[GL - FULL] Gác Xép

Chương 23. Chuyện mà người chưa từng nói



Cơn đau buốt truyền tới khiến bà hai Thanh Ngân khẽ cựa mình. Khoảnh khắc chầm chậm nhướn mi, không ngờ thứ đập vào mắt lại là ánh sáng quỷ dị phát ra từ cây Ngải Tài Lộc. Tán cây đang dần ngả màu úa tàn, những sợi rễ cũng chầm chậm thu về phía thân cây mẹ, nhả những cái xác đang phân hủy ghim trên vách tường và trần nhà xuống dưới sàn. Cái chất lỏng nhầy nhụa tràn ra từ thân cây vô cùng tởm lợm, mùi hôi thối từ xác chết bốc lên nồng nặc. Trong số những cái xác đang phân hủy kia có không ít gương mặt quen thuộc, bà hai Ngân vừa đảo mắt đã nhận ra ngay.

Thím Gia, con Tuyết, con Liễu... đều ở đây cả.

Tay chân Thanh Ngân bị trói cứng trên chiếc ghế gỗ đặt giữa gian phòng, bà thử dùng sức cựa mấy lần đều không nhúc nhích nổi. Nhớ lại khoảnh khắc trước khi bất tỉnh, dường như đã có kẻ tấn công bà từ sau lưng. Hiện tại đỉnh đầu vẫn đau buốt, chân tay bị trói đến ê ẩm.

Nhớ ra còn để con bé Phụng đợi ở trong xe, bà hai Ngân mất bình tĩnh nghiêng đổ chiếc ghế ra sàn. Bà cố nhích từng chút một về phía cửa, mặc kệ cái mùi tanh nồng cứ xộc lên phát buồn nôn. Nhưng còn chưa di chuyển được bao nhiêu, một đôi guốc cao gót đã xuất hiện ngay trước mặt bà. Giọng nói lạnh nhạt của chị vang lên trên đỉnh đầu: "Em không thể yên một chút được ư?"

Là Thu Huyền.

Chị ta kéo bà cùng chiếc ghế trở lại vị trí ban đầu, còn nhẹ nhàng lau đi những vệt nước tanh tưởi trên gương mặt bà. Thanh Ngân nghiêng đầu tránh né, cũng không thèm nhìn đến chị ta. "Thả tôi ra."

Bàn tay của chị chưng hửng giữa không trung. Lặng một lát mới lên tiếng: "Em ghê tởm tôi đến thế ư?"

Cơn tức giận của Thanh Ngân dâng lên, bà ngẩng phắt đầu định chất vấn chị. Nhưng khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt ảm đạm ấy, bà lại không thể thốt lên lời. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà chị đã tiều tụy đến thế. Gương mặt hóp lại, hai gò má bị đẩy cao lên, đôi mắt trũng sâu cùng những tia máu vằn viện trong con ngươi... nhìn thế nào cũng không giống bà Cả nhà họ Nguyễn cao quý mọi ngày.

"Chị... bị cái quái gì vậy?"

Bà vừa kinh ngạc, lại có thêm một chút xót xa mà hỏi. Đáp lại, chị rất thoải mái bật cười: "Nhà họ Nguyễn tới hồi kết rồi, tôi cũng đâu thể sống được nữa."

Cả hai cùng đưa mắt nhìn Ngải Tài Lộc trước mặt. Không có linh khí của người mang dòng máu nhà họ Nguyễn nuôi dưỡng nữa, nó cũng đang dần lụi tàn. Oán nghiệp trong suốt thời gian qua đang quay trở lại tấn công kẻ đã sử dụng Ngải.

Thanh Ngân thở dài, nặng nề lên tiếng: "Biết trước sẽ có ngày này, tại sao lại..."

Bà bỏ dở câu nói, ánh mắt di chuyển lên dáng người mảnh khảnh đứng bên cạnh. Bàn tay chị tím tái, những ngón tay thon cứ run rẩy không ngừng. Nơi đó đã từng là nơi bà ước ao được nắm lấy một đời, giờ chỉ cảm thấy toàn là hư vô...

"Tôi đã nói từ đầu, tại sao em không nghe tôi?" Không thấy biểu cảm trên gương mặt Thu Huyền, nhưng lại nghe ra giọng điệu vô cùng khác lạ từ chị, "Tại sao em cứ luôn bướng bỉnh như vậy? Tại sao lại phải vấy bẩn bản thân chỉ vì tôi?"

"Chị nói vậy là ý gì?"

