[GL] Kairosclerosis
Chap35: Chần chừ
Đã gần một tháng kể từ ngày mưa hôm đó, Sooji vẫn luôn tránh mặt Harin. Em không dám nhúng sâu vào trong mối quan hệ ngang trái này. Cả Sooji và Harin đều là con gái và việc này sẽ rất bình thường nếu bố em không phải là một quân nhân. Ông ấy sẽ nghĩ sao về việc đứa con gái duy nhất của mình là người đồng tính nữ? Vốn dĩ bố em luôn cho em học ở trường nữ sinh là vì không muốn em yêu đương sớm. Nếu em đồng ý với Harin thì điều đó thật sự là một cú sốc lớn với ông ấy. Hơn hết, Harin là người thừa kế duy nhất của tập đoàn BaekYeon, khoảng cách địa vị quá lớn khiến Sooji cảm giác cực kỳ áp lực. Sooji không muốn làm cô tổn thương nhưng cũng không đủ dũng khí để tiến đến bên cô. Còn bốn tiếng nữa là Harin sẽ theo bà của mình sang Anh sinh sống. Cô trông chờ vào tin nhắn của em nhưng mãi vẫn chưa có hồi âm. Cô không tin em lại tuyệt tình đến như thế. Bà của Harin nhìn biểu cảm buồn bã của cháu mình mà thầm cười, tay bà vẫn khuấy nhẹ ly trà mà nhâm nhi. Harin bức bối, khó chịu đến mức không thể đứng yên một chỗ, cô cứ đi đi lại lại trong căn phòng rộng lớn đầy những thứ xa hoa. Không phải là cô không thể tự tìm đến em mà là em luôn cố ý tránh mặt cô, mặc cho cô nài nỉ thì em vẫn không thèm liếc mắt đến cô dù chỉ một lần. Đứng trong sân bay nhưng ánh mắt của cô luôn hướng về phía cổng chào. Harin cố gắng không để bỏ sót bất cứ hình bóng nào khi bước vào cổng, vì sợ em đến thì không thấy cô. Bước chân cô chầm chậm tiến về cầu thang dẫn lên máy bay, lòng như quặn thắt. Chỉ còn vài phút nữa thôi, cánh cửa sẽ khép lại. Harin đã cố gắng giữ niềm hy vọng mong manh, mong một bóng dáng thân quen nào đó sẽ xuất hiện giữa dòng người. Nhưng rồi tất cả vẫn là khoảng không vắng lặng, người đó không đến. Tâm trạng của cô bây giờ cực kì phức tạp.
" Tại sao ngày mưa hôm đó cậu không từ chối cái ôm từ tôi? Sao cậu không dứt khoát đẩy tôi ra xa mà lại gieo cho tôi chút hy vọng khiến tôi không thể nào vứt bỏ đoạn tình cảm này. Cậu tệ lắm Sooji."
Đầu óc cô bây giờ trống rỗng, đó là một sự trống rỗng đáng sợ, khi không biết phải tiếp tục hy vọng hay nên từ bỏ. Cứ mãi quanh quẩn trong vòng tròn của sự chờ đợi và thất vọng, tự hỏi liệu mình có đang đặt quá nhiều niềm tin vào một điều không có hồi kết. Hụt hẫng, nhưng không đủ để buông tay, vì vẫn còn đó một tia hy vọng le lói, dù nhỏ bé nhưng lại khiến lòng không thể dứt khoát.
_____________Hơn một năm sau.
Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp trung học của Sooji và những người bạn. Buổi tiệc trưởng thành được tổ chức vô cùng hoành tráng vì các bạn học trong lớp đều thuộc dạng có điều kiện. Mọi người trong lớp đã rất thân thiết với nhau kể từ khi trò chơi điên khùng kia kết thúc. Sooji hôm nay không được vui, hay nói rõ hơn là em đang rất nhớ cô, cảm giác ân hận khi bỏ lỡ buổi gặp mặt hôm ấy khiến em dằn vặt đến tận hôm nay. Cứ thế Sooji uống hết ly này đến ly khác. Em uống cho đến khi bản thân không còn nhận thức được mọi thứ. Tiếng cười nói của đám bạn xung quanh vang lên ồn ã, nhưng dường như mọi thứ đối với em đều mờ nhạt, vô nghĩa. Ánh mắt mông lung, mờ đục, và trong sâu thẳm đó là nỗi nhớ về một người không thể nào quên.
