[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 34. Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?



Chương 34

Thạch Thảo thẫn thờ ngồi trên giường, đưa mắt nhìn hộp quà hình trái tim mà cô vừa để trên bàn. Cô đứng lên mở hộp quà, trong hộp là một cây son nhãn hiệu nổi tiếng mà cô từng đăng lên story lấy ý kiến bạn bè nên mua màu gì. Thảo đóng nắp hộp lại. Lúc này cô mới nhìn về phía bó hoa hồng lớn và hộp quà hình chữ nhật đặt bên cạnh. Phía bên trong là những viên sô-cô-la với nhiều hình dạng khác nhau, hai vị sô-cô-la đen và sữa xếp xen kẽ, một vài viên chính giữa làm điểm nhấn bằng lớp sô-cô-la màu hồng tăng thêm cảm giác bắt mắt. Nhìn tờ giấy nhỏ kẹp ở trong hộp sô-cô-la, Thảo cầm lên đọc những dòng chữ anh ấy ghi cho cô. Cô đóng nắp hộp lại.

Lòng cô rối bời.

Những ngày sau đó, Thảo Nghi vẫn luôn nhắn tin cho Thạch Thảo. Cô không trả lời một tin nhắn nào. Thạch Thảo chưa biết mình phải đối diện với tình cảm của em ấy bằng thái độ nào. Rốt cuộc cô thì sao? Cô có thích em ấy không?

Thật tâm mà nói, khi nhận được lời tỏ tình của anh ấy, nó không khiến Thảo ngạc nhiên, cô chỉ ngạc nhiên khi anh đứng trước nhà mình vào ngày lễ Tình nhân với vẻ mặt hớt hải để tặng kịp lúc cô còn ở nhà, cô đã nghĩ hành động đó thật dễ thương.

Thạch Thảo biết anh ấy thích mình. Cô vẫn luôn quan niệm con gái biết rõ người nào có tình ý với mình. Nếu như bạn đã thể hiện rõ ràng mà cô ấy vẫn tỏ vẻ bình thường, không phải là cô ấy không biết mà là cố tình vờ như không biết để né tránh mặt tình cảm đó hoặc chỉ muốn kéo thêm thời gian mập mờ, duy trì mối quan hệ không ràng buộc. Thạch Thảo không phải kiểu con gái sẽ giả vờ ngạc nhiên thốt lên câu nói: "Anh thích em thật ư?". Không, cô không phải. Và cô càng không phải kiểu người trêu đùa tình cảm của người khác.

Nhưng khi tiếp xúc với Thảo Nghi, Thạch Thảo không chắc được em ấy dùng mặt tình cảm kiểu nào dành cho cô. Thạch Thảo biết em ấy đối xử đặc biệt với mình, thích ở bên cạnh mình. Đáp lại sự yêu mến của người bạn nhỏ này, Thạch Thảo cũng dần nảy sinh tình cảm với em ấy. Nhưng cô không chắc kiểu thích của hai người có thật sự giống nhau, liệu giữa chúng có điểm gì khác biệt không? Cô biết làm sao được khi bản thân chưa từng yêu một người con gái nào, thậm chí một tia rung động thoáng qua cũng chưa từng.

Vào ngày đầu gặp nhau, Thạch Thảo nhận thấy được sự lúng túng ở Thảo Nghi khi nhìn thẳng vào mắt cô. Cô đã nghĩ em ấy là kiểu người dễ ngại ngùng. Sau đó một thời gian, cô phát hiện mỗi lần mình trêu chọc Thảo Nghi, vành tai em ấy sẽ đỏ ửng khiến cô nổi hứng thú muốn trêu chọc nhiều hơn. Cô tưởng rằng em ấy là kiểu người rụt rè.

Nhưng không phải. Em ấy luôn thể hiện dáng vẻ điềm đạm trước mặt những người khác. Thạch Thảo càng ngạc nhiên hơn nữa khi biết được thành tích học tập của Thảo Nghi. Cách mà em ấy thể hiện thế mạnh của bản thân mình trông em ấy điềm tĩnh và tự tin đầy hiển nhiên như cách chúng ta biết đến một sự thật mà không cần phải qua chứng minh. Chỉ khi đối diện với Thạch Thảo, em ấy mới bộc lộ những cảm xúc đặc biệt. Cho nên cái suy nghĩ Thảo Nghi ngưỡng mộ cô, bị hấp dẫn bởi nét tính cách trái ngược với bản thân em ấy, đã từng thoáng qua trong đầu Thạch Thảo.

