[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 32. Come out



Chương 32.

Những ngày nghỉ còn lại của tết Nguyên đán, Thảo Nghi cùng gia đình đi du lịch nhưng phần lớn thời gian cô chỉ nằm ở phòng nghỉ. Buổi tối đầu tiên của chuyến du lịch, mọi người hòa mình vào tiệc nướng ngoài trời. Gió thổi mang theo mùi hăng hắc của cỏ cây lẫn với mùi khói đắng của lửa trại. Nghi ngồi bó gối một bên nhìn đốm lửa trại bập bùng khói lửa, củi nổ tí tách. Nhóm lửa mang đến hơi nóng, lan ra bầu không khí cảm giác ấm áp xen lẫn với cái lạnh giá của buổi đêm trên đảo. Cô nhắm mắt cảm thụ sự ấm nóng từ ngọn lửa phả vào người.

Thời gian còn khá sớm nhưng bức màn đen đã buông phủ lên quang cảnh nơi đây. Đêm dài đằng đẵng. Thảo Nghi không biết mình phải làm gì để đốt thời gian, cô không có hứng nhưng mọi người thì khác. Cô ngước mắt nhìn dáng vẻ tất bật và nhộn nhịp của mọi người, cố mỉm cười và đứng lên tham gia cùng họ. Cô đứng ở bàn nướng, nhận trách nhiệm nướng đồ ăn.

Tiệc vẫn còn tiếp tục nhưng Nghi xin phép ba mẹ về phòng nghỉ. Trên đường trở về nhà nghỉ, cô nhìn dọc con đường hai bên vắng vẻ lác đác vài bóng người lớn. Lũ trẻ trên đảo ban chiều còn đùa nghịch ở những đụn cát giờ không còn một bóng nào. Ở những gian hàng đồ biển chỉ leo lắt vài ngọn đèn. Quang cảnh ban đêm trên đảo tịch mịch, quạnh quẽ.

Nghi đồng hồ mới hơn 21 giờ, nhấn vào trang cá nhân facebook của Thạch Thảo. Chị không đăng gì mới. Cô nhấn vào khung chat của chị.

[ Chị ngủ ngon. ]

Cô biết chị sẽ không trả lời, cô khóa màn hình lại và nằm trên giường.

Cô thật sự đã tỏ tình.

Cũng tốt. Một lần cắt đứt mọi hy vọng. Cũng tốt.

Cô lim dim, chìm vào giấc ngủ.

Hai ngày du lịch còn lại, Thảo Nghi cùng mọi người đi tàu ra đây ra đó. Thời gian chầm chậm trôi qua.

[ Chị ngủ ngon. ]

[ Chị ngủ ngon. ]

Kết thúc kì nghỉ lễ, cô trở lại trường học, quay theo quỹ đạo sinh hoạt của sinh viên, lao vào học tập.

Sinh hoạt thường ngày. Học tập. Làm thêm. Một vài cuộc gặp gỡ với bạn bè. Không có gì đặc biệt hết, mọi thứ trở về như lúc trước. Nhưng Thảo Nghi biết những việc mình làm sắp tới sẽ mang lại sự thay đổi tương đối lớn.

Cô ngồi ở bàn ăn, chờ mọi người trong gia đình ăn xong bữa cơm tối, thưởng thức xong món tráng miệng, cô mới mở lời xin phép ba mẹ cho mình dọn ra ở riêng.

Ban đầu ba mẹ chưa tiêu hoá kịp lời nói của cô. Họ đưa mắt nhìn nhau, mẹ cô liên tục hỏi lý do tại sao còn ba chỉ ngồi nhìn Nghi chờ đợi cô nói hết quyết định của mình.

Nghi nói mình muốn tự lập. Nhưng ba mẹ kêu trước giờ cô cũng đã tự lập, không phải chỉ cần dọn ra riêng mới tập tự lập được. Nghi nói muốn có một không gian riêng mà mình tự quản lấy, một không gian của riêng cô. Ba mẹ kêu cô đã có không gian riêng ở hai gian phòng của mình, ba mẹ cũng chưa bao giờ tự ý đặt chân vào nơi đó. Nghi lại nói tiếp bản thân muốn tự chi trả các khoản chi phí của mình, làm tiền đề cho cuộc sống vào đời sắp tới. Ba mẹ cô kêu cô có thể thực hiện điều đó sau vài năm đi làm, giờ chưa phải là lúc thích hợp. Ba mẹ cho cô thời gian để suy nghĩ lại. Đáp lại vẻ ân cần đầy nhẫn nại của đấng sinh thành, cô đã nói mình đã cân nhắc đủ lâu rồi.