--------------Năm 20 tuổi, Sooji mang trong mình giấc mơ về một tương lai tươi sáng. Khuôn mặt hồn nhiên luôn đi kèm theo là nụ cười tỏ nắng vẫn còn đấy. Đã ba năm kể từ khi Harin rời đi, em vẫn không có chút tin tức nào của cô ngoại trừ số ít thông tin mà Doah cung cấp. Em vẫn không thể nào quên được cô, quên được cái ánh mắt tựa đại dương sâu thẳm ấy.
-------------Năm 22 tuổi, Sooji tốt nghiệp đại học luật Seoul. Khuôn mặt em đã chững chạc hơn rất nhiều nhưng tính cách hoạt bát vẫn vậy không hề thay đổi. Với vẻ ngoài xinh xắn kèm theo đó là tài năng xuất sắc khiến bao người say mê Sooji không thôi. Tuy nhiên em vẫn luôn độc thân, Sooji không cho ai bước đến gần mình dù chỉ là một bước. Ký ức về ngày mưa hôm đó vẫn còn, cảm xúc dành cho cô có lẽ cũng vẫn còn đó. Sooji đã cố gắng để thoát khỏi những suy nghĩ về con người ấy. Em đã từng thử bước vào mối quan hệ với một người bạn đã theo đuổi em được hơn 2 năm nhưng kết quả vẫn vậy. Em không thể nào ngừng nghỉ về cô, về những cảm xúc đặc biệt ở tuổi 17. Buổi tiệc tốt nghiệp kết thúc trong bầu không khí vô cùng vui vẻ. Vẫn nhưng thường lệ, Sooji vẫn trong dáng vẻ say xỉn khi rời khỏi buổi tiệc. Gió đêm khẽ thoảng qua, mang theo hơi lạnh, làm người say rượu như em thêm chút lảo đảo. Đôi mắt em mơ màng, bước chân loạng choạng không phương hướng, chẳng mảy may nhận ra những gì xung quanh, chỉ chìm đắm trong cơn men say.Rồi bất chợt, từ xa, bóng dáng một người hiện ra. Ban đầu chỉ là một hình bóng mờ ảo trong làn sương đêm, nhưng càng tiến lại gần, hình ảnh ấy dần rõ nét hơn. Đó là người mà trái tim em đã khắc khoải mong chờ bấy lâu nay. Trái tim em như chùng xuống, rồi bỗng dưng đập mạnh, như thể đang mơ mà lại tỉnh giữa một cơn mê dài. Hai ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, thời gian như ngưng đọng lại. Không ai nói gì, nhưng mọi cảm xúc đều như dâng trào. Cô vẫn như vậy, vẫn mang trong mình một nỗi buồn khó tả. Cho dù có xa cách bao nhiêu năm đi chăng nữa thì em vẫn không thể nào quên được cái ánh mắt ấy. Nó day dứt, buồn bã đến dường nào. Em cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đôi môi em run rẩy, muốn nói điều gì đó nhưng lại nghẹn ngào không thành lời. Harin vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn em bằng cái ánh mắt buồn bã và thăm thẳm. Cô đứng lặng một hồi lâu, như đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng thì cũng có tiếng nói cất lên từ phía cô. " Cậu có biết, tôi đã từng nghĩ rằng tôi có thể quên được cậu."
Giọng Harin khẽ run, pha lẫn nỗi đau và sự kiên quyết.Sooji ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt em đục mờ bởi men rượu, nhưng giờ phút này lại sáng lên một thoáng bất ngờ. Em chưa kịp nói gì thì cô lại tiếp tục, giọng cô có chút trầm hơn so với lúc trước." Nhưng càng cố quên thì tôi lại càng nhận ra rằng mình chưa bao giờ thật sự làm được. Tất cả những kỷ niệm về cậu vẫn còn đấy, chưa bao giờ biến mất"Em bước tới một bước, loạng choạng, đôi vai run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo giữa cơn say. Em muốn nhìn rõ khuôn mặt của cô hơn, muốn xem khuôn mặt cô liệu có thể hiện nỗi nhớ dành cho em hay không. Em nhìn thẳng vào mắt người kia, đôi mắt cô giờ đây lộ rõ nỗi niềm khó nói."Tôi vẫn yêu cậu. Tình cảm này chưa từng ngừng lại, dù chỉ một ngày."Sooji đứng ngây ra, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Trái tim vốn đã nguội lạnh giờ lại rung lên dữ dội. Trong thoáng chốc, không gian như ngừng lại, chỉ còn lại hai con người và tình cảm dở dang giữa họ. Em ngước nhìn, đôi mắt mờ mịt vì rượu nhưng vẫn ánh lên nỗi niềm day dứt của mình. Cô cười khẽ, một nụ cười vừa cay đắng vừa bất lực." Tôi xin lỗi.."" Cậu thật sự chưa từng yêu tôi? Dù chỉ là một giây hay sao?"
