[GL] Còn muốn chia tay nữa không? (18+)
Chương 6: Trừng phạt (18+)
Cố An Thư vừa xấu hổ vừa tức, nhưng nước mắt đã tràn ra. Diệp Vân Chi nhìn thấy nàng run rẩy như vậy, lòng cũng chùng xuống. Sau vài nhịp thở nặng nề, cô cúi xuống ôm nàng từ phía sau, giọng dịu hẳn lại:“…Thôi. Đánh vậy đủ rồi. Nhưng em đừng bao giờ nói kiểu đó nữa, chị không chịu nổi đâu.”Nàng nức nở, dúi mặt vào gối:
“…Em xin lỗi. Em không cố ý, em chỉ là… tủi thân…”Diệp Vân Chi lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng:
“Biết rồi. Lần sau có gì thì nói, đừng hất lời vào mặt chị như vậy nữa. Chị cưng em lắm, nhưng không phải vì thế mà mặc em nói gì thì nói, làm gì thì làm đâu.”Cả hai cứ thế ôm nhau, giận hờn tan dần trong hơi thở và vòng tay..........Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong và tắm rửa sạch sẽ, Cố An Thư ngoan ngoãn chui vào chăn trước, cố làm như không có chuyện gì. Nhưng Diệp Vân Chi không để yên.Cô đóng cửa phòng, chậm rãi bước đến mép giường, kéo ghế ngồi ngay cạnh, giọng bình thản:“Em tưởng chị tha là xong à?”Cố An Thư quay mặt đi, cắn môi, không đáp.“Không xin lỗi thêm, không chủ động hối lỗi, còn nằm đó giả bộ ngoan. Hửm?” – Giọng cô không lớn, nhưng có một lực ép khiến tim nàng đập mạnh hơn từng nhịp.Diệp Vân Chi vén chăn, lôi nàng ra khỏi ổ chăn mềm.
“Nằm sấp xuống, nhanh.”Nàng chần chừ, tay siết góc chăn.“Cố An Thư.” – Diệp Vân Chi gọi một tiếng, đủ khiến nàng rùng mình. Rồi nàng ngoan ngoãn bò qua, nằm sấp xuống giữa giường.Diệp Vân Chi vuốt nhẹ tay qua mông nàng, kéo váy ngủ ngắn lên cao.“Mông này, sáng nay ăn mấy cái rồi mà còn chưa nhớ?”Chát! – một cái đánh vang lên rõ ràng, Cố An Thư giật nảy người.
“Đau!” – nàng khẽ kêu, mũi đã bắt đầu cay.“Không được che. Đưa tay ra trước.” – Diệp Vân Chi kéo tay nàng lên đầu, ghì nhẹ xuống giường.Rồi tiếp tục là những cái tát vang dội lên mông trần, xen kẽ với từng câu nói như rót lệnh vào tai:“Không được hỗn.” Chát!
“Không được cãi.” Chát!
“Không được nói mấy câu khiến chị đau lòng.” Chát! Chát!Mỗi cái đánh đều khiến Cố An Thư co người lại, nước mắt dâng lên, nhưng bên dưới đã sớm ướt nhẹp. Cảm giác đau xen lẫn rạo rực khiến nàng chẳng còn phân biệt được đâu là trừng phạt, đâu là khoái cảm.Khi Diệp Vân Chi dừng lại, lòng bàn tay đỏ lên, còn nàng thì mềm nhũn nằm bẹp, mông hồng rực như được đánh dấu sở hữu. Diệp Vân Chi cúi xuống, hôn nhẹ lên từng nơi vừa đánh:“Chị đánh là vì thương. Nhưng thương đến mấy cũng không thể để em muốn làm gì thì làm.”Rồi cô nhẹ nhàng xoay người nàng lại, ôm nàng vào lòng, dùng khăn ấm lau nước mắt, lau mồ hôi và xoa nhẹ mông nàng bằng tay mát lạnh. Nàng vẫn thút thít, môi run run:“Em nhớ rồi… chị đừng giận em nữa…”Diệp Vân Chi vuốt tóc, hôn trán nàng, giọng dịu lại như nước:“Không giận. Nhưng lần sau… nếu còn hỗn, chị sẽ đánh gấp đôi.”.........Sau khi đánh xong, Diệp Vân Chi vẫn không để Cố An Thư chui lại vào chăn như bình thường. Nàng tưởng cô sẽ ôm nàng, dỗ dành như mọi lần. Nhưng không.Diệp Vân Chi ngồi dựa đầu giường, mắt nhìn em vẫn đỏ hoe vì khóc nhưng gương mặt thì lạnh lùng, không hề có dấu hiệu buông tha.“Muốn chị hết giận thì tự làm đi.” – Cô ra lệnh, giọng nhẹ như không, nhưng không cho phép kháng cự.Nàng tròn mắt, lắp bắp:
“Tự… gì cơ…?”Diệp Vân Chi kéo cằm Cố An Thư, buộc nàng phải ngẩng lên đối diện.
