[GL] Kairosclerosis

Chap30: Bỏ trốn



Vài ngày gần đây, Sung Sooji bận rộn với truyền thông và dư luận trước vụ việc bạo lực học đường nghiêm trọng ở BaekYeon. Bên phía nhà họ Kim đã lên những bài đính chính và công kích ngược lại. Sung Sooji hiện tại đang gánh rất nhiều áp lực, bạn bè của Sooji vẫn đang ở bệnh viện. Bên nhà họ Baek và Seo dễ dàng thoát khỏi sự công kích của dư luận vì có đoạn video Harin và Doah bị tấn công được công bố. Chủ tịch Baek chèn ép dư luận, biến Baek Harin trở thành một trong những nạn nhân của bạo lực học đường. Mọi người trong lớp đều đã quay video làm nhân chứng cho việc đám Dayeon bắt nạt bọn họ. Và hơn hết mọi người đều đã được chủ tịch Baek bịt miệng bằng quyền lực nên chả dám hó hé gì đến Baek Harin.

Sung Sooji liên tục bị phóng viên làm phiền khiến cho cuộc sống vô cùng khốn khổ. Baek Harin thì cơ thể đã ổn định hơn và có thể đi lại, vết thương không quá nghiêm trọng. Một cuộc họp báo đã được tổ chức, chủ tịch Baek đính chính rằng cháu gái của mình là nạn nhân của sự việc. Sung Sooji nhìn cái dáng vẻ dịu dàng đến đáng ghét của Baek Harin trên TV chỉ muốn đấm vỡ nó, sự thật dễ dàng bị đánh tráo. Sooji cho rằng lúc đó Harin đỡ nhát dao cho mình để tẩy trắng cho bản thân. Em còn ngây thơ tưởng rằng cô thật sự đã thay đổi vì mình, hóa ra em chỉ là công cụ để thoát tội. Sung Sooji vừa tức giận vừa bất lực, cảm giác nó còn đau hơn bị đánh hàng ngàn lần.

Baek Harin cũng không khá khẩm hơn là bao. Áp lực từ bà cô quá lớn, cô luôn có cảm giác ngạt thở khi đối diện với ánh mắt sắt lạnh của bà mình. Baek Harin ngồi trong căn phòng tối tăm, cô chả bật cái đèn nào lên cả tự mình nhấn chìm bản thân trong bóng tối. Baek Harin vẫn mong đợi Sooji bước đến nhìn mình một lần, đó động lực duy nhất khiến cô vẫn còn ở lại nơi này. Lời nói của Sooji hôm ấy vẫn văng vẳng bên tai cô:"Nàng ta thật sự ghét mình và muốn mình biến mất khỏi cuộc sống của nàng ta. Mình phải làm sao đây? Mình làm sao có thể buông bỏ được ngôi sao soi sáng cuộc đời tăm tối của mình đây?"

Baek Harin đợi đến đau lòng, vết thương của cô đã sắp lành lại nhưng vết rách trong lòng ngày càng to ra. Baek Harin từ chối mọi yêu cầu điều trị của bác sĩ đối với cơ thể mình. Cuộc tranh luận của cô và bà mình vẫn chưa có hồi kết.

" Sao con cứng đầu vậy Harin? Từ khi nào con biến thành đứa trẻ ương bướng như vậy?"

Harin vẫn không trả lời bà mình, cô không nhìn thẳng vào gương mặt quyền quý, uy nghiêm được tô điểm bởi một vài dấu ấn của cuộc sống. Bà cô thấy thái độ bất cần của cô liền khó chịu mà gằng giọng.

" Có phải là do con bé họ Sung kia không?"

Harin nghe lời nói vừa rồi của bà mình có chút kinh ngạc. Cô nhìn về phía bà mình nhướng mày, đồng tử giãn ra, khuôn mặt thể hiện rõ sự ngạc nhiên.

" Bà đã biết rồi sao?"

" Con không phủ nhận điều đó sao?"

Harin không trả lời câu nói, bà ấy dừng một lúc thì lại nói tiếp.

" Con nghĩ việc mình dùng thân thể cao quý của mình để bảo vệ người khác có thể giấu được ta sao? Nếu con còn giữ thái độ ương bướng nữa thì ta sẽ tìm đến con bé đó để nói chuyện."

" Bà không được động đến cậu ấy."

Harin kích động mà lớn tiếng, đôi mày của cô như sắp dính lấy nhau. Ánh mắt của cô thể hiện rõ ràng sự phản kháng trước lời nói mang tính uy hiếp. Chủ tịch Baek trừng mắt, khó chịu trước thái độ kích động của cô gái. Harin nhận thức được hành động vô lễ của mình liền điều chỉnh lại trạng thái.