Thu Huyền quay lại nhìn bà, mái tóc của chị xõa tung, quẹt lên hàng nước mắt đang lăn dài trên má. "Em ghét tôi... đến vậy sao? Đến mức sẵn lòng gả cho cậu hai nhà họ Nguyễn, chỉ để trả thù tôi ư?"

Nỗi đau tưởng chừng đã ngủ quên suốt bấy lâu nay lại như sóng cuộn trào trong lồng ngực, Thanh Ngân xót xa nhìn chị, nhưng nửa lời cũng chẳng thể nào thốt ra.

"Tôi chỉ mong em cứ vậy hận tôi, oán giận tôi đi, tránh xa tôi càng tốt. Vậy mà tại sao chứ hả Ngân..."

"Giờ nói những lời này thì có ích gì?"

Thanh Ngân vội ngắt lời chị, sợ rằng chính bản thân không chịu đựng nổi mà bật khóc. Chị nhìn nàng thật lâu, cuối cùng nghẹn ngào hỏi: "Em thật sự hết thương tôi rồi sao?"

"Ngày đó rời bỏ tôi, chị có một lần từng nhìn lại không?" Bà bật cười, những mảnh ký ức đau lòng cứ như gió thoảng qua, nhưng lại hằn in thật sâu lên những vết thương chưa lần nào được xóa mờ, "Chẳng ai mãi thương một người không cần tới mình đâu, Thu Huyền."

Hàng mi cong của chị cụp xuống, che giấu hàng loạt những cảm xúc hỗn loạn không thể gọi tên. Hình như bà còn nghe thấy chị lẩm bẩm: "Tất cả đã thay đổi rồi, duy chỉ một thứ thì không."

Thu Huyền như người mất hồn, đi đi lại lại xung quanh căn gác xép. Chị bước qua những cái xác thối rữa, những khúc xương trắng ởn chẳng rõ là từ bao giờ và là của kẻ xấu số nào. Đứng cạnh thân cây Ngải Tài Lộc rỗng không, cảm giác vừa vặn tới mức cứ như cái chỗ bên trong ấy thật sự là dành cho chị vậy.

"Sao em chưa bao giờ thắc mắc những kẻ bị mang tới đây là ai?" Thu Huyền đột ngột hỏi.

Bà hai Ngân nghiêng mặt ra phía cánh cửa bên ngoài gác xép, lạnh nhạt đáp lời: "Tôi không muốn quan tâm các người đã làm những gì. Tôi chỉ muốn ra khỏi nơi này..."

Chị tiến đến trước mặt Thanh Ngân, nhẹ nâng cằm của bà lên. Ánh mắt của chị giờ phút này tăm tối đến dị thường, như thể thứ ánh sáng duy nhất trước mặt chị cũng đã vụt tắt. Chị nói: "Cuộc đời ngắn ngủi này tôi không thể có được em, vậy thì tôi sẽ mang em cùng tôi xuống địa ngục."

***

Tháng 5 năm 1927.

Thu Huyền ngồi co rúm trong một góc giường, cơ thể không một mảnh vải che thân. Nàng vừa khóc, vừa vơ vội chiếc chăn nhàu nhĩ bên cạnh để che đi thân thể lõa lồ. Nhìn vệt máu đỏ đã khô lại trên chiếu, nàng biết rằng sự trong trắng của cuộc đời người con gái đã bị cướp đi.

Không bởi chỉ một, mà là rất nhiều những gã đàn ông lạ mặt khác.

Đầu tóc nàng rối bời, trên làn da trắng nõn tràn đầy những vết tím bầm và dấu đỏ ghê tởm. Thân dưới vẫn đang chảy ra chất dịch nhầy màu trắng đục, đau nhức đến mức chẳng thể nói thành lời. Căn phòng ngập tràn mùi vị tanh tưởi, như minh chứng cho sự việc nhục nhã diễn ra suốt cả đêm dài.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ những giọng cười khả ố, những cái vuốt ve động chạm nơi tư mật, những cơn đau như xé toạc thân thể. Thu Huyền khóc lóc van xin, cơ thể mềm nhũn không thể phản kháng. Hết kẻ này đến kẻ khác vào ra trong cơ thể làm nhục nàng, tới khi nàng bất tỉnh cũng chẳng buông tha.

Nàng đưa đôi mắt thất thần nhìn gã đàn ông đang đứng trước gương chỉnh lại quần áo, giọng nàng khản đặc vang lên: "Sao thầy... lại làm thế với tôi? Tôi đã làm gì sai... tại sao?"