“Tự th* d*m trước mặt chị. Làm đến khi nào chị nói đủ thì thôi.”“Không… được đâu… xấu hổ lắm…” – nàng quay mặt, cả người như rút lại thành một nhúm vì bị nhìn thấu.“Chát.” – Diệp Vân Chi vỗ nhẹ vào đùi nàng.
“Không làm là chị đánh tiếp. Đánh đến khi em vừa khóc vừa làm thì thôi.”Cố An Thư run rẩy, cắn môi, hai má đỏ rực. Nhưng ánh mắt Diệp Vân Chi không rời khỏi người nàng, khiến nàng chẳng còn nơi nào để trốn.Chậm rãi, nàng đưa tay xuống dưới, tay kia che mặt. Tim đập như trống trận, vừa nhục vừa kích thích. Ngón tay run run chạm vào nơi ướt át đã chờ đợi từ lâu.Diệp Vân Chi chống cằm nhìn, giọng khàn khàn:
“Tốt. Không được dừng. Phải để chị thấy rõ em đã hư đến mức nào.”Nàng bắt đầu cử động ngón tay, mỗi chuyển động đều mang theo tiếng rên nhỏ cố kìm nén. Thân thể mềm nhũn như bơ, nhưng vẫn phải tiếp tục dưới ánh mắt lạnh lùng mà đầy chiếm hữu của cô.“Rên to lên.” – Diệp Vân Chi ra lệnh – “Em hư, em phải chịu. Phải để em thấy rõ em đáng bị phạt đến mức nào.”
“…Em xin lỗi. Em không cố ý, em chỉ là… tủi thân…”Diệp Vân Chi lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng:
“Biết rồi. Lần sau có gì thì nói, đừng hất lời vào mặt chị như vậy nữa. Chị cưng em lắm, nhưng không phải vì thế mà mặc em nói gì thì nói, làm gì thì làm đâu.”Cả hai cứ thế ôm nhau, giận hờn tan dần trong hơi thở và vòng tay..........Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong và tắm rửa sạch sẽ, Cố An Thư ngoan ngoãn chui vào chăn trước, cố làm như không có chuyện gì. Nhưng Diệp Vân Chi không để yên.Cô đóng cửa phòng, chậm rãi bước đến mép giường, kéo ghế ngồi ngay cạnh, giọng bình thản:“Em tưởng chị tha là xong à?”Cố An Thư quay mặt đi, cắn môi, không đáp.“Không xin lỗi thêm, không chủ động hối lỗi, còn nằm đó giả bộ ngoan. Hửm?” – Giọng cô không lớn, nhưng có một lực ép khiến tim nàng đập mạnh hơn từng nhịp.Diệp Vân Chi vén chăn, lôi nàng ra khỏi ổ chăn mềm.
“Nằm sấp xuống, nhanh.”Nàng chần chừ, tay siết góc chăn.“Cố An Thư.” – Diệp Vân Chi gọi một tiếng, đủ khiến nàng rùng mình. Rồi nàng ngoan ngoãn bò qua, nằm sấp xuống giữa giường.Diệp Vân Chi vuốt nhẹ tay qua mông nàng, kéo váy ngủ ngắn lên cao.“Mông này, sáng nay ăn mấy cái rồi mà còn chưa nhớ?”Chát! – một cái đánh vang lên rõ ràng, Cố An Thư giật nảy người.
