[Girl love- BHTT] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy
chương 4: bật quan tài dậy
Nghe được bên ngoài tĩnh lặng, đoán rằng đám người đều đã đi ra ngoài hết, Trần Nhiễm cảm thấy điên mất rồi, đám người này thật sự muốn giết người sao. Không gian quan tài chật hẹp lại chứa đến hai người, cùng thi thể bên cạnh dựa sát vào nhau khiến Trần Nhiễm không khỏi nổi da gà. Chân tay lại bị trói chặn, cảm thấy bất lực hoàn toàn, khoé mắt Trần Nhiễm khẽ lăn xuống một giọt lệ."Bà đây mới hai mấy tuổi đầu, bị các ngươi giết, ta làm ma cũng nhất định không buông tha cho các người đâu"Cô hậm hực nói, nào ngờ vào lúc này, cỗ thi thể bên cạnh bỗng nhiên động đây làm trái tim Trần Nhiễm như muốn bay ra khỏi lồng ngực.'Đừng nói cô ta sẽ hoá cương thi chứ' cô nuốt nước bọt làm ẩm ướt cái cổ họng khô khốc của mình, không dám thở mạnh.Cứ như vậy người bên cạnh động đậy, sau đó cánh tay bên cạnh cũng nhấc lên, Trần Nhiễm bị doạ đến nỗi muốn khóc, không khí trong quan tài một lúc một ít dần, nữ nhân bên cạnh phát ra vài tiếng ho nặng nhọc, sau đó thở ra nhè nhẹ. Dựa vào vài hành động này, Trần Nhiễm mập mờ đoán chẳng nhẽ người này vẫn còn sống sao. Hít một hơi đầy lồng ngực cô cất tiếng"Nè, cô còn sống sao?"Người bên cạnh nghe được giọng nói, mặc dù trong này tối đen như mực nhưng Trần Nhiễm vẫn thấy được vẻ hoảng hốt của người này.Nữ nhân quay thân thể mình sang nơi phát ra âm thanh, Trần Nhiễm đoán được có lẽ người ngày vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra"Nè tôi đang hỏi cô đó?" Trần Nhiễm chỉ nghe thấy vài hơi thở nặng nhọc'Tiêu rồi, trong này không có quá nhiều oxi nếu cứ dây dưa như vậy e rằng cô cũng sẽ chết thật' Suy nghĩ xong, Trần Nhiễm cựa quậy thân thể, quan tài không quá rộng, chỉ đủ để cô ngồi thẳng lưng, nhưng vẫn phải ngửa cổ ra phía sau. E hèm tư thế này thật dễ khiến người ta bị thoái hoá đốt sống cổ. Chật vật đưa hai tay bị trói của mình đưa lên trước mặt, Trần Nhiễm mở miệng, cắn lấy sợi dây thừng cởi nút thắt ra. Tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng sợi dây cũng tuột ra, Trần Nhiễm xoa xoa, cổ tay bị trói chặt của mình. Sau đó nhanh nhẹn đưa tay lên đẩy nắp quan tài, Thật sự lúc này cô rất muốn chửi cái đám người làm ra cái quan tài như này, Trần Nhiễm vận dụng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ cuối cùng cũng lay động được nắp quan tài. Ánh sáng từ những ngọn nến chiếu vào, cũng có chút oxi, Trần Nhiễm thở lấy một hơi. Sau đó tiếp tục dùng sức đẩy nắp quan tài ra phân nửa.Lúc này mọi thứ cũng đều rõ ràng hơn, nhìn xuống người vẫn nằm trong quan tài. Người con gái mang trên mình bộ đồ hỷ, nhưng sắc mặt lại trắng nhợt nhạt, đôi mắt đen láy cũng đang nhìn lên Trần Nhiễm. Nếu không phải sắc mặt không chút máu, cùng đôi môi nhợt nhạt cô chỉ có thể thốt lên một câu thôi. Mĩ nhân Khó khăn chống đỡ thân thể ngồi lên, Trần Nhiễm đứng thẳng