Ông chủ Trần Giang xoay lại nhìn nàng, đê tiện cười lớn: "Mày ăn ở bao lâu trong cái nhà họ Trần này rồi, cũng phải đến lúc báo đáp chứ?" Dứt lời, hắn tiến lại bên giường, mặc cho nàng đang run lên vì sợ hãi, đưa bàn tay ghê tởm vuốt lên gò má đẫm nước mắt của nàng, "Tao đem tặng mày cho lũ quan lại, để sau này còn thuận lợi làm ăn. Chỉ có một đêm như thế này có đáng là gì đâu?"

Thu Huyền ngây dại nhìn kẻ mà nàng trước giờ vẫn luôn kính trọng gọi là "thầy", cơn phẫn uất bùng lên. Nàng đấm đá túi bụi gã, gào khóc trong tuyệt vọng: "Sao ông lại làm như vậy? Sao lại chuốc thuốc để bọn chúng cưỡng hiếp tôi? Ông là đồ kinh tởm!"

Bốp – Bên má nàng nhận lấy một cái tát như trời giáng. Nàng ngã vật ra giường, choáng váng đến mức không thể nhấc nổi người lên. Khóe miệng rỉ máu, vậy mà cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì nữa.

Ngay từ lúc gã cởi bỏ áo của nàng xuống, nàng cảm thấy bản thân đã chết từ khoảnh khắc ấy rồi.

"Con điếm vô ơn." Trần Giang đứng dậy, phủi phủi quần áo như giũ hết bụi bẩn trên người. Gã khinh thường liếc nhìn nàng rồi cao giọng nói: "Chuyện này mày đừng có mà để bà chủ biết, nếu không tao sẽ cho người đi rêu rao khắp cả cái tỉnh này về việc mày làm đĩ đấy."

Môi nàng run lên, thều thào chẳng ra chữ: "Ông... ông..."

"Tắm rửa cho sạch sẽ gọn gàng, rồi đi xuống nhà làm việc đi. Mày đừng có nằm ì đấy lười biếng."

Gã nói xong, cũng xoay người bước ra khỏi căn phòng.

Chẳng biết qua bao nhiều thời gian rồi, Thu Huyền vẫn nằm bất động trên giường như thế. Gương mặt xinh đẹp của nàng chẳng có một chút biểu tình, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng ứa ra.

Nàng nhớ tới em, nhớ tới nụ cười xinh đẹp của em, nhớ về lời hẹn ước sẽ bên nhau tới khi bạc đầu...

Vậy mà tất cả hiện tại, như hóa thành tro thành bụi. Tấm thân này đã bị vấy bẩn rồi, đâu thể ngẩng mặt mà ở cạnh em như một kẻ bình thường nữa. Em sẽ cảm thấy ghê tởm thế nào, khi biết người con gái mà em yêu thương lại bị một đám đàn ông ô nhục đây?

Tại sao... tại sao lại là nàng...

Không thể đường đường chính chính yêu thương em, chẳng thể đem cho em những thứ tốt đẹp. Hiện tại, chạm vào em cũng là điều nàng không muốn nữa.

Nàng sợ, sợ rằng bản thân sẽ vấy bẩn em.

Bóng chiều buông xuống bên ngoài khung cửa sổ gỗ, bầu trời cao rộng là thế nhưng lại không có chỗ cho đoạn tình cảm của nàng cùng em. Nàng thẫn thờ ngồi dậy, loạng choạng bước tới bên chiếc bàn gỗ, mở hộc tủ lấy ra một chiếc kéo lớn.

Nước mắt lại lăn dài trên gò má trắng mịn, Thu Huyền cầm tấm ảnh chụp chung của nàng và em, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của người con gái xinh đẹp ấy. Chỉ là một nụ hôn trên tấm ảnh mỏng manh, thế nhưng lại trân trọng như là việc của một đời.

Nàng đặt bức hình ngay ngắn trở lại vị trí trang trọng nhất trên mặt bàn. Chỉ mong khi không có chị trên cõi đời này, em vẫn sẽ sống thật tốt. Vật đổi sao dời, dẫu có âm dương cách biệt, thì tình yêu chị dành cho em vẫn luôn còn mãi.

Thanh Ngân, cô gái của chị... Chị yêu em...

Thu Huyền giơ cao chiếc kéo trong tay, nhắm mặt lại mà đâm xuống cổ họng mình.

