[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 28. Giọng nói trầm ấm



Chương 28

Thảo Nghi nhận được tin nhắn từ người lạ trên facebook. Cô nhấn vào xem biết được đây là bạn của Tú Minh, người mà trước đó cô và bạn học đã giúp thiết kế một bài power point. Chị ấy nhắn tin với cô để trao đổi về việc thiết kế, xây dựng website. Chị ấy tỏ ý rất ưng cách thiết kế trước đó của cô trong bài power point, cũng nhấn mạnh về tính tỉ mỉ của nó và chị ấy thích điều đó như thế nào. Chị ấy hy vọng hai người có thể làm chung thêm lần này nữa với tư cách giữa hai cá nhân kèm thỏa thuận với mức phí phù hợp.

Thảo Nghi từ chối bởi quỹ thời gian có hạn và cô đang có công việc làm thêm tương đối ổn định. Suy nghĩ một lúc, Nghi gợi ý chị ấy liên hệ với Thục Anh. Chị ấy sau khi nghe lời từ chối đã thể hiện sự tiếc nuối nhưng cũng liên hệ với Thục Anh theo gợi ý.

Cô biết Thục Anh đang rất cần tiền nên hẳn công việc này khá phù hợp cho cô bạn lúc này, chỉ là cô chưa biết chắc khả năng thiết kế của Thục Anh có đáp ứng được yêu cầu của phía bên kia hay không. Điều đó có thể khắc phục được bằng sự góp ý của cô trong quá trình làm.

Hôm nay, Nghi đang đi ăn với Thạch Thảo thì điện thoại của cô đổ chuông vài lần, thậm chí còn có cả cuộc gọi video từ Thục Anh gọi tới nhưng cô không tiếp nhận cuộc gọi video này. Nghi hơi đau đầu, không nghĩ Thục Anh lại hỏi nhiều tới như vậy. Mỗi lần cô nói chuyện điện thoại, chị Thảo đều ngừng ăn, chống cằm nhìn cho tới khi cô cúp máy.

"Dạo này việc học của em bận tới vậy hả?" Thạch Thảo tròn mắt ngạc nhiên.

Thạch Thảo nghe loáng thoáng một số điều Thảo Nghi hướng dẫn Thục Anh, chị nghĩ là cô đang bận làm bài tập cùng bạn học.

"Không hẳn. Bạn em nhận việc làm thêm. Em chỉ đang giúp bạn ấy thôi."

"À. Bạn thân em hả?"

"Dạ? Không phải. Tụi em quen biết sơ thôi chị."

"Ừ. Tại chị để ý mấy lần đi với chị thì hầu như là em hay nhắn tin hoặc gọi cho bạn này. Lần trước là giúp bạn ấy học bài, lần này là giúp làm việc làm thêm." Chị nói, cúi đầu từ tốn ăn.

Chỉ có lần đi chơi hôm nay cô mới nhận nhiều cuộc gọi từ Thục Anh tới vậy còn những lần trước không có. Cô lục lại trí nhớ. Không lẽ chị ám chỉ cái đợt cô nhắn tin với Thục Anh lúc cô và chị ngồi ở công viên? Thảo Nghi nhìn Thạch Thảo, thăm dò thái độ.

Chị ngẩng đầu lên, mỉm cười. "Em nhìn chị làm gì? Ăn đi," chị gắp cho cô một miếng thịt.

"À. Trường hợp của bạn ấy có chút đặc biệt." Thảo Nghi lựa lời nói.

"Không phải thì thôi, em làm gì chột dạ vậy?" Lời nói chị nhẹ tâng, không nghe rõ cảm xúc gì.

Thảo Nghi cân nhắc một lúc. Cô kể lại sự việc hôm Ngọc Quỳnh chạy tới nhờ cô giúp đỡ Minh Tuyết và Thục Anh. Cô cũng kể lại sự việc gia đình nhà Thục Anh bị lấy mất tiền. Thạch Thảo sửng sốt và nhíu mày, buông lời cảm thán: "Bất nhân," khi nhắc tới chú của Thục Anh.