Ba nhìn cô, ánh mắt của ông nghiêm khắc nhưng cũng chứa chan sự bảo bọc. Ông nhìn cô giống như thấy ở con mình hình ảnh con chim đủ lớn muốn sải cánh bay tự do trên quãng trời rộng. Ông đồng ý với điều kiện Nghi phải thường xuyên ghé về nhà.

Thảo Nghi cảm ơn ba mẹ.

Ba mẹ muốn thay cô tìm một chỗ ở ưng ý. Nhưng Thảo Nghi đã nói mình tìm được rồi và chưa có ý định đưa địa chỉ cho ba mẹ biết.

Một căn chung cư diện tích nhỏ một phòng ngủ, không máy lạnh, không đồ nội thất, nằm trong con hẻm nhỏ xa trung tâm. May mắn ở chỗ, cô tìm được nơi chỉ kí hợp đồng sáu tháng. Thảo Nghi dành hai ngày để vận chuyển đồ về chỗ ở mới thuê. Việc sắp xếp đồ đạc và dọn dẹp chỗ ở mới cần tốn nhiều thời gian, cô sẽ chia ra làm từng ít một. Bên cạnh đó, cô cũng cần dành thời gian để làm quen với nhịp sống mới.

Thảo Nghi mệt rã người, nằm dài trên nền nhà vừa được lau sạch sẽ, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cô nhổm người dậy đi tắm và ghé xuống một quán ăn nhỏ ở đầu đường ăn cơm tối. Nghi ngồi vào bàn học, cặm cụi học quên giờ giấc, lúc nhìn đồng hồ đã thấy gần 22 giờ.

Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Thạch Thảo: [ Chị ngủ ngon. ]

Trước đó công việc làm thêm mà Thảo Nghi nhận là kế toán cho gia đình, không phải lúc nào ba cô cũng giao công việc nhưng tiền lương vẫn đều đặn tính theo tháng, đây có thể được coi ưu đãi của gia đình, tạo điều kiện cho Nghi có công việc kiếm thêm khoản thu nhập riêng trong thời gian còn là sinh viên. Hiện tại, cô cũng làm thêm một vài công việc khác vừa sức, hơn hết lại còn là thế mạnh của cô, thuộc chuyên ngành mà cô học. Thảo Nghi cảm thấy tạm ổn cho khoảng thời gian sắp tới khi cô tốt nghiệp đại học.

Mỗi ngày, cô vẫn nhắn tin cho chị.

Thảo Nghi mất một tuần để ổn định chỗ ở mới. Cuối tuần, cô ghé về nhà. Lần trở về này cô đã chuẩn bị tinh thần cho những điều mình sắp nói. Cô cúi gằm đầu ăn cơm, không sao ngon miệng được, chén cơm chỉ vơi một nửa. Cô gọi cho anh trai, hỏi anh có thể ghé về nhà được hay không. Thảo Nghi chờ anh trai về nhà, có mặt đông đủ, cô mới chậm rãi nhìn mọi người, bắt đầu thưa chuyện. Cô ngồi ở ghế sô pha, đối diện với ba mẹ, anh trai ngồi bên cạnh. Cô nói bằng vẻ mặt bình tĩnh nhưng chất giọng run run.

"Hôm nay con muốn công khai xu hướng tính dục của mình. Con thích con gái, là kiểu thích theo nghĩa yêu đương như nam nữ."

Gia đình cô bàng hoàng đến mức không một ai lên tiếng nói câu nào. Sự im lặng kéo dài như đay nghiến tâm trạng của cô, nỗi lo lắng và sợ hãi cứ lớn dần. Thảo Nghi ngẩng đầu nhìn mọi người. Ba cô phản ứng trước tiên. Ông nhìn cô với vẻ mặt giận dữ và chua xót.

Thảo Nghi quỳ một góc, ba cầm cây roi quất vào hai cánh tay cô. Nghi cúi đầu không nói lời nào, trên khuôn mặt cô không có một giọt nước mắt, lặng lẽ chịu cơn đau nhức ở hai cánh tay nhưng lồng ngực cô như bị giày xéo. Mẹ cô khóc lóc van nài ông dừng tay. Còn anh trai cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, hai khuỷu tay anh kê trên đùi, đan mười ngón tay vào nhau, anh cúi gằm đầu. Ba đau xót nhìn vết hằn đỏ trên cánh tay của đứa con gái, cơn giận dữ của ông nguội lạnh chỉ còn đọng lại nỗi bất lực cùng thất vọng. Ông ngoảnh mặt bỏ đi khỏi phòng khách. Mẹ nhìn cô, từng ánh nhìn của bà mang theo tia xót thương, lần đầu tiên cô thấy được vết hằn thời gian trên khuôn mặt của mẹ.