Thế nhưng lúc này cửa phòng đột ngột bật mở rầm một cái, chiếc kéo trên tay nàng lập tức bị đánh văng ra xa. Tiếng leng keng chạm mặt đất như kéo một phần tâm trí nàng trở lại, thẫn thờ giương mắt nhìn thằng con trai vừa mới tiến vào.

Thằng Phểu không nói lời nào, nó lấy chiếc chăn trên giường, nhẹ phủ lên thân thể lõa lồ của nàng. "Chị, em xin lỗi. Em không cản được..."

Nó bỏ dở câu nói, cúi đầu không dám nhìn nàng. Trên người nó đầy vết thương tím tái, gương mặt cũng xuất hiện một vết rạch sâu hoắm... Dường như đã bị đánh rất đau.

Cửa ra vào phòng khép lại, lúc này một thằng bé khác cũng len lén bước vào. Mắt nó vẫn còn hoe đỏ, nhưng vẫn quật cường dụi dụi không cho nước mắt rơi xuống. "Lúc thấy chị bị lôi đi, anh Phểu không cản được đám người xấu xa kia, còn bị mấy kẻ theo hầu bọn nó lôi ra ngoài đánh một trận nhừ tử. Ông chủ còn bảo chúng nó đánh càng mạnh càng tốt nữa..."

"Phỏm, mày im đi." Thằng Phểu gắt lên.

Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, ai cũng nặng một nỗi lòng riêng. Thật lâu sau, Thu Huyền mới bất ngờ hỏi: "Có tổng cộng bao nhiêu kẻ?"

Thằng Phểu hơi lưỡng lự, nhưng rồi nó vẫn đáp: "Cả ông chủ là bảy."

"Có nhớ mặt chúng nó không?"

"Em không biết tất cả, nhưng chắc chắn có ông chủ nhà họ Nguyễn."

Bóng tối lan dần, tiêu điều như đáy mắt của nàng. Nàng nâng tay, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của em trong tấm hình trên mặt bàn, nước mắt đã cạn khô chẳng thể nào mà rơi xuống nữa. Nàng nhìn hai đứa em mình đem ở đầu đường xó chợ về chăm bẵm từ nhỏ, nhẹ giọng nói: "Chị sẽ không chết đâu."

Thằng Phểu và thằng Phỏm kinh ngạc nhìn nhau, có lẽ cũng không ngờ nàng lại thay đổi thái độ nhanh chóng đến thế.

"Cho đến khi cho tất cả lũ người đấy xuống địa ngục."


Sau cái đêm định mệnh ấy, thái độ của Thu Huyền cũng không thay đổi nhiều so với mọi ngày khiến lão Trần Giang vô cùng hài lòng. Gã nằm trên phản, rung râu phe phẩy chiếc quạt nan: "Cứ vậy có phải ngoan không? Cuối tuần ăn mặc chỉn chu, tao dẫn mày tới chỗ ông chủ nhà họ Nguyễn có chút việc."

Bàn tay đang cầm giẻ lau siết chặt, bả vai nàng thoáng run lên. Thế nhưng rất nhanh, nàng đã khôi phục lại vẻ bình thản. "Vâng thầy."

Gã gật gù hài lòng, xỏ đôi guốc mộc bước ra khỏi gian nhà khách. Ngang qua nàng còn tiện tay vỗ lên bờ mông căng tròn một cái, rồi ung dung rời đi. Nàng sững người, nhưng cũng không phản kháng.

Bóng lão Trần Giang vừa khuất, nàng như vô lực mà khụy xuống sàn nhà. Nước mắt nàng rơi lã chã xuống lòng bàn tay, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ. Cả thể xác và tâm hồn của nàng đã bị nhấn chìm xuống dòng nước nhơ nhuốc, vậy thì nàng sẽ kéo từng người, từng người một xuống theo.

Kể từ đó, mỗi lần bị Trần Giang ép hầu hạ ông chủ nhà họ Nguyễn, nàng đều cảm thấy ghê tởm bản thân mình nhiều hơn. Nàng đã ngâm cơ thể thật lâu trong nước lạnh, nhưng nàng biết cũng chẳng thể nào gột hết được những ô uế đã vấy bẩn mình.

Ông ta ném xuống giường mấy đồng tiền, chậm rãi bảo: "Thi thoảng đi kiểm tra lại cơ thể, đừng để có bệnh."

Nàng không đáp lời, cũng chẳng buồn cầm những đồng tiền dơ bẩn của nhà họ Nguyễn.

