[GL, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!

Chương 38



Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, kì nghỉ hè cận kề sắp đến.

Còn hai tuần nữa là học sinh được tận hưởng kì nghỉ hè dài hơn 1 tháng.

Hi An cũng giật mình khi nhận thức được mốc thời gian hiện tại.

Cô ngồi trên bàn học ghi chép lại một số thứ.

Thầm tính toán, cô sống lại tính đến lúc này cũng đã được nửa năm hơn rồi.

Để thực hiện kế hoạch mà bản thân đã đề ra trước đó cô cần phải mạnh tay hơn.

Mặc dù, mối quan hệ giữa cô và Ngọc Trà đã có sự đột phá mạnh mẽ về mặt thể xác nhưng ở mặt tình cảm vẫn không hề có tiến triển gì mới mẻ. Đầu bút gõ từng nhịp xuống mặt giấy làm cho trên đấy xuất hiện nhiều chấm bi nhỏ.

Cô phải làm gì đó kể từ giây phút này thôi. Nghĩ ngợi mất một lúc, trong đầu Hi An lúc này mới chợt lóe lên một sáng kiến.

Tổ chức một cuộc đi chơi du lịch hè!

...

Chỉ còn một tuần nữa là được nghỉ hè.

Hi An dành hai ngày nghỉ cuối tuần để lên kế hoạch tỉ mỉ cho mùa hè.

Sau khi lên xong kế hoạch nghỉ hè, Hi An quay trở lại trường học nốt tuần cuối cùng để chấm dứt năm học cũ và mở ra kì nghỉ hè dài.

Nói là đi học, nhưng thực ra mọi người vào lớp cũng không có tiết học nặng nề nào. Một phần là do học sinh đã thi xong nên khi này chủ yếu học sinh chỉ cần học cho xong các phần còn dang dở cho theo đúng tiến trình các bài giảng giáo án mà giáo viên đã soạn. Chỉ có học sinh cuối cấp là lớp 12 vẫn phải tiếp tục hì hục ôn thi chuẩn bị cho kì thi đại học.

Vì đã là tuần cuối trước khi nghỉ hè nên giáo viên cũng không quá gay gắt với học sinh, hầu như mọi người ở tuần cuối này được tự do lựa chọn chỗ ngồi mà không bị mắng.

Hi An rất tự nhiên mà chủ động bước đến ngồi xuống bên cạnh Ngọc Trà suốt cả tiết học.

Mấy dạo gần đây thái độ của Ngọc Trà đối với Hi An cũng không còn quá mức tránh né như lúc trước. Thậm chí, thái độ đối với Hi An cũng quay lại giống như ngày trước mà cười nói bình thường, nhưng chỉ có điều là không còn ra vẻ lợi dụng cô một cách lộ liễu nữa.

Ngọc Trà viết xong mấy dòng chữ được ghi trên bảng xuống vở rồi quay sang nở nụ cười chừng mực với người bên cạnh.

"Cậu có gì muốn nói với tớ sao?"

Gật đầu mỉm cười đáp trả, Hi An lấy từ trong quyển sổ dài ra tờ giấy nhìn chẳng khác gì tờ rơi quảng cáo du lịch.

"Cậu có hứng thú tham gia không?"

Nhận lấy tờ giấy mà người bên cạnh đưa ra, Ngọc Trà dành vài phút đọc qua mấy thông tin được viết bên trên. Hình như cô lại nhớ vài chuyện gì đó trong quá khứ gần, bỗng vành tai hơi đỏ. Ngọc Trà nhẹ ho khan một tiếng để lấy lại tinh thần, vành tai cũng rút đi không ít sắc đỏ mà trở lại bình thường.

"Nhưng có thể cha mẹ tớ sẽ không đồng ý đâu." Dường như sợ rằng Hi An không tin lời mình nói nên cô cố tình nói thêm nữa rồi làm ra vẻ mặt đầy hối tiếc: "Thời gian đi cũng lâu quá, tận 1 tháng mà nghỉ hè chỉ có 2 tháng thôi. Bây giờ đã cuối năm 11 rồi, năm sau là 12 chuẩn bị thi đại học nữa. Mà đi chơi hè xa nhà như này... còn không có phụ huynh đi cùng, tớ e là cha mẹ tớ sẽ không đồng ý đâu. Chưa kể là về vấn đề chi phí. Xin lỗi cậu nhé!"