Phòng khách im như tờ, chỉ còn tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ. Anh trai vẫn ngồi ở đó. Cô quỳ bao lâu, anh ngồi im bấy lâu. Thảo Nghi không biết mình quỳ đã bao lâu, chỉ biết hai đầu gối tê nhức, cơ thể mệt nhừ, đầu óc choáng váng. Anh đứng lên, tiến lại gần rồi quỳ ngang tầm mắt với Thảo Nghi, ôm cô vào lòng. Một cái ôm ngắn ngủi nhưng sự đồng cảm của anh khiến cô rơi hai hàng nước mắt. Anh bước ra ngoài.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn mình cô.

Thảo Nghi cảm thấy dường như mình sắp chịu không nổi nữa thì ba mẹ đã đứng trước mặt cô, cho cô thêm một lần nữa xem xét lại. Nghi lắc đầu, nói rằng con không thể. Giờ đây ba mẹ cô đã hiểu được lý do mà cô muốn dọn ra ở riêng. Ba mẹ đã hỏi có phải cô đã lựa chọn rời bỏ gia đình hay không? Cô kêu con chỉ chuẩn bị cho cuộc sống của riêng con, ba mẹ có rời bỏ con không khi biết con mình như vậy?

Ba mẹ không trả lời câu hỏi ấy nhưng ông buộc cô từ bỏ đứa con gái cô đang quen. Đáp lại yêu cầu đó, cô đã nói mình hiện tại không quen ai nhưng việc đó cũng không thể phủ nhận được việc cô chỉ yêu con gái.

Thảo Nghi đã khóc và nói với họ: "Con không có tình yêu nào cả. Đến cả ba mẹ cũng không còn muốn nhận con nữa. Bây giờ con không có gì cả. Con chỉ còn lựa chọn của bản thân con thôi."

Bậc cha mẹ nghe xong câu nói của đứa con gái mà họ vốn luôn tự hào, lồng ngực họ bị bóp nghẹn, rơi vào im lặng. Trên gương mặt của mẹ cô đẫm nướt mắt.

Thảo Nghi rời khỏi nhà vào sáng sớm. Cô thấy anh trai đứng chờ cô trước cổng, chiếc áo sơ mi vốn phẳng phiu của anh bây giờ trở nên nhăn nhúm. Cả hai cùng nhau đi đến chỗ ở mới của cô. Anh nhìn một lượt nơi này biết được Nghi đã kiên định như thế nào khi đưa ra lựa chọn của mình.

Ba sẽ cắt đi công việc làm thêm của cô. Anh trai cô biết điều đó và đưa cho Nghi công việc làm thêm khác. Cô cảm ơn anh trai mình, nhận lấy sự hỗ trợ của anh. Anh an tâm gật đầu và rời đi, để lại cô nghỉ ngơi.

Thảo Nghi rã rời, thả mình xuống chiếc giường ngủ, ngủ thiếp đi vì mỏi mệt.

Nghi ngủ thiếp gần hết một ngày và thức dậy trong từng cơn đau nhức ở hai bả vai và cẳng chân, hốc mắt cô đau nhức. Cô đứng dậy lấy đồ đi tắm. Đứng dưới vòi sen, cô muốn mượn những giọt nước mát lạnh làm tỉnh táo tinh thần cô.

Cô sắp xếp lại những dự định sắp tới. Cô trở nên bận rộn hơn bao giờ hết, thức đêm ráng hoàn thành những công việc mình bị lỡ của ngày hôm qua. Cô nhìn đồng hồ đã hơn 23 giờ đêm. Cô cầm điện thoại lên, vào trang cá nhân của Thạch Thảo. Trong vòng một tuần vừa qua, chị không đăng gì nhiều, chỉ chia sẻ một số thông tin mà chị quan tâm.

Cô nhắn: [ Chị ngủ ngon. ]

Khi cô vừa tính khóa màn hình và đi ngủ thì cô thấy khung tròn ảnh đại diện nhỏ của Thạch Thảo ở messenger hiện một vòng màu xanh bao quanh. Cô nhấn vào xem story chị mới đăng. Một tấm ảnh chị chụp với người đàn ông mà cô đã chạm mặt vào ngày lễ Tình nhân.

Họ không ôm nhau, không dựa sát vào nhau, chỉ có vai chạm vai nhưng tim Thảo Nghi đau nhói.

Cô trằn trọc, buộc mình chìm vào giấc ngủ.

Không sao. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô chỉ đang trở về vị trí ban đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...