[GL] Còn muốn chia tay nữa không? (18+)
Chương 4: Lại ướt (18+)
Nàng đã quỳ sẵn từ trước, hai tay đặt ngoan ngoãn trên đùi, đầu cúi nhẹ, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng ra phía cửa như Diệp Vân Chi đã căn dặn. Tóc rũ xuống hai bên má, vai khẽ run, bầu ngực trong lớp ren trắng mỏng theo nhịp thở mà phập phồng khe khẽ.Cửa bật mở.Tiếng bước chân Diệp Vân Chi nhẹ nhàng vang lên trong phòng, mỗi bước đều như giẫm vào nhịp tim của Cố An Thư. Nàng không dám ngẩng đầu — nhưng cũng không dám chớp mắt.Diệp Vân Chi đứng trước mặt nàng, một tay đút túi quần, một tay chống hông, ánh mắt trượt chậm từ cổ nàng xuống vai, rồi lướt qua toàn bộ dáng người đang quỳ trên giường.“Giỏi đấy. Nhìn rất biết điều.” – Diệp Vân Chi nói, giọng trầm mà nhàn nhã.“Vâng…” – nàng khẽ đáp, giọng nhỏ như mèo kêu, hai tay hơi siết chặt vào nhau.Diệp Vân Chi đưa tay ra, ngón trỏ nâng nhẹ cằm Cố An Thư lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
“Lúc nãy ngoài đường rên to như vậy, về đây lại ngoan ngoãn đến thế sao?”Nàng cắn môi, không trả lời.Diệp Vân Chi ngồi xuống mép giường, ngón tay vẫn giữ cằm nàng, rồi khẽ vuốt nhẹ qua môi dưới.
“Có ướt nữa không?” – Cô hỏi sát tai, giọng như thôi miên.Nàng gật đầu nhỏ, mắt rưng rưng.“Vậy thì… chị phải kiểm tra xem em có thật sự ngoan không.”Cô đặt tay lên đùi nàng, ngón cái vuốt dọc viền quần lót ren. Cố An Thư giật mình, muốn lùi nhưng không dám, chỉ biết run rẩy chịu đựng. Từng cái chạm của Diệp Vân Chi đều chậm rãi, đầy ám ảnh — không vội vàng, mà nhấn nhá như muốn dạy dỗ bằng đầu ngón tay.“Biết ngoan là tốt…” – Cô thì thầm, đặt một nụ hôn lên trán nàng. “Nhưng đừng tưởng ngoan là không phải phạt.”Cố An Thư ngẩng đầu lên, mắt mở to chưa kịp hiểu thì Diệp Vân Chi đã đẩy nàng nằm xuống, giữ nguyên bộ nội y ren trắng mà bắt đầu “dạy dỗ”.Nàng bị Diệp Vân Chi đẩy nhẹ xuống giường, lưng chạm ga lạnh, hai tay vô thức đặt lên ngực để che đi — nhưng Diệp Vân Chi đã kịp nắm lấy cổ tay nàng, kéo xuống, ghìm sang hai bên.“Không được che. Em là của chị. Cái gì của em, cũng là để chị nhìn, chị chạm, chị dạy.”“Nhưng… em…” – nàng khẽ kêu, giọng run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng.“Không nhưng nhị gì hết.” – Diệp Vân Chi cúi xuống, ghé sát môi nàng mà thì thầm. “Ngoan thì phải nằm yên.”Cô rút một dải lụa trong ngăn tủ cạnh giường, dùng chính tay mình buộc cổ tay nàng lại với song giường, không quá chặt — nhưng đủ khiến nàng chẳng thể giấu mình.