[GL] Khó chiều
Chương 18
Chương 18Một chiều đầu tháng Ba khí trời mát mẻ, tôi và Khánh Vy ngồi ở sân sau nhà em hóng mát. Những tia nắng dịu nhẹ xuyên qua từng kẽ lá dệt thành thảm bóng râm lốm đốm vàng. Tôi duỗi thẳng hai chân, một chân gác lên chân kia, ngẩng đầu nhìn cây mai trăm tuổi. Đôi mắt chìm vào sắc xanh mơn mởn rồi lại đuổi theo những tia nắng nhấp nháy sau tán lá, cứ vậy, tôi ngồi thơ thẩn lắng nghe thời gian trôi."Chị đang nghĩ gì vậy?" Khánh Vy lên tiếng, những đầu ngón tay của em khẽ chạm vào những đầu ngón tay tôi.Tôi lắc đầu. "Chị chẳng nghĩ gì.""Hay tụi mình đi dạo đi.""Ừ." Tôi đứng lên, cúi đầu nhìn em đang đưa hai tay về phía mình. Tôi kéo em một cái nhẹ.Chúng tôi mở cổng sau, rẽ về phía tay trái đi dọc hết bờ kè đến đầu đường bên kia rồi vòng ngược trở lại. Đi qua trảng đất trống, tôi đưa mắt nhìn một vài đống gạch đổ nát, tàn tích của quá trình giải toả đất, rồi mới nghiêng đầu nhìn giàn chanh dây phủ kín hàng rào mắt cáo. Khi tôi chuẩn bị đi thẳng về phía cổng sau nhà Khánh Vy, em đã nắm cánh tay tôi kéo vào con đường nhỏ cách nhà em một căn. Hết con đường này là ngã ba, phía chính diện là con đường cụt, cuối đường là căn nhà ba gian cấu trúc hình chữ U, đi về phía trái vài mét là nhà Khánh Vy, còn sát phía bên phải là nhà bác Hồng. Dừng chân ở ngã ba, nhìn nơi chân tường nhà bác Hồng, tôi mỉm cười."Em nhìn chỗ này nè," tôi chỉ vào ống thoát nước. "Lúc trước chị tìm được nhẫn của em ở cái lỗ này đó.""Nó có lăn sâu vào trong không?" Em hỏi.Tôi gật đầu. Ánh mắt dịu dàng của em khiến tôi bối rối. Em hỏi tiếp: "Vậy sao chị tìm ra được?""Dò dẫm khắp rơi, chắc do chị gặp may nữa."Bước chân của em nhích lại gần tôi hơn. Khánh Vy ôm cánh tay tôi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị."Đôi môi xinh đẹp của Khánh Vy mấp máy. Ánh nắng phủ khắp sườn mặt em. Không gian trở nên tĩnh lặng một cách lạ lùng. Dưới bầu trời xanh thẳm rộng lớn, giữa những nhánh đường toả về khắp nơi, vậy mà tôi lại bị trói chặt trong từng cử chỉ mềm mại của em. Rồi tiếng lách cách của kim loại va vào nhau vang lên khiến tôi giật mình bừng tỉnh. Cả hai cùng nhìn về hướng cánh cổng sắt nhà bác Hồng. Bà cụ có mái tóc ngắn bạc phơ đứng ở cổng nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Những nếp nhăn trên đôi má làm nổi bật nụ cười mỉm đầy phúc hậu. Cả tôi và Khánh Vy cùng lễ phép gật đầu chào bà.Như bị mê hoặc, chúng tôi đều không bước thêm bước nào, cứ đứng đó nhìn về phía bà. "Ai đến hả mẹ?" Tiếng nói của Bác Hồng từ sau cánh cổng vọng ra. Bác xuất hiện, đứng bên cạnh bà. "À, Phụng với Vy, đi dạo hả hai cháu?"Tôi đáp: "Dạ vâng.""Bữa giờ trường hai đứa có cho nghỉ không?""Dạ có. Trường cho nghỉ được tháng rồi bác.""