[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 6. Chị gọi: "Cục cưng ơi"



Chương 6

Cũng đã một tháng kể từ lần hẹn đầu tiên của Thảo Nghi và chị Thảo. Sau lần hẹn đó khoảng cách giữa hai người được rút ngắn nhưng cũng không đáng kể. Chỉ thỉnh thoảng cô mới nhắn tin cho chị, chủ yếu là bàn về game. Nếu nói về tiến triển lớn nhất có lẽ là sự thay đổi trong cách xưng hô, chị thường xuyên xưng vợ trong game. Thậm chí nhắn tin ở mesenger, Thạch Thảo cũng giữ nguyên cách gọi này.  Có lần, Thảo Nghi gọi chị ở messenger, chị đã nhắn lại hết sức thân mật.

[ Vợ nghe. ]

Vợ nghe.

Vợ nghe.

Vợ nghe.

Ngọt ngào quá đi mất! Thảo Nghi ước giá như câu này chị nhắn tin thoại ở messenger thì tốt biết mấy.

[ Nay chị chơi không? ]

[ Chị cũng đang tính nhắn tin rủ em nè. ]

[ Vậy giờ em vô trước. ]

[ Nửa tiếng nữa chị vô. ]

Thảo Nghi đăng nhập vào game, xem qua nhiệm vụ ngày hôm nay thấy phần thưởng cũng không có gì đặc sắc. Cô mở bản đồ, xem những nơi mình chưa giao chiến, trong khi chờ Thạch Thảo, Nghi có thể chơi trước một ván. Đang ở sảnh chờ, Nghi thấy có người lại gần mình. Cô nhìn tên nhân vật Iris09.

[ Bạn có đi giao chiến không? ]

[ Ừm, mình có. ]

[ Tụi mình chơi chung đi. ]

Thảo Nghi rất ít khi chơi với người khác, với bạn nữ này cô cũng chỉ chơi chung hai lần, còn những lần gần đây là chơi chung với Clan, nhóm năm người lập đội để đi giao chiến với Clan khác, nâng cấp điểm Clan. Năm người trong đó có Nghi, Iris09, hai anh nữa và vị trí cuối cùng là Thảo hoặc bạn nữ hoạt ngôn, người mà trước đó vô ý để lộ chuyện cô lúc nào cũng thoát game liền sau chị Thảo, nick name HanabiChan. Hai vị trí này không cố định bởi kĩ năng đánh của Thạch Thảo không cao lắm còn Hanabi tính ham vui, thích đi đây đó hơn là tập trung đấu xếp hạng Clan.

[ Chút mình đi với vợ mình rồi. ] Cô nhắn tin từ chối.

[ Vợ bạn dạo này ít chơi quá nhỉ. ]

[ Ừm, chị ấy bận. ]

[ Mình thấy cách chơi của hai người cũng khác nhau đó, chơi chung có bất tiện không? ]

[ Không. ]

Người nọ chuyển từ tin nhắn ở ô cộng đồng sang tin nhắn thì thầm.

[ Bạn có muốn ghép đôi với mình không? Mình nghĩ cách chơi tụi mình khá hợp. ]

Thảo Nghi nhíu mày. Nếu như cô chưa có ghép đôi, việc rủ ghép đôi cùng không có gì lạ nhưng đây là cô đã ghép đôi với chị rồi, hơn hết là mọi người trong Clan đều biết hai người hay chơi cùng nhau như thế nào.