Thể xác bị dày vò đau đớn, Thu Huyền buộc lòng phải tới thầy lang ở nơi xa để thăm khám. Đi cùng nàng còn có thằng Phểu, cả chặng đường nó không nói một lời nào. Nàng che kín mặt mũi, không dám ngẩng đầu nhìn tới ai. Bà thầy kiểm tra thân dưới cho nàng xong, lạnh nhạt nói: "Nhiều vết rách, viêm nhiễm rồi. Tôi kê cho cô mấy thang thuốc, hàng ngày rửa sạch sẽ rồi bôi."

Trước khi rời khỏi căn phòng ngột ngạt ấy, nàng còn nghe bà thầy lang lẩm bẩm khinh thường: "Đúng là mấy cái loại đĩ rẻ tiền."

Gân xanh nổi ngang dọc hai bên thái dương của thằng Phểu, nó siết chặt tay thành nắm đấm, định kéo phăng chiếc rèm tre để bước trở lại bên trong chỗ của bà thầy lang. Thế nhưng đã bị Thu Huyền giữ lại, nàng ảm đạm nói: "Chúng ta về thôi."

"Nhưng..."

"Bà ta nói đúng mà."

Đến nàng còn cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình, chứ nói gì là người ngoài nhìn vào. Nàng ngồi lên xe kéo, trống trải đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời rộng. Mưa rồi, lạnh thấm cả vào tim.

Thằng Phểu tháo chiếc nón lá trên đầu nó, đội lên cho nàng, che khuất cả tầm mắt đang phủ một màn nước trong veo. Nó không nói gì thêm, lẳng lặng kéo xe đem nàng rời khỏi nhà bà thầy.

Băng qua một ngôi làng nhỏ ngoại tỉnh, Thu Huyền bất ngờ lên tiếng: "Dừng lại."

Nàng nhớ em lắm, chỉ muốn được nhìn thấy em từ xa một chút thôi là mãn nguyện rồi. "Mày đợi ở đây, chị đi vào thăm Ngân một chút." Dứt lời, nàng một mình đi về phía biệt phủ nhà họ Đỗ.

Một tháng không gặp, em mỗi lúc một xinh đẹp hơn. Thu Huyền nấp dưới hàng tre xanh, cách tòa nhà chính của biệt phủ một khoảng vừa đủ để thấy được người con gái mà nàng luôn mong nhớ. Em ngồi bên cửa sổ hong khô mái tóc dài, gương mặt nghiêng nghiêng chăm chú đọc sách. Thỉnh thoảng có một cơn gió hè nhẹ thổi qua khiến mái tóc em bay bay, lả lướt dịu dàng trên hai má trắng ngần xinh xắn.

Cứ như cảm nhận được có ánh mắt đang dõi theo mình, ánh mắt em mông lung thoát khỏi trang giấy, rơi xuống con đường đất đỏ phía trước nhà. Thu Huyền giật mình, bước chân vô thức lùi về phía sau.

Sợ em nhìn thấy bộ dạng ghê tởm của mình.

Nhưng hành động ấy dường như lại lọt vào đáy mắt em. Ánh mắt giao nhau trong khoảng trời xanh thẳm, gương mặt em phảng phất kinh ngạc. Mất vài giây sững sờ, Thu Huyền vội quay người rời đi.

Đằng sau vẫn nghe tiếng em gọi: "Chị Huyền, đợi em với."

Cố bước thật nhanh, nhưng lại làm bản thân vấp ngã, vô tình lại khiến em đuổi kịp sau lưng. Em vội cúi người đỡ nàng dậy, gương mặt gần nhau trong gang tấc: "Chị có sao không? Có bị đau ở đâu không?"

Nàng ngẩn ngơ nhìn em, ngửi được hương thơm quen thuộc thoảng qua cánh mũi. Cái chạm nhẹ của em ấm nóng trên làn da, trái tim của nàng vội vã run rẩy.

"Sao cả tháng nay chị đều tránh mặt em?" Thanh Ngân giận hờn bĩu môi, hai bàn tay nhỏ nhắn của em níu lấy tay nàng, "Có phải lại đi theo bà chủ sang tỉnh bên không? Em đến tìm đều không gặp được chị."

Hơi ấm của em truyền tới như nhẹ vuốt lên tâm hồn đầy nhơ nhuốc của Thu Huyền. Nàng giật mình thu tay lại, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của em: "Cũng không có gì."