Ừ, bác có đọc tin tức," bác Hồng quay sang bà cụ. "Mẹ vào nhà đi, để con đỡ mẹ vào."Nhưng bà vẫn đứng đó nhìn chúng tôi. Sau một lát, bà lên tiếng: "Hai con có muốn vào chơi không?"Bất ngờ trước lời mời này, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Khánh Vy mỉm cười: "Dạ, vậy tụi con vào chơi chút được không bà?"Bà gật đầu. Bác Hồng nhanh tay mở rộng cánh cửa cổng, nhiệt tình chào đón khách ghé chơi nhà. Ngay khi vừa đặt chân vào trong, vào lúc cửa cổng đóng lại, làn gió thanh mát lùa vào mặt tôi, cái mát rượi mang theo hương thơm hoa lá. Tôi quét mắt nhìn một lượt. Bốn gian nhà cũ mái ngói đỏ, tường sơn vàng, ba cánh cửa gỗ đóng kín chỉ trừ gian phòng thứ hai, tất cả đều in dấu thời gian lướt qua rồi từ từ khắc vào nó nét xưa cũ. Khoảng sân vườn trồng nhiều loại cây xanh, đâu đó, điểm xuyết trong không gian rộng lớn là những bông hoa rực rỡ khoe sắc, đầy nhựa sống. Gần cuối sân, ngay bên tay phải, chiếc xích đu gỗ được cây hoa ti gôn ưu ái chọn là nơi để nó leo trèo, những bông hoa màu hồng đậm phủ kín hai bên thành gỗ, leo lên xà ngang và nghịch ngợm rũ mình rung rinh trong gió. Màu vàng ấm của nắng rải đều khắp sân hoá thành lớp mật ong đầy ngọt ngào và quyến rũ.Tôi bị hớp hồn cách ngôi nhà chìm trong quang cảnh thiên nhiên đầy thơ mộng trước mắt. Dường như, ngôi nhà tìm cách trốn khỏi thế giới hiện đại ngoài kia, tự tìm cho mình vẻ đẹp mãi như thuở ban đầu. "Đẹp..., đẹp quá!" Tôi thốt lên khe khẽ trong cổ họng. Và tôi biết người bên cạnh mình lúc này cũng chung cảm xúc như vậy.Tôi thấy được vẻ mặt hài lòng pha lẫn tự hào của bác Hồng nhìn về phía hai chúng tôi.Tôi theo sau Khánh Vy. Còn Khánh Vy chậm rãi theo sau bà Tánh. Bà ngồi trên bậc thềm tam cấp. Em ngồi xuống bên cạnh bà. Tôi nhận ra được Khánh Vy dành sự yêu mến đặc biệt cho bà Tánh qua cách em nhìn bà. Có lẽ, qua bà, em thấy được hình ảnh bà nội của mình. Dù rằng ngoại hình của hai người họ hoàn toàn đối lập. Bà nội Khánh Vy dong dỏng cao với mái tóc luôn búi sau đầu, còn bà Tánh thấp người, tương đối mập mạp. Song ở cả hai người họ luôn có ánh nhìn đặc trưng của người bà dành cho đứa cháu của mình.Tôi đứng im một chút rồi ngồi xuống cạnh Khánh Vy."Sân vườn nhà mình đẹp quá bà." Em nói, ngẩng đầu nhìn xích đu phía đối diện.Bác Hồng đi vào nhà và quay trở lại với ba ly nước trên khay. Chúng tôi cảm ơn và nhận lấy."Lúc nhỏ Phụng có vào đây một lần rồi. Cháu có nhớ không?"Tôi lắc đầu, trong đầu hoài nghi sao bản thân có thể quên được cảnh đẹp mộc mạc này."Lúc nhà bác còn chăn nuôi heo, lúc đó sân vườn chưa được như thế này đâu, chỉ có đầu sân là trồng cây vú sữa thôi. Mà hình như lúc đó Phụng mới ba, bốn tuổi, chắc vậy mà cháu không nhớ được.""Vườn này ai chăm sóc vậy bác?" Tôi hỏi."Lúc đầu là mẹ bác sau là bác. Giờ bà lớn tuổi quá rồi cũng khó chăm sóc vườn được. Hai đứa đợi chút bác vào lấy ít bánh quy ra ăn.""Dạ thôi." Cả tôi và em đồng thanh, không muốn làm phiền bác."Thôi gì ở đây! Mấy đứa không ăn nhưng bác mày thèm." Bác Hồng vừa đi vừa nói.Khánh Vy cười khúc khích. Khi chỉ còn lại ba người, bầu