[ Không. ]

[ Mình chờ bạn, nếu sau này bạn chưa có cặp đôi, nhắn tin mình. ]

[ Mình nghĩ mình và bạn không cần chơi chung nữa. ]

Iris09: [ Mình xin lỗi, có lẽ tin nhắn vừa rồi làm bạn khó chịu. ]

Iris09: [ Do mình thích chơi chung với bạn thôi nhưng bạn chỉ đi chung với vợ. ]

Iris09: [ Sau này tụi mình có thể chơi riêng với nhau một vài bản đồ được không, tụi mình cũng ăn ý khi đánh. ]

Ăn ý khi đánh trận cùng là đúng, điều này Nghi thừa nhận nhưng không chỉ với bạn này mà cô mới ăn ý, với hai anh chung Clan cô cũng có thể phối hợp ăn ý mà không gặp trở ngại gì lớn. Thảo Nghi nhập tin nhắn từ chối, tập trung nhìn bàn phím mà không hề để ý nhân vật tiểu hồ ly của Thạch Thảo đã lại gần nhân vật của cô. Nhập tin nhắn một nửa, Thảo Nghi mới phát hiện, hoảng hốt cho nhân vật của mình nhảy lùi vài bước, giữ khoảng cách với nhân vật Iris09. Cô gửi tin nhắn từ chối Iris09.

Thảo Nghi ngẫm lại hành động vừa rồi của mình, giống như có tật giật mình, không biết chị có nghĩ gì không.

[ Cục cưng. ] Chị nhắn tin ở ô Clan.

[ Dạ. ]

[ Dắt vợ đi Biệt Sơn Trang đi. ]

Edward_Elric: [ Vợ chồng son lại ân ái nữa. ] Một anh trong Clan đùa.

HanabiChan: [ Ước gì mình cũng có chồng để ngọt ngào. *biểu tượng khóc lóc* ]

Edward_Elric: [ Anh đây. ]

HanabiChan: [ Chờ ê chê. ]

Chị nhắn một biểu tượng cười.

Cô nhắn: [ Mình đi thôi chị. ]

Thạch Thảo gửi một tin nhắn thoại cho riêng cô: "Bạn Iris rủ em chơi chung nữa kìa, đúng không?"

[ Từ giờ sẽ không chơi chung nữa đâu chị. ]

"Sao vậy? Bị chị bắt gặp đang đứng sát nhau thì thầm nên em ngại hả?" Chị cười khẽ.

Vậy là chị có để ý hành động nhân vật của cô nhảy lùi vài bước.

[ Em không có. Em không thích chơi chung thôi. ]

"Vậy em thích chơi chung với chị vợ của em không?" Chị làm nũng.

[ Em có. ] Cô đoán là mình lại đỏ mặt nữa rồi. Cô lấy tay nắm lấy tai của mình, xoa xoa.

"Em có thích chị làm vợ của em không?"

[ Em thích. ] Siêu siêu thích!

"Vậy em gọi chị là gì?"

[ Là vợ. ]

Chị nhắn: [ Cục cưng ơi. ]

Cô đáp lại: [ Ơi vợ. ]

Cô thấy chị chuyển qua ô tin nhắn Clan.

[ Cục cưng ơi. ]

[ Ơi vợ. ]

HanabiChan: [ ... không ai có nhu cầu xem màn ân ái, vui lòng hai vợ chồng lượn chỗ khác. ]

Chị: [ Hanabi ngoan ngoan, chị thương. ]

HanabiChan: [ Bye chị, em đi kiếm chồng *biểu tượng vẫy khăn tạm biệt* ]

Thinh_Coi: [ ... ]

Chị: [ Anh có quyền không cần nhắn tin. ]

HanabiChan: [ Haizzz, tới anh Thịnh còn ngán đường của vợ chồng chị là hiểu rồi đó. ]

Chị: [ Hahaha. ]

Chị cố tình nhắn trong Clan đúng không? Thảo Nghi kéo lên xem lại tin nhắn.

Thạch Thảo đã nhắn riêng cho cô nhưng sau đó lại nhắn qua Clan để cô trả lời lại. Nghi không dám suy đoán nhiều nhưng thay đổi cách xưng hô như thế này cũng khiến cô vui cả ngày, từ giờ cô có thể gọi chị là vợ mà không phải e ngại nữa rồi.