Vào cái ngày Thảo Nghi lén lút chạm vào mu bàn tay cô để thăm dò rồi đan mười ngón tay vào nhau, Thạch Thảo cảm nhận rõ em ấy căng thẳng. Khi ngón tay của cả hai chạm vào nhau, cô ưa thích xúc giác mát mẻ nơi bàn tay của em ấy lan đến tay mình. Bằng tất cả cảm xúc tình cảm yêu thích tự nhiên tích luỹ, cô đáp lại cái nắm tay ấy.

Thạch Thảo tự nhận mình là kiểu con gái ích kỉ. Có rất nhiều thứ cô muốn độc chiếm cho riêng bản thân mình, một kiểu tính cách phi lý nhưng không sao giảm bớt nó được. Trái lại cô lại nuông chiều bản thân, nuôi lớn mặt tính cách ích kỉ đó trong các mối quan hệ. Chỉ với những người bạn thân thôi mà cô đã dễ tỏ ra hờn dỗi khi bạn mình ưu tiên cho một người bạn khác không phải cô nhưng sự hờn dỗi ấy vu vơ thoáng qua, cảm xúc trong cô sẽ ổn định trở lại mà không gặp một chút khó khăn gì. Với Thảo Nghi, cô cũng nảy sinh tính độc chiếm. Nên khi cô nhìn thấy em ấy nhắn tin nhắn thật dài với người khác, Thảo đã tự hỏi điều gì ở người đó khiến em ấy chăm chú nhắn tin tích cực đến như vậy, ngay cả khi nhắn tin với cô, em ấy cũng chưa từng nhắn dài tới mức đó. Và Thạch Thảo thấy hài lòng khi Thảo Nghi ngây ngô giải thích lý do. Cô không nhìn màn hình điện thoại đang chìa ra trước mặt mình nhưng cô biết em ấy nói thật. Thạch Thảo muốn Thảo Nghi chỉ đối xử đặc biệt với riêng cô. Nếu em ấy quan tâm người khác bằng cái cách mà em ấy quan tâm cô, cảm giác hờn ghen và giận dỗi trong lòng kéo dài cho tới khi Thảo Nghi xoa dịu được cô, cô mới chịu buông những cảm xúc ích kỉ đó xuống.

Thạch Thảo nhìn cách em ấy tiếp xúc với Mỹ Anh, em ấy luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ban đầu cô nghĩ sự xa cách đó hình thành do tính cách dễ ngại với người mới quen nên em ấy cần đến cơ hội tiếp xúc nhiều hơn. Khi vừa đủ thời gian, Thảo Nghi sẽ nhanh chóng gần gũi với Mỹ Anh giống như cách em ấy thân cận với cô vậy. Bởi vì cô vốn cho rằng Mỹ Anh, bạn thân của cô, là kiểu người dễ dễ mến. Vẻ ngoài nhu mì và tính cách hoà đồng của Mỹ Anh tạo cảm giác thoải mái, dễ gần ngay cả với những người lần đầu gặp mặt. Thực tế chứng minh, trong các mối quan hệ chung của họ, Mỹ Anh luôn là người khiến cho người khác dễ dàng trở nên thân thiết hơn.

Nhưng Thảo Nghi thì không như vậy. Em ấy chỉ gần gũi với riêng cô. Thạch Thảo càng chứng minh được điều này khi vô tình thấy Thảo Nghi ở quán ăn với bạn học của mình. Em luôn giữ một khoảng cách nhất định, ít tiếp xúc thân mật. Cả những lúc nói chuyện với bạn, em ấy cũng điềm tĩnh đến mức có cảm giác xa cách.

Thạch Thảo thì khác. Cô với bạn bè thân thiết tới mức những đụng chạm thân mật chưa bao giờ làm cô phải ngại ngùng.

Thảo Nghi nuông chiều cô. Điều này cô biết rõ qua cách em ấy quan tâm cô từng chút một, chỉ âm thầm làm nhưng không nói. Kể cả những lúc em ấy nhẫn nại chịu đựng khi cô ném ra những cảm xúc vô lý.

Em ấy chu đáo.

Em ấy nhẫn nại.

Em ấy làm nhiều hơn nói.

Em ấy rụt rè nhưng cũng rất kiên định.

