[GL] Conflict

1. Crazy love



Woo Seulgi ngồi đối diện với Woo Dohyeok, ánh mắt cô sáng ngời như một đứa trẻ được gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách. Đã bao lâu rồi cô mới được nhìn thấy ông? Người cha đã bỏ rơi cô từ khi còn rất nhỏ, để lại cô đơn giữa thế giới đầy những lời khinh miệt và sự tổn thương vô hình từ xã hội. Nhưng giờ đây, ông đang ngồi trước mặt cô, nở nụ cười dịu dàng như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bữa ăn diễn ra trong không khí thân mật. Woo Dohyeok kể về cuộc sống của ông, những nơi ông đã đi qua, những người ông đã gặp, như thể muốn chứng tỏ rằng ông không hề có ý bỏ rơi Seulgi mà chỉ là số phận đã xô đẩy. Seulgi muốn tin, thật sự muốn tin...

Cô khao khát có một nơi mình thuộc về.
Nhưng nếu nói Jaeyi là đứa con mà chúa chọn thì có lẽ Seulgi chính là đứa trẻ xấu số bị chúa bỏ rơi.

Seulgi quỳ sụp bên giường bệnh, bàn tay cô run rẩy nắm chặt tấm chăn trắng. Cô đã cố gắng, đã cầu nguyện, nhưng phép màu không xảy ra. Woo Dohyeok đã không qua khỏi.

Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Chỉ đến khi cánh cửa mở ra, một bóng hình quen thuộc bước vào Jaeyi.

Jaeyi không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Seulgi và ôm cô từ phía sau.

" Bình tĩnh lại nào." Giọng Jaeyi nhẹ nhàng như thể đang ru ngủ. " Cậu đã làm hết sức rồi, chuyện này không phải lỗi của cậu."

" Không phải lỗi của tớ? Ông ấy đã liều mạng cứu tớ khỏi vụ tai nạn đấy. Nếu như tớ cẩn thận hơn thì có lẽ..." Seulgi cười nhạt, giọng cô lạc đi. "Jaeyi, tớ vừa mới tìm lại được bố và rồi mất ông ấy mãi mãi. Làm sao có thể không phải lỗi của tớ?"

" Đừng đổ lỗi cho bản thân nữa. Đấy chỉ là một sự cố, cậu không phải nguyên nhân cho tất cả sai lầm. "

" Tớ..." Seulgi ngập ngừng, nước mắt cứ ùa ra khỏi khóe mi.

Jaeyi mỉm cười, tay cô vuốt nhẹ mái tóc rối bù của Seulgi, như một chủ nhân đang vỗ về nỗi đau cho chú cún nhỏ của mình.

"Thế giới này vốn không công bằng rồi Seulgi ah. Cậu đã cố gắng cả đời để có được thứ mà người khác cho là hiển nhiên, vậy mà khi chạm vào, nó lại bị giật mất ngay trước mắt. Đau lòng lắm phải không? " Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời nói lại như dao cắt vào nỗi đau của Seulgi.

Seulgi siết chặt tay. " Đừng nói nữa. Sao lúc nào cũng là tớ... Là tớ bị bỏ lại phía sau cơ chứ."

" Nghe tớ này Seulgi." Jaeyi thì thầm.

Seulgi khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Jaeyi.

" Không ai trên đời này yêu thương cậu thật lòng đâu, Seulgi. Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình." Jaeyi cúi sát hơn, giọng nói mang một sự quyến rũ đáng sợ. "Nhưng nếu cậu không thể tự đứng lên, ít nhất hãy dựa vào tớ."

"Tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu."

Một lời hứa dối trá nhưng lại ấm áp đến mức khiến trái tim Seulgi rung động. Trong khoảnh khắc ấy, Jaeyi là ánh sáng duy nhất trong thế giới đổ nát của cô.

Bàn tay Seulgi khẽ nâng lên, rồi chạm vào bàn tay Jaeyi.

Một cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ, nhưng vòng tay của Jaeyi lại vô cùng ấm áp. Seulgi không biết rằng cô vừa trao cả linh hồn mình cho một con ác quỷ.
____
Woo Seulgi bước vào phòng làm việc của Yoo Jaeyi, nơi mà dù chỉ là một sinh viên thực tập, cô đã chiếm lĩnh không chỉ công việc mà còn cả gia tài kếch xù từ gia đình mình. Phòng làm việc sang trọng, gọn gàng với những đồ vật đắt tiền toát lên sự quyền lực và ảnh hưởng của Jaeyi trong giới y tế.

Trong lúc đi quanh phòng, Seulgi vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại của Woo Dohyeok nằm trên bàn, giữa đống tài liệu. Cô không nghĩ nhiều mà chỉ định cầm lên để kiểm tra, nhưng khi màn hình sáng lên, một video không ngờ lại hiện ra.

