[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?
Chương 54. Son môi
Chương 54Những ngày sau đó, đại diện bên công ty Thạch Thảo chỉ thỉnh thoảng mới ghé qua công ty Thảo Nghi. Nghi cũng biết điều này nên cô cũng không ngóng trông Thạch Thảo qua như ngày đầu nữa. Gần cuối giờ làm việc, team kiểm tra vòng hai rồi mới gửi qua cho bên khách hàng. Tan tầm, Thảo Nghi thu thập đồ đạc chuẩn bị ra về, anh đồng nghiệp cũng vươn vai một cái thật lực rồi đi bên cạnh cô, hôm nay họ xong việc trễ hơn mọi khi, những chị đồng nghiệp từ phía sau dí kịp bước chân của hai người mà đi bên cạnh, miệng ríu rít không ngừng."Sao cảm giác mấy ngày gần cuối năm thấy oải chè đậu ghê, tết đến nhanh cái để nghỉ ngơi chập coi." Một chị lên tiếng than thở."Mới cuối tháng Mười thôi bà ơi," chị khác nhắc nhở. "Tết năm nay đến sớm không mấy bà?""Đầu tháng Hai lận nhưng cũng sớm hơn năm nay rồi," một chị thở dài. "Qua tuần xin nghỉ vài hôm đi du lịch đây.""Xin sếp với lý do em bận việc về quê," một chị dí dỏm nói. "Tới hồi sau up hình vi vu ở biển này biển biển nọ, resort này resort kia. Hóa ra chỗ nào em đi chơi cũng thành quê em."Họ bật cười. Thảo Nghi mỉm cười nghe họ trò chuyện, cô phát hiện mình và Thạch Thảo chưa có chuyến du lịch nào riêng cả, có lẽ cô nên sắp xếp thời gian một chút."Ai kêu chị đi đăng hình ngay lúc đó, từ từ rồi đăng thì ai mà biết," một chị nói xong nghiêng người qua nhìn về phía Thảo Nghi. "Ủa Nghi, cái Tâm nó có đang chung team với em không chứ hôm qua tụi chị nghe kêu nó ở lại làm tới tối muộn đó."Cô lắc đầu. "Dạ, hôm qua thì không."Anh đồng nghiệp đút tay vào túi, nói: "Hôm qua anh về trễ cũng thấy Tâm vẫn đang làm." Một chị khác trong nhóm ba người lên tiếng: "Cái Tâm chắc mốt chuyển việc thôi chứ vào ba năm rồi mà vẫn còn hơi chậm so với mọi người đó.""Được cái chịu khó," chị khác đáp lại. "Ở lại một mình hoài không sợ hả ta, công ty có ma cỏ đó, ớn chết!""Mỏ bà đồn chứ đâu ra bà ơi, tém tém lại."Chị đồng nghiệp hạ thấp giọng, cốt để câu chuyện thêm phần ly kỳ: "Mày không biết hả? Trước tao với con Thơm ở lại công ty trễ, lúc đó nguyên tầng dưới này không có ai mà đèn đóm mở cũng ít lắm, còn có bóng sắp hư chập chà chập chờn. Lúc đi vệ sinh, tao với nó nghe tiếng xả nước ở buồng vệ sinh thứ ba. Ban đầu hai đứa tao không nghĩ gì nhiều, nghĩ là cũng có người ở lại trễ nhưng sau đó vang lên tiếng gõ cửa, gõ đúng ba cái cũng chính từ cái buồng đó phát ra luôn. Tao với con Thơm ngó về phía đó không thấy ai đi ra, cánh cửa im lìm là tụi tao bắt đầu sợ rồi đó. Tụi tao đứng nhìn nhau một lúc mới lại gần cái phòng đó phát hiện cửa không có khóa mà chỉ khép hờ, con Thơm lấy tay đẩy cánh cửa thì không có ai bên trong xong sau lưng tụi tao tự nhiên có tiếng đàn ông thở dài, tiếng thở sát bên tai. Tao thề lúc đó tụi tao bủn rủn hết cả tay chân, mặt cắt không một giọt máu, hai đứa bỏ chạy trối chết. Ra tới bên ngoài tụi tao còn run lập cập luôn, thu dọn đồ về liền. Không bao giờ tụi