận kề cái chết. Lúc nàng trông thấy cô ấy nằm trên giường bệnh, yếu ớt đến mức gần như không còn sức sống, Earn đã sợ hãi thật sự. Nàng nhận ra rất nhiều điều.
Cuộc sống quá mong manh. Chỉ cần một khoảnh khắc, một tai nạn bất ngờ, tất cả có thể tan biến như chưa từng tồn tại. Vậy thì, những thứ khác có còn quan trọng không?Earn không quan tâm việc Lada bị liệt. Không quan tâm đến việc cô ấy sẽ phải phụ thuộc vào người khác suốt phần đời còn lại. Nàng chỉ cần Lada còn sống. Chỉ cần người ấy vẫn có thể mở mắt, có thể nói chuyện với nàng, tất cả những thứ khác đều không là gì cả.Vậy nhưng, Lada lại không nghĩ như vậy. Cô ấy không thể đối mặt với sự thật.Những tưởng, sau khi trải qua tất cả, Lada có thể vượt qua mặc cảm và cùng nàng bước tiếp. Nhưng không. Cô ấy vẫn không thể chấp nhận bản thân mình, cô bị liệt, nửa dưới cơ thể hoàn toàn mất đi cảm giác. Không thể tự mình đứng dậy, không thể kiểm soát bất kỳ cử động nào, thậm chí ngay cả hoạt động sinh lý cũng không còn tự chủ được nữa.Earn vẫn luôn ở bên cô, chưa từng rời xa dù chỉ một phút. Ngày qua ngày, cô ấy chăm sóc cho Lada từ những điều nhỏ nhất. Đút từng thìa cháo, lau người, thay quần áo, xoa bóp cơ thể để tránh cứng cơ. Cả những việc đáng lẽ không ai nên thấy ngoài bản thân mình, Earn cũng lặng lẽ làm mà không chút do dự.Nhưng chính điều đó lại khiến Lada càng thêm tự ti. Càng khiến cô ghê tởm bản thân mình.Cô không muốn Earn nhìn thấy mình trong bộ dạng này. Không muốn cô ấy cứ phải cúi xuống lau sạch những thứ dơ bẩn, phải mệt mỏi vì một người không còn làm được gì như cô.Earn đã gầy đi rất nhiều. Đôi mắt thâm quầng, gương mặt hốc hác, giọng nói đôi khi còn lẫn cả sự mệt mỏi dù cô ấy chưa bao giờ than phiền. Lada nhìn thấy hết. Và mỗi lần nhìn thấy, lòng cô lại đau thêm một chút.
Cô không thể tiếp tục để chuyện này kéo dài thêm nữa.Trước đây, cô không thích để hộ sĩ chạm vào mình. Không phải vì cô ghét họ, mà vì cô ghét cảm giác bản thân yếu đuối, ghét việc mình không thể tự làm những điều cơ bản nhất. Nhưng bây giờ... có lẽ cô phải lựa chọn.Hôm đó, khi Earn đang chuẩn bị giúp cô thay quần áo, Lada lên tiếng.- Gọi hộ sĩ vào giúp chị đi!Earn dừng tay, sững lại.- Chị nói gì cơ?Lada không nhìn vào cô ấy. Cô cắn môi, siết nhẹ tay mình.- Chị muốn để hộ sĩ chăm sóc.Earn nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia ngỡ ngàng.- Tại sao? - Giọng Earn nhẹ, nhưng lại chứa đựng điều gì đó rất khó tả.Lada hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.- Chị không muốn nhìn thấy em mệt mỏi nữa.- Chỉ vậy thôi sao?Earn vẫn nhìn cô, đôi mắt như muốn nhìn thấu vào tận cùng suy nghĩ của cô.Lada không thể chịu nổi ánh mắt đó. Cô quay đi, tránh né.- Phải.Không khí trong phòng trở nên trầm lắng. Một lúc sau, Earn khẽ cười, nhưng nụ cười nhạt đến mức còn khó coi hơn cả khi khóc.- Vậy à... - Cô nói, giọng nói nhẹ như gió thoảng.Không nói thêm gì nữa, Earn chỉ gật đầu, đặt chiếc khăn xuống, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.Lada nhắm mắt lại.Khoảng cách giữa họ, dù không ai muốn thừa nhận, đã chính thức xuất hiện.Đứng bên ngoài phòng bệnh, lòng Earn nặng trĩu. Earn không trách Lada. Nàng hiểu những gì cô ấy đang cảm thấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không phiền muộn.Mỗi lần nhìn thấy Lada né tránh ánh mắt mình, mỗi lần thấy cô ấy cố gắng đẩy nàng ra xa, Earn đều cảm thấy bất lực.Nàng phải làm sao đây?Nàng đã ở lại. Đã kiên trì, đã làm tất cả những gì có thể. Nhưng nếu chính Lada cũng không muốn được giúp đỡ, thì nàng phải làm thế nào để kéo cô ấy ra khỏi nỗi ám ảnh đó?Earn không biết.Nàng chỉ biết rằng, dù có đau khổ đến đâu, nàng vẫn sẽ không buông tay. Dù Lada có trốn tránh thế nào, nàng cũng sẽ không để cô ấy một mình.
Lúc đó, nàng gần như chết lặng.