"Thục Anh và bạn chung phòng của bạn ấy dính tới lừa đảo cho vay nặng lãi. Dù rằng sau đó đã trả hết tiền nhưng vẫn bị tụi nó dí theo đòi thêm mười triệu."

"Hai bạn ấy mượn tiền cùng chỗ hả?"

"Không phải, là mượn cho Thục Anh. Hai bạn ấy cùng nhau đi."

Thạch Thảo gật gật đầu.

"Em cũng nhờ được người để giúp hai bạn ấy đối phó với tụi kia một chút. Hiện tại mọi chuyện vẫn ổn."

Chị hỏi liền một lúc ba câu. "Em nhờ người đối phó với tụi nó như thế nào? Có nguy hiểm không?  Có gì nguy hiểm cho em không?"

Thảo Nghi thấy được sự gấp gáp và sửng sốt trong lời nói của Thạch Thảo. Cô mỉm cười ấm áp.

"Không chị. Em nhờ người khác chứ em cũng không nhúng tay vào." Thảo Nghi không tính kể cho Thạch Thảo nghe quá chi tiết, không phải là cô không tin tưởng chị, chỉ là việc này vốn không phải chuyện của mình. Cô không muốn chị lo nghĩ nhiều.

Gương mặt Thạch Thảo giãn ra, an tâm gật đầu. "Nhưng chị cũng tò mò. Em nói là hai bạn ấy đã trả được số tiền đó cho bọn chúng, kể cả lãi. Nếu hai bạn đó đã gom được nhiêu đó tiền, vậy sao ngay từ đầu lại phải đi mượn tụi đó để bị lừa?"

Cô nhìn chị thật sâu.

"Ừm. Bạn cùng phòng của Thục Anh làm một số loại việc nhạy cảm để kiếm tiền."

Cô nói thật chậm rãi, kín đáo gửi tới chị ý mình muốn nói, tốc độ nói chậm dần ở những tiếng cuối. Chị ngẩn người, đôi môi căng mọng khẽ mấp máy.

"Tại sao?" Thạch Thảo ngập ngừng. "Ý chị là chỉ là bạn cùng phòng tại sao lại hy sinh tới mức như vậy."

"Hôm em gọi điện thoại hỏi tên người cho mượn, bạn Thục Anh không biết gì về bọn chúng, trái lại người biết về bọn chúng là bạn cùng phòng. Nên em đoán, người gợi ý đi mượn là bạn cùng phòng nhưng không ngờ họ lại bị lừa. Chắc vì áy náy chuyện này nên đã quyết định sửa sai."

"Hai bạn ấy kể luôn cả chuyện này với em sao?" Gương mặt chị suốt nãy giờ không bỏ được vẻ kinh ngạc.

Cô lắc đầu. "Cũng không thể giấu được. Em không phải là người duy nhất biết. Thật ra tin đồn về chuyện bạn đó đi làm việc kia cũng được lan ra trước đó rồi. Chỉ là bây giờ em được nghe kể tường tận hơn thôi," cô dừng một lúc, bổ sung: "Với lại theo lời hai bạn kể, bạn cùng phòng chỉ làm một số công việc phục vụ có đụng chạm cơ thể, cũng có hẹn hò trao đổi nhưng không tiến tới chuyện đó."

Thạch Thảo cúi đầu, chìm vào suy nghĩ. "Em tin sao?" Chị ngẩng đầu, chậm rãi hỏi cô. Ánh mắt của chị tĩnh lặng như mặt hồ.

Thảo Nghi ngạc nhiên.

Chị thở dài. "Với một số tiền như vậy, chị sợ là bạn ấy đã thực sự sa chân rồi. Nếu không, trong một thời gian ngắn vậy thì có làm những việc như em nói cũng không thể kiếm được số tiền đó."

Thảo Nghi thất thần, nhớ lại gương mặt của Minh Tuyết, nhớ tới đôi mắt trũng sâu mệt mỏi.

"Chị hy vọng là chị đoán sai. Còn nếu chị đoán đúng, chị chỉ muốn hỏi một câu thôi, bạn ấy có ổn không?"