tao ở lại trễ nữa.""Có khi nào bà nghe nhầm không? Còn tiếng gõ cửa có thể là tiếng guốc nện vào nền nhà ở tầng trên thì sao?""Không thể nào, tiếng xả nước rõ mồn một còn tiếng gõ cửa nghe rất gần, không thể từ tầng trên vọng xuống được.""Mà sao bà nghe tiếng thở dài thôi mà đoán của đàn ông?""Tiếng thở dài rất nặng, trầm đục lắm.""Nhiều khi em với nó mệt quá nên thần hồn nát thần tín nghe nhầm không?" Chị lớn tuổi nhất lên tiếng."Không đâu chị, nhầm sao mà nhầm hai đứa cùng lúc được.""Mà sao đàn ông lại vô nhà vệ sinh nữ?" "Mày thắc mắc cái gì nó trọng tâm hơn tí được không?" Chị đồng nghiệp nhăn nhó. "Hỏi vậy sao tao biết."Anh đồng nghiệp cười phá lên. "Chắc anh phải ở lại một bữa mới được.""Mà nghe kêu ma nó chỉ dọa những người nhát thôi à.""Sao chị lại nghe nói là ai đã có duyên thấy là thấy hoài còn không thì cỡ nào cũng không gặp được."Lúc nhóm người bọn họ đi ngang qua bàn làm việc của Diệu Tâm, họ không hẹn mà nhìn về phía thân hình gầy nhỏ ở đó rồi ai nấy tản đi về phía cầu thang. Thảo Nghi chậm rãi đi bên cạnh anh đồng nghiệp, bước chân của anh ấy chậm dần rồi dừng hẳn. "Anh em mình ghé bàn Tâm chút đi," anh đồng nghiệp ngập ngừng. "Em đi chung với anh đi, mình anh ra đó thôi Tâm nó lại ngại."Thảo Nghi nhìn anh đồng nghiệp, trên khuôn mặt lún phún râu ấy là vẻ do dự cùng sự quan tâm chân thành. Cô đành gật đầu đồng ý. Đến gần, hai người thấy được vẻ mặt đăm chiêu của Tâm, chị ấy đang chống tay lên đầu, dáng vẻ vắt óc suy nghĩ với khuôn mặt có phần bơ phờ sau ngày làm việc dài. Cô liếc nhìn về phía ly mì đang ăn dở dang trên bàn làm việc của chị ấy. "Sao em chưa về đi Tâm? Cần anh giúp gì không?" Anh đồng nghiệp khom lưng nhìn vào màn hình của chị Tâm.Thảo Nghi đứng thẳng người gần đó, chỉ nhìn vào màn hình và bỏ lơ qua ánh mắt của chị Tâm đang dán lên mình. "Team em xong hết rồi còn mỗi mình em thôi, em ráng làm cho xong rồi mới về." Tâm ngượng nghịu nói."Em có cần anh giúp không?"Diệu Tâm xua xua tay, cuống quýt nói: "Thôi, em không làm phiền anh đâu," nói rồi ánh mắt cô ấy nhìn về phía Thảo Nghi. "Em làm chút rồi về liền.""Phiền gì đâu, em để anh phụ cho."Vẻ quan tâm của anh đồng nghiệp khiến Diệu Tâm cảm thấy khó chối từ, chị ấy đứng lên nhường ghế của mình để anh ấy ngồi xuống, đứng phía bên tay phải của anh. Anh đồng nghiệp xem qua rồi hỏi Tâm vài câu, mới gật gù mà làm, thi thoảng anh ấy cũng hỏi ý Thảo Nghi, cô đứng sau lưng anh, theo dõi màn hình rồi từ tốn cho ý kiến. Diệu Tâm nhích lại gần Thảo Nghi, chị ấy nắm lấy bàn tay cô mà vuốt ve, cô nhẹ nhàng rụt lại."Chị cảm ơn em nhiều nha." Gương mặt nhợt nhạt của chị ấy vẽ một nụ cười nhẹ."Em chỉ đi theo anh Thiện thôi chị, anh ấy muốn ghé giúp chị nhưng ngại."Nghi nghe được tiếng hắng giọng đầy ngượng ngùng của anh đồng nghiệp. Trên gương mặt Diệu Tâm thoáng thất vọng. Anh đứng lên trả máy cho Tâm để chị ấy tiếp tục công việc. Hai người họ kéo ghế gần đó, kiên nhẫn ngồi chờ Diệu Tâm làm. Được một lúc, Thảo