Lada bị tổn thương tủy sống, liệt nửa thân dưới, mất hoàn toàn khả năng tự chủ với cơ thể mình. Điều đó có nghĩa là gì, Earn hiểu rõ hơn ai hết. Người phụ nữ nàng yêu, người từng mạnh mẽ, độc lập, giờ đây ngay cả những việc cơ bản nhất cũng không thể tự làm.Khi nghe được sự thật ấy, nàng đã đau đớn đến mức không thể thở nổi. Nhưng vượt qua tất cả, Earn vẫn cảm thấy may mắn. Bởi vì Lada vẫn còn sống. Dù có mất đi tất cả, chỉ cần người ấy vẫn còn ở đây, Earn nguyện làm mọi thứ.Vậy mà, ông trời dường như không muốn buông tha họ.Lada lại một lần nữa cận kề cái chết. Lúc nàng trông thấy cô ấy nằm trên giường bệnh, yếu ớt đến mức gần như không còn sức sống, Earn đã sợ hãi thật sự. Nàng nhận ra rất nhiều điều.
Cuộc sống quá mong manh. Chỉ cần một khoảnh khắc, một tai nạn bất ngờ, tất cả có thể tan biến như chưa từng tồn tại. Vậy thì, những thứ khác có còn quan trọng không?Earn không quan tâm việc Lada bị liệt. Không quan tâm đến việc cô ấy sẽ phải phụ thuộc vào người khác suốt phần đời còn lại. Nàng chỉ cần Lada còn sống. Chỉ cần người ấy vẫn có thể mở mắt, có thể nói chuyện với nàng, tất cả những thứ khác đều không là gì cả.Vậy nhưng, Lada lại không nghĩ như vậy. Cô ấy không thể đối mặt với sự thật.Những tưởng, sau khi trải qua tất cả, Lada có thể vượt qua mặc cảm và cùng nàng bước tiếp. Nhưng không. Cô ấy vẫn không thể chấp nhận bản thân mình, cô bị liệt, nửa dưới cơ thể hoàn toàn mất đi cảm giác. Không thể tự mình đứng dậy, không thể kiểm soát bất kỳ cử động nào, thậm chí ngay cả hoạt động sinh lý cũng không còn tự chủ được nữa.Earn vẫn luôn ở bên cô, chưa từng rời xa dù chỉ một phút. Ngày qua ngày, cô ấy chăm sóc cho Lada từ những điều nhỏ nhất. Đút từng thìa cháo, lau người, thay quần áo, xoa bóp cơ thể để tránh cứng cơ. Cả những việc đáng lẽ không ai nên thấy ngoài bản thân mình, Earn cũng lặng lẽ làm mà không chút do dự.Nhưng chính điều đó lại khiến Lada càng thêm tự ti. Càng khiến cô ghê tởm bản thân mình.Cô không muốn Earn nhìn thấy mình trong bộ dạng này. Không muốn cô ấy cứ phải cúi xuống lau sạch những thứ dơ bẩn, phải mệt mỏi vì một người không còn làm được gì như cô.Earn đã gầy đi rất nhiều. Đôi mắt thâm quầng, gương mặt hốc hác, giọng nói đôi khi còn lẫn cả sự mệt mỏi dù cô ấy chưa bao giờ than phiền. Lada nhìn thấy hết. Và mỗi lần nhìn thấy, lòng cô lại đau thêm một chút.
Cô không thể tiếp tục để chuyện này kéo dài thêm nữa.Trước đây, cô không thích để hộ sĩ chạm vào mình. Không phải vì cô ghét họ, mà vì cô ghét cảm giác bản thân yếu đuối, ghét việc mình không thể tự làm những điều cơ bản nhất. Nhưng bây giờ... có lẽ cô phải lựa chọn.Hôm đó, khi Earn đang chuẩn bị giúp cô thay quần áo, Lada lên tiếng.- Gọi hộ sĩ vào giúp chị đi!Earn dừng tay, sững lại.- Chị nói gì cơ?Lada không nhìn vào cô ấy. Cô cắn môi, siết nhẹ tay mình.- Chị muốn để hộ sĩ chăm sóc.Earn nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia ngỡ ngàng.- Tại sao? - Giọng Earn nhẹ, nhưng lại chứa đựng điều gì đó rất khó tả.Lada hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.- Chị không muốn nhìn thấy em mệt mỏi nữa.- Chỉ vậy thôi sao?Earn vẫn nhìn cô, đôi mắt như muốn nhìn thấu vào tận cùng suy nghĩ của cô.Lada không thể chịu nổi ánh mắt đó. Cô quay đi, tránh né.- Phải.Không khí trong phòng trở nên trầm lắng. Một lúc sau, Earn khẽ cười, nhưng nụ cười nhạt đến mức còn khó coi hơn cả khi khóc.- Vậy à... - Cô nói, giọng nói nhẹ như gió thoảng.Không nói thêm gì nữa, Earn chỉ gật đầu, đặt chiếc khăn xuống, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.Lada nhắm mắt lại.Khoảng cách giữa họ, dù không ai muốn thừa nhận, đã chính thức xuất hiện.Đứng bên ngoài phòng bệnh, lòng Earn nặng trĩu. Earn không trách Lada. Nàng hiểu những gì cô ấy đang cảm thấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không phiền muộn.Mỗi lần nhìn thấy Lada né tránh ánh mắt mình, mỗi lần thấy cô ấy cố gắng đẩy nàng ra xa, Earn đều cảm thấy bất lực.Nàng phải làm sao đây?Nàng đã ở lại. Đã kiên trì, đã làm tất cả những gì có thể. Nhưng nếu chính Lada cũng không muốn được giúp đỡ, thì nàng phải làm thế nào để kéo cô ấy ra khỏi nỗi ám ảnh đó?Earn không biết.Nàng chỉ biết rằng, dù có đau khổ đến đâu, nàng vẫn sẽ không buông tay. Dù Lada có trốn tránh thế nào, nàng cũng sẽ không để cô ấy một mình.