tắp trên quan tài vẫn luôn quan sát từng hành động của người con gái này. Chưa kịp nói câu nào, người này liền trực tiếp ngất đi, Trần Nhiễm bị doạ cho hoảng sợ liền vội vàng đưa tay đỡ lấy, ôm mĩ nhân vào trong lòng. Sau đó vội vàng bế người bước ra khỏi quan tài, đi thẳng một mạch đến chiếc giường trong phòng đặt người xuống. Tình hình này xem ra rất tệ, Trần Nhiễm liền chạy tới cửa phòng, giơ tay lên đập cửa thật mạnh"Người đâu, có ai không mau mở cửa"Thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh cô tiếp tục nói"Tiểu thư của các người tỉnh lại rồi kìa, mau gọi cấp cứu đến đây đi"Cứ như vậy Trần Nhiễm đập cửa, vừa đập vừa hét nhưng bên ngoài không truyền đến một động tĩnh. Xem ra cái đám người này chạy trối chết rồi. Mang theo một bụng tức giận, Trần Nhiễm quay trở lại giường. Đưa tay lên chạm vào người nằm trên giường lay lay. Nhưng vẫn không thấy đáp lại động tĩnh gì, Trần Nhiễm nổi lên một tia hoảng sợ, vội đưa tay lên mũi. Hơi thở ngắt quãng, lâu lâu lại không cảm nhận được có hơi thở.Cô bị doạ đến suýt ngã xuống đất, vội đem hết kiến thức y học, học được từ những lần ở tiểu học ra. Đưa tay của mình đặt lên trước ngực của đối phương, thực hiện phương pháp ép tim. Lát sau cũng thấy hơi thở đều đều từ người bên dưới trở lại, Trần Nhiễm mới thở phào một hơi.Lâm Diệp Kha từ từ mở đôi mắt ra, thấy bóng dáng nữ nhân đứng trước mặt mình, trên người còn mang đồ đỏ tân lang, khuôn mặt mệt mỏi lộ ra vẻ khó hiểu.Bên này Trần Nhiễm thấy người đã tỉnh liền tiến tới ngồi cạnh mép giường, hỏi han."Cô cảm thấy sao rồi"Diệp Kha vừa mới tỉnh dậy, mơ mơ màng màng gật đầu sau đó nói"Ngươi là ai vậy?"Lại nhìn bản thân mình một lượt cũng đang mang bộ đồ đỏ của tân nương. Nghe Diệp Kha nói đến đây Trần Nhiễm liền nổi máu điên, không bịt được miệng mà nói một tràng"Tôi cũng chẳng biết, rõ ràng tôi bị bắt đến đây, sau đó tỉnh dậy phải bái đường cùng với một cái bài vị, rồi đưa vào quan tài. Hừ!. Cũng may là chưa chết"Diệp Kha như lờ mở đoán ra điều gì, cơn bệnh lúc này lại tái phát, nàng không chủ được mà ho lên vài tiếng. Nhìn người trước mặt yếu ớt như sắp rụng đến nơi, mặc dù không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi quái quỷ như thế này, cũng không muốn dây dưa vào quá nhiều chuyện, nhưng Trần Nhiễm sợ người trước mặt sẽ chết thật, lúc đó chỉ sợ cả bản thân mình cũng bị liên luỵ. Mặc dù rất không hài lòng nhưng Trần Nhiễm vẫn phải lê lết tấm thân đứng dậy, đi đến gần chiếc bàn, đưa tay nhấc ấm nước lên rót một ly nước. Sau khi bị bắt về đây cô cũng chưa uống qua giọt nước nào nên cũng có chút khát, sau khi uống ngụm nước xong, cô lại rót một ly đem đến cho người đang nằm trên giường. Đỡ tấm thân gầy ốm yếu của đối phương ngồi lên dựa vào bả vai mình, Trần Nhiễm đưa cốc nước tới. Nữ nhân mở đôi môi nhợt nhạt, từ từ nhấp vài ngụm nước. Chỉ viêc uống nước thôi mà đã khó khăn vậy rồi, Trần