Giống như không mấy bận tâm đến lời từ chối khéo của Ngọc Trà, thậm chí, Hi An còn chẳng có biểu hiện nào mà chỉ cười nhẹ rồi đáp 1 chữ 'được', sau đó lại quay về dáng vẻ an tĩnh làm việc của chính mình không chú ý đến Ngọc Trà nữa.

Ngọc Trà vốn không có ý định muốn tham gia chuyến đi hè mà Hi An đề xuất nên cô cũng chẳng mấy đặt những gì đối phương vừa nói vào trong tai.

Giờ nghỉ giải lao rất nhanh đã đến.

Chỉ mới hơn 1 tháng mà Ngọc Trà bây giờ đặc biệt thân thiết với Lục Hạ. Cô thân mật khoác tay Lục Hạ rồi cười lên xán lạn như mặt trời nhỏ quay sang nhìn Lục Vũ hỏi:

"Cậu có muốn đi cùng bọn tớ xuống nhà ăn không?"

Nói xong, đôi mắt to tròn long lanh đầy mong chờ nhìn thẳng về hướng Lục Vũ đang xếp lại sách vở rồi cất vào ngăn bàn. Giống như lo sợ đối phương sẽ từ chối nên Ngọc Trà vội nói thêm để thuyết phục: "Vũ, cậu đi cùng bọn tớ đi. Tớ sợ là Hạ vẫn chưa quen í, nên nếu không có cậu thì tớ sợ rằng cậu ấy không được thoải mái lắm."

Nghe người bạn thân thiết bên cạnh nói vậy, đương sự trong mấy lời ấy là Lục Hạ cũng có chút giật mình, cô khi nào nói là không có anh trai sẽ không thoải mái bao giờ.

Lục Hạ lén lút bỉu môi đầy bất mãn nhưng cũng không để bụng, dù sao chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì to lớn.

Lục Vũ ngước lên nhìn em gái rồi nhìn qua Ngọc Trà, cậu làm xong việc rồi chậm chạp đứng dậy rời chỗ ngồi và đáp lại:

"Rủ cả Hi An đi cùng đi!"

Chỉ một lời này của cậu làm cho sắc mặt của Ngọc Trà trong nháy mắt khẽ biến đổi rồi mau chóng hồi phục lại như ban đầu.

Mấy nữ sinh khác xung quanh nhanh chóng bắt được tình huống và ý chính trong câu nói của Lục Vũ liền lên tiếng chế giễu Ngọc Trà:

"Ôi trời! Quê ghê chưa! Lôi kéo làm thân với Lục Hạ chỉ để tiếp cận Lục Vũ mà bây giờ..." Nói đến đó, một nữ sinh che miệng phụt cười rồi nói tiếp: "Trà ơi, hình như cậu lụt nghề rồi, về rèn luyện lại đi!"

Hai anh em nhà họ Lục đã trở thành thành viên của lớp được hơn 1 tháng nên cũng nắm được kha khá tình hình nội bộ của lớp.

Việc mấy nữ sinh cùng lớp không thích Ngọc Trà không phải là chuyện mới mẻ gì vừa xảy ngày một ngày hai. Thế nên, khi vừa thấy Ngọc Trà tiếp cận làm thân với học sinh mới là đôi song sinh trai xinh gái đẹp thì bọn họ cũng đã âm thầm nói riêng với hai người họ rất nhiều thứ.

Nhưng rất tiếc là hai anh em nhà này không để tâm lắm, bởi vì Lục Hạ thuộc tuýp người nhút nhát, có hơi nhu nhược mềm yếu nên cho dù biết cũng không vì vài lời nói mà có thể vội vàng cắt bỏ mối quan hệ với Ngọc Trà ngay được. Còn về Lục Vũ, cậu sở dĩ là chả quan tâm đến mấy vấn đề giữa các nữ sinh.

Giữa tiếng cười đầy châm chọc của mấy người bạn cùng lớp, Ngọc Trà có hơi lúng túng, đáp lại: "Mấy cậu thích đùa ghê! Là con gái mà vui tính như các cậu chắc được nhiều bạn nam thích lắm. Không như tớ."