không khí lấy lại vẻ yên tĩnh. Cả hai đứa tôi không dám đùa giỡn câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi bên bà. Bác Hồng quay trở lại với dĩa bánh quy. Tôi không thèm ăn bánh lắm nhưng cũng nhón một cái để bác vui lòng. "Nay trời mát mẻ dễ chịu." Bác Hồng ngồi trên chiếc ghế đẩu đặt sát bậc thềm."Dạ. Hồi còn nhỏ, mấy đứa con nít tụi cháu sợ đi xuống phía dưới này vào buổi tối lắm." Tôi nói."Mấy đứa sợ ma chứ gì."Hai đứa tôi thật thà gật đầu. Bác gái cười sang sảng. Giờ thì tôi đã hiểu ánh mắt lúc trước của người lớn khi nhìn tụi nhỏ chúng tôi nhao nhao nói về ngôi nhà bác Hồng là như thế nào rồi. Khi ấy, họ chỉ cười và lắc đầu. Chúng tôi đã nghĩ người lớn không tin, cho là tụi con nít bịa đặt mấy chuyện ma quái quanh ngôi nhà. Thì ra họ cười vì sự ngây thơ của những đứa trẻ. Một nơi thần thiên lại hoá thần bí chỉ vì vài câu chuyện ma được thêu dệt.Rồi chúng tôi không nói gì thêm nữa, chỉ ngồi đắm mình trong buổi chiều tà. Bác Hồng đi vào trong nhà mở một bài hát. Từng câu hát vang lên."Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổDài tay em mấy thuở mắt xanh xaoNghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏĐường dài hun hút cho mắt thêm sâuMưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏBuổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa quaTrên bước chân em âm thầm lá đổChợt hồn xanh buốt cho mình xót xa."Tôi nghiêng đầu nhìn Khánh Vy, ánh mắt em có chút buồn. Em nhỏ giọng nói: "Nhạc buồn quá."Bác Hồng lại đứng lên, đi vào trong nhà. Lúc sau, bài hát "Tuổi đời mênh mông" vang lên, thay thế cho bài "Diễm xưa".Khánh Vy ngẩng đầu, cười rạng rỡ. Em nói: "Cháu biết hát bài này."Em hát theo từng câu hát đang vang lên. Bác Hồng ngạc nhiên trước giọng hát trong trẻo của em. Khánh Vy chỉ hát bốn câu rồi dừng.Tôi tiếp lời: "Cháu biết đàn bài này."Bác Hồng lại tiếp tục bước vào nhà. Bài hát bị tắt đi khiến cả hai ngạc nhiên. Sau đó chúng tôi liền hiểu khi bác quay trở lại với chiếc đàn ghi-ta trên tay rồi đưa cho tôi.Tôi so dây lại cho chuẩn âm rồi bắt đầu đàn. Khánh Vy nhịp nhịp những đầu ngón tay lên đầu gối, cất giọng hát."Mây và tóc em bay trong chiều gió lộngTrời làm cơn mưa xanh dưới những hàng meEm cùng lá tung tăng như loài chim đếnVà đã hót giữa phố nhà.Ôm cuộc sống trong tay bên đời quá rộngTuổi thần tiên yêu dấu dưới ngôi trường kiaEm cùng đóa hoa lan hay quỳnh hương trắngThơm ngát từ đất đai quê nhà có tình yêu...."Tiếng đàn tầm thường của tôi trở nên đặc biệt nhờ giọng hát của Khánh Vy. Tôi đánh có sai đôi chỗ và khi liếc nhìn sang bên cạnh, biết Khánh đã phát hiện ra được, bởi mỗi lần như vậy, em đều cười tủm tỉm.Nếu không phải do trời tối quá nhanh, chúng tôi đã ở lại đây chơi lâu hơn. Trước lúc bước ra cổng, Khánh Vy còn ngoái lại nhìn bóng lưng bà Tánh thêm lần nữa. Rồi em cúi đầu, dùng tay vén mái tóc dài rũ xuống vào sau tai. Suốt đường về, Khánh Vy giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi.
