(GL-ĐN Gia đình phép thuật) Nguyên phái thứ 3 {tg: Lục Thi}

Chương 12: Thành công vượt qua



       Cả nhóm bước vào căn phòng đậm đặc mùi máu tươi, ngột ngạt không thông nổi vì ở đây đã trãi qua quá nhiều hình phạt dành cho những kẻ chống đối.

        Aki và những người không liên quan thì đi lên trên lầu, tất cả căng thẳng, nín thở nhìn Red một thân hiên ngang bước lên khán đài, đi vào vị trí được đánh dấu sẵn. Phía trước cậu là vị lãnh đạo của phòng trừng phạt, ngài Bitt, 2 bên trái phải là 7 vị thi hành có sức mạnh tượng trưng cho 7 màu sắc của cầu vồng, soi sáng, tẩy rửa với hi vọng những kẻ rời khỏi đây sẽ có một kết cục đúng đắn.

        Vị lãnh đạo sắc mặt trắng xanh không có chút máu, mang màu sắc âm u rất hợp với khung cảnh này, ngài ta nhìn chằm chằm Red, hỏi lại cậu lần cuối cùng.

- Red, ngươi có thật sự muốn rời khỏi phái Ngoại Tâm?

- Red kiên định gật đầu: có.

- Bitt: Ngươi tự nguyện thực thi quy định?

- Red lần nữa gật đầu: Vâng!

       Bitt đóng sổ, kết thúc cuộc trao đổi. Ông ra lệnh cho 7 người thi hành vào vị trí. Còn Red thì đi lên bục dâng lên những đồ vật của mình và trong phái. Người thi hành dơ lên vũ khí là quyền trượng phép thuật, đọc thần chú xoá bỏ toàn bộ.

        Cho tới khi tất cả biến mất không còn hạt bụi, lúc này ông mới ra lệnh thực thi quy định tiếp theo

7 người đồng loạt bắn những tia sáng xoá kí ức vào đầu Red khiến cậu bắt đầu căng da đầu chống đỡ từng trận đau đớn của người thi hành mang lại.

         Thời gian chầm chậm trôi, những người ngoài cuộc không một phút giây nào thả lỏng, tất cả đều tập trung toàn bộ tinh thần nhìn đến người chịu tội.

        Cho dù có đồ vật của nhóm Aki ban tặng, Red vẫn cảm nhận được rõ ràng những đau đớn, khổ sở đến tê dại từng lỗ chân lông trên cơ thể, lúc đầu cậu còn có thể đứng vững mà chống đỡ, nhưng chưa đầy 5 phút thì đôi chân đã run rẫy quỳ rạp trên đất. Red ôm đầu gào thét khi những tia phép thuật đang bắn xuyên qua từng nếp nhăn trong não, tâm trí bắt đầu mơ hồ, tầm nhìn bị phân rã. Nhưng dù vậy, Red vẫn một lòng giữ vững những hình ảnh về người con gái mình yêu, không hề để nó bị những ngoại lực ảnh hưởng.

       Kết thúc hình phạt, Red ánh mắt mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh, hiện tại cậu chẳng còn chút kí ức nào về những ngày thực hiện nhiệm vụ vừa qua, ngay cả căn phòng cậu ở bấy lâu nay cũng chẳng còn chút nào động lại. Red ôm đầu cố găng kéo đôi chân mình đứng lên lần nữa. Đón nhận hình phạt cuối cùng cũng là hình phạt đau đớn nhất.

         7 vị thi hành di chuyển vị trí, bắn tia phép thuật vào các chỗ khác nhau. Red một lần nữa đưa tấm lưng căng chặt ra chống đỡ.

        Âm thanh thịt cháy cùng tiếng rên la đặc biệt kích thích màng nhĩ của từng người có mặt. Hana nhìn không nổi phải quay mặt sang che tai nhắm mắt, cố gắng giữ bình tĩnh để không ngất xỉu tại chổ. Những tên con trai cũng không khá hơn bao nhiêu, đều là cố hết sức nhịn xuống để không phải run rẫy sợ hãi.

        Aki dù bên ngoài lạnh lùng kiên cường nhiều năm nhưng cũng không thể nào hoàn toàn bĩnh tĩnh được, cô khó khăn dùng sức nắm chặt thanh sắt đến cả méo mó giữ cho thân người đứng vững. Đôi môi cắn chặt đến rướm máu. Đôi mắt vốn tĩnh lặng nay lại bị khuấy đảo vài gợn sóng mệt mỏi, đau nhức.

.....

         Sự trừng phạt kéo dài chỉ trong vòng một giờ đồng hồ nhưng đối với tất cả, thời gian trôi qua như cả chục năm. Hoàn toàn đánh bại bức tường hào nhoáng, mạnh mẽ như lúc mới bước vào.