“Đau!” – nàng khẽ kêu, mũi đã bắt đầu cay.“Không được che. Đưa tay ra trước.” – Diệp Vân Chi kéo tay nàng lên đầu, ghì nhẹ xuống giường.Rồi tiếp tục là những cái tát vang dội lên mông trần, xen kẽ với từng câu nói như rót lệnh vào tai:“Không được hỗn.” Chát!
“Không được cãi.” Chát!
“Không được nói mấy câu khiến chị đau lòng.” Chát! Chát!Mỗi cái đánh đều khiến Cố An Thư co người lại, nước mắt dâng lên, nhưng bên dưới đã sớm ướt nhẹp. Cảm giác đau xen lẫn rạo rực khiến nàng chẳng còn phân biệt được đâu là trừng phạt, đâu là khoái cảm.Khi Diệp Vân Chi dừng lại, lòng bàn tay đỏ lên, còn nàng thì mềm nhũn nằm bẹp, mông hồng rực như được đánh dấu sở hữu. Diệp Vân Chi cúi xuống, hôn nhẹ lên từng nơi vừa đánh:“Chị đánh là vì thương. Nhưng thương đến mấy cũng không thể để em muốn làm gì thì làm.”Rồi cô nhẹ nhàng xoay người nàng lại, ôm nàng vào lòng, dùng khăn ấm lau nước mắt, lau mồ hôi và xoa nhẹ mông nàng bằng tay mát lạnh. Nàng vẫn thút thít, môi run run:“Em nhớ rồi… chị đừng giận em nữa…”Diệp Vân Chi vuốt tóc, hôn trán nàng, giọng dịu lại như nước:“Không giận. Nhưng lần sau… nếu còn hỗn, chị sẽ đánh gấp đôi.”.........Sau khi đánh xong, Diệp Vân Chi vẫn không để Cố An Thư chui lại vào chăn như bình thường. Nàng tưởng cô sẽ ôm nàng, dỗ dành như mọi lần. Nhưng không.Diệp Vân Chi ngồi dựa đầu giường, mắt nhìn em vẫn đỏ hoe vì khóc nhưng gương mặt thì lạnh lùng, không hề có dấu hiệu buông tha.“Muốn chị hết giận thì tự làm đi.” – Cô ra lệnh, giọng nhẹ như không, nhưng không cho phép kháng cự.Nàng tròn mắt, lắp bắp:
“Tự… gì cơ…?”Diệp Vân Chi kéo cằm Cố An Thư, buộc nàng phải ngẩng lên đối diện.
“Tự th* d*m trước mặt chị. Làm đến khi nào chị nói đủ thì thôi.”“Không… được đâu… xấu hổ lắm…” – nàng quay mặt, cả người như rút lại thành một nhúm vì bị nhìn thấu.“Chát.” – Diệp Vân Chi vỗ nhẹ vào đùi nàng.
“Không làm là chị đánh tiếp. Đánh đến khi em vừa khóc vừa làm thì thôi.”Cố An Thư run rẩy, cắn môi, hai má đỏ rực. Nhưng ánh mắt Diệp Vân Chi không rời khỏi người nàng, khiến nàng chẳng còn nơi nào để trốn.Chậm rãi, nàng đưa tay xuống dưới, tay kia che mặt. Tim đập như trống trận, vừa nhục vừa kích thích. Ngón tay run run chạm vào nơi ướt át đã chờ đợi từ lâu.Diệp Vân Chi chống cằm nhìn, giọng khàn khàn:
“Tốt. Không được dừng. Phải để chị thấy rõ em đã hư đến mức nào.”Nàng bắt đầu cử động ngón tay, mỗi chuyển động đều mang theo tiếng rên nhỏ cố kìm nén. Thân thể mềm nhũn như bơ, nhưng vẫn phải tiếp tục dưới ánh mắt lạnh lùng mà đầy chiếm hữu của cô.“Rên to lên.” – Diệp Vân Chi ra lệnh – “Em hư, em phải chịu. Phải để em thấy rõ em đáng bị phạt đến mức nào.”