Vào 22 giờ ngày sáu tháng Ba, lúc công bố ca nhiễm thứ mười bảy, tôi đã ngồi xem phát sóng trực tuyến họp khẩn về covid-19. Sau đó, số ca bệnh tăng nhưng đến giữa tháng Ba vẫn chỉ dừng ở vài chục ca. Công văn hoả tốc về việc nghỉ học để phòng chống dịch covid vẫn tiếp tục gửi về.Từ giữa tháng Ba, trường tôi đã bắt đầu học trực tuyến. Ban đầu, khái niệm này tương đối mới mẻ với chúng tôi. Nhưng sau một tuần, sinh viên sớm làm quen với việc học qua màn hình máy tính, điện thoại. Mỗi lần học, tôi đều nghiêm túc mở camera, cẩn thận ghi chép không khác gì học trực tiếp. Nhưng thú thật, hiệu quả mang lại không cao lắm, điều này càng không phải bàn tới với những sinh viên tắt camera và làm việc riêng. Có ngày, tôi chỉ học buổi sáng, Khánh Vy học buổi chiều. Vào những ngày như vậy, em đều sang nhà tôi nằm ngủ giấc ngắn trước giờ học.Vào một ngày cuối tháng Ba, Khánh Vy uể oải mở điện thoại vào lớp học, em tính nằm dài mà học. Tôi không đồng ý, kéo em dậy, nhấn em ngồi vào ghế rồi mở máy tính, truy cập đường dẫn vào lớp. Thậm chí tôi còn nhiệt tình né khỏi màn hình, tay cầm chuột nhấn mở camera. Khánh Vy phụng phịu liếc tôi một cái rõ dài, tôi dùng ngón trỏ chỉnh mặt em nhìn thẳng. Khánh Vy hất tay tôi ra rồi hơi cúi đầu mở vở ghi chép. Mái tóc dài trượt xuống vai, em vén nó vào sau tai rồi nở nụ cười duyên. Chỉ nhiêu đó cử chỉ thôi, chưa đến mười lăm giây đâu vậy mà đủ hớp hồn bạn học của em rồi. Một vài người quay lại khung màn hình nhỏ của em.Ngay tối ngày hôm ấy, một bạn nữ chung lớp với Khánh Vy đã đăng đoạn clip ngắn lên facebook, thu hút rất nhiều lượt xem và bình luận. Khánh Vy bật cười khi xem lại đoạn clip ấy, em còn bắt tôi vào xem.Chúng tôi ngồi trên giường em, cùng xem lại. Xem xong, tôi còn ngồi đọc những bình luận phía trên cùng rồi liếc nhìn lượt thích."Có phải do nghỉ dịch nên nhiều bạn mới rảnh vầy không?" Tôi vừa lướt đọc bình luận vừa hỏi."Ý chị là sao?" Khánh Vy đặt cằm lên vai tôi, cùng đọc bình luận."Chị không nghĩ độ tương tác cao tới vậy, gần năm nghìn lượt thích lận."Em xì một tiếng rõ dài. "Vậy mà có người ngày nào cũng được ngắm tui mà có biết tận hưởng đâu!""Em nói ai?""Chứ bộ tui còn chị gái hàng xóm nào khác đó."Tôi nghiêng đầu nhìn em. "Chị đâu có vậy.""Sao?"Ý tôi là chị có tận hưởng đó chứ."Em thay đổi như thế nào chị biết hết đó chứ, kể cả từng điểm nhỏ nhất. Điều đó nghĩa là chị phải để ý em dữ lắm đó.""Xạo.""Không xạo. Chị còn nhận ra em khác trước như thế nào nữa kìa.""Khác sao?""Kiểu thay đổi từng ít một. Lúc nhìn lại là em đã xinh hơn trước nhiều lắm rồi.""Nghĩa là lúc trước em không xinh?"Tôi lắc đầu. "Không phải, nghĩa là trước đã xinh mà giờ còn xinh hơn."Khánh Vy mỉm cười. Nụ cười của em thôi thúc tôi nói lời tiếp theo."Không chỉ xinh đâu, mà đẹp mới đúng."Một thoáng, tôi bắt được nụ cười bẽn lẽn của người bên cạnh. Lúc này tôi mới cảm thấy ngại ngùng với những gì mình vừa nói. Cả hai im lặng. Tôi giả vờ tập trung đọc bình luận để tránh khó xử."