Đó là một video, rất rõ ràng, ghi lại cảnh Woo Dohyeok đang quan hệ với Yoo Jena, chị gái của Jaeyi. Cảnh tượng ấy như một cú sét đánh ngang tai, làm Seulgi không thể tin vào mắt mình. Mọi thứ trong đầu cô bỗng nhiên trở nên mơ hồ, choáng váng.
Cảm giác bực bội và khó chịu dâng lên trong lòng Seulgi. Cô không thể hiểu nổi tại sao lại có thể xảy ra chuyện này. Bố cô, người mà cô coi là nguồn động lực lại đang lén lút có mối quan hệ tăm tối với chính học sinh của mình. Cô không thể chịu đựng được sự phản bội này, sự phản bội về chính niềm tin cô dành cho bố mình.

Seulgi đợi Jaeyi trở về. Mọi thứ như muốn vỡ tung ra. Cô không thể giữ im lặng thêm nữa. Cô phải hỏi, phải biết rõ sự thật.

Jaeyi về phòng làm việc như thường lệ, không hề hay biết Seulgi đang chờ đợi. Cô tiến lại gần Seulgi, mắt cô lóe lên một tia nhìn dịu dàng nhưng cũng đầy mơ hồ.

" Jaeyi ah, tớ..." Seulgi mở lời, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng. Cô muốn la hét, muốn ném chiếc điện thoại ra, nhưng sự bình tĩnh của Jaeyi lại khiến cô không thể hành động vội vàng.

" Hửm?"
Jaeyi mỉm cười, mà bước đến gần cô, vòng tay ôm lấy Seulgi. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Jaeyi khiến Seulgi giật mình. Cô muốn tránh xa, muốn đẩy Jaeyi ra, nhưng lại cảm thấy như bị cuốn vào một sự dịu dàng kỳ lạ, như một cái bẫy không thể thoát. Seulgi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Jaeyi, nhưng nó không làm cô an lòng. Cảm giác như Jaeyi đang kiểm soát toàn bộ sự sống của cô, như một con rối trong tay một kẻ đầy mưu mô.

" Chiếc điện thoại này là sao? Cái video trong đó... Là thật sao?" Seulgi cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô đã nghẹn lại vì cơn uất ức.

Jaeyi vẫn im lặng, chỉ ôm chặt hơn, đôi tay cô như xiết chặt lấy trái tim Seulgi, khiến cô không thể thở được. " Tớ nên nói gì đây, Seulgi. Tất cả chỉ là những gì ta cần phải chấp nhận ."

Cảm giác hoang mang bao trùm Seulgi, nhưng Jaeyi chỉ tiếp tục ôm cô, không trả lời câu hỏi nào khác cả, không để cô có cơ hội hiểu rõ mọi chuyện.

Mặc dù câu trả lời không có, nhưng chính cái ôm của Jaeyi lại nói lên tất cả. Seulgi không thể nhìn ra rõ ràng ý định của Jaeyi. Cô đang cảm nhận được sự thâm độc, sự chiếm hữu mà Jaeyi đang tạo ra, nhưng không thể dứt ra được.

Mọi câu hỏi vẫn lơ lửng trong đầu Seulgi, nhưng cô không thể thốt lên thêm lời nào.

Jaeyi chỉ lặng lẽ ôm chặt cô hơn, sự im lặng bao phủ như một lớp sương mù, làm tất cả mọi cảm xúc trong Seulgi chìm dần vào trong bóng tối. Seulgi cứng người lại trong vòng tay ấy, nhưng cảm giác ấy không phải là sự an ủi mà là sự bóp nghẹt tâm hồn. Jaeyi chỉ im lặng ôm chặt Seulgi, như thể muốn giữ cô lại trong vòng xoáy tối tăm của mình.

" Cậu không cần phải lo lắng" Jaeyi thì thầm, giọng cô nhẹ như gió, nhưng trong đó lại có thứ gì đó tăm tối và u ám. "Tất cả đã được chúa định sẵn rồi."

Một đứa con của Chúa như Jaeyi làm sao có thể phạm sai lầm? Cô không hề vô tình để Seulgi nhìn thấy video đó. Mọi chuyện đều được cô tính toán, từng bước đi đều được sắp đặt để Seulgi không còn chỗ nào để chạy trốn. Cô không muốn thấy Seulgi cứ buồn bã vì một người bố không xứng đáng. Không, tâm trí của Seulgi phải thuộc về Jaeyi, chỉ có cô mới là người duy nhất mà cậu ấy cần nghĩ đến, duy nhất trong thế giới này. Mọi suy nghĩ của cậu ấy phải xoay quanh cô, phải phụ thuộc vào cô. Seulgi cần cô, nhưng hơn hết, cô không muốn bất kỳ ai có thể chiếm lấy sự chú ý của Seulgi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...