Nhiễm thật không biết người này liệu có sống nổi qua mấy ngày nữa không.Bận rộn cả ngày, nửa đêm lại bị bắt đến đây, Trần Nhiễm cũng cảm thấy mệt mỏi không ít. Dẫu gì ngoài của cũng đã khoá, hơn nữa đám người kia đảm bảo còn sợ hơn này hơn quỷ môn quan nữa, nếu muốn tính thì cũng để trời sáng rồi tính toán sau. Quan sát một lượt, trong này cũng chỉ có một chiếc giường duy nhất, dẫu gì cũng là nữ nhân với nhau, ngủ chung cũng chẳng có mệnh hệ gì.Nghĩ rồi Trần Nhiễm cũng leo lên giường, vén một góc chăn nằm xuống. Diệp Kha bên cạnh thấy Trần Nhiễm hành động như vậy ban đầu có chút hoảng hốt, nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, Trần Nhiễm cảm thấy người bên cạnh dường như có động tĩnh, vô tình chạm trúng tay Diệp Kha cảm thấy nhiệt độ có chút không đúng, nóng hơn người bình thường. Đừng nói là người này lên cơn sốt.Trần Nhiễm bật dậy, xung quanh căn phòng cũng chẳng có gì, cô tiến lên đập cửa vài cái cũng chẳng thấy có động tĩnh, hơn nữa cánh cửa còn được chốt một cách chắc chắn như sơ người bên trong sẽ phá ra ngoài. Trần Nhiễm chạy ngược lại về chiếc giường, nữ nhân ấy vẫn như vậy, nhiệt độ thậm chí càng nóng lên không chút thuyên giảm. Lúc này Trần Nhiễm đã quá bất lực, chỉ muốn chửi thề lên một cái. Lại liếc nhìn xung quanh, thấy ấm nước bằng men ở trên bàn, trong phòng còn có vài ngọn nến, cô liền chạy tới, trực tiếp lấy ngọn nến xuống sàn nhà, lấy một miếng vải cuộn tay lại, sau đó xách ấm nước lên, dưa vào nhiệt độ của cây nên làm ấm nước. Sau một hồi, cánh tay Trần Nhiễm muốn rã rời, nước cũng đã ấm lên một chút, cảm thấy nhiêt độ nước đã vừa ý, trên chiếc rổ đựng vài kim chỉ trong phòng còn có chiếc khăn tay, không nói nhiều Trần Nhiễm tiến lại trực tiếp lấy khăn tay, bỏ vào ấm nước làm ướt chiếc khăn sau đó tới gần giường, đưa chiếc khăn lên lau từng giọt mồ hôi trên trán của nữ nhân."Ai bảo tôi có lòng dạ bồ tát chứ, coi như đây đang làm việc từ thiện đi"Vén y phục tâm nương lộ ra cánh tay Trần Nhiễm cứ như vậy dùng khăn vắt qua nước ấm giúp nữ nhân giảm bớt nhiệt độ. Cơn sốt cứ như vậy kéo dài đến gần sáng sớm. Trần Nhiễm cũng bị hành hạ đến rã rời. Đây là lần đầu tiên cô chăm sóc người khác, nếu là bản thân cô, Trần Nhiễm thà để như vậy quách cho rồi. Thân thể uể oải nằm xuống giường, Trần Nhiễm nhanh chóng thiếp đi.Ngủ thẳng đến khi Trần Nhiễm cảm thấy bản thân mình dường như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, liền nặng nhọc mở đôi mắt. Nữ nhân với khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng min như tuyết đang mở đôi mắt nhìn vào cô. Trần Nhiễm khẽ giật mình."Sao cô dậy sớm vậy?" Thấy nữ nhân trước mắt vẫn luôn chớp chớp mắt nhìn mình không nói câu gì, Trần Nhiễm liền đứng dậy"Tôi tên là Trần Nhiễm, do gặp một sự cố cho nên mới xuất hiện ở đây, mọi chuyện có thể rất dài dòng, nhưng hiện giờ tôi chưa thể nào giải thích cho cô hiểu được"