Ê, chị đọc bình luận này nè." Khánh Vy ngồi thẳng người lại, chỉ tay vào màn hình, tôi nhìn theo và đọc thầm.[ Sao khúc đầu giống bị người yêu bắt ngồi vào học vậy? ]Tôi lúng túng, liếc nhìn em qua khoé mắt. Khánh Vy khoanh tay chờ xem tôi làm gì tiếp theo. Tôi lướt nhanh xuống dưới, đọc bình luận khác. Em đánh vào cánh tay tôi một cái chát. Tôi đành lướt lên lại và thả tim bình luận ấy.Giờ thì, bầu không khí còn khó xử hơn nữa. Hoặc chỉ có mình tôi cảm thấy vậy. "Mắc chi thả tim?"Em muốn vậy còn gì!Tôi đáp: "Trượt tay thả tim."Em phì cười, nhếch mắt nhìn tôi."Nay chị nói chuyện bớt dễ ghét ghê.""Chị hiểu em mà. Tính ra chị sinh trước em hai năm. Em ra sao là chị biết hết.""Nghĩa là sao?""Nghĩa là từ lúc em sinh ra, không có giây phút nào là không có chị trên đời này."Em cười rộ lên, đẩy tôi một cái mạnh. "Chị học đâu ra câu này vậy hả? Chắc chắn chị không thể tự nói vậy được."Tôi cũng phá lên cười. "Ừ, chị nói theo một nhân vật trong quyển 'Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới'.""Vậy đến bao giờ chị mới tự nói được mấy câu hay ho với em? Lấy văn của mình ra thả thính em coi.""Ai biết." Tôi đánh hơi được mùi không đúng lắm ở cuộc đối thoại này, đành nhún vai cho qua và tìm cách rút lui. Tôi đứng lên. "Chị về đây, trễ rồi.""Bye." Em không quay đầu lại nhìn, chỉ vẫy vẫy tay.
Vào 22 giờ ngày sáu tháng Ba, lúc công bố ca nhiễm thứ mười bảy, tôi đã ngồi xem phát sóng trực tuyến họp khẩn về covid-19. Sau đó, số ca bệnh tăng nhưng đến giữa tháng Ba vẫn chỉ dừng ở vài chục ca. Công văn hoả tốc về việc nghỉ học để phòng chống dịch covid vẫn tiếp tục gửi về.Từ giữa tháng Ba, trường tôi đã bắt đầu học trực tuyến. Ban đầu, khái niệm này tương đối mới mẻ với chúng tôi. Nhưng sau một tuần, sinh viên sớm làm quen với việc học qua màn hình máy tính, điện thoại. Mỗi lần học, tôi đều nghiêm túc mở camera, cẩn thận ghi chép không khác gì học trực tiếp. Nhưng thú thật, hiệu quả mang lại không cao lắm, điều này càng không phải bàn tới với những sinh viên tắt camera và làm việc riêng. Có ngày, tôi chỉ học buổi sáng, Khánh Vy học buổi chiều. Vào những ngày như vậy, em đều sang nhà tôi nằm ngủ giấc ngắn trước giờ học.Vào một ngày cuối tháng Ba, Khánh Vy uể oải mở điện thoại vào lớp học, em tính nằm dài mà học. Tôi không đồng ý, kéo em dậy, nhấn em ngồi vào ghế rồi mở máy tính, truy cập đường dẫn vào lớp. Thậm chí tôi còn nhiệt tình né khỏi màn hình, tay cầm chuột nhấn mở camera. Khánh Vy phụng phịu liếc tôi một cái rõ dài, tôi dùng ngón trỏ chỉnh mặt em nhìn thẳng. Khánh Vy hất tay tôi ra rồi hơi cúi đầu mở vở ghi chép. Mái tóc dài trượt xuống vai, em vén nó vào sau tai rồi nở nụ cười duyên. Chỉ nhiêu đó cử chỉ thôi, chưa đến mười lăm giây đâu vậy mà đủ hớp hồn