[GL - HP - Tự Viết] Nơi Ánh Mắt Người - Lucasta.N

Chương 1: Vận mệnh dẫn lối bước chân



Khi mà Thế giới Phù thủy hân hoan vui mừng vì sự biến mất của Kẻ-mà-ai-cũng-biết, thì cũng là lúc mà ba đứa trẻ có chung hoàn cảnh đang bước trên con đường vận mệnh của riêng mình, nhưng lại có chung mục đích sau cùng.

Harry Potter là Chúa cứu thế.

Đứa trẻ trong lời tiên tri đã được chính Kẻ-mà-ai-cũng-biết lựa chọn. Vận mệnh của Harry Potter đã được định đoạt, một con đường chông gai hơn rất nhiều, nhưng liệu vận mệnh của hai đứa trẻ còn lại sinh vào ngày tháng 7 lụi tàn có trở nên yên bình hơn? Sự lựa chọn của họ sẽ quyết định số mệnh của bản thân họ, cũng như hành động lựa chọn Harry Potter là kẻ xứng tầm của Kẻ-mà-ai-cũng-biết đã quyết định số mệnh đấu tranh của Harry Potter cho đến khi nào một trong hai mất đi thì kẻ còn lại mới có thể được sống.

Đâu đó giữa phố phường London, con cú đang chậm rãi gửi đi những bức thư đặc biệt, cũng là chìa khóa mở đường đến một thế giới ngập tràn phép thuật dành cho những đứa trẻ đặc biệt.

Kính gửi cô/cậu

Chúng tôi hân hạnh thông báo cho cô/cậu biết rằng cô/cậu đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cô/cậu chậm nhất vào ngày 31 tháng 7.

Kính thư

Phó hiệu trưởng.

McGonagall

Hẻm Xéo, tại nơi mua sắm nhộn nhịp bậc nhất của giới Phù thủy Anh Quốc, khi mà năm học mới của Hogwarst sắp đến, con hẻm ngập tràn các gia đình cùng Phù thủy nhỏ cùng nhau tất bật chuẩn bị cho năm học mới của con em mình.

Lẫn trong đó có một gia đình nhỏ dắt díu nhau nhìn chằm chằm danh sách đính kèm, người phụ nữ độ tuổi trung niên lòng chất chứa đầy sự nghi ngờ hỏi thành tiếng: "Sao sách giáo khoa năm nay lại toàn là tự truyện của Gilderoy Lockhart vậy?"

Thiếu nữ tay nắm lấy tay cô gái nhỏ phỏng đoán nói: "Có lẽ giáo sư bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay là ông ta?", cậu thiếu niên bên cạnh có vẻ đồng tình với phỏng đoán này của thiếu nữ: "Có thể lắm..." khựng lại một nhịp, rồi cậu ta mới tiếp lời: "Mong là ông ta sẽ không như giáo sư Quirell, mặc dù lý thuyết vững chắc nhưng cà lăm ảnh hưởng đến việc giảng dạy và tiếp thu kiến thức rất nhiều."

"Sao anh còn giống Phù thủy sinh Nhà Ravenclaw hơn em thế, Fergal?" thiếu nữ bật cười cảm thán, và sau đó nhận được một cái liếc từ người anh quý hóa của mình.

"Với số lượng sách giáo khoa như thế này, thì ta sẽ đặt hàng để Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn giao đến nhà sau, vậy nên có lẽ chúng ta nên đi đến chỗ ông Ollivander trước, ở đây có một nhóc con cần có đũa phép của riêng mình." Nói rồi người phụ nữ nhìn xuống đứa nhỏ đang dắt tay mình và Delwyn.

Nhóc con có chút gầy yếu, nhưng lại vô cùng tinh xảo, cặp mắt kính trên mặt cũng không cách nào che dấu được sự thông thái ẩu sâu trong đôi mắt xám xanh xinh đẹp kia. Cô bé cười mỉm đáp lại dì của mình.

Bốn người cùng nhau đi đến cửa tiệm của ông Ollivander, một cửa tiệm xưa cũ, trên cửa còn đẽo một dòng chữ: "Nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382 trước Công nguyên."

Mở cửa bước vào, ngoài tiếng chuông cửa leng keng đón chào thì còn có một giọng hiền từ đi theo: "Chào các cháu." Đứng trước mặt cả gia đình là một cụ già, đôi mắt ông to và sáng như ánh trăng, dì Agnes dẫn đầu mở lời chào lại: "Chào ông ạ, năm nay lại làm phiền ông nữa rồi."

Bộ ba Fergal, Delwyn và Ivory noi theo gương mẹ và dì mình lên tiếng chào lại ông: "Chúng cháu chào ông ạ."

"À phải rồi, Agnes Wright, gỗ nhựa ruồi và lông kỳ lân, dài 13 ¾ inch, đẹp và dễ uốn nắn, một cây đũa phép khá tốt. Hogwarts lại thêm một năm khai giảng, thế năm nay cô cậu nào cần đũa phép đây?" ông Ollivander nói một cách nhẹ nhàng và từ tốn, rồi lại nhìn qua ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng cạnh Agnes.

