[GL] Còn muốn chia tay nữa không? (18+)
Chương 8: Đặc biệt (18+)
Ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa, len lỏi vào căn phòng ấm áp. Cố An Thư tỉnh dậy, cảm thấy cổ mình khô ran, hơi khát vì tối qua đã rên rỉ quá nhiều, hứng chịu một đêm mệt mỏi nhưng đầy đam mê bên Diệp Vân Chi.Nàng xoay người, nhìn sang bên, thấy cô vẫn đang ngủ say, dáng người uốn cong ôm lấy tấm chăn mềm. Cổ khô và hơi đau nhẹ khiến Cố An Thư khẽ khàng ngáp, tay lần qua tìm chai nước trên bàn. Nàng uống một ngụm rồi ngồi thẳng dậy, để ánh sáng sớm chiếu lên khuôn mặt còn ngái ngủ.Trong lòng nàng vẫn còn vương vấn cảm giác đêm qua, vừa là mệt, vừa là khoái, lại vừa là hơi xấu hổ không nguôi.Nàng tựa đầu vào vai Diệp Vân Chi, nhẹ nhàng thì thầm:
“Chị… hôm qua em mệt quá… chắc cổ em khô vì rên hơi nhiều thì phải.”Diệp Vân Chi từ từ mở mắt, nụ cười nửa tỉnh nửa mê:
“Ừ, cưng đấy… chịu đựng giỏi lắm. Chị tự hào về em.”Nàng cười yếu ớt, cảm nhận sự an toàn bao trùm. Cả hai cứ thế nắm tay nhau, tận hưởng những giây phút bình yên sau cơn bão cảm xúc..........
Sáng hôm đó, khi ánh nắng mới len lỏi qua cửa sổ, Diệp Vân Chi nhẹ nhàng kéo Cố An Thư vào lòng, giọng nghiêm nhưng vẫn tràn đầy yêu thương:“Lần này, để chị làm cho em nhớ lâu hơn, được không?”Cố An Thư ngước nhìn, mắt còn đượm chút ngái ngủ, vừa tò mò vừa hồi hộp.Diệp Vân Chi chậm rãi lấy sợi dây mềm đặt lên tay nàng, buộc nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, để nàng không thể dùng tay tự vệ.“Cố gắng ngoan, đừng làm chị phải nghiêm khắc hơn.” – Diệp Vân Chi thì thầm bên tai nàng.Cố An Thư bị bắt nằm sấp xuống giường, nâng cao cái mông, để Diệp Vân Chi dễ dàng chiếm đoạt.Cô vuốt ve mông nàng, tay lạnh và mềm mại trượt dọc theo đường cong, rồi hôn nhẹ lên da thịt còn đỏ rực dấu vết hôm qua.“Thế nào, đã sẵn sàng chưa?” – Giọng cô trầm xuống, đầy quyền lực.Nàng chỉ biết xấu hổ gật đầu, tim đập nhanh, vừa mong đợi vừa hồi hộp trong tình yêu pha chút “đặc biệt” ấy.Mông nàng nâng lên, hai tay bị trói buộc gọn gàng phía trước, má áp lên ga giường mát lạnh, hơi thở dồn dập theo từng bước Diệp Vân Chi đang di chuyển đằng sau.Cô không vội. Bàn tay vuốt ve lên đùi nàng, miết nhẹ theo từng đường cong khiến da nàng nổi hết cả gai ốc.Rồi cô vỗ nhẹ một cái, không mạnh, nhưng vang lên rõ ràng:
“Thế này mới ngoan.”
“Lưng thẳng, mông phải dâng cao. Em là của ai?”Giọng cô vừa dịu vừa nghiêm, khiến cổ họng Cố An Thư nghẹn lại. Nàng run nhẹ, đáp lí nhí:
“Của chị…”Diệp Vân Chi bật cười, giọng có chút thích thú:
“Lớn tiếng hơn chút. Nói cho chị nghe, em là của ai?”Cố An Thư cắn môi, má đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng gằn lên giữa hơi thở đứt quãng:
“Em… là của Diệp Vân Chi… chỉ là của chị thôi…”“Ngoan.” – Diệp Vân Chi hôn lên thắt lưng nàng như một phần thưởng. Rồi, ngón tay của cô lại lần xuống, chạm vào nơi mềm ướt đã chờ đợi từ lâu.Một tiếng rên nho nhỏ thoát ra khỏi cổ họng Cố An Thư — nàng không thể trốn, không thể che giấu. Cô thấy hết, chạm hết.Ngón tay ấy chậm rãi thọc sâu vào, một ngón… rồi hai ngón, vừa ép vào điểm sâu nhất, vừa cọ sát nhịp nhàng. Bàn tay còn lại thì giữ eo nàng thật chặt, không cho dịch người.“Em ướt quá rồi này…” – Diệp Vân Chi nói nhỏ sát tai, vừa như trêu chọc vừa như ra lệnh cho cơ thể nàng phải tiếp tục tan chảy.Tiếng ướt át vang vọng trong không gian yên tĩnh, nhịp thở Cố An Thư rối loạn, từng cơn sóng khoái cảm như dâng đến tận não, khiến nàng chỉ biết nức nở:
“Ứm... ha... chị ơi… chậm chút… em… chịu không nổi…”Nhưng Diệp Vân Chi không dừng.