Em hơi sững người, dường như đã cảm nhận được khác lạ từ thái độ của nàng. Em tiến đến gần nàng hơn, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì đúng không?"

"Không có..."

"Vậy tại sao không dám nhìn em?"

Vì chị không còn xứng đáng với em nữa...

Nàng không đáp lời em, cố gắng tỏ ra bình thản mặc cho bả vai vẫn run không ngừng run lên. "Chị tới đây vì có chuyện muốn nói với em."

"Thế tại sao không vào trong nhà? Mà thấy em lại bỏ chạy?"

Lúc này, nàng mới lấy hết can đảm ngẩng mặt nhìn em. Đứng trước người con gái mà mình yêu thương hết lòng, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp. Kiềm nén cái cảm giác muốn được ôm lấy em vào lòng, nàng đau xót nói: "Chị nghĩ, chúng ta nên dừng lại thôi."

Ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên cả hai người, đứng cạnh nhau nhưng lại như xa cách tận trời mây. Đôi mắt em mở to bàng hoàng, môi em mấy lần mấp máy, rốt cuộc vẫn chẳng nói nên lời.

"Đều là con gái, có thể đi được tới đâu chứ?" Thu Huyền nghe giọng mình xót đau vang lên, "Thân phận, địa vị của chúng ta cũng quá cách biệt..."

Em ngắt lời: "Chị nói dối! Chị đâu muốn thế đúng không?"

Thanh Ngân tất nhiên không chấp nhận, nước mắt trong veo đã tràn xuống khỏi hàng mi cong dày. Em nhào vào lòng của nàng, vòng tay siết chặt lấy eo của nàng. Giọng em đầy thổn thức: "Đã xảy ra chuyện gì? Chị đừng làm em sợ như thế, nhé?"

Bàn tay nàng lạnh lẽo định chạm vào sống lưng gầy của em, nhưng cuối cùng lại siết chặt lại. Nàng vội đẩy em ra.

"Chúng ta kết thúc đi."

Nước mắt em trượt dài trên má, mái tóc xõa theo làn gió bay nhẹ trong ánh chiều buông. Hỗn loạn trong mắt em dần tan biến, chỉ còn lại một mảnh tiêu điều.

"Em không đồng ý." Em lắc đầu, giọng nói không che đậy được nghẹn ngào, "Em không chấp nhận bất cứ lý do gì cả."

Chị cũng không muốn, Ngân à...

Nhưng, nàng cố gắng bình thản xoay lưng lại, đè nén cơn đau thấu thận tim gan. "Chị quyết rồi, em đừng làm cả hai khó xử. Nếu vẫn muốn sau này còn có thể nhìn mặt nhau, thì tốt nhất đường ai nấy đi, xem như chúng ta có duyên nhưng không có phận."

"Chị đến, chỉ để nói những lời này thôi sao?"

"Xin lỗi em."

Dứt lời, Thu Huyền vội vã bước thật nhanh về phía trước. Ở phía sau lưng, em khóc nức nở: "Chị đứng lại!"

Nàng không thể dừng lại được nữa rồi.

"Nếu chị bước ra khỏi đây, tôi với chị từ nay về sau xem như không quen biết."

Bước chân nàng khựng lại, nước mắt cứ lặng lẽ rơi trên mặt. Nàng siết chặt bàn tay, mạnh đến mức găm sâu cả vào da thịt. Chỉ vài giây thôi mà đất trời như sụp đổ trước mắt nàng, lựa chọn rời xa em là quyết định khó nhất trong cuộc đời. Nàng bước đi, không ngoảnh đầu lại.

Chị xin em, Thanh Ngân. Xin em hãy sống một đời bình an, đừng khóc vì kẻ dơ bẩn này nữa. Hãy ở nơi em đáng phải thuộc về, chỉ là... chỉ là nơi ấy sẽ không có chị mà thôi.


Thu Huyền có thai, bản thân nàng biết cha của đứa bé.

"Loại điếm như cô nằm dưới thân không biết bao nhiêu gã rồi, giờ bụng chửa lại vác mặt đến đây ăn vạ à?" Ông chủ nhà họ Nguyễn khinh thường ném tiền lên mặt bàn, cũng chẳng buồn nhìn nàng một cái, "Cầm lấy tiền rồi đi phá nó đi. Hay cô chê ít?"

Suốt hai tháng qua nàng đã bị lão già chà đạp thân thể, bây giờ mở mồm phủ nhận, thật nực cười với bọn nhà giàu có. "Tôi sẽ không bao giờ bỏ đứa bé này. Nếu tôi không bước được chân vào nhà họ Nguyễn, thì tôi sẽ cho tất cả biết chuyện ghê tởm mà các người đã làm."