        Hoàn thành trừng phạt, ngài Bitt ra hiệu cho nhóm Aki đem Red ra ngoài.

        Aki và những người khác nhanh chóng đi xuống, đỡ lấy thân thể mềm nhũn chẳng còn chút chống cự nào, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Bởi vì Red đã bị trục xuất, không thể ở tiếp văn phòng của mình hay thậm chí là không được bước chân vào trụ sở phái Ngoại Tâm nửa bước. Aki và những khác chỉ có thể đem cậu ra ngoài trụ sở, tìm tạm một chỗ vắng vẻ nào đó mà chữa trị cho Red.

......

- Hana: Hay là chúng ta đem hắn ta tới chỗ Yumi đi. Dù sao hắn ta trước sau gì cũng sẽ gia nhập phái Nguyên Lão theo cô ta, để họ giúp đỡ chữa trị cũng rất tốt.

Tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng cũng đủ nặng nề, bọn họ nhất thời không thể chữa khỏi, chỉ có thể nhờ vào ngoại nhân.

- Aki gật đầu tán thành: Có ai biết chỗ dòng sông phép thuật mà bọn họ gặp nhau không?

- Pun: ta biết, lúc đó tình cờ đi ngang qua thì bắt gặp bọn họ đang ở cạnh, vì vậy mà cũng biết được bí mật của Red.

- Happy: vậy ta đi!

Cả nhóm theo hướng dẫn của Pun, mang Red đi đến đó. Dường như Yumi luôn tại chỗ này đợi Red, vừa thấy bóng dáng bọn họ xa xa thì cô nàng đã nhanh chân chạy ra đón.

Thấy người yêu mình thương tích đầy người, nằm yên bất động, Yumi đau lòng rơi lệ đầy mặt, hối húc bọn họ đem Red vào bên trong chỗ nàng.

.....

- Yumi đôi mắt đỏ ngầu chất vấn: Sao lại thành ra thế này, chẳng phải Red nói với tôi anh ấy chỉ là đơn giản xin từ chức rồi rời khỏi, cùng chỗ với tôi thôi sao. Tại sao bây giờ lại bị thương nặng như vậy?

Cả nhóm nhất thời né tránh ánh mắt chất vấn của Yumi, không đành lòng nói cho cô biết sự thật. Nhưng tất cả đã qua, nàng có biết thì cũng chẳng thay đổi được, vì vậy Aki quyết định lựa lời giải thích.

- Red đã giấu cô vì không muốn cô đau lòng. Thật ra để rời khỏi nơi đó, người nọ phải chịu sự trừng phạt, như cô đã thấy, vũ khí cá nhân cũng bị xoá bỏ.

Yumi nghe xong ôm mặt khóc lớn, Hana ngồi cạnh cũng chỉ đành vỗ vai trấn an nàng. Sau khi bình tĩnh trở lại, Yumi hiểu rõ nhóm Aki đã giúp đỡ Red nên hắn ta mới có thể còn mạng đến đây gặp nàng. Vì vậy, Yumi nhất thời xúc động thiếu điều muốn quỳ rạp để cảm tạ ơn nặng này.

- Yumi: tôi và Red thật lòng cảm tạ các vị, nếu như sau này cần giúp đỡ chúng rất sẵn lòng ra mặt.

- Happy thay mặt tất cả: không cần phiền phức như vậy, chỉ cần cô đối tốt với hắn ta là chúng tôi an tâm rồi.

- Pun: Cũng mong cô có thể giữ bí mật chuyện này, dù là người của phái Nguyên Lão cũng đừng tiết lộ.

- Yumi: xin mọi người yên tâm, tôi nhất định không để thân phận cũ của Red và chuyện mọi người có mặt ở đây nói cho bất kì ai.

Giao lại Red cho Yumi, tất cả cũng không tiện ở lâu, dù sao đây cũng nằm trong vùng người phái Nguyên Lão. Bọn họ chào tạm biệt rồi rời khỏi.

- Các người về trụ sở đi, tôi còn phải qua kia tiếp tục nhiệm vụ theo dõi của mình.

Aki thông báo rồi dịch chuyển đi mất. Nhóm người Pun cũng yên lặng về lại trụ sở phái Ngoại Tâm.

__________________________

Aki về đến 'nhà', ngay lập tức nằm dài ra chiếc giường êm ái. Những ngày qua đầu óc cô chưa hề được thả lỏng phút giây nào, mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật dài để khôi phục thể trạng.

Sáng sớm hôm sau, Aki thay đồ đi đến chỗ làm, cô đã nghỉ không phép hơn tuần liền, bây giờ đến đó có khi bị đuổi là cái chắc.