Thảo Nghi thật sự chưa nghĩ tới trường hợp này. Bởi vốn dĩ sinh ra trong nhung lụa như cô, nào có biết được cuộc sống ở nơi tối tăm như thế nào. Trong lúc Nghi còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, lời nói dịu dàng của Thạch Thảo kéo cô trở lại thực tại.

"Nhưng cho dù là để sửa chữa sai lầm thì cách sửa chữa này có đắt giá quá không? Chỉ là bạn thôi mà?"

Cô lắc đầu. "Là người yêu."

Thạch Thảo bất ngờ.

Cô hỏi: "Chị có bài xích không?"

"Bài xích chuyện gì? Với những cách làm của hai bạn ấy hai mối quan hệ của hai bạn ấy?"

"Cả hai." Cô cúi đầu, né tránh ánh nhìn của chị.

"Không bài xích chuyện nào cả. Việc hai bạn ấy làm, mình không đứng từ phía hai bạn ấy mình sẽ không hiểu được, có thể đó là sự lựa chọn duy nhất rồi. Còn việc hai bạn ấy yêu nhau, mình lấy quyền gì mà bài xích?"

Thảo Nghi nhìn cọng rau vừa bị cô dùng đũa giằm tới nát, nghe xong câu trả lời mới mỉm cười với chị. Sao cô có cảm giác, mỗi ngày cô lại yêu người con gái trước mặt mình nhiều thêm một chút.

"Ừ."

"Em có cần chị giúp gì không?"

"Hiện tại thì em đang giúp Thục Anh liên hệ với một số mạnh thường quân để bạn ấy có thể tìm được nguồn hỗ trợ khác. Không chắc là nhiều nhưng cũng được một khoản."

"Cái này thì chị cũng giúp được phần nào đó." Chị tủm tỉm cười. "Khi nào chị tìm được chỗ hỗ trợ rồi, chị sẽ để bạn ấy liên hệ trực tiếp với họ."

Thảo Nghi chỉ giúp Thục Anh được tới đây thôi. Cô biết là mình cũng cần dành thời gian cho bản thân mình, ví dụ như dành thời gian để theo đuổi Thạch Thảo. Cho nên tin nhắn của Thục Anh vừa gửi tới Thảo Nghi hỏi về thiết kế webside, cô chỉ xem và cất điện thoại vào ba lô mà không trả lời. Cô nắm tay Thạch Thảo rời khỏi quán ăn.

Thạch Thảo ôm cánh tay cô, hai người cùng đi dạo dọc con đường. Đường phố buổi tối vào mùa này có chút mát mẻ. Nghi ra hiệu cho Thảo buông cánh tay mình ra, chị ngơ ngác làm theo. Cô bước nhanh vài bước rồi quay người lại đối diện với chị.

Cô dang hai cánh tay của mình ra, mỉm cười rạng rỡ, phấn khởi nói: "Chị có nhớ là chị nợ em cái gì không?"

Thạch Thảo bước lại gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hôm nay chị đi guốc nên chiều cao giữa họ bằng nhau, đôi mắt hoa đào của chị chớp chớp. Trong làn gió nhẹ, hàng mi cong cong khẽ lay động. Thạch Thảo nhìn thẳng vào đôi mắt của Thảo Nghi rồi vòng tay ra sau lưng người đối diện, ngả người về phía trước.

Hai người bật cười ôm nhau.

"Trả nợ nè." Chị nói bên tai cô.

Cô ôm ghì Thạch Thảo, cảm thấy được trái tim trong lồng ngực mình đập loạn. Xúc giác nơi hai cơ thể nhẹ nhàng chạm lấy nhau khiến cô bồi hồi. Trong lúc Thảo Nghi còn đang muốn kéo dài cái ôm thì Thạch Thảo lại buông tay. Nghi siết nhẹ một cái rồi mới kéo ra khoảng cách giữa hai người. Một cái ôm ngắn ngủi nhưng đủ nạp cho cô nguồn năng lượng tích cực.

Thảo Nghi ngại ngùng không dám nhìn thẳng, ngoảnh đầu qua một bên nhưng qua khóe mắt thấy Thạch Thảo đang híp híp đôi mắt nhìn cô.