Thảo Nghi cùng chị chơi một trận rồi chị nghỉ, cô cũng nghỉ theo. Nhưng trước khi thoát, cô đã nhấn vào phần thông tin cặp đôi của mình. Ngạc nhiên làm sao! Thạch Thảo đã cập nhật ô thông tin cặp đôi.

Chị ghi: [ Cục cưng ơiiiiii ]

Cô điền bổ sung thêm ở dòng dưới: [ Ơi vợ ]

Chị còn gửi tin nhắn thoại ở messenger: "Cục cưng ngủ ngon."

Thảo Nghi không biết mình nhấn nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, tối đó cô đã ngủ thật ngon.

.

Nghi chống cằm, thả hồn nhìn qua cửa sổ. Cô nghe tiếng bạn học gọi mình nhưng chưa kịp phản ứng lại cho tới khi bạn học lắc nhẹ vai cô.

"Hả?"

"Sinh viên ưu tú hôm nay chia trí trong giờ học luôn."

Cô cười. Bạn cô đẩy giáo trình qua, khoanh tròn một câu hỏi, Nghi đưa giáo trình của mình cho bạn, chỉ chỉ vào phần mình đã đánh dấu và ghi chú. Cô bạn búng ngón tay cái về phía Thảo Nghi, mặt không giấu vẻ thán phục.

"Xem lại đi, chút giảng viên hỏi câu này đó," bạn học nhắc nhở, Nghi gật đầu tỏ ý đã hiểu. "Mà dù không coi lại chắc bà cũng biết trả lời rồi, tui thấy tui nhắc nhở thừa thãi ghê, mà đang suy nghĩ gì mà trông mất hồn vậy?"

Thảo Nghi cân nhắc, không biết có nên hỏi không, cuối cùng cô đành lên tiếng: "Con gái với nhau có hay gọi nhau là vợ - chồng không?"

"Hả? Đầy đó, còn chơi kiểu gia đình nữa, gọi nhau má – con cũng có, vợ - chồng cũng có hoặc anh yêu – em yêu cũng có."

"Giữa hai đứa con gái cơ mà."

"Ừa, đúng rồi."

"Sao lại cả anh yêu – em yêu, con gái cả mà."

"Gọi đùa thân mật thôi như kiểu người tình không bao giờ cưới đó. Đây ví dụ cho coi," nói rồi bạn học lấy điện thoại, mở messenger, nhấn vào nick của một người, vào mục biệt danh. Cô thấy người nọ lưu bạn học là [ chồng iu *biểu tượng trái tim* ], còn bạn học lưu người kia là [ vợ iu *biểu tượng trái tim* ], "nè! Bạn thân của tui đó bà, tụi này gọi nhau từ hồi cấp ba tới giờ rồi, bạn bè hai đứa cũng biết điều này, không có gì lạ đâu. Mà sao hỏi, bộ ai gọi bà là vợ hay chồng hả?"

Nghi hơi thất vọng khi nghe xong lời giải thích, hóa ra như vậy là bình thường, không có ý gì đặc biệt cả. Cô khẽ thở dài.

"Thấy lạ nên hỏi thôi."

"Nếu bà không thích gọi vậy thì cứ nói thẳng với người ta. Tui đoán người kia cũng không nghĩ gì nhiều đâu. À quên, cái quan trọng là," bạn học nhìn cô, vẻ mặt thắc mắc. "Người nọ gái cong hay gái thẳng, nếu cong thì nhiều khi có ý đó."

Người nọ thẳng còn tôi mới là người cong đây bạn học của tôi ơi, Nghi thầm nghĩ. Cô lắc đầu: "Thẳng."

Bạn cô gật gù tỏ vẻ không sao hết. Hai tiết sau nhẽ ra có tiết nhưng giảng viên vừa thông báo tự học, lớp học lúc này chỉ còn nửa sĩ số, một số sinh viên nằm dài ra ghế, thư giãn. Thảo Nghi xếp sách vở vào balo, tính đứng lên đi về thì bạn học nắm lấy cánh tay cô.