Harin tiến lại gần em hơn, đôi mắt cô chứa đầy nỗi nhớ nhung mà cũng đầy sự đau đớn, tiếc nuối." Đã từng, nhưng tình cảm này có lẽ không nên để hai ta nhúng sâu vào."" Tại sao chứ? Trả lời tôi đi Sooji."" Lúc đấy tôi sợ.."" Sợ gì?"
Giọng Harin nghiêm túc nhưng vẫn giữ lấy sự dịu dàng dành riêng cho em. Cô ép em nhìn thẳng vào mắt mình." Cậu sợ gì? Sợ những định kiến ngoài kia hay sợ chính con người yếu đuối của mình hả Sooji?" " Cậu nói cái đó thì có ý nghĩa gì nữa cơ chứ? Bây giờ tôi đâu còn yêu cậu."" Nhưng tôi thì còn. Cả cuộc đời này tôi sẽ chỉ yêu một mình cậu."" Cậu nhiều tiền, giỏi giang như thế thì đầy người theo đuổi, sao cứ phải là tôi."" Vì người tôi yêu là cậu chứ không phải bọn họ. Nếu không phải là cậu thì chẳng là ai cả."Ánh mắt cô vẫn thể hiện sự kiên quyết, có lẽ nỗi nhớ mong em đã khiến cô lấy hết can đảm để thốt lên câu nói ấy. Sooji đứng im, một dòng cảm xúc dâng trào, em cảm thấy trái tim mình ấm lên, như thể những tảng băng bấy lâu nay đã tan chảy." Tôi không hiểu lý do tại sao lúc ấy cậu lại tránh mặt tôi, nhưng tôi không quan tâm. Cho dù cậu có cầm dao đâm vào tim tôi thì tôi vẫn sẽ vui vẻ đón nhận nó vì tôi yêu cậu. Rất yêu cậu."Sooji đứng im, không nói gì, nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng. Dù đã cố gắng che giấu cảm xúc, câu nói của cô vẫn đã chạm đến nơi sâu thẳm trong trái tim mà em luôn cố trốn tránh. Thực ra, em cũng từng yêu cô, có những khoảnh khắc trái tim em khẽ rung lên vì cô. Nhưng nỗi sợ, sự không chắc chắn về bản thân, và những áp lực từ cuộc sống đã khiến em không thể chấp nhận tình cảm ấy. Một lúc lâu sau, Sooji mới thở dài, mắt em khẽ nhắm lại như muốn trốn tránh sự thật. "Tôi không thể."Giọng nói ấy chứa đựng sự giằng xé nội tâm, như một lời thú nhận rằng dù có rung động, dù có tình cảm, nhưng Sooji vẫn không dám chấp nhận. Harin chỉ im lặng nhìn, trong đôi mắt là sự thấu hiểu nhưng cũng vô cùng đau đớn. Cô biết em đang tự dằn vặt chính mình, nhưng cô cũng biết rằng không thể ép buộc tình cảm. Cô đã nói những gì cần nói, và giờ là lúc để cho trái tim Sooji tự quyết định.
" Tại sao ngày mưa hôm đó cậu không từ chối cái ôm từ tôi? Sao cậu không dứt khoát đẩy tôi ra xa mà lại gieo cho tôi chút hy vọng khiến tôi không thể nào vứt bỏ đoạn tình cảm này. Cậu tệ lắm Sooji."
Đầu óc cô bây giờ trống rỗng, đó là một sự trống rỗng đáng sợ, khi không biết phải tiếp tục hy vọng hay nên từ bỏ. Cứ mãi quanh quẩn trong vòng tròn của sự chờ đợi và thất vọng, tự hỏi liệu mình có đang đặt quá nhiều niềm tin vào một điều không có hồi kết. Hụt hẫng, nhưng không đủ để buông tay, vì vẫn còn đó một tia hy vọng le lói, dù nhỏ bé nhưng lại khiến lòng không thể dứt khoát.