Em ấy xa cách trong mối quan hệ với mọi người nhưng em ấy có trái tim ấm áp.

Tất cả những điểm tốt của Thảo Nghi đều là những điều mà Thạch Thảo mong mỏi có được ở người yêu. Nhưng em ấy là con gái.

Thạch Thảo cảm thấy hoang mang.

Sau tất cả, nếu Thạch Thảo nói cô không biết Thảo Nghi thích mình theo kiểu tình yêu lãng mạn thì khả năng lớn là cô dối lòng. Cô biết, chí ít cô cũng từng nghi ngờ. Nhưng cô chưa muốn đối diện.

Thạch Thảo cúi đầu nhìn những tin nhắn anh ấy nhắn cho cô, hồi âm bằng lời đồng ý hẹn hò. Hôm ấy không phải là lần đầu tiên hai người hẹn hò nhưng là lần hẹn hò chính thức sau khi anh tỏ tình. Buổi hẹn hôm đó mọi việc diễn ra không khác so với những lần hẹn trước. Đôi bên trò chuyện vui vẻ nhưng không mang tới cảm xúc hay ấn tượng nào đặc biệt lưu lại trong lòng Thạch Thảo. Khi hai người đi cạnh nhau, anh đã đưa bàn tay ra tính nắm lấy tay Thạch Thảo nhưng cô giả vờ đưa tay lên vén tóc, rồi đặt hờ tay trên dây đeo túi xách, né tránh cái đụng chạm của anh.

Thạch Thảo bỗng nhớ tới cái nắm tay đầy rụt rè của Thảo Nghi.

Tối đó, cô đã nhắn tin từ chối anh.

Lý trí biết rất rõ điều cô đang ẩn giấu nhưng trái tim cô càng biết rõ mình muốn điều gì.

Vào một ngày nghỉ, Thạch Thảo gọi điện thoại cho Mỹ Anh. Mỹ Anh sớm có mặt ở nhà cô. Cô ấy lười biếng nằm dài trên giường, nhắn tin. Cô nhìn Mỹ Anh rồi lại đắm chìm vào suy nghĩ của mình. Cô mím môi, ngẩng đầu lên.

"Mỹ Anh."

"Sao?"

"Tụi mình hôn nhau đi."

Thạch Thảo vừa dứt lời, Mỹ Anh kinh ngạc nhưng cô ấy nhanh chóng chuyển qua thích thú, nhổm người lên từ từ tiến lại gần cô. Cô nhìn khuôn mặt cô ấy kề sát khuôn mặt mình, hơi thở đan xen vào nhau, đôi môi cả hai gần tới mức chỉ cách nhau một đường chỉ.

Không! Không thể!

Cô thất kinh, đưa tay tên tát Mỹ Anh một cái, đẩy cô bạn của mình ra xa. Cô hoàn hồn.

Thạch Thảo đặt tay trước ngực, tiếp tục cúi đầu đắm chìm vào dòng suy nghĩ mông lung của mình. Cô biết Mỹ Anh đang la ó phản đối cái tát vừa rồi, cô ấy ngồi bên cạnh cô la lối không ngừng. Nhưng Thạch Thảo chẳng mảy may chú ý tới bởi trong đầu cô đang rối loạn những cảm xúc mập mờ. Mỹ Anh mặc kệ cô ngồi như phỗng, nằm dài xuống giường, tiếp tục ăn những viên sô-cô-la.

Thạch Thảo nhớ lại cô và Mỹ Anh từng ôm ấp, từng nắm tay, từng vuốt ve hay sờ nắn tới chỗ nào cũng đã sờ nắn rồi. Vậy sao cô không thể nào hôn bạn của mình được? Còn với Thảo Nghi thì sao? Thạch Thảo tưởng tượng ra hình ảnh cô và em ấy hôn nhau. Không một cảm xúc nào rõ rệt khi hình ảnh đó hiện lên trong đầu cô. Không ghê tởm, không chán ghét, không phản đối nhưng cũng không dấy lên dục vọng ham muốn. Có thể do tâm trí cô biết đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Khoảnh khắc cô và em ấy gần như chạm môi nhau trong chuyến du lịch đột ngột choán đầy tâm trí Thạch Thảo.

Cô nhìn Mỹ Anh ăn gần hết hộp sô-cô-la, tưởng tượng ra cảnh cô và cô ấy hôn nhau.