"Dạ vâng, cây đũa dùng rất tốt ạ. Năm nay xin nhờ ông giúp đứa nhỏ Ivory này ạ." Agnes đáp lời ông, cũng chỉ ra đứa nhỏ cần tìm kiếm đũa phép thuộc về bản thân.

"Fergal Wright, gỗ sung dâu và lõi gân rồng, dài 14 inch, dẻo dai và linh hoạt, một cây đũa phép đầy quyền năng. Ta nghĩ cháu rất thích hợp với nó, và Delwyn Wright, gỗ cây táo gai và lông kỳ lân, linh hoạt và cứng, một sự kết hợp đầy sự mâu thuẫn." Ông nhìn lần lượt từng đứa nhỏ, kể ra những chiếc đũa phép mình từng làm đã thuộc về mấy đứa nhỏ một cách dịu dàng, rồi khi đến Ivory ông nói một cách chậm rãi trong sự hoài niệm: "Và, phải rồi, Ivory Hall, ta đã nghĩ là sẽ sớm được gặp lại cháu, ngày đó thật quá tàn nhẫn với người nhà Hall, nhưng cha mẹ cháu Floyd và Doris là những phù thủy tuyệt vời."

"Được rồi, bây giờ để ta xem, cây đũa phép nào thích hợp với cô bé Ivory Hall này đây." Vừa nói ông vừa lấy từ trong túi ra một cuộn thước dây có dấu khắc bạc: "Con thuận tay nào?"

"Dạ, cháu thuận tay phải ạ."

"Giơ tay lên." Dứt lời, ông bắt đầu công việc đo đạc của mình, trong lúc đo ông cũng vừa nói: "Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivander đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh. Chúng tôi dùng lông đầu kỳ lân, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivander nào giống cây đũa Ollivander nào, bởi vì không hề có hai con kỳ lân, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, con không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác."

Cuộn thước bắt đầu tự động làm việc của nó, còn ông thì đã đến chỗ những cái kệ lấy xuống vài hộp, và khi mà ông nói: "Xong rồi." Thì cuộn thước cũng trở về nằm gọn trong túi của ông, sau đó thì ông Ollivander đưa cho Ivory một cây đũa và từ tốn nói: "Được rồi, con thử cây này xem, gỗ nhựa ruồi và gân rồng, dài 11 ½ inch, hơi cong và dẻo dai."

Ivory cầm lấy nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị ông Ollivander tước đi, rồi ông lại đưa cho cô bé một cây đũa khác: "Thử cây này xem, gỗ mun và lông đuôi phượng hoàng, dài 12 inch. Khá lợi hại."

"Không, không, cây này, gỗ táo gai và gân rồng, dài 13 inch." Như một vòng lặp, Ivory cứ thử và thử và ông Ollivander thì cứ đưa hết cây này tới cây khác.

"Chà, quả là một khách hàng khó tính, ta nhớ nó ở đâu đây, à đây rồi..." ông Ollivander vừa cảm thán vừa lục lọi tìm kiếm ở kệ một thời gian ngắn cho đến khi rút ra một cái hộp, phủi đi lớp bụi bám trên mặt hộp, ông lấy ra một cây đũa phép từ bên trong và đưa cho Ivory, rồi nói tiếp: "Thử cây này xem, gỗ cây sung dâu và lông đuôi phượng hoàng, 12 ½ inch, có độ dẻo vừa phải, một cây đũa phép rất có cá tính."

Ivory nắm lấy cây đũa phép, em cảm nhận được từ lòng bàn tay có một luồng hơi ấm, vung lên cây đũa phép, cả căn phòng như được thắp sáng bởi hàng vạn tia sáng bắn ra từ đầu đũa phép. Ba mẹ con Agnes mỉm cười nhìn điều kì diệu trước mặt, còn ông Ollivander vui vẻ nói: "Đây rồi, chính nó rồi. Của con tổng cộng hết bảy đồng Galleon."

Sau khi trả bảy đồng Galleon cho ông Ollivander cả bốn mẹ con/dì cháu cùng nhau cúi chào ông Ollivander rồi ra về, để có thể tiếp tục mua đồ dùng cho năm học mới sắp tới.

Khi đã lấy được đồng phục từ phu nhân Malkin, Ivory cùng Fergal và Delwyn rời đi cửa tiệm, đi qua đám đông ở trước tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn để đến Tiệm kem Florean Fortescue đợi dì Agnes mua mấy thứ khác, và rồi sẽ trở về nhà cùng nhau.

Vào lúc cả ba đi ngang qua đám đông hỗn loạn, một bóng hình quen thuộc lẫn trong đám người nhộn nhịp trước tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, nhưng điều này không đủ để níu bước chân em ở lại, Ivory tiếp bước theo anh chị mình đi ngang qua dòng người.

Có đôi khi bỏ lỡ không phải là chuyện xấu, bỏ lỡ một cơ hội gặp gỡ để có thể gặp nhau ở thời điểm thích hợp hơn, khi mà cuộc gặp gỡ giữa hai con người đã định mệnh đã sắp đặt thì chẳng cách nào để họ có thể bỏ lỡ nhau, chỉ có sớm hay muộn hoặc đúng lúc mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...