Lời vừa dứt, Ngọc Trà đưa đôi mắt có vài phần bối rối đan xen có chút đáng thương nhìn Lục Hạ với Lục Vũ.

Lục Hạ là người dễ mềm lòng nên liền an ủi Ngọc Trà vài câu.

Lục Vũ đứng bên ngoài không tham gia vào cuộc trò chuyện của mấy cánh nữ sinh, cậu nhìn qua Hi An rồi hờ hững nói:

"Đi cùng không?"

Hi An không đáp mà chỉ gật đầu rồi đứng dậy.

Dạo gần đây Hi An và Lục Vũ cũng xem như khá thân thiết, hai người nói chuyện với nhau rất hợp ý, hợp gơ nhau.

Cả hai có khá nhiều chủ đề chung để nói và có nhiều quan điểm giống nhau nên rất dễ dàng để trở nên thân thiết. Tuy là vậy, nhưng trong mắt Lục Vũ, thì Hi An cũng chả khác gì mấy đứa con trai khác. Nói cách khác, Lục Vũ đã coi Hi An như một thằng bạn chí cốt của mình không hơn không kém.

...

Xuống đến nhà ăn, 4 người mua xong phần ăn của riêng mình rồi tìm một bàn chưa có người để ngồi.

Tìm được chỗ lý tưởng rồi ngồi xuống, không ai nói với ai lời nào mà chỉ im lặng ăn phần mình.

Đồ ăn trong khay vơi đi một nửa thì Hi An chợt lên tiếng.

Cô lấy trong túi ra tờ giấy giống hệt ban nãy đã đưa cho Ngọc Trà.

Đẩy tờ giấy ra giữa bàn, từ tốn nhai rồi nuốt hết thức ăn trong miệng đi, Hi An khi này mới mở lời.

"Hai cậu có muốn tham gia kì du lịch hè với tớ không?"

Lục Vũ vừa nhai thức ăn trong miệng vừa đưa tay tiếp nhận tờ giấy rồi đọc.

Đọc một lúc, cậu lại nhìn qua phía em gái rồi đưa nó cho em gái.

Lục Hạ cũng xem xem một chút mà không nói tiếng nào.

"Hai cậu định như nào á?" Ngọc Trà bỗng dưng cất giọng xen vào, cô khi này nhìn Lục Hạ rồi hỏi dò: "Hạ, cậu cảm thấy như nào? Cậu có muốn tham gia không?"

Lục Hạ im lặng một lúc không biết nên đáp như nào, cô gái nhỏ từ trước đến giờ luôn phụ thuộc vào anh trai liền đưa mắt nhìn Lục Vũ. Cô không vội mà có phần hơi ậm ừ hỏi ý anh mình.

"Anh hai..."

Thấy Lục Vũ chưa lên tiếng thì Ngọc Trà đã vội chêm giọng vào:

"Chuyến đi kéo dài tận 1 tháng lận đấy, chưa kể là còn chi phí cơ." Nói đến đó, Ngọc Trà lại như vu vơ, lơ đãng mà tỏ ra rầu rĩ khuyên nhủ: "Năm sau là chúng ta lớp 12 rồi, còn kì thi đại học nữa, thời gian hè này chúng ta vẫn là dành thời gian ôn và học thêm từ từ vẫn hơn. Chỉ còn tầm 13 tháng nữa thôi... Nếu là tớ thì tớ sẽ không..."

Không để Ngọc Trà nói hết câu, Lục Vũ đột ngột mở miệng, cậu nhận lấy tờ giấy từ trong tay em gái rồi xem lại thêm một lần nữa.

"Học mà không màng đến việc nghỉ ngơi cũng không tốt." Một lời này của cậu dứt khoát chặt đứt nửa câu nói còn lại chưa kịp nói hết của Ngọc Trà.

Chưa xong, Lục Vũ chậm rãi đảo mắt qua hướng Hi An rồi trầm giọng tiếp tục nói: "Để tớ về hỏi lại ý của bố mẹ rồi trả lời cậu."

Chương trước Chương tiếp
Loading...