Chị bật cười, lấy ngón tay đẩy cằm cô để ánh mắt hoi trực diện nhau. "Tai em đỏ bừng rồi kìa."

"Ừm. Chắc do vừa rồi mới ăn cay." Thảo Nghi chống chế.

"Vừa rồi là cách đây mười lăm phút lận đó nha. Cay gì cay lâu vậy ta?"

Thạch Thảo nắm lấy hai tai cô xoa xoa. Nghi cố né tránh nhưng Thảo đang mang guốc nên cô không dám kháng cự gì nhiều, chỉ hơi nghiêng người về phía sau, một tay cô đỡ lấy eo chị. Thạch Thảo tinh nghịch nhéo nhéo vành tai của cô một lúc mới chịu buông. Nghi quyết không chịu thua, tìm cách trả thù. Tay cô bóp nhẹ eo Thạch Thảo. Chị hô nhẹ một tiếng rồi thoát khỏi cái ôm, tính đưa tay ra nhéo tiếp đôi tai đang ửng hồng nhưng ai kia đã nhanh chạy thoát. Chị tăng cước bộ đuổi theo. Tiếng cười rộn rã khắp cung đường vắng vẻ, ngân lên hoà cùng tiếng lao xao của những tán lá trên cao vui đùa cùng làn gió.

Tiếng gọi của ai đó vang lên. Cô và chị dừng bước chạy, ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Thảo Nghi thấy người yêu cũ của chị đứng ở đó, ánh mắt anh ta đặt trên Thạch Thảo.

Anh ta tiến về phía hai người.

"Không ngờ là anh gặp được em ở đây. Vừa rồi anh còn tưởng mình nhìn nhầm người. Anh cố gọi điện thoại cho em nhưng không được. Lần nào anh tới nhà em tìm gặp, em cũng không chịu gặp anh. Mình nói chuyện một chút được không Thảo?"

"Tôi không có gì để nói với anh nữa."

"Mình nói chuyện một chút thôi." Anh ta nài nỉ, giọng nói trầm ấm chậm rãi vang lên. Ánh mắt anh ta lướt nhìn Thảo Nghi, lộ rõ vẻ khó xử.

Thảo Nghi không muốn rời đi, vẫn đứng bên cạnh Thạch Thảo, vẻ mặt bình tĩnh đối diện với anh ta nhưng trong lòng cô bồn chồn, lo lắng từng cơn ngắt quãng không sao dừng được. Cô thấy lòng bàn tay mình ướt mồ hôi.

"Anh nói lẹ đi." Thạch Thảo khoanh tay, ngoảnh mặt sang một bên.

Anh ta ngập ngừng, nhìn Thảo Nghi.

Cô cúi đầu nhìn chị. Thạch Thảo lên tiếng, chặn lại ý định muốn mở miệng hỏi ý tạm rời khỏi chỗ này của Thảo Nghi: "Em không cần phải đi đâu cả." Chị nhìn cô rồi quay sang nhìn anh ta. "Vậy giờ anh có muốn nói không?"

Anh ta tiến lại sát Thạch Thảo, tông giọng trầm đầy kiên định của anh ta vang lên thụi vào lòng Thảo Nghi. "Tụi mình quay lại được không?"

Anh ta dùng ánh mắt dịu dàng, khẩn khoản nhìn Thạch Thảo. Dáng vẻ si tình đầy đau khổ này liệu có lay động được Thạch Thảo không?

Anh ta vươn tay về phía trước, đôi bàn tay to với những khớp xương rõ như bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của chị, đặt trên đó những cái vuốt ve. "Anh xin lỗi. Lúc chúng ta chia tay nhau, anh như bị mất phương hướng. Anh thực sự hối hận, tìm mọi cách để liên lạc với em. Chắc em cũng thấy được điều đó mà. Anh sai rồi. Anh thật sự sai rồi, là do anh chưa đủ quan tâm đến em, chưa đủ khiến em tin tưởng, khiến em hiểu lầm về mối quan hệ xung quanh anh. Em cho anh một cơ hội được không Thảo?"

Thảo Nghi nhìn giọt nước mắt Thạch Thảo trượt xuống, rơi xuống mu bàn tay của anh ta, vỡ ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...