Nghi nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại rồi đứng lên đeo ba lô lên vai."Em về nha."Anh đồng nghiệp gật đầu. "Em về trước đi, anh thấy Tâm cũng sắp xong rồi.""Em chờ chị thêm một chút được không? Chị sắp xong rồi, xong rồi tụi mình cùng đi ăn tối luôn, hôm nay chị mời hai người.""Dạ không, người yêu em ở nhà chờ," Cô cố ý nói, phát hiện được vẻ thất vọng trên gương mặt của chị Tâm. "Hai anh chị đi đi, em xin phép về trước.""OK em." Anh đồng nghiệp thoải mái đáp lại, đưa tay vẫy vẫy tạm biệt.Thảo Nghi quay người bước đi, sau lưng mình, cô mghe được Diệu Tâm vừa hẹn anh đồng nghiệp vào ngày khác. Về đến nhà, mùi đồ ăn thơm phức khiến tâm trạng Thảo Nghi trở nên thư thái. Cô cười mỉm, ôm Thạch Thảo từ phía sau."Đang live stream đó." Chị nói tỉnh bơ."Dạ?" Cô ngơ ngác ngó quanh tìm chiếc điện thoại gần đó để tránh khỏi màn hình, chị phì cười khi bắt gặp được dáng vẻ đó của cô."Chị lừa em đó," Thạch Thảo thích chí cười rộ lên. "Em đi tắm đi rồi ra ăn cơm."Thảo Nghi gật đầu, đi vào phòng ngủ lấy đồ rồi bước vào nhà tắm. Những giọt nước ấm từ vòi sen mang lại cảm giác đầy thư giãn, cơ thể mềm ra. Tắm gội một lúc lâu, cô với tay lấy khăn tắm quàng lấy thân thể mảnh mai của mình, dạo gần đây cô có da có thịt hơn so với hồi trước khiến ba mẹ cô an tâm mỗi khi cô ghé về nhà. Cô thường ghé về nhà ba mẹ vào Chủ nhật nhưng Chủ nhật tuần này là sinh nhật Thạch Thảo nên cô sẽ trở về nhà ba mẹ vào sáng sớm, dành hơn nửa ngày còn lại với chị. Món quà sinh nhật mà cô chuẩn bị cho chị cũng đã xong, cửa hàng đã hẹn ngày lấy. Cô phụ chị dọn bàn ăn rồi ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nhận lấy chén cơm mà chị đưa. "Ngày mai chị làm cơm trưa cho em mang đi ăn," chị nháy mắt. "Chị mới thử mấy món mới cho cục cưng làm chuột bạch."Cô mỉm cười. "Dậy sớm làm cơm vậy có cực cho chị không?""Không sao, mai chị rảnh nên muốn thử.""Dạ, món gì vậy chị?""Cơm trộn rong biển, cá hồi áp chảo, bắp non xào nấm. Nếu có ai hỏi thì em nhớ nói cơm do vợ em làm, nghe chưa? Dở ngon gì chưa biết nhưng ai hỏi em cứ nói dạ ngonnnn."Thảo Nghi bật cười, gật đầu như gà mổ thóc. Hiển nhiên là món của chị sẽ ngon rồi."À đúng rồi, máy lọc không khí với lò nướng bánh là em mang từ nhà em qua hay em mới mua?"Thảo Nghi biết Thạch Thảo đang hỏi dò mình vì chúng còn rất mới, nhìn vào có thể đoán ra được là mới mua."Dạ em mới mua. Em thấy có lò nướng bánh thì tiện cho chị hơn.""Dạo gần đây tiền lương em chuyển qua tài khoản chị rồi mà. Chị biết em có khoản thu nhập khác nhưng chị thấy hai máy này đều là loại tốt, giá cao vậy sao không nói chị đưa thêm tiền cho mua."Cô lắc đầu. "Tiền lương của em mỗi tháng em chuyển cho chị có nhiêu đâu.""Quỹ đen của em to vậy ư?" Chị nhướng mày nhìn cô."Cũng được." Thảo Nghi thẳng thắn thừa nhận.Thật ra số tiền cô dành để mua hai cái máy này là từ số tiền nhà mà Thạch Thảo phụ cô từ hồi cô ra ở riêng vào đầu năm, Nghi không đụng đến số tiền ấy mà quyết định để dành lại. Cô không muốn chị thiệt thòi khi phải quen mình. Đương nhiên Thảo Nghi cũng không có ý định nói cho Thạch Thảo biết điều này vì nếu nói ra, chắc chắn chị sẽ trách móc cô tính toán thiệt hơn."