Lão già cười phá: "Cô nghĩ mình là ai mà dám lớn tiếng dọa nạt tôi?"

"Tôi không dọa ông, tôi sẽ làm thật." Nàng đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ngắm khung cảnh dinh thự nhà họ Nguyễn, "Ở ngoài kia có những kẻ sẵn sàng vì tôi làm đủ mọi chuyện không màng tính mạng. Nếu không thấy tôi ra khỏi đây, thì liệu cậu cả con trai của ông có được an toàn không? Tôi cũng không dám chắc."

"Mày... mày..." Lão tức giận đập bàn đến "ruỳnh" một cái, "Nếu mày động vào thằng Đoàn, tao sẽ giết cả nhà mày."

"Nhà họ Trần? Ông cứ việc. Tôi vốn dĩ không có máu mủ tình thân gì mới nhà đấy. Tôi chỉ là một con ở đợ mà thôi."

Khoảng yên lặng tái diễn. Thật ra trước khi tới đây, nàng đã để thằng Phểu bám theo cậu chủ Đoàn nhà họ Nguyễn. Nếu thằng Phỏm không thấy nàng trở ra, cả hai thằng sẽ ra tay với cậu ta, sau đó loan tin cho cả tỉnh biết rằng ông chủ nhà họ Nguyễn đã cưỡng hiếp con hầu nhà họ Trần.

Nàng vốn không còn gì để mất nữa rồi. Rời khỏi Thanh Ngân, là để em tránh xa khỏi mọi nguy hiểm nàng đã lường trước.

"Tôi không cần tiền của ông. Cái tôi muốn là quyền lực."

Nắm quyền trong tay, là nắm tất cả mọi thứ, kể cả nhà họ Nguyễn sau này.

Lão già nhả vài vòng khói thuốc, nếp nhăn trên gương mặt giãn ra một chút. "Mày muốn như thế nào?"

"Tôi muốn trở thành vợ của cậu Đoàn."

Nàng vừa dứt lời, lão già đã cười phá lên: "Đũa mốc mà chòi mâm son, mày mơ cao quá rồi đấy con điếm."

"Ông hãy suy nghĩ thật cẩn thận rồi hẵng đưa ra quyết định."

Trở lại ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện lão ta, nàng bình thản cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm. "Ngày hôm đó chuốc thuốc cưỡng hiếp tôi, chắc các người chưa từng nghĩ có ngày này phải không?"

Nàng cười nhạt, nhưng đáy mắt ngập tràn sát khí. Lặng một lát, lão già mới trầm ngâm hỏi: "Thằng con của nhà Trương Thành là do mày hại chết đúng không?"

"Tôi không hiểu ông đang nói gì cả."

Cậu chủ nhà Trương Thành là một trong những kẻ đêm đó đã ô nhục nàng. Thằng Phểu cùng thằng Phỏm đã lái xe theo đuôi gã, ép xe của gã lao xuống vực. Phải hơn một tuần sau cái xác mới được tìm thấy, phân hủy chẳng thể nhận dạng được nữa.

"Nếu tao chấp nhận để thằng Đoàn cưới mày, thì mày sẽ cho tao những gì?"

Lão vẫn còn già mồm mặc cả, đúng là lũ tư bản chỉ tính hơn chứ không bao giờ chịu thiệt. Nàng nhếch miệng đáp: "Tất cả. Tôi có đầu óc, tôi có sắc đẹp... Ông có muốn đạp đổ những kẻ khác không?"


Cứ vậy, nàng đường hoàng bước chân vào nhà họ Nguyễn.

Thu Huyền ngồi trên chiếc ghế gỗ sau vườn, xoa xoa cái bụng đã bắt đầu nhô lên, ngân nga hát một đoạn nhạc xưa cũ. Trước đây em thường hát cho nàng nghe, bất kể chỉ là vẻn vẹn vài câu bập bõm mà em nghe được ở đâu đó rồi đi cạnh nàng líu lo... nàng đều cảm thấy rất hay và ngọt ngào.

Đã hai tháng không gặp rồi, không biết hiện tại em ra sao. Nghe nói nhà họ Đỗ đang gặp khó khăn, nàng cũng chẳng tiện ra mặt để hỏi han. Chỉ âm thầm cho người theo sau em, đảm bảo em không hành động dại dột.

"Bà chủ."