_____________Hơn một năm sau.
Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp trung học của Sooji và những người bạn. Buổi tiệc trưởng thành được tổ chức vô cùng hoành tráng vì các bạn học trong lớp đều thuộc dạng có điều kiện. Mọi người trong lớp đã rất thân thiết với nhau kể từ khi trò chơi điên khùng kia kết thúc. Sooji hôm nay không được vui, hay nói rõ hơn là em đang rất nhớ cô, cảm giác ân hận khi bỏ lỡ buổi gặp mặt hôm ấy khiến em dằn vặt đến tận hôm nay. Cứ thế Sooji uống hết ly này đến ly khác. Em uống cho đến khi bản thân không còn nhận thức được mọi thứ. Tiếng cười nói của đám bạn xung quanh vang lên ồn ã, nhưng dường như mọi thứ đối với em đều mờ nhạt, vô nghĩa. Ánh mắt mông lung, mờ đục, và trong sâu thẳm đó là nỗi nhớ về một người không thể nào quên.
--------------Năm 20 tuổi, Sooji mang trong mình giấc mơ về một tương lai tươi sáng. Khuôn mặt hồn nhiên luôn đi kèm theo là nụ cười tỏ nắng vẫn còn đấy. Đã ba năm kể từ khi Harin rời đi, em vẫn không có chút tin tức nào của cô ngoại trừ số ít thông tin mà Doah cung cấp. Em vẫn không thể nào quên được cô, quên được cái ánh mắt tựa đại dương sâu thẳm ấy.
-------------Năm 22 tuổi, Sooji tốt nghiệp đại học luật Seoul. Khuôn mặt em đã chững chạc hơn rất nhiều nhưng tính cách hoạt bát vẫn vậy không hề thay đổi. Với vẻ ngoài xinh xắn kèm theo đó là tài năng xuất sắc khiến bao người say mê Sooji không thôi. Tuy nhiên em vẫn luôn độc thân, Sooji không cho ai bước đến gần mình dù chỉ là một bước. Ký ức về ngày mưa hôm đó vẫn còn, cảm xúc dành cho cô có lẽ cũng vẫn còn đó. Sooji đã cố gắng để thoát khỏi những suy nghĩ về con người ấy. Em đã từng thử bước vào mối quan hệ với một người bạn đã theo đuổi em được hơn 2 năm nhưng kết quả vẫn vậy. Em không thể nào ngừng nghỉ về cô, về những cảm xúc đặc biệt ở tuổi 17. Buổi tiệc tốt nghiệp kết thúc trong bầu không khí vô cùng vui vẻ. Vẫn nhưng thường lệ, Sooji vẫn trong dáng vẻ say xỉn khi rời khỏi buổi tiệc. Gió đêm khẽ thoảng qua, mang theo hơi lạnh, làm người say rượu như em thêm chút lảo đảo. Đôi mắt em mơ màng, bước chân loạng choạng không phương hướng, chẳng mảy may nhận ra những gì xung quanh, chỉ chìm đắm trong cơn men say.Rồi bất chợt, từ xa, bóng dáng một người hiện ra. Ban đầu chỉ là một hình bóng mờ ảo trong làn sương đêm, nhưng càng tiến lại gần, hình ảnh ấy dần rõ nét hơn. Đó là người mà trái tim em đã khắc khoải mong chờ bấy lâu nay. Trái tim em như chùng xuống, rồi bỗng dưng đập mạnh, như thể đang mơ mà lại tỉnh giữa một cơn mê dài. Hai ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, thời gian như ngưng đọng lại. Không ai nói gì, nhưng mọi cảm xúc đều như dâng trào. Cô vẫn như vậy, vẫn mang trong mình một nỗi buồn khó tả. Cho dù có xa cách bao nhiêu năm đi chăng nữa thì em vẫn không thể nào quên được cái ánh mắt ấy. Nó day dứt, buồn bã đến dường nào. Em cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đôi môi em run rẩy, muốn nói điều gì đó nhưng lại nghẹn ngào không thành lời. Harin vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn em bằng cái ánh mắt buồn bã và thăm thẳm. Cô đứng lặng một hồi lâu, như đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng thì cũng có tiếng nói cất lên từ phía cô. " Cậu có biết, tôi đã từng nghĩ rằng tôi có thể quên được cậu."