“Chị sẽ không làm mạnh. Nhưng mỗi lần em rên mà không xin phép…” – Diệp Vân Chi ghé sát môi vào tai nàng, giọng hạ thấp đến cực điểm – “Chị sẽ dừng lại. Để em nằm đó một mình.”Cố An Thư cắn môi, nước mắt lưng tròng vì tủi thân — không phải vì bị phạt, mà vì bị dọa không chạm tới nữa. Với nàng, đó còn tàn nhẫn hơn cả trừng phạt.Diệp Vân Chi bắt đầu bằng những cái hôn nhẹ lên cổ, lên vai, rồi trượt xuống giữa khe ngực đang bị lớp ren mỏng ép sát. Tay cô không vội cởi, chỉ khẽ miết qua từng đường viền — để cảm nhận rõ ràng Cố An Thư đang run từng đợt, từng nhịp thở đứt quãng, từng âm thanh ngắt quãng bị nàng nuốt ngược vào trong.“Không được rên.” – Diệp Vân Chi nói, không ngẩng đầu, tay vẫn miết dọc eo. “Rên thì phải xin. Muốn thì phải nói.”Cố An Thư nức nở lí nhí: “Ưm... chị… cho em… được không…”Diệp Vân Chi ngẩng đầu, ánh mắt sâu như kéo linh hồn nàng vào:
“Được. Rên đi. Cho chị nghe.”Và lần này, cô không nhẹ nữa.Cô không nương tay nữa. Tay lướt nhanh hơn, mạnh hơn, khẽ nhéo những điểm nhạy cảm mà nàng không dám phản kháng. Nàng run rẩy, thở gấp, âm thanh nghẹn ngào dần tràn ra khỏi cổ họng, không còn kìm nén được nữa.“Rên to hơn. Em là của chị, không phải của ai khác.” – Diệp Vân Chi thì thầm, giọng vừa mặn mà, vừa ra lệnh, khiến Cố An Thư như bị cuốn vào mê trận không lối thoát.Từng cử chỉ của cô như một phép thuật, vừa khiến nàng đau nhưng lại ngập tràn khoái cảm, khiến nàng không thể ngừng rên rỉ, dù từng lời dặn dò phải xin phép vẫn vang vọng trong đầu.Diệp Vân Chi vừa vuốt ve, vừa đan tay vào tóc nàng, kéo nàng gần lại, để nàng dựa vào vai.
“Thấy chưa? Chị không làm em đau mà chỉ dạy em ngoan hơn.”Cố An Thư ngước đầu, đôi mắt lấp lánh nước, giọng thều thào:
“Em… yêu chị…”Diệp Vân Chi mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi dịu dàng lau những giọt mồ hôi và nước mắt còn đọng lại trên da nàng bằng một chiếc khăn mềm.
“Ngủ ngon nhé, cục cưng của chị.”Cô tháo dây buộc tay ra, nhẹ nhàng kéo Cố An Thư vào lòng, ôm ấp như bảo vệ một báu vật quý giá.
“Lúc nãy ngoài đường rên to như vậy, về đây lại ngoan ngoãn đến thế sao?”Nàng cắn môi, không trả lời.Diệp Vân Chi ngồi xuống mép giường, ngón tay vẫn giữ cằm nàng, rồi khẽ vuốt nhẹ qua môi dưới.