" Con xin lỗi."

" Ta đã nói chuyện với con bé rồi, con không cần phải kích động như vậy. Thái độ ngang ngược này rõ ràng là bị con bé hỗn láo đấy dạy hư. Tốt nhất con nên tránh xa loại người vô phép đấy ra."

" Bà đã nói gì với cậu ấy?"

" Con thật sự để tâm đến con nhóc đấy đến vậy sao? Con nghĩ xem ta sẽ xử lí con bé như thế nào nếu con không ngoan ngoãn?"

" Con không biết, nhưng con chắc chắn rằng con sẽ chết nếu không có cậu ấy bên cạnh. Thân xác này có thể cho bà tùy ý điều khiển như tâm trí của con chỉ đặt ở nơi có cậu ấy. Nếu phải lựa chọn thì con sẵn sàng từ bỏ thế giới này để đổi lấy bình yên cho người con thương. Con nói được làm được."

" Con là đang uy hiếp ngược lại ta?"

" Con cần được nghỉ ngơi."

Chủ tịch Baek bất lực trước sự kiên quyết của cô cháu gái. Nhưng làm sao bà ấy có thể dễ dàng chấp nhận được sự nổi loạn này cơ chứ. Mọi ngọn lửa đều phải bị dập tắt, nhất quyết phải tìm nơi tạo ra lửa để ngăn chặn. Ngày mai nhất định phải bắt Harin lên máy bay để sang nước ngoài ngây lập tức. Tách cô khỏi cội nguồn của ngọn lửa.

Baek Harin ngồi thẫn thờ trong phòng, cô đã không đợi được Sooji nữa rồi. Cô hiểu bà mình sẽ làm gì, càng biết được dự tính của bà ấy đối với mình. Harin đứng phắt dậy, chuẩn bị một số thứ cần thiết sau đó sắp xếp gọn gàng vào trong chiếc balo. Cô gọi điện cho Doah để nhờ sự giúp đỡ.

" Này Doah, cậu có thể giúp tớ được không?"

" Cậu định làm gì? "

" Giúp tớ bỏ trốn."

" Điên à, cậu đã quyết định kĩ lưỡng chưa? Bà cậu sẽ lật tung cả đất nước lên tìm cậu. Hơn hết cậu vẫn còn bị thương."

"  Tớ sẽ tự lo được."

" Được rồi."

" Muốn đi cùng tớ không? Cậu định sống trong sự sắp xếp của bố đến khi nào?"

" Không, đó là chuyện của tớ. Tớ sẽ lên kế hoạch cho cậu trốn khỏi đây với điều kiện cậu phải đem theo thuốc chữa trị cho vết thương."

" Cảm ơn!"

Với sự sắp xếp của Doah thì Harin dễ dàng thoát khỏi sự canh gác của đám vệ sĩ mà bà cô thuê. Harin đến ngân hàng gần đó rút một số tiền sau đó mua vé tàu điện ngầm. Trong đêm tối lạnh lẽo có một cô gái lang thang, khuôn mặt không có chút sức sống. Harin quyết định để cho số phận đưa cô đi đến nơi cô thuộc về. Cô ngủ trên tàu điện ngầm, chả biết đã đi đến đâu mà cũng chả quan tâm. Harin đã vứt hết thiết bị công nghệ của mình, cô biết chắc rằng người bà thích kiểm soát của mình sẽ cài một số thiết bị theo dõi lên chúng.

Sáng hôm sau cô được đánh thức bởi nhân viên trên tàu. Bước khỏi ga tàu là một thành phố nhỏ hoàn toàn khác so với thủ đô nhộn nhịp. Nhưng đây không phải là nơi cô thuộc về, Harin tiếp tục mua vé xe đến một nơi xa xôi hơn. Chiếc xe cứ băng băng trên đường, hai bên đường là những đồng cỏ xanh tươi tạo nên một cảm giác vô cùng thoải mái. Harin hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, cô được đưa đến một thị trấn nhỏ. Cô dạo bước khắp nơi khám phá thị trấn nhỏ này, nơi này vô cùng bình yên, mọi người khá hòa đồng và thân thiện. Mùi bánh mì từ một cửa hàng khiến cơ thể cô cảm thấy thèm muốn. Cửa hàng được mở bởi một bà cụ, trông nó có chút cũ kĩ tuy nhiên mọi thứ vẫn rất ngăn nắp. Harin thật sự rất thích cửa hàng này nó làm cô quên đi hiện thực nghiệt ngã của chính bản thân mình. Cô có tất cả nhưng cũng chả có gì cả.

Chương trước Chương tiếp
Loading...