Giọng Harin khẽ run, pha lẫn nỗi đau và sự kiên quyết.Sooji ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt em đục mờ bởi men rượu, nhưng giờ phút này lại sáng lên một thoáng bất ngờ. Em chưa kịp nói gì thì cô lại tiếp tục, giọng cô có chút trầm hơn so với lúc trước." Nhưng càng cố quên thì tôi lại càng nhận ra rằng mình chưa bao giờ thật sự làm được. Tất cả những kỷ niệm về cậu vẫn còn đấy, chưa bao giờ biến mất"Em bước tới một bước, loạng choạng, đôi vai run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo giữa cơn say. Em muốn nhìn rõ khuôn mặt của cô hơn, muốn xem khuôn mặt cô liệu có thể hiện nỗi nhớ dành cho em hay không. Em nhìn thẳng vào mắt người kia, đôi mắt cô giờ đây lộ rõ nỗi niềm khó nói."Tôi vẫn yêu cậu. Tình cảm này chưa từng ngừng lại, dù chỉ một ngày."Sooji đứng ngây ra, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Trái tim vốn đã nguội lạnh giờ lại rung lên dữ dội. Trong thoáng chốc, không gian như ngừng lại, chỉ còn lại hai con người và tình cảm dở dang giữa họ. Em ngước nhìn, đôi mắt mờ mịt vì rượu nhưng vẫn ánh lên nỗi niềm day dứt của mình. Cô cười khẽ, một nụ cười vừa cay đắng vừa bất lực." Tôi xin lỗi.."" Cậu thật sự chưa từng yêu tôi? Dù chỉ là một giây hay sao?"
Harin tiến lại gần em hơn, đôi mắt cô chứa đầy nỗi nhớ nhung mà cũng đầy sự đau đớn, tiếc nuối." Đã từng, nhưng tình cảm này có lẽ không nên để hai ta nhúng sâu vào."" Tại sao chứ? Trả lời tôi đi Sooji."" Lúc đấy tôi sợ.."" Sợ gì?"
Giọng Harin nghiêm túc nhưng vẫn giữ lấy sự dịu dàng dành riêng cho em. Cô ép em nhìn thẳng vào mắt mình." Cậu sợ gì? Sợ những định kiến ngoài kia hay sợ chính con người yếu đuối của mình hả Sooji?" " Cậu nói cái đó thì có ý nghĩa gì nữa cơ chứ? Bây giờ tôi đâu còn yêu cậu."" Nhưng tôi thì còn. Cả cuộc đời này tôi sẽ chỉ yêu một mình cậu."" Cậu nhiều tiền, giỏi giang như thế thì đầy người theo đuổi, sao cứ phải là tôi."" Vì người tôi yêu là cậu chứ không phải bọn họ. Nếu không phải là cậu thì chẳng là ai cả."Ánh mắt cô vẫn thể hiện sự kiên quyết, có lẽ nỗi nhớ mong em đã khiến cô lấy hết can đảm để thốt lên câu nói ấy. Sooji đứng im, một dòng cảm xúc dâng trào, em cảm thấy trái tim mình ấm lên, như thể những tảng băng bấy lâu nay đã tan chảy." Tôi không hiểu lý do tại sao lúc ấy cậu lại tránh mặt tôi, nhưng tôi không quan tâm. Cho dù cậu có cầm dao đâm vào tim tôi thì tôi vẫn sẽ vui vẻ đón nhận nó vì tôi yêu cậu. Rất yêu cậu."Sooji đứng im, không nói gì, nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng. Dù đã cố gắng che giấu cảm xúc, câu nói của cô vẫn đã chạm đến nơi sâu thẳm trong trái tim mà em luôn cố trốn tránh. Thực ra, em cũng từng yêu cô, có những khoảnh khắc trái tim em khẽ rung lên vì cô. Nhưng nỗi sợ, sự không chắc chắn về bản thân, và những áp lực từ cuộc sống đã khiến em không thể chấp nhận tình cảm ấy. Một lúc lâu sau, Sooji mới thở dài, mắt em khẽ nhắm lại như muốn trốn tránh sự thật. "Tôi không thể."Giọng nói ấy chứa đựng sự giằng xé nội tâm, như một lời thú nhận rằng dù có rung động, dù có tình cảm, nhưng Sooji vẫn không dám chấp nhận. Harin chỉ im lặng nhìn, trong đôi mắt là sự thấu hiểu nhưng cũng vô cùng đau đớn. Cô biết em đang tự dằn vặt chính mình, nhưng cô cũng biết rằng không thể ép buộc tình cảm. Cô đã nói những gì cần nói, và giờ là lúc để cho trái tim Sooji tự quyết định.