Cô nhấn mạnh hơn, ngón tay ra vào đều đặn, mỗi nhịp lại khiến nàng siết chặt, rồi bất ngờ vỗ mạnh thêm một cái lên mông nàng:“Chị chưa cho ra thì không được ra. Nghe chưa?”Cả người Cố An Thư run bắn lên, nước mắt lưng tròng, mà mông vẫn ngoan ngoãn nâng cao như cũ.
“Chị… hôm qua em mệt quá… chắc cổ em khô vì rên hơi nhiều thì phải.”Diệp Vân Chi từ từ mở mắt, nụ cười nửa tỉnh nửa mê:
“Ừ, cưng đấy… chịu đựng giỏi lắm. Chị tự hào về em.”Nàng cười yếu ớt, cảm nhận sự an toàn bao trùm. Cả hai cứ thế nắm tay nhau, tận hưởng những giây phút bình yên sau cơn bão cảm xúc..........
Sáng hôm đó, khi ánh nắng mới len lỏi qua cửa sổ, Diệp Vân Chi nhẹ nhàng kéo Cố An Thư vào lòng, giọng nghiêm nhưng vẫn tràn đầy yêu thương:“Lần này, để chị làm cho em nhớ lâu hơn, được không?”Cố An Thư ngước nhìn, mắt còn đượm chút ngái ngủ, vừa tò mò vừa hồi hộp.Diệp Vân Chi chậm rãi lấy sợi dây mềm đặt lên tay nàng, buộc nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, để nàng không thể dùng tay tự vệ.“Cố gắng ngoan, đừng làm chị phải nghiêm khắc hơn.” – Diệp Vân Chi thì thầm bên tai nàng.Cố An Thư bị bắt nằm sấp xuống giường, nâng cao cái mông, để Diệp Vân Chi dễ dàng chiếm đoạt.Cô vuốt ve mông nàng, tay lạnh và mềm mại trượt dọc theo đường cong, rồi hôn nhẹ lên da thịt còn đỏ rực dấu vết hôm qua.“Thế nào, đã sẵn sàng chưa?” – Giọng cô trầm xuống, đầy quyền lực.Nàng chỉ biết xấu hổ gật đầu, tim đập nhanh, vừa mong đợi vừa hồi hộp trong tình yêu pha chút “đặc biệt” ấy.Mông nàng nâng lên, hai tay bị trói buộc gọn gàng phía trước, má áp lên ga giường mát lạnh, hơi thở dồn dập theo từng bước Diệp Vân Chi đang di chuyển đằng sau.Cô không vội. Bàn tay vuốt ve lên đùi nàng, miết nhẹ theo từng đường cong khiến da nàng nổi hết cả gai ốc.Rồi cô vỗ nhẹ một cái, không mạnh, nhưng vang lên rõ ràng:
“Thế này mới ngoan.”
“Lưng thẳng, mông phải dâng cao. Em là của ai?”Giọng cô vừa dịu vừa nghiêm, khiến cổ họng Cố An Thư nghẹn lại. Nàng run nhẹ, đáp lí nhí:
“Của chị…”Diệp Vân Chi bật cười, giọng có chút thích thú:
“Lớn tiếng hơn chút. Nói cho chị nghe, em là của ai?”Cố An Thư cắn môi, má đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng gằn lên giữa hơi thở đứt quãng:
“Em… là của Diệp Vân Chi… chỉ là của chị thôi…”“Ngoan.” – Diệp Vân Chi hôn lên thắt lưng nàng như một phần thưởng. Rồi, ngón tay của cô lại lần xuống, chạm vào nơi mềm ướt đã chờ đợi từ lâu.Một tiếng rên nho nhỏ thoát ra khỏi cổ họng Cố An Thư — nàng không thể trốn, không thể che giấu. Cô thấy hết, chạm hết.Ngón tay ấy chậm rãi thọc sâu vào, một ngón… rồi hai ngón, vừa ép vào điểm sâu nhất, vừa cọ sát nhịp nhàng. Bàn tay còn lại thì giữ eo nàng thật chặt, không cho dịch người.“Em ướt quá rồi này…” – Diệp Vân Chi nói nhỏ sát tai, vừa như trêu chọc vừa như ra lệnh cho cơ thể nàng phải tiếp tục tan chảy.Tiếng ướt át vang vọng trong không gian yên tĩnh, nhịp thở Cố An Thư rối loạn, từng cơn sóng khoái cảm như dâng đến tận não, khiến nàng chỉ biết nức nở:
“Ứm... ha... chị ơi… chậm chút… em… chịu không nổi…”Nhưng Diệp Vân Chi không dừng.
Cô nhấn mạnh hơn, ngón tay ra vào đều đặn, mỗi nhịp lại khiến nàng siết chặt, rồi bất ngờ vỗ mạnh thêm một cái lên mông nàng:“Chị chưa cho ra thì không được ra. Nghe chưa?”Cả người Cố An Thư run bắn lên, nước mắt lưng tròng, mà mông vẫn ngoan ngoãn nâng cao như cũ.