“Có ướt nữa không?” – Cô hỏi sát tai, giọng như thôi miên.Nàng gật đầu nhỏ, mắt rưng rưng.“Vậy thì… chị phải kiểm tra xem em có thật sự ngoan không.”Cô đặt tay lên đùi nàng, ngón cái vuốt dọc viền quần lót ren. Cố An Thư giật mình, muốn lùi nhưng không dám, chỉ biết run rẩy chịu đựng. Từng cái chạm của Diệp Vân Chi đều chậm rãi, đầy ám ảnh — không vội vàng, mà nhấn nhá như muốn dạy dỗ bằng đầu ngón tay.“Biết ngoan là tốt…” – Cô thì thầm, đặt một nụ hôn lên trán nàng. “Nhưng đừng tưởng ngoan là không phải phạt.”Cố An Thư ngẩng đầu lên, mắt mở to chưa kịp hiểu thì Diệp Vân Chi đã đẩy nàng nằm xuống, giữ nguyên bộ nội y ren trắng mà bắt đầu “dạy dỗ”.Nàng bị Diệp Vân Chi đẩy nhẹ xuống giường, lưng chạm ga lạnh, hai tay vô thức đặt lên ngực để che đi — nhưng Diệp Vân Chi đã kịp nắm lấy cổ tay nàng, kéo xuống, ghìm sang hai bên.“Không được che. Em là của chị. Cái gì của em, cũng là để chị nhìn, chị chạm, chị dạy.”“Nhưng… em…” – nàng khẽ kêu, giọng run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng.“Không nhưng nhị gì hết.” – Diệp Vân Chi cúi xuống, ghé sát môi nàng mà thì thầm. “Ngoan thì phải nằm yên.”Cô rút một dải lụa trong ngăn tủ cạnh giường, dùng chính tay mình buộc cổ tay nàng lại với song giường, không quá chặt — nhưng đủ khiến nàng chẳng thể giấu mình.“Chị sẽ không làm mạnh. Nhưng mỗi lần em rên mà không xin phép…” – Diệp Vân Chi ghé sát môi vào tai nàng, giọng hạ thấp đến cực điểm – “Chị sẽ dừng lại. Để em nằm đó một mình.”Cố An Thư cắn môi, nước mắt lưng tròng vì tủi thân — không phải vì bị phạt, mà vì bị dọa không chạm tới nữa. Với nàng, đó còn tàn nhẫn hơn cả trừng phạt.Diệp Vân Chi bắt đầu bằng những cái hôn nhẹ lên cổ, lên vai, rồi trượt xuống giữa khe ngực đang bị lớp ren mỏng ép sát. Tay cô không vội cởi, chỉ khẽ miết qua từng đường viền — để cảm nhận rõ ràng Cố An Thư đang run từng đợt, từng nhịp thở đứt quãng, từng âm thanh ngắt quãng bị nàng nuốt ngược vào trong.“Không được rên.” – Diệp Vân Chi nói, không ngẩng đầu, tay vẫn miết dọc eo. “Rên thì phải xin. Muốn thì phải nói.”Cố An Thư nức nở lí nhí: “Ưm... chị… cho em… được không…”Diệp Vân Chi ngẩng đầu, ánh mắt sâu như kéo linh hồn nàng vào:
“Được. Rên đi. Cho chị nghe.”Và lần này, cô không nhẹ nữa.Cô không nương tay nữa. Tay lướt nhanh hơn, mạnh hơn, khẽ nhéo những điểm nhạy cảm mà nàng không dám phản kháng. Nàng run rẩy, thở gấp, âm thanh nghẹn ngào dần tràn ra khỏi cổ họng, không còn kìm nén được nữa.“Rên to hơn. Em là của chị, không phải của ai khác.” – Diệp Vân Chi thì thầm, giọng vừa mặn mà, vừa ra lệnh, khiến Cố An Thư như bị cuốn vào mê trận không lối thoát.Từng cử chỉ của cô như một phép thuật, vừa khiến nàng đau nhưng lại ngập tràn khoái cảm, khiến nàng không thể ngừng rên rỉ, dù từng lời dặn dò phải xin phép vẫn vang vọng trong đầu.Diệp Vân Chi vừa vuốt ve, vừa đan tay vào tóc nàng, kéo nàng gần lại, để nàng dựa vào vai.
“Thấy chưa? Chị không làm em đau mà chỉ dạy em ngoan hơn.”Cố An Thư ngước đầu, đôi mắt lấp lánh nước, giọng thều thào:
“Em… yêu chị…”Diệp Vân Chi mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi dịu dàng lau những giọt mồ hôi và nước mắt còn đọng lại trên da nàng bằng một chiếc khăn mềm.
“Ngủ ngon nhé, cục cưng của chị.”Cô tháo dây buộc tay ra, nhẹ nhàng kéo Cố An Thư vào lòng, ôm ấp như bảo vệ một báu vật quý giá.