"Ê khoan, tui cho bà cái này nè," bạn học lấy từ trong bóp ra hai vé xem phim, đưa cho cô. "Nãy bạn tui cho tui đó mà phim này bữa tui đi coi với người yêu rồi, giờ bỏ thì uổng nên tui cho bà."

Thảo Nghi cầm vé xem phim, nhìn tên thì biết là bộ phim chiếu rạp đang nổi tiếng dạo gần đây. Cô nói: "Bao nhiêu tiền vậy để tui gửi lại cho."

Bạn cô lắc tay tỏ ý không cần.

"Ừm, bán rẻ lại cũng được," cô áy náy.

"Không cần đầu, mốt đi thi chỉ bài tui."

Nghi cười, gật đầu chấp thuận giao dịch: "Phim hay không?"

"Có khúc cười muốn chết nhưng cũng có đoạn cảm động, phim điện ảnh Việt Nam dạo gần đây thì chỉ có bộ này hay thôi mà nghe đâu cũng là mua bản quyền phim nước ngoài, remake đó."

"Ừm, cảm ơn nha."

"Ừa về chuẩn bị tắm rửa rồi đi đi, suất tối nay lúc 6 giờ 30 đó."

Dọc đường đi ra nhà gửi xe, Thảo Nghi lấy điện thoại, nhìn khung chat của chị, nhập rồi xóa rồi lại nhập, lại xóa. Cô lặp lại thao tác này mấy lần. Kể ra cũng gần một tháng từ lần hẹn đầu tiên rồi, giờ này rủ chị đi xem phim chắc cũng không gọi là vồn vã. Cô nghĩ nghĩ, cất điện thoại vào túi quần, lấy xe đi về nhà.

Về tới nhà, cô nhắn tin.

[ Đi xem phim không? Bạn cho 2 vé, phim Tiệc trăng máu. ]

[ Tao coi rồi, mà thôi để đi coi lại lần 2 cũng được *biểu tượng mắt trái tim*, suất mấy giờ? ]

[ 6h30 tối nay. ]

[ Bận mất rồi. ]

[ Ừm, vậy rủ người khác. ]

[ *biểu tượng khóc lóc* ]

Bạn cô bận rồi. Ban đầu đúng là Thảo Nghi tính rủ Thạch Thảo. Nhưng hôm nay là thứ bảy, cuối tuần, cô nghĩ chắc chị có lịch rồi nên không dám hẹn.

[ Chị ơi. ]

[ Nghe nè cục cưng. ]

Cô nhắn liền hai tin.

[ Em được bạn cho 2 vé xem phim, chị đi coi không. Tiệc trăng máu, suất 6 giờ 30 tối nay. ]

[ Em có rủ bạn em nhưng bạn em bận rồi. ]

Thạch Thảo: [ À, hết người rủ nên mới tới lượt chị đúng không?" ]

Chết rồi, có phải cô vừa đào hố tự chôn mình đó không? Thảo Nghi day day trán, không biết giải thích thế nào cho hợp lý. Cô sợ nói sự thật là ban đầu tính rủ chị thì lại tỏ vẻ thân thiết quá. Cô nhập rồi lại xóa. Sao mà nhắn tin với Thạch Thảo thôi cũng hao tổn chất xám quá vậy nè.

Thạch Thảo chờ một lúc vẫn thấy Thảo Nghi cứ nhập rồi xóa rồi lại nhập.

[ Thật ra em tính rủ chị trước nhưng sợ hôm nay cuối tuần chị có lịch rồi, em không dám làm phiền. ]

[ May mắn cho em, giờ chị còn độc thân nên hôm nay chị rảnh *icon lấy khăn lau nước mắt* ]

Thảo Nghi gửi địa chỉ cụ thể, nhắn thêm: [ Dạ, vậy 6 giờ 30 tối nay. ]

Thạch Thảo thả tim tin nhắn. Chị đâu biết giờ đang có người ngồi nhìn màn hình điện thoại mà miệng cười rộng tới mang tai đâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...