bạn học của em rồi. Một vài người quay lại khung màn hình nhỏ của em.Ngay tối ngày hôm ấy, một bạn nữ chung lớp với Khánh Vy đã đăng đoạn clip ngắn lên facebook, thu hút rất nhiều lượt xem và bình luận. Khánh Vy bật cười khi xem lại đoạn clip ấy, em còn bắt tôi vào xem.Chúng tôi ngồi trên giường em, cùng xem lại. Xem xong, tôi còn ngồi đọc những bình luận phía trên cùng rồi liếc nhìn lượt thích."Có phải do nghỉ dịch nên nhiều bạn mới rảnh vầy không?" Tôi vừa lướt đọc bình luận vừa hỏi."Ý chị là sao?" Khánh Vy đặt cằm lên vai tôi, cùng đọc bình luận."Chị không nghĩ độ tương tác cao tới vậy, gần năm nghìn lượt thích lận."Em xì một tiếng rõ dài. "Vậy mà có người ngày nào cũng được ngắm tui mà có biết tận hưởng đâu!""Em nói ai?""Chứ bộ tui còn chị gái hàng xóm nào khác đó."Tôi nghiêng đầu nhìn em. "Chị đâu có vậy.""Sao?"Ý tôi là chị có tận hưởng đó chứ."Em thay đổi như thế nào chị biết hết đó chứ, kể cả từng điểm nhỏ nhất. Điều đó nghĩa là chị phải để ý em dữ lắm đó.""Xạo.""Không xạo. Chị còn nhận ra em khác trước như thế nào nữa kìa.""Khác sao?""Kiểu thay đổi từng ít một. Lúc nhìn lại là em đã xinh hơn trước nhiều lắm rồi.""Nghĩa là lúc trước em không xinh?"Tôi lắc đầu. "Không phải, nghĩa là trước đã xinh mà giờ còn xinh hơn."Khánh Vy mỉm cười. Nụ cười của em thôi thúc tôi nói lời tiếp theo."Không chỉ xinh đâu, mà đẹp mới đúng."Một thoáng, tôi bắt được nụ cười bẽn lẽn của người bên cạnh. Lúc này tôi mới cảm thấy ngại ngùng với những gì mình vừa nói. Cả hai im lặng. Tôi giả vờ tập trung đọc bình luận để tránh khó xử."Ê, chị đọc bình luận này nè." Khánh Vy ngồi thẳng người lại, chỉ tay vào màn hình, tôi nhìn theo và đọc thầm.[ Sao khúc đầu giống bị người yêu bắt ngồi vào học vậy? ]Tôi lúng túng, liếc nhìn em qua khoé mắt. Khánh Vy khoanh tay chờ xem tôi làm gì tiếp theo. Tôi lướt nhanh xuống dưới, đọc bình luận khác. Em đánh vào cánh tay tôi một cái chát. Tôi đành lướt lên lại và thả tim bình luận ấy.Giờ thì, bầu không khí còn khó xử hơn nữa. Hoặc chỉ có mình tôi cảm thấy vậy. "Mắc chi thả tim?"Em muốn vậy còn gì!Tôi đáp: "Trượt tay thả tim."Em phì cười, nhếch mắt nhìn tôi."Nay chị nói chuyện bớt dễ ghét ghê.""Chị hiểu em mà. Tính ra chị sinh trước em hai năm. Em ra sao là chị biết hết.""Nghĩa là sao?""Nghĩa là từ lúc em sinh ra, không có giây phút nào là không có chị trên đời này."Em cười rộ lên, đẩy tôi một cái mạnh. "Chị học đâu ra câu này vậy hả? Chắc chắn chị không thể tự nói vậy được."Tôi cũng phá lên cười. "Ừ, chị nói theo một nhân vật trong quyển 'Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới'.""Vậy đến bao giờ chị mới tự nói được mấy câu hay ho với em? Lấy văn của mình ra thả thính em coi.""Ai biết." Tôi đánh hơi được mùi không đúng lắm ở cuộc đối thoại này, đành nhún vai cho qua và tìm cách rút lui. Tôi đứng lên. "Chị về đây, trễ rồi.""Bye." Em không quay đầu lại nhìn, chỉ vẫy vẫy tay.