[GL] Âm Hôn Duyên Kết

Chương 2: Gặp gỡ nàng Lệ Quỷ



Sau đêm đầy ám ảnh với những câu chuyện về âm hôn và lệ quỷ, Nguyệt Lam cảm thấy cả người mình như bị bao phủ bởi sự u ám. Cô vẫn không thể tin được rằng mình phải đối mặt với thứ mà cô từng cho là chỉ có trong những câu chuyện ma quái. Nhưng lòng hiếu thảo và sự lo lắng cho gia đình đã buộc cô phải làm điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới: gặp mặt "người vợ" của mình, một hồn ma.

Nguyệt Lam được cha mẹ đưa đến ngôi miếu cổ giữa rừng, nơi mà lễ âm hôn sẽ diễn ra. Không gian xung quanh càng trở nên u tịch khi màn đêm buông xuống, những cây cổ thụ cao vút như những bóng ma khổng lồ. Gió thổi qua tạo thành những âm thanh rì rào, như tiếng thì thầm của những linh hồn.

“Đáng lẽ mình nên ở nhà đọc sách hay xem phim…” – Nguyệt Lam tự lẩm bẩm, cố gắng trấn tĩnh bản thân trong lúc đi vào con đường nhỏ dẫn tới miếu.

Cha cô, với vẻ mặt nghiêm trọng, đi trước, còn mẹ cô thì nhẹ nhàng nắm tay cô, như để trấn an.

"Con gái, đừng lo lắng quá. Chỉ cần con làm đúng nghi thức, mọi chuyện sẽ ổn thôi..." – mẹ cô thì thầm, nhưng vẻ lo lắng trong ánh mắt không thể giấu được.

Khi cả ba người đến gần miếu, Nguyệt Lam bất ngờ khựng lại khi thấy một bóng người mờ ảo trong sương. Trần Thanh Hòa, người mà cô được hứa gả, hiện ra với dáng vẻ mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh bay trong gió. Dù là hồn ma, nhưng Thanh Hòa không giống với hình ảnh ma quỷ đáng sợ như Nguyệt Lam tưởng tượng. Trái lại, cô ấy trông rất thanh thoát, có phần u buồn, đôi mắt đỏ rực chứa đựng nỗi oán hận pha lẫn sự cô độc.

"Vậy... cô là… vợ tôi?" – Nguyệt Lam buột miệng nói, không giấu nổi sự lúng túng.

Thanh Hòa hơi nhướn mày, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cô có vẻ không hào hứng lắm nhỉ? Tôi đã đợi hàng trăm năm để tìm được một người chịu cưới tôi đấy."

Nguyệt Lam nhìn kỹ hơn, cảm giác mọi thứ trở nên quá đỗi kỳ quặc.

"À, không phải là không hào hứng... chỉ là... đây không phải điều mà tôi thường làm mỗi ngày. Tôi không có kinh nghiệm kết hôn với hồn ma!" – Cô cố gắng cười, nhưng trong lòng lại thấy rùng mình.

Thanh Hòa bật cười khẽ, một tiếng cười trong trẻo nhưng cũng kỳ lạ đến khó tả. Cô ấy bước tới gần hơn, ánh mắt đỏ rực không rời khỏi Nguyệt Lam.

"Cô làm tôi cảm thấy thú vị đấy, Nguyệt Lam. Tôi cứ tưởng cô sẽ sợ hãi bỏ chạy cơ, nhưng có vẻ cô dũng cảm hơn tôi nghĩ."

Nguyệt Lam vội đáp lại, dù cảm giác bất an vẫn bủa vây.

"Tôi không hẳn là dũng cảm... chỉ là… tôi không muốn bị nguyền rủa hay cái gì đó tương tự."

Thanh Hòa nhìn cô, rồi bước lại gần hơn. Bất ngờ, cô đưa tay chạm vào tóc Nguyệt Lam. Làn gió lạnh lẽo từ bàn tay của Thanh Hòa khiến Nguyệt Lam run lên, nhưng cũng không tránh né.

"Tôi không nguyền rủa cô đâu," – Thanh Hòa nói, giọng nói trầm lắng như hơi thở của đêm – "Tôi chỉ muốn một chút tình cảm... dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi của sự tồn tại."

Nguyệt Lam im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. Tuy nhiên, sự căng thẳng ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi cha cô bất ngờ lôi ra một quyển sách hướng dẫn nghi lễ âm hôn.

"Được rồi! Chúng ta bắt đầu nghi lễ ngay bây giờ! Con đứng ở đây, vợ con đứng kia!" – Cha cô nói với giọng đầy tự tin, giống như đây chỉ là một buổi lễ cưới thông thường, không hề có yếu tố siêu nhiên nào cả.

Nguyệt Lam chỉ còn biết thở dài. "Ôi trời, cha nghĩ đây là đám cưới bình thường thật sao?"

Trong lúc cha cô lúng túng với quyển sách, cố gắng đọc những dòng chú giải bằng chữ Hán cổ, Thanh Hòa nhìn Nguyệt Lam với ánh mắt hài hước.

"Cha cô trông có vẻ hào hứng nhỉ?" – Thanh Hòa khẽ thì thầm.

Nguyệt Lam nhún vai, cố gắng nén cười khi nhìn cha mình loay hoay đọc sai hết cả nghi thức.

"Ừ... cha tôi có chút... quá đà. Ông ấy thật sự nghĩ việc này có thể giống như tổ chức một buổi tiệc cưới thôi."

Cả hai nhìn nhau, trong một khoảnh khắc lạ lùng, sự sợ hãi của Nguyệt Lam dường như tan biến một phần. Thanh Hòa, dù là một lệ quỷ, lại mang đến cho cô cảm giác gần gũi hơn cô tưởng.

Khi cha Nguyệt Lam cuối cùng cũng đọc đúng nghi thức, Nguyệt Lam cùng Thanh Hòa đứng đối diện nhau, chuẩn bị hoàn thành buổi lễ. Dù vẫn có chút lo lắng, nhưng trong lòng Nguyệt Lam bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Thanh Hòa nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên quyết:

"Dù là âm hôn hay gì đi nữa, tôi sẽ không khiến cô hối hận vì đã cưới tôi."

Nguyệt Lam ngượng ngùng đáp lại:

"À… ừ, hy vọng vậy… chỉ cần đừng có xuất hiện bất thình lình vào nửa đêm dọa tôi là được."

Cả hai bật cười nhẹ nhàng, một nụ cười kỳ lạ trong không gian u ám của ngôi miếu cổ. Và rồi, giữa tiếng gió rít qua những kẽ lá, buổi lễ kết thúc, đánh dấu một khởi đầu mới giữa Nguyệt Lam và Thanh Hòa – một cuộc hôn nhân giữa người và lệ quỷ, với đầy những điều kỳ lạ và bất ngờ đang chờ đợi họ phía trước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...