Thằng Phểu xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào. Nàng bật cười xua tay: "Từ bao giờ mà chúng mày đổi cách xưng hô như thế?"

"Là ý của cụ chủ ạ."

Nhắc tới lão già đó, ánh mắt nàng dần chuyển sang ảm đạm: "Rồi cũng sẽ tới lượt lão thôi."

Cuối tháng mười trời bắt đầu trở lạnh, gió trong vườn đưa cái hơi ẩm từ rừng xuống ngày càng thêm buốt giá. Nàng đứng dậy, chỉ vào chậu cá nóc dưới chân mà bảo: "Mang về bên nhà họ Trần biếu các cụ bên ấy."

"Vâng." Thằng Phểu gật đầu.

Trước khi bước vào trong nhà, Thu Huyền nghiêng mặt nhìn thằng Phểu, giọng nàng hơi khác lạ: "Mày với Phỏm, phải đảm bảo tất cả chúng nó cùng ăn hết nhé."

Thằng Phểu hiểu ý, nhếch miệng cười.

Ngày hôm sau, hai thằng trở về dinh thự khi nàng đang ngồi đọc sách trước mái hiên. Thằng Phểu bước xuống xe ô tô, tiến lại ghé tai nàng mà thông báo: "Nhà họ Trần ngộ độc, chết cả rồi."

Nàng như không bận tâm, tay vẫn lật mở trang sách một cách bình thản: "Vậy hả? Báo quan chưa?"

"Dạ rồi."

"Mang ít tiền cho chúng nó, để chúng nó làm thủ tục nhanh nhanh lên, tao còn chuẩn bị về lo ma chay."

"Vâng."

Bầu trời ngày đông u ám, hệt như cuộc sống của nàng những tháng ngày vừa qua. Nàng thở dài, nâng cốc trà lên nhấp một ngụm. Nhưng thấy thằng Phểu vẫn còn đứng đó tần ngần, bà liền nhướn mày hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Ngập ngừng một chút, nó mới lên tiếng: "Đêm xảy ra việc đó, vẫn còn một kẻ nữa."

Ngón tay thon thả lướt trang sách khựng lại, mất vài giây mới lại nghe tiếng "loạt xoạt" lật mở trang mới. Nàng không ngẩng mặt nhìn nó, lãnh đạm hỏi: "Là kẻ nào?" Thằng Phểu mãi không đáp lời, thật không đúng với tác phong của nó mọi ngày. Thu Huyền lặp lại câu hỏi: "Nói đi, là kẻ nào?"

Lúc này, nó mới trầm giọng đáp. Nhưng câu trả lời của nó lại như khiến nàng một lần nữa chìm sâu xuống vũng bùn dơ bẩn. Bàn tay nàng run lên, cuốn sách cũng rơi xuống nền đất.

"Là ông chủ họ Đỗ, thầy của cô Thanh Ngân."

***

"Là ông chủ họ Đỗ, thầy của cô Thanh Ngân."

Thầy của Thanh Ngân...

Đôi mắt bà hai Ngân mở to không giấu được kinh hoàng. Nước mắt trào ra ướt đẫm gương mặt đẹp đẽ, giờ lại chỉ thấy toàn bi thương. Thu Huyền ngồi xuống trước mặt bà, nhẹ chạm vào đôi mắt sưng đau của bà mà nói: "Đừng khóc nữa, không phải lỗi của em. Em biết mà, tôi chưa bao giờ trách em cả."

"Sao chị lại giấu em? Tại sao chị lại không nói? Tại sao?!"

Thanh Ngân gào lên, bà đau lòng quá. Trái tim bà như vỡ vụn thành hàng trăm mảnh, đến hít thở cũng thấy quặn lên. Người con gái mà bà yêu thương, suốt những năm tháng qua phải sống trong địa ngục dày vò đến thế nào chứ?

"Kẻ có tội đã nhận trừng phạt, quá khứ cũng khép lại rồi."

Chị nhặt con dao ở trên sàn nhà lên, bình thản đứng dậy nhìn nàng mà nói: "Những gì tôi nói với em, nó không có nghĩa là tôi vô tội. Chỉ mong em đừng quá hận tôi..."

Thanh Ngân nhìn con dao sắc lạnh đang lóe lên trong tay chị, lòng chùng xuống. "Chị định làm gì?"

"Năm đó, kẻ ra tay giết thầy u của em, chính là tôi."

- Hết chương 23 -

Chương trước Chương tiếp
Loading...