Ngừng! Ngừng! Không thể!

Cô chán chường nằm dài người lên giường. Buông tha những suy nghĩ ngày một rõ nét.

Thảo Nghi vẫn tiếp tục nhắn tin cho Thạch Thảo vào mỗi tối. Nhưng rồi một ngày, cô không nhận được tin nhắn của em ấy nữa. Thảo cảm thấy sợ hãi, nỗi mất mát trào dâng trong lồng ngực. Cô ích kỉ, sợ rằng em ấy không còn thích mình nữa, cảm xúc này hiển nhiên tới độ Thạch Thảo tự ý thức được mình không muốn điều đó xảy ra. Sang ngày hôm sau, Thảo Nghi tiếp tục nhắn tin chúc ngủ ngon khi đã tối muộn, thời gian tin nhắn đến trễ hơn bình thường rất nhiều. Thạch Thảo nhìn đồng hồ, biết được em ấy vẫn còn đang thức, cô liền đăng tấm ảnh mình chụp chung với anh, chờ đợi Thảo Nghi nhấn xem. Cô xóa ảnh đó đi trong tích tắc.

Sau buổi tối hôm ấy, khi đã thấy tấm ảnh đó, Thảo Nghi vẫn nhắn tin cho Thạch Thảo. Cô lướt lại khung tin nhắn, nhìn những tin nhắn giống nhau đến từ một phía. Bỗng nhiên Thạch Thảo thấy sống mũi cay cay, không hiểu vì lý do gì em ấy lại yêu cô nhiều tới như vậy. Tình yêu to lớn của em ấy dành cho cô, rốt cuộc xuất phát từ điều gì? Cô không biết, thật sự không biết.

Nhưng cô biết rõ một điều. Cô yêu rồi.

Thạch Thảo đối diện được với tình cảm của mình nhưng lý trí của cô cũng bừng tỉnh. Cô cân nhắc nếu như cả hai đến với nhau, cô sẽ phải đối diện với những điều mà trước đó cô chưa từng. Liệu cô có chấp nhận đánh đổi không? Nghĩ tới gia đình, nghĩ tới bạn bè, nghĩ tới chính mình và em ấy, Thạch Thảo rơi vào trầm lặng.

Cô nhìn giấy tờ trong tệp hồ sơ vừa được gửi đến vài ngày trước. Cô cần làm một phép thử.

Thạch Thảo gọi cho Thảo Nghi xin số liên hệ với Thục Anh dù cho trước đó cô đã vô tình thấy được tên facebook Thục Anh vào cái lần em ấy nhắn tin giảng bài cho bạn mình. Cô hoàn toàn có thể liên lạc trực tiếp với Thục Anh bằng cách đó. Nhưng cô đã không làm vậy.

Thạch Thảo muốn biết xem, em ấy có tìm cách đến gặp cô không khi mà mình đã mở ra cho em ấy một cơ hội nhỏ.

Thạch Thảo nhìn em ấy rụt rè đi theo sau Thục Anh để ra gặp mình, Thảo cảm thấy nhẹ nhõm.

Em ấy gầy hơn trước.

Thạch Thảo không biết Nghi sẽ đi theo sau cô bao lâu. Thảo cố kéo dài thời gian nhưng em ấy cũng trì độn. Cô cảm thấy khó chịu khi có người khác ôm chầm em ấy. Thạch Thảo biết Thảo Nghi không thích những hành động thân mật của người nọ, em ấy hoảng hốt né tránh khi bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của cô. Nhưng điều khiến cô lưu ý hơn, lúc Thảo Nghi cử động cánh tay, những vết lằn trên hai cánh tay đập vào mắt cô.

Cô lo sợ, không biết những dấu vết đó từ đâu mà có.

Khi nhận được câu trả lời từ Thảo Nghi, Thạch Thảo cảm thấy mình sao quá tàn nhẫn. Cô kìm lại sự xao xuyến trong lòng mình, nhìn về phía em ấy. Đáy mắt dịu dàng của Thảo Nghi đã cho Thạch Thảo biết được tình cảm của em ấy sâu đậm tới chừng nào. Thảo Nghi sẽ yêu cô bằng tất cả những gì em có.

Cô nhón chân lên, đặt lên môi em ấy một nụ hôn. Cô nhìn vẻ mặt kinh ngạc của em ấy. Cô mỉm cười: "Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...