Đồ điện trong nhà em mua, đồ dưỡng da của chị em cũng mua, tiền lương em cũng chuyển cho chị," chị nhìn cô đăm đăm. "Em không có làm gì phi pháp để kiếm tiền đó chứ? Em mà bị bắt thì chị ở với ai giờ?"Thảo Nghi biết Thạch Thảo đang nói đùa nên cô cười tươi. "Em là thanh niên nghiêm túc của chị mà. Em chỉ có đánh cắp một thứ quý giá nhất thôi." Cô im lặng, chờ đợi chị hỏi. Thạch Thảo ngả người sang, hỏi nhỏ: "Là gì vậy?""Trái tim chị đó."Thạch Thảo bật cười, mắng: "Đồ dẻo mỏ," chị tủm tỉm, đút cho cô một miếng mực xào, giọng nói đầy dụ dỗ: "Vậy cục cưng ơi, mua cho chị cây son nha. Chị thấy có mẫu mới ra ưng ý chị lắm."Cô gật đầu lia lịa.Chị cười hài lòng. "Riêng son là em bắt buộc phải mua cho chị rồi đó, biết sao không?""Dạ không.""Vì son trên môi chị do em làm phai đi đó."Thảo Nghi chồm người về phía chị, giả vờ muốn tấn công đôi môi đầy quyến rũ, Thạch Thảo ngả về phía sau rồi hích vai yêu cầu cô tập trung ăn cơm.Cô rửa chén xong, đi tới sô pha, ngồi xuống bên cạnh Thạch Thảo. Cô đưa tay quàng lên vai chị, ôm trọn bờ vai mảnh dẻ ấy, kéo chị tựa vào trong lòng cô.Sực nhớ ra câu chuyện của mấy chị đồng nghiệp, cô bắt đầu kể: "Hôm nay trên công ty em nghe được chuyện thú vị lắm.""Chuyện gì á? Kể chị nghe với." Chị dừng lướt mạng, ngoảnh đầu nhìn cô, lộ rõ vẻ hứng thú."Chuyện ma ở công ty. Lúc về có chị kia mới kể em nghe, chị đó nói là lúc tối muộn chị đó với một chị nữa đi vệ sinh thì...""Aaaaaaaaaaaaaaaaaa," Thạch Thảo đột ngột la lên khiến cô giật mình. Vừa la, chị vừa đưa hai tay lên bịt tai. Chị thoát khỏi cái ôm, quay phắt lại nhìn Thảo Nghi. "Em im!""Dạ?""Chị không muốn nghe."Thảo Nghi ngộ ra một điều còn thú vị hơn câu chuyện ma, cô cười khoái chí, cố ý nói tiếp với chất giọng trầm thấp: "Lúc đi vệ sinh thì ở cửa thứ ba..."Thạch Thảo ngắt lời cô ngay lập tức, trừng mắt nhìn người đối diện. "Em mà kể tiếp là chị đập em chết.""Phòng đó vang lên tiếng..."Thạch Thảo vươn tay bịt miệng Thảo Nghi, cơ thể bị một sức nặng bất ngờ đè lên khiến cô ngã về phía sau. Chị nằm đè lên người cô. Cô thoát khỏi ma trảo của chị rồi bật cười lớn. Chị hừ một tiếng: "Liệu hồn."Thảo Nghi mỉm cười đáp lại, trên gương mặt thanh tú của cô là ánh nhìn bình tĩnh như mặt nước lặng, điệu bộ không sợ lời cảnh cáo vừa rồi. Thạch Thảo cắn cắn môi dưới, đưa tay nhéo nhẹ tai Thảo Nghi. "Chị Thảo nhát gan." "Ừa người ta vậy đó, mấy người cứ ở đó mà kể chuyện ma đi nha, tui hờn cho biết."Thảo Nghi cứ vậy ngồi cười mãi không thôi. Ăn uống nghỉ ngơi xong xuôi, cô vào phòng làm việc, mở máy tính lên và chìm đắm vào công việc. Thạch Thảo đặt ly nước và dĩa bánh với hai cái bánh nhỏ lên bàn, hôn vào má cô một cái, dặn dò ráng xong sớm để đi ngủ rồi chị mới trở ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.