Quả nhiên, quản lí vừa thấy mặt cô thì đã xã ra một tràn trách mắng, nặng nề. Aki cũng chẳng hơi đâu mà chịu yên, cô quyết định dùng phép mê hoặc đầu óc, người quản lí từ trạng thái giận dữ ngay lập tức niềm nở trở lại, húc giục Aki mau vào bắt đầu làm việc.

Vào bên trong, những nhân viên khác thấy Aki đã quay lại, từng trận chạy đến hỏi thăm đủ kiểu, Aki bị bọn họ nói đến chóng mặt, chỉ biết cười trừ ậm ừ cho qua.

- Ngọc Uyên: mấy hôm trước, bọn nhóc lần trước có ghé đến muốn tìm Aki, biết cậu nghỉ làm mấy bữa nay, tụi nó đứa nào đứa nấy đều buồn thiu, chắc là cũng nhớ cậu lắm đó.

- Vậy sao...để lần sau tụi nhỏ đến, tôi mời một bữa tạ lỗi vậy.

       Aki mỉm cười nói, cô không nghĩ rằng bọn nhóc đó cũng sẽ để ý tới mình.

- Trọng Khiêm: hình như bọn nhóc có thêm thành viên mới, anh thấy có tới 4 đứa con gái lận.

- Hoàng Nam: Mà con bé đó có ánh mắt khá kì lạ, cứ nhìn trừng trừng dữ tợn, cũng không chịu nói chuyện nhiều. Không biết tại sao có thể chơi chung được.

- Aki: được rồi, sắp tới giờ cao điểm rồi, mọi người quay lại làm việc đi.

       Aki cũng không nghĩ nhiều vậy, cô đơn giản cho rằng nhóm Suri có thêm bạn mới thì càng đông vui. Tốt cho cậu nhóc.

        Aki bắt đầu đi lau chùi sạch sẽ chén đĩa sắp xếp lên kệ, chuẩn bị đầy đủ các loại tương chấm ăn kèm. Chừng một lúc sau thì khách bắt đầu vô ăn đông dần.

.....

- Ê chị Aki kìa!

       Vừa mới tới cửa ngoài quán, Thái Hồ đã tinh mắt thấy được người quen, vội lên tiếng.

- Ngọc Vân: Đúng là chị Aki rồi, vậy là chị ấy đã đi làm trở lại.

- Suri: mau vào đi mấy bạn!

       Bọn họ vào quán thì đã bắt đầu lớn tiếng kêu gọi Aki làm cô một trận ngại ngùng, đợi cô đi đến thì ra sức hỏi thăm. Aki đành phải kiên nhẫn trả lời từng cái một.

- Thu Hà: Chị à, mấy bữa nay sao chị không đến quán vậy, tụi em hỏi mấy anh chị khác, họ nói cũng không biết nguyên do.

- Aki cười nói: nhà bên nước ngoài có việc nên phải về gấp, không kịp thông báo đến quán, giải quyết ổn thoả nên tôi về rồi đây.

- Hoàng Lan: Vậy mà lúc đó tụi em còn tưởng chị gặp chuyện gì nguy hiểm như là bị bắt cóc nữa chứ.

- Mạnh Vũ: Đúng vậy đó chị, làm tụi em lo lắng muốn chết. Đến đây tìm chị nói chuyện mà không có ai, buồn xỉu luôn.

       Cả đám từng người biểu đạt rồi cười rộ lên vì tất cả cũng chỉ là suy đoán trẻ con của mình.

        Aki cười trừ khi thấy bọn nhóc vẫn lạc quan như ngày nào, lúc này cô mới để ý cô bé lạ mặt ngồi cạnh Suri. Chắc đây là thành viên mới mà những nhân viên khác đã nói với cô trước đó.

- Suri nhanh nhẹn giới thiệu: À giới thiệu với chị, đây là Nuna, mới chuyển đến lớp tụi em. Còn đây là chị Aki mà tụi mình đã kể với bạn đó Nuna.

        Nuna ngại ngùng gật đầu chào Aki, Aki cũng mỉm cười chào cô bé. Không biết tại sao nhìn Nuna, Aki có cảm giác kì lạ, giống như cô bé không phải là một đứa trẻ bình thường.

        Aki thì nhìn Nuna, Nuna thì chú ý tới chiếc đồng hồ bạc trên tay Aki, vì bây giờ trong giờ làm Aki phải mặc đồng phục của quán, áo thun tay ngắn, không thể mặc áo khoát ngoài, cho nên liền không thể che giấu được vũ khí của mình.

- Aki nhanh chóng đặt ánh mắt lên lại tụi nhỏ: Các em chọn món tự nhiên, để bù đắp lại sự nhớ nhung, lo lắng bao ngày qua, nay tôi mời hết.

- Hoàng Lan: Thật hả chị, hoan hô!

- Thái Hồ: chị đúng là số một.

       Cả đám lập tức hò reo, Aki vui vẻ đi vào chuẩn bị thức ăn phục vụ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...